• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc - Dạ Âu Thần - Thẩm Cửu (17 Viewers)

  • Chương 1685

Chương 1685:





“Anh có ý gì hả?” Tiêu Túc vừa mới bắt máy, Giang Tiểu Bạch đã hùng hổ chất vấn.





Tiêu Túc đang lái xe, nghe thấy thế thì nhíu mày hỏi: “Sao vậy?”





“Tồi hỏi anh có ý gì hả! Tôi tới nấu cơm cho anh mà anh đối xử với tôi như vậy à?”





Tiêu Túc thực sự không hiểu chuyện gì, càng nhíu mày lại: “Nói rõ ràng đi”





“Tiêu Túc! Anh đừng có giả vờ nữa! Trong phòng bếp nhà anh chỉ có một cái nồi cơm điện, trừ cái đó ra thì không có gì nữa, à, còn có một cái tủ lạnh, nhưng tủ lạnh cũng trống trơn! Như thế mà anh bảo tôi nấu cơm cho anh à? Anh đang làm khó tôi đấy hả?”





“mm …. Tiêu Túc hơi dừng lại: “Bình thường tôi vẫn thế, làm đơn giản một chút là được”





“Đơn giản một chút là được???” Giang Tiểu Bạch nhìn căn bếp trống trơn, thật sự không biết nên nói gì mới phải, cô ấy nghĩ tới chuyện gì đó, không thể tin được mà hỏi: “Đừng nói là bình thường anh cũng nấu cơm như vậy đấy nhé?”





Không biết Tiêu Túc đang nghĩ gì, cậu ta khế ừ một tiếng.





Thấy cậu ta thừa nhận, Giang Tiểu Bạch thật sự không biết nên nói gì nữa, cô ấy không nói gì và im lặng một hồi lâu.





Một lát sau Tiêu Túc mới giải thích: “Bình thường tôi bận làm việc nên rất ít khi ăn cơm ở ^”





nhà: Trước đây, lúc cậu Dạ chưa bận chăm con, cậu ta đi theo cậu Dạ cũng rất bận, việc bị cậu Dạ cho làm việc tới nửa đêm là chuyện thường xảy ra, mà với một người đàn ông như cậu ta mà nói, cậu ta chỉ cần ăn no, không cần ăn ngon, cho nên đôi khi cậu ta sẽ ăn ở ngoài cho qua bữa, còn nếu mà rảnh rỗi ở nhà thì sẽ nấu một cái gì đó. Vốn dĩ Giang Tiểu Bạch cho rằng cậu ta cố ý trêu đùa mình, nhưng sau khi nghe cậu ta nói thì cô ấy chợt nhận ra cái người đàn ông này vốn chẳng coi việc ăn cơm là chuyện to tát gì, sau khi biết sơ về cuộc sống của cậu ta, cô ấy buồn bực nói: “Được rồi, tôi biết rồi, tôi sẽ tự nấu theo ý mình, được rồi, tôi cúp máy đây.”





Sau khi cúp điện thoại, Giang Tiểu Bạch đứng chống nạnh và nhìn khắp căn bếp.





Một lát sau Tiêu Túc mới giải thích: “Bình thường tôi bận làm việc nên rất ít khi ăn cơm ở ^”





nhà: Trước đây, lúc cậu Dạ chưa bận chăm con, cậu ta đi theo cậu Dạ cũng rất bận, việc bị cậu Dạ cho làm việc tới nửa đêm là chuyện thường xảy ra, mà với một người đàn ông như cậu ta mà nói, cậu ta chỉ cần ăn no, không cần ăn ngon, cho nên đôi khi cậu ta sẽ ăn ở ngoài cho qua bữa, còn nếu mà rảnh rỗi ở nhà thì sẽ nấu một cái gì đó. Vốn dĩ Giang Tiểu Bạch cho rằng cậu ta cố ý trêu đùa mình, nhưng sau khi nghe cậu ta nói thì cô ấy chợt nhận ra cái người đàn ông này vốn chẳng coi việc ăn cơm là chuyện to tát gì, sau khi biết sơ về cuộc sống của cậu ta, cô ấy buồn bực nói: “Được rồi, tôi biết rồi, tôi sẽ tự nấu theo ý mình, được rồi, tôi cúp máy đây.”





Sau khi cúp điện thoại, Giang Tiểu Bạch đứng chống nạnh và nhìn khắp căn bếp.





Một lát sau Tiêu Túc mới giải thích: “Bình thường tôi bận làm việc nên rất ít khi ăn cơm ở ^”





nhà: Trước đây, lúc cậu Dạ chưa bận chăm con, cậu ta đi theo cậu Dạ cũng rất bận, việc bị cậu Dạ cho làm việc tới nửa đêm là chuyện thường xảy ra, mà với một người đàn ông như cậu ta mà nói, cậu ta chỉ cần ăn no, không cần ăn ngon, cho nên đôi khi cậu ta sẽ ăn ở ngoài cho qua bữa, còn nếu mà rảnh rỗi ở nhà thì sẽ nấu một cái gì đó. Vốn dĩ Giang Tiểu Bạch cho rằng cậu ta cố ý trêu đùa mình, nhưng sau khi nghe cậu ta nói thì cô ấy chợt nhận ra cái người đàn ông này vốn chẳng coi việc ăn cơm là chuyện to tát gì, sau khi biết sơ về cuộc sống của cậu ta, cô ấy buồn bực nói: “Được rồi, tôi biết rồi, tôi sẽ tự nấu theo ý mình, được rồi, tôi cúp máy đây.”





Sau khi cúp điện thoại, Giang Tiểu Bạch đứng chống nạnh và nhìn khắp căn bếp.





Phương Đường Đường không biết là chuyện gì xảy ra, thế là liền ép hỏi vài câu Hai người là bạn tốt không có giấu diếm nhau chuyện gì, Giang Tiểu Bạch không thể chịu được sự tra hỏi của cô ấy, chỉ mấy câu đã khai hết mọi chuyện ra.





Sau khi nghe xong, Phương Đường Đường không hề nể mặt mà cười phụt một cái: “Ha ha ha ha ha, Giang Tiểu Bạch, bỗng nhiên tớ có cảm giác…. Cậu sống giống như một bảo mẫu vậy”





Bàn tay cầm điện thoại di động của Giang Tiểu Bạch run lên một cái, cười ha ha hai tiếng: “Cho cậu một cơ hội sắp xếp lại ngôn từ”





“Thật mà, cậu tự xem lại cái đề nghị đó của cậu đi, thế mà còn chủ động chạy đến cửa nấu cơm cho người ta ăn, đầu năm nay còn có cô gái biết nấu cơm sao? Bây giờ không phải đang thịnh hành con trai nấu cơm sao?”





Giang Tiểu Bạch bán tín bán nghỉ: “Thật sao?





Tớ rất ít đọc sách, cậu đừng có mà lừa tớ”





“Thật đó, cậu, một con người của thời đại internet mà lại không biết à?”





Giang Tiểu Bạch mấp máy môi: “Cái này không giống, tới với anh ấy là quan hệ hợp đồng, anh ấy giả vờ làm bạn trai tớ để chống chế với phía mẹ của tớ, tớ chăm sóc cho dạ dày của anh ta, đây là giao dịch rất công bằng, không phải cái gì mà bảo mẫu”





Phương Đường Đường cảm thán: “Vẫn là rất liều, nhưng mà cậu giao dịch thì giao dịch, cậu chỉ nói là chăm sóc dạ dày của anh ta, anh ta không kén chọn cậu tùy tiện làm cho anh ta là được rồi?”
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom