• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc - Dạ Âu Thần - Thẩm Cửu (9 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 121-123

CHƯƠNG 121: ĐỒNG Ý NÓI THẬT LÒNG CHƯA?
Sau khi hẹn xong với Hàn Thị, Thẩm Cửu vô cùng thoải mái.

Lúc trước còn nói muốn mời Hàn Đông ăn cơm, nhưng luôn không có cơ hội. Mai Linh nói anh cậu ấy rất bận, như vậy xem ra… đúng là bận thật, chỉ dành ra được nửa tiếng mà lại còn là giờ ăn cơm.

Thẩm Cửu thuận theo thời gian đi điều tra thói quen ăn uống của Hàn Đông, sau đó đặt chỗ trong một nhà hàng.

Lúc đưa hóa đơn đặt chỗ, Thẩm Cửu lại âu sầu, cô không có đủ tiền…

Theo lý mà nói chuyện liên quan đến công việc thì phải tìm công ty thanh toán, nhưng cô vẫn còn nhớ đến chuyện xảy ra với Lục Thị lúc trước, nên không dám tìm đến công ty thanh toán, chỉ có thể tự móc tiền túi ra trả.

Lần này hết tiền rồi, cô làm sao có thể mời Hàn Đông ăn cơm đây?

Suy nghĩ rất lâu sau, Thẩm Cửu gọi điện cho em gái cô là Thẩm Nhã.

Tử lần trước cô ra khỏi nhà họ Thẩm, cô chưa từng liên hệ với người trong nhà, người nhà cũng không hề liên lạc với cô, giống như thế gian đã bốc hơi vậy, trước giờ họ chưa từng hỏi cô ở nhà họ Dạ thế nào.

Vậy nên khi Thẩm Nhã nhận được điện thoại của Thẩm Cửu liền không do dự mà từ chối ngay.

Vì chột dạ, nên cô ta sợ Thẩm Cửu tìm đến để đòi lại số tiền lần trước.

Thẩm Cửu thấy bên kia từ chối cuộc gọi của mình, khóe miệng chợt hiện lên một nụ cười lạnh.

Tưởng ngắt điện thoại thì cô không còn cách nào nữa hả? Thẩm Cửu tan làm xong trực tiếp tìm đến cổng trường chặn người.

Vốn dĩ vào giờ này ở trường sẽ đông đến mức không tìm thấy người, nhưng Thẩm Nhã không giống với những nữ sinh khác, cô tan học xong còn phải đi học múa, nên cứ đợi đến khi nào lớp học múa kết thúc là được.

Thẩm Cửu đứng từ xa đã trông thấy Thẩm Nhã, cô ta đang cùng mấy người bạn học kéo nhau đi ra.

“Thẩm Nhã!” Thầm Cửu gào tên của cô ta.

Thẩm Nhã sững sờ nhìn về phía cô, sau khi thấy cô thì mặt mày liền biến sắc.

“Tiểu Nhã, đấy không phải chị cậu sao?”

“Chị cậu đến tìm cậu kìa, vậy cậu hôm nay còn đi ăn với bọn tớ không?”

Thẩm Cửu đứng một bên bình tĩnh chờ đợi, Thẫm Nhã có chút sốt ruột: “Các cậu ra quán trà sữa gần đây đợi tớ trước nhé, tớ nói chuyện với chị tớ mấy câu rồi sẽ ra tìm các cậu.”

“Được.”

Sau khi mấy người kéo nhau đi, Thẩm Nhã bất mãn nhìn chị mình rồi nói: “Chị, chị đến tìm em sao không báo trước cho em một tiếng? Đột nhiên xuất hiện trước cổng trường làm em rất khó xử đấy chị biết không hả? Bạn em đều đang đợi em đấy.”

Thẩm Cửu vẫn giữ nguyên khuôn mặt vô cảm, cô dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn cô ta: “Chị muốn báo trước cho em biết, nhưng em có nghe điện thoại đâu?”

Trong lúc nói, Thẩm Cửu giơ điện thoại ra huơ huơ trước mặt Thẩm Nhã: “Chị gọi cho em mấy cuộc, em có nghe không?”

Nghe vậy, ánh mắt Thẩm Nhã có chút lảng tránh: “Đó là do em đang tập múa, điện thoại của em bị tắt tiếng nên không nghe thấy. Chị à, không phải chị vẫn luôn biết là em đi tập mua sao? Thế mà chị vẫn gọi cho em!”

“Tắt tiếng rồi, thế em tập múa xong không nhìn điện thoại sao?” Vẻ mặt Thẩm Cửu vẫn lạnh lùng như cũ, giọng điệu trầm thấp: “Chuyện lần trước em lấy sổ tiết kiệm của chị, chị đã không tính toán với em rồi, bên trong chị có tầm trăm triệu, bây giờ em trả cho chị 30 triệu. ”

Thẩm Nhã không khỏi trợn to hai mắt: “Trả lại cho chị 30 triệu? Chị à, chị mất trí nhớ sao? Mẹ không nói cho chị biết là mẹ đã dùng tiền rồi à? Chị muốn tìm thì đi tìm mẹ chứ? Chị tìm em làm gì?”

Thẩm Cửu cười lạnh lùng: “Ai đã lấy tiền tự cô biết rõ.”

“Dù sao em cũng không lấy, em cũng không trả 30 triệu cho chị đâu.”

“Vậy sao?” Thẩm Cửu nhếch môi: “Thật ra giữa chị em mình, chị không bao giờ muốn làm to chuyện, từ nhỏ chị đã nhường nhịn em, có thứ gì em muốn mà chị không cho không? Nhưng thật ra lần này em lại dùng thủ đoạn trộm cắp, với tư cách là chị gái của em, chị có nghĩa vụ giáo dục em.”

Vừa dứt lời, Thẩm Cửu trực tiếp nắm lấy tay áo Thẩm Nhã: “Theo chị đến đồn cảnh sát, hoặc là, chúng ta đến gặp giáo viên của em xem trong thời gian này em đã học được những gì.”

Cô không quá mạnh nhưng cũng ngang ngửa với Thẩm Nhã, Thẩm Nhã vốn dĩ đã cắn rứt lương tâm, khi nghe nói sẽ đưa cô đến đồn cảnh sát hoặc đến gặp giáo viên, khuôn mặt tái nhợt của cô liền trở nên hoảng hốt.

“Chị ơi, đừng làm thế này chị ơi. Em không lấy tiền của chị. Em thực sự không tiêu trăm triệu của chị.”

“Không sao, chúng ta đi gặp giáo viên hoặc cảnh sát rồi nói chuyện.” Thẩm Cửu lạnh lùng nói.

Thẩm Nhã nói: “Chị à, từ nhỏ chị đã thương em nhất, chị luôn nhường nhịn em mà, chị tha lỗi cho em đi. Nếu chị dẫn em đi tìm giáo viên, thì sau này em sẽ mất mặt lắm, bạn trai em mà biết thì anh ấy cũng không muốn em nữa đâu, chị… chị là tốt nhất, chị tha cho em lần này đi.”

“Rốt cuộc em có chịu nói thật không?” Thẩm Cửu dừng lại: “Tiền đi đâu rồi?”

“Lần trước sinh nhật em đã nói muốn mời mọi người đến dự, lời nói ra rồi, kết quả tất cả mọi người đều đến, em vì muốn giữ thể diện nên đã lấy tiền của chị ra tiêu. Chị biết mà, nếu em xin bố mẹ từng đấy tiền, họ chắc chắn sẽ không cho em, hơn nữa nếu mẹ biết em đã tiêu bao nhiêu tiền để tổ chức tiệc thì chắc chắn sẽ đánh chết em mất. Nhưng chị à, lúc đó em chỉ tùy tiện nói thôi, em không ngờ bọn họ lại đến đông thế, hơn nữa còn mời thêm rất nhiều bạn tới, em cũng chỉ là bất đắc dĩ thôi chị, chị tha cho em đi chị! Chúng ta là chị em, lần này… em thực sự không cố ý, không thì sao em lại lấy tiền mồ hôi nước mắt của chị chứ!”

Thẩm Nhã bật khóc, vừa ôm lấy cánh tay Thẩm Cửu vừa khóc nức nở.

Thẩm Cửu: “……”

Hình như cô lại mềm lòng rồi.

Nói cách khác, đây là em gái ruột của cô, cô tới đây cũng chỉ vì muốn nhìn thấy thái độ ra sao thôi, Thẩm Nhã lúc này cúi đầu nhận lỗi, nói với cô toàn bộ sự việc, Thẩm Cửu mới nhận ra mình thật sự không thể tức giận nữa.

“Chị ơi, chị không giận em chứ? Xin lỗi, em thật sự không cố ý.”

“Giận em thì làm được gì? Chẳng nhẽ chặt em ra chắc?” Thẩm Cửu thực sự rất tức giận, số tiền đó cô đã tích góp rất lâu, vậy mà lại bị cô ta tiêu sạch trong nháy mắt, bây giờ cô có việc cần dùng thì lại không có.

“Thực sự xin lỗi chị, em vẫn còn 6 triệu, bây giờ em đưa cho chị nhé.” Nói xong, Thẩm Nhã vội vàng rút từ trong ví ra 6 triệu đưa cho Thẩm Cửu: “Đây là số tiền còn lại, em vẫn luôn muốn trả cho chị, lần trước chị hỏi em, em hơi sợ nên không dám nhận.”

Nhìn thấy 6 triệu màu xanh, Thẩm Cửu lại cảm thấy có chút khó chịu, “Đưa cho chị rồi thì em làm thế nào?”

Thẩm Nhã lau đi giọt nước mắt trên khóe mắt, mỉm cười: “Không sao, bạn học của em có phiếu ăn, đến lúc đó em ăn ké một chút của họ là được. Nếu không thì chị để lại cho em 300 nghìn để em mua bánh mì ăn, vốn dĩ chuyện này là lỗi của em, em nên chấp nhận bị trừng phạt. ”

Vốn dĩ bọn họ là chị em, lúc còn nhỏ tình cảm rất thân thiết, đã nhiều năm như vậy rồi… Thẩm Cửu nào nỡ để cho cô đau khổ, bây giờ cô chủ động buông xuôi, Thẩm Cửu cũng mềm lòng.

“Thôi được rồi, mỗi người một nửa đi, em giữ lại 3 triệu mà ăn, chị thật sự không còn cách nào khác, chị đang cần tiền gấp, khi nào có lương chị sẽ đưa thêm cho em một ít.”

Nghe vậy, nụ cười của Thẩm Nhã có chút đông cứng lại: “Chị ơi, sau khi chị gả đến nhà họ Dạ… Chị sống không vui vẻ gì đúng không?”CHƯƠNG 122: THEO ĐÚNG NGHĨA
Sống không vui vẻ?

Thẩm Cửu thực sự không biết phải hình dung thế nào.

Nói cô sống không vui vẻ, Dạ Âu Thần có lúc đối xử với cô cực kỳ tốt, mặc dù ngoài mặt anh ta trông rất xấu xa, nhưng anh ta lại thực lòng giúp đỡ cô.

Nói cô ấy sống tốt, nhưng cô ấy không có một xu dính túi, có nhiều việc khó mà làm được.

“Chị?”

Thẩm Cửu tỉnh táo lại, nở nụ cười: “Đừng hỏi nhiều như vậy, không phải bạn em vẫn đang đợi em sao? Em đi trước đi.”

Thẩm Nhã lúc này mới chớp chớp mắt: “Vâng, vậy chị… em đi tìm bạn của em trước nhé.” Thần Nhã lấy 3 triệu còn lại bỏ vào ví, cẩn thận nói.

“Đi đi, chị cũng về đây.”

Sau khi hai người tách ra, Thẩm Nhã đợi cô đi rồi lấy trong ví ra một tấm thẻ ngân hàng, nhìn bóng lưng cô nở nụ cười chế giễu.

“Thật là ngu ngốc.”

Cô đưa thẻ ngân hàng lên miệng hôn một cái, sau đó mỉm cười.

“6 triệu đã làm chị cảm động rồi, đúng là đồ ngu!”

Sau đó, Thẩm Nhã cất thẻ ngân hàng, xoay người rời đi.

Thẩm Cửu cầm 3 triệu trở về nhà, cô vẫn cau mày. Đối phương là tổng giám đốc của một tập đoàn, tổng giám đốc mà gọi món, giá khởi điểm 3 triệu còn không đủ trả, làm sao có tiền mời người khác ăn cơm đây?

Nhưng Dạ Âu Thần đã giao nhiệm vụ cho cô…

Thẩm Cửu cởi giày, nằm trên chăn bông, tâm trạng vô cùng chán nản.

Sau khi suy nghĩ, cuối cùng cô cũng không thể không gửi tin nhắn cho Hàn Mai Linh, nhưng sau khi chỉnh sửa tin nhắn, động tác tay của Thẩm Cửu lại dừng lại.

Mai Linh đã rất bận rộn để tìm người cho cô ấy, nếu cô lại hỏi vay tiền cô ấy bây giờ… vậy không phải làm phiền cô ấy nhiều hơn sao?

Ngay cả khi cô ấy là một người bạn tốt, cô cũng không thể yêu cầu người khác giúp đỡ hết lần này đến lần khác.

Nghĩ vậy, Thẩm Cửu khóa màn hình điện thoại, vùi mặt vào gối.

“Nhiệm vụ thất bại rồi à?”

Giọng nam trầm tĩnh vang lên từ phía sau khi cô không chuẩn bị trước, cơ thể Thẩm Cửu cứng đờ, đột ngột quay lại.

Dạ Âu Thần lại lặng lẽ xuất hiện sau lưng cô, sắc mặt Thẩm Cửu hơi thay đổi: “Anh… sao lúc nào anh cũng xuất hiện không phát ra tiếng động như thế hả?”

Dạ Âu Thần gõ lên xe lăn của mình: “Không có tiếng động sao?”

Thẩm Cửu: “…”

Quả thực, khi anh di chuyển trên xe lăn có tiếng động phát ra thật, là do cô quá mải mê suy nghĩ nhiều chuyện, “Anh vừa hỏi tôi cái gì cơ?”

“Nhiệm vụ tôi giao cho cô, tiến hành đến đâu rồi?”

Thẩm Cửu giật mình, anh ta đang nói đến việc hợp tác với Hàn Thị sao? Thẩm Cửu nhìn sâu vào mắt Dạ Âu Thần, hay là… bảo anh ta thanh toán trước lần này? Sau đó trừ vào lương của cô?

“Chuyên này… tôi muốn vay anh chút tiền trước!”

Thẩm Cửu đột nhiên nói.

Dạ Âu Thần nheo mắt nhướng mày: “Vay tiền?”

Anh từ từ nhếch môi lên, sự mỉa mai lóe lên trong mắt anh.

Giấu diếm lâu như thế, cuối cùng cũng lộ ra bộ mặt thật rồi sao?

“Đúng.” Thẩm Cửu nặng nề gật đầu, có lẽ là vì ngại ngùng nên khi nói cô có chút ngập ngừng: “Tôi đã liên lạc với người bên phía Hàn Thị, đối phương nói sẽ cho thời gian nói chuyện vào buổi trưa ngày kia, nhưng… tôi phải mời bên kia đi ăn cơm, mà trên người tôi không còn tiền nữa… ”

Nói đến đây, Thẩm Cửu rụt rè ngước mắt nhìn vào đôi mắt sâu thẳm không thấy đáy của Dạ Âu Thần, thận trọng hỏi: “Tôi vay 15 triệu, đợi khi nào tôi có lương sẽ trả lại cho anh, được không?? ”

Dạ Âu Thần: “……”

Người phụ nữ này… luôn nằm ngoài dự đoán của anh.

Không bao giờ làm theo suy nghĩ của anh.

Anh tưởng cô sẽ ăn to nói lớn, ai ngờ cô chỉ mượn có 15 triệu, mà ánh mắt và biểu cảm kia là ý gì? Dường như đang sợ anh sẽ không cho vay vậy.

Có lẽ sự im lặng kéo dài khiến Thẩm Cửu nghĩ rằng Dạ Âu Thần không muốn cho cô vay. Thẩm Cửu lo lắng nói: “Tôi xin lỗi, tôi biết lần hợp tác này đã thất bại là lỗi của tôi, tôi biết tôi không nên tìm bạn vay tiền, nhưng tôi thực sự không còn cách nào khác, tôi thực sự không có tiền… ”

Nói đến cuối cùng, Thẩm Cửu cúi đầu xấu hổ.

“Nếu anh không muốn cho vay thì tôi sẽ tự mình nghĩ cách.”

Nói xong, Thẩm Cửu lại dựa lưng vào gối, vùi cả khuôn mặt cô vào trong chiếc gối mềm mại, không một tiếng động.

Thật mông lung, Dạ Âu Thần cảm thấy Thẩm Cửu như vậy khiến người ta cảm thấy đau lòng..

Rõ ràng là tuyệt vọng cùng cực, cô thận trọng mở miệng nói với anh, nhưng lại sợ anh tức giận sẽ không đồng ý, vì vậy cô đã tự mình cự tuyệt trước khi anh kịp nói.

Thật là một người phụ nữ ngu ngốc vô phương cứu chữa.

Ánh mắt Dạ Âu Thần dần dần tối sầm lại mấy phần, anh lạnh giọng nói: “Đây là hóa đơn công khai, cô không định tới phòng tài vụ khai báo sao?”

Nghe thấy vậy, Thẩm Cửu nhanh chóng ngồi bật dậy: “Anh, anh nói cái gì cơ? Tôi có thể đến phòng tài vụ khai báo sao? Tôi đi trước được không?”

Cứ tưởng sau khi nhận được hóa đơn sẽ được hoàn tiền nhưng không ngờ lại có thể đi nộp trước.

Dạ Âu Thần vốn dĩ muốn nói không có chuyện đó, nhưng nhìn ánh mắt cùng biểu cảm đáng thương của cô, anh đột nhiên cảm thấy cho cô một ngoại lệ cũng không phải là không thể, nếu không … cô thật sự đi vào đường cùng rồi.

“Đương nhiên có thể.” Anh trầm giọng nói.

Trong một giây tiếp theo, Dạ Âu Thần nhìn thấy đôi mắt của Thẩm Cửu sáng lên, giống như bầu trời ban đầu tối đen không có sao và trăng, đột nhiên mây mù mở ra cho vầng trăng chiếu sáng, sau đó những ngôi sao bên cạnh cũng tỏa sáng rực rỡ.

Dạ Âu Thần cảm thấy trái tim mình như vừa bị ai đó động vào.

Thẩm Cửu đột nhiên đứng lên, “Vậy ngày mai tôi sẽ khai báo, Dạ Âu Thần, khoản phúc lợi này của công ty anh thật tốt. Công ty nhỏ ngày trước tôi làm chỉ có thể thanh toán sau thôi.”

Có lẽ vấn đề đã được giải quyết nên tâm trạng của Thẩm Cửu cũng trở nên tốt hơn nhiều, bỗng nhiên cô vươn tay nắm lấy tay áo Dạ Âu Thần: “Lần này tôi sẽ thể hiện thật tốt, nhất định sẽ không gây thêm phiền phức cho anh.”

Đôi tay nhỏ bé của cô mềm mại, Dạ Âu Thần cúi đầu liếc nhìn, rõ ràng cô chỉ đang nắm lấy tay áo anh, nhưng Dạ Âu Thần lại có cảm giác như bàn tay của cô đang nắm lấy trái tim anh, khiến cho hô hấp của anh có phần không tự chủ được.

Một lúc lâu sau, Dạ Âu Thần mới lại mở miệng, giọng nói của anh trở nên trầm khàn.

“Bỏ tay ra.”

Nghe vậy, Thẩm Cửu sững sờ một chút, lúc này cô mới nhận ra mình nắm lấy vạt áo của anh, sau đó cô vội vã thu tay lại, nhưng đôi môi lại khẽ mím.

Đồ nhỏ mọn, kéo vạt áo cũng không được.

“Ngày mai đi làm, nhớ tự đi khai báo.” Dạ Âu Thần buông một câu, quay bánh xe lăn rồi chậm rãi đổi tay.

“Ồ, tôi biết rồi~” Thẩm Cửu rất vui vẻ, vấn đề đã được giải quyết rồi, cô không phải lo lắng chuyện này sẽ rối tung lên nữa.

“Đừng tự mãn quá sớm, còn chưa nắm chắc được Hàn Đông đâu.”

Giọng của Dạ Âu Thần văng vẳng đập vào đầu Thẩm Cửu, cảnh báo cô để không bị choáng ngợp.

Thẩm Cửu nghe vậy thì thấy cũng có lý.

Nhưng cô vẫn vui vẻ, ít nhất cô cũng giải quyết được một việc khó khăn, việc tiếp theo cô phải làm là thuyết phục Hàn Đông hợp tác với Dạ Thị là được.

Hàn Đông là một người nghiêm túc và cứng nhắc, lần này đi bàn chuyện hợp tác, chắc có nói coi như đây là hạng mục đầu tiên cô làm theo đúng nghĩa sau đó vào Dạ Thị nhỉ?CHƯƠNG 123: TẠO ÁP LỰC
Thời gian lặng lẽ trôi qua, hôm sau đến công ty, việc đầu tiên Thẩm Cửu làm là đến phòng kế toán xin ứng tiền.

Lúc đầu, người trong phòng kế toán không hề muốn gặp cô, nhìn thấy cô, người đó còn tỏ vẻ mặt mất kiên nhẫn.

“Không có tờ trình làm sao cấp tiền cho cô được? Huống chi việc này còn cần thời gian làm theo thủ tục.”

Thẩm Cửu ngơ ngác hỏi: “Không phải nói không cần sao?”

Người trong phòng kế toán lườm cô: “Ai bảo cô không cần? Lúc mới vào công ty cô không biết nội quy sao? Hay là cô cảm thấy mình có hậu thuẫn nên không kiêng dè gì?”

Nghe cô ta nói vậy, Thẩm Cửu sắc mặt thoáng trắng bệch, cắn chặt môi dưới.

Rõ ràng Dạ Âu Thần đã nói cho cô biết cô có thể tới đây xin ứng tiền nhưng bây giờ người trong phòng kế toán lại nói khác. Rốt cuộc là thế nào? Có phải là do người trong phòng kế toán chướng mắt cô, hay là Dạ Âu Thần lừa cô?

Nghĩ đến đây, Thẩm Cửu suy nghĩ một hồi mới hỏi lại: “Ừm, cô xem lại xem có nhầm gì không? Thật sự không thể xin ứng trước được sao?”

Người kia cười mỉa mai, nhìn Thẩm Cửu với ánh mắt như đang nhìn một đứa ngốc: “Cô có hỏi mười lần cũng vậy thôi, không được!”

Thẩm Cửu chán nản quay về tầng trên cùng, cô suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng đi tìm Dạ Âu Thần.

Dạ Âu Thần biết chuyện, anh lập tức chau mày lại.

Hỏng rồi.

Anh vốn định để Lang An thông báo trước cho phòng kế toán, nhưng lại quên mất chuyện này, bây giờ cô đến đó thì bị mắng té tát.

“Công ty… có phải không cho phép xin ứng trước không? Vậy tôi có cần…”

“Tôi nói được là được, cô tin cô ta hay tin tôi?”

Thẩm Cửu: “… Tin anh.”

Thẩm Cửu trả lời theo bản năng. Dạ Âu Thần hơi cong khóe miệng: “Vậy cô đi lại một lần nữa đi.”

“A? Còn đi nữa sao?” Thẩm Cửu khó xử, xoắn xuýt. Lúc nãy khi cô đến đó gần như là bị đuổi ra ngoài đấy, mất mặt chết đi được. Bây giờ lại kêu cô đến đó nữa, Thẩm Cửu cảm thấy mình không làm được.

“Đi.” Dạ Âu Thần kiên quyết nói.

“… Được rồi.”

Ai bảo cô thật sự thiếu tiền xài chứ? Thẩm Cửu đành đi ra ngoài lần nữa, bước vào thang máy, bấm đi lên tầng năm.

Dạ Âu Thần nhanh chóng lấy điện thoại di động ra gọi cho Lang An: “Thông báo trước cho Phòng kế toán duyệt tiền ứng trước cho trợ lý Thẩm.”

Tuy Lang An không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng đặc cách này đúng là lần đầu tiên, chỉ có điều đối tượng là trợ lý Thẩm thì cũng không có gì là lạ. Dù sao khoảng thời gian này tất cả mọi việc mà Dạ Âu Thần đã làm cho Thẩm Cửu anh ta đều thấy rõ mồn một.

“Vâng, tôi đi thông báo ngay đây.”

Thẩm Cửu cứ loanh quanh bên ngoài phòng kế toán rất lâu mà không đi vào. Cô đang nghĩ có nên quay về nói với Dạ Âu Thần một tiếng hay không? Cô nhân viên phòng kế toán nói với cô phải có giấy tờ và còn phải làm theo quy trình nữa. Bình thường anh ở trong phòng làm việc của tổng giám đốc, một người ở vị trí cao như anh biết đâu lại không rõ nguyên nhân trong đó thì sao?

Nghĩ tới nghĩ lui, lúc Thẩm Cửu quyết định muốn trở về thì đột nhiên có một người đàn ông trung niên hói đầu từ trong phòng kế toán đi ra, vừa nhìn thấy cô đã vội vàng gọi: “Trợ lý Thẩm!”

Thẩm Cửu nghe tiếng gọi, dừng bước chân, nhìn ông ấy vẻ nghi hoặc: “Ông gọi tôi?”

Người đàn ông trung niên cười ha ha: “Cô chính là trợ lý Thẩm phải không? Sao cô đứng ngoài cửa mà không vào? Mau vào đi.”

Thẩm Cửu trong lòng nghi hoặc nhưng ông ta lại quá nhiệt tình thế là Thẩm Cửu liền đi theo ông ta vào trong.

“Tôi nghe Tiểu Nhan nói lúc nãy cô đến xin ứng tiền đúng không?”

Thẩm Cửu lúng túng gật đầu: “Có điều, bọn họ nói phải làm theo quy định, phải có đơn mới được, tôi..”

“Không cần, không cần, đó là do cô ta nhớ lầm!” Người đàn ông trung niên xua tay lia lại nói: “Không có chuyện như vậy, trợ lý Thẩm muốn xin ứng bao nhiêu tôi sẽ làm báo cáo cho cô luôn.”

Thẩm Cửu: “… Thật sự được sao?”

Cô liếc nhìn vào bên trong, quả nhiên thấy cô gái tên Tiểu Nhan kia đang đứng đó tức anh ách nhìn cô bằng ánh mắt không mấy thiện cảm.

“Đương nhiên là được. Tại sao không được chứ? Cô mau vào đi.”

Người đàn ông trung niên kia kêu Tiểu Nhan: “Mau đi làm báo cáo cho trợ lý Thẩm, còn đứng ngây ra đó làm gì? Không muốn làm nữa sao?”

Lúc này Tiểu Nhan mới xoay người tức giận lấy tờ giấy ra đưa cho Thẩm Cửu: “Cô điền vào đây, viết luôn số tiền cần ứng lên đấy.”

“Cảm ơn.” Thẩm Cửu duỗi hai tay ra, lịch sự nhận lấy, sau đó dùng năm phút nghiêm túc điền vào tờ giấy kia.

Tiểu Nhan buồn bực nhìn cô chằm chằm, thấy cô viết nghiêm túc như vậy, tức giận lẩm bẩm: “Một người đi cửa sau thôi? Sao phải đối xử đặc biệt với cô ta như thế chứ?”

Thẩm Cửu không nghe rõ, ngước mắt lên liếc nhìn Tiểu Nhan, ánh mắt ấy quá vô tội khiến Tiểu Nhan vừa nhìn thấy đột nhiên cảm thấy những gì mình nói sao mà xấu xa, liền bực mình nói: “Cô làm sao vậy? Lẽ nào tôi nói sai cho cô sao? ”

Thẩm Cửu không nói gì, chỉ đưa thông tin cô đã điền xong cho cô ta: “Tôi xin ứng mười lăm triệu trước được không?”

“Nhiều như vậy? Sao cô không đi ăn cướp luôn đi?” Tiểu Nhan vẫn bực dọc nói.

Người đàn ông trung niên gõ đầu Tiểu Nhan một cái, nụ cười trên mặt sắp không giữ được nữa rồi: “Cô ăn nói kiểu gì vậy? Không muốn làm công việc này nữa phải không? Nếu phải thì bây giờ dọn dẹp đồ của mình rồi cút về nhà đi!”

Tiểu Nhan khịt mũi, ôm đầu mình ai oán nhìn người đàn ông trung niên kia. Thẩm Cửu thấy mặc dù người đàn ông kia nhìn Tiểu Nhan với ánh mắt hơi dữ tợn nhưng lại có phần cưng chiều và bất đắc dĩ. Cô cảm thấy bọn họ như thể một đôi…ba và con gái.

“Trợ lý Thẩm à, mười lăm triệu có ít quá không? Dù sao cô cũng là trợ lý bên cạnh tổng giám đốc, mười lăm triệu có thể không đủ xài đâu, hay là…tôi đưa cho cô thêm thành sáu mươi triệu nhé?”

Thẩm Cửu nghe vậy, vẻ mặt thay đổi: “Sáu… sáu mươi triệu? Chắc không cần nhiều vậy đâu?”

“Ba, ba điên rồi sao?”

Quả nhiên, Tiểu Nhan kêu lên sợ hãi: “Đây là phòng kế toán của công ty, ba đưa cho cô ta sáu mươi triệu, đến lúc đó nếu có người đến trách tội, chúng ta phải làm sao?”

“Ai là ba cô, đồ nhóc con mau cút đi.” Người đàn ông trung niên xua tay ra hiệu cho cô ta cút đi, sau đó cười híp mắt nói với Thẩm Cửu: “Tôi tăng lên cho cô thành sáu mươi triệu nhé, Tiểu Nhan mau đi xử lý chuyện này, đừng để trợ lý Thẩm chờ lâu.”

Thẩm Cửu đứng tại chỗ chờ bọn họ xử lý, trong lòng đang nghĩ tại sao lần này cô đến thái độ của bọn họ lại thay đổi lớn như vậy chứ? Lẽ nào là Tiểu Nhan kia đang nhắm vào mình sao? Trong lúc cô đang suy nghĩ thì giọng nói của người đàn ông kia lại cất lên: “Thực sự xin lỗi, Tiểu Nhan ăn nói hơi xấu tính, nhưng con bé tuyệt đối không có ý đồ xấu gì với trợ lý Thẩm. Mong trợ lý Thẩm có thể thông cảm Tiểu Nhan còn nhỏ mà không so đo với con bé được không?”

“Ông khách sáo quá rồi. Ông đồng ý để tôi xin ứng tiền trước, tôi đã rất cảm ơn rồi.” Thẩm Cửu khẽ mỉm cười.

Cô có thể nhận thấy người đàn ông trung niên này thấp thỏm không yên khi đối mặt với cô, như thể ông ta sợ khiến cô phật lòng, dáng vẻ của ông ta trông như thể ông ta đang bị áp lực, ví dụ như… Khi ông ta nói chuyện với cô, trán ông ta lấm tấm mồ hôi.

Sau khi nghe cô nói vậy, ông ta thở phào một hơi.

Vì vậy Thẩm Cửu nhịn không được hỏi: “Trước đó Tiểu Nhan nói phải làm đúng quy trình, bây giờ đột nhiên lại không theo quy trình nữa, có phải có người gọi điện thoại cho ông không?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom