• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc - Dạ Âu Thần - Thẩm Cửu (31 Viewers)

  • Chương 1750-1754

“Ừm, của em.”



Vẻ mặt Tiểu Nhan nghi hoặc nhìn túi đồ, bởi vì không biết bên trong là gì nên cô ấy mở túi ra trước mặt Lâm Hứa Chính.



Kết quả khi mở cái túi đó ra, thứ bên trong khiến cho sắc mặt Tiểu Nhan biến đổi.



“Này, này…”



Như thế nào!



Tiểu Nhan mở lớn đôi mắt, không tin vào những gì mình nhìn thấy bên trong túi chính là que thử thai cô ấy mua ở hiệu thuốc.



Tại sao Lâm Hứa Chính lại đưa thứ này cho cô ấy? Chẳng lẽ là…Lúc ở trong hiệu thuốc anh ta đã sớm nhận ra cô ấy?



“Thế nào?” Lâm Hứa Chính nhìn biểu cảm sợ hãi của Tiểu Nhan, cảm thấy vô cùng thú vị: “Chẳng lẽ thứ này không phải là của em sao?”



Tiểu Nhan phản ứng lại, vô thức bỏ túi đồ xuống, khỏe môi run rẩy, xấu hổ cười nói: “An Chính, anh đang nói đùa gì vậy, cái này…Đồ vật này sao có thể là của em?”



“Không phải là của em? Vào lúc nãy em ở trong hiệu thuốc mua mấy thứ này mà.”



Nghe đến đó, nụ cười trên môi Tiểu Nhan không duy trì được nữa, cô liếc mắt nhìn Lâm Hứa Chính một cái, ánh mắt đối phương hiện lên sự vui đùa, nụ cười trên môi hiện rõ, rõ ràng là đang muốn trêu chọc cô ấy!



Nghĩ đến đây, Tiểu Nhan có chút tức giận, hỏi: “Anh Chính, vốn dĩ anh đã nhận ra đó là eml”



Lâm Hứa Chính chỉ cười nhạt, không nói gì.



Nhìn dáng vẻ thản nhiên này của anh ta, Tiểu Nhan biết cô ấy đã đoán đúng, anh ta nhận ra cô ấy, cho nên mới mua thứ này, còn đến tận quán của cô, chính là muốn đưa thứ này cho cô ấy.



“Anh Chính, sao anh có thể làm như vậy? Anh!”



Trong nháy mắt, Tiểu Nhan tức giận, Lâm Hứa Chính vội vàng lên tiếng: “Được rồi, đừng trách anh, anh cũng là định vào hiệu thuốc mua đồ, không may đụng phải em, nhìn em làm rơi đồ nên mới đến đây đưa nó cho em, ngoài ra không còn tâm tư gì khác.”



“Nếu không có tâm tư gì khác, vậy sao lúc tới anh không nói thẳng, nhất định phải đợi đến bây giờ?”



Vẻ mặt Lâm Hứa Chính vô cùng khó xử: “Chẳng phải là muốn trêu chọc em một chút thôi sao? Không nghĩ rằng em lại bày ra dáng vẻ thản nhiên như vậy, được rồi, đừng giận anh nữa, anh đưa cho em thứ này, em mau trả tiền anh đã thanh toán cho em đi.”



Không đề cập tới vấn đề này nữa là một chuyện tốt, nếu cứ nhắc tới chắc chắn Tiểu Nhan sẽ xấu hổ.



“Anh Lâm, em xin anh chớ nói nữa, còn nói thêm gì nữa, em thật sự sẽ không có đất dung thân.”



Tiểu Nhan thật sự không nghĩ tới mình tùy tiện đi một chuyến đến tiệm thuốc cũng sẽ gặp phải Lâm Hứa Chính, cũng không nghĩ tới anh ta vậy mà lại mang đồ vật mà mình đã vứt đến trong nhà hàng, còn trêu đùa cô.



“Em nha đứa ngốc này, loại chuyện này thì có cái gì, không phải chỉ là que thử thôi à?”



Nghe được anh ta nói đến ba chữ kia, cả người Tiểu Nhan đều không thoải mái, anh ta đến cùng có biết mình là đàn ông hay không đây? Vì sao nhất định phải nhắc đến trước mặt nữ sinh nhiều lần thế, anh ta sẽ không cảm thấy ngại à? Tiểu Nhan cảm thấy mình thật là sắp điên rồi, lại không biết làm như thế nào để ngăn anh ta lại, lo lắng nhất cũng không phải là chuyện này, mà là Lâm Hứa Chính, có thể chạy đến trước mặt Hàn Thanh mà nói ra hay không.



Nếu để cho Hàn Than biết được chuyện này, như vậy đến lúc đó chắc chắn sẽ đến hỏi mình.



Tiểu Nhan cảm thấy cho dù như thế nào cũng phải nói rõ ràng mọi thứ với Lâm Hứa Chính, suy nghĩ một hồi, Tiểu Nhan đi đến ngồi trước mặt Lâm Hứa Chính: “Anh à, xem như hôm nay anh giúp em mang những vật này cũng là có ý tốt, thế nhưng em không quá hy vọng việc của hôm nay sẽ có người thứ ba biết được, anh hiểu ý của em không?”



“Sao thế? Chuyện quan trọng như vậy, em không muốn nói cho cậu ấy biết à?”



“Em cũng không phải là không muốn nói cho anh ấy biết, nhưng anh có khả năng không biết, em mua những vật này không phải cho chính mình dùng, mà là giúp bạn của em mua.”



Tiểu Nhan bắt đầu trợn tròn mắt mà nói dối, thật ra cô cảm thấy chỉ cần mình lừa gạt là được rồi, nhưng rõ ràng anh Hứa không tin cô.



“Bạn của em? Vậy em có thể nói cho tôi biết người bạn kia là ai không?”



“Ai nha, anh Lâm, anh hỏi cái này làm gì? Em mua giúp bạn, đã nói rõ là cô ấy không muốn để cho người khác biết, nếu như cô ấy muốn cho người khác biết, vậy cô ấy sẽ không bảo em mua giúp nha, anh Lâm à anh nói xem có phải đạo lý này hay không?”
Chương 1751:



Nghe nói thế, Lâm Hứa Chính nhíu mày: “Em nói hình như rất chính xác, nhưng làm sao anh lại nghe ra có chỗ nào là lạ ấy nhỉ?”



“Là lạ ở chỗ nào, chỗ nào cũng không có không thích hợp mà, anh Lâm à anh đừng có hỏi nữa.”



Được nha, Lâm Hữa Chính nhìn ra được cô không muốn đào sâu vào chuyện này, chỉ có thể đổi giọng: “Vậy em có biết người bạn kia của em vì sao không muốn để cho người khác biết hay không?”



Tiểu Nhan thở dài một hơi, Lâm Hứa Chính đây là tin rồi hả? Nếu không anh ta cũng sẽ không hỏi như thế, nhưng mà cái cách đặt câu hỏi này, ngược lại làm Tiểu Nhan không có lý do gì để cự tuyệt, chỉ có thể nói: “Có thể là bởi vì nhân tố không xác định nào đó đi, hoặc là cô ấy có việc gì mà không muốn cho người khác biết, cho nên em có thể hiểu được cô ấy.”



Nhưng mà nói xong câu cuối cùng, Tiểu Nhan để ý nhất vẫn là việc Lâm Hứa Chính có thể nói chuyện này cho Hàn Thanh hay không, lỡ như anh ta không khống chế được, hoặc là không nghe ra được ngụ ý của mình, vậy liền xong đời rồi.



“Em có thể hiểu được cho cô ấy, cho nên anh Hứa à anh có thể cũng lý giải nhỉ?”



Lâm Hứa Chính cười đến cao thậm khó dò: “Ai biết được, khả năng cũng sẽ đi.”



Câu trả lời này khiến Tiểu Nhan có chút nóng nảy, phải thì là phải, không phải là không phải, nào có cái gì có thể chứ, cái tên Lâm Hứa Chính này nói chuyện là kiểu này hả?



“Em gái, xem ra em rất quan tâm đến người bạn này, yên tâm đi, nhìn bộ dạng em gấp đến mức tức giận này, anh nhất định cũng sẽ thay người bạn này của em giữ bí mật.”



“Thật hả?”



Tiểu Nhan thở phào một hơi, cuối cùng cũng giải quyết xong Lâm Hứa Chính bên này, anh ta hẳn là sẽ không lại nói lung tung.



Sau khi cùng Lâm Hứa Chính nói xong, Tiểu Nhan lập tức cầm túi đi xuống tầng, lúc La Tuệ Mỹ đụng lên, cô đã đem đồ vật nhét vào trong túi xách của mình, sau đó giả bộ thành bộ dạng điềm nhiên như không có việc gì ra ngoài tiếp tục làm việc.



Lúc Lâm Hứa Chính ăn mì xong, chuẩn bị rời đi, Tiểu Nhan vẫn không yên lòng, tự mình đi lên tiễn anh ta, dặn đi dặn lại, Lâm Hứa Chính nhìn vẻ khẩn trương của cô, thực sự nhịn không được đưa tay ra sờ sờ đầu của cô.



“Được rồi, chuyện mà anh Lâm đã đồng ý với em, làm sao lại nuốt lời chứ? Yên tâm đi, đừng nói là bạn của em, coi như là em, anh cũng sẽ giữ bí mật thay em.”



Tiểu Nhan đỏ mặt, nhỏ giọng mà tranh luận: “Không phải em đâu.”



“Được rồi, được rồi, anh biết không phải là em, yên tâm trở về đi.”



“Vậy…”



“Sẽ không nói.”



Dưới sự cam đoan liên tục của Lâm Hứa Chính, Tiểu Nhan mới trở lại trong nhà hàng, Lâm Hứa Chính rất cuộc cũng tìm được cơ hội rời đi, anh ta không có chút do dự gì, vừa lên xe liền lập tức lái xe rời khỏi nhà hàng ramen, sợ chậm một chút nữa thì Tiểu Nhan sẽ còn đuổi theo.



Cô em gái này thật sự qua cổ chấp đến không chịu được, cố chấp nói chuyện, còn đơn thuần như vậy, cảm thấy mình dễ lừa gạt thế à? Thật ra trong lòng mọi người đều tựa như gương sáng, Tiểu Nhan muốn giả ngốc, Lâm Hứa Chính cũng lười vạch trần cô.



Chỉ là nghĩ đến người nào đó thế mà cũng sẽ có lúc không tự kiềm chế được, Lâm Hứa Chính đã cảm thấy vô cùng thú vị.



Cho nên anh ta trực tiếp lái xe đến tập đoàn nhà họ Hàn.



Lâm Hứa Chính mặc dù rất ít đến tập đoàn nhà họ Hàn, nhưng bề ngoài đẹp trai của anh ta còn có thanh danh lan xa ở bên ngoài khiến cho tất cả mọi người biết đến anh ta, cũng biết quan hệ của anh ta với tổng giám đốc Hàn, cho nên lúc Lâm Hứa Chính đi vào, sau khi chào hỏi với nhân viên lễ tân thì lập tức đi vào thang máy.



Anh ta không có đi vào thang máy chuyên môn, mà là đi thanh máy bình thường của nhân viên.



Bởi vì nghĩ đến chuyện vừa rồi, cho nên bên môi của Lâm Hứa Chính luôn hiện ra nụ cười nhàn nhạt, lúc thang máy mở ra, có người từ bên trong đi ra.



Lâm Hứa Chính lơ đãng liếc qua, sau đó dừng lại.



Hứa Yến Uyển ôm tài liệu đi ra ngoài, sau đó cũng là lơ đãng ngẩng đầu, vừa vặn đối mặt với người đứng ở bên ngoài.



Nhìn nhau đại khái ba giây đồng hồ, cánh môi của Hứa Yến Uyển giật giật, giống như có chút kinh ngạc: “Lâm Hứa Chính?”



Một tiếng này, kéo thần trí của Lâm Hứa Chính trở về.
Chương 1752:



Ngay từ đầu anh ta còn tưởng rằng mình nhận lầm người, thế nhưng Hứa Yến Uyển gọi một tiếng này, Lâm Hứa Chính biết ngay mình không có nhận lầm người.



“Hứa Yến Uyển? Thật sự là em à?”



Lâm Hứa Chính nhắm mắt rồi lại mở mắt, đánh giá Hứa Yến Uyển trước mắt.



Rất ít khi trông thấy cô ta mặc thành cái dạng này, chính thức, đơn giản, hào phóng, trước kia lúc gặp cô †a, cô ta luôn là mặc váy, dịu dàng động lòng người.



Hứa Yến Uyển mỉm cười với anh ta, lúc chuẩn bị từ trong thang máy đi ra, cửa thang máy lại muốn đóng lại, Lâm Hứa Chính đưa tay ra cản, sau đó cũng thuận thế tiến vào thang máy.



“Em tại sao lại ở chỗ này? Mặc thành dạng này hẳn là không phải tìm đến Hàn Thanh chứ? Em ở chỗ này đi làm?” Lâm Hứa Chính vừa nói chuyện, một bên nhấn xuống tầng của văn phòng Tổng giám đốc.



Nhìn thấy Lâm Hứa Chính đè xuống mấy cái chữ kia, Hứa Yến Uyển không biết mình trong lòng có tư vị gì.



Cô ta tới đây đi làm trong khoảng thời gian này, lúc đi thang máy đặc biệt muốn lên tầng đi xem anh ta đang làm gì, thế nhưng là… Cô ta lại không dám, không nghĩ tới hôm nay thế mà…



“Ừm, em công tác ở đây.”



“Ồ?” Lâm Hứa Chính nghe vậy thì nhíu mày: “Cô chủ Hứa lúc nào lại lưu lạc tới trình độ phải đến tập đoàn nhà họ Hàn công tác chứ? Hứa Yến Uyển, em sẽ không phải là vì Hàn Thanh mà đến chứ?”



Nghe nói, sắc mặt của Hứa Yến Uyển khẽ biến: “Dĩ nhiên không phải.”



“Vậy tại sao em lại xuất hiện ở nơi này thế?”



Biểu tình trên mặt của Hứa Yến Uyển rất vắng vẻ: “Em không phải mới vừa nói à? Em đi làm ở đây mà, còn vấn đề kia mà anh hỏi, em chỉ có thể nói cho anh rằng, nhà họ Hứa phá sản, ba mẹ chết hết, hiện tại em không còn cái gì nữa, cũng không tiếp tục là cô Hứa của nhà họ Hứa.”



Sau khi nghe lời kia thì nụ cười trêu ghẹo bên môi của Lâm Hứa Chính dần dần biến mất, anh ta nhìn xem Hứa Yến Uyển trước mặt, cảm thấy tin tức này thật sự là khó mà tiếp nhận, cho nên hơn nửa ngày cũng chưa có lấy lại tinh thần để nói chuyện.



“Không cần làm ra bộ dáng này, em đã không còn thương tâm, cho nên anh cũng không cần cảm thấy em đáng thương, bởi vì Hứa Yến Uyển em không cần loại đồ vật này.”



Nói xong câu đó, lưng của Hứa Yến Uyển ưỡn đến rất cao, một bộ không quan trọng.



Không khí yên tĩnh thật lâu, Lâm Hứa Chính nặng nề mà hít vào một tiếng.



“Thật có lỗi, anh không nghĩ tới chuyện có thể như vậy, vừa mới những lời kia là anh vô tâm, anh xin lỗi em.”



“Không cần xin lỗi, anh cũng không biết chuyện đã qua, đây là cách nói chuyện quen thuộc trước đây của anh, cho nên em không trách ngươi, nếu như sau này anh biết rồi mà còn nói như vậy, em chắc chắn sẽ thật sự tức giận.”



Hai người nhìn nhau một hồi, cùng cười lên.



“Xảy ra chuyện lớn như vậy, vì sao không nói cho bọn anh sớm một chút hả?”



Không sai, trước kia Hứa Yến Uyển không chỉ có là thanh mai trúc mã của Hàn Thanh, người ở cùng một chỗ, cùng nhau lớn lên còn có Lâm Hứa Chính, quan hệ của ba người này thật sự không tệ.



Nhưng giữa hai gia đình, chỉ có nhà họ Hàn gần gũi với nhà họ Hứa, mà nhà họ Lâm không có.



“Em không quá thích nói những việc này, lại nói năm đó lúc xảy ra những việc này, rất loạn cũng rất bận, không có thời gian đi làm việc khác.”



Nói đến đoạn thời gian gian khổ lúc trước, cảm xúc của Hứa Yến Uyển vẫn vô cùng tiêu cực và âm u, nhưng cô ta khống chế cảm xúc rất tự nhiên, rất nhanh đã khống chế những tâm tình này, cười nói với Lâm Hứa Chính: “Dù sao chuyện ấy hiện tại đều qua rồi, không cần nhắc lại nữa. Chỉ là về sau không còn cô Hứa nữa, lại nhiều ra một người Hứa Yến Uyển mà thôi, bây giờ em ở chỗ này làm làm viên chức nhỏ, cũng rất tốt.”



“Hàn Thanh không biết à?” Lâm Hứa Chính nói.



Hứa Yến Uyển sửng sốt một chút, lắc đầu: “Em chưa nói cho anh ấy biết.”



“Cũng đúng.”



Dựa theo quan hệ khi còn bé của ba người, nếu như biết Hứa Yến Uyển làm việcở trong công ty, kia sẽ không có lý do để cho cô ta chỉ làm một cái viên chức nhỏ, trong lúc có tình nghĩa, đồng thời năng lực của Hứa Yến Uyển cũng không có khả năng chỉ làm một một chức vụ nhỏ đơn giản như vậy.



Cô ta có năng lực, thông minh, dù sao nhà của cô ta chỉ có một cô con gái, lúc trước cô ta đi theo bác Hứa xử lý công vụ của công ty trong một khoảng thời gian rất lâu.
Chương 1753:



“Vẫn là nói cho cậu ấy biết đi, dù sao em cũng phải cố gắng đi lên.”



“Không cần thiết đi, em không muốn nói cho bất kỳ người nào trong các anh biết vì nguyên nhân chính là em muốn tự mình cố gắng, mà không phải…”



Lâm Hứa Chính lại đột nhiên chăn ngang lời của cô ta: “Nếu như em muốn thông qua sự cố gắng của mình để chứng minh lời của em, vậy không có cái gì cần thiết đi, rất nhiều năm trước em đã chứng minh chính mình rồi, cô chủ của tập đoàn nhà họ Hứa cũng không phải quả hồng mềm, những người kia bởi vì xem thường em mà bị thua thiệt dưới tay em, đều đã chứng minh em của năm đó, hiện tại…”



“Hiện tại không giống.”



Bàn tay rũ xuống bên bả vai của Hứa Yến Uyển nắm thành quả đấm, gần như thì thầm mà nói: “Trước kia là trước kia, bây giờ là bây giờ… Trước kia em có nhà học Hứa làm chỗ dựa, dưới tay có bao nhiêu người có thể giúp em? Hiện tại… Em chỉ có một mình, em lấy cái gì để chứng tỏ mình?”



Đinh…



Thang máy đến, cửa mở ra.



Lâm Hứa Chính cũng chưa đi ra ngoài, mà là nhìn cô ta, Hứa Yến Uyển ý thức được đây là tầng nào, sửng sốt một chút rồi lấy lại tinh thần, lùi về sau vài bước, thân thể dán trên vách tường: “Anh tới tìm anh ấy à? Anh đi đi.”



“Em không cùng anh đi à?”



“Không được.”



Hứa Yến Uyển lắc đầu, Hàn Thanh hiện tại là người có bạn gái, cô ta đi gặp anh thì tính là chuyện gì xảy ra? Dù sao trong lòng của cô ta cũng ưa thích anh, nếu như nói hiện tại Hàn Thanh không có bạn gái, có lẽ cô ta còn có thể tranh thủ một chút.



Nhưng tính cách kiêu ngạo của cô ta không cho phép cô ta làm như vậy.



Cô ta cũng sợ hãi, số lần mình gặp anh quá nhiều thì đến lúc đó có thể sẽ nhịn không được, tựa như việc tiến vào công ty này.



Lúc trước lúc cô ta nộp sơ yếu lý lịch, rõ ràng từng nghĩ không nộp vào tập đoàn nhà họ Hàn, nhưng khi nhìn đến tập đoàn nhà họ Hàn, tay vẫn nhịn không được liền thuận tiện nộp vào.



Sau khi nộp thì cô ta lại bắt đầu hối hận, cảm thấy mình quá xúc động rồi, rõ ràng trò chuyện với em gái nhà người ta rất tốt, thế nhưng cô ta lại nộp sơ yếu lý lịch.



Sau này Hứa Yến Uyển lại tự an ủi mình, cô ta cũng chỉ là đến tập đoàn nhà họ Hàn để làm việc thôi, lại không có ý nghĩ khác, em gái của anh coi như biết thì cũng không nói gì được mình.



Đã đến rồi, cô ta phải đem trọng tâm đặt ở trên công việc, mà không phải đi gặp anh.



“Thật không có ý định gặp một lần? Mặc dù bây giờ em chỉ là nhân viên nhỏ, nhưng em cũng hẳn là biết, quan hệ giữa ba người chúng ta không phải loại này…”



Lâm Hứa Chính còn muốn nói tiếp, Hứa Yến Uyển lại trực tiếp chặn lời anh ta.



“Em không muốn đi thì tất nhiên có nguyên nhân của em, anh cũng đừng hỏi nữa, cái gì cũng đừng nói nữa, ra ngoài đi.”



Nói xong lời cuối cùng, Hứa Yến Uyển thậm chí trực tiếp túm lấy tay áo của Lâm Hứa Chính tay áo, đẩy anh ta ra ngoài.



Lâm Hứa Chính bị đẩy ra khỏi thang máy, cửa thang máy cũng đúng lúc đóng lại, anh ta muốn nói tiếp cũng không có cơ hội, anh ta đứng tại chỗ mấy giây nhìn cửa thang máy yên tĩnh, mới quay người chậm rãi rời đi.



Hứa Yến Uyển nhìn thang máy di xuống từng tầng từng tầng một, trái tim cũng theo đó mà chìm xuống một chút.



Cô ta bỗng nhiên có chút khổ sở, Lâm Hứa Chính xuất hiện, giống như đang nhắc nhở cô ta, tất cả mọi người đều thay đổi, không còn là lúc ba người ở cùng nhau trước kia, bọn họ đều đã thứ theo đuổi và hạnh phúc của riêng mình, không có khả năng quay trở về như lúc trước.



Vì Sao chứ…



Vì sao trên thế giới lại có nhiều thứ không hoàn mỹ như vậy?



Đinh…



Thang máy dừng lại ở một tầng nào đó, Hứa Yến Uyển đi ra ngoài đưa tài liệu, sau khi đưa xong tài liệu, cô ta thực sự cảm thấy mình không có tinh thần, cho nên xin nghỉ từ phía trên, nói mình không thoải mái nên muốn xin nghỉ để đến bệnh viện.



Tương Văn Văn nhìn sắc mặt cô ta đúng là hoàn toàn tái nhợt, lập tức cho cô ta nghỉ nửa ngày, Hứa Yến Uyển lập tức đi vào thang máy.
Chương 1754:



Lúc rời khỏi công ty phải đi qua chỗ của nhân viên lễ tân, nhân viên lễ tân trông thấy cô ta, tranh thủ thời gian chạy đến.



“Này, cô chờ một chút!”



Thấy cô ta, trong mắt Hứa Yến Uyển lóe lên một chút không kiên nhãn, người nhân viên lễ tân này vì sao một mực quấn lấy cô ta? Trước đó lúc thấy cô ta cũng hỏi một đống vấn đề khó hiểu, hiện tại cô ta lại muốn làm cái gì?



Hứa Yến Uyển một bên nhăn lại đôi mi thanh tú một bên tăng tốc bước chân, làm bộ mình không nghe thấy nhân viên lễ tân gọi mình.



Nhân viên lễ tân thấy cô ta bước đi như bay, cũng chỉ có thể chạy chậm theo, ngăn cản Hứa Yến Uyển.



“Cô nhìn thấy tôi lại chạy cái gì thế? Chẳng lẽ tôi là yêu quái ăn thịt người à?”



Trong lòng Hứa Yến Uyển oán thầm, mặc dù cô không phải yêu quái ăn thịt người, nhưng so với yêu quái ăn thịt người thì cô còn đáng ghét hơn.



“Có chuyện gì không? Tôi còn phải về nhà.”



“Ai nha, tôi chỉ là muốn hỏi cô một chút thôi, lần trước cô nói việc khi còn bé, cô và tổng giám đốc Hàn có đính hôn qua, cuối cùng có phải sự thật không vậy?”



Hứa Yến Uyển: “…”



Nói trắng vấn đề ra như thế, cô ta thật đúng là không xem mình là người ngoài.



Cô ta nhìn chằm chằm nhân viên lễ tân, ánh mắt sâu kín, cũng không nói chuyện, cứ như vậy mà nhìn chằm chằm, em gái nhân viên lễ tân bị cô ta nhìn đến tê cả da đầu: “Cô, cô nhìn tôi như vậy làm cái gì? Chẳng lẽ tôi hỏi sai rồi à? Tôi nhớ rõ trước đó chính cô đến tập đoàn nhà họ Hàn, nói muốn tìm tổng giám đốc Hàn của chúng tôi, tôi hỏi cô có phải từng đính hôn với tổng giám đốc Hàn không, cô nói là phải mà.”



Hứa Yến Uyển nhìn nhân viên lễ tân, suy đoán xem động lực mà cô ta hỏi mình vấn đề này là cái gì, dựa theo thân phận của cô ta, trừ phi cô ta cũng có hứng thú với Hàn Thanh, bằng không cô ta sẽ không hiếu kì mình cuối cùng có từng đính hôn với Hàn thanh hay không. Hoặc là cô ta rất thích tám chuyện, cho nên mới hỏi như vậy.



Nhưng mặc kệ là cái lý do nào, Hứa Yến Uyển cũng không quá muốn trả lời vấn đề này của cô ta.



“Cô nói chuyện đi, cuối cùng thì cô có phải là vợ sắp cưới của tổng giám đốc Hàn không thế?”



Nghe nói, Hứa Yến Uyển chậm rãi cong lên khỏe môi, ánh mắt im lặng mà nhìn qua cô ta: “Phải thì làm sao, không phải lại thế nào? Cô hỏi cái vấn đề này, muốn làm cái gì?”



Em gái nhân viên lễ tân nghe xong, con mắt tỏa sáng: “Cô thừa nhận?”



“Tôi có thừa nhận à?” Hứa Yến Uyển cười khẽ một tiếng: “Tôi vừa thừa nhận hả?”



“Vậy là cô phủ nhận?”



Hứa Yến Uyển: “Ai biết được? Cô đoán xem?”



Em gái nhân viên lễ tân: “…”



Cái người phụ nữ này thế mà khó trị như vậy sao, lại không thừa nhận lại không phủ nhận, đến tột cùng là cô ta có ý gì?



“Thời gian của tôi rất quý giá, nếu như cô không có chuyện gì khác, tôi đây đi trước.”



Nói xong, Hứa Yến Uyển trực tiếp vòng qua em gái nhân viên lễ tân rời khỏi công ty.



Sau khi đợi cô ta đi về, em gái nhân viên lễ tân đứng tại chỗ suy tư thật lâu, những vẫn nghĩ mãi mà không rõ, thế là cô ta tranh thủ thời gian trở lại vị trí của mình, gửi tin nhắn vào nhóm.



“Chúng chị em, vừa rồi tôi lại gặp phải vợ sắp cưới của tổng giám đốc Hàn á!”



“? ? Cô đến cùng là nói cái nào? Mỗi ngày đều vợ sắp cưới rồi bạn gái, có thể lo lắng một chút đến tâm tình của chúng ta hay không?”



“Thật sự là vợ sắp cưới à? Cô xác định chưa?”



Em ái nhân viên lễ tân: “Không xác định, tôi vừa hỏi cô ta, thế nhưng cô ta không có phủ nhận cũng không có thừa nhận, đây là cô ta có ý gì nhỉ? Tôi không hiểu lắm.”



“Không thừa nhận cũng không phủ nhận? Sách, chị em à cô nói người phụ nữ này đẳng cấp có chút cao nha? Nghe tôi nói, về sau đừng lại đi hỏi cô ta, cô đây là đang tự rước lấy nhục”



Em gái nhân viên lễ tân: “… Cái gì mà tự rước lấy nhục, khuyên cô nói chuyện dễ nghe một chút!”
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom