• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi Dị Bản (10 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 2854-2859

Chương 2854
Quan Triều Viễn nghiêm mặt, cởi bỏ trói buộc trên hai tay cô.
Đôi cổ tay trắng nốn xinh đẹp giờ đây đã xuất hiện hai vệt máu bầm màu hồng tím.
Anh vươn tay muốn ôm cô, nhưng dù đang ngủ, Tô Lam vẫn hoảng sợ rụt người lại, vô cùng kháng cự vòng tay anh.
Rõ ràng anh chỉ hận không thể chiêu chuộng cô hết mực, bảo vệ cô trong lòng bàn tay, nhưng vì sao mọi chuyện lại thành ra như vầy?
Sau khi rửa sạch cơ thể của cô, Quan Triều Viễn giúp cô đắp chăn rồi xoay người đi ra ngoài Này vừa cảm giác, Tô Lam không biết đã ngủ bao lâu.
Tận khi hoàng hôn buông xuống, cô mới mơ màng tỉnh lại Cô ngây ngốc mở to mắt, cảm thấy toàn thân như nhũn ra, sâu trong cổ họng như bị lửa thiêu cháy, cổ tay cổ chân cũng vô cùng đau, cả người từ trên xuống dưới không có chỗ nào lành lặn.
Những vết tích đó như đang nhắc nhở cô, mọi chuyện xảy ra đêm qua là thật.
Từng chuyện xảy ra đêm qua lần lượt trôi qua trong đầu cô, thậm chí chỉ mới nhở lại một chút, cả người cô đã run rẩy không ngừng.
Quan Triều Viễn?
Tô Lam liếc nhìn bốn phía theo bản năng, cô phát hiện ra tên đầu sỏ gây ra mọi chuyện kia không ở đây.
Cô thẫn thờ bước chân xuống giường, nhưng hai chân cô lúc này mềm nhũn, không có chút sức lực nào, vừa mới chạm sàn đã té rầm xuống đất.
Tên cầm thú, bại hoại Quan Triều Viễn! Dám bắt nạt mình như vậy.
Súc vật cũng không bằng!
Tô Lam miễn cưỡng cử động cơ thể, cô chợt nhớ tới một chuyện.
Sau mỗi lần cô và Quan Triều Viễn thân thiết, cô sẽ uống thuốc đúng lúc.
Hiện tại đã qua một ngày một đêm rồi, không biết còn có tác dụng không nữa.
Cô đỡ vách tường, lôi cái chân mềm oặt lết tới bên tủ quần áo.
Cô và Quan Triều Viễn chưa từng thương lượng về chuyện đứa nhỏ, cho nên mỗi lần đều là Tô Lam trốn anh uống thuốc.
Từ trong túi áo khoác lôi lay một lọ thuốc nhỏ, cô đổ ra hai viên thuốc.
©ô cúi đầu, có hơi ngơ ngác ấn bụng của mình: có lẽ lúc này, trong bụng cô đã có đứa nhỏ của cả hai đi.
Trước kia, sau khi lấy giấy đăng ký kết hôn, đôi lúc cô còn ảo tưởng, có phải sẽ không cần uống loại thuốc này nữa không.
Nhưng bây giờ xem ra cô vẫn quá ngây thơ rồi.
Lúc cô chuẩn bị nhét thuốc vào miệng, từ cửa phòng ngủ chính phát ra tiếng, nó bị người đẩy ra.
Cô hoảng sợ, tay cũng run theo.
Lọ thuốc trong lòng bàn tay vì động tác của cô mà rơi xuống đất, lăn thẳng tới cửa, đụng vào đôi dép lê đi trong nhà của đàn ông, rồi mới từ từ ngừng lại Tô Lam ngẩng đầu nhìn qua, cô thấy Quan Triều Viễn đang đứng trước cửa, trên tay còn bưng chén cháo và vài món điểm tâm.
Chết rồi!
Trong lòng Tô Lam đột ngột trở nên hốt hoảng.
Cô lo lắng nhìn về phía cái lọ, muốn nhào tới nhặt nó về, nhưng mà hai chân không nghe cô sai bảo nên chỉ có thể đứng đờ tại chỗ.
Quan Triều Viễn cúi đầu, ánh mắt lãnh đạm đảo qua lọ thuốc kia.
Anh bước qua nó, đặt chén cháo lên bàn trà, sau đó xoay người bước ngược lại phía cửa, nhặt lọ thuốc nhỏ kia lên.
Tô Lam gần như lấy tay ấn ngực theo bản năng.
Bởi vì cô sợ nếu mình không đè lại, trái tim sẽ nhảy từ miệng ra mất.
Chương 2855
Làm sao bây giờ?
Bây giờ Quan Triều Viễn đang đưa lưng về phía cô, trong tay anh cầm lọ thuốc nhỏ kia.
Anh lẳng lặng đứng nói đó, im lặng một hồi lâu cũng chưa mở miệng nói chuyện.
Tô Lam che mặt lại, cô không dám xem Quan Triều Viễn sẽ có phản ứng gì.
Yên lặng…
Tiếp đó là một khoảng im lặng chết chóc.
Quan Triều Viễn vẫn im lặng không nói, mà Tô Lam thì lại che mặt nên không nhìn thấy biểu cảm trên mặt anh, nhưng cô có thể cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo thấu xương đang tàn sát bừa bãi trong phòng.
Cuối cùng cô vẫn không nhịn được mà thả tay xuống, mặt mày tái nhợt ngẩng đầu nhìn.
Vừa ngẩng đầu, cô nhận ra Quan Triều Viễn đang nhìn cô.
Quan Triều Viễn đứng ngược sáng với ánh đèn hành lang đang chiếu rọi Khuôn mặt của anh ẩn dưới vùng tối của ánh sáng, cặp mắt xinh đẹp kia như đang chìm trong hồ nước lạnh giá.
Sâu sắc nhưng cũng rất lạnh.
Trái tim Tô Lam như bị ai đó treo lên, cô há miệng thở dốc, muốn giải thích điều gì Nhưng mà cô còn chưa kịp nói thành lời, trong không gian chợt vọng lại tiếng “rốp”.
Tiếng động này tạo cho cô cảm giác như có ai đó đột ngột siết chặt lấy trái tim của cô vậy.
Lọ thuốc nhỏ đang năm trong lòng bàn tay Quan Triều Viễn đã móp méo đến không còn hình dạng.
Quan Triều Viễn vẫn không mở miệng, anh chỉ lạnh lùng nhìn Tô Lam chằm chăm, khóe môi hơi hạ xuống.
Anh khẽ khàng bước tới, vươn tay muốn chạm vào người cô.
Nhưng cả người cô lại run lên, tựa như: con thỏ bị làm cho hoảng sợ, đôi mắt to tròn trừng trừng nhìn anh, trong mắt tràn ngập sự sợ hãi.
Sau khi trải qua chuyện tối qua, cô bắt đầu sợ hãi sự chiếm hữu của anh.
Không, chính xác mà nói, cái đó phải gọi là tra tấn mới đúng.
Gương mặt của người đàn ông bởi vì động tác né tránh của cô mà cứng đờ lại, cũng càng thêm u ám và lạnh lùng Anh bước vọt lên vài bước, bao vây lấy cô, chặn cô ở giữa ngăn tủ và anh: “Không muốn sinh con cho anh, hử?”
Tô Lam kích động hơi nhẳm mắt lại: “Không phải, chỉ là bây giờ… Bây giờ còn chưa phải lúc.”
“Cái gì gọi là chưa phải lúc?”
Người đàn ông nắm lấy cằm của cô, ép cô ngửa đầu nhìn anh: “Có phải em tính một mình ở bên cạnh anh, chờ ngày nào đó gặp được một người đàn ông khiến em yêu đến mức chết đi sống lại thì lại một mình rời đi.
Đây là cách em yêu anh sao hả?”
Tô Lam trừng mắt nhìn anh: “Quan Triều Viễn, trong mối quan hệ này, hai chúng ta là ngang hàng. Vì sao anh có thể để người phụ nữ khác khoác tay anh tham dự tiệc tối, còn em giả làm bạn gái người ta thì anh lại tra tấn em như vậy? Anh không có tư cách đối xử với em như thế!”
“Ngược lại thì sao, em vốn chưa từng tin anh, đúng chứ?”
Nụ cười của Tô Lam trở nên ảm đạm “Vậy còn anh? Có khi nào anh tin em chưa?”
Dứt lời, cô trực tiếp vươn tay đẩy anh ra: “Em mệt rồi.”
“Mệt rồi?”
Sắc mặt Quan Triều Viễn nháy mắt trở nên cực kỳ khó coi, anh ôm lấy Tô Lam, tay phải vung lên, hất văng toàn bộ những thứ trên bàn xuống đất.
Chương 2856
Sau một hồi “lạch cạch” vang lên, Tô Lam cảm thấy cơ thể chợt nhẹ bắng, cô bị Quan Triều Viễn trực tiếp ôm lấy, đặt lên bàn.
Trên gương mặt tuấn tú của anh lúc này là vẻ hung ác cùng sự gắt gọng không cam lòng.
Bàn tay to kia niết mặt cô: “Nhưng mà, anh không hề mệt, phải làm sao bây giờ?”
“Quan Triều Viễn, em không muốn!”
Tô Lam nhớ tới sự điên cuồng đêm qua của người đàn ông trước mặt, cơ thể cô không tự giác phát run, cô hoảng sợ đẩy anh ra.
*Em còn sức đứng lên lấy thuốc uống, nghiệm vài lên, xem xem có phải chỉ một đã có thể khiến em mang thai, em nói đúng không?”
“Anh… Đồ chết tiệt!”
Tô Lam thét chói tai, cô liều mạng vung tay đánh anh.
Nhưng người đàn ông trước mặt lại sừng sững như một ngọn núi lớn cứ thế áp chế cô, mặc kệ cô giấy dụa cỡ nào cũng không thể lay động được anh dù chỉ chút ít.
Cuối cùng, cô chỉ có thể buông xuôi, tùy ý anh muốn làm gì với cô thì làm.
Cả quá trình Quan Triều Viễn cũng không nói một câu, để mặc cho nằm đấm của cô hạ xuống người mình.
Cô vừa khóc vừa quát tháo, tận khi giọng nói trở nên khàn khàn, tới một âm cũng không phát ra được nữa.
Tô Lam cảm thấy cả người như đang bị lăng trì.
Đêm qua cơ thể bị đào rỗng, vốn lúc tỉnh lại cô cảm thấy cả người choáng váng, hình như hơi nóng lên.
Bây giờ lại bị người bắt nạt như vậy, khiến cô ngay cả việc ngất xỉu theo bản năng dường như cũng mất đi.
Cô không biết rốt cuộc Quan Triều Viễn muốn làm gì với cô, cô chỉ biết đầu càng ngày càng đau, khó chịu đến mức sắp chết.
Nhận ra cô gái nhỏ trong ngực không còn phát ra âm thanh nào nữa, cuối cùng lý trí của Quan Triều Viễn cũng được kéo về một chút.
Anh buông cô ra.
Hai chân Tô Lam đã mềm nhũn, cô trượt ngã xuống mặt đất theo quán tính.
Gương mặt thảm đạm, cả người đầy vết xanh tím.
Quan Triều Viễn nhìn bộ dạng lung lay sắp đổ kia của cô, mặt mày như đóng một lớp băng.
Chắc chắn anh bị điên rồi!
Nếu không điên, sao anh lại nhãn tâm bắt nạt cô tới mức này?
Chết tiệt!
Tô Lam ngẩng đầu nhìn Quan Triều Viễn.
Mặc dù là anh vừa mới làm chuyện này với cô, nhưng từ trên xuống dưới vẫn sạch sẽ như trước.
Bộ dạng này hệt như cô là một ả gái gọi, có thể đá văng qua một bên bất cứ lúc nào vậy.
Tiếng nức nở đầy kìm nén thoát ra từ kế môi, hạt lệ cuối cùng cũng không kiêm được mà chảy ra.
Tô Lam run rẩy nhặt quần áo của mình lên, mặc vào, sau đó ngơ ngác bước về phía cửa.
“Tô Lam.”
Quan Triều Viễn vươn tay muốn giữ cô lại Nhưng không biết Tô Lam lấy sức từ đâu ra, cô vung tay, thoát khỏi bàn tay của anh Cô yếu ớt tựa người vào cửa, tuyệt vọng nhìn anh: “Quan Triều Viễn, tôi hận anh, tôi hận anh đến chết!”
Nói xong, cô đẩy mạnh một cái vào ngực anh Quan Triều Viễn không đề phòng nên bị cô đẩy cho lảo đảo.
Tô Lam nhân cơ hội này mở cửa phòng, chạy ra ngoài.
Chương 2857

“Cách.”

Tiếng động vang lên khiến Quan Triều Viễn biến sắc.

Anh vội vọt tới, nảm chặt lấy tay cầm lay động, lúc này anh phát hiện ra, khi Tô Lam rời đi đã khóa trái cửa phòng ngủ chính rồi Nhớ đến vẻ mặt tuyệt vọng cùng lời nói hận anh lúc nãy của cô, Quan Triều Viễn cảm thấy nơi quan trọng nhất của cơ thể anh đã bị đào rỗng rồi.

Anh lui về sau vài bước, chạy lấy đà, bay.

lên tung cước đá văng cửa phòng.

“Âm” một tiếng, Lâm Mộc đang chuẩn bị bước lên lầu bị dọa cho giật mình.

Bà ấy vừa ngẩng đầu đã nghênh diện với ánh mắt hung ác nham hiểm như muốn đánh người của Quan Triều Viễn. Bà ấy kinh hoảng mở miệng: “Ông chủ, vừa nãy mợ chủ chạy ra ngoài, bên ngoài trời đang mưa rất to, mợ ấy lại không lấy gì che, ngay cả giầy cũng không mang, tôi cản thế nào cũng không được…”

Chết tiệt!

Không đợi Lâm Mộc nói hết lời, Quan Triều Viễn bước dài lao xuống lầu.

Cổng lớn bên ngoài biệt thự đang mở rộng một cánh, hạt mưa lớn bãng hạt đậu đập vào mặt khiến người cảm thấy đau. Lúc này, dù Quan Triều Viễn có mặc áo khoác, nhưng khi ra cửa chưa mấy bước đã bị ướt hết.

Cộng thêm gió lạnh đánh úp lại khiến người cảm thấy lạnh đến rét run.

Sắc mặt Quan Triều Viễn trở nên xanh mét, anh nhanh chóng chạy ra ngoài sân.

Bên ngoài tối đen, không thể nhìn thấy nửa cái bóng người nào.

“Chết tiệt!”

Cô không mang giày, không mang túi, thậm chí ngay cả những món đồ hay mang bên người cũng không lấy, cô có thể đi đâu?

Quan Triều Viễn xoay người, nhanh chân chạy vào trong ga – ra: bây giờ thân thể cô đang suy yếu, chắc chẵn đi không xaI Một chiếc Rolls-Royce phóng từ trong ga-ra ra, Quan Triều Viễn đánh mở đèn xe hết công suất, tìm dọc từ đường chính ra ngoài.

Cơn mưa này hạ xuống thành phố Ninh Giang suốt một đêm, tầm nhìn rất kém, trên đường ngay cả bóng dáng ô tô cũng rất ít thấy chứ đừng nói chỉ là người.

Nhưng mà suốt một quãng đường này anh lại không hề nhìn thấy thân ảnh của Tô Lam.

Cứ nhớ đến ánh mắt tuyệt vọng của cô gái nhỏ đó, Quan Triều Viễn chỉ cảm thấy tim mình như bị lưỡi dao sắc bén cứa qua, đau đến sắp không thở được.

Chắc chắn anh phát điên rồi nên mới có thể không thèm bận tâm gì hết mà bắt nạt cô như vậy.

Quan Triều Viễn chợt nhớ ra, khi anh ôm lấy cô đặt lên bàn, cả người cô nóng cực, trên khuôn mặt trắng bệch còn phiếm lên màu đỏ.

lạ thường.

Nhưng ở thời điểm đó, anh thật sự đang rất tức giận, không quan tâm được nhiều chuyện như vậy. Bây giờ tỉnh táo lại anh mới ý thức được, có lẽ do hôm qua bị mình ép quá mạng, cô nhóc kia sợ là đã phát sốt rồi.

“Mẹ nó!”

Quan Triều Viễn nhỏ giọng chửi thề một câu, nắm đấm đập mạnh xuống tay lái.

Tức khắc xe phát ra một trận còi chói tai.

Hiện tại cô không đem theo bất cứ thứ gì trên người, có thể chạy đi đâu chứ?

Mỗi lần tưởng tượng đến cảnh bóng dáng nhỏ gầy của cô chạy trốn trong màn mưa đêm, quần áo trên người thì không chỉnh tề, nếu cô bị thương dù chỉ một chút, sao anh tha thứ cho bản thân được đây!

Sắc mặt Quan Triều Viễn ngày càng âm trầm.
Chương 2858

Anh mau chóng gọi vào dấy số của Lục Anh Khoa: “Tô Lam chạy khỏi biệt thự, anh lập tức điều động mọi người đi tìm, có tin tức gì báo ngay cho tôi biết.”

Ở đầu dây bên kia, Lục Anh Khoa vốn đang nghỉ ngơi, nhưng khi nhận được điện thoại của Quan Triều Viễn, cả người nháy mắt tỉnh táo lên: “Vâng, ông chủ.”

Sau khi cúp máy, anh ta mới hồi thần: đêm hôm khuya khoắt chạy ra khỏi biệt thự, không phải là bỏ nhà đi bụi sao?

Với người có tính cách như mợ chủ, nếu.

không phải ông chủ làm ra chuyện gì đó quá đáng, cô tuyệt đối không có khả năng bỏ nhà đi bụi.

Lục Anh Khoa chưa kịp mặc quần áo đã vội gọi điện, anh ta gần như điều động toàn bộ những người có thể sai bảo trong thành phố Ninh Giang đi tìm người hết.

Tối hôm nay đã định sẵn là một đêm không ngủ.

Quan Triều Viễn khởi động chiếc.

Rolls-Royce, anh gần như đã chạy khắp hang cùng ngõ hẻm ở thành phố Ninh Giang Lục Anh Khoa cũng mang theo người hầu như sắp lật tung cả thành phố Ninh Giang lên, nhưng vẫn không tìm thấy chút dấu vết nào của Tô Lam.

Lâm Thúy Vân, Tân Chi Dạng, Hoa Đông, Phương Trí Thành, ông Lê…..

Chỉ cần là nơi anh có thể nghĩ ra, đều tới đó xới tung lên tìm một lần.

Thậm chí ngay cả nhà của Khúc Thương Ly cũng bị Quan Triều Viễn dẫn người tới tìm, thiếu điều không đào ba tấc đất nhà người ta lên thôi.

Nhưng cuối cùng vẫn không thu hoạch được gì như trước.

Sáng sớm hôm sau, Lục Mặc Thâm và Tân Tấn Tài cùng nhau tới trước cửa biệt thự núi Ngự Cảnh.

Bọn họ tiến vào phòng khách, đập vào mắt là bộ dạng suy sụp ngồi trên sô pha, một tay chống trán của Quan Triều Viễn,.

Rõ ràng anh chỉ đang im lặng ngồi ở chỗ kia, nhưng mỗi người bước vào đều có thể cảm nhận được một hơi thở cực kỳ thô bạo.

Lục Mặc Thâm đi vào: “Một chút manh mối cũng không tìm được sao?”

Tân Tấn Tài cũng nhíu mày: “Theo như sự hiểu biết của em với chị dâu, nếu không phải anh hai làm ra chuyện gì khiến trời đất phẫn nộ với chị ấy, chị ấy tuyệt đối sẽ không làm ầmï tới độ bỏ nhà đi. Anh hai, anh nói thật cho em biết, anh đã làm cái gì..”

Tân Tấn Tài còn chưa dứt lời đã nhìn thấy tay của Quan Triều Viễn giật giật, đầu cũng ngẩng lên theo.

Cả một buổi tối anh không hề chợp mắt, dưới hốc mắt hiện lên màu xanh đen, con ngươi giăng đầy tơ máu, ngay cả áo sơ mi vẫn còn dấu vết bị mưa xối ướt tối qua.

Tân Tấn Tài nhịn không được rụt khóe miệng: phải biết rằng, anh hai nhà bọn họ là người có thói ở sạch vô cùng nghiêm trọng, chỉ cần đồ trên người bị bẩn một chút thôi đã phải lập tức thay mới. Nhưng bây giờ thì sao… nhìn bộ dạng này của anh, xem ra đã phải chịu đả kích rất lớn!

Một bụng lời nói như bị nghẹn lại trong họng, Tân Tấn Tài chợt thấy hơi hụt hơi.

Hốc mắt Quan Triều Viễn phiếm hồng, anh luống cuống nhìn thẳng phía trước, nhưng thanh âm lại lạnh lẽo như băng: “Cô ấy phát sốt, tôi còn…… Ép buộc cô ấy”

Lục Mặc Thâm không biết nói gì chỉ có thể đỡ trán.

Lúc này Tân Tấn Tài làm sao có thể nhịn cơn giận xuống nữa: “Anh hai, rốt cuộc anh có bị điên không thế? Mấy ngày hôm trước chị ấy vì anh mà phải vào viện kiểm tra, bác sĩ không phải đưa cho anh cái gì mà báo cáo.

kiểm tra sức khỏe sao, chẳng lẽ anh không đọc hả? Chị ấy bị bệnh, anh còn ép chị ấy?

Một lần hay là hai lần?”

Lục Mặc Thâm híp đôi mắt đào hoa lại, nheo mắt nhìn khuôn mặt tối sầm của Quan Triều Viễn : “Chỉ sợ không phải một hai lần đi.”

Đôi tay Quan Triều Viễn chọt siết chặt lại, sau đó giọng nói như thoát ra từ kẽ răng: “Nhớ không rõ.”

“Đậu mè, anh hai, anh có lâm không vậy?
Chương 2859

Với cái sức lực này của anh có phải muốn lấy mạng chị ấy không thế?”

Vừa nghe đến thấy những lời này, Quan Triều Viễn ngẩng mạnh đầu, ánh mắt tựa như lưỡi hái tử thần cứa lên người anh ta.

Lục Mặc Thâm vươn tay vỗ vỗ bả vai Tân Tấn Tài: “Bỏ đi, bây giờ không phải lúc tính sổ, tìm người quan trọng hơn.”

Tân Tấn Tài bị Quan Triều Viễn trừng đến độ da đầu run lên, anh ta tức giận phất tay: “Được rồi được rồi, em không nói nữa, được chưa?

Anh hai, bên em đã báo cảnh sát rồi, cảnh sát đang cho người kiểm tra camera xung quanh biệt thự, chắc không bao lâu nữa sẽ có tin tức thôi”

Tần Tấn Tài xem Quan Triều Viễn cái kia bộ dáng, biết hắn một buổi tối cũng chưa ngủ: “Anh hai, đám Hoa Đông đã nhờ bạn bè trong giới tìm giúp rồi. Bây giờ cả hai bên hắc bạch đều có người đi tìm chị dâu, ắt hẳn sẽ mau mau có tin tức thôi. Không thì anh cứ nghỉ ngơi trước một lát, một khi có tin em lập tức báo lại cho anh biết.”

“Đám Lục Anh Khoa cũng đã tìm cả đêm rồi, bằng không thông báo cho bọn họ nghỉ ngơi một chút, chia ca ra đi tìm?”

“Tìm không thấy, ai cũng đừng hòng ngủ.”

Khuôn mặt tuấn tú của Quan Triều Viễn trưng ra biểu cảm lạnh lùng kèm bực tức.

Bây giờ cũng chỉ có Tân Tấn Tài và Lục Mặc Thâm mới dám tìm tới cửa.

Còn Lục Anh Khoa và đàn em của anh thì ngay cả chuyện gọi điện báo cáo cho Quan Triều Viễn cũng cảm thấy như đang dạo một vòng dưới địa ngục vậy, dù cách xa điện thoại cũng có thể cảm nhận được cái cảm giác không rét mà run này.

Bấy giờ, Lâm Mộc từ phòng bếp bưng mấy bát mì nóng hầm hập đi ra, lại chuẩn bị một chút đồ ăn sáng: “Ông chủ, ngài đã cả đêm không ngủ, mấy món này không nhiều lắm hay là ngài ăn một chút đi, nếu không sao có sức tìm mợ chủ về?”

Tần Tấn Tài đánh mắt với Lục Mặc Thâm.

Lục Mặc Thâm bước qua, vươn tay võ nhẹ bả vai của Quan Triều Viễn : “Ăn chút gì đó trước đi, nếu không còn chưa tìm được con thỏ trắng nhỏ của anh thì anh đã gục ngã mất rồi.”

Những lời này của Lục Mặc Thâm hình như đã nói động được Quan Triều Viễn, anh thật sự đứng lên.

Ba người ngồi vào bàn ăn, nhưng ăn cái gì cũng cảm thấy nhạt như nước ốc.

Ngay cả chiếc đũa Quan Triều Viễn cũng không động vào, đôi mắt chỉ chăm chăm nhìn di động của mình.

Tân Tấn Tài nhịn không được lắc đầu: “Anh hai, anh không lấp đầy bụng, tí nữa sao.

có sức đi tìm chị dâu? Mau mau ăn chút điểm tâm rồi tắm một cái. Nếu anh thật sự không muốn ngủ, vậy thế này đi, em ra ngoài với anh, tìm từng góc phố một, cho dù phải đào ba tấc đất cũng không nề hà.”

“Reng reng reng, reng reng reng.”

Di động của Quan Triều Viễn đột nhiên rung lên, sau đó reo vang.

Tân Tấn Tài quét mắt qua màn hình, ánh mắt lập tức sáng lên: “Là điện thoại của Thẩm Tư Huy, nhất định là có tin của chị dâu rồi.”

Quan Triều Viễn lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai vồ lấy điện thoại.

Nhưng ở đầu dây bên kia, giọng điệu của Thẩm Tư Huy lại hơi trầm trọng: “Anh hai, có tin tức, có lẽ không tốt lắm”

Rầm một tiếng, chiếc đũa trong tay đập mạnh lên mặt bàn, Quan Triều Viễn đứng bật dậy: “N “Đêm qua, em có nhờ anh em trong giới tìm hiểu một chút, xác thực ở khu nhà giàu chỗ núi Ngự Cảnh có một người đồng ý chở một phụ nữ xin đi nhờ xe…”

Thẩm Tư Huy càng nói càng chậm, tựa như đang châm chước từ ngữ: “Vấn đề là, nghe nói người kia có tiền án”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom