• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên (2 Viewers)

  • Chương 31-35

Chương 31: Đánh lén thành công

"Tên nhóc con, cậu lề mề cái gì đó, mau đem bảo vật ra cho tôi." Tiếu Diện Phật vẫn chưa hay biết nguy hiểm đang cận kề mình, không nhịn được mà thúc giục nói.

"Được thôi, tiền bối, của ông đây."

Tô Thương mỉm cười nói, ngay sau đó ánh mắt sắc lạnh, đồng thời từ trong lòng rút ra một quả bóng nước rồi đột nhiên ném về phía Tiếu Diện Phật.

Tốc độ của quả cầu nước vô cùng nhanh, còn hơn cả đạn bắn nữa.

Lại thêm Tiếu Diện Phật đang đắm chìm trong niềm sung sướng sắp lấy được bảo vật cho nên hoàn toàn không có đề phòng.

Đợi sau khi ông ta kịp phản ứng trở lại thì quả cầu nước đã bay thẳng vào chính giữa lồng ngực ông ta rồi.

Ầm!

Cùng với tiếp thụp vang lên là cả người Tiếu Diện Phật nhanh chóng bị đánh bay ngược ra phía sau.

Trong lúc này, Tô Thương cũng không ngồi yên mà tiếp tục đánh, thừa thắng xông lên.

Lúc này linh khí của anh hóa thành một cây dao, nhanh như chớp chĩa thẳng vào cổ của Tiếu Diện Phật.

"Phốc!"

Tô Thương vốn nghĩ chỉ một đòn nay là có thể cứa đứt cổ của Tiếu Diện Phật nhưng Tiếu Diện Phật lại là cao thủ Hóa Kình đỉnh phong, thế là cả người ông ta nghiêng qua một bên tránh được đòn hiểm của Tô Thương.

Nhưng tai trái của ông ta lại bị Tô Thương cắt gọn một phát, máu rơi đầy trên mặt đất.

Cả người Tiếu Diện Phật cùng lúc rơi mạnh một phát xuống mặt đất, từ trong miệng phun ra một ngụm máu tươi, vẻ mặt vô cùng đau đớn.

"A!"

"Tên nhóc con thối tha, cậu vậy mà lại đi đánh lén tôi, tôi sẽ chém cậu ra thành trăm mảnh!"

Tiếu Diện Phật tức không chịu nổi nữa, khuôn mặt dữ tợn lập tức ngước lên nhìn về phía trước.

Nhưng mà sau khi Tô Thương tung ra một đòn mà vẫn chưa giết chết được mục tiêu, thì anh sớm tự biết mình không phải là đối thủ của đối phương cho nên sớm đã chạy trốn đi rồi.

Tiếu Diện Phật che vết thương ở tai lại, tập trung tinh thần quan sát bốn phía, sau khi phát hiện Tô Thương đã rời đi, thì trước tiên ông ta điên cuồng gào thét, nhưng sau khi bình tĩnh trở lại thì trong lòng dấy lên một nỗi sợ hãi vô cùng.

"Người trẻ tuổi lúc nãy, thế mà lại dùng thủy cầu thuật để đánh lén ta, lẽ nào cậu ta có thể đem chân khí biến dạng chuyển hóa thành Ngũ Hành Thuộc Tính?"

"Nhưng tông sư võ đạo mới có bản lĩnh này, trừ phi cậu ta chính là tông sư võ đạo?"

Suy nghĩ này vừa lóe lên, Tiếu Diện Phật liền cảm thấy hoảng sợ vô cùng, nhưng mà lại phủ định nói: "Không thể nào, cả giới luyện võ này, tông sư võ đạo trẻ tuổi nhất cũng bốn mươi tuổi rồi, trước mắt đã là chủ của một tông phái rồi."

"Cậu ta cao lắm cũng chỉ khoảng hơn hai mươi tuổi, cảnh giới có thể đạt đến Hóa Kình cũng xem như là một người kỳ tài trong vạn người rồi, tuyệt đối không thể nào đặt chân đến cảnh giới tông sư được."

Tiếu Diện Phật phân tích nói: "Hơn nữa, cậu ta là thừa lúc ta không đề phòng đánh lén, nhìn thấy ta chưa chết nên trực tiếp bỏ chạy, chứng tỏ cậu ta cũng kiêng dè không dám quang minh chính đại đánh nhau với ta."

"Quả cầu nước đó có thể là thủ đoạn đặc biệt dùng để phòng thân, chắc chỉ có thể dùng được một lần thôi."

Nghĩ đến đây, Tiếu Diện Phật liền thẹn quá hóa giận, hai mắt đỏ ngầu lên, hận không thể xé xác Tô Thương ra thành trăm ngàn mảnh.

"Thật là đáng hận mà!"

"Tôi lăn lộn hơn mười mấy năm ở chợ đen Cửu Môn, không ngờ đến hôm nay vậy mà lại bị thua trong tay một thằng nhóc con!"

"Không được, ta nhất định phải tra ra thân phận của cậu ta, thù này nhất định phải báo!"

Tiếu Diện Phật là người có thù phải trả, cục tức này ông ta nuốt không trôi, thế là lập tức quay trở về chợ đen Cửu Môn, muốn thăm dò thông tin của Tô Thương.

"Tiếu Diện Phật, tai của ông lúc nãy vẫn còn tốt mà sao bây giờ lại mất một cái rồi?"

"Không phải đã bắt được một con dê lớn béo bở để cướp hàng rồi sao? Sao lại làm mình thảm hại như vậy?"

"Ha ha, cái này còn phải hỏi sao, chắc chắn là sẩy tay rồi bị người trẻ tuổi kia cắt mất một lỗ tai rồi."

...

Cả đám người nhao nhao bàn tán, kết quả là càng có nhiều người đến xem trò cười, chuyện Tiếu Diện Phật bị một thanh niên bí ẩn cắt tai lan truyền nhanh như cháy rừng, gây chấn động toàn bộ chợ đen Cửu Môn.

Thực lực của mấy người luyện võ đến xem chuyện cười này đều không bằng Tiếu Diện Phật, thế nhưng đại đa số đều là đệ tử của tông môn nên Tiếu Diện Phật cũng không dám đắc tội chỉ có thể lặng lẽ rời đi.

Cuối cùng, ông ta đến chỗ của hai người bảo vệ thì biết được tên giả của Tô Thương đã dùng để đăng ký.

"Tô Huyền Thiên!"

Tiếu Diện Phật trầm mặt xuống, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi nhớ kỹ cậu rồi, chúng ta cứ chờ đó mà xem!"

"Tiếu Diện Phật, sao ông lại dám chọc vào người này chứ, mặc dù tôi không biết lai lịch của cậu ta nhưng thực lực người này thâm sâu khó lường được." Một người bảo vệ lên tiếng nói.

Một người bảo vệ khác cũng giễu cợt một cách quái gở nói: "Thiện ác cuối cùng cũng có báo ứng rồi, ha ha, Tiếu Diện Phật, ông chơi xấu nhiều người như vậy, cái này có thể chính là báo ứng của ông."

Tiếu Diện Phật nhìn hai người bảo vệ, trong lòng thẹn quá hóa giận nhưng lại không biển hiện ra ngoài mặt.

Vì bảo vệ của chợ đen Cửu Môn chính là người của tông môn.

Tông môn có hay không thì đối với người luyện võ mà nói là điều vô cùng quan trọng.

Đây giống như hệ thống trong xã hội, người ở trong tông môn tương đương như người có biên chế vậy, sau lưng có chỗ để dựa dẫm.

Mà loại tán tu như Tiếu Diện Phật thì là những nhân viên ngoài biên chế, cho dù là thực lực có mạnh đến đâu thì cũng sẽ không được người trong biên chế tôn trọng.

"Hừ!"

"Hai tên rác rưởi Hóa Kình Trung Kì, phách lối gì chứ, đợi sau khi tôi hoàn thành nhiệm vụ được giao phó của người kia rồi thì có thể gia nhập được tông môn to mạnh nhất của giới luyện võ, đến lúc đó, mấy người đến tư cách sợ tôi cũng không có!"

Tiếu Diện Phật âm thầm nghĩ, rồi lập tức trầm mặt xuống nhanh chóng rời khỏi chợ đen Cửu Môn.

Ngày hôm qua, một đại nhân vật tiếng tăm lừng lẫy trong giới luyện võ đã đến kiếm ông ta.

Người kia hứa hẹn với ông ta rằng chỉ cần ông ta giết hai cha con Tô Thần Binh giùm người đó, thì người đó có thể sắp xếp cho ông ta gia nhập tông môn, đồng thời trực tiếp được làm trưởng lão.

Tiếu Diện Phật là dân ở Giang Bắc đương nhiên biết Tô Thần Binh là ai, vốn dĩ không dám nhận lời.

Bởi vì nhà họ Tô còn có sự tồn tại đáng sợ chính là lão gia nhà họ Tô: Tô Kiền Khôn, được mệnh danh là không có địch thủ ở Giang Bắc.

Tiếu Diện Phật may mắn từng gặp qua Tô Kiền Khôn, hiểu rõ đối phương vô cùng mạnh tự biết mình không phải là đối thủ của ông ấy.

Nhưng mà, đại nhân vật đó lại nói, thời gian trước đã đánh cho Tô Kiền Khôn bị thương, nên bây giờ Tô Kiền Khôn chỉ là đồ bỏ đi mà thôi.

Nếu như Tiếu Diện Phật ra tay thì nhà họ Tô không có ai là ngăn cản được ông ta.

Tiếu Diện Phật nghe thấy như vậy liền đồng ý nhưng ông ta đối với lời nói của đại nhân vật kia cũng nửa tin nửa nghi ngờ.

Thế là, ông ta tìm người thăm dò tình hình của nhà họ Tô, kết quả là được biết lão gia nhà họ Tô rất lâu rồi không xuất hiện, hơn nữa thần y Hoa Thời Mạc gần đây cũng hay lui tới nhà họ Tô.

Tiếu Diện Phật lúc này mới chắc chắn là đại nhật vật kia không lừa mình, ông ta lại điều tra kỹ về cha con Tô Thần Binh.

Tô Thần Binh đúng là có chút bản lĩnh, chắc là Hóa Kình Hậu Kì, nhưng cũng không đáng sợ.

Về phần Tô Thương con ông ta thì chỉ là một tên công tử bột ăn chơi lêu lỏng, cũng không chịu nổi một đòn.

Tiếu Diện Phật tự tin tự mình có thể xông vào nhà họ Tô, nhẹ nhàng lấy đầu của cha con Tô Thần Binh, nhưng ông ta vẫn chưa dám tùy tiện ra tay.

Tiếu Diện Phật chỉ là một tán tu, tự một mình đạt được thành tựu như ngày hôm nay, cho nên làm việc gì cũng vô cùng cẩn thận, dè dặt.

Nhà họ Tô là đệ nhất gia tộc ở Giang Bắc, thâm căn cố đế ở Giang Bắc cho nên ông ta cũng không dám tùy tiện xông vào.

Suy đi nghĩ lại, Tiếu Diện Phật liền quyết định gửi cho nhà họ Tô một lá thư khiêu khích để thăm dò, kêu nhà họ Tô dâng ra hai cha con Tô Thần Binh.

Nếu nhà họ Tô phản ứng rất gay gắt và dùng những lời lẽ cay nghiệt đáp lại Tiếu Diện Phật thì có nghĩa là nhà họ Tô vẫn còn lá bài tẩy.

Nếu như nhà họ Tô sau khi nhận thư khiêu khích mà một lời cũng không đáp trả lại thì chứng tỏ nhà họ Tô đang run sợ.

Như vậy thì ông ta có thể ra tay rồi.

"Bây giờ nhà họ Tô chắc nhận được thư khiêu khích của tôi gửi qua rồi, không biết sẽ có phản ứng như thế nào nữa."

Tiếu Diện Phật cười lạnh, tiếp đó chỉ cần đợi kết quả là được rồi, nhưng mà bây giờ ông ta phải trở về trụ sở để băng bó vết thương ở lỗ tai trước đã.

Cứ nghĩ đến chuyện lúc trước, thì cơn thịnh nộ lại dâng ngập đầu, Tiếu Diện Phật nghiến răng nghiến lợi nói: "Tô Huyền Thiên, sớm muộn gì tôi cũng sẽ băm vằm cậu ra thành trăm mảnh!"

Nói xong, bóng dáng Tiếu Diện Phật dần dần biến mất.

Giờ này phút này.

Trang viên nhà họ Tô.

Trong tay Tô Thần Binh đang cầm bức thư khiêu khích của Tiếu Diện Phật gửi tới, biểu cảm vô cùng ngưng trọng.








Chương 32: Dự định của Tô Thần Binh

Trong lá thư khiêu khích, chỉ viết một hàng chữ: nhận ủy thác của người khác, trong vòng hai ngày làm phiền dâng lên đầu của cha con Tô Thần Binh, nếu không tôi sẽ tự mình đến lấy.

Ký tên: Tiếu Diện Phật.

Nhận được bức thư khiêu chiến này Tô Thần Binh liên tục cười khổ.

Trong lòng ông ấy biết rất rõ thực lực của Tiếu Diện Phật, đủ để xếp thứ ba ở Giang Bắc.

Sau khi Tô Thần Binh tiếp quản vị trí chủ nhà, đã từng mời Tiếu Diện Phật đến làm khách nhà họ Tô, mỗi tháng cùng hưởng hoa hồng từ sản nghiệp của nhà họ Tô nhưng Tiếu Diện Phật lại từ chối.

Ông ấy không ngờ, hôm nay vết thương cũ của lão gia tái phát, thì Tiếu Diện Phật lại lòi răng nanh ra.

Đã nghèo còn gặp cái eo mà.

"Tiếu Diện Phật đã đạt tới Hóa Kình đỉnh phong, vệ sĩ nhà họ Tô hoàn toàn không có tác dụng gì."

Tô Thần Binh thở dài một hơi nói: "Haiz, nếu như Cân Dực có ở đây thì tốt rồi, cha với Cân Dực, cha và con gái kết hợp với nhau mặc dù vẫn không đánh thắng được Tiếu Diện Phật nhưng cũng có thể tạm thời chống đỡ được."

"Đáng tiếc, Cân Dực còn đang ở chiến trường, nước xa không cứu được lửa gần, bây giờ xem ra chỉ có thể tạm lánh đi thôi."

Tô Thần Binh đã đưa ra quyết định, sau đó lại phân tích: "Cảnh Hàm, con mua hai vé máy bay, cha và Tô Thương ra nước ngoài tạm lánh đầu ngọn gió này."

Tô Cảnh Hàm vẫn luôn đứng ở bên cạnh, thậm chí bức thư khiêu khích là do chính tay cậu ấy đưa cho Tô Thần Binh, cho nên cậu ấy đương nhiên biết chuyện gì đã xảy ra rồi.

Lúc này.

Tô Cảnh Hàm gật gật đầu, tâm trạng nghiêm túc nói: "Vâng, con đi đặt vé đây, sáng mai có thể bay được rồi, cha với anh cả cứ đi chơi vài hôm, không cần quan tâm đến việc ở nhà, tập đoàn đã có con theo sát."

"Ừm."

Tô Thần Binh hài lòng vuốt cằm, sau đó vui mừng nói: "Cảnh Hàm à, Tô Thương là đồ bỏ đi, cũng may còn có con chia sẻ khó khăn với cha."

"Cha nuôi, đây đều là việc con nên làm." Tô Cảnh Hàm khiêm tốn nói.

"Đừng gọi là cha nuôi nữa, sau này con cứ gọi cha là cha đi, cha nuôi nghe xa lạ quá rồi." Tô Thần Binh mỉm cười nói.

"Vâng, cha...cha."

Tô Cảnh Hàm lần đầu tiên kêu tiếng cha như vậy, ít nhiều cũng không quen: "Cha, Tiếu Diện Phật mạnh đến như vậy sao, vậy mà có thể ép cha rời khỏi Giang Bắc?"

"Thực lực của Tiếu Diện Phật là không cần nghi ngờ, ở Giang Bắc ngoài ông nọi con ra thì e rằng không có ai là đối thủ của ông ta."

Tô Thần Binh cười khổ nói: "Cho tới nay, Tiếu Diện Phật vẫn thường khách sáo với nhà họ Tô, nhìn thấy cha cũng vô cùng cung kính, không ngờ hôm nay lại muốn lấy đầu của cha."

"Cha, lúc nãy con vừa nghe nói một tai của Tiếu Diện Phật bị một người tên là Tô Huyền Thiên cắt đứt, như vậy thì có thể thấy được là Tô Huyền Thiên có thể đối phó được với Tiếu Diện Phật."

Tô Cảnh Hàm đề nghị nói: "Hay là cha đừng ra nước ngoài nữa, chúng ta bỏ tiền ra mời Tô Huyền Thiên ra tay."

"Tin tức này cha cũng có nghe nói rồi, nhưng thân phận của Tô Huyền Thiên cha không biết rõ, theo như cha biết thì ở Giang Bắc không có ai như vậy, nhưng có tin tức truyền tới thì cũng là không có lửa làm sao có khói, chỉ là thời gian gấp gáp quá, rất khó liên hệ được với Tô Huyền Thiên."

Tô Thần Binh nói tiếp: "Hơn nữa, cứ coi như là tìm được đi, thì cao thủ này chỉ sợ cũng sẽ không vì tiền mà tùy tiện sống chết với Tiếu Diện Phật, vẫn là thôi đi."

"Con hiểu rồi ạ."

Tô Cảnh Hàm gật đầu, sau đó lại nghi ngờ nói: "Cha, cha đã chọc giận Tiếu Diện Phật chỗ nào vậy, tại sao ông ta lại vô duyên vô cớ gửi thư khiêu khích tới chứ?"

"Chuyện này nói ra thì dài dòng, sau này nói cho con biết sau vậy."

Trong lòng Tô Thần Binh đã đoán ra Tiếu Diện Phật nhất định là bị người đó giật dây.

"Được rồi, cha, lần này cha và anh cả muốn ở lại bên ngoài bao lâu?" Lúc này Tô Cảnh Hàm lại hỏi.

"Sẽ không lâu đâu."

Tô Thần Binh khẽ cười: "Trưa hôm nay Hoa thần y nói rồi, ông ta đã tìm ra cách chữa trị cho lão gia rồi, ít thì một tuần, lâu thì nửa tháng lão gia có thể hồi phục lại như lúc đầu rồi."

"Đợi sau khi vết thương của lão gia khỏi rồi thì nhà họ Tô chúng ta đương nhiên không cần sợ Tiếu Diện Phật nữa.

Tô Thần Binh vỗ vai Tô Cảnh Hàm rồi nói: "Trong thời gian này, có chuyện gì con cũng phải tự mình xử lý, vất vả cho con rồi."

"Cha, cha nói gì vậy, nhà họ Tô là nhà của con, vì nhà mình mà ra sức, chút cực khổ này tính là gì chứ."

Tô Cảnh Hàm ân cần nói: "Ngược lại con mới không yên tâm về cha, ở bên ngoài nhất định phải chăm sóc mình thật tốt đó."

"Ừm, sáng sớm mai xuất phát, cha đi tạm biệt lão gia trước."

"Tô Thương trở về rồi, con hãy nói với nó chuyện này, cái đồ bỏ đi này cả ngày toàn làm việc không đâu, đợi đến khi ra nước ngoài rồi, cha sẽ ném nó ra chiến trường rèn luyện!"

Tô Thần Binh để lại câu nói rồi bước nhanh rời khỏi phòng khách, đi về phía phòng của lão gia để báo cáo.

"Vâng, cha."

Tô Cảnh Hàm nhìn theo hướng Tô Thần Binh rồi cúi người xuống cung kính trả lời.

Nhưng mà sau đó cậu ấy liền đứng thẳng người lên, trong mắt lóe lên một tia lạnh lùng, lập tức soạn một tin nhắn.

Nội dung là: Tô Thương ngày mai sẽ ra nước ngoài, đợi lão gia hồi phục rồi mới trở lại, đêm nay chỉ được thành công không được phép thất bại, nếu không sau này giết Tô Thương rủi ro sẽ rất lớn.

Sau khi gửi tin nhắn đi, Tô Cảnh Hàm đẩy gọng kính viền vàng lên, tia lạnh lùng trên khuôn mặt lúc nãy như chưa từng tồn tại, thay vào đó là nụ cười ấm áp.

Cùng lúc đó, ở bên khác.

Tô Thương đã về đến Ngọc Chỉ Tiên Cảnh, anh tung người nhảy vào phòng từ cửa sổ mà không có ai phát hiện ra.

"Đã hơn ba giờ chiều rồi, mất công cả nửa ngày mà một miếng đá năng lượng cũng không tìm được."

Tô Thương rầu rĩ thở dài, rồi liếc nhìn đám nhân viên nữ vẫn còn đang hôn mê, anh chuẩn bị rời khỏi phòng.

Nhưng mà lúc này, anh đột nhiên nhớ tới thuật dịch dung của mình, thế là dừng bước lại.

"Đi ra như thế này không được."

Tô Thương khẽ mỉm cười, sau đó giơ tay lên mặt thì mặt mũi lại trở về như lúc ban đầu, tiếp theo anh liền đẩy cửa bước ra.

Từ trong phòng riêng bước ra Tô Thương liền phát hiện ở bên ngoài tụ tập không ít người, đều đang nhìn về phía phòng mình.

"Một, hai, ba, bốn, năm, toàn bộ năm em nhân viên đều đang ngủ!"

"Mẹ kiếp, Tô đại thiếu gia vẫn là mạnh nhất mà, một mình chiến với năm em mà không hề rơi vào thế yếu, ngược lại còn làm năm em đều ngất đi, quá mạnh!"

"Cái này tính là gì chứ, lần trước Tô đại thiếu gia còn làm cho em nhân viên...khụ khụ, đều làm văng ra ngoài hết rồi!"

"Hỏi ai là người mạnh, đến Giang Bắc nhà họ Tô tìm Tô Thương!"

...

Đám người khiếp sợ không thôi, trong đó có người là khách, cũng có người là nhân viên của Ngọc Chỉ Tiên Cảnh.

Đám người này hết sức khâm phục sự mạnh mẽ của Tô Thương, thậm chí có mấy em nhân viên cứ quấn lấy Tô Thương muốn trải nghiệm một chút bản lĩnh của Tô Thương.

Nhưng mà Tô đại thiếu gia lại không thèm để ý, hất mấy em nhân viên như mấy con bạch tuột đang quấn lấy mình ra, trực tiếp rời khỏi Ngọc Chỉ Tiên Cảnh.

Mà sau đó.

Tô Thương cũng không về trang viên nhà họ Tô, mà đi đến biệt thự ven sông.

Sau khi đi vào phòng khách, Tô Thương nói vào trong không khí: "Tiêu Đình, tôi biết cha tôi sai cậu âm thầm bảo vệ tôi, nhưng mà tôi ở trong biệt thự rất an toàn, cậu không cần theo dõi tôi nữa đâu."

"Hôm nay tôi đã chơi mấy tiếng đồng hồ, mệt muốn ói luôn rồi nên tôi muốn nghỉ ngơi một chút."

Tô Thương nhìn camera giám sát ở phòng khách liền nói thêm: "Đúng rồi, sau này tôi sẽ thường xuyên đến đây, cho nên tháo cái camera này xuống đi, tôi không có thói quen bị người ta theo dõi như vậy, camera ở bên ngoài thì có thể để lại."

Nói xong, Tô Thương liền đi lên tầng ba, vào phòng của mình, rất nhanh anh có thể cảm nhận được Tiêu Đình đang tháo camera ở phòng khách, đồng thời đi ra khỏi phòng khách ở bên ngoài biệt thự bảo vệ anh.

Tô Thương mỉm cười, sau đó đi vào trạng thái tu luyện, bắt đầu vận chuyển Cửu U Địa Ngục Quyết.

Không biết tối nay Tô Cảnh Hàm sẽ làm cái khỉ gì nữa, bản thân phải dùng trạng thái mạnh nhất để đối phó lại mới được.

Thời gian trôi qua cực nhanh, thấm thoát màn đêm đã buông xuống.

Tô Thương gọi điện cho Tô Cảnh Hàm trước, hẹn gặp cậu ấy ở Ngọc Chỉ Tiên Cảnh.

Tiếp theo đó.

Tô Thương nhếch mép lên, lại liên hệ với một người cực kỳ quan trọng, tối nay chắc có lẽ sẽ có một vở kịch hay đây, thiếu mất sự chứng kiến của cô ta là không được.








Chương 33: Tô Cảnh Hàm bị chê cười

Sau khi sắp xếp xong, Tô Thương đã cắt đuôi được Tiêu Đình, một mình lén lút rời khỏi biệt thự ven sông.

Nếu đêm nay không sử dụng thực lực để thoát khỏi Tiêu Đình, để Tiêu Đình đi theo thì ít nhiều cũng có chút phiền phức.

Không lâu sau, Tô Thương đi đến Ngọc Chỉ Tiên Cảnh, nhìn vào đã thấy Tô Cảnh Hàm ở đó.

Tô Cảnh Hàm lúc đó đeo khẩu trang, đầu đội mũ lưỡi trai, mặc kín mít, người thường hoàn toàn không thể nhận ra anh là Tô Cảnh Hàm.

Nhưng mà Tô Thương nếu có nhận ra thì cũng giả vờ không quen biết, đứng ở một bên làm ra vẻ như đang đợi Tô Cảnh Hàm.

"Anh." Lúc này Tô Cảnh Hàm đi đến chào hỏi.

"Mẹ mày, mày là ai, đừng có lại gần tao."

Diễn thì phải diễn cho trọn, Tô Thương hùng hổ, đưa chân đạp thật mạnh vào người của Tô Cảnh Hàm.

Tô Cảnh Hàm bị đẩy lùi về sau hai bước, vội vàng tháo khẩu trang xuống, nhỏ giọng nói: "Anh, đừng đánh nữa, là em đây."

"Thì ra là Tô Cảnh Hàm sao."

Tô Thương bỗng nhiên nhận ra, nhưng sau đó lại nghi ngờ nói: "Sao em lại ăn mặc như thế này, làm anh không thể nào nhận ra, vừa rồi có đau không."

"Không đau, không sao."

Tô Cảnh Hàm cười cười, sau đó giải thích: "Anh à, em không muốn để cho người khác biết em đến đây, cho nên em đã cải trang một chút."

"Ha Ha, hiểu rồi, em là vừa muốn chơi một chút, lại vừa muốn giữ gìn danh tiếng."

Tô Thương vỗ vai Tô Cảnh Hàm, cười nói: "Hiểu rồi, anh em tốt, lát nữa vào đấy anh sẽ không gọi tên của em, mau đeo khẩu trang vào, rồi lát nữa vào phòng rồi tháo ra cũng được."

"Cảm ơn anh đã hiểu cho em."

Tô Cảnh Hàm cảm kích nói, nhưng trong mắt lại lộ ra vẻ hả hê.

Theo anh ta thấy, chắc chắn đêm nay Tô đại thiếu gia sẽ phải chết trong Ngọc Chỉ Tiên Cảnh này, vì thế tuyệt đối không thể để cho người khác biết được anh đã tới đây, nếu không người khác sẽ nghi ngờ.

Cho nên, Tô Cảnh Hàm mặc kệ mọi người, cải trang thật kín đáo.

Vốn Tô Cảnh Hàm đã nghĩ đến phải giải thích như thế nào cho việc phải đeo khẩu trang rồi.

Nhưng điều không nghĩ tới là Tô Thương lại biết điều như vậy, còn nhắc nhở anh đeo khẩu trang vào.

Ha ha.

Tô đại thiếu gia thật là một kẻ ngốc, ngu xuẩn như vậy thì anh ấy làm sao có khả năng đấu với tôi?

Trong lòng Tô Cảnh Hàm đắc ý, đi theo Tô Thương vào Ngọc Chỉ Tiên Cảnh.

Tô đại thiếu gia đã đến, không nghi ngờ gì nữa, lần nữa thu hút sự chú ý của mọi người.

"Chiều nay vừa mới đến, bây giờ lại đến nữa, Tô đại thiếu gia sạc điện nhanh như vậy sao?"

"Sạc điện hai phút, đóng cọc hai tiếng? Tô đại thiếu gia thật là trâu bò!"

"Tôi được coi là tuyển thủ tinh anh của quán bar, trước đây tôi không phục trước danh hiệu người mạnh nhất của Tô đại thiếu gia, nhưng bây giờ thì tôi phục."

"Tô đại thiếu gia thật là mãnh liệt, sau khi cô nhân viên tiếp anh ấy lúc chiều tỉnh lại, còn không nhớ buổi chiều đã xảy ra chuyện gì, thẳng tay chơi trò mất trí nhớ, thử hỏi ai có thể làm được như vậy?"

. . . . .

Nghe được mấy lời bàn tán này, Tô Cảnh Hàm cười liên tục, càng khinh thường Tô Thương hơn.

Tô Thương không thèm để ý đến mọi người xung quanh, trực tiếp gọi quản lý, mặt nhếch lên nói: "Trương quản lý, đêm nay tôi có đưa một người bạn đến đây chơi, chọn giúp bạn tôi mười cô nhân viên nhé."

"Nhất định phải xinh đẹp, tốt nhất là có nhiều kinh nghiệm, bạn của tôi vẫn còn là gà tơ nên cần phải có người nhiều kinh nghiệm dẫn dắt cậu ấy." Tô Thương lớn tiếng nói.

"Gà tơ sao? Trời đất, đây là hàng hiếm rồi."

"Ha ha, bạn của Tô đại thiếu gia lại là gà tơ, được thôi, cứ giao cho tôi."

Mọi người đều lao nhao nói, trong giọng chứa đầy sự cười nhạo.

Điều này làm cho Tô Cảnh Hàm vô cùng xấu hổ, khuôn mặt sau lớp khẩu trang đỏ lên, vừa xấu hổ vừa tức giận.

"Câm miệng hết đi, bạn của tôi có hai mươi tuổi, là gà tơ thì sao, chẳng phải mấy người trước đây cũng từng là gà tơ hay sao, bây giờ cởi bỏ danh hiệu này không phải là tốt sao, cười cái con khỉ!"

Tô Thương lớn tiếng bảo vệ Tô Cảnh Hàm.

Không nói thì thôi vừa nói xong mọi người còn cười to hơn nữa, khiến cho Tô Cảnh Hàm xấu hổ không biết chui đi đâu.

Thật đáng xấu hổ.

"Còn dám cười sao, có tin tôi đánh mấy người không!" Tô Thương tức giận, ra vẻ muốn đánh người.

Tô Cảnh Hàm không muốn làm lớn chuyện, sợ người khác chú ý, vì thế giữ chặt Tô Thương lại, nhỏ giọng nói: "Anh, đừng chấp nhặt với bọn họ làm gì, để cho bọn họ cười đi, qua đêm nay em sẽ không còn là gà tơ nữa, bọn họ tự nhiên sẽ không dám cười em nữa."

"Ừm, được rồi."

Tô Thương gật đầu, sau đó giục quản lý đi sắp xếp phòng, còn nói: "Em à, chuyện này anh không can thiệp nữa, em đi thuê phòng đi, chúc em chơi vui vẻ."

"Dạ, cảm ơn anh."

Tô Cảnh Hàm cười cười, sau đó đi theo một nhân viên phục vụ đi đến phòng 308.

Đi đến phòng, Tô Cảnh hàm đợi nhân viên phục vụ đi, sau đó vào phòng khóa trái cửa lại.

Sau đó, anh ta gọi một cuộc điện thoại, thản nhiên nó: "Tôi đã đưa Tô Thương đến Ngọc Chỉ Tiên Cảnh, cao thủ anh phái tới đã đến chưa?"

"Đã xuất phát mười phút trước chắc sắp tới rồi." Người đàn ông bên kia điện thoại nói: "Tô Cảnh Hàm, anh cũng đi đến quán bar sao, bởi vì với tính cách của Tô Thương, anh chỉ cần đả kích một chút, anh ấy sẽ tự đi đến Ngọc Chỉ Tiên Cảnh, anh không cần phải mạo hiểm như thế."

"Ha ha, tôi muốn tận mắt chứng kiến Tô Thương bị giết, để cho hắn biết chính tôi đã khiến anh ấy ra nông nỗi như thế, như vậy mới thích thú!"

Tô Cảnh Hàm tháo khẩu trang xuống, nói tiếp: "Hơn nữa, cậu yên tâm đi, toàn bộ quá trình tôi đều đeo khẩu trang, trừ Tô Thương ra thì ở đây không có ai nhận ra tôi, sẽ không bại lộ được."

"Ừm, chuẩn bị tốt đấy, chờ đến lúc anh tiếp quản Tô gia, chúng ta còn rất nhiều cơ hội để hợp tác với nhau nữa, bây giờ tôi cũng không muốn anh xảy ra chuyện gì không may đâu."

Người đàn ông bên kia điện thoại tiếp tục nói: "Lần này tôi phái cao thủ đi, đã cho hắn xem ảnh của Tô Thương rồi, sẽ không nhận nhầm người nữa đâu, anh đợi tin tốt lành đi!"

"Về phần tâm nguyện của cậu, tôi sẽ cho cậu thỏa mãn, bây giờ tôi sẽ gọi điện bảo Hắc Long giữ lại một chút hơi thở cho Tô Thương, anh đang ở phòng nào, nói cho tôi biết, tôi sẽ đem Tô Thương hấp hối đến cho anh."

"Cảm ơn, phòng 308." Tô Cảnh Hàm đáp lại.

"Được."

Người đàn ông bên kia điện thoại trả lời rồi cúp máy luôn.

"Ha ha, Tô Thương, anh chờ chết đi!"

Tô Cảnh Hàm ngồi trên ghế sô pha, đẩy gọng kính viền vàng, vô cùng phấn khởi, sâu trong mắt hiện lên vẻ đắc ý với điên cuồng, dáng vẻ khác hẳn so với bình thường.

Vài giây sau, anh ấy mới trở lại diện mạo nho nhã lễ phép, đi ra mở khóa cửa phòng.

Thực ra.

Tô Cảnh Hàm không hề lừa Tô Thương, anh ấy .... thật sự là gà tơ.

Hơn nữa, anh ấy chờ mong mấy cô nhân viên đến cũng là sự thật, hôm nay may mà có cơ hội này, anh ấy thật sự muốn trải nghiệm một chút.

Lúc này.

Tô Thương đang ở trong một góc của đại sảnh, lấy bất biến ứng vạn biến, ngồi chờ xem Tô Cảnh hàm có âm mưu gì.

Vài phút sau, anh ấy nhận ra trong đại sảnh xuất hiện một người cao thủ Hóa Kình hậu kỳ, hơn nữa ánh mắt lạnh lùng kia cứ nhắm về phía anh, trong mắt sát ý lạnh thấu xương.

"Ha ha, cuối cùng cũng đã đến."

Tô thương nhếch miệng cười, lo lắng ở đây có nhiều người, vì thế gọi quản lý đặt cho anh một phòng.

Sau đó, Tô Dương sải bước đi vào phòng, anh cố ý để cửa phòng nửa che nửa đậy, không có khóa trái cửa, hơn nữa nhìn chằm chằm hướng mười một giờ, nhẹ nhàng cười nói:

"Để cửa cho ngươi, còn không vào sao?"
Chương 34: Một vòng một vòng

Tô Thương vừa dứt lời thì có một bóng người xông vào phòng.

Bịch.

Ngay sau đó, người này vung tay lên, cửa phòng cũng đóng lại.

"Tô Thương, sao cậu có thể phát hiện ra tôi?” Người vừa đến nhìn chằm chằm vào Tô Thương, ánh mắt lạnh thấu xương xen lẫn sự tò mò.

Tô Thương quay sang nhìn, phát hiện đối phương khoảng bốn mươi tuổi, tóc húi cua, mặc áo khoác da màu đen, khóe miệng còn có một vết sẹo khoảng năm cm khiến cho người khác có cảm giác hung ác.

Khí thế trên người ông ấy cũng đặc biệt làm cho người ta sợ hãi, nhất định đã từng giết không ít người, người bình thường sợ rằng cũng không có can đảm nhìn ông ấy.

Nhưng Tô Thương không có chút nào sợ hãi, thản nhiên cười nói, cơ bản là không thèm để mắt đến ông ấy.

"Trả lời câu hỏi của tôi đi, trên người cậu không hề có chân khí chuyển động, cậu chỉ là một người bình thường, nhưng bằng cách nào lại có thể phát hiện ra tôi?" Người đàn ông lạnh giọng, không có chút kiên nhẫn hỏi.

"Ha ha."

Tô Thương lại đứng lên, nhíu mày nói: "Ông cảm thấy bản thân mình núp rất kín sao?"

"Chỉ là Hóa Kình hậu kỳ mà thôi, cũng dám ám sát tôi, đúng là không biết sống chết là gì."

Tô Thương lạnh lùng nói: "Bây giờ, tôi cho ông một cơ hội, thành thật khai báo là ai đã phái ông tới đây, có khi tôi sẽ tha cho ông một mạng!"

"Hừ!"

Người đàn ông áo da nghe vậy, sắc mặt hung ác lạnh lùng nói: "Chết đến nơi rồi mà còn già mồm à!"

Nói xong, người đàn ông áo da mở to mắt, không chút để ý mà đánh ra một chưởng, dự định để cho Tô Thương nếm chút khổ sở.

Nhưng mà, chuyện lại không xảy ra như mong muốn, Tô Thương lại vươn người tránh được.

"Cũng là Hóa Kình hậu kỳ, nhưng mà thực lực của ông lại thua xa Khai Sơn Chưởng Vương Bình Xuyên."

Tô Thương đứng đó, lạnh lùng cười nói: "Ngay cả ông ta cũng không phải là đối thủ của tôi, chỉ dựa vào mỗi mình ông mà cũng dám giết tôi sao?"

"Cái gì!"

"Ông rõ ràng là võ giả thời xưa!"

Người đàn ông áo da đó là Hắc Long, ngay lúc đó ông ta vô cùng kinh hãi, suy nghĩ một lát rồi nhíu mày nói: "Vương Xuyên là do cậu giết sao?"

Tô Thương không phủ nhận, thản nhiên nói: "Giết ông ta tôi chỉ cần dùng một chiêu, nhưng bây giờ ông vẫn còn có cơ hội sống sót đấy."

"Thành thật trả lời câu hỏi của tôi, tôi sẽ cho ông một con ngựa để chạy, nếu không thì ông cũng sẽ đi vào vết xe đổ của Vương Bình Xuyên, giống như ông ta, phải chết!" Tô Thương lạnh giọng uy hiếp.

Cùng lúc đó, anh ấy bắt đầu nhào tới, một quả bóng nước nhanh chóng hình thành trong lòng bàn tay, toát ra uy lực kinh người.

"Chân khí hóa ngũ hành, cậu. . . Cậu là võ đạo tông sư sao?"

Hắc Long nhìn thấy vậy, mặt biến sắc, không thể kiềm chế được bản thân mà lùi về sau hai bước, ánh mắt đầy sợ hãi: "Tô Thương, không ngờ cậu che giấu kỹ như vậy."

"Người đời đều cho rằng cậu là phế vật, không học không nghề, nhưng thực ra cậu lại là võ đạo tông sư, Tô Thương, cậu che giấu kỹ như vậy rốt cuộc là có âm mưu gì?" Hắc Long không nhịn được mà hỏi.

"Bây giờ, ông không có tư cách hỏi tôi, nói cho tôi biết, có phải Tô Cảnh Hàm phái ông đến đây đúng không?" Tô Thương trầm giọng nói.

"Tô Cảnh Hàm?"

Hắc Long lắc đầu nói: "Anh ta là cái thá gì, cũng chỉ là một quân cờ của chủ nhân tôi mà thôi, còn không có tư cách ra lệnh cho tôi."

Sao cơ?

Chẳng nhẽ lại có người đứng sau Tô Cảnh Hàm nữa sao?

Một vòng lại một vòng, giờ phút này Tô Thương cảm thấy chính mình đang ở trong một cái âm mưu lớn, phải mau chóng bắt lấy người này, để tránh tai họa sau này!

Suy nghĩ đến đây, Tô Thương đi đến bên Hắc Long rồi hỏi: "Chủ nhân của ông là ai?"

"Ha ha!"

"Tô Thương, cậu muốn biết sao, đợi kiếp sau đi!"

Hắc Long biết Tô Thương là võ đạo tông sư, tự biết không thể đấu lại, cho nên trong đầu đã bỏ đi ý định chạy trốn, tự mình cắn nát viên thuốc độc trong răng.

Trong nháy mắt, Hắc Long đã ngã xuống đất, khóe miệng tràn ra máu đen, hoàn toàn mất đi dấu hiệu của sự sống.

"Nhưng thật ra đây là một con chó tốt, chỉ có điều hơi lỗ mãng, nếu ông cố gắng hết sức đối phó tôi, tôi chưa chắc có thể đánh lại ông."

Tô Thương nhìn thoáng qua thi thể của Hắc Long, khóe miệng nhếch lên cười với một âm mưu thành công.

Với thực lực bây giờ của Tô thươnng, để đối phó với Hóa Kình trung kỳ thì thắng dễ dàng, nhưng gặp Hóa Kình hậu kỳ thì khác phiền phức.

Nếu Tô Thương sử dụng toàn bộ sức mạnh đối phó với Hóa Kình hậu kỳ thì nhiều nhất cũng chỉ ngang nhau, không phân thắng bại.

Trước đây sỡ dĩ anh ấy có thể loại bỏ được Vương Xuyên, là bởi vì đối phương lơ là không cảnh giác, nếu như đối diện chống lại thì Tô Thương nhất định phải chạy trốn.

Mặc dù thực lực của Hắc Long không bằng Vương Xuyên, nhưng ông ta cũng là Hóa Kình hậu kỳ, Tô Thương khó mà thắng nổi.

Cho nên Tô Thương nhận thấy thực lực của người ta, anh đã tận lực hát cao giọng, bịa chuyện của Vương Xuyên, sau đó ở trước mặt đối phương làm màu vận khí thành quả bóng nước.

Linh khí hóa ngũ hành thuộc tính nước, rất dễ dàng, đạt được luyện khí tầng một là có thể dễ dàng làm được rồi.

Nhưng chân khí và linh khí không thể hòa hợp được, chỉ có võ đạo tông sư mới có thể làm cho chân khí chuyển hóa thành ngũ hành thuộc tính.

Vì thế nên Hắc Long mới cho rằng Tô Thương chính là võ đạo tông sư, bản thân không thể đánh lại được.

Vì không muốn bị tra tấn lấy lời khai, Hắc Long ngay cả dũng khí thăm dò Tô Thương cũng không có, trực tiếp lựa chọn tự sát, dùng cách này để bảo vệ chủ nhân của mình.

Chỉ có thể nói, ông ta rất tắc trách.

Giải quyết xong Hắc Long, Tô Thương chuẩn bị đi tìm Tô Cảnh Hàm, đây là thời điểm cùng người này lật bài.

Chỉ vì lúc này, Tô Thương bỗng nhiên nhận ra trên người Hắc Long có một tia linh khí, tuy rằng rất ít, nhưng anh ấy xác định chắc chắn.

Vì vậy.

Tô Thương lại gần Hắc Long, bắt đầu lục soát người, kết quả lại tìm thấy một khối thắt lưng.

Khối thắt lưng này được làm bằng đá năng lượng, mặt trên đều được bọc trong vữa, rõ ràng đã có từ rất nhiều năm về trước.

Quan trọng nhất là, thắt lưng lớn gấp đôi so với ngọc bội của Triệu Văn Bân, tương đương với hai khối hạ phẩm linh thạch, đủ để giúpTô Tương đạt được đến luyện khí tầng hai.

"Ha ha đi tìm mòn giày không tìm được, kết quả lại tự tìm đến, thật là không uổng phí công sức mà."

Tô Thương trực tiếp đem cất thắt lưng, định tối nay sẽ bắt đầu luyện khí tầng hai.

Đến lúc đó, dù có gặp cao thủ bậc nhất cũng cười không phải sợ.

Lần lục soát này, Tô Thương không chỉ có tìm thấy thắt lưng, mà còn tìm thấy một cái bình lưu ly tinh xảo xinh xắn ở trên người Hắc Long, bên trong là chất lỏng màu đen.

"Đây là. . . ."

Tô Thương mở bình lưu ly đó ra, ngửi xem mùi của chất lỏng đó rồi nhẹ nhàng cười nói: "Rõ ràng là nước hóa xác, haha, đây chính là bảo bối phá hủy, chỉ cần một giọt thôi cũng có thể làm tan biến một xác chết, xương cốt cũng không còn."

Sau khi biết được tác dụng của chất lỏng, Tô Thương lại nhìn chằm chằm thi thi thể của Hắc Long, trong đầu nảy ra kế hoạch.

Tiếp theo, anh ấy cẩn thận quan sát hai mắt của Hắc Long, rồi đổ ra một giọt nước hóa xác.

Nổ rẹt rẹt.

Trong phút chốc, âm thanh ăn mòn vang lên, chỉ vài giây sau, thi thể Hắc Long đã tan biến chỉ còn lại một vũng máu.

"Tô Cảnh Hàm này, nhiều lần cậu hại tôi, xem ra cậu hận tôi đến xương tủy."

"Nếu tôi với cậu đấu với nhau, tra tấn ép cung cậu, khi sự việc bại lộ thì khó tránh được cái chết, có thể vì không muốn tôi thoải mái, thì cậu sẽ không khai ra người chủ nhân đứng sau là ai."

"Thay vì thế, tôi chẳng thà đổi thân phận và làm theo lời cậu."

Suy nghĩ đến đây, Tô Dương nhớ lại, cải trang thành Hắc Long, sau đó đi thẳng đến phòng 308 tìm Tô Cảnh Hàm.
Chương 35: Trừng to mắt chó của mày lên xem tao là ai

Lúc này.

Tô Cảnh Hàm đang trong phòng riêng sốt ruột chờ nữ nhân viên, nút thắt trên áo đều cởi hết ra, phấn khích quá đầu đầy mồ hôi.

"Tô Cảnh Hàm tôi, cuối cùng hôm nay cũng gỡ bỏ được cái mác gà tơ rồi."

Tô Cảnh Hàm đẩy một bên gọng kính viền vàng lên, trong đầu đã bắt đầu tưởng tượng ra tình cảnh rồi.

Đúng lúc này, có người đẩy cửa đi vào.

"Ha ha, cuối cùng đến rồi!"

Tô Cảnh Hàm tưởng nữ nhân viên, không thèm nhấc đầu lên, phấn khích cởi áo ra.

Nhưng rất nhanh, cậu ấy liền nhận thấy không đúng lắm, chăm chú nhìn, chính là một người đàn ông có vết sẹo ở khóe miệng, thế là cậu ấy vội vàng mặc quần áo lại từ đầu.

Người đàn ông này đột nhiên đi tới này đương nhiên chính là Tô Thương thi triển thuật dịch dung biến thành Hắc Long.

Tô Thương cũng không biết tên Tô Cảnh Hàm với tên Hắc Long kia đã từng gặp nhau chưa, liền thử dò xét: "Tô nhị thiếu gia, nhận ra tôi sao?"

"Từng gặp một lần, anh là Hắc Long phải không." Tô Cảnh Hàm thản nhiên nói.

"Được đó."

Đến giọng nói Tô Thương cũng bắt chước tên Hắc Long, khẽ cười nói: "Tô nhị thiếu gia, anh biết mục đích tôi tới nơi này không?"

"Nói nhảm, cái bẫy này là tôi và ông chủ của anh cùng nhau bày kế, đương nhiên tôi biết anh đến là để làm gì."

Tô Cảnh Hàm nói tiếp: " Lúc trước tôi đã nói qua với ông chủ của anh, để anh đánh Tô Thương gần chết, sau đó đưa tới cho tôi, tôi muốn tra tấn anh ta một phen nữa, cuối cùng muốn tự tay tiễn anh ta xuống địa ngục, sao chỉ có mình anh đến đây, Tô Thương đâu?Có nhìn thấy anh ta không, anh có giết được anh ta không?"

Ha ha!

Đồ chó má ăn cây táo rào cây sung, vậy mà lại cấu kết người ngoài đối phó ông đây, không thể để mày sống nữa rồi !

Tô Thương trong lòng cười lạnh, ngoài mặt lại nói: "Đã giải quyết xong rồi, tên Tô đại thiếu gia vô dụng kia bây giờ kia ở phòng VIP."

"Khiêng anh ta qua đây, mục tiêu quá lớn, cho nên Tô nhị thiếu gia, nếu như anh muốn tra tấn anh ta, làm phiền đi một chuyến đến phòng VIP." Tô Dương thuận miệng nói ra.

"Nhanh như vậy đã giải quyết xong rồi, Tiêu Đình luôn luôn âm thầm bảo vệ Tô Thương, đêm nay anh ta không phát hiện ra sao?" Tô Cảnh Hàm hưng phấn trước, sau đó hỏi.

"Ừm, quả thực có một người đang bảo vệ Tô đại thiếu gia, nhưng mà cảnh giới của anh ta thấp hơn tôi, khi ở bên ngoài Ngọc Chỉ Tiên Cảnh, tôi âm thầm xử lý xong rồi."

Tô Thương dùng giọng điệu của Hắc Long nói: "Tô nhị thiếu gia, anh với Tô đại thiếu gia không phải anh em sao, tôi thấy anh ta khá tốt với anh, còn dẫn anh đến quán bar cao cấp chơi, sao anh hận anh ta như vậy chứ?"

"Anh em?"

"Ha ha!"

Tô Cảnh Hàm liên tục cười lạnh lùng, khuôn mặt dữ tợn nói: "Anh em con khỉ, tôi với nhà họ Tô không có chút nào quan hệ máu mủ nào, tôi chỉ là con nuôi được Tô Thần Binh nuôi dưỡng mà thôi!"

"Từ nhỏ đến lớn, bất kể tôi ưu tú nhiều như thế nào, trong mắt Tô Thần Binh cũng chỉ có Tô Thương.”

Tô Cảnh Hàm đỏ mắt nói: "Dựa vào cái gì chứ, đã nuôi dưỡng tôi, thì phải có trách nhiệm với tôi chứ, dựa vào cái gì mà từ trước tới giờ ông ấy chưa từng suy nghĩ để cho tôi tiếp quản nhà họ Tô chứ?"

Tô Thương thấy Tô Cảnh Hàm muốn thổ lộ hết tâm tư, thế là thêm dầu vào lửa nói: "Cho nên hết lần này tới lần khác anh bày mưu hãm hại Tô đại thiếu gia à?"

“Không sai!”

Tô Cảnh Hàm nghiến răng nói: “Tôi muốn cho Tô Dương mất hết danh tiếng, tôi muốn để anh ta trở thành trò cười của Giang Bắc!"

"Cho nên năm năm trước, tôi cho người bày một cái bẫy, khiến Tô Thương say mèm sau đó đem đến giường của Giang Tuyết Nhi, ngày hôm sau tin tức Tô đại thiếu gia sau khi say rượu mất lý trí liền truyền khắp toàn bộ Giang Bắc."

"Lúc ấy mẹ anh ta vừa mới chết, lại thêm bị hãm hại, tóm lại sau chuyện đó Tô Thương sa sút tinh thần vô cùng, biến thành một thiếu gia trăng hoa trác táng đích thực, ăn uống cá cược chơi gái xa hoa đồi trụy."

"Tôi vốn cho rằng, Tô Thương biến thành bộ dạng này, tôi nhất định có thể tiếp quản nhà họ Tô, nhưng thời gian trước, Tô Thần Binh lại lỡ miệng nói, có ý định để Tô Thương trở thành ông chủ mới."

Nói đến đây, Tô Cảnh Hàm như cười giễu nói: "Thật là buồn cười, một người chỉ biết trăng hoa gái gú trác táng, lại muốn trở thành ông chủ một dòng họ lớn ở Giang Bắc, ha ha, cũng bởi vì tôi không phải ruột thịt, cho nên không có tư cách tiếp quản nhà họ Tô, ha ha ha, tôi tức quá đi mất!"

"Cho nên dưới cơn nóng giận tôi đã bày một cái bẫy, để Triệu Văn Bân chuốc Tô Thương say khướt, sau đó dụ lấy Lý Nguyệt vợ sắp cưới của Tô Thương để đánh cược.”

"Chỉ cần Tô Thương thua đưa Lý Nguyệt tới cho Triệu Văn Bân, nhà họ Lý chắc chắn không chịu để yên, tất nhiên sẽ tìm đến quấy rầy nhà họ Tô, dù gì cũng liên lụy đến thể diện, con gái của mình bị Tô Thương xem như đồ vật chuyển qua chuyển lại, nhà họ Lý nếu không lên tiếng, sẽ chẳng còn chút thể diện nào hết.”

"Tuy nhà họ Lý không bằng Tô gia, nhưng cũng là một trong bốn dòng họ lớn, hơn nữa lại là nhà giáo có tiếng, đủ để Tô Thương chết sặc một vố."

Tô Cảnh Hàm nói tiếp: "Nhưng cái tên Tô ThThương này, giống như bị ám ảnh ấy, uống nhiều vậy cũng không đồng ý để Lý Nguyệt làm vật cá cược."

"Thế là tôi liền bảo Triệu Văn Bân tìm người bắt chước giọng Tô Thương, đóng giả thành anh ta để giả vờ đã đồng ý."

"Lý Nguyệt cũng không phải Tô Thương giở trò, mà là tôi bảo Triệu Văn Bân giở trò đấy, chung quy chính là muốn mọi người tưởng rằng Tô Thương để thua mất vợ sắp cưới."

Tô Cảnh Hàm cười nói: "Tô Thương không hề làm chuyện này, tôi tưởng rằng anh ta sẽ đứng ra làm sáng tỏ, cho nên chuẩn bị để Triệu Văn Bân đối chất với anh ta, dựa vào cái danh tiếng Tô đại thiếu gia, mọi người chắc chắn sẽ tin Triệu Văn Bân."

Nhưng điều khiến tôi cảm thấy bất ngờ chính là, Tô Thương không hề làm sáng tỏ vụ đó, mà còn lựa chọn mang tiếng oan, có lẽ đến anh ta cũng tưởng rằng, là mình uống quá nhiều rồi làm hết tất cả những chuyện này." Tô Cảnh Hàm cười đắc ý nói.

Nghe đến đây, Tô Thương nghi ngờ nói: "Nếu như Tô đại thiếu gia có tiếng xấu như vậy, tại sao anh còn muốn bày kế giết anh ta?"

"Cái này thì phải hỏi Tô Thần Binh rồi, tại sao Tô Thương quá quắt như thế, mà ông ấy còn khăng khăng muốn để Tô Thương tiếp quản nhà họ Tô!"

Tô Cảnh Hàm nghe vậy, nghiến răng nghiến lợi nói: "Sau khi chuyện xảy ra, người của nhà họ Lý liền tìm tới, Tô Thần Binh ngang ngược không biết lý lẽ, cũng không để ý đến tình cảm qua lại của hai nhà, trực tiếp chửi người của nhà họ Lý cút về, còn luôn miệng nói Tô Thương là người thừa kế của nhà họ Tô, thỉnh thoảng làm sai ít chuyện có thể tha thứ, còn uy hiếp nhà họ Lý không nên truy cứu, nếu không sẽ ân đoạn nghĩa tuyệt!"

"Nhà họ Lý thấy Tô Thần Binh tức giận, liền ngừng công kích, lựa chọn im hơi lặng tiếng."

"Tô Thần Binh bảo vệ Tô Thương như thế, tôi không phục, đành phải giết chết Tô Thương thôi!"

Tô Cảnh hàm cười lạnh nói: "Tô Thương cũng rất có bản lĩnh, hỏi tôi là làm sao không cần đi học nữa, tôi thuận miệng nói một câu san bằng trường học, kết quả anh ta liền đi làm ngay."

"Tôi nắm lấy cơ hội, để Triệu Văn Bân âm thầm giở trò, để chôn vùi anh ta ở dưới đống đổ nát, ai ngờ mạng anh ta lớn như vậy, hôn mê sau vài ngày đã tỉnh lại, mà còn khỏe như vâm."

“Bỏ đi, đêm nay Tô Dương nhất định chết chắc rồi, những chuyện này cũng không nhắc lại nữa."

Tô Cảnh Hàm hít sâu một hơi, lấy lại cảm xúc một lát, rồi nói: "Hắc Long, tuy tôi với ông chủ anh có chung kẻ địch, nhưng chuyện tối nay, vẫn nên cảm ơn anh ấy.

"Nếu như không phải anh ấy cử anh tới, thì không thể dễ dàng giải quyết Tô Thương, trở về thì cảm ơn Nạp Lan công tử giúp tôi, về sau tôi sẽ hợp tác cùng anh ấy, nhất định gắn bó khăng khít." Tô Cảnh Hàm cười nói.

Nạp Lan công tử?

Ông chủ của Hắc Long, kẻ đứng sau mọi chuyện, là người nhà Nạp Lan?

Tô Dương nhíu mày, không ngờ rằng nhà Nạp Lan cũng tham dự vào vụ này.

Nạp Lan, là một trong bốn dòng họ lớn ở Giang Bắc, thế lực to lớn, gần bằng nhà họ Tô.

Dòng họ Nạp Lan rất đông người, thế hệ trẻ tuổi có đến năm người con trai, không biết Nạp Lan công tử mà Tô Cảnh Hàm nhắc đến, cụ thể là ai?

"Đi thôi, Hắc Long, dẫn tôi đi tra tấn Tô Thương."

Tô Cảnh Hàm đẩy một bên gọng kính viền vàng, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh lùng.

Nhưng lúc này, cậu ấy đột nhiên nhận được một dòng tin nhắn, sau khi xem qua trong nháy mắt sắc mặt thay đổi rất nhiều, vội vàng lùi lại phía sau vài bước, chăm chú nhìn Tô Thương một cách cảnh giác, vặn hỏi: "Anh không phải Hắc Long, nói, rốt cuộc anh là ai?"

"Tin tức là Nạp Lan công tử gửi tới phải không, xem ra Nạp Lan công tử này không đơn giản ha, nhanh như vậy đã biết Hắc Long xảy ra chuyện rồi."

Tô Thương thấy vậy, bèn không hề che giấu nữa, khẽ cười nói: "Tô Cảnh Hàm, muốn biết tôi là ai, không vấn đề, trừng to mắt chó của mày lên nhìn cho kỹ vào!"

Vừa nói, Tô Thương giơ tay lên che mặt lại, sau khi đưa tay xuống thì đã khôi phục lại hình dáng ban đầu...
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom