• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi - Lâm Hương Giang (12 Viewers)

  • Chương 500

Chương 500: Có một mình em là đủ rồi


“Cần gì phải vì một người sống vô trách nhiệm mà tức giận như vậy? Tức giận làm hại cơ thể, không đáng” Hà Tuấn Khoa thấy cô bị Nguyễn Cao Diệp chọc tức, không khỏi đau lòng nói Lâm Hương Giang tức đến nỗi hai tay chống nạnh, khó nén được cơn lửa giận ở trong lồng ngực.


“Anh không nghe thấy anh ta vừa nói những lời vô liêm sỉ đó sao? Em cảm thấy không đáng cho Kiều Liên! Cô ấy vậy mà lại muốn sinh con cho loại người khốn kiếp này!”


“Thực ra… có một điểm anh ta nói cũng không sai, muốn đứa bé hay không là chuyện giữa hai người bọn họ, em chẳng qua là người ngoài cuộc mà thôi.”


“Em không phải là người ngoài cuộc bình thường, em là chị em tốt của Kiều Liên, chuyện của cô ấy cũng là chuyện của eml”


“Đây rốt cuộc vẫn là chuyện tình cảm giữa hai người họ, Nguyên Cao Diệp thực sự yêu cô ấy thì sẽ không thể nào để cô ấy làm mẹ đơn thân” Hà Tuấn Khoa nói.


Lâm Hương Giang nhướng mày đối diện nhìn anh, chần chờ nói: “Cho nên ý của anh là, Nguyễn.


Cao Diệp đối với cô ấy vốn là không có tình cảm, chẳng qua chỉ là chơi bời thôi?” Nếu như là như: vậy thì cô nhất định sẽ đánh bay đầu anh ta!


“Cũng không phải là hoàn toàn không có tình cảm, nhưng cũng không đến mức muốn có trách nhiệm với cô ấy” Đây là cách anh hiểu về đàn ông với tư cách là một người đàn ông.


Lâm Hương Giang nghiêm túc suy nghĩ: “Vậy thì em phải hỏi kỹ một chút, tình cảm mà anh ta dành cho Kiều Liên rốt cuộc là bao nhiêu?”


“Em quan tâm đến cô ấy như vậy anh sẽ ghen đấy” Hà Tuấn Khoa đột nhiên kéo cô đến trước mặt.


“Đến chị em tốt của em mà anh cũng muốn ghen sao?” Cô có chút buồn cười.


Anh bỗng dưng dùng sức kéo cô ngồi lên đùi anh, ôm cô vào trong lòng rồi siết chặt khuôn mặt của cô: “Đừng tức giận nữa, còn tức giận nữa mặt sẽ có nếp nhăn đấy”


Lâm Hương Giang theo bản năng sờ lên mặt mình: “Anh chê em già rồi sao?”


“Anh làm sao có thể ruồng bỏ em? Cho dù em có già như thế nào thì vẫn luôn ở trong lòng anh”


“Thật sao?” Hai tay cô vòng qua ôm lấy cố anh, cười hì hì hỏi.


“Bộ dạng của anh giống đang nói đùa lắm sao?”


Lâm Hương Giang nghĩ một chút rồi lại thấy có gì đó không đúng, cô lại cau mày: “Sao nghe lời của anh giống như hiện tại em đã rất già rồi vậy?


“Đồ ngốc, tại sao lại không có tự tin với bản thân như vậy?”


‘Vậy anh nói xem, anh có khi nào cũng sẽ cặn bã giống như Nguyễn Cao Diệp không? Đợi em già rồi anh liền vứt bỏ em?” Cô nửa đùa nửa thật hỏi “Em không thể lấy anh so sánh với anh ta, huống hồ, dáng vẻ này của anh chỉ sợ đến lúc đó là em vứt bỏ anh thì có”


Lâm Hương Giang dựa đầu lên vai anh: “Em không phụ anh, anh cũng không được phụ em”


Cẩn thận suy nghĩ chặng đường mà anh và cô đã đi đến hiện tại quả thực là không dễ dàng chút nào.


So với những cặp đôi khác thì bọn họ đã trải qua nhiều bước thăng trầm hơn. Nếu như đã vậy rồi mà còn không thể đi đến cuối cùng thì cả đời này của cô sống cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.


“Cô gái ngốc, kiếp này anh có một mình em là đủ rồi” Anh cúi đầu hôn lên đỉnh đầu cô, sau đó.


một đường hôn xuống cho đến khi bắt gặp đôi môi của cô.


“Cái tên Henry này quả thực là một nhân vật nguy hiểm! Lâm Hương Giang vậy mà lại có thể Tìm loại đàn ông này làm ba dượng của Lâm Thanh Dương!”


Hà Hàm Bội phái người đi điều tra thân phận của Henry, lúc này cô ta bị kinh ngạc khi nhìn vào tư liệu điều tra được.


Chỉ với sức lực của một mình anh ta mà có thể phá hủy nhà họ Sở mạnh nhất nước Mỹ, ngay cả đến người có ơn với anh ta là cô cả nhà họ Sở mà cũng đã chết vì anh ta.


Lâm Hương Giang còn dám ở cùng với người đàn ông vô ơn bạc nghĩa này, quả thật là muốn tím đến cái chết!


“Cô ta muốn chết tôi không ngăn cản nhưng tôi quyết không thể để Lâm Thanh Dương nhận loại người đó làm ba!” Cô ta nghĩ đến một ngày nào đó bọn họ sẽ đến nhà họ Hà giành đứa trẻ, bên người lúc nào cũng có một sát thủ đi theo, quá đáng sợ rồi!


Lúc đầu cô ta còn cho rắng Henry là trai bao mà Lâm Hương Giang nuôi, là cô ta đã đánh giá anh ta quá thấp rồi.


Hà Hàm Bội suy đi nghĩ lại cuối cùng cũng nghĩ ra nên làm thế nào, ngay lập tức hét lên: “Người đâu?”


Một tên đàn em bước vào: “Cô có dặn dò gì ạ”


“Có một việc cần cậu đi làm giúp” Hà Hàm Bội ghé vào bên tai của anh ta nhỏ tiếng nói gì đó.


Cuối tuần, Lâm Hương Giang mời quản gia đến nhà lau tường, mưa liên tục nửa tháng làm cho tường có chút ẩm mốc.


“Phải mất khoảng một giờ mới có thể dọn dẹp xong” Dì quản gia nói.


“Được, chúng tôi xuống vườn hoa dưới nhà tản bộ, đến lúc đó sẽ quay lại” Lâm Hương Giang vịn lấy Hà Tuấn Khoa chuẩn bị ra cửa.


Lâm Thanh Dương từ sáng sớm đã ra ngoài chơi bóng cùng với bạn học, Lâm Hương Giang vẫn như cũ theo anh làm bài tập phục hồi chức năng “Em phát hiện là gần đây bước đi của anh vững vàng lên không ít, hay là em buông tay ra để anh tự đi vài bước?” Ở trên bậc thêm của vườn hoa, Lâm Hương Giang hỏi người đàn ông bên cạnh Hà Tuấn Khoa cũng cảm thấy hai chân của mình có nhiều sức lực hơn trước liền gật đầu “Em buông tay ra đi”


Lâm Hương Giang chầm chậm buông tay ra, anh chống nạng rồi dựa vào sức lực của bản thân bước ra bước thứ nhất, thứ hai.


Có vài bước anh suýt chút nữa là đứng không vững, Lâm Hương Giang giơ tay ra đỡ lấy anh nhưng anh nghiến răng chịu đựng rồi vân dựa.


vào sức lực của bản thân để đứng vững.


Cứ như vậy, anh bước được mười bước sau đó liền thở hồng hộc!


Lâm Hương Giang nhìn thấy được niềm hi vọng, khóe miệng không nhịn được mà cười lên: “Tuấn Khoa, anh thật tuyệt vời!”


“Đây mới chỉ là bắt đầu, đối với anh mà nói vẫn chưa đủ” Kể từ sau khi anh tiếp nhận trị liệu, anh vẫn luôn nỗ nực để hồi phục.


Lâm Hương Giang thấy đầu anh đã đổ đầy mồ hôi liền lấy khăn ra giúp anh lau: “Em thấy anh đã rất cố gắng, không sao đâu, cứ từ từ, em sẽ luôn ở bên anh cho đến ngày anh có thể đi được.”


Anh cầm lấy tay cô, ánh mắt sâu thẳm chăm chú nhìn cô: “Anh muốn nhanh hơn nữa, anh sợ em đợi không được.”


“Đợi không được cái gì?”


“Cùng anh làm giấy đăng ký kết hôn, không phải là đã nói rồi sao?”


“Mỗi ngày anh đều nhắc tới chuyện này, em muốn quên cũng không quên được” Có có chút dở khóc dở cười Anh nhướng mày, đột nhiên chuyển đề tài “Vậy chúng ta về nhà đi, anh có chút lo lắng”


“Anh lo lắng dì quản gia kia sẽ thừa dịp chúng †a không có ở đó mà lén làm chuyện gì xấu sao?”


Anh thấy vị quản gia kia quả thực có dự cảm không tốt lắm: “Em đỡ anh về đi”


“Anh không cần nghĩ quá nhiều, người em tìm là người của một công ty chính quy. Nếu như bà ấy dám làm chuyện gì xấu thì có nghĩa là bà ấy không cần công việc này nữa” Nói thì nói như vậy nhưng cô vẫn đỡ anh quay về nhà.


“Cậu chủ, cô chủ, hai người về rồi. Vừa hay tôi cũng vừa lau tường sạch rồi, hai người kiểm tra xem có còn chỗ nào cần lau nữa không?” Tay chân của dì quản gia này quả thực rất nhanh nhẹn Sau khi kiểm tra một lượt Lâm Hương Giang cho rằng không có vấn đề gì lớn, các bức tường đều đã rất sạch sẽ rồi, sau đó mới đưa tiền công cho bà ấy.


Sau khi dì quản gia rời đi, cô võ võ bả vai Hà Tuấn Khoa: “Em nói rồi, không cần lo lắng. Anh nhìn người ta đã hoàn thành công việc tốt như vậy, không có vấn đề gì đúng không?”


“Em đúng là quá dễ dàng tin tưởng người khác.” Anh đưa tay lên vén tóc ở hai bên má cô, giọng nói trầm thấp có phần cưng chiều.


“Nếu không làm sao em có thể bị anh lừa được?” Cô nhón chân tiến đến trước mặt anh, khóe miệng mỉm cười Anh nâng cẵm cô lên, giọng nói càng lúc càng khàn: “Em muốn quyến rũ anh giữa thanh thiên bạch nhật sao, hửm?”


“Ai quyến rũ anh, ưm..” Lời còn chưa nói hết đã bị nụ hôn của người đàn ông chặn lại Cô không dám đẩy anh ra, lúc này anh đang chống nạng, thậm chí cô còn dùng hết sức lực để đỡ anh, để mặc anh muốn làm gì thì làm.


Cho đến khi cô thực sự không thể nhịn được nữa liền bị thân hình cao lớn của anh ép đến ghế sô pha… Củi khô bốc cháy hừng hực, trong không gian yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng thở dốc của nhau.


Tuy nhiên, ngay lúc này tiếng chuông cửa lại vang lên đồn dâp…
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom