• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi - Lâm Hương Giang (18 Viewers)

  • Chap-107

Chương 107






**********








Chương 107: Không cho phép khóc



Lâm Hương Giang nghe vậy, da đầu tê dài, dáng vẻ của hai người như thể sắp đánh nhau tới nơi, cô cũng không muốn lại bởi vì cô mà Hà Tuấn Khoa lại ra tay đánh người nữa.






“Đánh anh còn phải chọn ngày sao” Đáy mắt của Hà Tuấn Khoa đều là sự lạnh lẽo và coi thường.



“Anh buông cô ấy ra” Ý của Nguyễn Cao Cường là bảo anh ta buông Lâm Hương Giang ra, hai người so tay với nhau một trận.






Dĩ nhiên Hà Tuấn Khoa không sợ anh ta gây hấn, lập tức buông Lâm Hương Giang ra, nhưng cô lại càng ôm hắn chặt hơn.



“Đủ rồi! Các anh đánh nhau ở chỗ này không sợ bị người chụp rồi đăng báo sao?”






Hai người bọn họ tốt xấu gì cũng là người có thân phận nổi tiếng.



“Tiểu Giang, tôi chỉ đang giúp em dạy dỗ anh ta một chút” Dường như Nguyễn Cao.






Cường biết Hà Tuấn Khoa đối xử không tốt với cô.



Mắt Hà Tuấn Khoa liếc nhìn, Tiểu Giang?






Từ khi nào mà mối quan hệ của bọn họ lại thân mật như vậy?



Trong lòng hẳn nổi giận đùng đùng, siết chặt nắm tay muốn đi qua đấm một quyền vào Nguyễn Cao Cường.






Lâm Hương Giang dùng hết sức lực ôm lấy người đàn ông đang tức giận kia: “Hà Tuấn Khoa, anh bình tĩnh một chút đi!”



Đôi mắt đen tuyền lạnh lùng của Hà Tuấn Khoa làm cho người ta sợ hãi, cái thằng khốn đáng chết Nguyễn Cao Cường này, dám tơ tưởng đến người phụ nữ của hắn, làm sao mà hắn có thể bình tĩnh được?






Lâm Hương Giang càng khuyên can hắn thì càng làm cho lửa giận trong lòng hắn dâng cao hơn, vì sao mà cô lại che chở Nguyễn Cao Cường như vậy?



Lâm Hương Giang ôm chặt Hà Tuấn Khoa, quay đầu lại khẩn cầu nói với Nguyễn Cao Cường: “Anh đi trước được không? Làm ơn”






“Tiểu Giang, Hà Tuấn Khoa đối với em không tốt, tôi làm sao có thể yên tâm giao em cho hẳn ?”



“Đây là chuyện của tôi và anh ấy, không cần anh bận tâm, chỉ cần anh không nhúng tay vào việc đó là được rồi, anh đi nhanh đi, xem như là tôi cầu xin anh” Cô thật sợ Hà Tuấn Khoa sẽ làm ra cái việc gì đó khủng bố.






Nguyễn Cao Cường nhìn thấy cô khó xử, bất đắc dĩ mà đau lòng, người phụ nữ ngốc nghếch này…



Anh ta thầm than một tiếng: “Được, hiện tại tôi có thể không nhúng tay, nhưng, nếu anh ta đối xử với em không tốt thì tốt nhất định sẽ dạy dỗ anh ta một trận” Dứt lời xong thì anh ta xoay người ngồi trở lại trong xe.






Nét mặt Hà Tuấn Khoa lạnh lẽo, cả người lộ ra một cổ sát khí: “Nguyễn Cao Cường, anh quay lại đây!”



Nguyễn Cao Cường làm như là không nghe thấy, còn khởi động xe, xong rồi quay lại nhìn Lâm Hương Giang một lúc rồi mới dẫm xuống chân ga lái xe rời đi.






Nhìn Nguyễn Cao Cường lái xe rời đi rồi, Lâm Hương Giang mới dám thở ra, buông đôi tay đang ôm chặt lấy Hà Tuấn Khoa ra.



Trong lòng Hà Tuấn Khoa vẫn còn rất tức giận, đôi mắt lạnh lẽo nhíu lại, bỗng dưng nằm chặt lấy cổ tay của cô mà kéo về hướng tòa chung cư.






Sức lực của hän mạnh đến kinh người, như muốn đem bóp nát cổ tay của cô, làm cô đau đến nổi nhíu mày: “Hà Tuấn Khoa, anh buông tôi ra……



Lâm Hương Giang bị người đàn ông đang cực kì tức giận này mang về chung cư, vừa vào cửa đã bị hắn ném lên ghế sô pha.






Đầu óc cô choáng váng, thân thể của người đàn ông nam trực tiếp đè xuống dưới, cảm bị hắn miết đến nỗi đau!



Hà Tuấn Khoa ngửi được ở trên người cô có mùi rượu, nheo đôi mắt âm trầm lại: “ Em cùng Nguyễn Cao Cường đi uống rượu?”






“Tôi..” Quanh người Lâm Hương Giang toàn là hơi thở nguy hiểm của người đàn ông kia, dáng vẻ của hắn giống như nghĩ cô và Nguyễn Cao Cường cắm sừng hẳn vậy.



Thân thể cô hơi run rẩy, nhưng khi nghĩ đến bức ảnh ở trên giường của hắn cùng với Trần Tú Nhi thì ngọn lửa giận bị cô đè nén trong lòng liền bùng lên, tại sao hắn quan hệ với người phụ nữ khác thì được, còn cô thì không?






Cô nhìn thẳng vào đôi mắt tức giận nguy hiểm kia, nhẹ nhàng nhàn nhếch môi nói: “Đúng vậy, tôi uống rượu cùng với anh ta đó, bộ không được à?”



Nét mặt Hà Tuấn Khoa liền căng lên, con ngươi sâu không thấy đáy bị bao trùm bởi nguy hiểm, nói một cách lãnh lẽo: “Vậy thì em tính uống rượu với anh ta xong sau đó đi thuê phòng sao?”






Bọn họ thậm chí chịu không nổi mà dám ôm ấp nhau ở ven đường!



Hắn nói một câu một câu vô cùng tàn nhẫn: “Thì ra em thiếu hơi đàn ông đến vậy?








Hay đúng như lời Tùng Nhân nói, thật ra em thích được bao quanh bởi đám đàn ông?”



Hắn vất vả xử lý mấy việc gấp bên thành phố Cao Hoan để trở về, đi máy bay xong liền trở về thẳng chung cư, vốn định cho cô một bất ngờ, ai ngờ được là cô lại cho hắn một ‘bất ngờ như vậy.






Đây không phải là lần đầu tiên hắn nói với cô là không được gặp gỡ Nguyễn Cao.



Cường nữa, cô không những không nghe, mà còn dám ở giữa đường ôm ấp Nguyễn Cao Cường!






Mặt Lâm Hương Giang lúc đỏ lúc trắng, tức giận đến cực điểm, giơ tay tát lên mặt người đàn ông đó một cái “Hà Tuấn Khoa, anh đúng là đồ khốn.”



Cô tức giận đến nỗi cả người run lên, hẳn làm sao mà lại có thể nói mấy lời như vậy!






Hoàn toàn đem tôn nghiêm của cô đạp dưới chân, còn mạnh mẽ nghiền nát nó!



Trên khuôn mặt anh tuấn của người đàn ông lập tức xuất hiện dấu tay của cô, nhìn là có thể biết được vừa rồi cô đã đồn bao nhiêu sức lực vào cái tát kia!






Mặt mày hẳn lạnh lẽo nhìn chằm chăm vào cô, cả người lộ ra hơi thở nguy hiểm cực độ, phảng phất giống như giây tiếp theo sẽ đem cô đang sống sờ sờ mà xé nát!



Vào lúc này Lâm Hương Giang vô cùng tức giận, làm sao mà còn có thể phát hiện dáng vẻ hiện tại của hắn khủng bố như nào, cô lại tát hắn một cái nữa: “Anh cút ngay…..”






Ánh mắt Hà Tuấn Khoa lộ ra vẻ hung dữ, bỗng dưng khống chế đôi tay của cô, trực tiếp đem nàng quãng lên trên ghế sô pha, môi mỏng phun ra lời nói vũ nhục: “Xem ra em thật sự thiếu hơi đàn ông, hiện tại tôi sẽ thỏa mãn em, tránh cho em lại đi ra ngoài tìm đàn ông”



Vừa dứt lời, hắn cúi đầu thật mạnh xuống hôn môi cô.






Lâm Hương Giang ngẩn người ra một chút liền phản ứng lại, tay chân cùng vùng vẫn phản kháng: “Đồ khốn, anh cút ra ngay…”



Nhưng lúc sau cô không thể mở miệng nói chuyện, nụ hôn của hắn cực kỳ bá đạo, tức giận trừng phạt cô một cách mạnh mẽ.






Chút sức lực nhỏ nhoi kia của cô căn bản không thể nào chống lại sức của một người đàn ông cao to khỏe mạnh như anh, cô nhanh chóng bị khống chế, hoàn toàn không thể nhúc nhích.



Hăn hôn cô bá đạo đến nỗi làm cô hít thở không được, đôi tay cô còn bị hẳn nằm chặt lại, không thể nào đẩy hắn ra được, cô cảm thấy tuyệt vọng, còn có nhục nhã vô cùng, rốt cuộc không thể nào kìm được mà chảy nước mắt.






Hà Tuấn Khoa cảm giác được người phụ nữ ở dưới thân mình đang khóc, ngẩng đầu nhìn thấy cô khóc vô cùng đáng thương, đáy lòng có mỗi nỗi phiền lòng không thể nào giải thích: “Không được khóc!”



Ai biết khi hắn vừa nói xong, nước mắt của cô ấy càng rơi nhiều thêm.






Hản càng thêm bực bội, để mặt cô nàng đối diện mình: “Ở trước mặt tôi khóc, còn ở trước mặt Nguyễn Cao Cường thì cười, em cũng thật biết giả vời”



Lâm Hương Giang nổi giận muốn đánh hẳn ta một cái, nhưng đã bị hắn đè lên, đừng nói tới đánh cô ngay cả đứng còn không nổi, cô vừa khóc vừa mắng: “Anh đi tìm Trần Tú Nhi mà nổi điên, tại sao anh lại khi dễ tôi?






Anh đừng có đụng vào người tôi, anh thật sự rất ghê tởm!”



Hà Tuấn Khoa nhìn thấy trên mặt của cô toàn là vẻ chán ghét, cô dám nói hắn ghê tởm?






Hãn còn chưa ghét bỏ cô cùng với Nguyễn Cao Cường ôm ấp nhau, ngược lại lại cô lại ghét bỏ hẳn trước?



“Lâm Hương Giang, xem ra hôm nay tôi cần phải nhắc lại cho cô biết ai mới là người đàn ông của em” Bàn tay to lớn của hẳn hững hờ mà xé mảnh vải cuối cùng trên người cô.






“A… Đồ khốn!”



Cô chưa có chuẩn bị gì cả nhưng không nghĩ tới hắn ta lại đối vậy!






thô bạo với cô nhưng Cô không thể nào chống trả lại, mím môi, nuốt nước mắt vào trong, từ giờ trở đi, cô hận hắn!



Đến khi Lâm Hương Giang không thể chịu đựng nổi nữa, người đàn ông này mới chịu xong.






Lâm Hương Giang mơ thấy ác mộng, giật mình tỉnh dậy ở trên giường, cô thở hổn hển, trán đầy mồ hôi.



Ánh nắng sáng sớm ngoài trời chiếu qua cửa sổ, hiện tại là bảy giờ sáng, cô không nhớ rõ hồi tối qua mình ngủ lúc mấy giờ nhưng cô vẫn còn nhớ rõ kí ức về tối qua bị Hà Tuấn Khoa đè trên giường, việc đó vẫn còn in sâu trong lòng cô.






Cô cúi đầu nhìn thấy chiếc mặc váy ngủ trên người mình, cơ thể vẫn còn thoang thoảng mùi sữa tắm, mơ hồ nhớ lại hình như tối hôm qua hắn có giúp cô tắm rửa.



Đừng tưởng rằng chỉ cần đối xử tốt với cô một chút thì cô sẽ tha thứ cho những việc mà hẳn đã gây ra.






Cô chưa từng nghĩ tới việc sẽ lại cùng hắn phát sinh quan hệ, lần trước khi nàng bị hạ dược, hắn có thể nhịn mà không chạm vào cô, nhưng tại sao lần này……



Cô đột nhiên cảm thấy bản thân mình thật dơ bẩn, vì hẳn đã ngủ với Trần Tú Nhi mà còn dám ngủ với cô.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom