• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi - Lâm Hương Giang (12 Viewers)

  • Chap-129

Chương 129






**********








Chương 129: Anh muốn không chịu trách nhiệm sao.



Vẻ mặt Liễu Thu Cúc cứng đờ, nhưng bà †a nhanh chóng hoàn hồn, nhìn về nhà họ Trần bên kia: “Tú Nhi, cô ngược lại nói thật đi, có phải cô bị cậu ta ức hiếp không?”






“Đủ rồi! Cũng đừng có nói! Chúng ta đi!



Thật sự là mất mặt!” Ba Trần đã vô cùng xấu hổ, bất ngờ đứng dậy, chỉ vào Trần Tú Nhi hết sức đau lòng hổ thẹn nói: “Làm sao tao lại sinh ra đứa con gái không biết xấu hổ như mày vậy!”






Ông ta dứt lời nhìn về phía Hà Phương Đông vô cùng xin lỗi nói: “Chủ tịch Hà, thật xin lỗi, làm phiền ngài rồi”



Nói đến Hà Phương Đông cũng có chút xấu hổ, ban đầu ông ấy còn tưởng Trần Tú ốt hơn so với Lâm Hương Giang, thích hợp làm con dâu hơn Lâm Hương Giang, ngầm đồng ý cho cô ta đến gần Hà Tuấn Khoa, không ngờ tới…






Ông ấy thầm than một tiếng: “Người cần được xin lỗi là Hà Tuấn Khoa, không ph: b Chính ông ấy cũng cảm thấy thật có lỗi với con trai.



Lần này ba Trần mất hết thể diện, nhưng ông ta không muốn bởi vì chuyện này mà đắc tội nhà họ Hà, đắc tội Hà Tuấn Khoa, không thể không cúi đầu nhận sai: “Tuấn Khoa, xin lỗi, là chúng tôi hiểu lầm cháu.”






“Tú Nhi, còn không mau xin lỗi Tuấn Khoa” Ba Trần quát con gái đang ngồi ngây ngốc ở sô pha.



Mẹ Trần tuy rằng đau lòng con gái, nhưng bà ta cũng biết mình không có tư cách biện hộ giùm con gái lúc này.






Trần Tú Nhi khó xử đến cực điểm, sau này cô ta cũng không còn mặt mũi nào gặp người nhà họ Hà, càng không có mặt mũi gặp Hà Tuấn Khoa!



Cô ta đột nhiên đứng dậy, cúi đầu nói qua quýt một câu: “Thật xin lỗi!” Nói xong che miệng lại, khóc lóc chạy đi.






‘Vợ chồng nhà họ Trần cũng cúi đầu xám xịt rời đi.



Liễu Thu Cúc không hiểu ra sao: “Tú Nhi, cô chạy cái gì?” Sao lại thế này? Chẳng lẽ Trần Tú Nhi và Hà Tuấn Khoa không xảy ra quan hệ sao?






Lâm Hương Giang cũng không quan tâm Trần Tú Nhi như thế nào, suy nghĩ của cô đều dừng lại trên người Liễu Thu Cúc.



“Đúng vậy, người phụ nữ xấu xa đã bỏ chạy! Sau này sẽ không còn người phụ nào có thể cướp ba với mẹ nữa.” Lâm Thanh Dương vỗ tay.






Liễu Thu Cúc trừng mắt một nhà ba người bọn hộ, đột nhiên bắt gặp ánh mắt của Lâm Hương Giang, bà ta bị ánh mắt lạnh lẽo kia của Lâm Hương Giang dọa nhảy dựng.



Bà ta tập trung nhìn lại, Lâm Hương Giang đã di chuyển ánh mắt, căn bản không để bà ta vào mắt.






Bà ta âm thầm kinh hãi, có phải vừa rồi bà ta nhìn nhầm rồi không?



“Được rồi, chuyện này dừng ở đây!” Hà Phương Đông lên tiếng, tiếp đó nhìn về phía Liễu Thu Cúc, hừ một tiếng nói: “Còn cô, sau này không cần…giới thiệu phụ nữ cho Tuấn Khoa nữa, nó đã có vợ rồi”






Ông cụ Hà đột nhiên nói ra lời này, chẳng lẽ là đã thừa nhận thân phận con dâu của Lâm Hương Giang?



Trong lòng Liễu Thu Cúc kêu oan một trận, rõ ràng việc này cũng là do ông già ủng hộ, tại sao lại đổ hết lên đầu bà ta?






Nếu Trần Tú Nhi này vô dụng, vậy bà ta vẫn còn biện pháp khác, bà ta tuyệt đối không muốn làm chị em dâu gì đó với Lâm Hương Giang.



Bà ta nhanh chóng nghĩ thông suốt, trên mặt thay bằng vẻ tươi cười: “Ba, người nói cái gì chúng con lắng nghe cái đó, chuyện này cứ tính là sang trang.”






Lâm Hương Giang rũ mắt xuống, che dấu ý lạnh nơi đáy mắt.



Nói như vậy, giới thiệu phụ nữ cho Hà Tuấn Khoa cũng là ý của Liễu Thu Cúc.






A, bà ta thật đúng là dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào.



Liễu Thu Cúc cười ha ha nói với mọi người: “Hôm nay tất cả mọi người ở đây, tôi liền tuyên bố một sự kiện, cuối tuần này tôi tổ chức sinh nhật tại nhà, đến lúc đó mọi người hãy tạm dừng công việc trong tay lại, về nhà ăn sinh nhật tôi”






Lời này của bà ta là nói cho Hà Tuấn Khoa cùng Lâm Hương Giang nghe.



Quả nhiên, giây tiếp theo bà ta liền nhìn thẳng Lâm Hương Giang nói: “Đến lúc đó cô phải mang quà sinh nhật cho tôi đấy”






Nói như vậy, bà ta đang mời cô đến mừng sinh nhật. Lâm Hương Giang nắm chặt tay không buông, khuôn mặt tươi cười kia của Liễu Thu Cúc thật sự rất chói mắt, cô rất muốn xé rách nụ cười kia!



Liễu Thu Cúc sao có lòng tốt mời cô đến chúc mừng sinh nhật, chỉ sợ là đào hố gì đó hãm hại chờ cô nhảy xuống, chẳng qua là…








Lâm Hương Giang nở nụ cười với bà ta: “Sinh nhật của chị dâu, em đương nhiên phải mang quà đến chúc mừng”



Hà Tuấn Khoa có chút kinh ngạc nhìn về phía cô, cô vậy mà lại đồng ý đến chúc mừng sinh nhật chị dâu?






Trong phòng Hà Tuấn Khoa, Lâm Hương Giang kéo cánh tay của người đàn ông bước vào, như là sợ bị người ta nhìn thấy bọn họ ở bên trong làm cái gì, cô lập tức đóng cửa lại.



Ánh mắt Hà Tuấn Khoa sâu thảm nhìn chăm chú cô, môi mỏng cười như không cười nhếch lên một cái: “Bà Tuấn Khoa, ban ngày ban mặt em cứ thế kéo anh vào phòng, là muốn là gì?”






Lâm Hương Giang không có tâm trạng cùng hẳn nói đùa, cô nhìn xung quanh một vòng, cuối cùng tầm mắt dừng lại trên người hẳn: “Camera đâu?”



“Camera gì?”






“Không phải trong phòng anh có camera theo dõi sao?”



“Em tìm camera theo dõi làm gì?” Người đàn ông khó hiểu.






Lâm Hương Giang tức giận trừng hắn: “Lúc nào thì anh lắp camera? Có phải lúc trước từng hành động của em ở trong này đều bị anh chụp lại?”



Cô nhớ rõ lúc trước kia ở nhà họ Hà, ngẫu nhiên cô sẽ trực tiếp thay quần áo ở trong phòng, nếu có camera, vậy không phải cô đã sớm bị nhìn thấy hết?






Ánh mắt của người đàn ông di chuyển, gật đầu: “Ừm… Xem như là vậy” Câu trả lời cũng rất ba phải.



“Cái gì gọi là xem như? Rốt cuộc em có bị chụp ảnh hay không?”






“Nếu bị chụp, em muốn thế nào?”



“Tiêu hủy video giám sát!” Đương nhiên cô không cho phép lưu lại loại video ghi hình này, nếu rơi vào tay người nào đó bị bại lộ ra ngoài ánh sáng, không phải cô xấu hổ hay sao?






Trông thấy vẻ mặt cô thở phì phò tức giận như vậy, ngón tay hẳn gãi gãi mũi cô: “Đứa ngốc, làm sao anh có thể cho phép người phụ nữ của anh bị chụp ảnh?”



Lâm Hương Giang nheo mắt nhìn hẳn, không hiểu rõ ý hắn.






“Camera trong phòng là sau khi em rời khỏi đây mới lắp đặt, anh chỉ muốn quan sát xem tình hình của thằng bé ở nhà, anh không có cái loại thú vui xấu xa lắp camera trong phòng chụp ảnh em” Hơn nữa, cô chính là vợ của hắn, hắn muốn nhìn có thể đường đường chính chính mà nhìn nhìn, không cần lén lút.



“Ai mà biết anh không có cái loại thú vui xấu xa này?” Trong lòng Lâm Hương Giang vẫn còn sợ hãi Đôi mắt người đàn ông nhíu lại, thân hình cao lớn đột nhiên tới gần cô: “Bà Tuấn Khoa, anh không có sở thích rình coi, huống hồ, toàn thân trên dưới của em, anh còn chưa thấy qua sao?”






Người đàn ông này nghiêm túc nói lời thô tục! Cố tình ông trời còn ban cho hẳn một khuôn mặt quá mức tuấn tú, không đứng đắn, quyến rũ mê người như vậy!



Cô giơ tay đẩy hẳn cách xa ra, hắn dựa sát gần như vậy, ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc hít thở của cô.






Tay cô bị bàn tay lớn của người đàn ông dễ dàng nảm lấy, nhiệt độ trong lòng bàn tay hẳn truyền tới, đầu trái tim cô cũng bị thít chặt theo.



Cô giật mình nâng mắt, người đàn ông chính diện nhìn xuống cô: “Sinh nhật của chị dâu, nếu em cảm thấy miễn cưỡng có thế không cần tham gia”






Thật ra hẳn hiểu được giữa cô và Liễu Thu Cúc có không ít khúc mắc, không muốn khiến cô khó xử.



Lâm Hương Giang không chớp mắt nhìn hẳn chăm chú, không thể ngờ hắn sẽ suy nghĩ chu đáo cho cô như vậy, nhưng mà.






Bữa tiệc sinh nhật này cô nhất định phải tham gia.



Đến lúc đó cô sẽ tặng cho Liễu Thu Cúc một phần “quà lớn”.






Cô giương khóe môi, đè nén đủ loại suy nghĩ trong lòng, cố ý dịu dàng cười với hắn: “Em là vợ của anh, bà ta là chị dâu cả của anh, em không đi chúc mừng bà ta, chuyện này không dễ nói đúng không? Hay là, trong lòng anh không xem em là vợ, sinh nhật chị dâu cả của anh cũng không cho em tham gia?”



Lần trước sinh nhật chị dâu của hắn, hắn cũng không nói cho cô, lúc ấy cô còn hiểu lầm hắn chỉ mời Trần Tú Nhị, lại gạt bỏ cô ra bên ngoài.






Hà Tuấn Khoa nhìn chăm chú người phụ nữ trước mắt này, thái độ mềm mỏng này của cô là đang làm nũng sao?



Hắn nắm chặt tay cô đặt lên lồng ngực: “Em đã muốn đi bữa tiệc, tất nhiên anh sẽ không ngăn cản, đến lúc đó anh cùng em đi chọn quà.”






Lâm Hương Giang lắc đầu: “Không cần, em đã nghĩ xong món quà muốn tặng chị “Cái gì?” Người đàn ông thật ra có chút tò mò.



“Bí mật, đến lúc đó anh sẽ biết.” Lâm Hương Giang cười thản nhiên, dấu đi lạnh lùng trong mắt.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom