• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc - Dạ Âu Thần - Thẩm Cửu (16 Viewers)

  • Chương 1447-1450

Chương 1447:



Đậu Nành chớp mắt, cặp mắt đen lay láy tựa như hồ nước sâu.



“Đi với mẹ.



“Bạn nhỏ, mẹ cháu đâu?”



“Chú tìm mẹ cháu làm gì a?”



Câu hỏi này khiến Lý Tư Hàn sửng sốt. Anh ta tưởng rằng bạn nhỏ trước mặt sẽ chỉ cho anh taphương hướng, sau đó anh ta liền mang nó đi. Không ngờ rằng cậu bé lại hỏi anh ta muốn tìm mẹ nó làm gì.



Anh ta chỉ có thể nhẹ giọng giải thích: “Chú mang cháu ra chỗ mẹ “Sao phải ra chỗ mẹ ạ? Cháu ngồi đây không được a?”



Lý Tư Hàn thấy thằng bé này hơi cố chấp, cuối cùng đành gật đầu: “Được chứ. Tất nhiên là được. Cháu ăn mì không? Chú mời cháu?”



“Được a?”



Đậu Nành nghiêng đầu, vẻ mặt vô tội: “Chủ nói muốn mời cháu ăn mì. Chú là chủ cửa hàng a?”



“Ừm.” Lý Tư Hàn thấy thằng bé đáng yêu, gật đầu một cái liền duỗi tay sờ đầu Đậu Nành. Nhưng chưa kịp đụng vào đã bị cậu bé lùi về sau né tránh.



Đậu Nành mắng thầm trong bụng.



1447-1-de-choc.jpg




Giây đầu tiên Lý Tư Hàn chưa kịp phản ứng. Giây tiếp theo nghe vậy liền biến sắc, đôi môi không kiềm chế được mà run lên.



“Cháu, cháu vừa nói gì? Mẹ cháu mặc áo hoodie vàng? Bạn nhỏ, cháu nói thật không?”



“Thật ạ.”Đậu Nành nghiêng đầu, cười hì hì.



Lý Tư Hàn: Đậu Nành thấy người đàn ông mặt cắt không còn hột máu, sau đó biến thành vừa xanh vừa trắng, giống như đang chịu đựng điều gì kinh khủng lắm, môi cũng run rẩy không ngừng.



“Chú ơi, chú làm sao vậy?”



Đậu Nành tò mò hỏi.



Lý Tư Hàn giận cực kỳ. Gương mặt dễ thương của Đậu Nành sản lại gần nhắc nhở anh ta một điều rằng, thằng bé này đẹp như vậy, tất nhiên ba mẹ nó cũng thuộc dạng bề ngoài xuất chúng. Nó có thể là con của Tiểu Nhan lắm chứ.



Huống hồ, trước khi xem mắt, người ta đầu có nói rằng cô không có con.



Nghĩ đến đây, Lý Tư Hàn từ từ bình tĩnh lại.



“Bạn nhỏ, cháu bảo đó là mẹ cháu. Hay là chúng ta hỏi cô ấy vài câu nhé?”



Đậu Nành: ““



Không ngờ anh ta có thể nhìn thấu chiêu trò nhanh đến vậy, Đậu Nành còn tưởng rằng có thể đuổi người này đi mà không cần tốn nhiều công sức, hừ.



Dám cướp dì Tiểu Nhan của cậu á, nắm mơ đi!



Trừ cậu và chú Tiêu ra, Đậu Nành cảm thấy không có người đàn ông nào xứng với dì Tiểu Nhan tốt bụng.



Tuy nhiên, người cậu kia là kẻ xấu không hiểu phong tình, không những thế còn làm cho dì Tiểu Nhan buồn, chú Tiêu lại đang phải giúp cha giải quyết sự việc ở công ty, sau đó còn phải đi ra nước ngoài.
Chương 1448:



Vì vậy, trong thời gian này, dì Tiểu Nhan chỉ có một mình, rất dễ bị người khác lợi dụng!



Còn về Hàn Diệc Thù cậu đây, trong khoảng thời gian này phải đứng ra gánh vác trách nhiệm này, và đương nhiên cũng không được để dì Tiểu Nhan bị kẻ xấu lợi dụng lỗ hổng này để chui vào.



Trước khi Hàn Diệc Thù nói gì, Tiểu Nhan đã nhìn thấy anh ta và bước tới.



Ngay từ đầu cô đã nhìn thấy Lý Tư Hàn ở đây, cũng không muốn nghĩ tới, mặc dù cô và anh ta ở cùng nhau hai ngày nay nhưng… cô thậm chí còn không hề động lòng với anh ta. Cho nên sau khi đưa cơm xong cô cứ thế mà chuẩn bị đi thẳng vào phòng bếp, ai biết rằng khi nhìn thoáng qua bên này cô đã nhìn thấy một bóng người nhỏ bé đang đứng ngay trước mặt Lý Tư Hàn.Đó không phải là Hàn Diệc Thù sao?



Nhìn thấy Hàn Diệc Thù đang đứng cùng với người đang trong giai đoạn tìm hiểu của mình, Chu Tiểu Nhan cảm thấy hơi chột dạ, và sau đó bước tới.



“Hàn Diệc Thù, cháu đang làm gì ở đây vậy?”



Còn chưa bước tới gần, Tiểu Nhan đã gọi tên cậu và vẫy vẫy tay với cậu.



Sự bất mãn hiện lên trong mắt Hàn Diệc Thủ, tại sao dì Tiểu Nhan lại đến vào lúc này? Nếu chậm hơn một tí nữa thì tốt rồi.



Cậu lại không thể gọi mẹ trước mặt Lý Tư Hàn, điều này sẽ khiến dì Tiểu Nhan xấu hổ và khó gặp người khác, vì vậy Hàn Diệc Thù miễn cưỡng bước đến và gọi một tiếng dì Tiểu Nhan.



Lý Tư Hàn nhìn dáng vẻ khi hai người đứng chung, không có cảm giác mẹ con, anh ta mới yên tâm.



Đứa trẻ này quá nghịch ngợm, và đã nói dối anh ta, nhưng may mắn thay Lý Tư Hàn đã nhận ra.



“Ngoan, sao hôm nay lại chạy đến đây? Mẹ của cháu sao rồi? Sắp sinh rồi đúng không?”



Hàn Diệc Thù gật đầu: “Dạ, bởi vì mẹ sắp sinh, nên ba không có thời gian quan tâm cháu, nên cháu đã đi một mình đến đây để gặp dì Tiểu Nhan Sau khi nói xong, Hàn Diệc Thù nhớ ra điều gì đó và nhìn về phía Lý Tư Hàn: “Dì Tiểu Nhan, chú này là ai vậy ạ? Chú ấy nghĩ rằng cháu là khách và nói muốn mời cháu ăn mì sợi, và chú ấy cũng nói rằng chú ấy là chủ nhà hàng mì sợi này.”



Lý Tư Hàn sau khi nghe thấy những lời nói này, nụcười trên mặt anh ta đông cứng lại, không ngờ cậu bé này lại ăn nói hàm hồ như vậy, ngay cả Tiểu Nhan cũng sửng sốt, không biết là do lời nói của Hàn Diệc Thủ hay là do lời nói của Lý Tư Hàn.



Mặc kệ là loại nào, Lý Tư Hàn cũng chỉ có thể tự mình lên tiếng giải thích: “Không phải như những gì cô đang nghĩ đâu. Tôi nhìn thấy cậu bé này chỉ có một mình và đã mời cậu bé ăn một bát mì. Cuối cùng, có lẽ là do cậu bé quá lo lắng nghĩ rằng tôi không muốn mời, nên đã hỏi nhà hàng này có phải là của tôi hay không. Rơi vào đường cùng, trước tiên tôi phải ổn định tâm lý của cậu bé, điều quan trọng nhất là làm cho cậu bé vui vẻ trước.”



Hàn Diệc Thủ chớp chớp mắt, không ngờ người đàn ông này lại có chỉ số thông minh như vậy, mới đó đã có thể nghĩ ra câu nói: Tiểu Nhan chợt nhận ra rồi nói: “Hóa ra là như vậy, đã làm anh chê cười rồi, Hàn Diệc Thù là con trai của người bạn thân nhất của tôi. Vì bạn thân của tôi đang chuẩn bị sinh đứa con thứ hai nên có đôi khi thắng nhóc này lại tìm đến tôi khi buồn chán. Cháu không có nói linh tinh gì đúng không?”



Hàn Diệc Thù chớp mắt: “Không phải dì Tiểu Nhan, cháu là đang nói chuyện với ông chú này về sự việc của đi cùng với cầu của cháu, cậu của cháu rất A.”



Lời của Hàn Diệc Thù còn chưa nói xong đã bị Tiểu Nhan che miệng lại không cho nói tiếp, cô cười ngượng ngùng với Lý Tư Hàn: “Tôi đưa cháu nó vào trước, anh cứ làm trước.”Sau đó, cô nửa kéo nửa ôm Hàn Diệc Thù vào trong phòng bếp.



“Không được ăn nói bậy bạ!”



Sau khi bước vào Tiểu Nhan bắt đầu giáo dục Hàn Diệc Thù.



Hàn Diệc Thù tức giận đến mức khoanh tay nhìn cô và giận dữ nói: “Dì Tiểu Nhan, dì thích chú ấy à? Dì chính là muốn chấp nhận chú ấy? Tại sao dì lại không cho cháu nói về sự việc của dì cùng với cậu của cháu với chú ấy?”



“Đương nhiên là không thích.” Tiểu Nhan sững người trước khi trả lời câu hỏi của Hàn Diệc Thủ, sau đó lại nói tiếp: “Nhưng bây giờ chú ấy là đối tượng hẹn hò của dì. Nếu nói như vậy với chú ấy sẽ khiến người ta khó xử lắm. Hơn nữa, dì và cậu của cháu đời này không thể đến với nhau được, và cả dì cũng sẽ không thể trở thành mợ của cháu, cho nên cháu… đừng bao giờ nói đến cậu của cháu trước mặt dì nữa.”



Đời này không thể đến được với nhau? “Tại sao lại như vậy, dì Tiểu Nhan.”



“Không có lý do gì cả, con nít đừng có hỏi nhiều tại sao đến như vậy. Tóm lại, cháu không được phép nhắc lại chuyện đó, và càng không được phép nói chuyện của dì trước mặt cậu của cháu. Nếu… nếu cháu dám nhắc đến chuyện đó một lần nữa, dì Tiểu Nhan sẽ không bao giờ quan tâm đến cháu nữa.”



Hàn Diệc Thù lại như không hoảng sợ: “Hừ.”



“Cháu có nghe hay không hả?”
Chương 1449:



“Hửm? Mau hứa với dì Tiểu Nhan, nếu cháu khôngđồng ý, dì sẽ gọi cho mẹ của cháu ngay lập tức và mẹ cháu sẽ cho tài xế đến đón cháu về nhà.”



Hàn Diệc Thù lúc này mới miễn cưỡng gật đầu.



“Cháu đã biết rồi, dì Tiểu Nhan, cháu không nói là được ạ.



Nhưng khi vừa quay lại, Hàn Diệc Thù đã gửi một tin nhắn Facebook cho Hàn Thanh.



Hàn Thanh đột nhiên cảm thấy điện thoại rung lên khi đang làm việc, lấy ra xem, là tin nhắn Facebook do Hàn Diệc Thù gửi tới, vì vậy không đắn đo mà bấm vào.



Hàn Thanh xem xong nội dung, chân mày khẽ nhăn.



“Cậu là người xấu xa, từ nay cháu sẽ không thèm quan tâm đến cậu nữa, cậu là một người không có lương tâm, xấu xa! Còn tệ hơn cả ba cháu nữa!”



Hàn Thanh đang cầm điện thoại có chút không hiểu, anh đã làm gì mà lại để Hàn Diệc Thù cảm thấy anh còn xấu xa hơn Dạ Âu Thần? Còn cặn bã?



Rõ ràng người cặn bã nhất là Dạ Âu Thần. Vì vậy, anh trả lời lại một cách chậm rãi bằng một dấu chấm hỏi.



Hàn Diệc Thù đợi rất lâu mới đợi được câu trả lời của Hàn Thanh, trong lòng mắng anh ta cả trăm câu, lại càng tức giận khi thấy anh ta trả lời bằng một dấu chấm hỏi.



Nhưng ở bên này, Hàn Thanh nhanh chóng suy nghĩ lại.Hàn Diệc Thù sẽ không giận hay ghét anh một cách vô cớ. Nếu có điều này xảy ra, rất có thể là liên quan đến một người phụ nữ.



Hiện tại Hàn Thanh đau đầu, môi mỏng hơi mím lại, muốn dùng điện thoại di động nhắn tin, nhưng lại không biết nên nhắn cái gì.



Trong khoảng thời gian gần đây cô cũng không có lui tới nữa, kể từ khi anh đến tìm cô vào ngày hôm đó, thái độ của cô đã nói rõ rằng cô không muốn tiếp xúc với anh nữa.



Tuy nhiên, anh không phải là loại người thích miễn cưỡng người khác.



Nếu cô đã nghĩ theo cách này, thì anh cứ để cho cô nghĩ như vậy.



Không khó để tự làm mình khó xử.



“Cậu ơi, cậu có thích dì Tiểu Nhan không?”



Khi đang nghĩ về cô, thì Hàn Diệc Thù đã gửi một tin nhắn khác tới.



Câu hỏi này là muốn trực tiếp hỏi Hàn Thanh, nhưng anh ta lại không trả lời câu hỏi của Hàn Diệc Thủ, chậm rãi gõ chữ bằng đầu ngón tay.



“Có chuyện gì à?”



“Cậu phải trả lời câu hỏi của cháu trước, nếu không cháu sẽ không nói với cậu đã có chuyện gì.”



“Cậu là người tồi tệ, nếu cậu không trả lời, dì Tiểu Nhan sẽ bỏ trốn theo người khác!”



Bỏ trến với ai đó? Đôi mắt Hàn Thanh co tút lại, theo anh ta biết, bên người Tiểu Nhan chỉ là Tiêu Túc mà thôi Có phải là Tiêu Túc không?



“Cậu?”



Hàn Thanh nhìn tin nhắn này, thật sự không biết nên nói cái gì.



Khoảng thời gian trước phát triển thật tốt, trách anh ấy đường đột sao?



“Gì! Cậu đáng ghét này, mau đi thân cận với dì Tiểu Nhan đi, dì ấy có lẽ sẽ ngay lập tức kết hôn!”



Kết hôn?



Nhìn thấy lời này, Hàn Thanh rốt cục cũng nheo.



lại mắt, bút máy trong tay cũng không cầm được nữa.



Sau khi gửi những tin tức này, Hàn Diệc Thù cất điện thoại đi ở trong lòng hừ hừ. Mặc dù đã không.



thể thực hiện lời hứa với di Tiểu Nhan, nhưng đó cũng là do xuất phát từ hoàn cảnh đặc biệt mà Suy Xét.



Ngay sau khi cất điện thoại di động, Hàn Diệc Thù nhìn thấy người xem mắt của dì Tiểu Nhan đang đến gần mình, Hàn Diệc Thù lập tức thấy vui mừng và tìm một chỗ cho mình ngồi xuống.

Chương 1450:

“Chào cậu bé” Lý Tư Hàn ngồi xuống trước mặt Hàn Diệc Thù và chào hỏi với một chút ngượng ngùng: “Chú cảm thấy hơi có lỗi vì chuyện vừa rồi.”

1450-1-de-choc.jpg


gì lung tung trước mặt cô thì thật không hay. Anh ta phải có cách để chặn được những lời nói ấy.

“Cháu muốn ăn gì, chủ đều phải cho cháu ăn nhé?”

Một tia ranh mãnh thoáng qua trong mắt Đậu Nành.

“Đương nhiên.” Lý Tư Hàn không suy nghĩ nhiều, anh ta cảm thấy một đứa nhỏ như vậy muốn ăn cái gì đều có thể mua, cùng lắm chỉ là vài trăm tệ.

“Đây là lời chú nói đấy nha. Chú có ô tô không?”

“Chú có.”

“Cảm ơn chú, vậy chú hãy nói với dì Tiểu Nhan rằng chú muốn mời cháu ra ngoài ăn cơm, đi thôi nào chú ơi.”

Lúc này, Hàn Diệc Thù vô cùng vui vẻ mà vừa cười vừa nói: “Được rồi” Lý Tư Hàn cười vô hại, không biết mình sắp phải đối mặt với chuyện gì. Khi Hàn Diệc Thù chạy đến nói với Tiểu Nhan về việc này, Tiểu Nhan khẽ cau mày nói: “Anh ấy muốn mời cháu đi ăn cơm sao? Tốt vậy sao? Nhưng cháu lại đi cùng với người lạ. Cháu không thấy xấu hổ khi phải khiến họ tiêu tiền hay sao?”

“Nhưng mà, chú ấy muốn lợi dụng cháu để lấy lòng dì, dì Tiểu Nhan, nên để chú ấy mời cháu đi mà. Hàn Diệc Thù chớp mắt trước mặt Tiểu Nhan, ảnh mắt ấy trông rất tốt bụng và vô hại. Tuy nhiên, càngtrông như thế này Tiểu Nhan càng cảm thấy nguy hiểm hơn, dù sao thì Hàn Diệc Thù cũng khác những đứa trẻ bình thường, vạn nhất nếu cậu bé mang người ta ra ngoài tầm kiểm soát của mình rồi hố người ta một trận thì phải làm sao? Nghĩ đến đây, Tiểu Nhan ngồi xổm xuống và nhéo mặt Hàn Diệc Thù rồi nói: “Nếu cháu muốn đi chơi, cháu có thể tự trả tiền ăn, hoặc khi cháu về, dì Tiểu Nhan sẽ nhờ người trả lại số tiền đó” Hàn Diệc Thù nghe thế cảm thấy không vui, nếu anh ta muốn giả vờ như vậy, hào phóng như vậy thì hãy để anh ta tiếp tục giả vờ. Tại sao dì lại muốn trả lại tiền cho anh ta? Dĩ nhiên cũng không có gì lạ khi Hàn Diệc Thù không thích anh ta, thực sự là người đàn ông này mang bộ dáng trông rất đáng ghét khi anh ta thừa nhận rằng cửa hàng là của anh ta.

“Cháu biết rồi dì Tiểu Nhan, cùng lắm thì Hàn Diệc Thù cháu sẽ tự trả tiền cho chính mình.

Mặc dù cậu bé đã hứa với dì Tiểu Nhan như thế. Hừm! Nhưng cậu sẽ không làm điều này.

“Vậy tốt rồi, cháu đi đi.” Tiểu Nhan vui vẻ nói: “Cám ơn dì Tiểu Nhan, nhân tiện cháu sẽ giúp dì xem tình hình bên kia thế nào.

Thăng bé này…

Lý Tư Hàn đưa Hàn Diệc Thù ra ngoài.

La Tuệ Mỹ có chút lo lắng.

“Rốt cuộc là chúng chỉ vừa mới gặp nhau không bao lâu, liền để anh ta mang đứa trẻ đi như vậy, có thật sự ổn hay không?”

Tiểu Nhan cau mày khi nghevậy, cô ấy lập tức nói: “Khi nghe mẹ nói lời này, con đột nhiên nghĩ đến điều không tốt lắm. Mẹ, chúng ta hãy đi cùng nhau.”

Nói xong, Tiểu Nhan nhanh chóng đặt công việc trong tay xuống và chạy ra ngoài. Nhưng Lý Tư Hàn và Hàn Diệc Thù đã sớm đi mà không để lại dấu vết gì rồi.

“Con sẽ gọi cho anh ấy, hỏi địa chỉ rồi qua.” Tiểu Nhan nói tiếp với mẹ: “Mẹ cứ ngồi đây đợi, con sẽ quay lại khi bọn họ ăn xong.”

“Ừm, dù sao thì cũng là con của nhà người ta, nên cần phải để ý một chút.” Sau khi Lý Tư Hàn đưa Hàn Diệc Thù ra ngoài, Hàn Diệc Thù đã cho anh ta một địa chỉ và nói rằng cậu bé muốn ăn đồ ăn ở đây. Lý Tư Hàn chỉ liếc nhìn một cái, quán ăn này anh ta không biết vì anh ta chưa bao giờ đến đây. Nhưng anh ta không nghĩ nhiều, bật điều hướng trên điện thoại và trực tiếp lái xe dọc theo điểm đến. Điện thoại di động của Hàn Diệc Thù đột nhiên đổ chuông, Hàn Diệc Thù liếc nhìn, hóa ra đó là cuộc gọi của dì Tiểu Nhan, cậu bé chớp mắt nhìn rồi trả lời cuộc gọi.

“Dì Tiểu Nhan.”
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom