• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Tôi Muốn Yêu Anh (2 Viewers)

  • Chương 11-20

Tôi Muốn Yêu Anh


11

- Đây chính là nhà họ Dục sao?

- Bao năm chẳng ghé thăm, phu nhân có quên cũng là chuyện thường tình thôi.

- Hóa ra mình từng là người quen của một dòng họ giàu có như vậy...

Vương phu nhân lẩm bẩm vài câu, liên tục quan sát căn biệt thự xa hoa. Sau đó, bà nghĩ đến đứa trẻ mà mình luôn hắt hủi, bất giác cong môi thành một nụ cười khinh thường:

- Con nhỏ đó không xứng đáng với những nơi như thế này!

- Chúng ta vào trong chứ?

- Khoan đã, tôi chưa hẹn với chị Dục, không thể tùy tiện vào trong như vậy được!

Tài xế Tình gật nhẹ đầu, đối với căn nhà trước mắt cũng có vô vàn sự ngưỡng mộ lẫn đố kị.

Kẻ thì ăn không hết, người thì lần không ra.

Ông làm cho nhà họ Vương này từ lúc ông chủ quá cố còn là một thanh niên trẻ khỏe. Đến tận bây giờ, tóc ai cũng đã lốm đốm hoa tiêu.

Thế mà ông vẫn phải chật vật với mấy đồng lương ít ỏi.

Ông chủ hiện giờ bủn xỉn vô cùng, không hề vì chuyện cả đời tài xế Tình gắn bó lâu dài mà thưởng hay tăng cho ông thêm một cắt nào cả. Cả bà chủ cũng thế, vốn chẳng có chút gì gọi là tình người tồn tại trong lòng.

Thậm chí cả một chút thương hại cũng không.

Mà, nếu hai con người đó có nhân tâm thì cô tiểu thư tội nghiệp ấy làm gì phải đi tù hai năm, làm gì phải chịu cảnh bơ vơ dẫu còn mẹ?

Nghĩ đoạn, tài xế Tình bật cười khe khẽ, không rõ là đang chua xót hay là đang mỉa mai. Đột nhiên người đàn bà ngồi ở hàng ghế sau reo lên:

- Con...con nhỏ đó...

Ông đưa mắt nhìn theo hướng mà bà ta chỉ, trông thấy mồn một cảnh một đôi trai gái đang tình tứ với nhau ở sân vườn rộng lớn. Dù có cố tình, ông cũng không thể không nhìn ra được đây chính là cô tiểu thư vô cùng đáng thương - Hứa Hiểu Hy.

Trong khi đó, Hiểu Hy và Nhất Ngôn đang ôm nhau, từ từ cảm nhận sự ấm áp đến từ cơ thể đối phương. Cô ở yên trong lòng hắn, thều thào:

- Hình như tôi không có nghĩa vụ phải làm những chuyện này với...

- Nếu em không thích thì cứ việc!

Hiện giờ, hắn là nơi vững chãi nhất mà cô có thể dựa vào, thử hỏi cô làm sao dám làm phật lòng hắn đây? Đến cả ngủ cô cũng dám ngủ chung, mấy việc thân mật một chút này thì có là gì?

Chỉ là cô vẫn cảm thấy...

Được một lúc thì hắn buông cô ra, ánh mắt ngập tràn sự luyến tiếc. Nếu có thể, hắn muốn ôm cô cả ngày cơ.

Nhưng không sao, hắn còn cả đời mà!

Sau đó, hắn ngồi vào trong chiếc xe đắt tiền, quay đầu xe ra ngoài. Xe chạy ra đến cổng thì một cánh cổng lớn tự động mở ra, không cần đến sự giúp sức của con người. Hiểu Hy hết nhìn chiếc xe mất dạng rồi lại nhìn cánh cổng đóng sầm lại, mãi mới dám thở mạnh một hơi.

Cô có rất nhiều câu hỏi nhưng lại không dám hỏi.

Hiểu Hy chưa bao giờ nghĩ đến chuyện mình và đối phương có thể sống chung, có thể "hòa hợp" đến độ này.

Trong quá trình tìm hiểu về Dục Nhất Ngôn, đôi ba lần cô tự họa lại viễn cảnh khi hai người bắt đầu mối quan hệ lợi dụng lẫn nhau. Hắn sẽ để cô ở một nơi xó xỉnh nào đó giữa thành phố lớn, lúc nào cần thỏa mãn dục vọng thì mới nghé qua. Cô thì cứ việc dùng cái danh Dục phu nhân để làm bàn đạp, tiếp tục những việc mà mình luôn muốn làm. Sau khi có được tài sản vốn là của nhà họ Hứa, cô và hắn sẽ đường ai nấy đi, từ người xa lạ trở thành người xa lạ, đôi khi sẽ không bao giờ tương phùng nữa.

Cái tương lai tẻ nhạt đó đã không xảy ra.

Cô - cô gái bị chính mẹ ruột bỏ rơi và có quá khứ tăm tối bỗng chốc trở thành vợ của một kẻ vừa có tiền vừa có quyền. Không những thế, cô còn có được rất nhiều tình yêu thương từ mẹ của hắn. Cứ như cô và hắn đã hẹn hò với nhau từ rất lâu, được cưới hỏi đàng hoàng, đường đường chính chính gả vào nhà họ Dục chứ không phải là lén lút sau lưng vậy. Mọi chuyện quá mơ hồ, tạm thời cô chưa cách nào hình dung nổi.

Hơn nữa, cách Dục Nhất Ngôn đối xử với cô cũng rất lạ.

Hắn không phỉ báng cô, cho rằng cô là người vì tiền bạc mà dám bán rẻ lương tâm, bán rẻ thân thể của mình. Trái lại, hắn dường như còn thật sự xem cô là vợ, đôi lúc còn quan tâm cô nữa. Chuyện này...

- Hiểu Hy!

Đang rối bời giữa biết bao suy nghĩ, đột nhiên ai đó gọi tên khiến cô giật mình. Cô quay người lại nhìn kẻ từ đâu xuất hiện trước cổng nhà, trong một khoảnh khắc cả người cứng đờ lại, không cách nào phản ứng được. Bên ngoài song cửa lớn, Vương phu nhân đang dùng vẻ mặt đầy xúc động để đối diện với con:

- Con...con về rồi sao?

- ...

- Là mẹ đây, mẹ của con đây!

- ...

- Xin lỗi con, là mẹ có lỗi với con!

Trước những lời thiết tha đó, Hiểu Hy phút chốc cảm thấy rất nực cười. Cô lén hít một hơi thật sâu, dường như là đang thu hết bao nhiêu can đảm lại vào trong từng lời một.

- Bà không phải mẹ tôi!

- Mẹ xin lỗi mà!

- Đi đi! Đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa!

- Con! Về với mẹ đi! Con đừng tổn thương mẹ như thế mà!

Cô giương đôi mắt đầy tuyệt vọng nhìn người mình từng tin yêu nhất trên đời, khóe môi mấp máy một câu chất chứa biết bao đau đớn từ sâu tận thân tâm:

- Nếu không muốn con tổn thương mẹ...vậy thì...vậy thì tại sao mẹ lại tổn thương con?

#Thực





Tôi Muốn Yêu Anh


12

- Tại sao khi ấy lại nhẫn tâm tổn thương con?

- Hiểu Hy...

- Đủ rồi! Về đi! Mối quan hệ này đã chấm dứt từ cái lúc mà tôi phải nhận bản án hai năm tù rồi!

Cô xoay lưng, bước vội vào trong nhà, mặc kệ những lời gọi của người đàn bà ở bên ngoài khung cửa lớn. Hứa Hiểu Hy phải cắn vào môi dưới thật mạnh mới có thể kiềm chế được bản thân, dùng nỗi đau thể xác để ngăn cản những giọt lệ sắp sửa ứa ra từ vết thương tinh thần. Trong khi đó, Vương phu nhân sau một hồi không dụ dỗ được con gái liền bực tức, dậm châm bình bịch:

- Cái con ngu này, đúng là không biết trời cao đất dày! Mới sải cánh được một lúc đã vội tưởng mình là đại bàng. Lúc trước là ai nuôi nó thành người chứ?!

Tài xế Tình không nói bất cứ lời nào trước sự thay đổi thái độ đến chóng mặt này, chỉ lặng lẽ nở một nụ cười nồng đậm vị mỉa mai.

Nuôi con bé Hiểu Hy thành người? Từ sau khi ông chủ quá cố mất, không biết con bé đáng thương có đã bao giờ được mẹ cho ăn một bữa cơm đúng mực chưa nữa.

Một ngày xưa cũ, từ rất lâu rồi, lúc mà ông chuẩn bị ngả lưng xuống giường sau một ngày dài thì bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa. Mở cửa ra, ông trông thấy cô nhóc chín tuổi đang bẽn lẽn đứng ở đấy, bàn tay hao gầy túm chặt chiếc váy mỏng:

- Trong nhà còn chỗ nào còn cơm không chú?

- Sao thế?

- Hôm nay con đi học về trễ, lúc về thì con không thấy còn chút cơm nào cả. Hỏi cô giúp việc thì cô ấy bảo đã mang cho chó trong nhà ăn hết rồi. Con tính nhịn đói đi ngủ, cơ mà con đói quá, con chịu không nổi!

Khi ấy, trong ánh sáng huyền ảo từ chùm đèn đắt tiền, không biết ông đã nhìn thấu được bao nhiêu tủi thân lẫn bao nhiêu gắng gượng.

Tủi thân vì bản thân còn không được ăn no như chó, gắng gượng vì con bé biết ngoài người cha xấu số ra, sẽ chẳng có ai thương lấy con bé nữa.

Và đêm ấy, ông đã lén dẫn con bé ra ngoài, cho nó ăn thoải mái với mấy đồng tiền ít ỏi trong ví. Kể cũng lạ. Mẹ nó thì trả tiền cho ông, ông thì lại lấy tiền đó để "trả" lại cho con bé. Cái này nên gọi là cẩu huyết hay là một câu chuyện đầy hài hước?

Hài hước nhưng có ai vui nổi?

Tài xế Tình khe khẽ thở dài rồi trở về chiếc xe mình lái suốt bao năm, bên tai ong ong những câu mắng chửi khó nghe của bà chủ.

May thật đấy, con bé vẫn được học hành tử tế!

Ít nhất là hoàn thành được tất thảy trừ đại học.

Nếu không có sự kiện đó...

- Tài xế Tình, sao còn chưa đi?

Ông quan sát bà chủ qua kính chiếu hậu, từ đầu đến cuối chẳng có chút mảy may quan tâm nào đến sự giận dữ ấy. Vương phu nhân đã bực mình vì cái con ranh kia bây giờ lại càng bực mình vì thái độ thờ ơ của đối phương. Bà nghiến răng nghiến lợi, trong mắt ẩn chứa vô vàn sắc lạnh cùng tàn nhẫn.

- Con khốn nạn, rượu mời không uống muốn uống rượu phạt!

Hiểu Hy ở trong nhà, giương đôi mắt tuyệt vọng nhìn chiếc xe đắt tiền mất hút. Cô bỗng bật cười một cách kì lạ, nước mắt cũng từ hốc mắt ứa ra thành dòng.

Mẹ sao? Con sao? Nếu có thể gọi nhau thân thiết như thế vậy thì tại sao khi ấy không đối xử với cô hệt như thế?

Cô có làm gì sai đâu?

Hay tại vì cô là con gái?

Nhưng tự mình đẩy con gái mình vào tù thì liệu có xứng đáng được tin yêu như thế, trân trọng như thế?

Hiểu Hy tự mình khóc rồi tự mình cười, sự cô đơn phủ đầy thân thể gầy guộc đến đáng thương. Cô phải thừa nhận một chuyện rằng ban nãy, lúc mà bà ta gọi cô là con, cô thật sự muốn lao tới ôm chầm lấy bà ta mà khóc thật lớn. Chỉ là cô vẫn còn đủ tỉnh táo để biết rằng người đàn bà thâm độc đó sẽ một lần nữa đẩy cô ra mà chẳng hề thương tiếc, sẽ một lần nữa sẵn sàng bỏ rơi cô, để cô chơi vơi giữa biết bao cơn mưa lớn trong suốt quãng đời còn lại. Bởi cô biết, bản thân vừa làm một điều gì đó khiến bà ta phải ở trên cao cúi đầu xuống nhìn mình.

Cô không ngu ngốc đến độ nhìn không ra rằng người mình từng gọi là mẹ đang muốn lợi dụng mình.

Nhưng lợi dụng vì điều gì?

Trong khi đó, Vương phu nhân vừa về đến nhà đã đập vỡ một chiếc bình đắt tiền, dọa cho đám giúp việc sợ hãi không thôi. Vương lão gia vừa nhìn đã biết được người đàn bà này chẳng làm xong chuyện, dù thân tâm không ngừng khinh bỉ nhưng bên ngoài vẫn tỏ ra quan tâm:

- Ai lại chọc giận phu nhân nhà này rồi?

- Còn ai ngoài cái con quỷ cái đó nữa! Nó ỷ được ở nhà giàu có nên bây giờ không xem ai ra gì!

- Thế là Hiểu Hy không chịu về nhà sao?

- Tốt nhất là đừng về nữa! Nhà họ Vương này không phải nhà nó!

Nhìn bà ta hậm hực bỏ vào phòng, Vương lão gia chỉ nhún nhẹ vai, nhàn nhạt cất lời:

- Giận dữ là nguồn cơn của mọi sự thất bại! Nhưng xem ra con bé đó không ngu ngốc như mình tưởng.

Ông chậm rãi nhấp một ngụm rượu, phong thái nho nhã hệt như một người có tri thức. Thế nhưng, ngoài ông ta ra, chỉ có người đàn bà ban nãy biết được ông là kẻ như thế nào trong quá khứ mà thôi.

Quan tâm làm gì nữa? Bây giờ ông ta có tiền rồi cơ mà?

Ở cái thành phố này ai quyền lực bằng ông ta, giàu có bằng ông ta?

Chỉ là đối với ông, mọi thứ chưa bao giờ là đủ.

Vương lão gia bỗng đổ hết thứ rượu quý trong ly ra sàn nhà, nụ cười trên môi vẫn luôn nồng đậm ý vị thâm độc.

- Nếu không dùng tình được thì phải dùng lý thôi! Hứa Hiểu Hy, để dượng xem sau hai năm chật vật trong tù, con đã trang bị được những gì để chống lại ba dượng của mình!

#Thực





Tôi Muốn Yêu Anh


13

- Cái gì? Ông bảo tôi hẹn gặp chị Dục sao? Hơn nữa còn đến tận căn nhà đó đón con ranh đó về?

- Tôi làm mọi chuyện vì căn nhà này thôi.

- Không! Tôi sẽ không cúi mình trước cái thứ khốn nạn đó!

Vương phu nhân cáu gắt lên, để lộ những vết nhăn nơi khóe mắt, để lộ dấu chân vội vã của năm tháng, của thời gian. Vương lão gia hạ thấp giọng, bắt đầu dùng lời ngon tiếng ngọt để dỗ dành vợ.

- Chúng ta sẽ tống nó ra khỏi căn nhà này sớm thôi!

- Nhưng ông tìm nó để làm gì?

- Chẳng phải con bé là con ruột của bà sao? Mà nhà chúng ta lại là nhà có quyền, nếu lỡ bị mấy tên nhà báo soi mói, bảo rằng chúng ta bỏ rơi Hiểu Hy thì không hay chút nào!

- ...

- Chỉ một thời gian thôi, nhé?

Bà làm gì cãi lại được nữa, thế nên có uất ức thêm cũng phải nhịn mà gọi điện cho chị Dục. Dục lão phu nhân cũng chẳng phải dạng vừa, sớm đã suy tính đến cuộc hẹn này, còn đoán đúng được ý định của đôi vợ chồng đê tiện. Thế là chiều hôm đó bà liền sắp xếp công việc, âm thầm dặn dò con trai cách đối phó với họ. Riêng con dâu của mình, bà để cho Nhất Ngôn tự dùng lời lẽ của mình để thuyết phục cô "hợp tác". Ban đầu, cô nhất quyết không chịu, chỉ là Nhất Ngôn là người giỏi giang trong việc thuyết phục người khác, vậy nên sau cùng cô vẫn phải đồng ý. Cho đến khoảng năm giờ chiều cùng ngày thì hai người kia xuất hiện.

Cả hai ăn mặc rất lịch sự và nhã nhặn chứ không hề sang trọng hay phô bày. Hai mẹ con nhà họ Dục cũng vậy, riêng Hiểu Hy lại được trang điểm kĩ càng, từ cách ăn mặc đến hành xử đều rất tinh tế. Nếu người ngoài nhìn vào nhất định sẽ nghĩ cô là tiểu thư nhà quyền quý, có xuất thân không tầm thường chứ không phải là kẻ mới ra tù chưa quá một tháng. Khoảnh khắc trông thấy cô cúi đầu chào mình, Vương phu nhân rất tức giận nhưng chẳng thể làm gì cả. Bà cho rằng cô làm màu, giả vờ thanh cao. Còn Vương lão gia lại tỏ ra rất hài lòng với cô, còn khéo khen Dục lão phu nhân biết dạy dỗ con dâu. Trước lời khen đó, Dục lão phu nhân chẳng hề để tâm tới, cứ liên tục trò chuyện với Hiểu Hy. Ông ta cảm thấy mình bị khinh thường, chỉ là ông không sốc nổi như vợ, vẫn có thể điềm nhiên cùng ngồi vào bàn, dùng bữa.

- Ái chà, Tiểu Ngôn năm nào bây giờ lại lớn khôn và đẹp trai thế này!

Đang chuyên tâm ăn, Hiểu Hy nghe Vương phu nhân khen hắn liền khựng lại. Dục Nhất Ngôn cười nhẹ, hờ hững đáp:

- Tiểu Hy hồi bé rất mũm mĩm, đáng yêu, còn bây giờ...

- À thì...

- Tại con bé ham học, không chịu ăn uống gì hết cả mà!

Vương lão gia nói đỡ một câu, cố gắng để bầu không khí luôn ở trạng thái hòa hoãn. Vương lão phu nhân để tay dưới bàn, âm thầm cuộn lại thành quyền, cảm thấy đứa trẻ hôm nào đã không còn tầm thường nữa.

Mà cũng phải thôi, chỉ gần ba mươi tuổi đã gây dựng được sự nghiệp, cho dù trước đó được hưởng gia tài của cha mình để lại thì hắn vẫn là kẻ có bản lĩnh.

Hiểu Hy nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh mình một hồi, vẫn chưa thể tiếp thu được những gì vừa xảy ra. Bọn họ trò chuyện cứ như là quen nhau từ rất lâu rồi vậy, còn thân mật gọi là Tiểu Ngôn, Tiểu Hy và cả cô hồi bé...

Khoan...khoan đã! Không lẽ...

Lí do mà hắn cùng Dục lão phu nhân yêu thương cô như thế...

- Nhân buổi gặp mặt này đây, tôi xin được nói vài lời với chị thông gia. Là tôi có lỗi với Hiểu Hy, để con bé phải lao đao trong tù suốt hai năm trời!

Vương phu nhân trợn tròn mắt nhìn chồng, không thể hiểu nổi tại sao chồng có thể nói những lời hồ đồ như thế. Vương lão gia tiếp tục vào vai, trong giọng nói chất chứa biết bao ăn năn.

- Mọi chuyện năm ấy đều là hiểu lầm, chỉ tại tôi không chịu đứng ra giải thích rõ ràng nên mới...

- ...

- Bây giờ con bé ra tù rồi, phận làm cha, làm mẹ như chúng tôi cần phải biết trọng trách và nghĩa vụ của mình. Suốt hai năm xa cách, gia đình chúng tôi cần sum vầy một cách đúng...

Ông ta chưa nói xong thì đã bị âm thanh gì đó cắt lời. Là Hiểu Hy vừa cắm mạnh cái nĩa vào miếng thịt hun khói, mấy đầu ngón tay còn đang run rẩy không ngừng. Nhất Ngôn phải nắm lấy tay cô để giúp cô giữ bình tĩnh. Không ngờ hành động này khiến ông ta được gió dong buồm.

- Con gái không nên xúc động quá, chúng ta sẽ sớm được đoàn tụ!

Cô hận đến độ có thể cầm dao để phanh thây ông ta ra, tức giận tới nỗi phải túm thật chặt bàn tay to lớn của người bên cạnh để điều chỉnh lại hơi thở lẫn suy nghĩ. Dục lão phu nhân cũng rất khinh thường mấy lời này, chẳng hề ngần ngại mà phô bày ở trong lời nói:

- Đoàn tụ sao? Chuyện này thì tôi chẳng rõ, cơ mà tấm ảnh gia đình ở nhà anh chị lại thiếu mất con dâu, chị Hứa...Vương đây bảo là do con bé đi du học mất. Vậy thì chị Vương việc gì phải nói dối, giấu giếm chuyện con bé đã không còn được tự do?

Việc bà không nói thẳng hai chữ "đi tù" đã chứng tỏ bà cực kì quan tâm đến cảm nhận của cô, tránh việc tổn thương cô xuống mức thấp nhất có thể. Vương phu nhân nhất thời lúng túng, chỉ có mỗi Vương lão gia là đối diện được với những lời đâm chọt ấy.

- Đẹp khoe xấu che, việc con bé đi tù là việc xấu, chúng tôi phải...

- Ông anh là người ngoài nên không biết gia đình chúng tôi thân thiết như thế nào. Đẹp xấu cái gì, là người một nhà có nhất thiết phải lừa dối nhau như vậy?

Bị đối phương cho ra rìa, Vương lão gia bắt đầu cảm thấy tức giận, chỉ là việc che giấu cảm xúc là điều gì đó ông ta rất thành thạo, từ đầu tới cuối vẫn cười rất chuyên nghiệp.

- Dù gì thì con bé vẫn nên ở với chúng tôi một thời gian, sau đó trở lại nhà chồng sau cũng được!

- Chuyện này thì phải hỏi con dâu, tôi không có quyền quyết định.

Cho tới lúc này, mọi sự tập trung đều đổ dồn lên cơ thể nhỏ bé. Hiểu Hy vẫn nắm chặt tay Nhất Ngôn, thu hết can đảm để đối diện với hai con cáo già.

- Phận làm con làm sao cãi lời được cha mẹ!

- Nào, dượng đâu có ép con?

- Con cũng đâu có bảo dượng ép?

- Con...

Thái độ của cô làm ông rất bất ngờ. So với cái đêm tịch mịch đó, cô bây giờ hoàn toàn khác, dáng vẻ yếu đuối thường thấy chẳng hề còn. Lúc nói chuyện, cô cũng dám mặt đối mặt, không có chút né tránh. Điều này làm ông thận trọng hơn, không thể nhởn nhơ đối diện với cô như trước được nữa.

- Thưa mẹ, có lẽ con sẽ về ở với gia đình mình một thời gian. Có nhiều chuyện con muốn "tâm sự" với họ.

- Được thôi, con cứ việc!

Hiểu Hy gật nhẹ đầu, đưa mắt nhìn sang người mà mình từng tin yêu nhất trên đời. Cô đủ khôn ngoan rồi, nhìn thấu được sự cay nghiệt sâu thẳm trong ánh mắt đó. Điều này càng làm cô thêm quyết tâm, quyết tâm dành lại được toàn bộ những gì thuộc về mình.

Muốn bắt cọp thì phải vào hang cọp, sẽ rất nhanh thôi!

Bây giờ cô đã có người chống lưng, còn cần gì phải sợ hãi bất kì ai hay bất cứ điều gì từ căn nhà ấy nữa?

- Liệu con trai tôi có thể đến sống cùng?

- Không được đâu!

Vương lão phu nhân lập tức lên tiếng phản đối. Dục phu nhân nhàn nhạt mỉm cười:

- Sao thế? Trước đây chị rất thích thằng bé đến nhà!

- Tại...tại gia đình tôi rất nhàm chán, chỉ sợ Tiểu Ngôn sẽ không chịu được!

Cuộc trò chuyện cho tới cuối cùng cũng chỉ toàn là châm biếm đầy sâu cay. Lúc ra về, Vương lão gia cứ tỏ ra là rất luyến tiếc con gái, chỉ mong cô sớm về nhà. Thái độ ấy có bao nhiêu giả dối cô còn nhìn không ra?

- Con gái, dượng và mẹ vẫn luôn nhớ con! Nhớ về sớm nhé!

- ...

- Rồi chúng ta sẽ là một gia đình đầy ấm áp và hạnh phúc! Dượng và mẹ yêu con!

#Thực





Tôi Muốn Yêu Anh


14

- Dượng và mẹ yêu con!

Nhìn chiếc xe hơi sang trọng khuất dần dưới ánh đèn hiu hắt, trong lòng Hiểu Hy không ngừng dậy sóng, có lúc còn cảm thấy buồn nôn.

Yêu sao?

Sao ông ta có thể dùng ánh mắt chan chứa biết bao tình thương đó để nhìn chính đứa con gái mà ông ta từng muốn xâm hại?

Lúc thốt ra câu "yêu con", ông ta có cảm thấy tự mỉa mai chính mình?

Yêu con sao?

Dượng và mẹ yêu con sao?

Cô bật cười khe khẽ, bờ vai nhỏ bỗng chốc trở nên run rẩy. Dục lão phu nhân nhắc khéo con trai, ý muốn hắn an ủi cô rồi bỏ vào trong nhà trước. Dục Nhất Ngôn cũng nhận ra vợ mình không ổn, vậy nên vội vàng muốn dìu cô vào trong. Hứa Hiểu Hy phản kháng lại hắn, thái độ bỗng trở nên xa cách:

- Rốt cuộc anh có mối quan hệ gì với nhà họ Hứa?

Hắn đưa tay vỗ trán, biết mình không thể giấu giếm gì được nữa. Trước khi giải thích, hắn bảo cô đến ngồi xích đu cùng mình bởi sau một màn "đấu đá" vừa rồi, chắc cô đã thấm mệt. Khi đã yên vị, hắn mới bắt đầu giảng giải.

- Ba anh và ba em là bạn thân, thế nhưng gia cảnh của cả hai lại rất khác nhau. Chú Hứa có gia thế hiển hách hơn, còn ba anh thì lại nghèo khó. Vậy mà chú vẫn giúp đỡ ba rất nhiều, còn không ngần ngại đổ ra biết bao nhiêu tiền để ba anh lập nghiệp. Trời không phụ lòng người, sau bao lần thất bại thì ba anh cũng đã xây dựng được một cơ đồ vững chắc. Lúc ấy thì mẹ cũng vừa sinh anh ra.

Nhất Ngôn tạm dừng lại, dõi mắt nhìn khuôn mặt nhạt nhòa dưới ánh đèn vàng vọt. Sự yên tĩnh đó làm hắn cảm thấy an tâm hơn đôi chút.

- Chú Hứa không ngừng, không ngừng giúp ba anh về mặt tài chính, còn mẹ thì ở bên giúp sức về mặt tinh thần. Ba anh cứ như diều gặp gió, làm ăn hết sức thuận lợi, chẳng mấy chốc đã có trong tay là một gia sản nứt vách. Anh nhớ năm anh lên lớp một thì ba được lên báo, khi ấy cả hai nhà rất vui, còn tổ chức tiệc tùng linh đình. Sau đó ít lâu nữa thì cô Hứa mang thai, chính là em!

Nói đến đây, hắn trông thấy bàn tay hao gầy kia bỗng cuộn lại thành quyền, tuy nhiên vẻ mặt vẫn bình thản đến kì lạ. Có lẽ cô đang cảm thấy rằng sự xuất hiện của mình đã khiến bức tranh màu hồng ấy trở nên xám xịt hơn, có lẽ vậy.

Nhất Ngôn tính không kể tiếp nữa, bởi càng về sau mọi chuyện càng bi thương. Chỉ là cô vẫn đang chờ đợi, hắn làm sao có thể ngó lơ?

- Cho tới lúc em chào đời, mọi chuyện vẫn rất ổn thỏa. Anh lúc đó được bảy tuổi, rất thích em, hoặc là do anh thích có em gái, hoặc là do sau này em sẽ là vợ anh. Vì vậy anh rất hay sang nhà chú Hứa, chăm em còn nhiều hơn cả cô chú. Anh còn tự mình bón em ăn, giúp em mặc, thậm chí còn...thay tã cho em...

Hắn ngượng ngùng lắp bắp mấy chữ cuối. Cô chẳng cảm thấy gì cả, chỉ lạnh nhạt hỏi:

- Sau đó thì thế nào?

Thái độ này của cô làm hắn có chút thất vọng.

- Sau đó, lúc em được sáu tháng tuổi thì phát hiện chú Hứa mắc bệnh ung thư. Dù đã cố gắng chạy chữa nhưng vẫn không qua khỏi. Lúc em chuẩn bị đón sinh nhật một tuổi cũng là lúc ba em ra đi vĩnh viễn. Mẹ em đã suy sụp một khoảng thời gian dài, có lúc ba mẹ anh còn đón em về để chăm sóc hộ. Và rồi mọi chuyện dần nguôi ngoai, cô Hứa đã vượt qua được cú sốc tinh thần, tiếp tục vừa chăm sóc em vừa coi quản sản nghiệp mà chú để lại. Ba anh khi ấy rất thương cô, hứa sẽ coi em như con gái, dành cho em tình thương như một ngươi ba thật sự. Chỉ tiếc là...

- ...

- Vài tháng sau, ba anh mất trong một tai nạn thương tâm!

Nhất Ngôn quay mặt đi chỗ khác, giọng bắt đầu chất chứa run rẩy. Hiểu Hy ngẩng đầu nhìn đối phương, trong mắt long lanh biết bao chua xót. Cô muốn đưa tay lên để vỗ về hắn, thế nhưng vừa đưa tay lên được một quãng lại rụt tay về mất. Bởi cô sợ.

Sợ gì ư? Cô thật sự không rõ!

- Ít lâu nữa thì anh với mẹ chuyển qua nước ngoài sống, tạm thời phải tạm biệt em một thời gian. Đó thật sự là một quãng thời gian dài, anh lúc nào cũng nhớ em. Trong hộc tủ anh còn cất que kem mà hồi bé ăn xong em đã đưa cho anh. Đến khi hoàn thành toàn bộ quá trình học tập, anh không học đại học mà về nước, vay của mẹ một số tiền lớn để tự làm ăn. Anh cũng như ba, khởi nghiệp vô cùng khó khăn. Nhưng anh biết vạn sự khởi đầu nan, lúc đã tiêu sạch tiền vay của mẹ mà vẫn chẳng đạt được thứ gì, anh bắt đầu nghĩ đến chuyện đi làm nhân viên của một công ty nọ. Ở đó, giám đốc công ty rất chiếu cố anh, còn tự tay chỉ anh làm thế nào để lập nghiệp, để đối diện với khó khăn trên thương trường. Vào năm hai mươi sáu tuổi, cơ bản anh đã là người thành đạt!

- Anh rất giỏi giang!

- Không phải đâu, tất thảy đều là có quý nhân phù hộ. Nếu năm ấy không có vị giám đốc đó, liệu giờ này anh có được ăn sung mặc sướng?

- ...

- Mà kể cũng khổ, sau khi có tiền rồi anh mới bắt đầu tìm về em, thế mà tìm rất lâu vẫn chẳng thấy. Lúc anh định về tận nhà cô chú để tìm thì nghe phong thanh tin em đang ngồi tù. Âm thầm điều tra mọi việc, phát hiện cô Hứa nay đã có chồng mới, có thêm hai đứa con trai, không những thế còn tự mình kiện em ra tòa.

- Vậy tại sao anh không tìm tôi?

- Lúc xuất ngoại em vẫn chưa được hai tuổi, ngay cả mặt anh còn không nhớ thì làm gì những chuyện xưa cũ?

Dục Nhất Ngôn bỗng bật cười khe khẽ:

- Nhưng cuối cùng em vẫn tự mình tìm đến anh!

Hứa Hiểu Hy nhìn hắn cười ngây ngốc, trong giọng xen lẫn chút kiêu ngạo:

- Chẳng qua là anh có tiền có quyền!

- Anh biết em muốn nói gì. Nếu anh không phải là người như thế em nhất định sẽ không tìm đến anh. Nhưng cô bé ngây thơ, liệu anh sẽ để em chạy đi tìm một người khác mà không phải là anh sao?

- ...

- Anh nghĩ sau khi ra tù, em sẽ được quay về nhà họ Hứa - nay đã là nhà họ Vương. Nào ngờ em lại bị người đàn bà kia hất hủi như thế. Vốn định đón em về, nào ngờ em chẳng phải dạng vừa, nuôi ý định giành lại mọi thứ thuộc về mình. Thật ra việc em xuất hiện ở khách sạn anh đã biết từ trước rồi.

Hiểu Hy mở to mắt nhìn hắn, khóe môi run rẩy cất không thành lời:

- Vậy...vậy là...

- Ừ! Là anh cố tình rơi vào cái bẫy của em!

- Anh...

- Cô bé, em thật sự ngây thơ! Nếu không có anh, những chuyện em làm tiếp theo sẽ rất khó khăn!

Cô cắn vào lưỡi mình, dùng cơn đau để xua bớt hồ hởi trong lòng. Hồ hởi vì những lời đường mật kia, lời nào cũng như đang dành vô vàn tình yêu cho cô vậy.

- Hiện tại em cứ về nhà họ Vương kia. Không sao cả, anh vẫn ở ngay đây, sau lưng em!

- Tôi không sợ!

- Sợ hay không không phải tin em nói là được!

Hứa Hiểu Hy bật dậy, tiến nhanh vào trong nhà. Dưới ánh trăng huyền ảo, bóng lưng ấy càng thêm nhạt nhòa. Dục Nhất Ngôn nhìn theo bóng lưng khiến mình đê mê kia, chậm rãi lặp lại sự chân tình:

- Không sao cả, anh vẫn ở ngay đây, sau lưng em!

#Thực





Tôi Muốn Yêu Anh


15

- Đêm qua con ngủ ngon chứ?

- Vâng ạ, cảm ơn mẹ!

Hiểu Hy lễ phép vâng dạ, vô tình trông thấy Dục Nhất Ngôn đứng bên cạnh mình, mặt đang đỏ ửng cả lên. Cô ngẩng đầu nhìn mẹ chồng, phát hiện bà đang cười rất ám muội. Cô chẳng hiểu gì cả, định lên tiếng hỏi thì Dục lão phu nhân đã lảng đi trước. Cho tới lúc này, hắn mới giả vờ ho khù khụ, nhẹ nhàng nghé sát tai cô:

- Ý của mẹ là đêm qua chúng ta có...hạnh phúc không!

Nghe xong, mặt cô cũng từ từ đỏ lên, cảm thấy ngượng ngùng vô cùng. Phản ứng này của cô khiến hắn bật cười, bỗng dưng nhìn ra cô rất đáng yêu, vẫn còn giữ lại được chút gì đó từ thời thơ ấu. Hoặc là cô vẫn luôn đáng yêu như thế, chẳng do là thời cuộc ép cô phải gồng mình, gắng gượng thôi.

Phải chi anh chịu tìm em sớm hơn!

Nhưng chuyện này cũng không hoàn toàn trách hắn được. Người đàn ông nào chẳng muốn trong mắt người yêu mình là kẻ thành công chứ. Vả lại, hắn làm sao ngờ được ở căn nhà đó lại...

Khoan đã, hình như hắn còn chẳng biết cô ở căn nhà đó thật sự gặp phải chuyện gì. Khá lâu về trước, hắn chỉ hay được tin cô đi tù vì tội cố ý gây thương tích, nạn nhân chính là người ba dượng kia. Khi gặp nhau ở khách sạn, cô cũng chỉ mập mờ bảo là chuyện cá nhân. Vậy thật chất...

Lúc này, cả hai đã ra đến ngoài sân. Hắn đột nhiên đặt vali trong tay xuống rồi nắm lấy tay cô:

- Tiểu Hy, rốt cuộc ở căn nhà đó em đã gặp phải chuyện gì?

Nghe thấy hắn xưng hô với mình thân mật như vậy, ngoài việc dâng lên chút mỉa mai trong lòng thì chẳng thể làm gì được nữa.

Hắn vẫn nghĩ cô đơn thuần là tiểu cô nương năm đó để hắn thay tã cho sao?

Cô lớn rồi, trở thành một Hứa Hiểu Hy mang trên mình nhiều vết thương chai sạn. Khốn hơn nữa cô là kẻ có tiền án hình sự. Nếu ngay từ đầu, cả hai hệt như trời sinh một cặp thì bây giờ, một kẻ đã là hạc, một kẻ lại thành đỉa.

Đầu xuôi nhưng đuôi chẳng lọt!

Mặt khác, cô biết mình đáng khinh bỉ ra sao. Cho dù hắn không nghĩ đến nhưng trong thân tâm, cô vẫn không ngừng tự nguyền rủa chính mình. Giả sử hồi nhỏ hai người không thân thiết, hai nhà không quen nhau thì hiện tại, cô chẳng phải là một con điếm sao? Thay vì lấy tiền, cô lại lợi dụng hắn để đoạt lại cuộc sống. Vậy thì cô có xứng đáng với hết thảy ngọt ngào lẫn ấm êm mà hắn mang đến?

Đừng lo, cô biết mình nằm dưới vũng sình mà!

- Này, em sao thế?

- À không, tôi...

- Em khóc sao? Sao mắt lại đỏ thế này?

- Tôi khóc?

Cô đưa tay lên lau nhẹ khóe mi, quả nhiên đầu ngón tay vương chút lệ nhoà. Hiểu Hy một lần nữa âm thầm cười mỉa mai, nước mắt làm nhòa đi những gì cô suy nghĩ. Khóc vì cái gì đây? Vì cuộc đời rẻ rúng hay vì thương cho chính mình dơ bẩn?

Đột nhiên Nhất Ngôn ôm chầm lấy cô, để cô ghì đầu vào bờ vai vững chãi của mình. Cô mở to mắt, bên tai truyền tới âm thanh chan chứa yêu dấu:

- Anh đã hứa là sẽ không để em khóc nữa, vậy mà anh lại...

Cô không có phản ứng, trong một khoảnh khắc nào đó đã trở nên yếu ớt, thật sự dựa vào vòng tay ấy. Phải chăng vì hai người sắp phải xa nhau một thời gian nên đây là thời điểm thích hợp để nỗi nhớ thăng hoa?

- Kể anh nghe, rốt cuộc ở căn nhà đó em đã phải chịu những gì?

- Nhiều, rất nhiều, kể không hết.

- Vậy tại sao em lại vào tù?

- Tôi tưởng anh biết.

- Nhưng những gì trên báo viết chỉ là mặt nổi!

Hiểu Hy hệt như một con rối, chẳng được ai điều khiển nên chẳng có sức sống, hoàn toàn dựa dẫm vào người đàn ông này. Cô nhìn bầu trời xanh ngắt, thều thào khe khẽ:

- Kẻ mà tôi gọi là ba dượng đã xâm phạm tôi.

- Cái gì cơ?

- Bởi vậy tôi đã cầm kéo để phản kháng lại, trong lúc giằng co đã đâm ông ta một nhát. Người đàn bà tôi gọi là mẹ nhất quyết không tin tôi, còn tự kiện tôi ra tòa. Sau đó thì anh biết đấy, năm 20 tuổi, tôi đi tù.

Lúc thuật lại quá khứ bi thương của mình, cô chẳng mảy may chút cảm xúc. Có vẻ với những gì tăm tối ấy, cô đã không còn quá đau.

Hoặc là đã đau đến độ không đau được nữa.

Nhất Ngôn muốn buông đối phương ra để nhìn mặt, thế nhưng hắn biết rằng cô đang dựa vào mình nên cứ để như vậy. Hình như hắn giận tới nỗi cô nghe cả tiếng răng nghiến ken két vào nhau. Hiểu Hy bật cười nhẹ nhàng, trên mặt luôn có hai chữ thờ ơ.

- Hai năm lao đao qua rồi, bây giờ là lúc để tôi đòi lại những gì mình...

Đúng lúc này, chiếc xe sang trọng xuất hiện hồi chiều qua bây giờ lại xuất hiện lần nữa. Nhất Ngôn vẫn không buông cô ra, hướng ánh nhìn gai góc về phía chiếc xe đó, đay nghiến:

- Cũng là lúc để anh bảo vệ em!

Vương lão gia và Vương phu nhân ở trong xe, bắt gặp cảnh tượng đôi nam nữ đang ôm ấp thân mật. Vương phu nhân liếc ngoáy đủ điều:

- Yêu thương nhau quá nhỉ! Ghê gớm lắm!

Trái lại, Vương lão gia cảm thấy rất phấn khích, chiếc nhẫn lớn trên tay lóe lên một tia sáng.

- Như vậy thì càng dễ lợi dụng!

- Ông nói gì cơ?

- Tôi nói là con gái được yêu thương như thế là tốt rồi!

Bà ta bĩu môi, bực dọc sai tài xế mở cửa xe. Vương lão gia tự mình mở cửa, chậm rãi nở một nụ cười giả tạo.

- Con gái, dượng và mẹ đến con rồi!

Nhất Ngôn vẫn không buông cô ra, rõ ràng là đang muốn dằn mặt bọn họ. Hắn muốn cho họ thấy cô có chỗ dựa rất vững chãi, đừng hòng tổn thương cô thêm một lần nào nữa. Mãi cho tới lúc cô cắn nhẹ vào tai hắn, hắn mới không ôm cô nữa.

Vương lão phu nhân nhìn cô ăn mặc chỉnh tề, trang điểm kĩ càng liền cười khinh khỉnh. Xem ra ở căn nhà này cô được chăm sóc rất tốt!

Nhưng về nhà họ Vương thử xem?

- Hôm nay chị thông gia không có ở nhà sao?

- Mẹ vẫn chưa ngủ dậy!

Hắn không hề ngần ngại mà đáp trả lời của "ba vợ". Vương lão phu nhân bỗng cảm thấy tức tối. Rõ ràng đã biết hôm nay vợ chồng bọn họ đến mà giờ này vẫn không thèm dậy, có phải là khinh thường họ quá rồi không?

- Không sao cả, chị thông gia vất vả rồi! Nào, về thôi con gái!

Hiểu Hy không thèm nhìn mặt ông ta, lập tức đi nhanh ra xe, ngồi ở ghế lái phụ. Trước khi đi, Vương lão gia không quên chào hỏi con rể:

- Thời gian qua cảm ơn con chăm sóc con bé!

- Còn chăm sóc cả đời, cảm ơn sớm quá rồi!

Việc cậu nói chuyện không hề có kính ngữ dĩ nhiên khiến ông ta tự ái, chỉ là con cáo già này sống bao nhiêu năm, trải qua bao nhiêu chuyện rồi chứ. Ông vẫn điềm đạm mỉm cười, cất giọng khàn khàn:

- Ba đảm bảo với con là Hiểu Hy sẽ được chăm sóc tốt nhất có thể! Vợ của con ba không dám động vào đâu!

Dục Nhất Ngôn bình thản đối diện với sự giả tạo kia, nhếch nhẹ môi:

- Biết điều!

#Thực





Tôi Muốn Yêu Anh


16

- Biết điều!

Một lời vô cùng ngắn gọn kia lại khiến Vương lão gia cay cú suốt đường về nhà. Vương phu nhân cũng chẳng vui vẻ gì, vậy nên bầu không khí trong xe vô cùng ngột ngạt. Hiểu Hy không thèm quan tâm đến họ, chỉ tựa người vào ghế rồi giương đôi mắt thẫn thờ ngắm nhìn phố xá ngoài khung cửa sổ. Cửa sổ thì nhỏ mà thành phố lại to, không cách nào một lượt có thể ngắm hết được.

Mang tiếng là tiểu thư của một gia đình giàu có, vậy mà cho tới tận bây giờ, lúc đã hai mươi hai tuổi, cô mới biết hóa ra trong chiếc xe đã tồn tại từ khá lâu này có mùi thơm của lavender.

Hài hước nhỉ?

- Lắc tay con gái mang xinh quá!

Đột nhiên ông ta reo lên, mắt dán chặt vào chiếc lắc tay nhỏ. Cô rụt tay lại, giấu trong vạt áo lụa. Vương phu nhân bĩu môi khinh bỉ:

- Cái thứ đồ rách đó ai thèm lấy mà giấu chứ!

- Hàng đắt tiền đó!

- Ông tính lừa ai?

- Một chiếc lắc kia có thể đổi được ba chiếc mà bà đang đeo!

Bà ta cảm thấy giá trị của mình bị hạ thấp liền ngoảnh mặt đi, một nỗi nhục nhã ê chề dâng lên. Hiểu Hy ở ghế lái phụ nhẹ nhàng nhếch môi, rõ ràng hoàn toàn xem một màn vừa rồi là một màn hài kịch ngắn ngủi. Tài xế Tình cũng phải cắn cắn môi dưới để ngăn bản thân không được bật cười. Trong phút chốc, người đàn bà quyền lực kia bỗng trở thành một tên hề, không hơn không kém.

Xe phóng vội trên đường, chẳng biết qua bao lâu thì đến nơi cần đến. Cô sớm đã nhận ra cảnh vật quen thuộc, chỉ là thân tâm không mảy may chút sóng gợn nào nữa.

Kí ức xa xăm có khoảnh khắc nào đáng bồi hồi?

Xe vừa dừng lại, Vương phu nhân liền tự mở cửa xe, bực dọc bỏ vào nhà. Vương lão gia thì vừa nhìn cô tươi cười vừa dặn dò tài xế Tình:

- Mang hành lí của con bé vào...

- Để đó!

Cô kiêu ngạo cất lời, chưa từng muốn đặt đối phương vào trong mắt. Tài xế Tình giao lại vali cho cô, để cô tự mình kéo vào trong. Lúc đặt chân lên đến hiên nhà, cô bỗng nghe được tiếng xì xào của đám người nào đó.

- Con gái phu nhân mà phải tự mình xách hành lí vào, chứng tỏ chẳng ai hoan nghênh cô ta về rồi!

- Ai lại thích con nhỏ mới tí tuổi đầu đã đi tù chứ?

- Chả hiểu sao phu nhân lại cho cái thứ sao chổi đó về!

Trước những lời soi mói kia, Hiểu Hy chỉ lặng lẽ bật cười rồi thả vali ra, cao giọng:

- Đám giúp việc nhà này mù hết rồi à?

Hành động này của cô khiến bọn họ giật mình. Dù không ưa nhưng cô vẫn là chủ nhà, họ dám đứng yên tại chỗ trước lời đó sao?

Nhìn năm, sáu cô gái chạy ra, quen có lạ có, Hiểu Hy khoanh tay lại trước ngực, tặc lưỡi:

- Đến ngay cả quy củ cũng quên hết rồi!

- ...

- Sao vậy? Không những mù còn câm sao? Không biết chào tôi à?

Đám người đưa mắt nhìn nhau, miễn cưỡng cúi thấp người, còn chưa thốt lên hai chữ "tiểu thư" thì đã bị cô cắt ngang:

- Cô!

Hứa Hiểu Hy chỉ thẳng mặt một người, giọng đầy kiêu căng:

- Thu dọn đồ đạc rời khỏi đây!

- Cái gì cơ?

- Trong mấy người ở đây thì có ba người mới, tôi không biết họ, họ không biết tôi nên lần này không chào hỏi có thể bỏ qua. Cơ mà cô, chính cô đó, được ở trong nhà này từ lúc tôi mới vào lớp tám đúng không? Thế mà tôi vừa đi hai năm đã quên mặt tôi rồi à? Hay là cái nhà này có kẻ vừa mù, vừa câm, vừa ngu?

Ả người hầu nghiến răng ken két, tay cuộn lại thành quyền nổi rõ cả gân xanh. Thái độ này càng làm cô vạn phần hứng thú.

- Mau, cút đi nào!

- Tôi là người hầu do bà chủ mang về, cô không có quyền đuổi tôi!

- À, vậy là phải đích thân Vương phu nhân đuổi đi cô mới chịu đi đúng không? Mẹ, mẹ nói thử xem?

Đám người hầu nhìn theo ánh mắt của cô, bắt gặp phu nhân ở ngay sau lưng. Vương phu nhân cũng cảm thấy tức giận, định lên tiếng mắng chửi thì bỗng Vương lão gia lên tiếng trước:

- Nhà họ Vương này không chứa chấp kẻ hỗn láo, mau cút đi!

- Thưa ông chủ...

- Chẳng lẽ lời tôi nói cũng không được?

Ả người hầu giận tái mặt nhưng không thể làm gì cả, vài giây sau liền bật khóc nức nở rồi bỏ chạy mất. Đám người còn lại cũng sợ vô cùng, không dám thẳng thừng nhìn cô như ban nãy nữa. Hiểu Hy cảm thấy ra uy đã đủ rồi liền sải chân đi vào trong nhà. Có kẻ biết điều chạy đến mang hành lí lên giúp cô, mấy kẻ khác thì giải tán vội. Đợi cô đi rồi, Vương phu nhân mới trợn tròn mắt:

- Ông làm cái gì thế? Để cho nó tác quai tác quái như vậy mà được sao?

Vương lão gia không màng đến những câu hỏi dồn dập của vợ, tính không trả lời thì bị người đàn bà này đánh liên tục vào người. Ông ta bày ra vẻ mặt chán ghét, trực tiếp đẩy bà ta ngã xuống đất rồi bỏ đi mất. Vương phu nhân giận đến phát điên, trong mắt tràn đầy sự căm phẫn.

- Nhất định là do con quỷ đó! Nhất định nó đã dụ dỗ chồng mình! Hứa Hiểu Hy, từ khi mày chào đời, cuộc sống của tao hoàn toàn bị đảo lộn! Cứ chờ đó, rồi tao sẽ phanh thây mày ra!

#Thực





Tôi Muốn Yêu Anh


17

- Quả nhiên là cáo già!

Hiểu Hy đưa mắt nhìn căn phòng khi trước của mình một lượt, bỗng dưng cảm thấy kinh tởm đến độ buồn nôn. Sạch sẽ như thế này, ắt hẳn ông ta đã sai mấy ả hầu kia lau dọn. Bởi người đàn bà kia ghét cô như vậy, làm sao có thể tự tay lau phòng cho "con gái"?

Bây giờ, cô còn không biết giữa mình và người đàn bà kia là mối quan hệ gì.

Lúc gọi bà ta là mẹ, chính bản thân cô cũng giả tạo biết bao nhiêu.

Đột nhiên một thứ âm thanh vang lên khiến cô giật mình. Hiểu Hy tìm xem thử thứ gì đã phát ra âm thanh đó, sau cùng tìm được nó ở dưới gầm giường. Lúc trông thấy hai con chuột lớn, cô chẳng cảm thấy bất ngờ. Bởi dưới gầm giường có biết bao nhiêu là rác cô còn nhìn không ra?

Cô nhẹ nhàng mỉm cười, một nụ cười có chút gì đó chua chát. Sau đó, cô chậm rãi đi xuống phòng khách, thoải mái buông mình xuống chiếc ghế êm mà đã từ rất lâu rồi mình không được ngồi.

- Cô, tới đây!

Cô người hầu đang cặm cụi lau tivi nghe thấy thế liền co rúm lại, khép nép đến trước mặt cô. Cô khe khẽ thấp giọng:

- Phòng của tôi là cô lau dọn sao?

- Dạ không...không phải...

- Thế thì ai?

- Cô gái đang tưới hoa ngoài sân thưa...cô chủ!

Cô gật đầu hài lòng, nhìn cô gái xa lạ thêm một lần rồi rời đi. Cô này lạ quá, không có đắc tội với cô!

Hiểu Hy đi ra sân, vừa thấy kẻ mình muốn tìm liền xuýt xoa. Đây là người hầu của Vương phu nhân, khi trước cô còn thua cả cô ta. Nhưng giờ ấy à?

- Nãy giờ tưới cây ở đây sao?

- A, cô chủ về rồi sao?

Cô ta tắt vòi nước, cúi chào cô đường hoàng. Cô đưa tay chạm vào một bông hoa đỏ rực, thầm dành cho cô ta một lời khen đầy mỉa mai.

Ả này biết ăn biết nói, kẻ cần luồn cúi nhất định sẽ luồn cúi. Năm xưa ả cũng gọi cô một tiếng cô chủ mà có xem cô ra gì đâu, lúc chỉ có cô một mình còn ra sức ăn hiếp cơ. Chắc là nãy giờ ả cũng quan sát được cảnh cô ra oai, biết được cô bây giờ không còn yếu đuối như vậy nữa.

- Phòng của tôi là do cô dọn dẹp?

- Là...

Cô ta khựng lại, trông thấy nụ cười yêu nghiệt luôn thường trực trên môi cô chủ liền có chút run rẩy. Ả biết mình phạm tội gì, chỉ là ả vẫn cứng mồm cứng miệng:

- Phòng tôi vẫn chưa dọn xong, đang tính làm nốt thì cô chủ đã về rồi.

- Cô xinh thật đấy!

- Sao cơ?

- Bông hoa này xinh thật đấy!

Vừa dứt lời, cô liền ngắt bông hoa đỏ rực kia đi một cách thô bạo. Ả người hầu trợn tròn mắt, run rẩy lùi về sau vài bước. Hiểu Hy xoay xoay bông hoa, nhẹ nhàng thốt lên:

- Nhưng nếu có kẻ cố ý hái đi thì vẫn phải tàn thôi!

Ả hiểu, hiểu ý tứ trong câu nói kia là:

"Cô xinh thật đấy, nhưng nếu có kẻ cố ý ra tay thì vẫn phải chết thôi"

"Kẻ" đó còn ai khác ngoài Hứa Hiểu Hy?

Nghĩ đoạn, cô ta liền cúi đầu, thật sự sợ hãi. Hiểu Hy bật cười khanh khách:

- Xin lỗi, tôi không cố ý hái hoa đâu!

- Không sao cả, chỉ cần là cô chủ thì không sao!

- Nhưng lỡ mẹ tôi biết thì sao đây?

- Không, sẽ không!

Cho tới lúc ả dám ngẩng đầu lên thì cô đã trở vào trong nhà lại rồi.

Sự thâm thúy của cô làm ả sợ đến phát khóc. Không những uy hiếp ả phải biết trên dưới, cô còn uy hiếp ả giữ kín chuyện hôm nay. Xem ra, cô tiểu thư kia không còn ngu ngốc như trước.

Phải làm sao đây?

Rất nhanh sau đó, Hiểu Hy đã trông thấy người lên dọn dẹp phòng mình, không chỉ có cô ả kia mà còn thêm hai người. Nơi đầu tiên và nơi cuối cùng mà họ dọn đều là gầm giường. Cô chỉ biết cười nhạt cho qua.

Cố tình dọn dẹp qua loa mà còn dám mạnh mồm bảo là mình dọn dẹp chưa xong!

Bỗng tiếng chuông điện thoại reo lên khe khẽ. Ba chữ "Dục Nhất Ngôn" hiện trên màn hình, cô nhanh chóng cầm máy lên, vừa nhấn nút bắt máy đã bị hắn "tra tấn":

"Bọn họ có làm gì em không? Hai ông bà đó có đánh em không?"

- Anh lo lắng đến vậy sao?

"Sao lại không lo, em là vợ anh mà! Thế nào, em có phải chịu tổn thương gì không?"

Hắn hỏi rất nhiều câu, nhưng sau cùng, cô cũng chỉ nhớ được mỗi một lời.

"Em là vợ anh mà!"

Em là vợ anh...

Em là vợ...

Là vợ...

- Này, anh sẽ làm tôi rung động mất!

"Sao cơ?"

- ...

"Em vừa nói gì?"

- Không có gì! Tôi chỉ vừa về đây tầm mười lăm phút, chẳng có chuyện bị đánh chết đâu!

"Nhưng lỡ tầm nửa tiếng bị ăn hiếp thì sao?

- Ngoài anh ra, ai dám "ăn hiếp" tôi?

Ở phía bên kia đầu dây, mặt của Dục Nhất Ngôn đỏ ửng lên, chữ ăn và chữ hiếp cô cố tình nhấn mạnh. Dục lão phu nhân ngồi bên cạnh cũng phì cười, cảm thấy cô con dâu này lớn lên rất lém lỉnh.

Bà nghe được câu "anh sẽ làm tôi rung động" của cô.

Xem ra con trai bà vẫn có thể theo đuổi được cô gái tội nghiệp ấy.

Kết thúc cuộc gọi rồi mà hắn vẫn cứ tần ngần trước màn hình điện thoại. Dục lão phu nhân khe khẽ thở dài:

- Bệnh tương tư này khó chữa quá!

- Mẹ đừng làm con sầu nữa, sắp tới con chẳng được bên vợ!

- Người ta tương tư hai, ba năm đã vật lên vật xuống, riêng con tôi tương tư hai mươi hai năm, kể từ lúc con dâu được sinh ra, kể từ lúc con tôi lên bảy tuổi!

- Uây, tính ra con chân tình quá chứ nhỉ?

Bà gật đầu lia lịa, đến chịu đứa trẻ này.

- Xem ra con dâu đã chuẩn bị sẵn tinh thần để đối diện với phong ba. Thế nào, con cũng sẵn sàng rồi chứ?

- Vâng!

- Tên họ Vương đó không phải tầm thường, huống hồ thương trường như chiến trường, so với ông ta con còn quá non trẻ!

- Phải làm sao đây hả mẹ?

Dục lão phu nhân bày ra vẻ đăm chiêu, lát sau thì khe khẽ reo lên:

- Thôi để mẹ gọi tên cáo già kia ra solo 1-1. Mẹ nhất định múc chết lão ta!

#Thực





Tôi Muốn Yêu Anh


18

- Thôi để mẹ gọi tên cáo già kia ra solo 1-1. Mẹ nhất định múc chết lão ta!

- Mẹ của con giang hồ thật đấy!

Hai mẹ con bật cười khúc khích. Từ trước tới nay, mối quan hệ giữa họ vẫn luôn rất tốt.

Nhất là từ sau khi chồng ra đi, ba không còn, cả hai lại càng dành cho đối phương một sự quan tâm đặc biệt.

Dục lão phu nhân yêu chiều nhìn con, thều thào:

- Nhớ lại khi trước mẹ đánh con rất nhiều nhỉ?

- Đúng đó! Giờ con nhớ lại vẫn còn sợ này! Cơ mà ai bảo con lì!

- Có lúc nào con hận mẹ không?

Dục Nhất Ngôn thoải mái buông mình ra sofa, đôi mắt lim dim nhìn lên trần nhà.

- Đôi khi con nghĩ đến chuyện bỏ nhà đi bụi, chỉ vậy thôi. Làm sao con có thể hận mẹ được?

- Vậy tại sao không đi quách đi?

- Mẹ mạnh mồm gớm! Con đi thật lại xỉu bảy bảy bốn chín ngày.

- Thằng quỷ!

Bà đưa tay véo má con, nụ cười trên môi hằn lên những vết chân chim bên khóe mắt. Nhất Ngôn khe khẽ thở dài:

- Còn nhớ hôm nào mẹ cầm roi rượt con, vậy mà...

Bà gật gù, những điều mà con nói chẳng sai.

Những gì từng xảy ra từ rất lâu về trước tựa như mới chỉ vừa hôm qua.

Bà còn nhớ như in cái ngày mà bệnh viện gọi điện cho bà, bảo rằng chồng bà vĩnh viễn không về nhà để ăn cơm với vợ được nữa.

Và bà không khóc được, không hề rơi nước mắt dù chỉ một giọt.

Cho tới lúc xác chồng được đưa về nhà, nhìn kẻ mình đầu ấp tay gối chưa quá nửa kiếp người chẳng còn vẹn nguyên, bà mới bắt đầu phát điên, không ngừng la hét, không ngừng giày vò. Suốt một quãng thời gian dài sau đó, bà vẫn mãi chìm trong tuyệt vọng. Nếu không phải đứa trẻ tội nghiệp ấy vì thương mẹ mà tự nấu cháo rồi bị bỏng thì bà sẽ chẳng thể tỉnh ngộ. Lúc Tiểu Ngôn nuốt nước mắt vào trong tim, gắng gượng bảo mình không sao dù tay phồng rộp làm bà biết mình sai. Sai vì không nghĩ đến con, không biết lo cho con. Bởi vậy, khi lớn lên, bên tay trái của con mới có một vết sẹo xấu xí đến nhường nào.

Dù nó khá nhỏ và con trai cũng chưa từng oán trách.

- Sao người phụ nữ của tôi lại khóc rồi?

Dục lão phu nhân nhìn con, để con lau đi giọt lệ sắp trào bên khóe mi. Bà bật cười khe khẽ, cất giọng khàn khàn:

- Tiểu Hy mà nghe thấy câu này chắc ghen chết mất!

- Ghen sao? Con còn chẳng biết cô ấy xem con là gì!

- Dĩ nhiên là chồng?

- Nhưng chỉ trên danh nghĩa thôi.

- Vậy sao con không biến mình thành một người chồng thật sự của con bé?

Dục Nhất Ngôn ngẩn người ra, tạm thời chưa hiểu ý của mẹ. Bà thở dài thườn thượt, thầm trách sao EQ của đứa trẻ này kém quá!

- Để mẹ chỉ con vài đường cơ bản. Tiểu Hy là người thiếu thốn tình thương, bởi vậy con nhất định phải thể hiện được rằng mình rất quan tâm con bé. Hơn nữa...

Hai mẹ con hàn huyên cả giờ đồng hồ, cốt để chỉ hắn cách theo đuổi chính cô vợ của mình.

Lạ thật đấy!

Trong khi đó, ở nhà họ Vương, Hứa Hiểu Hy đang không ngừng hắt hơi. Vương lão gia thấy thế liền tỏ ra quan tâm, bảo muốn đưa cô đi khám xem có phải bị cảm rồi không. Cô chẳng mảy may quan tâm đến, chưa lúc nào thèm đặt đối phương vào trong mắt. Sự ngạo mạn này khiến ông ta tức giận chồng chất tức giận. Nhìn cô khuất bóng sau cánh cửa lớn, Vương lão gia khẽ nghiến răng ken két.

- Nếu không phải mày có giá trị lợi dụng thì tao sớm đã để mày sống chết không yên! Cứ chờ đó, tao sẽ cho mày thấy thế nào là địa ngục trần gian, sớm thôi!

Hiểu Hy ở trong phòng vài tiếng đồng hồ, vắt óc suy nghĩ thử xem bản thân nên làm gì để lật tẩy được bộ mặt thật của con cáo già kia. Cô không thể ở căn nhà này mãi được. Chừng nào còn chưa ra khỏi đây, chừng đó cô còn có thể gặp nguy hiểm chết người.

Tên khốn nạn đó, không chừng vẫn còn đang muốn làm chuyện đồi bại với cô!

Hứa Hiểu Hy bỗng nghe tiếng xe liền chạy đến bên cửa sổ, phát hiện Vương lão gia chuẩn bị rời khỏi. Một tia sáng lóe lên trong đầu, thế là cô đợi cho chiếc xe mất bóng rồi mới âm thầm rời khỏi phòng mình. Ngó nghiêng một hồi, cô phát hiện người hầu đã tản đi hết, thế nhưng trên góc nhà lại có 1 chiếc camera. Nhưng Hiểu Hy nào có sợ! Trước đây, cô học giỏi môn Tin nhất, từng nằm trong đội tuyển học sinh giỏi cấp thành phố. Giáo viên dạy Tin rất thích cô, cả thầy và trò thường xuyên trao đổi với nhau nhiều việc, trong đó có cả việc hack camera trong nhà.

"Những thiết bị camera an ninh có giá thành rẻ rất dễ bị kẻ xấu hack tài khoản, chỉ cần vào được wifi của gia chủ là các đối tượng có thể cướp quyền truy cập và đánh cắp dữ liệu đã lưu trữ”.

Kẻ xấu ư? Đúng vậy, dù gì trong mắt bọn họ cô vẫn luôn xấu xí như thế!

Wifi? Cô là cô chủ của căn nhà này lại chẳng thể dò hỏi được mật khẩu wifi sao?

Riêng mảng truy cập, có lẽ sẽ hơi khó khăn vì cô không có máy tính, hơn nữa cô cũng chưa từng thử lập trình để ngắt camera, không cho hoạt động trong vòng vài phút. Xem ra, đột nhập vào phòng của tên cáo già đó là chuyện chưa thể thực hiện ngay.

Hơn nữa, cô phải biết được trong phòng lão có camera khác không để hack luôn một thể.

Vậy thì...

Hứa Hiểu Hy bước vào nhà vệ sinh, lén lút gọi điện cho Dục Nhất Ngôn. Sở dĩ cô không thực hiện chuyện này ở trong phòng vì lo sợ ở đó có camera ẩn. Lão già đó rất xảo quyệt, vẫn nên cẩn thận thì hơn.

"Sao vậy, vợ nhớ anh à?"

- Dục Nhất Ngôn, anh có thể mua cho tôi một chiếc máy tính không? Loại rẻ tiền là được.

"Được, chốc nữa em ra lấy liền luôn nhé"

- Không không, hãy đến đưa vào buổi tối. Chuyện này phải được giữ bí mật!

"Em tính làm gì đó sao?"

- Tôi sẽ trao đổi với anh sau.

Dứt lời, cô liền cúp máy rồi rời khỏi phòng vệ sinh, vừa hay bắt gặp Vương phu nhân. Trước ánh mắt đầy sắc nhọn ấy, cô vô thức nhếch môi.

Hay đổ thêm chút dầu vào nhỉ?

- Mẹ, dạo này mẹ xinh đẹp ra hẳn!

Cô tiến đến trước mặt đối phương, thoải mái buông mình suống ghế êm. Bà ta không muốn nổi giận nên ngó lơ cô đi. Thế nhưng cô sẽ để bà yên ổn vậy sao?

- Có vẻ sau khi tống con đi thì mẹ sống tốt hơn hẳn!

- ...

- Ở "nơi đó", con học được vài câu, vài từ khá hay. Như là "hổ dữ không ăn thịt con", nào là "không bằng cầm thú". Mấy câu này hay thật nhỉ?

- Mày chọc giận tao?

Nhìn bà ta phồng mang trợn mắt, cô biết mình đã thành công khiêu khích đối phương rồi. Hiểu Hy nhẹ nhàng nhún vai, thều thào:

- Phải thì sao?

- Mày...

- Còn không phải thì sao?

- Cút khỏi mắt tao!

- Ơ kìa mẹ, đây là nhà con mà?

Cô cố tình nhấn mạnh hai chữ nhà con khiến bà ta hơi chột dạ. Ý của cô là căn nhà này vốn thuộc về cô?

- Mày ăn nói linh tinh!

- Ơ sao mẹ phản ứng gay gắt thế nhỉ? À, "ở đó" con cũng học được một câu nữa, đó là "có tật giật mình"!

"Ở đó" còn không phải là ở trong tù?

Vương phu nhân giận đến run người, vội đứng dậy rồi bỏ đi mất. Cô thích thú nói vọng theo:

- "Có tật giật mình", câu này hay mẹ nhỉ?

Nói rồi cô bật cười khanh khách, sau cùng từ ý tứ mỉa mai dần đổi thành chua chát.

Không vĩnh viễn không ngờ đến rằng mình và người đàn bà đó lại ra nông nỗi này.

Mỗi một lời dành cho nhau đều mang theo một nhát dao sắc nhọn. Đây nào phải là cách mà mẹ con trò chuyện?

Hiểu Hy mím môi, cố xua đi nỗi buồn sắp đong đầy trong tim. Bởi giờ có buồn đến độ tuyệt vọng cũng bằng thừa.

Trong khi đó, Vương phu nhân đang tức đến mức phát điên. Vừa hay, một cô hầu chạy đến trước mặt bà, kín cẩn:

- Thưa phu nhân, không biết cô chủ nhà ta thích ăn món gì ạ?

- Cô chủ cái gì chứ? Con khốn đó không phải con của nhà này!

- Vậy...

- Mày mà nấu thêm phần cơm của nó nữa tao cho mày cút khỏi đây liền, nhớ chưa?

#Thực





Tôi Muốn Yêu Anh


19

- Mày mà nấu thêm phần cơm cho con khốn đó là tao cho mày ra khỏi nhà liền, nhớ chưa?

Nhìn Vương phu nhân phồng mang trợn mắt, cô giúp việc sợ đến tái xanh mặt. Cô ta vâng dạ rồi vội vàng rời đi, chưa bao giờ cô ta trông thấy phu nhân hung dữ như thế.

Cơ mà tiểu thư là con ruột của phu nhân, sao lại...

Cùng lúc ấy, cô ta gặp hai cô giúp việc khác, thế là liền tụm năm tụm bảy xì xào.

- Ban nãy tao hỏi cô chủ thích ăn gì thì phu nhân liền chửi, bảo tao không được nấu cơm cho cô chủ.

- Sao lại như vậy nhỉ? Mày ở nhà này lâu rồi, có biết chuyện gì không?

Ả hầu được nhắc khe khẽ lắc đầu:

- Chả biết nữa! Cô tiểu thư này cũng tội nghiệp lắm! Ba mất sớm, sau đó ít lâu thì mẹ lấy chồng mới, bị hất hủi không thôi. Cái này là tôi nghe từ một người giúp việc khác nữa, giờ người đó nghỉ việc rồi.

- Cái gì? Thế ông chủ hiện tại không phải ba ruột của cô chủ sao? Hơn nữa cô còn nói cô chủ bị hất hủi ư? Nếu vậy thì sao ban nãy ông chủ còn lên tiếng giúp cô ta, trực tiếp đuổi A Lan đi?

- Không rõ, riêng con nhỏ A Lan đó bị đuổi đi là đúng! Dù gì người ta vẫn là chủ, thái độ thì cuốn gói thôi!

Nhóm ba người lặng lẽ tách nhau ra, hoàn thành nốt phần việc còn lại. Khoảng tám giờ tối họ được về nhà, nghỉ ngơi sau một ngày dài rồi.

Tối hôm đó là bữa cơm "sum vầy" đầu tiên của nhà họ Vương, đồng thời là bữa cơm "nhà" đúng mực sau khi cô ra tù. Hứa Hiểu Hy vừa ngồi vào bàn ăn liền biết bọn họ không chuẩn bị chén đũa cho mình, thế là cô trực tiếp bốc tay ăn luôn. Vương phu nhân rất ghét dơ bẩn, vậy nên phải sai giúp việc mang chén đũa ra. Đến khi chén đũa đã ở trước mắt, cô lại rời khỏi bàn ăn, sáo rỗng buông một câu:

- Chốc nữa anh Ngôn sẽ đưa con đi ăn!

- Buổi tối ra ngoài rất nguy hiểm.

- Dượng quên mất chồng con là ai sao?

Vương lão gia nhìn rõ ý tứ của cô qua nụ cười khiêu khích kia, bỗng dưng cảm thấy chẳng buồn ăn nữa.

Bây giờ cô to gan lớn mật rồi, còn dám thể hiện rằng mình có chỗ dựa rất tốt, bất kì ai cũng sẽ không dám động vào.

Cô uy hiếp ông?

- Có là ai thì bọn xấu cũng sẽ tấn công, con nên cẩn thận!

- Tấn công cũng được, ít nhất chúng chỉ cướp đi ví tiền, túi xách...hoặc tính mạng. Không như những kẻ nào đó, bề ngoài thì rõ là người tốt nhưng sau lưng thì lại nhẫn tâm giết chết tuổi xuân của con gái, ngày đêm tìm cách cưỡng bức đứa con riêng của vợ. Những người ngày khốn nạn dượng nhỉ?

- Đúng đúng, con gái nói rất đúng!

Cô không thèm nhìn ông ta nữa, chuyển ánh nhìn về hướng người đàn bà bên cạnh. Vương phu nhân tức tới nỗi phải cầm đũa bằng sự run rẩy không thôi. Hai cô người hầu đứng gần đó khẽ nhìn nhau, dường như hiểu được gì đó trong mấy lời vừa rồi. Vương phu nhân không cách nào đánh đập cô được liền quay sang trút giận lên họ:

- Nhìn cái gì mà nhìn? Mấy giờ rồi còn đứng đây?

- Dạ...dạ thưa...hôm nay là ngày hai tụi con tới 9 giờ mới...

- Cút! Cút hết cho tao!

Hai ả người hầu kinh hãi đi hết, không dám ngoảnh mặt lại dù chỉ một lần. Hứa Hiểu Hy ung dung nhìn một màn giận cá chém thớt kia rồi cũng bỏ lên phòng. Một lát sau, cô lại xuất hiện trước mặt họ, xem chừng là mới sửa soạn xong nên rất tươm tất. Cô chẳng thèm chào họ một tiếng đã bỏ đi thẳng. Vương lão gia nhìn theo cô gái đang mang chiếc váy ngắn trên đầu gối một tí, bỗng dưng ngọn lửa dục vọng trong thân tâm bắt đầu nhen nhóm. Vương phu nhân dĩ nhiên nhận ra điều này, giận dữ hất hết thức ăn trên bàn xuống đất.

- Ông nhìn cái gì mà nhìn? Rõ ràng là bị con hồ ly tinh đó quyến rũ rồi!

- Bà làm cái gì vậy? Bây giờ trong nhà không có người, bà nghĩ tôi không dám đánh bà sao?

- Dám không? Ông to gan lắm, dám đòi đánh tôi sao? Ông có tin tôi một bước cho ông cút khỏi ngôi nhà này liền không?

Vương lão gia là kẻ khôn ngoan, lập tức hạ giọng xin lỗi, nịnh nọt vợ. Vương phu nhân hậm hực bỏ đi mất, để lại ông ta với muôn ngàn căm phẫn.

Nếu không phải bà ta biết quá nhiều chuyện, ông ta sớm đã đuổi con mụ già này đi!

Hiện tại ả vẫn còn giá trị lợi dụng, vẫn chưa đến lúc!

Nhìn đống đổ nát dưới sán nhà, ông ta nghiến răng ken két rồi rút điện thoại ra, gọi cho kẻ được lưu là trợ lí.

- Cô đang ở đâu? Khách sạn cũ, mau đến đó đi!

"Người ta đang thích chiếc túi mới ra của..."

- Vậy thì ngoan ngoãn phục vụ tôi cho tốt! Tôi chán con đàn bà kia lắm rồi!

"Sao anh không bỏ quách bà ta đi cho xong?"

- Dốt còn nhiều lời! Tôi mà bỏ được còn chờ cô nói? Tốt nhất là tắm rửa cho sạch, tôi không thích điếm dơ!

#Thực





Tôi Muốn Yêu Anh


20

- Sao anh cứ nhìn tôi mãi vậy?

Hứa Hiểu Hy cau nhẹ mày, từ nãy đến giờ cứ bị Dục Nhất Ngôn nhìn chằm chằm khiến cô khá khó chịu. Hắn hạ thấp giọng, nhẹ nhàng hơn mọi ngày:

- Nhìn kẻo chốc nữa lại không được thấy em.

- Cứ làm như là tôi đi luôn không bằng.

- Không, em sẽ không đi đâu ngoài đi suốt đời với anh cả!

Cô quay đầu ngắm phố xá qua ô kính nhỏ, dường như đang muốn cự tuyệt mấy lời đường mật kia. Hành động này của cô làm hắn có chút buồn bã.

Sao cô lại luôn giữ thái độ lạnh nhạt như vậy nhỉ? Cô cũng biết rằng cả hai đâu phải người xa lạ?

Hay là...

- Hiểu Hy, em từng thất tình chưa?

- Sao lại hỏi chuyện này?

- Thì...

- Tôi còn chưa có tình đầu!

Cô thở dài khe khẽ, tay đưa lên chống cằm, mắt bắt đầu lơ đãng về phía người đàn ông bên cạnh.

- Ở một nơi mà hằng ngày phải nghĩ đến chuyện mình có được ăn cơm không thì làm gì đủ tâm tư bàn tình cảm nam nữ. Vả lại tôi chưa từng gặp người khác giới nào quá ưu tú nên chẳng thể rung động nổi.

- Đàn ông ưu tú mới được sao?

- Điều đó đã ghi được điểm trong mắt phụ nữ rồi. Không ưu tú cũng được, căn bản phải thật sự là một người đàn ông.

- Thật sự là đàn ông?

- Sau này lập gia đình rồi thì hiểu thôi.

- Xin lỗi em, anh có vợ rồi, làm gì còn chuyện đó sau này?

Phía bên kia đường có một chiếc xe tải lớn đi ngược chiều, ánh đèn vàng rọi sáng vào trong, đủ để cô trông thấy một phần gương mặt của đối phương. Ánh mắt sáng lấp lánh và nụ cười nhè nhẹ bỗng khiến lòng cô thắt lại, một chút.

Cô biết, đôi mắt kia bỗng long lanh là do có tia sáng truyền vào, chỉ là...

"Xin lỗi em, anh có vợ rồi, làm gì còn chuyện lập gia đình sau này?

Hắn có vợ sao?

Là cô sao?

Tại sao hắn cứ năm lần bảy lượt thốt ra những lời, làm ra những hành động khiến tim cô rối bời thế này? Hay là...

- Anh yêu tôi thật sao?

- So với việc dùng lời nói suông để trả lời, anh thích dùng hành động để chứng minh hơn!

- Được, tôi chờ xem anh sẽ làm gì để thể hiện rằng anh hoàn toàn có tâm ý với tôi!

- Trước đó em phải chịu cho anh thể hiện đã!

- Sao cơ?

Đột nhiên hắn dừng xe lại, tháo dây an toàn ra rồi nghiêng người về phía cô, trực tiếp tấn công vào đôi môi nhỏ. Cô trợn tròn mắt, trong ánh sáng lu mờ từ ngọn đèn đường không cách nào nhìn rõ được đối phương, hệt như màn sương dày đặc bỗng bủa vây tâm trí, khiến cô chỉ có thể hòa quyện cùng đầu lưỡi kia chứ chẳng thể chống cự. Nếu không phải bị tiếng còi xe làm cho giật mình, có lẽ họ sẽ còn làm điều gì đó xa xôi hơn nữa, thân mật hơn nữa.

Cô rơi vào trạng thái mơ màng suốt chặng đường về nhà. Cho tới lúc hắn đưa cho một cái bọc kín, cô mới nhận ra bản thân muốn gì và sẽ làm gì. Hắn bảo đã chồng lên trên máy tính hai cuốn sách có kích thước tương đương máy tính, nếu bị dò hỏi thì cứ lấy một quyển sách ra để đối phó. Cô nói lời cảm ơn sáo rỗng, vốn định bỏ đi thì hắn lại níu tay cô, ôm cô vào lòng. Nhất Ngôn tham lam hít thật sâu mùi hương của người con gái mình yêu, thều thào:

- Đây mới là lời cảm ơn mà anh thích nhất!

Lần này, hắn liền buông cô ra, để cô được tự do rời đi. Không hiểu sao cô lại tần ngần ở trong lòng hắn một lúc, dẫu chẳng còn ôm ấp nhưng cô chẳng giữ khoảng cách với hắn. Điều này làm lòng hắn bỗng sáng lên một tia hi vọng mong manh. Liệu cô sẽ ôm hắn ngược lại?

Những bước chân quạnh quẽ của cô làm tia hi vọng đó lập tức vỡ tan. Hắn đợi cho đến lúc cô khuất bóng hẳn sau cánh cửa lớn rồi mới yên tâm rời đi, dẫu vậy trong tim vẫn có chút gì đó thất vọng khôn cùng. Trong khi đó, Hiểu Hy thông qua ô kính nhỏ ở cửa lớn trông thấy xe hắn rời đi mới lặng lẽ trở lên phòng. Chẳng hiểu cô nghĩ gì nữa, chẳng biết.

Cả căn nhà ngập tràn trong ánh sáng huyền ảo từ chùm đèn đắt tiền. Cô bình thản xách cái bọc dày lên phòng, lúc mở cửa thì bỗng nhớ ra điều gì đó. Ban đầu định mở đèn phòng, nhưng sau đó thì cô cứ dựa theo những gì mình còn nhớ của hai năm trước mà lần mò trong bóng tối. Khi đã ngồi yên vị trên giường, đôi mắt giảo hoạt bắt đầu ngó nghiêng mọi ngóc nghách. Cô cứ yên tĩnh như thế rất lâu, sự im lìm của căn nhà khiến người ta không rét mà run. Một lúc sau, cô quyết định thử cách khác, lập tức mở điện thoại ra rồi gọi điện cho Dục Nhất Ngôn. Vừa mới đổ chuông đã nhấc máy, cô lặng im nghe hắn thao thao bất tuyệt và đi khắp phòng. Mãi vẫn chẳng có gì xảy ra, Hiểu Hy tạm thời ngồi xuống giường thì bất chợt âm thanh bên tai bị rè, mấy lời hắn nói cũng không rõ. Cô lần mò dần từ đầu giường đến chân giường, khi ở cuối giường thì âm thanh càng nhiễu loạn hơn. Hiểu Hy lập tức cúp máy, âm thầm quan sát thật kĩ nơi cuối giường, cuối cùng sau 1 giờ đồng hồ cũng tìm được thứ mình muốn tìm.

Hứa Hiểu Hy bật đèn flash lên, quả nhiên khi đưa tới nơi có camera ẩn thì ánh sáng liền khúc xạ lại. Cô đưa tay gỡ nó ra, lặng lẽ nhìn vật vuông vức rất nhỏ nhắn trong lòng bàn tay liền cười khẽ.

Ông bố dượng bệnh hoạn, không những đặt camera ẩn để theo dõi đứa con riêng của vợ mà còn đặt ở vị trí vô cùng nhạy cảm.

Nếu cô nằm xuống, từ cuối giường quay thẳng lên thì sẽ thấy những thứ gì? Hơn nữa, nếu cô mặc váy thì sao?

- Khốn nạn!

Cô chửi thề một câu rồi chậm rãi rời khỏi phòng, đi vào nhà vệ sinh ném chiếc camera ẩn vào trong bồn cầu và lại trở ra. Loại camera này ắt hẳn đắt tiền, có thể chống sự thấm nước. Vậy thì, lúc lão già đó mở cam lên thì sẽ thấy gì ở dưới bồn cầu?

Hứa Hiểu Hy chẳng thèm nhấn nút xả nước, hai tay khoanh lại trước ngực, thều thào:

- Ông già nhưng ông không có trình, còn non lắm!

#Thực
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom