• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc - Dạ Âu Thần - Thẩm Cửu (26 Viewers)

  • Chương 1513

Chương 1513:





Hàn Thanh vừa mới lấy ra chiếc áo sơ mi của cô gái nhỏ trong máy giặt ra định treo lên thì nhận được cuộc gọi của Lâm Hứa Chính, nhìn thấy cuộc gọi của người này thì anh im lặng một lúc rồi mới trả lời. “Có chuyện gì?”





“Chậc chậc chậc chậc, không có việc gì thì không được gọi cho cậu sao?”





Nghe vậy Hàn Thanh khẽ cau mày, tay hơi bóp chặt quần áo: “Có gì cứ nói.”





“Lúc trước là ai không có việc gì tự tới tìm tôi kêu tôi giúp đỡ vợ người ta? Tôi nói này, hiện tại hai người đã ở cùng nhau thì cậu cũng không thể qua cầu liền rút ván như vậy chứ?”





“Ân huệ của tôi cậu còn chưa thèm trả. Lần trướcở đồn cảnh sát có phải là cậu còn nợ thêm một lần nữa không hả?”





“Anh em bên nhau nhiều năm như vậy mà không nói cho tôi biết một tiếng đúng là không tốt.”





“Lâm Hứa Chính, rốt cuộc cậu đang muốn nói cái gì?”





Hàn Thanh bất lực thở dài hỏi. “Tôi đang vui thay cậu không được sao? Nhìn cậu thật vất vả mới có người ở bên nên tôi vui mừng thay câu.





Hàn Thanh cảm thấy ngữ điệu của cậu ta có cái gì đó không đúng nên liếc nhìn thời gian rồi hỏi: “Hiện tại cậu đang ở đâu?”





“Ở đâu?”





Lâm Hứa Chỉnh nhếch môi liếc nhìn xung quanh rồi sau đó cười nhạt: “Cậu nghĩ xem ở đâu? Qua đây ăn một bát mì cũng không dễ dàng. Tôi đã đợi gần nửa giờ.





Hàn Thanh: “





Sau một hồi im lặng: “Chờ tôi mười lăm phút.”





Tút tút Sau khi cúp điện thoại Hàn Thanh liền phơi áo sơ mị, khi anh nhìn thấy áo sơ mi mà cô gái nhỏ đã mặc lẩn quanh áo sơ mi trắng của anh thì không hiểu sao trong lòng anh có một loại rung đụng không thể giải thích được.





Ban đầu anh ấy vẫn đang tự hỏi liệu có nhiều phụ nữ xung quanh mình có phiền phức không nhưng những gì xảy ra bây giờ khiến anh ấy cảm thấy khá tốt mà thậm chí anh ấy còn khao khát cuộc sống như vậy Ngay sau đó anh vơ lấy chìa khóa xe và đi ra ngoài Sau mười lăm phút, anh đã đến được quán mì Khi Hàn Thanh bước vào thì thấy Tiểu Nhan đang dùng bữa với Lâm Hứa Chính trên lầu nên không tìm được người dưới lầu, khi Hàn Thanh đi vào còn tình cờ gặp La Tuệ Mỹ.





Nhìn thấy Hàn Thanh, La Tuệ Mỹ sững sờ một lúc liền thấy đối phương đang hướng tới mình chào hỏi “Cháu chào bác gái.”





La Tuệ Mỹ: “Đến tìm Tiểu Nhan sao?”





Hàn Thanh khẽ gật đầu. “Con bé đang ở trên lầu, nó đang dùng bữa với cậu Lâm”





Đi ăn cơm cùng với cậu Lâm sao? Trong đôi mắt Hàn Thanh xuất hiện sự thay đổi mờ nhạt, xem ra anh ta thật sự vô cùng buồn chán không có việc gì làm rồi. Rõ ràng anh ta đã đặc biệt chạy đến đây đợi lâu như vậy, lại còn đến đây ăn cơm, vậy mà lại gọi mình qua đó. “Có muốn tôi đưa cậu đi lên đó không?”





Giọng nói của La Tuệ Mỹ đã kéo tâm trí của Hàn Thanh quay lại. Anh nở nụ cười lễ phép, thản nhiên nói: “Cảm ơn bác gái, cháu tự đi lên đó là được rồi. Ngày hôm nay cháu đến đây hơi vội cho nên chưa chuẩn bị được gì cả, qua một thời gian nữa nhất định cháu sẽ đích thân đến nhà mình thăm hỏi mọi người.” Mặc dù giọng nói của anh rất thản nhiên, cũng không có thái độ quá thành khẩn lại khiêm tốn, nhưng La Tuệ Mỹ lại không cảm thấy có gì cả. Dù sao một người đàn ông ưu tủ xuất sắc như vậy sẵn sàng hạ mình ba lần bốn lượt chạy qua đây tìm con gái của mình, bị Tiểu Nhan thờ ơ cả một ngày nhưng vẫn không mất đi lý trí mà vẫn duy trì được phong độ của mình.Anh cũng sẽ không vì mình là mẹ của Tiểu Nhan mà nịnh hót lấy lòng, La Tuệ Mỹ thật sự rất thích điểm này của Hàn Thanh.





Bà cũng không để ý thái độ của người đàn ông này đối với mình và ông Chu có thể tốt đến mức nào, chỉ cần chàng trai này thật lòng đối xử tốt với con gái mình là được rồi. “Cậu nói cái gì vậy, người đến đây là được rồi, không cần thiết phải đặc biệt hỏi thăm đầu. Được rồi, cậu đi lên đó trước đi.





Hàn Thanh nở nụ cười loáng thoáng rồi khẽ nói: “Cảm ơn bác gái.”





Sau khi Hàn Thanh đi lên tầng, La Tuệ Mỹ nghĩ tới nghĩ lui. Bà luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm, nhưng nghĩ một lúc lâu cũng không nghĩ ra.





Xin lỗi nhé! Khi bà nói Tiểu Nhan và cậu Lâm đang dùng bữa với nhau ở trên tầng thì chỉ là vô thức nói ra mà thôi. Nhưng người bạn trai này của Tiểu Nhan cũng không có hỏi anh Hữa Chính là ai, lẽ nào cậu ta biết người đó là ai? Hai người quen biết nhau sao?





Nếu như bình thường Tiểu Nhan đưa mì đến cho anh ta rồi rời đi, nhưng ngày hôm nay cô ấy luôn cảm thấy hơi ngượng ngùng. Anh ta đã đợi mình ở đây rất lâu rồi, cuối cùng cô ấy lại gọi anh ta là anh trai. Cho nên Tiểu Nhan cảm thấy hình như khoảng cách giữa hai người không có xa lạ giống như trước kia nữa. ít nhất bây giờ mối quan hệ đã tốt lên một chút, cho nên cô ấy mới ngồi xuống ăn cơm cùng với Lâm Hứa Chính. Nhìn thấy cô gái nhỏ bé đoan chính ngồitrước mặt mình, Lâm Hửa Chính liền nhớ đến năm đó khi vợ của mình vẫn còn sống. Vợ của anh ta cũng sàn sàn với tuổi với anh ta, nhưng khi đó Lâm Hứa Chính chưa ở tuổi này, cho nên tuổi của vợ anh ta thật ra cũng sàn sàn với Tiểu Nhan vào lúc này.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom