• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi - Lâm Hương Giang (22 Viewers)

  • Chương 343

Chương 343: Là con gái của anh


Hà Tuấn Khoa nghe xong cô nói, lại thấy vẻ mặt cô hốt hoảng, nhất thời hiểu rõ cô đang suy nghĩ gì.


Đôi tay to khô khốc của người đàn ông vươn ra ôm lấy cô, con ngươi sâu xa như biển nhìn chăm chú vào cô, giọng nói hơi trùng xuống: “Không nên suy nghĩ bậy b: không phải là không biết, sở dĩ mẹ em biến thành như vậy, là bởi vì trước đó bà ấy đã chịu nhiều kích thích, tâm tình rất loạn, cho nên… em phải kiềm chế cảm xúc của mình.”


Lâm Hương Giang cảm giác được ấm áp truyền tới từ trên tay anh, đưa mắt bốn mắt nhìn nhau với anh, có cảm giác mệt mỏi lực bất tòng tâm không thể giải thích: “Em không phải thần, không có cách nào không thay đổi tâm tình”


“Dù là ở bên cạnh anh, em cũng không vui vẻ?” Lông mi dài của người đàn ông nhướng lên “Em…” Cô cúi đầu nhìn cánh băng bó tay của anh, tâm tư loạn hơn rồi: “Em không biết tương lai sẽ xảy ra cái gì, loại cảm giác này rất không ổn, tựa như em không biết mẹ em sẽ làm bị thương anh, Tuấn Khoa… Em… Em thật sự sợ em tổn thương đến anh..


Lời nói của cô vừa dứt, anh đột nhiên cúi đầu hôn môi của cô, hơi thở nam tính trên người mãnh liệt bao phủ, mắt cô bỗng nhiên trợn tròn Đôi môi mỏng của anh đè nặng đôi môi mềm mại nhỏ bé của cô, cô còn chưa kịp phản ứng, anh đã cắn cô một cái!


“A..” Cô bị đau kêu thành tiếng, cảm giác vừa đau vừa tê dại lan tràn ra từ bờ môi.


Hắn cần cô một cái cũng buông cô ra, đôi mắt đại bàng khiếp người kia khóa chặt cô, trong giọng nói có vẻ không vui: “Lại muốn rời khỏi anh, hửm?”


Hãn biết, mỗi lần cô nhìn thấy mẹ phát bệnh, cô sẽ suy nghĩ miên man.


Mắt Lâm Hương Giang lóe lên, rũ xuống: “Em không, chỉ là em lo lắng…”


“Anh sẽ không để chuyện em lo lắng xảy ra! Không cho phép em mày ủ mặt ê, dù là cười gượng, em cũng phải cười cho anh” anh nằm cẵm của cô, bá đạo ra mệnh lệnh.


Chỉ là cô có thể cảm giác được, thực ra thân thể anh căng thẳng, anh đang lo lắng, sợ cô lại viện cớ bệnh điên đẩy anh ra.


Không tự chủ được ôm lấy anh, cô gối đầu ở trên lồng ngực của anh: “Em sẽ không nói những lời kia nữa”


Cam đoan của cô làm anh cảm thấy an toàn, anh nhẹ nhàng ôm lấy cô nói: “Chờ vết thương của em lành, chúng ta đi du lịch, miễn cho em cả ngày suy nghĩ miên man.”


Lâm Hương Giang ngẩng đầu nhìn anh, hơi ngoài ý muốn: “Du lịch?”


“Làm sao? Không muốn đi du lịch cùng anh?”


“Không, chỉ là…”


“Nói rõ rồi” anh vốn không cho cô cơ hội từ chối.


Sau khi tang lễ của Nguyễn Cao Ngạo được xử lý xong, Nguyễn Cao Cường bị thương ở nhà để xử lý chuyện làm ăn.


Cổ Sa đã bị nhốt ở trong phòng, Nguyễn Cao Khải phái người nhìn 24h, miễn cho bà ta lại tìm Nguyễn Cao Cường gây phiền phức.


Hôm nay, Mộ Dung Bạch đi vào cùng một xấp tài liệu “Tổng giám đốc Cường, đây là tài liệu anh muốn tôi điều tra”


Nguyễn Cao Cường ngẩng đầu nhìn, trong mắt phượng lóe lên ánh sáng tối đen, lập tức nhận lấy.


Anh ta để Mộ Dung Bạch điều tra những chuyện của Đào Hương Vi mấy năm qua, cũng tức là mọi chuyện cô ta đã trải qua sau khi họ chia tay.


Anh ta không nghĩ tới vì bị phát hiện mang thai, cô ta lại bị trường học khai trừ lúc sắp tốt nghiệp, cho nên cô ta không bằng tốt nghiệp không bằng cấp, cho nên không tìm được một công việc chính thức.


Mà bố mẹ cô ta cũng vì cảm thấy mất mặt, mà đưa đuổi cô ta ra khỏi nhà, đoạn tuyệt quan hệ cùng cô ta.


Những thứ này đã rất khiếp sợ rồi, điều càng làm cho anh ta không nghĩ tới là, cô ta đã sinh con sau sáu tháng bọn họ chia tay.


Nói như vậy, lúc bọn họ chia tay cô ta đã mang thai!


Lẽ nào… Ký ức quay cuồng một hồi, ba tháng đầu chia tay, sinh nhật anh ta đêm đó, cô ta nói muốn mình là quà tặng anh ta, anh ta khó có thể từ chối, mọi thứ cứ như vậy mà nước chảy thành sông.


Lễ nào chính là đêm đó, cô mang bầu?


“Bố của đứa bé là ai? Anh tra được không?” Hô hấp Nguyễn Cao Cường hơi chìm, thần kinh căng chặt.


“Tôi đã tra xét, nhưng… Dường như.


không có người này, cô Vi vẫn luôn một mình, từ khi sinh con đến bây giờ, cô ấy cũng không tiếp xúc với người đàn ông nào.”


Trong đầu của Nguyễn Cao Cường nổ tung, tay siết chặt tài liệu điều tra kia, cho nên bố của đứa bé chẳng lẽ li Trong lòng anh ta đã có đáp án miêu tả sinh động, nhưng lại không dám xác định suy đoán của mình có phải chuẩn xác hay không?


Nếu Đào Mai Nhi là con gái của anh ta, có phải trên người cô bé di truyền gen của anh ta hay không?


Vừa rồi còn hơi mừng rỡ như thế, thoáng qua đã biến mất như pháo hoa, sau đó càng thêm hoảng sợ!


Không phải, Đào Mai Nhi tuyệt đối không thể là con gái của anh tai Trong chốc lát anh ta quên mất trên người mình có thương tích, chợt đứng lên, sau đó đau đớn làm cho anh ta ngã ngồi trở về, che ngực thở hổn hển một hồi, khuôn mặt tuấn tú trở nên tái nhợt.


“Tổng giám đốc Cường, anh không sao chứ!” Mộ Dung Bạch thấy thế lập tức đi tới, nói: “Có cần tôi kêu bác sĩ qua đây không?”


“Không cần!” Nguyễn Cao Cường vẫn nghiêm mặt như trước, trầm trầm mà thở dốc, chờ cơn đau dịu đi.


“Tổng giám đốc Cường, anh muốn đi đâu sao?” Mộ Dung Bạch suy đoán nị Nguyễn Cao Cường hơi gật đầu: “Anh đi chuẩn bị xe, chờ chút tới đón tôi” Anh ta phải đi xác nhận, Đào Mai Nhi và anh ta có quan hệ hay không!


Nguyễn Cao Cường ngồi trên xe lăn được Mộ Dung Bạch đẩy tới trường học.


Lúc này, trong phòng làm việc giáo viên, Đào Mai Nhi vừa thấy anh ta, không khỏi mừng rỡ chạy tới: “Chú, làm sao chú ở nơi này? Mẹ nói chú về nhà, sẽ không quay lại thăm cháu, là thật sao? Vậy mấy người tuyệt tình sao?”


Nhìn khuôn mặt của cô bé trông rất giống Đào Hương Vị, khó trách anh ta không bao giờ nghĩ đến việc đứa trẻ này có liên quan gì đến mình?


Ánh mắt của anh ta hiện lên vẻ phức tạp, đưa tay sờ đầu của đứa bé: “Đừng nghe mẹ cháu nói bậy, chú không phải loại người như vậy”


Đào Mai Nhi nghe vậy, trên khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời nở nụ cười rực rỡ: “Cháu biết chú không phải người vong ân phụ nghĩa mài”


Lập tức, vẻ mặt cô bé vô cùng nghi hoặc nhìn anh ta hỏi: “Chú, chú cố ý sang đây thăm cháu sao?”


Nguyễn Cao Cường gật đầu: “Lần trước nghe cháu nói thân thể của cháu không tốt, cho nên chú đặc biệt tìm một vị bác sĩ rất lợi hại vì cháu, để bác sĩ khám cho cháu một chút.”


“Bác sĩ khám?” Nụ cười trên mặt Đào.


Mai Nhi biến mất, lắc đầu nói: “Cháu không muốn đi”


“Cháu đừng sợ, chỉ là để bác sĩ kiểm tra cá nhân cho cháu, lẽ nào cháu không muốn thân thể khỏe mạnh lên? Nói vậy, mẹ cháu nhất định sẽ rất vui vẻ, mẹ cũng sẽ không khổ cực vì kiếm tiền thuốc men nữa”


Nghe nói như thế, Đào Mai Nhi hơi dao động: “Bác sĩ chú tìm thật sự lợi hại như vậy sao?”


“Đương nhiên, chú đã lừa gạt cháu khi nào chưa?”


Đào Mai Nhi suy nghĩ một chút, nếu thân thể mình khỏe mạnh rồi, ít nhất có thể giảm bớt gánh vác cho mẹ, vì vậy cô bé đồng ý: “Tốt, vậy cháu đi”


Nguyễn Cao Cường xin nghỉ với giáo viên, nói muốn dẫn cô bé đến bệnh viện, giáo viên cũng biết thân thể Đào Mai Nhỉ không tốt, biết anh ta là cậu cả nhà họ Nguyễn, nên để anh ta dẫn đứa bé đi.


Đến bệnh viện, y tá rút máu cho Đào Mai Nhi.


Nguyễn Cao Cường cho là cô bé sẽ khóc, không nghĩ tới cô bé chỉ quay đầu ra, nhắm chặt hai mắt không rên một tiếng, nhìn ra thực ra cô bé cũng sợ đau, nhưng có vẻ cô bé đã quen.


Tim của anh ta không khỏi nhéo một cái, sự kiên cường của đứa bé này thật sự làm cho người ta đau lòng.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom