• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên (1 Viewer)

  • Chương 151-154

Chương 151: Cần uống nước miếng

Tất cả mọi người ở hiện trường đều sửng sốt, bọn họ không ngờ Tô Thương sẽ ra tàn nhẫn và dứt khoát như vậy.

"Sao anh ta dám làm vậy chứ, chẳng lẽ anh ta không biết khi đắc tội với cánh phóng viên chúng ta thì sẽ nhận được hậu quả gì à?"

"Kẻ ăn chơi thì vẫn là kẻ ăn chơi thôi, không có não mà, ha ha!"

"Có rất nhiều phú nhị đại* trâu bò hơn anh ta nhiều cũng phải gục ngã trong tay phóng viên chúng ta, anh ta thì tính là cái gì chứ, phách lối, quá phách lối mà!"

*Những đứa con của các nhà giàu có

"Ha ha, không phải có tin hot rồi sao?"

Không ngoài dự tính, tất cả phóng viên ở hiện trường đều nhao nhao lên khiển trách Tô Thương, các ống kính dài, ngắn ngắm thẳng vào Tô Thương, chụp ảnh tách tách tách.

"Cho các người 1 phút để cút khỏi tầm mắt của tôi, nếu không..."

Nói đến đây, Tô Thương chỉ vào tên phóng viên đang nằm bất tỉnh dưới đất mà lạnh lùng nói: "Anh ta chính là vết xe đổ của các người!"

"Ha ha,Tô đại thiếu gia, anh hù doạ ai chứ, anh cho là chúng tôi sợ anh à?"

"Đúng vậy, phóng viên chân chính tuyệt đối sẽ không phục tùng dâm uy của bọn quyền thế ăn chơi, tuyệt đối sẽ không cúi đầu trước thế lực ác!"

"Các anh em, tất cả camera đều hướng thẳng về mặt đại thiếu gia nhà họ Tô cho tôi, để mọi người thấy rõ bộ mặt thật của con người này."

"Là một phóng viên ưu tú, bản thân luôn luôn phải chuẩn bị hiến thân cho sự nghiệp, hôm nay dù có chết tôi cũng phải nổ phát súng đầu tiên phản kháng bọn quyền thế ăn chơi!"

Một đám phóng viên dõng dạc nói mấy lời chính nghĩa, nhìn ai cũng giống như là có lý tưởng cao cả lắm.

Nhưng cơ thể của bọn họ thì... Dưới sự uy hiếp của Tô Thương đều không hẹn mà cùng lùi lại phía sau, hình thành lên một sự tương phản rõ rệt giữa lời nói và hành động, khiến hiện trường cực kỳ buồn cười.

"Một đám ngu ngốc."

Tô Thương khinh thường mà chửi bậy một câu, anh ôm eo Lý Nguyệt khẽ nói: "Vợ à, chúng mình đi thôi."

"Ừm, được."

Lý Nguyệt ngoan ngoãn gật đầu, lần đầu tiên cô cảm thấy làm kẻ ăn chơi tốt như thế, không cần phải quan tâm ánh mắt của người ngoài, muốn làm cái gì thì làm cái đó.

Thật ra cô đã sớm cảm thấy khó chịu rồi, nếu không phải là để giữ hình tượng của mình thì trước đấy cô đã muốn đánh bọn phóng viên này, những người này giống như con ruồi vậy, cứ vo ve vo ve phiền chết đi được.

Sau đó.

Tô Thương lái chiếc xe Ferrari màu đỏ chở Lý Nguyệt rời khỏi cao ốc Phong Mậu.

Sau khi hai người rời khỏi, phóng viên tại hiện trường lại bắt đầu kêu gào, đồng thời cảm thấy tiếc hận.

"Ha ha, đúng là có tiền thì có thể muốn làm gì thì làm, Lý Nguyệt vừa nổi tiếng đã bị Tô đại thiếu gia bao nuôi rồi!"

"Đừng có nói lung tung, trước đó đã nói Lý Nguyệt là vợ chưa cưới của Tô đại thiếu gia mà, bọn họ đã quen biết từ trước rồi."

"Hừ, vợ chưa cưới cái gì, còn không phải kiêng kị thế lực của nhà họ Tô à, nếu không Lý Nguyệt ưu tú như thế cần gì phải để ý một đứa phế vật như Tô đại thiếu gia chứ?"

"Chuyện Tô đại thiếu gia dám đánh phóng viên còn chưa xong đâu, ha ha, rất nhanh thôi, anh ta sẽ phải chịu sự trừng trị của pháp luật."

...

Tô Thương không thèm để ý đến bọn phóng viên này, anh đến Hai Di Lao ăn lẩu với Lý Nguyệt, gọi đến mấy chục món ăn.

Đương nhiên cũng phải gọi hai phần tôm viên rồi, chắc chắn phải thoả mãn nhu cầu của vợ mới được.

"Vợ, vừa rồi em trả lời đáng yêu quá, ngủ đến khi không còn cáu kỉnh nữa mới dậy, đúng là bà nội nằm trong ổ chăn mà."

Tô Thương ngồi đối diện Lý Nguyệt, anh vừa nhìn Lý Nguyệt vừa mở miệng cười nói.

"Bà nội nằm trong ổ chăn? Là gì?”

Lý Nguyệt thắc mắc, đồng thời cô nhặt một viên tôm viên cho vào miệng nhai, vì viên tôm còn nóng nên vẻ mặt của cô trông rất buồn cười.

Tô Thương khẽ cười nói: "Bà nội nằm trong ổ chăn làm ông nội cười."

"Phì!"

Suýt chút nữa Lý Nguyệt cười phụt ra, sau khi nuốt viên tôm xuống, cô chửi bậy nói: "Tô Thương, anh nói câu nói bỏ lửng* gì vậy, lung ta lung tung, khó nghe muốn chết."

*Nguyên raw là Yết hậu ngữ là một loại hình ngôn ngữ đặc biệt được người dân sáng tạo nên trong quá trình hoạt động thực tiễn. Nó được cấu thành bằng hai bộ phận, nửa phía trước thường ví von bằng những hình tượng, như là vế đố, phía sau thì giải thích, nói rõ, như là lời giải, rất tự nhiên mộc mạc. Trong ngữ cảnh cụ thể, thông thường chỉ nói ra phần nữa phía trước, rồi ngắt phần phía sau không nói, nhưng ta cũng có thể hiểu và đoán ra được được ý của câu nói, vì vậy mà gọi là Yết hậu ngữ (câu nói bỏ lửng)

"Cái này mà khó nghe thì anh còn câu khó nghe hơn, em có muốn nghe hay không?" Tô Thương suy nghĩ rồi cười nói.

"Không muốn, anh đừng làm phiền em ăn lẩu!"

Lý Nguyệt từ chối một cách quả quyết, nhưng sau khi gắp một miếng cuống họng lên ăn thì cô không kiềm được mà nảy sinh tò mò trong lòng.

Lại còn có thể khó nghe hơn cái câu bỏ lửng lúc nãy sao?

Lý Nguyệt càng nghĩ càng cảm thấy tò mò, rốt cuộc cô vẫn không kiềm được mà nói: "Tô Thương, anh còn biết câu bỏ lửng nào nữa vậy, nói em nghe thử xem."

"Vẫn nên thôi đi, anh sợ em ăn không ngon nữa." Tô Thương lắc đầu nói.

"Không sao, khẩu vị của em rất tốt, em ăn được mà." Sự tò mò của Lý Nguyệt hoàn toàn bị khêu gợi lên rồi.

"Vậy được rồi."

Tô Thương cười nói: "Chẳng qua nói mấy câu bỏ lửng không mà không làm gì cũng nhàm chán, em phải làm chút chuyện liên quan tới câu bỏ lửng mới được, nếu không thì thế này đi, em làm nũng cho anh xem đi, để anh xem xem em làm nũng sẽ như thế nào."

"Được rồi, anh Tô Thương ơiiii"

Vẻ mặt Lý Nguyệt ngượng ngùng nhìn về phía Tô Thương, cô nhìn trộm rồi điệu đà nói: "Người ta muốn nghe câu bỏ lửng, anh nói cho người ta nghe được không?"

"Được được được, em đúng là băng gạc chùi đít." Tô Thương vừa cười vừa nói.

"Băng gạc chùi đít? Cái đấy có nghĩa là gì?" Vẻ mặt Lý Nguyệt tràn ngập nghi ngờ.

"Lọt một tay." Tô Thương cười nói.

"Lọt... Một tay??"

Lý Nguyệt lặp lại câu xong bỗng trợn tròn hai mắt, cắn răng nghiến lợi nói: "Tô Thương, anh muốn đánh nhau đúng không, em đang ăn cơm, ăn cơm đấy, anh nói cái này làm gì, đúng là buồn nôn mà!"

"Rõ ràng là em bảo anh nói mà." Tô Thương vô tội nói.

"Lấy cớ, em bảo anh đi chết anh cũng đi chết à!" Lý Nguyệt cắn răng nói.

"Anh sẽ đi!"

Ai ngờ, Tô Thương nắm lấy bàn tay trắng nõn ngọc ngà của Lý Nguyệt, chậm rãi, thâm tình nói: "Anh sẽ đi!"

"A..."

Lý Nguyệt bỗng thấy ngây ngất, cô chỉ thuận miệng nói một câu mà không ngờ Tô Thương lại phản ứng như vậy, làm cô cảm động muốn rơi nước mắt.

"Vợ à, từ nay về sau, em chính là người quan trọng nhất trong cuộc đời anh, cho dù có xảy ra chuyện gì anh cũng sẽ luôn ở bên cạnh em, thương em, yêu em, bảo vệ em, để em trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới."

Tô Thương nắm chặt bàn tay ngọc ngà của Lý Nguyệt, thâm tình cam kết: "Nếu như trời sập, đất sụt xuống, anh cũng sẽ vì em mà khai thiên lập địa một lần nữa, và tạo ra một thế giới thần tiên tràn ngập tiếng chim hót, hoa nở để em mãi mãi vui vẻ hạnh phúc."

"Tô Thương..."

Lý Nguyệt đón nhận ánh mắt của Tô Thương, nước mắt cảm động cũng chảy ra, đôi mắt ửng đỏ, nghẹn ngào nói: "Những lời anh nói đều là thật sao, em bảo anh đi chết anh sẽ đi sao?"

"Ừm!" Tô Thương gật đầu quả quyết.

Có điều anh mới dứt lời, Lý Nguyệt không còn chút dáng vẻ cảm động nào nữa, cô rút bàn tay ra, đáy mắt lóe lên một nụ cười giảo hoạt, còn có một ít đắc ý, vừa ăn lẩu vừa thản nhiên nói: "Vậy anh cứ đi chết đi."

Khụ khụ.

Tô Dương khựng lại, có chút ngượng ngùng, nhưng anh không ngờ vợ mình lại hài hước như vậy.

Nhưng mà, dám trêu đùa Tô đại thiếu gia ăn chơi siêu cấp như anh đây thì chắc chắn phải cho biết tay mới được.

Vừa nghĩ đến đây.

Tô Thương liền đứng lên, trực tiếp cầm lấy hai tay Lý Nguyệt đè lên tường.

"Tô Thương, anh làm gì vậy."

Lý Nguyệt vốn đang định cầm đồ uống lên, kết quả bị Tô Thương cắt ngang nên không biết phải làm sao nói: "Vừa rồi em chỉ đùa anh thôi, anh mau buông em ra đi, em cay lắm cần uống miếng nước cho đỡ chút."

"Cần uống nước à... Được, anh thỏa mãn em!"

Tô Thương nghe vậy liền nở nụ cười nham hiểm xấu xa, anh tham lam nhìn đôi môi đỏ mọng của Lý Nguyệt, sau đó trực tiếp hôn lên...
Chương 152: Nhổ nước bọt cái gì.

Ưm ưm ưm...

Lý Nguyệt vùng vẫy mấy lần thì phát hiện ra cũng không có tác dụng gì nên dần dần từ bỏ giãy dụa, bắt đầu phối hợp với Tô Thương.

Khoảng chừng mấy phút sau hai người mới tách ra, Tô Thương ngồi về chỗ của mình.

"Tô Thương!"

Lý Nguyệt chà nước bọt trên môi, khuôn mặt ngọc xinh đẹp đỏ ửng lên, vừa thẹn vừa giận, cô cắn răng, nghiến lợi nói: "Anh làm gì vậy, ai cho anh hôn em!"

"Em."

"Anh nói bậy, em bảo anh hôn em lúc nào!"

Lý Nguyệt nhớ đến chuyện vừa rồi liền xấu hổ cực kỳ, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp đỏ như quả táo chín, cô khẽ nói: "Hơn nữa, anh quá đáng rồi, hôn thì hôn thôi anh còn nhổ nước bọt vào trong miệng em nữa!"

"Không phải em mới vừa nói cần uống nước miếng à, ban đầu anh không định hôn em đâu, nghe thấy em bảo cần nước miếng nên anh chỉ có thể cố mà làm thôi, tặng nước miếng của anh cho em, dù sao thì em cũng là vợ của anh, nên dù anh tổn thất một ít nước miếng thì chắc chắn cũng phải khiến em thoả mãn."

Tô Thương nghiêm chỉnh, công minh liêm chính nói: "Vợ à, không cần cảm ơn anh đâu, đây là chuyện anh phải làm, nếu lần sau em còn cần nước miếng thì anh vẫn có thể thỏa mãn em như cũ, để em có thể ăn no bụng một lần."

"Ai da, chết mất thôi, ý của em là em bị nồi lẩu làm cay nên cần uống một ngụm nước*, ai muốn uống nước miệng của anh chứ!" Lý Nguyệt giận dữ,trợn mắt liếc Tô Thương một cái.

*Trong tiếng Trung, một ngụm nước và nước miệng nghe giống nhau nên mới gây ra hiểu lầm.

Tô Thương lại nói: "Nước nào mà không phải là nước, có thể giải khát là được rồi, vợ ơi, em còn thấy cay không?"

"Không cay nữa... Nhưng mà..."

Lý Nguyệt cắn răng nói: "Tô Thương, em nói không lại anh, không thèm nghe anh nói nữa, sau này đừng có mà nhắc lại chuyện vừa rồi!"

"Được rồi."

Tô Thương đồng ý, sau đó gắp một con viên tôm cho Lý Nguyệt và cười nói: "Vợ ăn tôm viên đi."

"Em mới không ăn tôm viên mà anh dùng đũa gắp đâu!" Lý Nguyệt bĩu môi, vẻ mặt tràn đầy ghét bỏ nói.

"Em còn chê anh bẩn à, vợ, em như vậy không đúng rồi, trên đũa mới có chút xíu nước bọt nhưng vừa rồi em uống..."

"Tô Thương, anh im ngay cho em, viên tôm này em văn là được rồi chứ gì!" Lý Nguyệt vội vàng ngắt lời, sau đó nuốt vào một cái ực .

"Ha ha."

Tô Thương thấy cảnh này, khóe miệng liền nở nụ cười vui vẻ, cảm thấy vô cùng thoải mái.

Sau khi ở cùng với Lý Nguyệt, anh thật sự cảm thấy đối phương là một người con gái quý giá, càng ngày càng cảm thấy hứng thú với Lý Nguyệt hơn.

"Vợ ơi."

Lý Nguyệt đang ăn lẩu, lúc này Tô Thương chợt nhớ đến một chuyện, thế là cười nói: "Anh có một món quà muốn tặng cho em."

"Chấm dứt chuyện đấy đi."

Lý Nguyệt gắp miếng xách bò lên ăn, sau đó đen mặt nói: "Lần trước anh bảo muốn tặng em một món quà, kết quả là anh lại muốn tặng em con nòng nọc quái quỷ nào đấy, không có thành ý chút nào, em mới không cần quà của anh."

"Lần này có quà thật." Tô Thương nghiêm túc nói: "Anh không nói đùa, bây giờ món quà đang ở trên người anh này."

"Thật á?" Lý Nguyệt đặt đũa xuống, cô bỗng cảm thấy hứng thú.

"Ừm."

"Vậy anh lấy ra cho em xem thử là cái gì."

Đôi mắt Lý Nguyệt sáng lên, dễ dàng nhìn ra được là cô đang tràn đầy mong chờ với món quà này.

"Được."

Tô Thương cười một cái rồi sờ tay vào ngực chuẩn bị cầm món quà ra.

Tuy nhiên động tác này chỉ là để che giấu cho cái vòng tay lưu trữ mà thôi.

Từ khi có cái vòng lưu trữ đồ vật, Tô Thương liền bỏ hết tất cả mọi thứ trên người vào trong cái vòng.

Tuy nhiên, anh sợ rằng mình sẽ làm Lý Nguyệt giật mình khi thấy anh lấy ra mọi thứ từ trong không khí, vì vậy anh ấy đã làm một động tác giả là thò tay vào ngực.

"Vợ, em nhắm mắt lại đi rồi đưa tay ra, anh muốn cho em một sự ngạc nhiên."

Tô Thương vừa tìm tòi trong ngực, vừa cười nói.

"Ừm, vâng."

Lý Nguyệt làm theo lời anh nói, càng ngày cô càng tò mò Tô Thương sẽ tặng quà gì cho mình hơn.

Tô Thương lục lọi vài giây trong ngực, sau đó anh liền móc ra một cái vớ màu đen đặt trên bàn tay trắng nõn của Lý Nguyệt, đồng thời cười nói: "Vợ ơi, em có thể mở mắt ra được rồi."

"Tô Thương, sao món quà này lại nhẹ như vậy, còn mềm mại..."

Lý Nguyệt vừa nói vừa mở mắt ra, sau khi nhìn thấy cái vớ trên tay, cô bỗng ngây ngẩn cả người, vẻ mặt tràn đầy cổ quái nói: "Tô Thương, sao món quà này giống vớ của đàn ông vậy?"

"Khụ khụ."

Tô Thương ho khan hai tiếng, sau đó sờ mũi nói: "Nó... Đúng là vớ mà."

"Vớ!"

"Tô Thương!"

Sau khi Lý Nguyệt phản ứng lại, trong nháy mắt cô không còn vui mừng nữa, sậm mặt lại nói: "Anh thật dơ dáy mà, rốt cuộc là anh có đam mê đặc biệt gì mà lại tặng em vớ vậy hả!"

Nói xong, Lý Nguyệt liền ném chiếc vớ cho Tô Thương.

"Vợ."

Tô Thương khẽ cười nói: "Đừng vội ném đi, đây cũng không phải cái vớ bình thường đâu, nó có thể đỡ một đòn trí mạng của cao thủ tông sư đỉnh phong, đồng thời còn có thể dội ngược đòn đó lại về phía đối thủ nữa, ở những thời khắc quan trọng có thể bảo vệ tính mạng của mình."

Một cái phù lục được luyện chế từ một viên đá năng lượng ,có thể chống đỡ lại được một đòn toàn lực của tông sư trung kỳ.

Có điều.

Lúc Tô Thương luyện chế cái vó phù lục này đã dùng đến hai viên đá năng lượng, một cộng một lớn hơn hai nên có thể chống đỡ được đòn tấn công của tông sư đỉnh phong.

Đương nhiên Tô Thương còn bố trí một cái trận pháp nho nhỏ ở bên trong nữa, vừa có thể chống đỡ được đòn đánh của đối phương, vừa có thể dội ngược đòn đánh.

Nếu người ra tay không để ý thì thậm chí còn sẽ bị cái vớ phù lục bật lại mà chết.

Chẳng qua là cái hiệu quả này là được thêm vào sau, do đó cái vớ anh đưa cho Vương Phú Quý chỉ là phù lục công kích bình thường, có thể đuổi giết tông sưu hậu kì.

Lúc trước Tô Thương đến chợ đen Cửu Môn đã dùng hết cái vớ phù lục của mình, cái vớ đó phải dùng hết bốn viên đá năng lượng để luyện chế mới có thể giết được bán địa tông.

"Tông sư đỉnh phong, một đòn trí mạng, còn có thể phản đòn lại sao?"

Sau khi nghe Tô Thương giải thích, trong nháy mắt Lý Nguyệt giật nảy cả mình, không thể tin mà hỏi: "Tô Thương, anh không gạt em đấy chứ, cái vớ này thật sự thần kỳ như vậy sao?"

Lý Nguyệt đến từ một trong bốn gia tộc lớn nhất, mặc dù bản thân không phải người luyện võ nhưng lại mưa dầm thấm lâu, cô cũng biết rõ mấy chuyện của giới võ thuật nên đương nhiên cô biết tông sư đỉnh phong có ý nghĩa gì.

"Anh lừa em làm cái gì, em cất kỹ nó đi, luôn mang theo bên người, thời khắc quan trọng nó sẽ tự chủ động bảo vệ cho em."

Tô Thương nghiêm túc nói: "Hơn nữa, chỉ cần vớ này bị huỷ, anh cũng sẽ cảm giác được, đồng thời còn có thể định vị được vị trí của em, tóm lại em bắt buộc phải mang theo nó bên mình."

"Ừm, được, em biết rồi."

Lý Nguyệt nghiêm túc nói, sau đó bỏ chiếc vớ vào trong túi quần của mình một cách cẩn thận.

"Vợ ơi, chiếc vớ em đã cất kỹ rồi, lúc trời tối người yên tĩnh lặng, em có thể ôm vớ của anh mà ngủ." Lúc này, Tô Thương cười nói.

Lý Nguyệt trợn tròn mắt nhìn Tô Thương, sau đó hỏi: "Tô Thương, cái vớ này không phải là anh chưa giặt đâu nhỉ?"

"Em đoán đi?"

"Anh thật dơ dáy mà."

"Ha ha ha."

...

Tô Thương rất thích ở chung với Lý Nguyệt, cảm giác này cực kỳ dễ chịu, là cảm giác mà xưa nay anh chưa từng có.

Có điều thời gian vui vẻ luôn luôn ngắn ngủi, sau khi ăn xong nổi lẩu 2 người liền tách ra.

Lý Nguyệt phải đến trường học, Tô Thương thì căm thù trường học đến tận xương tuỷ nên đương nhiên không chịu đi, thế là sau khi đưa Lý Nguyệt đến trường anh liền lái xe về trang viên nhà họ Tô.

Sau khi quay về Giang Bắc, sở dĩ Tô Thương không lập tức về trang viên thăm hỏi cha là vì anh biết thương thế của cha không còn đáng lo ngại nữa, chỉ cần điều trị nửa tháng đã có thể khỏi hẳn rồi.

Sự thật chứng minh Tô Thần Binh khôi phục rất tốt, ông ta đang ngồi trên xe lăn, sau khi nhìn thấy Tô Thương bỗng cắn răng, nghiến lợi nói:

"Thằng nhóc thối này, mấy ngày nay con chạy đi chết ở đâu hả, còn biết đường mà về sao!"
Chương 153: Dò hỏi ý của cha

Tô Thương nhìn Tô Thần Binh, cố tỏ ra kinh ngạc nói: "Cmn, cha, mấy ngày không gặp, sao cha phải ngồi xe lăn rồi hả?"

"Xảy ra một số chuyện ngoài ý muốn." Tô Thần Binh trả lời.

"Chuyện gì mà ngoài ý muốn chứ?"

Tô Thương trong lòng biết rõ, nhưng lại giả vờ như không biết mà suy đoán: "Cmn, cha, không phải cha đi quán bar gặp phải mấy người đi kiểm tra phòng, rồi bị dọa đến leo tường chạy trốn luôn đó chứ, kết quả là không cẩn thận té gãy chân luôn hả?"

"Đi cái đầu mày đó, tao là loại người đó hay sao hả!" Sắc mặt Tô Thần Binh tối sầm lại.

"Cũng đúng."

Tô Thương nghiêm túc gật đầu, nhỏ tiếng nói: "Cha là người thường xuyên ở nhà nghiên cứu clip, cái gì mà quán bar gì gì đó, lại không có hứng thú."

"Cha, cha như thế là không được rồi, chỉ nghiên cứu tư thế mà không ra ngoài thực nghiệm thì không có cách nào mà tăng thêm kinh nghiệm đâu nha."

Tô Thương nói tiếp: "Mẹ đã mất được năm năm rồi, cha à, cha có thể suy nghĩ về việc tìm cho con một người mẹ kế rồi đó, con không ngại đâu."

"Con nhớ có rất nhiều quý cô nổi tiếng, rất có tình ý với cha mà, cha có thể cưới một cô xinh đẹp vào nhà, sau này có người chăm sóc cha."

"Tiểu tử thối này, mày thì hiểu cái rắm gì, đã trải một mối tình đẹp thì khó mà yêu thương thêm được một lần nữa, người ta gọi là khắc cốt ghi tâm đó."

Tô Thần Binh ngồi trên xe lăn, khuôn mặt đầy tưởng nhớ nói: "Sau khi biết mẹ con là người mẹ tốt như thế, thì trong mắt cha, những người con gái khác đều chỉ là dung tục tầm thường, sắc đẹp rồi cũng sẽ chết theo thời gian mà thôi, loại đó không đáng nhắc đến."

"Còn nữa, mặc dù mẹ con không đồng hành cùng chúng ta nữa, nhưng bà ấy luôn ở trong lòng cha, cha tin là sẽ sớm có một ngày, mẹ con sẽ trở lại Giang Bắc, sống cùng với chúng ta." Tô Thần Binh ao ước nói.

"Ai ya, cha, cha thế này không chỉ đang trúng độc của mẹ con, mà hơn nữa còn đang ở giai đoạn cuối rồi đó nha."

Tô Thương lộ ra một nụ cười, sau đó nói: "Nhưng người đã chết thì không thể sống lại được, chúng ta phải hướng về phía trước chứ."

"Người chết không thể sống lại?"

Nghe đến đây, trong ánh mắt Tô Thần Binh hiện lên một thần sắc khác thường, nhưng không tiếp tục nói về chuyện này nữa, mà là dò hỏi: "Thằng ranh con, mày vẫn chưa trả lời tao, mấy hôm nay mày đi đâu làm gì hả!"

"Oh, con đi chơi mấy ngày."

Tô Thương cười tinh nghịch: "Cha, hóa ra người luyện võ mạnh như thế hả, mấy hôm nay con ở bên ngoài đi tới quán bar cao cấp, liên tục đánh trận, chinh chiến khắp nơi, không hề có cảm giác kiệt sức gì cả, cho đến bây giờ con cũng còn thấy tinh lực đang dồi dào đây này."

"Tô Thương, mày muốn chọc tao điên hả!"

Tô Thần Binh giận không kìm nổi mà hét lên: "Ông chủ Lý nhà người ta, lấy thông thần đan ra, giúp mày thành người luyện võ, để mày đặt chân lên hóa kình trung kỳ, chứ không phải để cho mày dùng để đi lượn lờ ở quán bar đâu."

"Xuỵt, cha à, nhỏ tiếng chút đi, tai vách mạch rừng, chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài được, đừng để người khác nghe thấy." Tô Thương nhỏ tiếng nói.

"Cái cmn chứ, mày cũng còn biết chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài nữa hả!"

Tô Thần Binh tức giận, nhưng cũng hạ giọng phối hợp, nhỏ tiếng nói: "Tô Thương, từ nay về sau, tao cấm mày đi quán bar, không thể làm việc gì có lỗi với Lý Nguyệt được, nếu không thì tao sẽ cho mày hiểu thế nào là tình yêu thương thật sự của cha!"

"Cha à, vẫn nên đợi vết thương lành lặn đi đã rồi nói sau nha, cha giờ đã ngồi xe lăn rồi đó, chúng ta 'cha nhân từ, con hiếu thảo', lịch sự hòa nhã, không phải sao?" Tô Thương cười tinh nghịch nói.

"Thằng ranh con!"

Tô Thần Binh tức giận nhìn chăm chú vào con trai mình, nghiến răng nói: "Cả ngày chơi bời lêu lổng, theo tao thấy dù là mày dùng thông thần đan dể trở thành người học võ, giỏi nhất cũng không thể cao hơn được cảnh giới hóa kình, đó có lẽ chính là đỉnh cao của mày rồi!"

"Đúng đúng đúng, cha, cha nói đúng."

Tô Thương không tranh cãi nữa, sau đó dò hỏi ý của cha một chút, thế là liền hỏi: "Cha, nói thật xem nào, rốt cuộc là sao mà cha lại bị thương chứ?"

"Ba ngày trước, cha với ông nội con đến chợ đen Cửu Môn để đợi chú Tô Huyền Thiên, chúng ta không phải là đã gặp nhau ở đó hay sao."

Tô Thần Binh không giấu diếm,nói tiếp: "Sau khi con đi không lâu, liền có một tên rất mạnh đã xuất hiện, bị người khác sai khiến đến giết cha."

"Trước khi giết, còn dùng các loại thủ đoạn khác nhau, tàn nhẫn hành hạ cha một trận." Nói đến đây, Tô Thần Binh nghiến răng nghiến lợi.

"Thật đáng hận!"

Tô Thương nghe xong, tức giận nói: "Cha, người đó ở đâu, sao lại dám hành hạ cha của Tô đại thiếu gia ta chứ, con đánh chết hắn ta!"

Nghe những lời nói này của con trai mình, Tô Thần Binh trong lòng có chút ấm áp, sau đó tiếp tục nói: "Kẻ đó rất mạnh, đã bước chân vào bán địa tông, con không phải là đối thủ của nó, huống hồ gì kẻ đó đã chết rồi."

"Chết rồi?"

Tô Thương ngạc nhiên nói: "Cha, kẻ đó mạnh như thế, cao thủ nào mà kinh thiên động địa có thể giết chết được kẻ đó thế cha?"

"Là Tô Huyền Thiên."

Tô Thần Binh cười nói: "Chú Tô Huyền Thiên của cha, dùng hết mọi thủ đoạn, cuối cùng cũng có thể đánh bại được kẻ đó."

"Huống hồ, chú Tô Huyền Thiên vì báo thù cho cha, mà không cho kẻ đó chết một cách thoải mái, cha nghe nói chú Tô Huyền Thiêm dùng kiếm, chém kẻ đó thành ngàn mảnh, chia làm vô số miếng." Nhắc đến Tô Huyền Thiên, Tô Thần Binh lại cực kỳ tự hào.

"Quá mạnh rồi, Tô Huyền Thiên quả thực là thiên phú trời cho, kiệt xuất thời nay, có cơ hội thật là muốn kết bạn với anh ấy quá đi mà."

"Thằng ranh con này, Tô Huyền Thiên là chú của cha, con muốn kết bạn với chú ấy sao, rồi cha con xưng hô thế nào, mày đang nghĩ gì chứ hả?" Tô Thần Binh tối sầm mặt lại.

"Cha, đợi khi con kết bạn được với Tô Huyền Thiên rồi, chúng ta sẽ thỏa thuận với nhau về chuyện này nha." Tô Thường cười nói.

"Cút đi!"

"Cái thứ không đứng đắn!"

Tô Thần Binh nghiến răng nghiến lợi nói: "Chuyện này không cần phải nghĩ, Tô Huyền Thiên mãi mãi là chú của tao, là ông nội Tô của mày!"

"Con..."

Mình lại trở thành ông nội của chính mình rồi sao?

Tô Thương cười khổ hai tiếng, Tiếp tục nhìn Tô Thần Binh, dò hỏi: "Cha, nãy cha nói cái người luyện võ đạt cảnh giới bán địa tông kia sao lại muốn giết cha, còn khoảng thời gian trước, ông nội giống như đánh nhau với người khác nên bị thương, nhà chúng ta có kẻ thù gì thế?"

Những vấn đề trước đó, cũng chỉ là làm nền, đây mới chính là điều mà Tô Thương muốn biết nhất.

Tô Thần Binh nghe đến đây, đón nhận ánh mắt của Tô Thương, sau khi im lặng vài giây, cuối cùng cũng đưa ra quyết định.

"Tô Thương."

Tô Thần Binh nhìn chăm chú vào Tô Thương, biểu cảm nghiêm trọng nói: "Bây giờ con đặt chân vào giới luyện võ, có những chuyện, nói cho con biết cũng không sao, dù sao con cũng phải sớm đối mặt."

"Nhà họ Tô chúng ta, quả thực có kẻ thù không đội trời chung, đối phương đến từ tông phái cổ võ, là một trong sáu tông phái lớn mạnh mẽ nhất, cụ thể thế nào cha không nói cho con biết đâu, cha sợ dọa con tè ra quần mất."

Tô Thần Binh nói tiếp: "Tối vài ngày trước, người muốn giết cha đến từ Vô Ảnh Tông, là một trưởng lão của Vô Ảnh Tông, sức mạnh của ông ta ở Vô Ảnh Tông cũng không tính là quá cao."

"Mà Vô Ảnh Tông, ở trong giới cổ võ, là một tông phái trung đẳng, kém xa tít mù kẻ thù của chúng ta."

Tô Thần Binh suy đoán nói: "Chắc hẳn, người kia đã bị sai khiến, mới có thể đến Giang Bắc giết cha."

"Nói đơn giản một chút, so sánh như vậy, con có thể rõ ràng nhìn ra, kẻ thù của nhà họ Tô chúng ta mạnh mẽ cỡ nào." Sắc mặt Tô Thần Binh nghiêm túc nói.

Quả thực!

Một vị trưởng lão ở Vô Ảnh Tông, đã là bán địa tông, những người khác nhất định là sẽ mạnh hơn nhiều rồi.

Mà đối thủ của nhà họ Tô, còn không phải là Vô Ảnh Tông, mà là một quái vật khổng lồ còn mạnh hơn Vô Ảnh Tông rất nhiều.

Bởi vậy có thể thấy được, nhà họ Tô vẫn đang chồng chất nguy hiểm!
Chương 154: Con muốn đi đến quán bar sao?

Dựa vào thực lực bây giờ của Tô Thương thì chắc chắn là không đủ dùng, cho dù là hệ thống tu tiên có mạnh đến cỡ nào, thì cũng không thể giúp anh ấy trong một thời gian mười mấy ngày ngắn ngủi, lại có thể có được uy lực nghiền nát được cả giới võ thuật.

Thời gian.

Tô Thương cần có thời gian, chỉ cần cho anh thêm một chút thời gian nữa, thì anh có thể càn quét giới võ thuật rồi.

Hơn nữa, cũng không cần thời gian quá lâu!

Lúc đầu Tô Thương nghĩ rằng phải mất ít nhất vài chục năm nữa thì anh mới có thể tạo được nền móng.

Nhưng mà bây giờ chỉ mới qua có mười mấy ngày thôi, thì anh đã đạt đến tầng luyện khí thứ năm rồi.

Tài nguyên trên trái đất thì ra là cũng không hề ít, khi có đủ linh khí rồi, thì Tô Thương có thể nhanh chóng tạo dựng được nền tảng rồi.

Trái đất và Huyền Thiên Tiên Vực không giống nhau, ở đây các đạo pháp lớn vô cùng yếu.

Sau khi tạo dựng được nền tảng, thì Tô Thương có thể bay lên trời cao, tất cả các loại thủ đoạn đều có thể thi triển ra được, nào là trận pháp, phù lục, luyện khí đều sẽ ở một cấp bậc cao hơn.

Nhưng mà đối thủ bây giờ đã phái đến một tên bán địa tông rồi, còn không biết sẽ còn bao nhiêu thời gian nữa.

Nghĩ đến đây, Tô Thương nhìn sang Tô Thần Binh, không nhịn được liền hỏi: “Cha, người lần trước đánh cha bị thương cũng là bán địa tông sao?”

“Không phải.”

Tô Thần Binh lắc đầu nói: “Thằng nhóc con lần trước tới Giang Bắc mới chính là kẻ thật sự muốn tiêu diệt nhà họ Tô chúng ta.”

“Người đó tuy còn rất trẻ nhưng đã là cao thủ ở cảnh giới tông sư đỉnh phong rồi, đó là một cao thủ trẻ tuổi luôn sống ẩn dật ở một tông phái lớn, rất hiếm khi lộ mặt ra ngoài.”

Tô Thần Binh nói tiếp: “Nhưng mà anh ta chắc là có chút kiêng dè gì đó cho nên ban đầu mới không sai một tên cao thủ nào đến trực tiếp tiêu diệt nhà họ Tô, mà lại lựa chọn tự mình ra tay.”

“Không đúng, chính là anh ta không ngờ tới thực lực của ông nội con lại mạnh đến như vậy, cho nên mới trở về trong vô vọng.”

Sắc mặt Tô Thần Binh ngưng trọng lại, rồi nói: “Và có lẽ là anh ta muốn tiêu diệt nhà họ Tô quá rồi, cho nên mấy ngày trước mới sai tên trưởng lão Vô Ảnh Tông tìm đến giết cha.”

“Nhưng mà, Tô Thương, con cũng đừng quá lo lắng, thời gian này các tông phái lớn trong giới võ thuật đang có một cuộc thi, các thiếu niên anh tuấn của các môn phái đều đang chuẩn bị cho cuộc thi võ thuật đó, chắc hẳn là người kia cũng đang tập trung để mà chuẩn bị, như vậy thì cũng không còn tâm tư nào để mà đối phó với nhà họ Tô chúng ta nữa.”

Tô Thần Binh cười khổ nói: “Dù sao trong mắt của anh ta thì nhà họ Tô cũng chỉ như là một con kiến có thể bị giẫm chết bất cứ lúc nào.”

“Ừm.”

Tô Thương gật gật đầu, rồi âm thầm ghi nhớ lại

Anh không thích cảm giác không chắc chắn này, cho nên bắt buộc phải nhanh chóng nâng cao thực lực mới được.

“Được rồi, Tô Thương mấy chuyện này con biết là được rồi, cũng đừng quá lo lắng quá.”

Tô Thần Binh lại nói tiếp: “Nhà họ Tô chúng ta ở nước Hoa còn có một sức ảnh hưởng nhất định, người đó cũng sẽ không làm gì quá đáng đâu, hơn nữa cha cũng đã nghĩ ra cách để đối phó rồi.”

“Cách gì vậy?” Tô Thương hiếu kỳ nói.

“Chú Huyền Thiên trẻ tuổi như vậy, mà lại có thể giết chết bán địa tông, chắc hẳn là cũng đến từ một đại tông phái siêu việt nào đó.”

Tô Thần Binh nghiêm túc nói: “Đợi sau khi cha khỏi hẳn rồi, cha sẽ tiếp tục đi đến chợ đen Cửu Môn để tìm chú Huyền Thiên, nếu như chú ấy chịu giúp chúng ta thì nhà họ Tô chắc hẳn có thể vượt qua được kiếp nạn này.”

Tô Thươngng nghe đến đây, nhất thời lộ ra một nụ cười khổ.

Lai lịch phía sau của mình, không có gì mà kinh thiên cả.

Nhưng mà Tô Thương chợt nhớ đến Dược Vương Điện mà Hoa Thời Mạc đã nhắc đến, không khỏi có chút suy nghĩ trong lòng.

Dựa theo lời của Hoa Thời Mạc nói thì Dược Vương Điện gần như là nơi tập hợp tất cả các thầy thuốc trên khắp cả nước, địa vị vô cùng siêu nhiên, có thể huy động được rất nhiều cường giả, sức ảnh hưởng vô cùng kinh người.”

Nếu như mà mình có thể có được thân phận ở trong Dược Vương Điện,vậy thì không phải là đã có được một chỗ dựa vô cùng vững chắc hay sao?

Xem ra, hội nghị lựa chọn trưởng lão lần này của Dược Vương Điện, mình bắt buộc phải tham gia mới được.

Nếu như có thể, Tô Thương còn muốn thách đấu với lại Điện chủ của Dược Vương điện nữa.

Mặc dù thực lực của anh không chắc là sẽ thắng, nhưng mà về mặt y thuật thì đủ để có thể trấn áp được tất cả các thầy thuốc trên trái đất này.

Đương nhiên.

Tô Thương sẽ quan sát rõ ràng trước, nếu như mà Dược Vương Điện không phải là người nói hai lời, thì dựa vào y thuật của mình thì sẽ nhận được sự tôn kính của tất cả các thầy thuốc, khi các thầy thuốc đoàn kết lại họ có thể chống lại được điền chủ, vậy thì sau đó anh có thể thách đấu với điện chủ rồi.

Còn nếu không, thì Tô Thương sẽ làm trưởng lão trước, như vậy để tránh nhảy nhanh quá gây đến sự bài xích của điện chủ đương nhiệm.

Suy nghĩ đến đây, Tô Thương dự định đi tìm Hoa Thời Mặc để thăm dò về chuyện của Dược Vương Điện thế là nói: “Cha, nói nhiều như vậy chắc cha cũng mệt rồi, cha nhanh nghỉ ngơi đi, con đi đến trường học đây.”

“Cái gì, cái thằng ranh con này, không phải mới từ quán bar trở về sao, bây giờ lại muốn đi quán bar nữa hả?”Ai ngờ Tô Thần Binh lại nổi giận nói.

“Cha, cha lãng tai thật rồi, con nói là con muốn đi đến trường học mà!” Tô Thương sầm mặt lại nói lớn.

“Đi đến quán bar thì đi đến quán bar, mày to tiếng như vậy để làm gì, sợ người ta không biết hay sao? Tô Thần Binh khiển trách nói.

Tô Thương lại nói lại một lần nữa: “F*ck, con muốn đi đến trường học.”

“Người khác nói đi đến trường học thì chính là đi đến trường học thật nhưng mà lời nói này từ miệng con nói ra thì cha đều nghe ra chính là con muốn đi đến quán bar

Tô Thần Binh làm ra dáng vẻ như đã nhìn thấu con người của Tô Thương, không hề có sự tin tưởng nào nói: “Là con muốn chủ động muốn đi đến trường học sao, ha ha ha cứ coi như là con nói là con heo nái biết leo cây thì cha cũng sẽ tin nhưng mà con nói con muốn đi học thì có đánh chết cha cũng không tin!”

“F*ck, con chính là đi đến quán bar đó được chưa, tạm biệt cha.” Tô Thương không thèm giải thích nữa, trực tiếp rời khỏi trang viên nhà họ tô

“Hừ, thừa nhận rồi đúng không, quả nhiên là bị cha đoán đúng rồi, con chính là muốn đi quán bar mà!”

Tô Thần Binh đen sầm mặt lại, nhưng cũng không quên nhắc nhở: “Thằng nhãi con, coi mà chú ý đến sức khỏe, đừng có mà chơi vui quá, cho dù là người lại luyện võ cũng không thể nào chơi cả ngày được đâu.”

“Haiz, con cái lớn rồi cũng không để cho người khác bớt lo được mà, đến khi nào mới có thể hết lo được đây!”

Tô Thần Binh thở dài một hơi, rồi sau đó kêu người làm nhà họ Tô đẩy ông ta vào phòng đọc sách.

“Cậu lui xuống đi, không có gì thì đừng có đến làm phiền tôi, tôi muốn ở một mình trong phòng đọc sách một lúc.”

Tô Thần Binh đuổi người làm đi xuống, rồi sau đó nhìn lên chiếc máy tính trên bàn đọc sách, khó khăn bước tới bên đó.

Bây giờ tứ chi của ông ta đã bị gãy rồi, vết thương cũng rất là nghiêm trọng, còn cần phải nghỉ ngơi một thời gian nữa mới có thể hồi phục lại được, cho nên trước mắt, hai tay, hai chân đều không có cách nào sử dụng được.”

Nhưng mà.

Cổ của Tô Thần Binh không sao cả, cho nên lúc này ông ấy mới nghiêng người về phía trước, dùng lưỡi để mà nhập mật khẩu mở máy tính ra, đồng thời bấm vào những tác phẩm điện ảnh và truyền hình tuyệt vời đang chiếu gần đây.

“Đúng là cái thứ không biết gì mà, quán bar thì có cái gì hay mà đi, làm gì mà hay bằng mấy “cái phim nhỏ” này chứ, kích thích, rất là kích thích đó nha!”

Tô Thần Binh ngồi trên chiếc xe lăn, mắt nhìn chằm chằm vào màn hình của máy tính, hai con mắt sáng rực lên.

Mỗi lần xem phim đều chính là những lúc ông ấy ở trạng thái thả lỏng nhất, vô cùng thoải mái.

Chỉ là lần này, trong cái đẹp vẫn còn có chỗ khiếm khuyết mà… tay đã bị đánh gãy rồi nên không thể động đậy gì được.



Khoảng 40 phút sau Tô Thương đã lái xe đến đại học Kinh Tử.

Lúc nãy anh vừa mới đưa Lý Nguyệt tới trường, đã tới một chuyến rồi, không ngờ nhanh như vậy lại đến một lần nữa.

Mấy tên bảo vệ của trường học đều là những kẻ hợm hĩnh, nhưng mà nhìn thấy chiếc Ferrari của Tô Thương thì lập tức lấy cái điều khiển từ xa, mở thanh chắn xe lên.

Tô Thương lái xe vào khuôn viên của trường học, rồi sau khi đã gọi điện xác định được Hoa Thời Mạc vẫn đang ở trong văn phòng thì anh liền bước nhanh qua đó.

Cùng lúc đó.

Ở trang viên nhà họ Đổng, một trong bốn đại gia tộc ở Giang Bắc.

Nhà họ Đổng sau khi qua mấy ngày điều tra, cuối cùng đã đó được một tin tức chính xác, chính là tiền bối Cát Bình đã bị người ta giết chết rồi, điều này khiến cho ông chủ Đổng Văn Thắng của nhà họ Đổng kinh ngạc vô cùng.

“Cát Bình tiền bối chính là trưởng lão của Vô Ảnh Tông, là cao thủ bán địa tông, vậy mà lại chết trong tay của một người trẻ tuổi, điều này thật là kinh khủng mà.”

Trên mặt của Đổng Văn Thắng tràn đầy biểu cảm khó tin, không nhịn được liền hỏi: “Tên Tô Huyền Thiên này rốt cuộc là từ đâu đến vậy chứ?”
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom