• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc - Dạ Âu Thần - Thẩm Cửu (4 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chap-340

Chương 340: Nản lòng thoái chí




“Ôi, không có không có!” Tiểu Nhan cười híp mắt che miệng của mình lại: “Tớ hiểu lầm cái gì được chứ, cậu yên tâm, cậu muốn ở đây cũng không sao, cùng lắm là mỗi ngày tớ đều tới đây với cậu là được rồi.”



“Vậy thì tớ phải cảm ơn cậu rồi, hi vọng cậu thật sự tới đây với tớ chứ không phải vì xin ăn uống.”



“Chết tiệt! Thẩm Cửu lời này của cậu quá đáng rồi đó!!!”



Mấy ngày tiếp theo, Thẩm Cửu vẫn luôn ở trong khách sạn thêm ba bốn ngày nữa, mỗi ngày cô đều không hề bước chân đi ra ngoài, cuộc sống có thể nói là ăn ngủ ngủ rồi ăn, tất cả tin tức bên ngoài cô đều không thèm để ý tới.



Cuộc sống tê liệt cảm xúc giống như vậy… Cô lại thật sự cảm thấy rất tốt.



Nhưng luôn có một số người và một số việc sẽ không để cho cô hưởng thụ sự yên tĩnh thật sự.



Vào ngày thứ năm, mới sáng sớm chuông cửa lại vang lên không ngừng, Thẩm Cửu còn đang trong giấc mộng đã bị đánh thức.



Cô không còn cách nào khác đành phải đi ra mở cửa, kết quả nhìn thấy mẹ Thẩm đứng ở ngoài cửa, vẻ mặt khiếp sợ nhìn cô.



“Quả nhiên là con đang ở đây, con nhóc chết tiệt kia, con thật đúng là để mẹ tìm khắp nơi!”



Nhìn thấy mẹ Thẩm, đầu óc Thẩm Cửu trống không hồi lâu, không chờ cô kịp phản ứng mẹ Thẩm đã chen người đi vào trong, sau lưng bà ta còn mang theo người, là em gái Thẩm Nhã của cô.



“Nhã, mau chào chị đi.” Mẹ Thẩm kéo Thẩm Nhã đến trước mặt Thẩm Cửu, lấy lòng nói một câu.



Bọn họ đi vào nên đương nhiên Thẩm Cửu muốn nhường chỗ cho bọn họ ngồi, thế là cô liền đứng ở đó, vừa hay dựa lưng vào vách tường lạnh như băng.



Thẩm Nhã nhìn có vẻ bất đắc dĩ, cô ta ngẩng đầu nhìn cô một cái, trong ánh mắt kia che kín các loại không cam lòng, hận ý, phẫn nộ, trăm mối cảm xúc ngổn ngang.



Ánh mắt Thẩm Cửu chuyển động, nhìn ánh mắt cô ta nhìn mình…



“Chị ta không phải là chị gái của con, bây giờ chị ta là con gái của nhà họ Hàn, sao còn nhận đứa em gái không có gì như con chứ?”



Nghe vậy, nét mặt của mẹ Thẩm đột nhiên thay đổi lớn, sau đó bà ta giả lả cười nói: “Mẹ xin lỗi con Cửu, tính tình Nhã cáu kỉnh như vậy đó, cùng là vì sợ con không nhận nó mà thôi. Nhưng dù sao các con cũng lớn lên từ nhỏ cùng nhau, tình cảm rất sâu đậm, Nhã chính là em gái của con, so với em gái ruột còn thân thiết hơn, Cửu… Trước kia không phải con rất chiều chuộng nó đấy thôi?”



“Hừ, ai cần chị ta chiều chuộng? Mẹ thả con ra đi!” Thẩm Nhã hất tay của bà ta ra, cong môi lên: “Con không thèm sự chiều chuộng của chị ta, chị ta sẽ không nhận đứa em gái này nữa đâu.”



Thẩm Nhã sống buông thả, tất nhiên Thẩm Cửu biết điều này.



Thế nhưng Thẩm Cửu thật sự coi cô ta là em gái ruột của mình cho nên cô ta có phản ứng này, Thẩm Cửu đại khái đã sớm đoán được, cô chỉ có thể nhàn nhạt mở miệng nói: “Em nói không sai, chị thật sự là chị gái của em.”



Nghe xong, Thẩm Nhã giống như không thể tin được, do dự nhìn cô: “Chị, chị… Chị vẫn muốn nhận cô em gái này sao?”



Thẩm Cửu cười nhạt nói: “Vì sao lại không nhận chứ?”



Cho dù giữa hai người hoàn toàn không có quan hệ máu mủ ruột thịt nhưng mà… Trước kia cô đã thật sự coi người nhà này là người thân của mình, Thẩm Nhã thì còn hơn thế, cô vẫn luôn coi cô ta là em gái ruột của mình mà yêu thương chiều chuộng. Mặc dù có đôi khi cô cũng sẽ nổi giận với Thẩm Nhã nhưng Thẩm Nhã rất tinh quái, ngoài mắng vài câu xong cô cũng không làm gì khác nữa.



Ánh mắt Thẩm Nhã nhìn cô ngay lập tức trở nên kỳ quái, rụt cổ về sau: “Em… Em còn tưởng rằng chị trở thành con gái nhà họ Hàn rồi thì sẽ không nhận đứa em gái này nữa, dù sao… Em không có cái gì cả, trước kia còn từng chọc cho chị tức giận, chắc chắn chị sẽ rất ghét em.”



Thẩm Cửu vô cùng bất đắc dĩ với những lời nói này nhưng không đợi cô giải thích mẹ Thẩm đã mở miệng nói thay cô.



“Con nói bậy bạ cái gì vậy, các con là chị em của nhau thì sao chị con lại ghét con được? Trước kia chuyện gì chị con cũng đều nhường con hết đấy ”



Nói như vậy giống như cũng thế, Thẩm Nhã không nói gì nữa.



Mẹ Thẩm thấy cả hai đã bình tĩnh trở lại, ánh mắt liền bắt đầu đánh giá căn phòng: “Cửu mấy ngày nay con đều ở đây à? Con đã liên lạc với nhà họ Hàn rồi sao không về nhà họ Hàn ở vậy? Sao phải phải chịu ấm ức mà ở chỗ này, ôi…”



Đối mặt với mẹ Thẩm, Thẩm Cửu vẫn luôn nhớ tới lời nói của bà ta đêm hôm đó, sắc mặt cô hơi lạnh đi mấy phần: “Chỗ này yên tĩnh, tôi rất thích.”



Nghe vậy, mẹ Thẩm cảm thấy tim mình nhói lên một cái, vô cùng khó chịu, sau đó lại mở miệng nói: “Yên tĩnh cái gì chứ, khách sạn yên tĩnh làm sao được, không sạch sẽ, hơn nữa một mình con ở đây cũng không an toàn, mau thu dọn đồ đạc đi, mẹ sẽ đưa con tới nhà họ Hàn.”



Nói xong mẹ Thẩm còn thật sự đẩy cô đi vào phòng, thúc giục cô: “Mau lên đi, vừa hay hôm nay em gái con được nghỉ học, mẹ sẽ dẫn nó tới nhà tổ họ Hàn tham quan một vòng.”



Thẩm Nhã nghe xong, trong nháy mắt cảm thấy hơi xấu hổ, cô ta cắn môi nói: “Ai muốn đến đó chứ… Con không thèm đến đó đâu.”



“Nói mê sảng cái gì vậy, chúng ta chỉ đi xem một chút thôi mà.” Mẹ Thẩm nói xong lại nhìn Thẩm Cửu cười cười: “Cửu nhanh đi thu xếp đồ đạc đi.”



Thẩm Cửu đứng im không nhúc nhích, một lát sau, nụ cười trên mặt mẹ Thẩm không duy trì nổi nữa: “Sao con vẫn còn đứng im ở đó?”



“Tôi không muốn tới nhà họ Hàn.” Thẩm Cửu lạnh lùng mở miệng tỏ thái độ: “Tôi thích sống ở đây.”



“Con! Con có bị ngốc hay không vậy? Con đã trở thành con gái nhà họ Hàn rồi thì còn ở lại khách sạn này làm gì nữa? Chẳng lẽ con muốn để người của nhà họ Hàn cảm thấy con không muốn về cái nhà kia à, đến lúc đó vị trí của con bị người khác cướp mất thì làm sao?”



“Không đâu.” Thẩm Cửu nhẹ nhàng lắc đầu: “Thứ đó người khác không thể cướp được, mà cho dù có cướp đi thì thứ không thuộc về mình sớm muộn cô ta cũng phải trả lại thôi.”



Cũng giống như Hàn Mai Linh, cô ta thành con gái nhà họ Hàn, sau mấy năm nở mày nở mặt vẫn phải đem vị trí này trả lại cho chủ nhân vốn có của nó đấy thôi.



Đến lúc đó cô ta… Sẽ cảm thấy giống như rơi từ đám mây xuống vũng bùn.



Cần gì chứ?



Mẹ Thẩm lập tức cứng họng, bà ta cũng cảm thấy cô nói như vậy rất đúng, nhưng… Mục đích của bọn họ là muốn tới tham quan nhà họ Hàn.



Nghĩ tới đây, bà ta lại mặt dày nói: “Vậy con muốn ở đây cũng được, mẹ và em gái con chưa từng được tới nhà họ Hàn lần nào nên muốn tới đó tham quan một lần.”



“Tôi không phải chủ nhân của nhà họ Hàn nên sợ là không làm được việc này rồi. Nếu bà Thẩm muốn tới tham quan thì có thể gọi điện thoại cho anh Hàn.”



“Con, con gọi mẹ là cái gì?” Mẹ Thẩm lập tức không kịp phản ứng, khiếp sợ nhìn cô: “Con gọi mẹ là bà Thẩm?”



Vẻ mặt Thẩm Cửu lạnh nhạt, trong ánh mắt cũng không hề dư thừa nhiệt độ.



“Nếu tôi đã không còn là con gái của nhà họ Thẩm nữa thì dĩ nhiên chỉ có thể gọi bà là bà Thẩm rồi.”



“Con, con đây là muốn phủi sạch quan hệ với nhà họ Thẩm chúng ta đúng không? Con gọi mẹ là bà Thẩm là muốn phủ nhận quá khứ của con phải không? Thẩm Cửu mẹ nói cho con biết, con là một tay mẹ nuôi lớn, lúc đầu vì nuôi con mẹ còn…”



“Không ai phủ nhận công lao của bà hết, cho nên bà Thẩm không cần vội vã nói những lời này đâu, thứ nhà họ Thẩm nên có được nhất định nhà họ Hàn sẽ không bạc đãi các người.”



Mẹ Thẩm nghe xong, hơi nheo mắt lại: “Vậy ý của con là…”



“Thẩm Cửu, con nói lời này là có ý gì? Ý của con là mẹ đang tranh công sao? Con thật sự cho rằng con bay lên đầu cành rồi là có thể vênh váo đắc ý coi thường người khác à?”



Coi thường người khác? Thẩm Cửu nhìn bà ta: “Tôi coi thường người nào?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom