• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi Dị Bản (2 Viewers)

  • Chương 2831-2836

Chương 2831

Sầm một tiếng, cửa xe bị đóng chặt lại.

Ngay khi Tô Lam nghĩ rằng mình sẽ bị anh ném lại ở đây, thì Quan Triều Viễn lại lên xe.

Anh quay người ngồi vào ghế lái xe, trực tiếp lái xe ra khỏi bãi đậu xe, xe chạy rất nhanh, gần như là điên cuồng phí trên đường.

Hai tay Tô Lam bị trói, cả người hỗn độn, sợ hãi dựa vào ghế sau, tái mặt đi vì tốc độ của xe, Cô đột nhiên cảm thấy vô cùng tủi thân: Rõ ràng là tên Quan Triều Viễn này đã ra ngoài đi gặp những người phụ nữ khác sau lưng cô, nhưng tại sao bây giờ cô lại là người bị bắt nạt?

Tô Lam tủi thân muốn khóc.

Nước mắt trong hốc mắt muốn trào ra, nhưng cô cố gắng cản chặt môi để nước mắt không rơi.

Lúc này, Quan Triều Viễn đang lái xe qua gương chiếu hậu nhìn thấy vẻ mặt tủi thân đáng thương của Tô Lam, đột nhiên cảm thấy vô cùng khó chịu, lại đạp chân ga mạnh hơn.

Xe nhanh chóng trở về biệt thự núi Ngự Cảnh.

Tô Lam được Quan Triều Viễn bế vào phòng ngủ chính, rồi bị ném lên chiếc giường lớn mềm mại.

Mặc dù trên giường rất mềm mại, Tô Lam vẫn bị choáng váng bởi động tác thô bạo của anh.

Khó khăn lắm mới hồi phục lại tinh thân, cô liền nhìn thấy Quan Triều Viễn đang lao về phía mình.

“Quan Triều Viễn!”

Tô Lam bị dọa tới giật mình.

Ngay khi cô ấy nghĩ răng Quan Triều Viễn sẽ làm gì đó với cô ấy, thì anh lại rất bình tĩnh tháo cà vạt khỏi cổ tay cô, sau đó đứng dậy.

Tô Lam kinh ngạc nhìn anh: “Cậu Quan…”

“Tại sao lại nói dối anh?”

Quan Triều Viễn từ trên cao nhìn xuống cô như vậy, ánh mắt vô cùng phức tạp.

Tô Lam đột nhiên cảm thấy có chút chột dạ: “Em… Em không biết anh đang ở đâu’ Khóe miệng Quan Triều Viễn Một nhếch lên một nụ cười trào phúng: “Có nghĩa là, nếu em biết anh ở đó, hai người sẽ đổi chỗ khác?”

“Em không có ý đó, em sợ anh hiểu lầm, cho nên…”

“Nhưng em có nghĩ rằng em càng muốn giấu thì anh sẽ càng hiểu lâm không?”

Quan Triều Viễn nhìn cô, và đột nhiên có loại cảm giác vô lực.

Tại sao đến lúc này, anh vẫn không hiểu lòng mình?

Tô Lam căn môi cố đè nén lại cảm giác cay cay nơi sống mũi: Nhưng Quan Triều Viễn, còn anh thì sao? Anh nói sự thật với em sao?

“Quan Triều Viễn, tôi có thể hỏi anh một chuyện được không?”

Tô Lam cảm thấy nếu hôm nay cô không hỏi rõ ràng về người phụ nữ trong phòng ăn, thì cô nhất định không được vượt qua được cái hố này.

Quan Triều Viễn nhìn cô: “Là chuyện trên điện thoại em muốn hỏi mà không nói ra được sao?”

Hai tay Tô Lam xoắn xuýt trước.

ngực, cô đột nhiên nhớ lại những gì Lê Ngọc Hi đã nói với chính mình – Quan Triều Viễn tới thủ đô là để xem mắt, hơn nữa đối tượng xem mắt của anh là cháu gái của Tổng tư lệnh.

Người phụ nữ đó, anh hoàn toàn không thể từ chối, bởi vì anh thiếu nhà anh Quan một mạng.

“Nói đi?” Quan Triều Viễn nhìn cô chằm chăm Tô Lam lấy hết can đảm: “Lúc nãy khi ăn cơm, em tới phòng vệ sinh có đi qua phòng VIP”“

“Sau đó thì sao?” Quan Triều Viễn hờ hững đáp lại, không để lộ bất kỳ cảm xúc nào, càng không chút chột dạ.

Tô Lam không hiểu, cô đã đã nghe thấy giọng nói của người phụ nữ trong phòng ăn rồi, lẽ nào Quan Triều Viễn không nên cho mình một lời giải thích sao?

Chương 2832
“Em có thể hỏi, anh ăn với ai không?”
Nói tới cuối cùng thì giọng Tô Lam gần như đã không nghe thấy được.
Cô thực sự hơi lo lắng, bởi vì ngay từ đầu hai người họ đã không được xây dựng trên cơ sở bình đẳng.
Vì vậy, ngay cả khi cả hai đã đi lấy giấy chứng nhận, Tô Lam tạm thời vẫn không thể dùng tư cách bà Quan để hỏi anh.
Ánh mắt Quan Triều Viễn lóe lên.
Tô Lam đang cụp mắt xuống chờ đợi câu trả lời của anh, nhưng bên người lại lún xuống, Quan Triều Viễn lại ngồi xuống bên cạnh mình.
Anh đưa tay nắm lấy cằm cô, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đối diện với anh: “Ghen rồi sao?”
Hai người đối mặt với nhau, ánh mắt của Tô Lam vô thức né tránh.
Cô không thích cảm giác bị nhìn thấu như vậy.
“Em chỉ tò mò, anh Quan tặng hoa với nước hoa loại mới nhất của Chanel cho ai?”
Lúc này, Quan Triều Viễn vẫn còn tức giận trong lồng ngực, nhưng bởi vì nhìn thấy cô như vậy, liền tiêu tan bảy tám phần.
Anh là một người đàn ông có tính chiếm hữu rất mạnh, hơn nữa tính tình thất thường, khó ai có thể hiểu rõ được tính cách của anh.
Nhưng sau khi ở bên Tô Lam, anh đã có sự uy hiếp, cũng đã học được cách thỏa hiệp.
“Có phải có ai đã nói gì với em không?”
Tô Lam vội lắc đầu: “Không.”
Quan Triều Viễn nhìn cô: “Vậy thì em có tin anh không?”
“Tin”
Tô Lam gật đầu một cách tự nhiên.
“Vậy thì hãy tiếp tục tin tưởng anh, anh có thể không truy cứu chuyện hôm nay, nhưng nếu còn có lần nữa, anh sẽ không khách khí với anh ta đâu.”
Tô Lam run lên, và đột nhiên thấy phía sau lưng ớn lạnh một cách khó hiểu.
Cô cười có chút cứng ngắc: “Trước đây em từng làm bác sĩ tâm lý cho cậu bé đó, hôm nay tình cờ là sinh nhật của cậu bé nên em không nhãn tâm từ chối.”
“Nếu lần sau không biết từ chối, anh có thể giúp em, sao?”
Khi Quan Triều Viễn nói điều này, giọng anh đầy vẻ không vui.
Tô Lam biết Quan Triều Viễn lần này không dễ dàng thỏa hiệp, cô không hề nghĩ sẽ làm trái ý anh lần nữa, vội vàng gật đầu: “Em hứa”
“Ngoan”
Quan Triều Viễn nhẹ hôn lên môi cô.
Làn da cô trắng nốn, bởi vì sự thô bạo của anh mà quần áo trên người cô bị xé nát, lúc này dường như cô mang một vẻ đẹp tàn khốc.
Quan Triều Viễn ôm cô vào lòng, dù chỉ nhìn thấy nhưng không thể chạm vào, anh vẫn phải hôn cô một cái mới được.
Tên này lại như vậy rồi!
Tô Lam dựa vào lòng anh và thở hổn hển.
Ngay khi cô bị anh gặm tới không thở được thì chuông điện thoại vang lên.
“Cậu Quan, điện thoại.
Tô Lam uyển chuyển nhắc nhở anh.
Quan Triều Viễn nhíu chặt lông mày, không vui cầm điện thoại di động lên: “Tân Tấn Tài?
Chương 2833

Lần nào cậu cũng chọn thời điểm này để gọi điện thoại có phải hay không?”

Lần này Tân Tấn Tài cũng không đùa cợt dài dòng, đầu dây bên kia truyền tới giọng nói lo lắng cấp bách của anh ta: “Đại ca, không ổn rồi, không thấy anh trai của chị dâu nữa!”

“Em nói gì?”

Giọng của Quan Triều Viễn đột nhiên chìm xuống, sắc mặt anh nhất thời tái đi.

Lúc này, Tân Tấn Tài đang ở bệnh viện trung tâm, trong lòng lo lắng như kiến bò trên chảo nóng: “Em vừa nhận được một cuộc gọi từ nước ngoài, và họ nói rằng bệnh nhân mà chúng ta gửi đến đột nhiên biến mấ Gương mặt điển trai của Quan Triều Viễn.

hoàn toàn lạnh lùng.

Anh chậm rãi thở ra một hơi rồi lặng lẽ liếc nhìn Tô Lam.

Cô gái nhỏ đã bò ra khỏi vòng tay anh và chui vào chăn bông.

Khuôn mặt xinh xắn đỏ bừng vẫn đang thở hổn hển.

Đáy mắt của Quan Triều Viễn càng thêm gợn sóng, và sắc mặt ngày càng thêm khó coi Tô Lam bây giờ chỉ còn một người thân là Tô Duy Nam, nếu có chuyện gì xảy ra với anh ấy, chắc chắn cô ấy sẽ gục ngất “Anh lập tức sang tìm em”

“Vâng.”

Sau khi cúp máy, Quan Triều Viễn quay lại nhìn Tô Lam.

Trước khi anh ấy mở miệng, Tô Lam đã nói trước: “Có phải bác sĩ Tân có chuyện gấp không?”

Quan Triều Viễn hơi gật đầu: “Ừ, anh phải tới ngay đó một chuyến.”

Tô Lam vội vàng gật đầu, hoàn toàn không ngờ tới là Tô Duy Nam: “Vậy anh đi đi, cẩn thận một chút.”

Quan Triều Viễn cúi đầu hôn lên trán cô, sau đó quay người nhanh chóng rời đi.

Tô Lam chống cảm, đờ đẫn nhìn đầu ngón chân mình: Vừa nãy Quan Triều Viễn nói với mình phải tin tưởng anh.

Cô âm thầm cổ vũ bản thân: Tô Lam, nếu mày đã chọn người đàn ông này, tất nhiên mày phải lựa chọn tin tưởng anh!

Quan Triều Viễn không phải là loại người như vậy!

Trong lòng thầm thở phào nhẹ nhốm, Tô Lam không muốn nghĩ tới những lời vừa nghe được ở cửa phòng ăn, nằm xuống chuẩn bị nghỉ ngơi.

Nửa giờ sau, bệnh viện trung tâm.

“Tôi muốn một lời giải thích hợp lý”

Quan Triều Viễn đút một tay vào túi, tay phải cầm điện thoại.

Khuôn mặt tuấn tú cứng nhắc: “Trong vòng một tuần, nếu không tìm được người thì không cần phải quay lại nữa.”

Lạnh lùng nói xong lời này thì trực tiếp cúp điện thoại.

Quay người lại, Tân Tấn Tài và Lục Anh.

Khoa đang đứng trong văn phòng, vẻ mặt ngưng trọng.

Vẻ mặt Quan Triều Viễn u ám nói: “Rốt cuộc người biến mất từ lúc nào?”

Lục Anh Khoa trả lời: “Nghe nói là sáng sớm hôm nay”

Quan Triều Viễn cười lạnh: “Hai tên vệ sĩ hàng đầu trong nước còn không trông nổi một người bất động năm trên giường, đây là thuộc hạ anh tìm ra sao?”

Lục Anh Khoa chỉ cảm thấy da đầu như muốn nổ tung, cả người lạnh toát.

Trên trán đổ mồ hôi lạnh, hắn nhanh chóng cúi đầu: “Là thuộc hạ xử lý không hiệu quả”

Từ khi anh hai và chị dâu ở cùng nhau, Tân Tấn Tài rất ít khi nhìn thấy anh tức giận như vậy.
Chương 2834

“Cái đó……”

Tân Tấn Tài vươn tay sờ sờ mũi: “Anh hai, em cảm thấy, thật ra chuyện này không thể hoàn toàn trách cứ Lục Anh Khoa, người ta ở trong nước, tay làm sao mà dài tới nước ngoài được chứ!”

Quan Triều Viễn lạnh lùng liếc anh ta một cái, ánh mắt vô cùng ghét bỏ “Anh hai, thật ra ý của em là anh trai của chị dâu rõ ràng thân thể có vấn đề, bản thân nhất định không đi được, chắc chắn phải có người giúp đỡ!”

Những vấn đề mà Tần Tấn Tài có thể nghĩ ra, làm sao Quan Triều Viễn lại không nghĩ ra?

Vì vậy trên đường đến đây, anh đã cử người đến điều tra các mối quan hệ xã hội của Tô Duy Nam trước khi xảy ra chuyện.

Mạng lưới quan hệ trong nước rất dễ điều tra.

Nhưng nếu muốn tìm hiểu rõ về mối quan hệ tại Thung lũng Silicon ở Mỹ, có thể mất một khoảng thời gian.

Quan Triều Viễn hướng mắt ra ngoài cửa sổ.

Màn đêm sâu thẳm, ngoài cửa sổ là một màu đen đặc như mực: “Nếu người mang anh ấy đi là bạn anh ấy thì cũng thôi, nhưng nếu là kẻ thì của anh ấy thì sao?”

Nếu người mang Tô Duy Nam đi là kẻ thù của anh ấy thì sao?

Câu nói này ngay lập tức khiến cả văn phòng chìm trong sự im lặng kỳ lạ.

Đúng vậy, nếu là kẻ thù, việc hội chẩn và điều trị của các chuyên gia nước ngoài chẳng phải là thất bại trong gang tấc sao?

Điều đáng sợ hơn là Tô Duy Nam lúc này không thể phản kháng, muốn giết anh ấy cũng chỉ đơn giản như bóp chết một con kiến.

Đây là điều mà Quan Triều Viễn thực sự lo lắng.

Sắc mặt của Lục Anh Khoa lần lượt thay đổi: “Ông chủ, ngày mai tôi sẽ đi Ý một chuyến”

Quan Triều Viễn nhẹ nhàng nhấc tay lên: “Anh phái một ít người đến Thung lũng Silicon của Hoa Kỳ để điều tra, càng chỉ tiết càng tốt. Anh chịu trách nhiệm trong nước nếu có vấn đề gì, hãy báo cáo cho tôi ngay lập tức.”

“Vâng, thưa ông chủ.”

“Ngoài ra, chuyện này, không được phép tiết lộ một lời nào với Tô Lam.

Tân Tấn Tài gật đầu một cái: Sau khi Quan Triều Viễn sắp xếp xong chuyện bên này lại quay về cũng đã 12 giờ đêm.

Anh bước vào phòng ngủ chính, chỉ thấy một đống chăn bông ở góc giường lớn.

Cô gái nhỏ cuộn tròn trong đó, trông có chút yếu ớt.

Tô Lam đã ngủ Tuy nhiên, dù đã ngủ say nhưng đôi lông mày thanh tú của cô vẫn hơi nhăn lại Quan Triều Viễn đưa tay ra vuốt những nếp nhăn giữa đôi lông cho cô ấy.

Anh nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh cô, vươn đôi tay dài của mình ra và ôm lấy cô gái nhỏ vào vòng lòng của mình.

Sức khỏe Tô Lam trước nay vẫn không được tốt, cô thường xuyên ngủ đến nửa đêm thì tay chân liền lạnh buốt.

Lúc này, mơ màng chạm vào một cái lò sưởi lớn bên cạnh, cô nhanh chóng chui vào.

Đôi tay nhỏ bé lạnh lẽo của Tô Lam được bàn tay to lớn của Quan Triều Viễn ôm chặt lấy.

Cô dụi dụi vào ngực anh rồi an an ổn ổn chìm vào giấc ngủ.

Quan Triều Viễn cúi đầu nhìn cô gái nhỏ trong tay: “Anh tuyệt đối sẽ không để bất cứ ai làm tổn thương em.”
Chương 2835
“Ừm..
Tô Lam rì rầm một tiếng, như thể đáp lại lời của Quan Triều Viễn.
Quan Triều Viễn nhẹ nhàng hôn lên trán cô, ôm cô rồi nhắm mắt lại.
Ngày hôm sau, Lan Ly có tiết.
Trong khi Tô Lam vẫn đang ăn sáng với Quan Triều Viễn, bên ngoài biệt thự có tiếng còi xe.
“Quái lạ, sao lại có khách sớm như vậy?”
Lâm Mộc nhanh chóng cởi tạp đề: “Thưa cậu chủ, mợ chủ, tôi ra ngoài xem một chút.”
Không lâu sau, Lâm Mộc hớn hở bước vào: “Thưa mợ chủ, bạn của cô đến rồi!”
Sau lưng bà ấy, quả nhiên có người đi theo.
Tô Lam quay đầu lại, nhìn thấy Lâm Thúy Vân đang cười đến mức không thấy mắt, vẫy tay chào với mình: “AI Tô Lam, nam thần! Chào buổi sáng!”
Quan Triều Viễn nhướng mắt liếc cô ấy một cái: “Qua ăn chực bữa sáng?”
Lâm Thúy Vân đỏ mặt, tay vừa chạm vào bánh bao liền buông ra: “Này, nam thần kia, anh đang nói cái gì vậy? Người ta chỉ sợ anh vất vả nên mới để chú Hứa ghé qua đón Tô Lam cùng nhau đi học!”
Tô Lam không thể nhịn được bật cười, cô đứng dậy nhét lại bánh bao vào tay Lâm Thúy Vân.
Rồi bảo Lâm Mộc rót cho cô ấy một ly sữa: “Mới bảy giờ rưỡi, tiết học của chúng ta mãi đến chín giờ mới bắt đầu.”
Nhìn thấy Lâm Thúy Vân đang ngấu nghiến, cô không khỏi bật cười: “Để tôi đoán xem, có phải vì thi không đạt nên bị dì Lâm cấm ăn sáng không?”
Lâm Thúy Vân lắc đầu không nói gì: “Thôi đi nha! Cậu không biết, dưới sức ép của tên mặt người dạ thú Lục Mặc Thâm, để tránh bị anh ta bắt được nhược điểm gọi phụ huynh, bây giờ môn nào tớ cũng đạt rồi.”
“Vậy thì nói cho mình biết, tại sao cậu đi sớm như vậy?”
“Haiz, nói tới cái này lại khiến tớ tức giận!”
Lâm Thúy Vân tức giận đập nát bánh bao, chống tay chống nạnh quay đầu nhìn Quan Triều Viễn: “Nam thần, anh nói anh là người phong lưu phóng khoáng tuấn tú lịch sự như vậy, sao có thế có loại bạn mặt người dạ thú như Lục Mặc Thâm chứ?”
Tô Lam suýt chút nữa phun ra một ngụm sữa.
Quan Triều Viễn vô cùng bình tĩnh: “Lục Mặc.
Thâm mặt người dạ thú cũng không sai, nhưng tôi chưa bao giờ làm bạn với tên mặt người dạ thú.”
Tô Lam ở bên bật cười: “Sao vậy?
Giáo sư Lục sao lại đắc tội với cậu rồi?”
Vừa nhắc đến điều này, Lâm Thúy Vân lại trở nên tức giận: “Cậu biết anh ta…”
Lâm Thúy Vân định nói chuyện Lục Mặc Thâm cưỡng hôn mình hôm đó, nhưng bỗng nghĩ tới Quan Triều Viễn còn đang ở đây.
Hơn nữa nghe Tô Lam nói, vị hôn thê của Lục cầm thú hình như còn có quan hệ mờ ám với nam thần.
Thế là Lâm Thúy Vân nuốt lại một bụng lời muốn nói.
Kể từ đó, Lâm Thúy Vân đã nuốt hết mọi thứ vào bụng ấy hung hãng cắn một miếng bánh bao, giống như đang cẳn thịt tên Lục cầm thú vậy: “Không có chuyện gì, nam thần, Tô Lam, hai người nhanh lên ăn sáng đi!”
Quan Triều Viễn liếc nhẹ Lâm Thúy Vân, không nói gì Sau bữa sáng, Tô Lam trực tiếp lên xe của Lâm Thúy Vân.
Quan Triều Viễn tự mình lái xe đến tòa nhà hoàng gia Kim Lợi Sau khi xe chạy ra khỏi biệt thự, anh cầm điện thoại bấm một dãy số.
Điện thoại đã được kết nối sau ba lần đổ chuông.
Giọng nói của Lục Mặc Thâm đầy mệt mỏi và có chút tức giận: “Ba giờ tối hôm qua tôi mới đi ngủ, nếu không có việc gì quan trọng, tôi sẽ trở mặt.”
Chương 2836
Quan Triều Viễn nhìn con đường phía trước: “Lâm Thúy Vân vừa đến đây”
Lục Mặc Thâm giật mình, lật người ngồi bật dậy, giọng nói cũng lạnh đi: “Anh muốn nói gì?”
“Anh có nhớ mình đã đính hôn với Lê Duyệt Tư không?”
Quan Triều Viễn cố ý nhắc đến.
Lục Mặc Thâm vươn tay nhéo nhéo lông mày, ánh mắt sâu thẳm: “Chuyện này anh không cần nhắc nhở.”
“Nhà họ Lê không dễ đối phó như vậy.
Mặc dù trong nhà họ Lê, Lê Duyệt Tư cũng không phải là viên ngọc quý trong lòng bàn tay, nhưng mà cô ấy mang họ Lê, nếu anh hủy hôn, tự cân nhắc hậu quả.”
Lục Mặc Thâm nhếch khóe miệng: “Cậu Quan của tôi, chuyện của mình anh còn chưa lo xong đã bắt đầu lo chuyện của tôi rồi sao?
Có phải là gần đây khẩu vị quá mặn?”
Quan Triều Viễn không thèm nói chuyện với anh ta nữa, thản nhiên nói: “Ít nhất bây giờ Lê Duyệt Tư vẫn là vị hôn thê của anh, trước khi thu dọn xong chuyện của mình thì đừng có đi trêu chọc người khác.”
Lục Mặc Thâm cười lạnh: “Sao, đau lòng? Nếu đã đau lòng ban đầu lại tặng cho tôi làm gì?”
“Thứ tôi muốn có không bao giờ bị người khác lấy đi. Nếu có thể lấy đi, nhất định là có cũng được không có cũng được. Ta chỉ lo anh không giải quyết được chuyện của mình còn liên lụy đến người khác.”
“Làm liên lụy đến người khác? Người anh đang nói đến là tiểu bạch thở của anh hả?”
Quan Triều Viễn hừ lạnh một tiếng, trực tiếp cúp điện thoại.
Lục Mặc Thâm đặt điện thoại xuống, hơi nheo mắt lại.
Sau khi ngồi bất động trong giây lát, anh ta nhấc chân và đứng dậy.
“Roạt” một tiếng.
Rèm cửa được mở ra, và ánh nắng chói chang tràn vào.
Lục Mặc Thâm đưa tay ra che mắt lại, trong đầu đột nhiên xuất hiện cảnh ngày đó bản thân cưỡng hôn Lâm Thúy Vân.
Đôi môi của cô nhóc vẫn mềm mại và ngọt ngào như lần trước trong phòng toilet ở Hilton.
*Ting tỉng ting, tỉng ting tỉng…”
Điện thoại đầu giường lại vang lên Lục Mặc Thâm vẫn đắm chìm trong cảm giác tuyệt vời đó, không muốn đi nghe.
Chiếc điện thoại chết tiệt cứ đổ chuông như thúc giục.
Lục Mặc Thâm quay người, bất lực liếc nhìn sau đó cau mày ấn loa ngoài, rồi ném điện thoại lên sô pha.
“Thằng khốn nạn, giờ anh cánh đã cứng, bụng đã mập rồi à? Có biết ban đầu anh làm sao lên làm người nắm quyền tập đoàn Lục.
Dương không? Không có nhà họ Lê ra tay anh có thể có ngày hôm nay không?”
Sự việc đã được chứng minh một lần nữa, cách nghe điện thoại của anh ta là chính xác, giọng nói trên điện thoại vô cùng sắc bén và chói tai Vừa mới nghe đã ập xuống một trận chửi rủa không ngừng, ngoài mẹ Lục ra thì không có ai khác.
Lục Mặc Thâm ánh mắt càng ngày càng lạnh: “Lê Duyệt Tư gọi cho mẹ à?”
“Anh còn không biết xấu hổ hỏi tôi hả?
Tại sao Duyệt Tư lại không xứng với anh?
Mày ngày ngày đều mặt mày cau có với người ta, còn nói muốn hủy hôn? Hành vi của anh quả thực là một con sói trắng vong ân bội nghĩa! Thật là không biết xấu hổ giống hệt cha anh!”
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom