• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc - Dạ Âu Thần - Thẩm Cửu (8 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chap-272

Chương 272: Rốt cuộc anh coi tôi là cái gì?




Nếu như mà một người đồng ý phô bày một mặt yếu ớt nhất ra cho bạn xem.



Vậy thì đã nói rõ người đó có đầy đủ sự tin tưởng với bạn, nếu không thì… Có làm như thế nào người đó cũng sẽ không làm được.



Nhưng mà tại sao Dạ Âu Thần lại muốn bộc lộ ra một mặt yếu ớt của mình cho cô xem, chẳng lẽ là…



Anh thật sự có phần tình cảm đó với mình?



Nhưng mà… Nếu như anh có tình cảm đó với mình thì tại sao anh lại muốn dây dưa không rõ với Hàn Mai Linh, trong đó rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?



Thẩm Cửu càng nghĩ lại càng cảm thấy đau đầu, chỉ có thể nhắm mắt lại.



Sau khi nhắm mắt lại tất cả những thứ trong đầu của cô đều là hình ảnh Hàn Mai Linh mang theo đôi bông tai màu hồng nở nụ cười tươi như hoa, cô mở mắt ra ngồi bật dậy.



Không được, cô không thể tiếp tục như vậy được, cô muốn tìm Dạ Âu Thần hỏi cho rõ ràng.



Rốt cuộc là anh muốn xử lý như thế nào?



Nghĩ đến đây, Thẩm Cửu đứng dậy mở cửa ra khỏi phòng chuẩn bị đi tìm Dạ Âu Thần.



Mà tốc độ của Chu Vân lại rất nhanh, dẫn theo tầm hai ba người đẩy một xe đồ ăn bước tới.



“Mợ chủ.” Nhìn thấy cô từ phía xa xa, Chu Vân nhanh chóng gọi cô lại: “Tôi mang cơm chưa đến cho cô đây này.”



Nghe nói như vậy, Thẩm Cửu đành phải dừng bước chân quay đầu nhìn thoáng qua.



Bây giờ cô còn có khẩu vị ăn cái gì nữa đâu, nghĩ đến đây, Thẩm Cửu nói: “Tôi không muốn ăn, trước tiên cứ để đó đi, một lát nữa tôi trở về ăn sau.”



“Không được đâu. Mợ chủ, những thứ này đều là món ăn mà bọn họ đã nghiên cứu kỹ lưỡng, ăn khi còn nóng, một lát nguội lạnh không có mùi vị gì đâu, thế là tất cả mọi người phải làm lại một lần nữa.”



Chu Vân không cẩn thận nói lời thật lòng, sau khi nói xong thì cô ta nhanh chóng che miệng mình lại, lúng túng nói: “Mợ chủ lúc nãy tôi không có nói cái gì hết, cô đừng để ý, nếu như cô cảm thấy không khỏe thì một lát nữa làm lại cũng không có vấn đề gì.”



Thẩm Cửu: “…”



Nhìn bộ dạng chờ đợi tha thiết của mấy người bọn họ, nếu như cô không ăn thì chỉ sợ là bọn họ sẽ thất vọng.



Khuyết điểm lớn nhất của Thẩm Cửu chính là dễ dàng mềm lòng, thế là cô đành phải đi vòng trở lại bước vào phòng cùng với bọn họ.



Sau khi nghe nói cô là nữ chủ nhân, một đám người giúp việc đối với Thẩm Cửu có thể nói là tận tâm tận lực, một bàn lớn gồm đủ loại món ăn ngon và hấp dẫn được dọn ra, căn phòng nồng nặc mùi thơm của thức ăn.



Khẩu vị của Thẩm Cửu rất nhạt, nhìn một bàn đầy đồ ăn căn bản cũng không thể ăn ngon miệng được.



“Mợ chủ, đây là món bánh ngọt tôi đã đặc biệt làm, được trộn lẫn mười mấy loại cánh hoa cộng thêm bạc hà, hương vị vô cùng ngon, cô nếm thử một chút đi.”



Trong đó có một người nịnh hót nhất dâng bánh ngọt đến trước mặt của Thẩm Cửu, Thẩm Cửu cười cười với cô ta, sau đó cầm lên cắn một ngụm nhỏ.



Cô không thích ăn đồ ngọt, nhưng mà đồ ngọt của bánh ngọt này lại vừa đúng vị, thanh thanh đạm đạm, cho vào miệng tan đi rồi lại có một mùi thơm ngát quanh quẩn quả thật là ăn rất ngon.



“Mợ chủ, món canh gà hầm xương này là do tôi đã làm đó, tôi bỏ rất nhiều thuốc bổ ở bên trong, rất tốt cho phụ nữ. Mợ chủ gầy như vậy, nên uống nhiều một chút.”



Lại có một người đưa bát canh gà cho Thẩm Cửu, Thẩm Cửu lại uống một ngụm.



Chân gà không dầu, không ngán, hơn nữa nhiệt độ cũng vừa lúc.



Lúc đầu cô không muốn ăn chút nào, nhưng mà bây giờ ăn rồi cô lại đột nhiên muốn ăn tiếp.



Cô không khỏi nhìn bọn họ: “Tay nghề của mọi người rất tốt, là đầu bếp chuyên nghiệp ở đây à?”



“Cũng không tính là vậy, chính là hằng năm cậu Dạ chỉ đến đây có mấy lần, nhưng mà dù sao thì chúng ta cũng rảnh rỗi không có chuyện gì để làm, cho nên nghiên cứu vài món ăn, chờ cậu Dạ đến thì có thể làm cho cậu Dạ ăn, cậu Dạ hài lòng thì chúng tôi có thể tiếp tục công việc ở đây.”



“Đúng vậy đó mợ chủ, tiền lương mỗi tháng của chúng tôi ở đây rất là cao, cả năm trời rất nhàn rỗi, cho nên…”



Lời của cô ta còn chưa nói xong thì đã bị Chu Vân hoảng sợ cắt ngang.



“Các người nói lung tung cái gì vậy hả?”








Thiệt tình hà, hai ba tên đầu heo thế mà lời nói này cũng nói ra được.



Không biết Thẩm Cửu là mợ chủ đó à, nói những lời này… Không phải là tương đương với việc nói với Thẩm Cửu rằng bọn họ rất rảnh rỗi một năm không có chuyện gì làm, vậy mà còn cầm tiền lương cao như vậy, nếu cho tiền lương bị giảm bớt thì phải làm sao bây giờ.



Ai biết là Thẩm Cửu căn bản cũng không quan tâm tới vấn đề này, cô chỉ nhẹ nhàng cười một tiếng: “Vậy các người thật sự rất có tâm.”



“Mợ chủ, lúc nãy bọn họ đều là nói bậy hết đó, cô đừng để trong lòng nha.”



“Yên tâm đi.” Thẩm Cửu nhẹ nhàng lắc đầu, gương mặt đều là biểu cảm không thèm để ý: “Những lời này không có liên quan gì với tôi hết, tôi sẽ không nói những chuyện này ra đâu, các người không cần phải lo lắng.”



Mấy người bọn họ đều bị câu nói này của Thẩm Cửu làm cho xấu hổ, mặc ửng đỏ.



Nhưng mà bọn họ đối xử với Thẩm Cửu cũng tận tâm tận lực, sau đó lại thuyết phục cô ăn đủ món, Thẩm Cửu cũng ăn rất nhiều thứ dưới sự thuyết phục của bọn họ.



Cái bụng vốn dĩ trống rỗng thế mà cũng đã lấp đầy rất nhiều thứ, đây là lần đầu tiên mà Thẩm Cửu có cảm giác no bụng trong một khoảng thời gian dài như vậy.



“Hôm nay cảm ơn các người nha.”



“Mợ chủ thích thì tối nay chúng tôi sẽ nghiên cứu món ăn mang tới cho cô, chỉ cần cô thích là được rồi.”



“Chuyện này…” Thẩm Cửu có chút lúng túng mở miệng nói: “Không cần đâu, phiền toái như vậy, cứ làm những món bình thường là được rồi.”



“Không phiền không phiền đâu, chỉ cần mợ chủ thích thì chúng tôi có làm cái gì cũng được.”



Thẩm Cửu xấu hổ không chịu được, chắc có lẽ là bọn họ cảm thấy mình có danh xưng mợ chủ cho nên không dám đắc tội với cô, nên mới có thể che chở cô như thế này.



Không ngờ là cả đời này cô lại có thể được một đám người cung phụng như thế này.



Giống y như là mơ…



“Được rồi, chúng tôi không quấy rầy mợ chủ nghỉ ngơi nữa, chúng tôi đi ra ngoài chút nha, trễ một chút sẽ mang hoa quả bữa trưa đến cho mợ chủ.”



Thấy Chu Vân muốn đi, Thẩm Cửu nghĩ đến cái gì đó, gọi cô ta lại.



“Chu Vân, cô ở lại đây cái đã, tôi có chuyện muốn hỏi cô.”



Chu Vân đành phải cho những người khác đi trước, sau đó một mình mình ở lại.



“Mợ chủ, có chuyện gì vậy?”



“Tôi muốn đi tìm Dạ Âu Thần, anh ta đang ở đâu?”



Đầu tiên là Chu Vân hơi bất ngờ, sau đó tầm mắt di chuyển: “Lúc này chắc là cậu Dạ đang ngủ trưa, mợ chủ có muốn ngủ trưa xong rồi tôi sẽ dẫn cô đến đó tìm cậu ấy?”



Suy nghĩ, Thẩm Cửu gật đầu: “Như thế này cũng được.”



Dù sao thì bây giờ cô ăn cũng rất nhiều, ngồi cũng không dễ chịu, chắc là nên đi mấy bước.



“Vậy mợ chủ, tôi đi trước nha.”



Chu Vân cũng đi khỏi, một mình Thẩm Cửu ở lại trong căn phòng.



Căn phòng của cô gần biển, ánh nắng rất tốt. Thẩm Cửu đứng dậy đi ra bên ngoài ngồi dưới tán ô, sau đó lại nghịch nước biển một hồi, lúc chuẩn bị đứng dậy muốn đi, vừa hay nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Dạ Âu Thần trong một nơi hẻo lánh.



“Dạ Âu Thần?”



Không phải là Chu Vân nói anh đang ngủ trưa à?



“Anh không ngủ hả?”



Ánh mắt của hai người vừa vặn chạm vào nhau. Thẩm Cửu chủ động đi về phía anh, sau khi nghe thấy lời nói này của Chu Vân, bây giờ trong lòng của cô có rất nhiều nghi vấn, cô muốn hỏi Dạ Âu Thần để giải tỏa thắc mắc.



“Em tìm tôi?” Nhìn thấy cô đi về phía mình, Dạ Âu Thần có một loại dự cảm bất thường, trước khi cô đi về phía mình anh đã nhíu mày, giọng nói lạnh lùng: “Nếu như tìm tôi để nói chuyện ly hôn hay là chuyện đi khỏi đây, vậy thì tôi vẫn sẽ là nói câu nói đó, nghĩ cũng đừng nghĩ.”



“Tại sao anh lại muốn đưa tôi đến đây, rốt cuộc anh coi tôi là cái gì?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom