• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi - Lâm Hương Giang (17 Viewers)

  • Chương 276

Chương 276: Mẹ cô mất tích rồi


Lâm Hương Giang khó khăn lắm mới đuổi được cặp bố con dính người kia đi, cô buông mình năm ườn ra ghế sô pha, trong đầu cứ quanh quẩn cuộc đối thoại giữa Hà Tuấn Khoa và lão già.


Lão già là người chủ động nhắc đến chuyện kết thông gia với hắn, xem ra lão già đã ấp ủ ý niệm này từ lâu rồi, chẳng trách lại để Hà Tuấn Khoa tự do ra vào nhà họ Nguyễn, lại còn được phép tự tung tự tác.


Thứ ông ấy nhắm trúng chẳng qua cũng chỉ là một khối sản nghiệp gia tộc khống lồ sau lưng Hà Tuấn Khoa mà thôi!


Anh trai Nguyễn Cao Cường đã trở thành con cờ hữu dụng nhất trong tay lão già, cô không ngu ngốc đến mức để mặc lão già lợi dụng giành giật lợi ích.


Cho nên không cần biết lão già giở thủ đoạn gì, cô cũng sẽ không bao giờ kết hôn với Hà Tuấn Khoa.


Trong lúc cô đang nghĩ ngợi vẩn vơ, đột nhiên có tiếng động vang lên từ căn phòng sát vách, cô ngẩn người giây lát, rồi mới cẩn thận nghe kỹ xem là tiếng gì.


Ngôi nhà này trước mắt chỉ có một mình cô ở, cô giúp việc Xuân Mai thì ở tầng dưới.


Nguyễn Cao Cường từng nói với cô, căn phòng cách vách đó là phòng ngủ cũ của bố mẹ bọn họ.


Từ lúc cô dọn vào đây ở chưa từng bước vào căn phòng đó một lần nào, căn phòng đó vẫn luôn đóng cửa kín mít, bây giờ sao lại có người đi vào được?


Cô ngồi lên chiếc xe lăn, đem theo nghỉ hoặc đi đến căn phòng của bố mẹ.


“Cô đang làm gì vậy?”


©ô nhìn thấy cửa phòng trước giờ vẫn đóng kín bị mở toang ra, có một người làm đang đứng trong đó “Thưa cô, tôi đến để dọn dẹp phòng ốc, việc này là do ông cụ phân phó, phòng ở ở đây cứ cách nửa tháng lại phải đến quét dọn một lần ạ”


Thì ra là như vậy, cô bất giác di chuyển xe lăn đi vào trong.


“Cô cứ tiếp tục đi” Cô nói với người làm một câu rồi mới bắt đầu nhìn quanh phòng của bộ mẹ một lượt.


Phong cách bày biện trong phòng hình như vẫn được giữ nguyên vẹn như lúc bọn họ còn ở đây, bởi vì có quy định thời gian dọn dẹp thường xuyên nên đồ dùng trong phòng không bị dính quá nhiều bụi bặm.


Trong phòng được sắp xếp lịch sự tao nhã, cũng không thiếu phần ấm áp, chỉ là đã quá lâu không có người ở, khó tránh khỏi có đôi chút tịch mịch. Còn có thêm mùi vị cũ kỹ mà lớp bụi thời gian đem lại.


Cô nhìn ngắm một lượt nhưng không nhìn thấy ảnh cưới của bố mẹ.


Tại sao bức tường trong phòng khách treo một bức ảnh cưới to như vậy mà trong phòng ngủ lại không có một bức ảnh cưới nào?


Đúng lúc cô đang cảm thấy khó hiểu, đột nhiên ngửi thấy một mùi thơm rất đỗi quen thuộc, cô di chuyển xe lăn đi đến trước bàn trang điểm, men theo hướng mà mùi hương phát ra, cô mở ra một ngăn kéo trên bàn trang điểm, mùi hương thơm ngát đó chính là bay ra từ chỗ này.


Lâm Hương Giang nhìn thấy bên trong đựng một lọ nước hoa, là một lọ nước hoa đựng bằng chiếc bình thủy tỉnh màu tím nhạt, nước hoa mới dùng được một nửa đã bị xếp lại trong ngăn kéo.


Đây là lọ nước hoa mà mẹ từng dùng sao?


Tại sao mùi hương của lọ nước hoa này lại giống y hệt hương của lọ nước hoa ‘Bảo.


Phân mà bố đích thân chế tạo cho cô?


Bàn tay cô run rẩy cầm lấy lọ nước hoa đưa lên mũi ngửi lại, không sai, đây chắc chắn là Bảo Phân mà bố chế tạo ra!


Lọ nước hoa ‘Bảo Phân đó cô vẫn luôn giữ gìn cẩn thận, không nỡ đem ra dùng, mùi hương này cô sớm đã quen thuộc rồi.


Cô còn có ý niệm đi nghiên cứu công thức của ‘Bảo Phân, để sau này có thể nghiên cứu chế tạo ra loại nước hoa độc nhất vô nhị của bố cô.


Bây giờ lại phát hiện lọ nước hoa mà bố cô chế tạo nằm trong bàn trang điểm của mẹ cô, chuyện này quả thực khiến cô kinh ngạc vô cùng.


Lẽ nào mẹ cô trước đây quen biết với bố nuôi của cô sao?


Mẹ không hề vứt bỏ cô, chỉ là đưa cô bố nuôi thôi sao?


Bây giờ đầu óc cô rất hỗn loạn, mọi chuyện năm đó rốt cuộc là như thế nào?


Lâm Hương Giang đảm chìm vào mạch suy nghĩ của riêng mình, sau lưng bất chợt vang lên một giọng nói: “Lọ nước hoa này là lọ mẹ cô từng dùng.”


Không biết Cổ Sa xuất hiện đãng sau lưng từ lúc nào, đang nhìn chăm chú vào lọ nước hoa trong tay cô.


“Kể ra cũng lạ, lọ nước hoa mẹ cô dùng cũng đặc biệt thật đấy, nghe nói là tìm một bậc thầy chế tạo hương để đặt làm riêng, công thức độc nhất vô nhị, không giống với đồ của người khác.”


Cổ Sa nhớ lại chuyện xưa, tiếp tục nói: “Tôi còn nhớ có một lần có người hỏi mẹ cô dùng nước hoa của hãng nào, bà ấy lại tỏ ra vẻ thần bí, không chịu nói với người ta nước hoa là do ai làm ra.”


Lâm Hương Giang quay đầu lại nhìn cô ấy, nhìn vẻ mặt cô ấy không giống như đang bịa chuyện, thế thì mẹ cô quả thật có quen biết với bố nuôi.


“Vậy cô thấy nước hoa này mùi có thơm không?”


Cổ Sa gật đầu: “Nước hoa bậc thầy làm ra đương nhiên không giống với mua ở ngoài về rồi, hơn nữa nếu đem ra so sánh lọ nước hoa này giữ được hương lâu hơn bất kỳ loại nước hoa nào của các hãng có tiếng”


Cô ấy nhìn chằm chằm vào lọ nước hoa, nghĩ lúc đầu, cô ấy cũng mong muốn biết bao nhiêu có một lọ thuộc về riêng mình, một lọ nước hoa độc nhất vô nhị…


Tiếc rằng, lúc đó cô chỉ là một cô thư ký nhỏ bên cạnh Nguyễn Cao Khôi, làm gì có tư cách dùng loại nước hoa đặt riêng thế này chứ.


Lâm Hương Giang cụp mắt nhìn xuống dưới, đối với đặc điểm của lọ nước hoa mà bố nuôi tự tay nghiên cứu, cô đương nhiên biết rõ.


Thời gian lưu hương dài cũng là thứ mà cô đang nghiên cứu.


“Thế tại sao cô không hỏi mẹ tôi xem nước hoa la do ai làm ra?” Lâm Hương Giang muốn biết nhiều chuyện về mẹ mình hơn từ chỗ Cổ Sa.


Cổ Sa cười tự giễu: “Một đứa thư ký quèn như tôi, bà ấy còn chẳng thèm để tôi vào mắt, làm gì dám hỏi bà ấy mấy chuyện này chứ”


“Sao từ miệng cô mẹ tôi lại biến thành một người kiêu căng thế này?”


Cổ Sa giật mình, phát hiện bản thân nói vàng nói: “Ý của tôi không phải như vậy, tôi chỉ muốn nói là tôi và mẹ cô thời gian tiếp xúc với nhau không nhiều, nên không có cơ hội nói với bà ấy”


Tiếp xúc không nhiều, sau lưng lại trèo lên người bố cô, loại thư ký thế này thật không tồi.


Lời của Cổ Sa, nghe cho có là được rồi, không thể tin tưởng tuyệt đối Cô đánh giá bình nước hoa trong tay mình, nhạt giọng nói: “Lọ nước hoa này sắp dùng hết rồi, xem ra mẹ rất thích lọ nước hoa này, chỉ tiếc còn giữ một chút ở đây không đem đi cùng.”


“Đem đi cùng? Bản thân bà ấy chạy đến mất tích rồi, đến một bộ quần áo còn không đem theo, thì làm sao có thể đem theo lọ nước hoa…”


“Cô nói cái gì? Cái gì mà bà ấy tự mình chạy mất tích?” Ánh mắt Lâm Hương Giang lạnh băng, bất ngờ nhìn thẳng vào mặt cô ta.


Cổ Sa che miệng lại, bày ra vẻ mặt hoang mang lo sợ khi lỡ lời: “Cái đó…tôi chưa nói gì hết”


Lâm Hương Giang tin chắc rằng những lời cô ta vừa nói là thật, cũng hiểu rõ cô ta cố ý nói như vậy.


“Nếu như đã nói rồi, cô nói rõ tất cả mọi chuyện cho tôi, nếu không tôi sẽ tự mình đi hỏi ông nội!”


“Trời ạ, được rồi được rồi, nhưng cô đừng có nói với ông nội cô là tôi kể đấy nhé”


“Cô nói đi” Khuôn mặt Lâm Hương Giang nghiêm túc.


Cổ Sa cố hạ thấp giọng nói: “Thật ra năm đó lúc mẹ cô làm thất lạc cô đã cãi nhau với bố cô một trận, cãi xong bà ấy tự chạy ra khỏi nhà họ Nguyễn, bố cô cũng đang tức đến điên đầu nên cũng không quan tâm đến Nhưng sau tối hôm đó không hề thấy quay về, sáng hôm sau bố cô mới cho người đi tìm, nhưng có tìm thế nào cũng không tìm thấy mẹ cô nữa”


“Sau này, bố cô cũng phái thêm rất nhiều người đi tìm, nhưng kết quả vẫn không thu được gì, còn báo cả bên cảnh sát để họ cho người đi tìm cùng, cuối cùng kết luận mẹ cô bị mất tích”


Trong lòng Lâm Hương Giang bàng hoàng, cô vẫn còn tưởng rằng cho mẹ cô bị bệnh tâm thần nên mới bị đưa đến nơi nào đó tiến hành trị liệu, chưa bao giờ nghĩ rằng là bà ấy bị mất tích.


“Chuyện này được coi là một điều cấm ky trong nhà họ Nguyễn Cao, cô đừng nhắc đến trước mặt ông nội cô.” Cổ Sa lại căn dặn lần nữa.


“Tôi biết” Lâm Hương Giang cúi đầu đáp lại một câu, mạch suy nghĩ vẫn chưa kịp hồi lại.


Cổ Sa nhìn thấy cô hồn vía để trên mây, trong mắt sượt qua tia rét lạnh, rồi lại ra vẻ như tùy tiện hỏi một câu: “Đúng rồi, cô định kết hôn cùng tổng giám đốc Khoa sao?”


Lâm Hương Giang vẫn chìm đảm trong chuyện của mẹ mình, tiện đáp một câu: “Tôi không có dự định như vậy”


Cổ Sa kín đáo thở phào một hơi, trên mặt cũng hiện lên ý cười, vỗ vỗ vào vai cô: “Thế cô nghỉ ngơi sớm một chút, vết thương trên chân vẫn chưa khỏi, đừng để cơ thể bị kiệt sức” Cô ta nói xong liền rời đi: Lâm Hương Giang nhìn chằm chằm vào lọ nước hoa trong tay, đây là lọ nước hoa mà bố nuôi chế tạo ra, đủ để nói rõ mẹ và ông ấy có quen biết.


Nếu như mẹ mất tích, thì bà ấy sẽ đi đến nơi nào?


Nếu như bà ấy đã bị điên rồi, lại còn mất tích, bao nhiêu năm trôi qua rồi, e răng bà ấy sớm đã gặp phải điều không lường…


Trong lòng Lâm Hương Giang trở nên vô cùng nặng nề, bàn tay bất giác năm chặt lấy lọ nước hoa.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom