• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi - Lâm Hương Giang (25 Viewers)

  • Chương 468

Chương 468: Trả người của tôi lại cho tôi


Trên khuôn mặt điển trai của Hà Tuấn Khoa không thể nhìn ra được một chút sợ hãi nào, dường như từ sớm đã đoán được Sở Châu Nam sẽ đến, còn dùng khẩu súng chĩa vào anh “Ông chủ Nam, ông đến rồi.” Nghe giọng điệu này của anh, anh đã luôn chờ đợi Sở Châu Nam?


Hai mắt Sở Châu Nam hung hăng nheo lại, cơn lửa giận trong đáy mắt gần như muốn bắn ra ngoài!


“Cậu nói xem, cậu đưa hàng hóa của tôi đem đi để ở đâu rồi? Nếu không thì tôi sẽ bắn chết cậu!”


Sở Châu Nam nhận được báo cáo lại từ đàn em, một lượng lớn hàng hóa quan trọng mà bọn họ vận chuyển đến Singapore đã bị đánh cướp, người ra tay còn vô cùng ngông cưồng, thoải mái để lộ thân phận Bọn đánh cướp hàng hóa chính là người của Hà Tuấn Khoal Sở Châu Nam đã nói sẽ không tham gia hôn lễ của bọn họ, vì hàng hòa mà nổi giận đùng đùng chạy đến đâ Sở Khả Vy nghe thấy lời của ba, bối rối khó hiểu nhìn về phía Hà Tuấn Khoa, cau mày nói: “Henry, anh đã làm gì vậy?”


“Cậu ta cướp hàng hóa của nhà họ Sở chúng ta! Con còn muốn kết hôn với cái loại lòng lang dạ sói này sao?” Sở Châu Nam vô cùng tức giận.


Dựa vào sự hiểu biết của cô ta về ba, nếu như không phải là hàng hóa rất quan trọng, ông ta sẽ không tức giận mạnh liệt đến như vậy, thậm chí còn đích thân đến đây!


Cô ta không hiểu tại sao Hà Tuấn Khoa lại làm vậy, nhưng hôm nay là ngày kết hôn của bọn họ, không thể xảy ra sai lầm đượ!


c “Ba, lát nữa con sẽ bảo anh ấy giải thích rõ chuyện này với ba, ba để cho chúng con hoàn thành nghỉ thức hôn lễ xong rồi hằng nói tiếp” Sở Khả Vy nói.


Sở Châu Nam tức giận nhìn chằm chằm con gái, lúc này thứ cô ta muốn vẫn là kết hôn?


“Không thể! Ba muốn cậu ta bây giờ ngay lập tức giao hàng hóa ra đây cho ba!”


Bọn họ cũng đừng nghĩ đến việc tiến hành hôn lễ, ông ta sẽ không để cho con gái của mình gả cho một tên sói lang!


Ông ta thực sự đã đánh giá thấp bản lĩnh của thằng nhóc này!


Hà Tuấn Khoa vô tư ngẩng đầu lên, hướng về nòng súng của ông ta, cũng hướng vào mắt ông ta, khoé môi cong lên một độ cong cực kỳ lạnh lùng: “Ông chủ nhà họ Sở muốn hàng hóa cũng không phải là không thể. Ông trước tiên trả người của tôi lại cho tôi.


“Người? Người nào chứ?” Sở Châu Nam không hiểu, suy nghĩ một hồi, hình như nghĩ ra điều gì đó: “Cậu đang nói đến người phụ nữ đã hại Khả Thiên sao? Cô ta không phải đã chết rồi hả?” Một người đã chết, ông ta làm sao có thể trả cho anh được?


Ông ta nheo mắt lại, nghi ngờ nói: “Chẳng lẽ cậu làm như thế này, là để trả thù cho cô ta?”


Hà Tuấn Khoa trầm giọng xuống: “Cô ấy chưa chết, ông giao cô ấy ra đây đi!”


Anh biết rất rõ ràng rằng, cái mà bọn họ nói là thi thể nữ cháy đen mà anh nhìn thấy ngày hôm đó không phải là Lâm Hương Giang, ngoại trừ tài xế ra, cả Lâm Hương Giang và Hoài Vũ đều chưa chết Sở Khả Vy đứng bên cạnh anh, trong lòng run rẩy, trong mắt có cái gì lóe lên rất nhanh, anh làm sao mà biết được Lâm Hương Giang chưa chết?


Anh cho rằng Lâm Hương Giang ở trong tay của ba cô, cho nên cố ý cướp đi hàng hóa của nhà họ Sở, uy hiếp ba giao người?


“Cô ta chưa chết thì liên quan cái đếch gì tới tôi! Thứ tôi muốn bây giờ là cậu giao hàng hóa ra!” Sở Châu Nam ở đâu ra còn tâm trí đi quản Lâm Hương Giang sống chết ra sao, huống hồ là ông ta cũng không biết Lâm Hương Giang đang ở đâu Lúc này, đàn em của Sở Châu Nam chạy vào, báo cáo cho ông ta: “Ông chủ, hàng hóa mà chúng ta gửi tới Đan Mạch cũng bị đánh cướp mất rồi”


Sở Châu Nam một luồng lửa giận bùng lên trên đầu, trầm thấp chửi bới, khẩu súng ngắn lên đạn chuẩn bị sắp bản Hà Tuấn Khoat Sở Khả Vy trực tiếp đứng che ở đẳng trước Hà Tuấn Khoa: “Ba, ba không thể nổ súng với anh ấy, anh ấy là chồng của con!”


“Con cút ra cho ba, cậu ta không có tư cách làm con rể của ba! Ba hôm nay nhất định phải bản chết cậu ta!” Sở Châu Nam không thể tiếp tục khoan dung cho sự tồn tại của Hà Tuấn Khoa.


Ngay lúc hai ba con đang giẵng co, không có ai phát hiện ra, có người đến gần Sở Châu Nam.


Đội cảnh vệ của ông ta ở phía sau ông ta không cẩn trọng, nhưng tốc độ của người này cực kỳ nhanh, hơn nữa anh ta vốn đứng ở bên cạnh, thoạt nhìn giống như là là người của Sở Khả Vy, cho nên không có ai để ý tới anh ta.


Đợi đội cảnh vệ của Sở Châu Nam phản ứng lại, thì người này đã đến gần ông ta, chĩa khẩu súng ngăn trên tay lên trên đầu ông ta.


“Ông chủ!” Lúc này đội cảnh vệ mới giật mình phát giác ra sự lơ là, cầm khẩu súng chĩa về phía người đó, nhưng cũng không dám đến gần “Cốc Nam Ninh?” Sở Khả Vy vừa rồi cũng không phát hiện ra hành động của Cốc Nam Ninh.


Anh ta không hổ danh là tay súng thiện xạ bên cạnh Hà Tuấn Khoa, lúc nào cũng là nhanh chóng ra tay bất ngờ như vậy.


Rất rõ ràng, nước đi này cũng là do Hà Tuấn Khoa sắp đặt xong xuôi từ lâu rồi Sở Châu Nam hoang mang, lần đầu tiên bị người ngoài tiếp cận, hơn nữa liền bị chĩa khẩu súng vào đầu.


“Ông chủ Nam, tôi khuyên ông đừng có nhúc nhích làm loạn, khẩu súng của đàn em tôi rất nhanh, thuộc hạ của ông không có người nào có thể so sánh được với anh ta đâu” Hà Tuấn Khoa nhạt giọng nhắc nhở.


Khi giọng nói của anh rơi xuống, khẩu súng ở trong tay Sở Châu Nam liền bị Cốc Nam Ninh đoạt lấy, tốc độ quả thực rất nhanh, nhanh đến mức ông ta không kịp phản ứng lại.


Cái mặt già nua của Sở Châu Nam bị tức đến t lại, không ngờ rằng bản thân lại có thể bị người khác khống chết “Ông chủ Nam, bây giờ ông đã có thể giao người ra được chưa hả?” Hà Tuấn Khoa dùng đôi mắt lạnh lùng giống như đại bàng nhìn thẳng vào ông ta.


“Trong tay tôi không có người mà cậu muốn!” Sở Châu Nam cần răng kìm giọng lại rồi nói.


“Ồng nghĩ cho rõ ràng, chúng ta có thể một tay giao người một tay giao hàng hóa, bằng không thì bây giờ có thể lấy mạng của ông, sau đó tự mình tìm người.” Khi nói những lời này, anh hờ hững như gió nhẹ mây trôi, nhìn không ra được một chút tàn nhẫn nào, cũng là phần bình yên này mới khiến người ta càng sợ hãi hơn.


Không đợi Sở Châu Nam lên tiếng, Sở Khả Vy nói trước: “Cốc Nam Ninh, bỏ khẩu súng xuống!”


Dứt lời nhìn về phía Hà Tuấn Khoa, giọng điệu có chút chậm rãi, nhưng khó thể chối từ: “Anh bảo anh ta bỏ khẩu súng xuống đi, ông ấy là ba của eml”


“Ông ta là ba của cô, nhưng không phải là ba của tôi. Nếu ông ta trả người lại cho tôi, tôi hiển nhiên sẽ tha cho ông ta một con đường sống.” Giọng điệu thờ ơ của Hà Tuấn Khoa gần như vô tình.


“Henry!” Sở Khả Vy sắp phát điên: “Hôm nay là ngày kết hôn của chúng ta! Anh làm náo loạn chỗ này rốt cuộc là muốn làm cái gĩ”


Cho dù anh muốn tìm nhà họ Sở trả thù, cũng không nên là lúc này chứt “Cậu ta vốn không phải thực sự là muốn kết hôn với con. Cậu ta chỉ lợi dụng con thôi, còn còn chưa nhìn ra sao?”


Sở Châu Nam rất thất vọng về con gái, bình thường trông cô ta rất thông minh, bây giờ làm sao mà lại bị một người đàn ông lừa gạt?


“Henry, chúng ta trước tiên hoàn thành hôn lễ, được không?” Sở Khả Vy có chút hoảng hốt, có chút vội vàng nói.


Hà Tuấn Khoa hờ hững liếc nhìn cô ta, thứ anh muốn vẫn là Lâm Hương Giang.


“Cô bảo ông ta giao người ra trước đi”


“Anh…”


Lâm Hương Giang đang ở trong tay cô ta, cho dù giết chết ba của cô ta, ông ta cũng không có cách nào giao người ra được!


“Người anh muốn ở chỗ tôi, thả ba tôi ra đi!” Lại có một người bước vào cửa.


Sở Khả Thiên kéo Lâm Hương Giang dẫn vào, anh ta cũng dẫn theo rất nhiều người.


Khoảnh khắc Hà Tuấn Khoa nhìn thấy Lâm Hương Giang, đôi mắt đen co rút lại mạnh mẽ. Làm thế nào mà cô lại thành ra như thế này?


Nhìn thoáng qua thì đã nhìn ra cô vô cùng yếu ớt, sắc mặt tái nhợt, quần áo xộc xệch, trên ngực còn có vết máu, như thể là đã chịu đựng ngược đãi!


Ngay lúc đó, đáy mắt của anh bừng lên tỉa sáng lạnh lẽo khiến người ta sợ hãi, trên người lộ ra một luồng sát khí khát máu, là ai đã biến cô thành ra như thế này?


Sở Khả Vy nhìn thấy Sở Khả Thiên đột nhiên dẫn theo Lâm Hương Giang đến, cũng có một sự thôi thúc muốn giết anh ta. Thật là đáng chết mà Lâm Hương Giang kiên cường gắng gượng một hơi thở bị Sở Khả Thiên kéo đến đây, nhìn thấy Hà Tuấn Khoa, trong mắt rốt cuộc có một chút tia sáng, cho dù là chết ngay bây giờ, cũng có thể nhắm mắt được rồi “Hương Giang…” Hà Tuấn Khoa nhìn cô, gọi tên cô ấy trong vô thức, khóe mắt sau chân mày đều là đau lòng.


Sở Khả Vy nghe thấy được tiếng kêu lớn đó của anh, nỗi căm ghét điên cuồng lấp đầy vào trong ngực!


“Henry, bảo người của anh cút ngay ra khỏi bên cạnh ba của tôi, nếu không thì tôi giết chết cô ta trước mặt anh!” Sở Khả Thiên nằm chặt Lâm Hương Giang, hung ác tàn nhẫn nói Hà Tuấn Khoa mím chặt đôi môi mỏng của mình, lạnh lùng nhìn chăm chằm vào Sở Khả Thiên, một hơi thở nguy hiếm đang thấp thỏm..
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom