• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Tôi là thầy khai quang Full dịch (19 Viewers)

  • Chương 400-408

Chương 400: Mượn tiền

Lư Phi Phi suy nghĩ một chút, lúc trước khi bọn họ mới tới đây, nhân viên của nhà hàng đón tiếp bọn họ rất niềm nở và lễ phép, cũng không xảy ra chuyện gì cả. Có người uống quá nhiều nên muốn đi vào nhà vệ sinh, khi đó đều là nhân viên phục vụ giúp bọn họ, thậm chí còn mang nước gừng và trà nóng lên phục vụ tận nơi.

Mỗi bàn đều sẽ có một nhân viên phục vụ đứng ngay cạnh, cung cấp dịch vụ hàng đầu cho mọi thực khách.

Lư Phi Phi đã uống rất nhiều, không thích ồn ào, náo nhiệt nên rời đi trước, chuyện về sau, cô ta căn bản không biết.

Khi mới đến, cô ta đã thấy sự hỗn loạn ở đây, nhiều người bê bết máu, rõ ràng là đã xảy ra đánh nhau nên cô ta rất tức giận.



Những người này đều biết thân phận của cô ta, cũng không sợ cô ta, chắc chắn phía sau còn có ông lớn nào đó làm chỗ dựa.

Đây không phải người của nhà hàng Kiến Quốc, chỉ cần tuỳ tiện nói vài câu, nói ra người chống lưng của mình là ai liền có thể khiến bọn họ phải sững sờ.

Lư Phi Phi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nói: "Ý của các người là, chúng tôi không trả tiền ăn tối? Chúng tôi là loại người như vậy sao?"

“Chúng tôi thiếu tiền sao?”



Lý Quốc Thắng nói với vẻ mặt đầy oan ức, như thể oán phụ: "Phi Phi, bọn anh không phải là không thanh toán, mà là bọn họ bắt chẹt. Em nhìn hóa đơn đi. Một bữa ăn này mà bọn họ đòi hơn hai mươi triệu tệ".

“Nhiều tiền như thế, làm sao bọn anh trả được?”

"Cái gì? Hơn hai mươi triệu tệ?", khi Lư Phi Phi nhìn thấy hóa đơn mà Lý Cương đưa cho, cô ta ngẩn cả người, sắc mặt thay đổi.

"Đồ ăn thức uống ở nhà hàng các người kiểu gì thế? Hai mươi ba triệu tệ, anh giải thích cho tôi, tính tiền thế nào đấy?"

Lý Cương chậm rãi đọc theo hóa đơn: “Một trăm mười hai chai rượu Effie của Ý, đơn giá là một trăm sáu mươi tám nghìn tệ, tổng cộng là mười tám triệu tám trăm mười sáu nghìn tệ”.

"Rượu Thần Tôn, đơn giá sáu mươi hai nghìn tệ một chai, tổng tám chai là bốn trăm chín mươi sáu nghìn tệ".

"Brandy, Lafite và các loại đồ uống khác, tổng cộng ba mươi hai chai, tổng tám mươi hai nghìn tệ".

"Sáu món trên bàn được gọi theo yêu cầu của anh, chính là những món thượng hạng và ngon nhất nhà hàng chúng tôi. Mỗi bàn có mười sáu món. Sau khi giảm giá, một bàn hết sáu trăm tám mươi nghìn tệ, sáu bàn tổng cộng là bốn triệu tám mươi nghìn tệ".

"Vì anh đã gọi nhiều đồ có giá thành cao của nhà hàng chúng tôi, nên chúng tôi sẽ bỏ đi số lẻ, thanh toán tròn hai mươi ba triệu tệ là được".

Nhiều bạn học tiếp tục bàng hoàng khi nghe thống kê chi tiết về chi phí bữa ăn.

Lý Quốc Thắng cả giận nói: "Có phải các người cậy đây là nhà hàng lớn nên bắt nạt khách hàng không thế!"

"Chúng tôi ăn có một bữa cơm, làm sao có thể hết nhiều tiền như vậy!"

“Các người đây là đưa ra giá trên trời!”

“Các người biết thân phận của chúng tôi không!”

“Các người có tin ngày mai tôi đổi luôn ông chủ nhà hàng các người!”

Lại là câu nói này, đổi ông chủ? Cậu có đổi được không?

Khi những bạn học khác nhìn thấy Lư Phi Phi đến, họ cũng có lòng tin, bắt đầu nói này nói nọ theo Lý Quốc Thắng.

"Móc đâu ra chai rượu vang đỏ một trăm sáu mươi nghìn tệ? Trên thị trường căn bản không có loại rượu này. Ngay cả loại Lafite đắt nhất cũng không có cái giá một trăm sáu mươi nghìn tệ".

"Đúng thế, một bàn ăn hết sáu trăm tám mươi nghìn tệ? Những món này là cho thần tiên ăn sao? Làm gì có chuyện chặt chém khách hàng thế này chứ!"

Không một ai tin rằng lại có những loại rượu và những món ăn đắt tiền như vậy.

Lý Cương lạnh lùng nói: "Anh Lý, cô Lư, đương nhiên tôi biết thân phận cao quý của hai người".

"Chính vì cô Lư là con gái của chủ tịch Lư, thân phận vô cùng cao quý, nên khi nghe cô Lư tới, nhà hàng chúng tôi đã chuẩn bị trước, mời tất cả khách trước rời đi, để các người dùng bữa trong một không gian yên tĩnh và tao nhã".

"Lúc trước, khi gọi đồ ăn, nhân viên phục vụ của chúng tôi đã đưa cho các người thực đơn, nhưng anh Lý và cô Lư lại không xem thực đơn mà muốn gọi những món đắt nhất và đồ uống ngon nhất. Nhân viên phục vụ của chúng tôi cũng đã xác nhận lại lần nữa với anh Lý".

"Chính vì đồ ăn thức uống ở đây rất đắt nên chúng tôi phải xác nhận lại. Đương nhiên, có cô Lư ở đây, chúng tôi không phải lo lắng gì cả".

Những gì Lý Cương nói đều là sự thật, đã cho bọn họ xem thực đơn, bọn họ không xem, nhân viên phục vụ còn hỏi lần thứ hai rằng bọn họ có chắc mình gọi món đắt nhất không? Bọn họ đã xác nhận là mình gọi những thứ đó.

Lý Cương tiếp tục nói: "Nhưng, các người đã ăn những món ngon nhất, đắt nhất và hưởng dịch vụ tốt nhất. Bây giờ ăn xong xuôi rồi lại không trả tiền?"

“Tôi đã từng thấy những người không có tiền, những người nghèo, không đủ tiền để ăn, những người đã bị đói trong vài ngày đi ăn cơm chùa".

"Nhưng tôi chưa từng thấy một người có địa vị cao quý như vậy lại ăn cơm chùa, hơn nữa còn ra tay đánh người!"

"Cô Lư đây, con gái của chủ tịch Lư cùng bạn trai đi ăn cơm, đã ăn cơm chùa, không trả tiền, lại còn đánh người, nếu chuyện này bị truyền ra ngoài thì sao nhỉ?"

Câu nói vừa rồi giống như là đòn giết người của Lý Cương, chuyện này nếu bị truyền ra ngoài không phải Lư Phi Phi mất thể diện, mà chính là chủ tịch Lư mất thể diện, là cả tập đoàn bọn họ mất thể diện!

Lư Phi Phi đã sớm cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy, cô ta cầm tờ thực đơn xem một cách cẩn thận, nhìn thấy rượu đỏ ghi trên thực đơn, dường như nhớ ra điều gì đó.

Sau đó cô ta cầm lấy một cái chai rỗng trên bàn xem xét kỹ càng, sau khi thấy bên trong nắp chai có một dấu hiệu đặc biệt, cô ta đột nhiên nói: "Loại rượu này không có bán ở bên ngoài, chỉ có giới thượng lưu mới có thể mua những loại rượu này... "

"Bao bì của loại rượu vang đỏ này được in bằng ba thứ tiếng, trông rất giống với rượu vang đỏ cao cấp thông thường, nhưng dấu chống hàng giả thực sự lại ở bên trong nắp chai".

"Trước đây tôi cũng từng uống vài lần, quả thực là một trăm sáu mươi nghìn tệ một chai. Bất kể đi đâu, đều là có giá này".

Lư Phi Phi đúng là người có kinh nghiệm, cô ta nhận ra những loại rượu vang đỏ này.

Khi nghe đến mức giá một trăm sáu mươi nghìn tệ, tất cả mọi người đều lặng đi, các bạn học đều sửng sốt không nói nên lời.

Lư Phi Phi đã khẳng định giá rồi!

Đống rượu này, hơn một trăm chai, hơn một chục triệu tệ!




Tất cả bạn học đều hít một hơi lạnh, biểu cảm trên mặt đều rất phong phú, phức tạp.

Nhiều người đang tiếc nuối một chai một trăm sáu mươi nghìn tệ, thu nhập trong hai, ba năm không được bao nhiêu, bọn họ uống nhiều như vậy, thậm chí còn làm đổ rất nhiều rượu, lãng phí quá, tất cả đều là tiền mà!

Lý Cương nói: "Cô Lư, giá của chúng tôi ở đây là công bằng, công khai và minh bạch, chúng tôi đã tính giá thấp nhất cho cô rồi đấy".

Lư Phi Phi tiếp tục nhìn tên món ăn trên thực đơn, nhìn giá cả các loại đồ uống khác. Sau khi đọc xong lại nhìn đống bát đĩa còn dư lại rất nhiều thức ăn trên bàn, sắc mặt Lư Phi Phi đột nhiên trở nên rất khó coi, cũng đã tỉnh rượu.

Sáu bàn ăn bốn triệu tệ, khoản này Lư Phi Phi có thể chấp nhận được, nhưng cô ta nhìn thấy hơn trăm chai rượu đỏ, vô cùng khó hiểu: "Giám đốc, chúng tôi uống hơn một trăm chai rượu đỏ sao?"

Lý Cương nói: "Cô Lư, tôi không hiểu cô nói gì".

"Chúng tôi sẽ lấy tùy theo nhu cầu của khách, chúng tôi tuyệt đối không bao giờ lừa dối khách".

"Hơn nữa, camera giám sát của chúng tôi ở đây là giám sát ba trăm sáu mươi độ không có điểm mù. Mọi việc diễn ra ở đây đều được ghi lại".

Nếu cô không tin các cô uống nhiều đến thế, chỉ cần đi xem camera giám sát rồi đếm là biết thôi.

Vả lại, chai rỗng ở đây còn chưa kịp dọn đi.

Chương 401: Không ghi nợ

Sắc mặt của Lý Quốc Thắng càng lúc càng khó coi, cho dù cậu ta vô cùng tức giận cũng không phát tiết được.

Bởi vì Lư Phi Phi cũng đã chứng minh, người ta không bắt chẹt bọn họ, giá cả đều hợp lý.

Lý Cương nói tiếp: “Anh Lý sẽ thanh toán hay là cô Lư thanh toán đây?”

Lý Quốc Thắng cúi đầu không lên tiếng, cậu ta không có nhiều tiền đến vậy, trong lòng càng nghĩ càng sợ.



Từ khi bắt đầu, cậu ta tuyên bố mình mời khách, xem ra tối nay cậu ta không những không mời được, mà còn bị người ta đánh một trận!

Bây giờ đã chứng thực chuyện này không phải lỗi của nhà hàng, vậy thì từ đầu đến cuối đều là lỗi của bọn họ.

Tôi nhìn ra được từ ánh mắt của Lư Phi Phi, cô ta cũng không có nhiều tiền như vậy. Ngày một mỗi tháng, cô ta sẽ lấy từ bố năm triệu tệ, tháng nào cũng tiêu hết.

Hôm nay vừa lấy năm triệu tệ vẫn chưa tiêu, nhưng còn thiếu quá nhiều.



Lư Phi Phi nói: “Giám đốc Lý, anh đợi một chút, tôi vào nhà vệ sinh một lúc, lát nữa sẽ thanh toán”.

Rõ ràng Lư Phi Phi đi vào nhà vệ sinh để gọi điện mượn tiền.

Sau khi Lư Phi Phi rời đi, hiện trường trở nên náo loạn.

Bọn họ đều không dám tin tất cả chuyện này. Một bàn ăn trước mắt trị giá hơn sáu trăm nghìn tệ, một chai rượu một trăm sáu mươi nghìn tệ, đa số bạn học đều vô cùng căng thẳng, thậm chí là hoảng sợ.

Chủ yếu là gây chuyện, đánh nhau ở đây, đồ đạc ở nhà hàng bị đập phá hư hỏng, số tiền bồi thường đối với họ mà nói là cao ngất trời.

Quá đáng sợ!

Một bữa cơm hơn hai mươi triệu, cả đời họ cũng không kiếm được nhiều tiền như vậy.

Đồ đạc bị phá hoại ở đây trị giá ba mươi triệu tệ! Nếu bảo các bạn khác ở đây bồi thường sẽ bị bọn họ bức tử!

Tôi cũng vào nhà vệ sinh, nhà vệ sinh nam ở ngay bên cạnh nhà vệ sinh nữ.

Tôi nghe Lư Phi Phi gọi điện mượn tiền, không phải xin bố cô ta.

Gọi liên tục mười mấy cuộc điện thoại, mấy người nọ đều bày tỏ không có tiền trong tay, chỉ có thể cho mượn mấy trăm nghìn tệ, nhiều lắm là một triệu tệ. Cũng có người không nhận điện thoại, dù sao chỉ mới hơn ba giờ sáng, có lẽ họ vẫn còn đang ngủ.

Cuối cùng, Lư Phi Phi mượn hai người được chín triệu mấy tệ.

Con nhà giàu tất nhiên cũng quen biết với toàn con cháu nhà giàu, vòng tròn xã giao cũng toàn là người giàu.

Lư Phi Phi không còn cách nào khác, chỉ có thể mượn được chừng ấy, thậm chí vài người bạn còn không cho mượn, nói chuyện có chút không ổn.

Từ cuộc đối thoại giữa cô ta với bạn bè, tôi nghe ra được Lư Phi Phi không có việc làm, không có bất cứ nguồn thu nhập nào, mỗi ngày chỉ biết đi du lịch, chơi bời, hết tiền thì xin bố.

Đích thực là một cô chiêu vô công rồi nghề, ngoại trừ tiêu tiền thì e rằng không biết làm gì cả.

Lư Thần Dương giàu là thế, vì sao con gái lại như vậy chứ?

Người được giáo dục bậc cao mà lại có phẩm hạnh thế này sao?

Tôi còn tưởng Lư Phi Phi lợi hại thế nào, so với Lưu Thiến thì thua quá nhiều!

Lư Phi Phi nhận được tiền chuyển khoản từ bạn, sau đó rời khỏi nhà vệ sinh, tôi cũng rời đi.

Lư Phi Phi lấy thẻ đưa Lý Cương thanh toán, nói: “Chỗ tôi có mười lăm triệu tệ, tám triệu tệ còn lại ghi nợ dưới tên tôi”.

“Thật xin lỗi”, Lý Cương tỏ thái độ việc công ra việc công: “Cô Lư, chỗ chúng tôi không ghi nợ”.

“Còn nữa, đồ đạc ở đây bị các người đập nát, nhà hàng thiệt hại khoảng ba mươi triệu, bọn họ cũng phải bồi thường số này”.

“Sao?”, Lư Phi Phi có chút không nhịn nổi nữa, nói: “Sợ tôi không trả? Anh thấy tôi là người thiếu tiền sao? Bố tôi có tài sản mấy chục tỷ đấy!”

“Tôi sẽ thanh toán tiền ăn, nhưng tổn thất của nhà hàng các anh không phải do một mình phía chúng tôi gây ra, cũng không phải một mình bạn trai tôi gây ra, dựa vào cái gì mà tôi và bạn trai tôi phải chịu?”

Vứt dứt lời, các bạn học khác đều sa sầm mặt. Lúc đó bọn họ là vì giúp đỡ Lý Quốc Thắng, cho dù là trách nhiệm của hai bên, bắt bọn họ bồi thường một nửa là mười lăm triệu tệ thì bọn họ lấy cái gì ra mà đền.

Huống hồ trong chuyện này, người không thanh toán là bọn họ, người gây chuyện là bọn họ, người ra tay đánh người trước cũng là bọn họ, bắt bọn họ bồi thường mọi tổn thất cũng không có gì quá đáng.

Lý Cương nói: “Cô Lư, tôi không có ý này, đến chỗ chúng tôi thì đều là khách quý, chúng tôi đều không ghi nợ, đây là quy định của chúng tôi”.

“Quy định của chúng tôi là đối với mọi khách hàng, bất kể đối phương có thân phận gì, chúng tôi đều không ghi nợ”.

Sắc mặt của Lư Phi Phi rất khó coi, với thân phận của cô ta, khi tới những nhà hàng cao cấp khác, chỉ cần là người biết đến bố cô ta thì sẽ miễn phí cho cô ta, huống hồ là ghi nợ?

Lư Phi Phi không còn mặt mũi nào nữa, nói: “Ông chủ của các anh là ai, tôi muốn gặp ông chủ của các anh”.

“Quy định là do con người đặt ra, chuyện này anh không quyết định được, tôi sẽ nói chuyện trực tiếp với chủ của các anh”.

Lý Cương thản nhiên đáp: “Ông chủ của chúng tôi có đến cũng vậy, chắc chắn sẽ không ghi nợ cho các cô”.

“Cô Lư, nếu cô không đủ tiền thì có thể mượn tạm bạn bè cô, hoặc là hỏi xin bố cô”.

“Nói tóm lại, hôm nay cô phải thanh toán tiền ăn và bồi thường thiệt hại!”

Ngữ khí của Lý Cương vô cùng cứng rắn.

Trên mặt Lư Phi Phi lại hiện lên vẻ tức giận, hét lớn: “Anh chỉ là một giám đốc cỏn con, anh có thể đại diện cho ông chủ của các anh sao? Nếu ông chủ của các anh biết anh đắc tội với người không nên đắc tội, anh nhất định sẽ không gánh nổi hậu quả!”

“Mau gọi ông chủ của các anh qua đây!”

Lý Cương tỏ vẻ khinh thường, nói: “Tôi quả thật có thể đại diện cho ông chủ của chúng tôi”.

“Đương nhiên, nếu cô Lư không thanh toán, vậy hôm nay không ai được đi cả, ngày mai chỉ cần mời chủ tịch Lư đích thân đến thanh toán thôi”.

Lư Phi Phi nghe nói sẽ mời bố cô ta đến thanh toán thì lập tức biến sắc. Nếu bố cô ta biết cô ta gây chuyện ở đây chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.

Cô ta tuyệt đối không thể để bố cô ta biết chuyện này.

Lư Phi Phi luống cuống, một tên giám đốc cỏn con ở trước mặt này lại không để cô ta vào mắt!




“Thế nào? Còn suy nghĩ cái gì nữa?”, Lý Cương nói: “Nếu cô không có tiền thì báo cảnh sát xử lý vậy”.

“Tất nhiên tôi cũng không muốn báo cảnh sát. Nếu báo cảnh sát, làm lớn chuyện lên bị đồn ra ngoài thì không tốt cho chủ tịch Lư. Cô là con gái của chủ tịch Lư, chắc cô cũng biết đám truyền thông nhiều chuyện đó rất thích nói linh ta linh tinh, tôi không muốn làm lùm xùm chuyện này”.

Khi chuyện ở đây truyền ra ngoài sẽ khiến Lư Thần Dương và tập đoàn Xuân Kỳ mất hết thể diện!

Ngày mai cánh truyền thông, trang đầu của các báo mạng chắc chắn sẽ đăng nội dung là con gái của Lư Thần Dương tập đoàn Xuân Kỳ dẫn bạn trai đi ăn không trả tiền!

Con gái nhà giàu nhất tỉnh say rượu gây chuyện, đánh nhau với nhân viên nhà hàng!

Con gái nhà giàu nhất tỉnh cùng bạn trai đi chơi lễ, vì không có tiền trả mà đánh nhau với nhân viên nhà hàng.

Chuyện này chắc chắn sẽ lên hot search, hậu quả vô cùng nghiêm trọng.

Lư Phi Phi đã thấy sốt ruột, nhìn bảng tên của Lý Cương trên ngực áo, khách sáo nói: “Giám đốc Lý, làm phiền anh nói một tiếng với chủ của các anh, mọi tổn thất ở đây tôi sẽ trả. Tôi trả trước mười lăm triệu tệ, số tiền còn lại sẽ trả hết trong vòng một tháng, tính cả lãi”.

Giọng nói của Lư Phi Phi rất nhẹ nhàng, tựa như sắp thành thái độ cầu xin luôn rồi.

Lần này Lý Quốc Thắng đã hiểu, bạn gái giàu có của cậu ta cũng không giải quyết nổi chuyện ở đây.

Các bạn học khác cũng tròn mắt, trong lòng càng lúc càng sợ hãi.

Chương 402: Cắt đứt quan hệ

“Không được!”, Lý Cương từ chối: “Vốn dĩ nếu tối nay các người không ra tay thì còn dễ thương lượng, nhưng bạn trai cô đã đánh tôi, người của các cô cũng đã đánh người của chúng tôi, cho nên không có gì để thương lượng nữa”.

“Tối nay phải trả tiền, không có tiền thì sáng mai chúng tôi sẽ thông báo cho bố cô đến bảo lãnh cô. Nếu bố cô không đến, chúng tôi sẽ báo cảnh sát”.

“Bây giờ là ba giờ rưỡi, cô còn bốn tiếng nữa để gom tiền”.

Sắc mặt của Lư Phi Phi thay đổi đến mấy lần, gương mặt xinh đẹp đầy nét lạnh lùng, sau đó cắn răng, tức giận nhìn Lý Cương: “Từ nhỏ đến lớn, chưa có ai bức ép tôi như vậy!”



“Nếu các anh đã muốn làm lớn chuyện này thì tôi sẽ làm lớn! Hôm nay, tôi sẽ cho các anh biết sự lợi hại của tôi!”

“Các anh đợi đấy cho tôi!”

Nói xong, Lư Phi Phi nhìn quanh những người cầm gậy bóng chày trong nhà hàng, bắt đầu gọi điện thoại kêu người.

Lý Cương không chút lo lắng, nói: “Vậy để tôi xem xem rốt cuộc cô Lư muốn thế nào”.



Lư Phi Phi đi sang một góc, tôi nghe thấy hết cuộc đối thoại giữa cô ta với người ở đầu bên kia điện thoại.

“Anh Lưu Sướng, bên tôi gặp phải một chút rắc rối”.

“Vâng, ở một nhà hàng, anh tìm vài người qua giúp tôi, dẫn người của chúng tôi đi là được”.

“Bên này có hơn ba mươi người. Vâng vâng, cám ơn, cám ơn anh Lưu Sướng, tiền không thành vấn đề”.

Thế mà Lư Phi Phi lại gọi điện thoại kêu một đám người tới đưa nhóm thầy trò này rời khỏi đây.

Sau khi Lư Phi Phi kể tình hình ở đây cho bên kia nghe một lượt, nói ra tên của nhà hàng, bên kia nói: “Chị Phi Phi, nhà hàng đó là của Âu Dương Bác, người giàu nhất thành phố chúng ta mở. Bên đó là địa bàn của ông ta, sao tôi dám đến gây sự chứ?”

“Âu Dương Bác? Âu Dương Bác tôi biết, hình như là có qua lại với bố tôi. Bất kể xảy ra việc gì, bố tôi cũng có thể dàn xếp được. Âu Dương Bác có lợi hại hơn nữa cũng không bằng bố tôi”.

Lưu Sướng vô cùng khó xử, nói: “Chuyện đó… Chị Phi Phi, hay là thôi đi, cho dù chị có dàn xếp được, đợi chị rời đi rồi, Âu Dương Bác tới gây phiền phức cho tôi thì phải làm sao? Quan hệ giữa Âu Dương Bác và anh Đao rất tốt, bên đó đều là địa bàn của anh Đao”.

“Tôi không thể nói được gì trước mặt anh Đao cả”.

Lư Phi Phi nói: “Rốt cuộc anh sợ cái gì? Tôi tăng gấp đôi tiền!”

“Đây không phải vấn đề tiền bạc”, Lưu Sướng đáp: “Chị Phi Phi, rõ ràng là chị đã đắc tội người ta, bọn họ sẽ không buông tha cho chị, nếu không thì ở tỉnh chúng ta, ai dám không nể mặt chị chứ?”

“Chị nghĩ kĩ lại đi, mình đã đắc tội với ai, rồi nghĩ cách nhận lỗi, cũng không phải chuyện gì lớn”.

“Nếu chị Phi Phi đắc tội với người ta, tranh chấp giữa các nhân vật lớn như các chị, đám lưu manh nho nhỏ chúng tôi không dám tham gia vào”.

“Chị vẫn nên nghĩ cách khác đi”.

“Thật là xin lỗi”.

Lưu Sướng cúp máy. Không thể không nói tên Lưu Sướng này còn có thể nhìn thấu vấn đề, đúng là Lư Phi Phi và Lý Quốc Thắng đã đắc tội với tôi.

Lư Phi Phi bắt đầu gọi điện cho người khác, gọi khoảng bốn, năm cuộc, nói rõ tình huống xong vẫn không ai dám nhúng tay vào chuyện bên này.

Tìm người trong giới giang hồ căn bản là không được. Nơi đây là thiên hạ của anh Đao, người trong giới giang hồ đương nhiên biết nhà hàng này của Âu Dương Bác, quan hệ giữa anh Đao và Âu Dương Bác lại tốt như vậy, không ai dám nhúng tay vào.

Lư Phi Phi vô cùng sầu muộn, vừa buông lời dọa dẫm, bây giờ lại không làm gì được.

Lư Phi Phi mặt xanh mét đi về phía quầy bar, Lý Cương nói: “Cô Lư, sự việc giải quyết thế nào rồi?”

Lư Phi Phi không trả lời mà hỏi ngược lại: “Ông chủ của các anh là Âu Dương Bác sao?”

“Không phải”, Lý Cương đáp vô cùng chắc chắn: “Chủ của nhà hàng này là một người khác”.

“Cô vẫn nên nghĩ cách thanh toán tiền đi”.

Lư Phi Phi hỏi: “Vậy ông chủ của các anh rốt cuộc là ai?”

“Tôi không thể nói cho cô biết”, Lý Cương đáp: “Ông chủ của chúng tôi là ai không quan trọng, có chuyện gì nói với tôi là được, tôi có thể đại diện giải quyết toàn bộ mọi việc thay ông chủ, mời cô thanh toán”.

Lư Phi Phi lòng rối bời, lửa giận dâng cao. Từ nhỏ đến lớn, bất cứ ai cũng phải nể mặt cô ta, hôm nay cô ta lại bị ép phải khuất phục, bị dồn đến đường cùng.

Từ trước đến nay, cô ta chưa từng bị ấm ức đến vậy.

Sắc mặc Lư Phi Phi xanh mét, sau đó quay đầu lại hung tợn liếc Lý Quốc Thắng một cái.

Lúc này Lý Quốc Thắng vô cùng hối hận, sớm biết như vậy, dù có thế nào cậu ta cũng sẽ không ra tay đánh giám đốc.

Cậu ta cho rằng một khi Lư Phi Phi đến là có thể giải quyết mọi chuyện, nhưng bây giờ Lư Phi Phi cũng không có cách nào.

Lý Quốc Thắng rất sốt ruột, lê cái chân mềm nhũn của mình đến bên cạnh Lư Phi Phi, kéo cánh tay cô ta, nói: “Phi Phi, em nghĩ cách gì đi, tối nay chúng ta nhất định phải an toàn rời đi. Anh bị thương khắp người, anh còn phải đi bệnh viện nữa”.

Lư Phi Phi lạnh lùng nói: “Anh đúng là đồ tai họa! Bây giờ tôi không có cách nào cả!”

Lý Quốc Thắng nói: “Phi Phi, em quen biết nhiều người như vậy, ai cũng giàu có, em hỏi mượn bạn em một ít đi. Hoặc là em gọi điện thoại cho bố em nhận lỗi, bố em chắc chắn sẽ đưa em tiền”.

Lư Phi Phi hất tay của Lý Quốc Thắng ra, vẻ mặt hết sức lạnh lùng, nói: “Chuyện này tôi không giúp anh được, tôi cũng không có cách nào”.

“Tất cả là tại anh đã đắc tội với người nhà họ Đàm, anh đã đánh Đàm Văn, chắc chắn là người nhà họ Đàm trả thù chúng ta!”

Lư Phi Phi tưởng là Đàm Văn đã sắp xếp chuyện ở đây.

Sau đó, Lư Phi Phi nói với Lý Cương: “Giám đốc Lý, tối nay là buổi họp lớp của Lý Quốc Thắng cùng với thầy giáo và các bạn học anh ta, tôi chỉ lấy thân phận là bạn của Lý Quốc Thắng tham gia buổi họp mặt”.

Bạn? Là ý gì?

“Người nên thanh toán không phải là tôi, mà là các bạn học đó. Bọn họ họp lớp không thể nào để một người bạn của bạn cùng lớp mình trả tiền được đúng không? Tôi là người ngoài, tôi không có nghĩa vụ phải thanh toán”.

Lý Cương cũng kinh ngạc, sau đó nói: “Cô Lư nói không sai, buổi họp lớp lần này quả thực không có liên quan đến cô Lư, cô chỉ đến tham gia buổi họp”.

“Nhưng lần họp lớp này là bạn trai cô đãi khách, là anh ta thanh toán, cho nên lại có liên quan đến cô Lư rồi”.

Lư Phi Phi lạnh lùng nói: “Bắt đầu từ bây giờ, tôi không còn là bạn gái của Lý Quốc Thắng”.




Cô ta vừa dứt lời, sắc mặt của Lý Quốc Thắng lập tức thay đổi.

Tất cả mọi người đểu hiểu ý của Lư Phi Phi, cô ta không muốn quan tâm đến chuyện ở đây nữa.

Lý Quốc Thắng kéo tay Lư Phi Phi lại, nói: “Phi Phi, sao em có thể như vậy? Em có ý gì? Em… rốt cuộc em có ý gì?”

Lư Phi Phi hất tay Lý Quốc Thắng ra, vẻ mặt hờ hững nói: “Tôi ở bên anh cũng chỉ là chơi đùa với anh mà thôi, anh nghĩ tôi thật lòng sao?”

“Tôi là con gái của chủ tịch tập đoàn Xuân Kỳ, anh cũng không tự soi gương xem mình có thân phận gì đi?”

“Bố mẹ anh là nông dân, còn bố mẹ tôi là ai? Chủ tịch của công ty ở thành phố!”

“Người theo đuổi tôi trải dài từ đây đến tận nước Pháp, tôi thiếu đàn ông được sao? Chỉ là tôi thấy anh có chút năng lực, muốn tìm một nhân tài về cho bố tôi mà thôi”.

“Bây giờ xem ra, anh đúng là một tên phế vật!”

Lý Quốc Thắng nghe vậy cảm thấy vô cùng chán nản tuyệt vọng, ngã ra đất, toàn thân run rẩy.

Tôi cũng không ngờ Lư Phi Phi lại đột nhiên tuyệt tình như vậy!

Đá thẳng cẳng Lý Quốc Thắng, vạch rõ giới hạn.

Lư Phi Phi trút hết cơn giận dữ lên người Lý Quốc Thắng.

Chương 403: Cùng đường

“Phi Phi, em không thể như vậy, không thể như vậy được…”, Lý Quốc Thắng ôm lấy chân của Lư Phi Phi, mặt đầy nước mắt, đưa mắt nhìn Lư Phi Phi đầy tình ý: “Anh rất yêu em, vô cùng yêu em, Phi Phi, anh thật lòng yêu em".

"Yêu tôi? Haha ...", Lư Phi Phi liếc nhìn Lưu Thiến ở phía xa xa, sau đó lại nhìn thẳng vào Lý Quốc Thắng, nói: "Một người con gái đã bỏ ra năm năm trời để chờ đợi anh".

"Anh và tôi quen nhau được ba tháng, anh đã lập tức vứt bỏ người con gái yêu anh năm năm".

"Một người như anh, vì tiền vì lợi ích thì chuyện gì anh cũng dám làm".



"Anh yêu tôi hay yêu tiền của tôi? Anh tưởng tôi không biết anh tiếp cận tôi với mục đích gì à?"

"Hiện giờ tôi chơi đủ rồi, không còn gì thú vị nữa!"

Không ai ngờ được rằng vào thời khắc mấu chốt này, Lư Phi Phi lại đá Lý Quốc Thành!

Tôi hả lòng hả dạ, Lưu Thiến cũng thở dài.



Đây là cậu ta tự làm tự chịu!

Lý Quốc Thắng tiếp tục ôm lấy chân Lư Phi Phi và cầu xin: "Phi Phi, em đừng như vậy, chúng ta ở bên nhau, anh thực sự bị mê hoặc bởi vẻ đẹp và sự hấp dẫn của em, anh đối tốt với em như thế nào trong lòng em rất rõ, chắc chắn không phải vì tiền..."

"Phi Phi, em đừng bỏ anh..."

Lư Phi Phi đá Lý Quốc Thắng ra, nói: "Ngại quá, từ nay về sau tôi không liên quan gì đến anh, chúng ta cắt đứt ở đây!"

"Chuyện ngày hôm nay tôi không giải quyết được, và tôi không muốn làm khó bố tôi và khiến Tập đoàn Vân Dương chúng tôi phải xấu hổ vì chuyện này".

"Đương nhiên, tôi cũng không phải người bạc tình".

Lư Phi Phi đặt thẻ tại quầy bar và nói: "Tôi trả mười lăm triệu tệ này. Mật khẩu được viết ở mặt sau của thẻ".

"Số tiền còn lại, anh tự nghĩ cách kiếm đi".

Nói xong, Lư Phi Phi đi thẳng ra cửa.

Lý Quốc Thắng muốn lao tới, nhưng bị hai thanh niên chặn lại.

Lư Phi Phi đã rời đi, cô ta có thể rời đi mà không cần trả một xu nào, bởi vì cô ta không phải một trong số những sinh viên ở đây, cô ta chỉ đi cùng Lý Quốc Thắng mà thôi.

Lư Phi Phi không có mặt ở hiện trường khi vụ đánh nhau diễn ra, cô ta chỉ uống một chút rượu rồi rời đi.

Khi rời đi, cô ta đã trả mười lăm triệu tệ, như vậy đã quá lịch sự rồi, hành động này đủ cho thấy cô ta không phải loại người nhẫn tâm.

Trước đó cô ta cũng đã cố gắng nghĩ cách giải quyết vấn đề ở đây, nhưng không giải quyết được, cô ta đành phải rời đi.

Lý Quốc Thắng vội vàng nói: "Giám đốc Lý, bạn gái tôi đã trả mười lăm triệu, vậy nên tôi cũng có thể đi khỏi đây rồi".

"Ở đây có nhiều người ăn cơm như vậy, số tiền mà bạn gái tôi trả đã đủ phần của hai chúng tôi và đủ bồi thường khách sạn bị tổn thất do ẩu đả rồi".

“Bữa cơm này mọi người đều ăn, mọi người cũng tham gia đánh nhau, vậy nên tất cả mọi người đều phải có trách nhiệm".

Ý của Lý Quốc Thắng là Lư Phi Phi đã trả mười lăm triệu tệ rồi nên cậu ta có thể rời đi, số tiền còn lại sẽ do các sinh viên còn lại trả.

Khi các sinh viên nghe thấy cậu ta nói vậy, tất cả họ đều không vui.

"Lớp trưởng, cậu đang nói cái gì vậy? Là do cậu muốn mời chúng tôi ăn đó, trước đó cậu luôn miệng nói là cậu mời bữa này, tại sao chúng tôi phải trả tiền?"

"Đúng vậy, lớp trưởng, cậu mời chúng tôi tới đây, cậu cũng không thèm xem thực đơn, tất cả rượu và món ăn đều do cậu gọi, chúng tôi không hề gọi món nào, chính là cậu muốn mời chúng tôi ăn mà".

"Đúng đó, nếu nó đắt như vậy thì chúng tôi sẽ ăn sao? Vì cậu mời, cậu là người thanh toán nên chúng tôi mới ăn".

"Còn về chuyện đánh nhau, cậu là người đánh giám đốc, chúng tôi đều thấy cậu bị đánh nên mới giúp, chúng tôi là vì cậu nên mới làm vậy, bây giờ cậu lại nói là không liên quan gì đến cậu sao?"

"Nếu cậu không đánh nhau với giám đốc thì chúng tôi sẽ đánh nhau sao? Tất cả mọi chuyện đều do cậu khơi mào ra, cậu nên tự mình chịu trách nhiệm tất cả!"

...

Tất cả sinh viên đều cho rằng Lý Quốc Thắng phải chịu toàn bộ trách nhiệm cho chuyện này.

Thật ra có một người không hề cảm thấy lo lắng, đó là Dương Đông, nhà anh ta có tiền, hoàn toàn có thể trả được số tiền hai mươi triệu đó, hơn nữa Dương Đông đã biết tôi lợi hại như thế nào. Tôi cũng rất bình tĩnh, từ đầu đến cuối không nói một lời.

Vừa rồi lúc ăn uống, đám sinh viên này đều vây quanh Lý Quốc Thắng, tâng bốc, nịnh nọt cậu ta đủ kiểu, bây giờ có chuyện xảy ra thì đều muốn đùn đẩy trách nhiệm.

Dù sao số tiền đó cũng quá lớn, chưa nói đến con số hàng chục triệu, dù chỉ là mấy trăm nghìn tệ thì các sinh viên cũng không thể bỏ ra được.

Lý Quốc Thắng lập tức cầu xin giám đốc Lý: "Giám đốc Lý, tôi có thể đi không? Đã trả hết mười lăm triệu rồi, để tôi đi đi".

Đương nhiên Lý Cương sẽ không để cho cậu ta đi, tôi đã sắp đặt để anh ta trị Lý Quốc Thắng, làm sao có thể để cậu ta đi được?

“Thật ngại quá", Lý Cương nói: “Trước khi rời đi cô Lư đã nói rồi, anh không phải bạn trai của cô ấy, cũng không liên quan gì đến cô ấy, hai người đã cắt đứt quan hệ!”

"Vì hai người không liên quan gì đến nhau nữa thì cô ấy trả số tiền đó không phải là để trả thay anh".

"Vậy nên anh không thể đi".

Lý Quốc Thắng trợn tròn mắt, vẻ mặt đột ngột trở nên dữ tợn: "Cho dù tôi không trả tiền, chúng tôi tổng cộng hơn năm mươi người ăn, cộng thêm tiền đền bù thiệt hại của nhà hàng tổng cộng hơn năm mươi triệu, chia cho hơn năm mươi người, mỗi người trả một triệu tệ!"

"Lư Phi Phi đã trả mười lăm triệu, còn lại ba mươi lăm triệu. Trừ đi một số người thân của mấy bạn học thì còn lại hơn bốn mươi người, chia đều ra một người phải trả một trăm nghìn tệ, như vậy tôi còn trả được".

"Bây giờ tôi sẽ đưa cho các người một triệu tệ, như vậy tôi có thể đi được rồi chứ?"

"Không được!", Lý Cương vẫn không buông tha: "Bữa này là anh chiêu đãi, anh nhận trả tiền, vậy nên anh bắt buộc phải trả tiền ăn".

"Các tổn thất khác trong nhà hàng của chúng tôi cũng do anh đánh người và gây rối gây ra. Anh là người chịu trách nhiệm chính, anh phải trả bảy mươi phần trăm, những người khác đều vì giúp anh nên mới gây ra tổn thất, họ phải trả ba mươi phần trăm còn lại".

"Mười lăm triệu của Lư Phi Phi cũng là tiền ăn, còn thiếu tám triệu, anh nhất định phải trả hết!"

"Còn về chi phí tổn thất của nhà hàng, chúng tôi cũng chịu ba mươi phần trăm. Ba mươi phần trăm của ba mươi triệu tệ là mười triệu tệ, chúng tôi chịu mười triệu, tất cả các bạn chịu hai mươi triệu".

"Hai mươi triệu này, anh phải chịu bảy mươi phần trăm, tức là mười bốn triệu, cộng với tám triệu trước đó là hai mươi hai triệu".

“Ba mươi phần trăm còn lại là sáu triệu chia đều cho tất cả những người tham gia đánh nhau".

"Cách tính của tôi không có bất cứ vấn đề gì, dù có báo cảnh sát thì họ cũng sẽ giải quyết như vậy".

Lý Cương đã tính toán mọi thứ, đánh nhau quả thực là trách nhiệm của cả hai bên, nhà hàng cũng phải chịu trách nhiệm nhất định về sự cố này.

Lý Quốc Thắng sắp phát điên đến nơi: "Tôi không phục! Tôi muốn báo cảnh sát, tôi muốn cảnh sát can thiệp, tôi muốn ra tòa khởi tố!"

“Được!”, Lý Cương nói: “Vậy thì chúng ta sẽ gọi cảnh sát ngay. Anh là thạc sĩ của MIT, là người có địa vị, vậy mà lại không trả hết tiền ăn. Với năng lực của ông chủ chúng tôi, nhốt anh vào trong đó vài tháng cũng không có vấn đề gì cả".

"Nếu càng làm lớn chuyện thì không tốt cho bất cứ ai. Chắc chắn trước tiên họ sẽ yêu cầu anh trả tiền ăn, nếu không trả nổi thì bất động sản và các tài sản khác đứng tên của anh và gia đình anh đều sẽ bị tòa án cưỡng chế bán đấu giá".

“Khi đó, rất có thể anh chẳng còn lại thứ gì cả".

"Thân bại danh liệt!"

"Hãy tự mình suy nghĩ kỹ đi, tốt nhất là chúng ta nên tự giải quyết với nhau".

Chương 404: Nhân vật chính ra mặt

“Ha ha...", Lý Quốc Thắng liếc nhìn đống thức ăn bị lật úp trên mặt đất và những chai rượu vỡ, vẻ mặt cậu ta vô cùng ghê gớm: "Rượu các người bán không có trên thị trường, chắc chắn là hàng cấm. Rất nhiều món ăn của các người làm từ động vật quý hiếm được nhà nước bảo vệ!"

"Các người cũng sợ gọi cảnh sát, cũng sợ bị điều tra, đúng chứ!"

"Đừng tưởng tôi thực sự sợ các người!"

"Các người gọi cảnh sát đi, gọi cảnh sát đi, tới lúc đó tôi sẽ cho các người biết cái gì gọi là ‘cá chết lưới rách’!"



"Cùng lắm thì đồng quy vu tận!"

Tên này cũng lợi hại đấy, cậu ta lập tức nghĩ ngay đến điểm này.

Lý Cương cười đầy bình tĩnh: "Cá chết rồi, lưới sẽ không bao giờ bị đứt".

"Anh có biết ông chủ của chúng tôi là ai không? Ông chủ của chúng tôi sẽ thiếu chút tiền này sao? Thế lực phía sau chúng tôi, ngay cả Lư Phi Phi còn không nể mặt, anh là cái thá gì?"



"Anh nghĩ rằng chỗ này của chúng tôi sẽ thực sự bị điều tra sao? Cho dù có bị điều tra, ông chủ của chúng tôi sẽ quan tâm đến chút tiền này?"

"Anh đã đắc tội ông chủ của chúng tôi, dám điều tra chỗ này của chúng tôi. Anh đã nghĩ đến hậu quả chưa?"

"Anh nghĩ rằng anh vẫn sống tiếp được?"

Lý Quốc Thắng giễu cợt: "Xin lỗi nhé, tôi ở nước ngoài! Chỉ cần tôi tốt nghiệp xong, tôi sẽ xuất ngoại, định cư bên đó, các người có thể làm gì tôi!"

“Thằng khốn nạn này!”, đột nhiên, một thanh niên bên cạnh tung cước đạp Lý Quốc Thắng ngã xuống đất: “Đắc tội ông chủ của bọn tao, mày nghĩ mày đi được á?”

"Mà cho dù mày có đi được, còn gia đình, người thân và bạn bè của mày thì sao?"

"Ông chủ của bọn tao sẽ giết chúng nó chỉ trong vài phút!"

Khi Lý Quốc Thắng nghe xong những lời này, thân thể cậu ta run lên bần bật.

Lý Cương nói: "Lý Quốc Thắng, anh thật là ngây thơ. Người anh em này nói đúng đấy. Hoà thượng trốn đi, nhưng miếu nào đi được".

“Anh phải trả hai mươi hai triệu tệ, các bạn học khác cũng phải trả”.

Chẳng mấy chốc, một bạn học đã vừa khóc vừa nói: “Tôi không có tiền… lương tôi ba nghìn tệ một tháng thì lấy đâu ra tiền”.

Một bạn học khác cũng lên tiếng: "Tôi cũng không có. Sáu triệu tệ chia ra thì mỗi người phải trả tận hai trăm nghìn tệ..."

Chỉ có bốn hoặc năm bạn học nam ở đây có thể trả được hai trăm nghìn tệ, còn lại không ai trả được.

Rất nhiều người đang khóc, cả can đảm tự tử bọn họ cũng có rồi, nếu sớm biết chuyện này, cho dù thế nào bọn họ cũng sẽ không đánh.

“Mọi người đừng lo lắng!”, Dương Đông nói: “Tôi đã trả hết hơn sáu triệu tệ đó. Đương nhiên, tôi không thể bao hết được. Các bạn mỗi người trả tôi mười nghìn tệ là được, coi như mua một bài học”.

Sau khi nghe thấy thế, mọi người đều vây quanh Dương Đông, cảm ơn anh ta rối rít.

Tôi không ngờ rằng Dương Đông sẽ đứng ra vào lúc này.

Lưu Thiến nói: “Các bạn ơi, cũng không thể để cho Dương Đông trả hết được, tôi sẵn sàng trả một triệu tệ".

Lưu Thiến giàu thế này sao?

Trước đây tôi có nghe bà cụ Lưu nói rằng gia đình bà vẫn còn một ít của cải.

Ba bạn học khác cũng bước lên và nói rằng mỗi người họ sẽ trả năm trăm nghìn tệ.

Ba bạn học này đều có nhà máy, xí nghiệp riêng, cũng có một ít tiền.

Chuyện này đã được giải quyết, tất cả các bạn học đều thở phào nhẹ nhõm.

Lý Quốc Thắng thấy Dương Đông hào phóng như thế, lập tức đi tới trước Dương Đông: "Dương Đông, cậu giúp tôi với, cậu giúp tôi có được không?"

"Nhà họ Dương cậu cho tôi vay hai mươi triệu tệ. Tôi sẽ viết giấy nợ rồi giải quyết cho xong chuyện hôm nay".

Nhà họ Dương quả thực có hai mươi triệu tệ.

Dương Đông hất tay Lý Quốc Thắng ra, trên mặt lộ rõ vẻ chán ghét: "Những gì cậu làm hôm nay thật quá thất vọng. Cậu cậy thế ức hiếp người, gây khó dễ cho Lưu Thiến mọi lúc mọi nơi. Lưu Thiến đã yêu cậu năm năm, mẹ chứ tại sao cậu lại vứt bỏ Lưu Thiến!"

"Cậu nghĩ tôi sẽ giúp cậu sao?"

“Tôi xin cậu đấy, giúp tôi với”, Lý Quốc Thắng lại nắm lấy cánh tay của Dương Đông: “Dương Đông, mọi người đều là bạn học, khi còn đi học, tôi đã giúp mọi người rất nhiều, cậu không thể thấy chết không cứu được chứ”.

“Cút!”, Dương Đông tức giận nói: “Đừng đụng vào tôi, tôi sợ tay tôi bị bẩn!

"Tôi sẽ không giúp cậu!"

Tôi hiểu tính cách của Dương Đông. Lúc trước Lý Quốc Thắng sỉ nhục Lưu Thiến và Dương Đông ở khắp mọi nơi, bây giờ sao Dương Đông có thể giúp cậu ta được?

Lý Quốc Thắng lại bắt đầu cầu xin Lưu Thiến: "Lưu Thiến, hãy giúp tôi, cậu thuyết phục Dương Đông đi, hai cậu cùng giúp tôi đi mà".

"Các bạn học ơi, mọi người đều là bạn của nhau mà, các bạn giúp tôi đi".

Không ai nói gì, không ai giúp cậu ta, tất cả đều lạnh lùng ra mặt.

Lưu Thiến lạnh lùng nói: "Lý Quốc Thắng, đây là kết cục của cậu. Ở bên một người phụ nữ khác ba tháng, rồi vứt bỏ tôi".

"Đây là quả báo của cậu!"

"Hôm nay cậu hết lần này đến lần khác xúc phạm người tầng lớp thấp, xúc phạm những người nông dân, cậu nghĩ các bạn học sẽ giúp cậu sao?"

"Không có Lư Phi Phi, cậu chả là cái thá gì cả!"

Ngay cả một vài bạn học có quan hệ đặc biệt tốt với Lý Quốc Thắng cũng không nói gì. Bây giờ Dương Đông và Lưu Thiến đang giúp họ, nếu họ nói đỡ, Dương Đông và Lưu Thiến không giúp họ nữa thì phải làm sao?

Lúc này, Lý Quốc Thắng đã hoàn toàn tuyệt vọng, ngay cả can đảm đi chết cậu ta cũng có rồi.

Lúc này, tôi nên ra mặt rồi.

Tôi bước tới từ phía sau đám đông và nói với Lý Quốc Thắng: "Chi bằng thế này... Tôi cho cậu mượn hai mươi triệu tệ, cậu viết cho tôi giấy nợ, kết thúc chuyện hôm nay".

Mọi người đều sững sờ, Lưu Thiến nhìn tôi với vẻ mặt khó hiểu.

Lý Quốc Thắng nhìn tôi: "Trương Sơn Thành... cậu... cậu có hơn hai mươi triệu tệ?"

Rõ ràng là cậu ta không tin tôi, những người khác càng không tin.

Hơn nữa, trước đó Lý Quốc Thắng luôn sỉ nhục tôi, ngay cả khi tôi có tiền, tại sao tôi phải giúp Lý Quốc Thắng?

Tất nhiên là tôi phải giúp, nếu không thì tổn thất tối nay giải quyết kiểu gì? Tên Lý Quốc Thắng này ngay từ đầu đã không có tiền, nếu thực sự gọi cảnh sát tới xử lý thì sự việc sẽ trở nên nghiêm trọng hơn, đồ uống thức ăn ở đây đều có vấn đề.




Làm to chuyện này đối với chúng tôi không có lợi gì cả, đương nhiên Lý Quốc Thắng không dám làm to chuyện lên.

“Cậu nói xem?”, tôi cười nhạt: “Nếu cậu không đồng ý thì quên đi”.

Lý Quốc Thắng trông vẫn còn nghi ngờ, nhưng cậu ta thà tin vào điều đó, bởi vì lúc này, không ai có thể giúp cậu ta ngoại trừ tôi.

“Đồng ý, đồng ý chứ”, Lý Quốc Thắng vô cùng kích động: “Sơn Thành, cảm ơn cậu rất nhiều, chỉ cần cậu giúp tôi, khi nào có tiền, tôi nhất định sẽ trả lại cho cậu!”

Tôi hỏi: "Bây giờ cậu có bao nhiêu tiền? Trả lời thật lòng, không cần nói dối tôi".

Lý Quốc Thắng nói: "Tôi có hơn ba triệu sáu trăm nghìn tệ trong thẻ. Cả ba thẻ đều nằm trong túi tôi, ngoài ra không còn tiền nào nữa. Tôi nói thật đấy. Tôi vẫn còn hơn bốn trăm nghìn cổ phiếu ở nước ngoài".

Tôi nói: "Cổ phiếu thì không cần, cậu có bất động sản nào đứng tên mình không?"

Lý Quốc Thắng nói: "Ở bên quê nhà tôi thì có. Bố mẹ và em gái tôi sống ở đó. Bố tôi còn sở hữu một chiếc Audi".

Tôi nghĩ một hồi, tài sản của người già tốt hơn hết là không động đến. Tôi không thể làm việc quá tuyệt tình, không thể lấy luôn nhà của người khác, khiến họ không có chỗ để ở. Người đắc tội tôi là Lý Quốc Thắng, không phải bố mẹ cậu ta.

Tôi nói: "Lấy hết thẻ trên người ra rồi đến quầy bar giải quyết".

Lý Quốc Thắng ngoan ngoãn rút ví của mình ra, lấy ba tấm thẻ bên trong. Lý Cương lấy máy quẹt thẻ, quét toàn bộ ba triệu sáu trăm mấy nghìn tệ trong thẻ!

Chương 405: Tôi là ông chủ

Lý Cương nhàn nhạt nói: "Còn thiếu hơn mười tám triệu tệ".

Tôi bật cười, nói: "Giám đốc Lý, tất cả số tiền còn lại ghi tên tôi đi, bao gồm cả tiền của các bạn học và toàn bộ những tổn thất khác, tất cả đều ghi tên tôi".

Lý Cương vô cùng lễ phép với tôi, mỉm cười rồi nói: "Tổng giám đốc Trương, không có vấn đề gì. Anh có thể trả tiền bất cứ khi nào anh muốn".

“Cũng không phải viết giấy nợ đâu”.



Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều sững sờ.

Họ hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra!

Lư Phi Phi thiếu nợ, nhà hàng không đồng ý, nhưng Lư Phi Phi có thân phận gì chứ, cô ta là con gái của Lư Thần Dương đó!

Mà tôi chỉ cần nói bâng quơ một câu, không cần phải viết giấy nợ mà giám đốc đã đồng ý rồi!



Nhà hàng không nể mặt Lư Phi Phi mà nể mặt tôi!

Sắc mặt mọi người khi nhìn tôi đều thay đổi, họ ngạc nhiên, sửng sốt và khó hiểu, tất cả đều đang suy đoán thân phận của tôi.

Sau đó, các bạn học cảm ơn tôi rất nhiều, nói rằng bọn họ sẽ góp sáu triệu tệ đưa cho tôi.

“Không cần đâu”, tôi nhàn nhạt nói: “Lưu Thiến là bạn gái của tôi. Muốn cảm ơn thì cám ơn Lưu Thiến. Tôi không thiếu chút tiền này, dăm ba đồng bạc thôi”.

Sau đó Lý Quốc Thắng mới biết đêm nay cậu ta nhìn nhầm rồi, cậu ta cũng nhớ ra tôi là người đặt chỗ ở nhà hàng này!

Lư Phi Phi không thể đặt được, nhưng tôi lại đặt được!

Lý Quốc Thắng hối hận không thôi, sớm biết tôi giàu có và quyền lực thế này, cậu ta căn bản không nên đắc tội với tôi.

Tôi nói với Lý Quốc Thắng: "Tiền tôi đã trả hộ cậu, còn hơn mười tám triệu tệ, cậu viết giấy nợ cho tôi".

"Tính tròn mười tám triệu tệ cũng được".

“Tổng giám đốc Trương, cảm ơn cậu rất nhiều”, Lý Quốc Thắng nhìn thấy tôi như nhìn thấy vị cứu tinh, cậu ta nắm lấy tay tôi, cảm ơn rối rít.

Làm gì có chuyện đơn giản như vậy? Cậu tưởng là tôi cho cậu mượn tiền không chắc?

Tôi nói: "Tôi muốn thông tin thân phận của cậu, địa chỉ nhà của cậu, thông tin chi tiết về cha mẹ và chị em của cậu, cả thông tin của tất cả những người thân trong gia đình cậu nữa".

"Tiền tôi cho cậu mượn đều tính lãi. Lãi suất hàng năm là ba mươi phần trăm, lãi hàng năm là bảy triệu năm trăm nghìn tệ".

"Tiền lãi được tất toán mỗi năm một lần và mỗi tháng một lần. Khi nào đủ tiền thì tất toán cả gốc và lãi. Cậu đồng ý không?"

Đây là cho vay nặng lãi!

Lý Quốc Thắng nghe vậy liền nở nụ cười nịnh nọt, nói: "Tổng giám đốc Trương, lãi suất này không phải... quá cao sao?"

Tôi nói: "Lãi suất ba mươi phần trăm là tiêu chuẩn cho vay tư nhân cao nhất trong nước, không vượt quá phạm vi lãi suất. Hơn nữa, tôi không yêu cầu cậu trả nợ gốc và lãi hàng tháng, chỉ để cậu trả lãi hàng tháng".

“Đây là tôi nể mặt cậu là bạn học của Lưu Thiến rồi đấy!”

"Ngoài ra, khoản vay của cậu sẽ được liên kết với hệ thống báo cáo tín dụng của cậu ở trong và ngoài nước. Nếu cậu không trả nợ, bất kể ở trong nước hay nước ngoài, tất cả tài khoản của cậu sẽ đều bị đóng băng. Tới lúc đó, cậu không đi được tàu điện ngầm, không mua được xe, không mua được nhà, không tìm được việc. Nếu ở nước ngoài thì càng nghiêm trọng hơn, cậu sẽ bị Học viện Công nghệ Massachusetts đuổi học!"

"Ở nước ngoài, thất tín sẽ bị đưa vào danh sách đen của các cuộc điều tra tín dụng, cậu sẽ không thể làm gì được, càng không về nước được".

Tôi không sợ cậu ta không trả nợ.

Lý Quốc Thắng rơi vào trầm tư, sắc mặt càng ngày càng khó coi, càng ngày càng đau khổ, có lẽ những khoản nợ này mà không xử lý tốt, cậu ta sẽ phải trả cả đời!

Tôi nói: "Đương nhiên, nếu cậu không muốn mượn thì quên đi, coi như tôi chưa nói gì".

Bây giờ chỉ có tôi mới giúp được Lý Quốc Thắng, không có tiền thì nhân viên nhà hàng sẽ không cho cậu ta đi mà gọi cảnh sát đến xử lý, khi đó cậu ta sẽ không thể về nước ngoài được, tòa án sẽ giữ cậu ta lại để điều tra.

Ở nước ngoài, nếu cậu ta không về nước thì visa của cậu ta sẽ hết hiệu lực. Mà một khi chuyện ở đây bị truyền ra nước ngoài, cuộc sống của cậu ta sẽ hết sức u ám, bao năm nỗ lực vất vả sẽ mất trắng.

Tôi có hàng trăm cách để chơi đùa cậu ta.

Lý Quốc Thắng sắc mặt tái nhợt, khóe miệng không ngừng giật giật: "Tổng giám đốc Trương... có thể... có thể... không tính lãi không?"

“Cậu nói xem?”, tôi nhàn nhạt nói: “Cho cậu mượn tiền cũng là vì nể mặt Lưu Thiến, sao lại không tính lãi? Tôi có mười tám triệu tệ, có thể đầu tư kinh doanh rất nhiều. Tiền lãi một năm cao hơn gấp mấy lần tiền lãi khoản nợ tôi cho cậu mượn”.

"Tôi đang giúp cậu mà cậu lại cho rằng tôi đang kiếm tiền lãi từ cậu?"

"Nói khó nghe một chút, cho dù gửi tiền vào ngân hàng lãi cũng không thấp, tại sao tôi lại không tính lãi cho cậu chứ?"

“Chúng ta thân quen lắm sao?”

Cho dù Lý Quốc Thắng có thể vay tiền từ ngân hàng, cậu ta cũng không thể vay được mười tám triệu tệ!

Đến ngân hàng vay không phải để mua nhà, mua xe, hay vay thương mại thì lãi là mười phần trăm, lãi của tôi chỉ cao gấp đôi ngân hàng mà thôi.

Lý Quốc Thắng cân nhắc lợi hại một hồi, chợt nghĩ ra điều gì đó, nói: "Trương Sơn Thành... cậu... Mọi chuyện tối nay, có phải là do cậu... sắp đặt không!"

Tên này có thể trúng tuyển vào Học viện Công nghệ Massachusetts, IQ đương nhiên rất cao, rất thông minh, cậu ta đã nghĩ ra mọi chuyện đều do tôi sắp đặt.

“Ồ?”, tôi bình tĩnh cười, nói: “Lý Quốc Thắng, sao cậu lại nói như vậy?”

Lý Quốc Thắng nói: "Lư Phi Phi không thể đặt chỗ ở nhà hàng, nhưng cậu chỉ gọi một cuộc là đặt được".

"Lúc trước tôi cũng từng gọi vài cuộc điện thoại, những người bên đó nói rằng chúng tôi đã đắc tội ai đấy và người đó đang đối phó với chúng tôi".

"Tôi và Lư Phi Phi đều cho rằng là do Đàm Văn của tập đoàn Vân Dương sắp đặt, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì có điều gì đó không đúng lắm".

"Chúng tôi đã đắc tội Trương Nghị của nhà hàng Kiến Quốc và Đàm Văn, còn có cậu, Lưu Thiến và Dương Quang".

"Tôi chưa bao giờ nghi ngờ cậu, nhưng lúc cậu thanh toán ở đây, tôi đã nghi ngờ cậu".

"Người trong nhà hàng còn không nể mặt Lư Phi Phi, nhưng lại nể mặt cậu".

"Món ăn là cậu đặt, cậu nói... mọi chuyện tối nay có phải cậu đã lên kế hoạch từ lâu rồi không?"

Tôi cười, nói: "Lý Quốc Thắng, cậu đang nói cái gì thế? Ý của cậu là, tôi cố ý xử lý các người?"

"Không phải sao?”, Lý Quốc Thắng tức ra mặt: “Trương Sơn Thành, Lưu Thiến, chắc chắn là các người!"




"Ha ha...", tôi bật cười: "Nhà hàng là do tôi đặt. Các người không còn lựa chọn nào khác, nên tôi đã đặt giúp còn gì".

"Đồ ăn và rượu cậu gọi là tôi bắt cậu gọi sao?"

"Không có tiền để thanh toán cũng là do tôi sao?"

"Đánh nhau là tôi sắp đặt à?"

"Tất cả mọi thứ không phải là các người tự gây ra sao!"

"Bây giờ tôi cho cậu mượn tiền, cậu lại nói do tôi sắp đặt?"

"Cậu nói xem, tôi sắp đặt cái gì?"

“Chính là cậu!”, Lý Quốc Thắng nói một cách chắc chắn: “Không có chuyện trùng hợp như vậy. Tối nay có quá nhiều chuyện đã xảy ra. Mọi thứ dường như có người tính kế tôi, khiến tôi trắng tay, mất hết tiền, để lại cho tôi món nợ khổng lồ, khiến cuộc đời tôi đi vào bế tắc! ”

Quả thực là do tôi sắp đặt, thực ra tôi chỉ muốn dạy dỗ Lý Quốc Thắng và Lư Phi Phi một bài học nhớ đời. Tôi cũng biết rằng khi nhìn thấy hoá đơn nhiều tiền như vậy bọn họ chắc chắn sẽ gây chuyện, tới lúc đó tôi cũng sẽ sỉ nhục bọn họ nặng nề một phen.

Tôi cũng không ngờ rằng bọn họ lại không có khả năng chi trả, lại còn đánh nhau, rồi dẫn tới kết cục này.

Tôi nhìn chằm chằm Lý Quốc Thắng nói: "Cho dù tôi tính kế cậu, cậu làm gì được tôi?"

"Tôi nói thật với cậu vậy, tôi... là ông chủ của nhà hàng này".

Vừa dứt lời, mọi người trong nhà hàng đều kinh hãi!

Chương 406: Cho cậu mượn tiền

Tất cả các bạn học đều trố mắt ra nhìn, không thể nào tin nổi, nhưng những nhân viên phục vụ đứng xung quanh lại rất kính trọng tôi, giám đốc cũng không thanh minh gì cả, chứng tỏ lời nói của tôi là sự thật!

Khóe miệng Lý Quốc Thắng không khỏi giật giật, sắc mặt xám xịt!

“Trương Sơn Thành, cậu… cậu thực sự là ông chủ của nhà hàng này sao?”, Lý Quốc Thắng khóe miệng run lên, hai mắt đỏ ngầu.

"Thật trăm phần trăm", tôi cười chế nhạo: "Sao? Tôi nhìn không giống ông chủ à?"



“Tại sao… tại sao cậu lại làm thế!”, Lý Quốc Thắng giống như một con sư tử đầy tức giận, hai mắt đỏ như máu, nghiến răng nghiến lợi, nói: “Tại sao lại đuổi cùng giết tận tôi!”

"Tại sao cậu lại đối xử với tôi thế này, chỉ vì tôi đã xúc phạm các cậu vài câu sao!"

"Tại sao? Ha ha ...", tôi còn chưa nói đã có tiếng chế nhạo truyền tới từ phía sau đám người, Lưu Thiến đi tới, từng bước một đến gần Lý Quốc Thắng: "Lý Quốc Thắng, cậu nói xem, tại sao chứ?"

"Tôi yêu cậu năm năm! Tôi lặng lẽ hi sinh vì cậu suốt năm năm! Còn cậu...", Lưu Thiến bước tới trước mặt Lý Quốc Thắng, ánh mắt đầy hận ý: "Cậu và Lư Phi Phi ở bên nhau ba tháng đã phản bội tôi!"



"Cậu không chỉ phản bội tôi, mà trong năm năm này, cậu tìm rất nhiều phụ nữ, mà tôi chỉ là công cụ để cậu chơi đùa!"

"Năm năm, năm năm này tôi yêu cậu biết bao nhiêu... Còn cậu, cậu chơi đùa tôi suốt năm năm, cả năm năm thanh xuân của tôi đều trao cho cậu, những năm tháng quan trọng nhất cuộc đời người phụ nữ đều trao cho cậu, tôi yêu cậu đến chết đi sống lại!"

"Tôi vẫn luôn chờ cậu trở về, chờ cậu năm nay về nước, công khai quan hệ của chúng ta, chờ ngày một tháng năm năm sau kết hôn với tôi!"

"Đây là những gì cậu đã hứa với tôi!"

"Nhưng đáng tiếc... Đây đều là những lời dối trá!"

"Mọi thứ... mọi thứ đều là giả dối, tất cả đều là giả dối, tất cả đều là..."

Lưu Thiến cuối cùng không thể nhịn được mà bùng nổ, khi cô ấy nói ra những chuyện này, cô ấy run rẩy toàn thân, cả người toàn là hận ý, nghiến răng nghiến lợi.

Lý Quốc Thắng không dám đối diện với ánh mắt của Lưu Thiến: "Cậu... Lưu Thiến, sao cậu còn nói tôi, chuyện cậu vẫn luôn ở bên Dương Đông, cậu giải thích thế nào. Tối hôm qua tôi gọi điện cho cậu, nói tôi đã về nước, tại sao cậu lại có bạn trai chứ!"

“Cậu không giống tôi chắc!”

Bốp!

Lưu Thiến tát Lý Quốc Thắng một cái thật nặng, trên mặt cậu ta để lại năm dấu tay đỏ.

Lưu Thiến không khóc, chỉ là hai mắt đỏ hoe, ánh mắt đầy lạnh lùng: "Chuyện tôi và Dương Đông, tôi không giải thích rõ ràng với cậu sao? Hay là Dương Đông không giải thích rõ ràng cho cậu?"

"Giữa tôi và Dương Đông, chúng tôi đã được định cưới từ lúc mới sinh, chúng tôi trong sạch!"

"Còn Trương Sơn Thành không phải là bạn trai của tôi, anh ấy có mặt ngày hôm nay, là để cho cậu một bài học đấy, đồ khốn nạn!"

"Lý Quốc Thắng, đây là kết cục của cậu!"

"Làm nhiều việc xấu ắt tự diệt!"

"Kết cục hiện tại của cậu chính là vừa mất người vừa mất tiền, nợ nần chồng chất!"

Lý Quốc Thắng hoàn toàn tuyệt vọng, nước mắt rơi đầy mặt, cậu ta ngã xuống đất thở hổn hển, khuôn mặt trở nên xám xịt.

Sau khi biết được chuyện này, rất nhiều bạn học đã đổ dồn sang nhìn Lý Quốc Thắng với ánh mắt kinh tởm.

Ngày hôm nay đã xảy ra rất nhiều chuyện, mọi người đều biết rằng, lớp trưởng của họ không còn là lớp trưởng thời còn đi học nữa, cậu ta đã hoàn toàn thay đổi, biến thành một người khác.

Không ai thông cảm cho cậu ta.

Tôi lạnh lùng nói: "Lý Quốc Thắng, cậu có mượn tiền không?"

"Nếu cậu không muốn mượn thì chúng ta từ từ chơi, chơi kiểu khác, bỏ tù cậu chẳng hạn, chơi cho thật vui, hủy hoại hoàn toàn tương lai của cậu".

"Nếu cậu mượn tiền, chỉ cần cậu trả tiền đúng hạn, cuộc sống của cậu còn có thể xoay chuyển, sẽ không có vết nhơ gì trong cuộc đời của cậu".

“Mượn... Tôi mượn”, Lý Quốc Thắng từ dưới đất đứng lên, vẻ mặt thay đổi hẳn: “Tổng giám đốc Trương, tôi mượn...”

Lý Quốc Thắng không còn cách nào khác, cậu ta phải đi mượn.

Tôi nhấc máy, gọi cho Hướng Vấn Thiên.

Câu lạc bộ ở tầng mười hai là do Hướng Vấn Thiên quản lý, lần trước có mâu thuẫn với Hướng Vấn Thiên, nhưng chúng tôi đã hòa giải, Hướng Vấn Thiên là người của anh Đao.

Hướng Vấn Thiên là người chuyên cho vay.

Hướng Vấn Thiên nghe máy rất nhanh, cũng rất lịch sự: "Tổng gián đốc Trương, muộn như vậy rồi, sao cậu lại gọi cho tôi?"

Tôi cười, nói: "Nghe bên ông Hướng ồn ào như vậy, ông vẫn chưa đi nghỉ đúng chứ?"

Hướng Vấn Thiên bật cười, nói: "Hôm nay ngày một tháng mười, công việc kinh doanh vô cùng tốt. Một số cậu ấm nhà giàu đến chỗ của tôi, chẳng phải tôi nên đích thân tiếp đón, cùng họ nâng ly rượu sao".

"Các ông thì tốt rồi, nghỉ lễ còn có thể chơi đủ các loại, không như tôi đây, người khác nghỉ lễ, tôi lại chẳng được nghỉ ngơi chút nào".

"Thế cậu có muốn đến đây chơi không? Đến đây đi, lần trước tôi muốn uống rượu ngon với tổng giám đốc Trương, nhưng cậu không có thời gian, lần này chúng ta hãy uống một chầu thật đã. Tiện giới thiệu cho tổng giám đốc Trương vài cô gái mới, bảo đảm cậu sẽ thích".

Mặc dù tôi không bấm loa ngoài nhưng xung quanh rất yên tĩnh, không ai làm phiền tôi gọi cả, người bên cạnh đều nghe thấy tiếng bên trong điện thoại.

Tôi cười, nói: "Tối nay có xảy ra chút chuyện ở tầng sáu. Tôi đang ở tầng sáu, ông Hướng, tôi có chuyện cần giúp, phiền ông xuống đây một chuyến".

“Có chuyện?”, Hướng Vấn Thiên nghe thấy vậy liền nói: “Được rồi, tôi xuống ngay”.

Bảy, tám phút sau, hơn hai chục người từ thang máy bước ra, ai nấy đều cầm một mã tấu và ống thép.

Người cầm đầu là ông Hướng, người đầy men rượu, vừa vào đã thấy nhiều người bên tôi bị thương, biết có chuyện không hay, ông ta quát lớn: “Ai dám gây sự với tổng giám đốc Trương ở đây!”

"Mẹ nó chứ, ông đây giết chết chúng mày!"

Tôi bỗng đứng đơ ra, tôi gọi Hướng Vấn Thiên xuống là để giải quyết chuyện vay tiền.

Hướng Vấn Thiên là người chuyên cho vay. Ông ta tưởng rằng ai đang gây sự với tôi, còn tôi không đủ người nên ông ta mang thêm người xuống.

Mà thang máy lại kêu “ting” một tiếng, hơn hai chục người nữa lao vào...

Bọn họ đều cầm vũ khí, doạ mấy người khác trong nhà hàng sợ ngây người, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra!

Hướng Vấn Thiên trông rất độc ác, mặt ông ta có nhiều vết sẹo, thực sự hung hãn, đầy sát khí.




"Ông Hướng, ông Hướng...", một số bảo vệ của nhà hàng chào hỏi Hướng Vấn Thiên.

Bọn họ đều là người của anh Đao, đương nhiên biết Hướng Vấn Thiên.

Tôi vội nói: "Ông Hướng, ông mang theo nhiều người như vậy làm gì?"

Hướng Vấn Thiên có chút khó hiểu: "Vừa rồi cậu gọi cho tôi, không phải nói xảy ra chuyện sao?"

"Chỗ này rõ ràng đã xảy ra đánh nhau. Tôi mang theo người đến đây, hơn một trăm người".

Đang nói chuyện thì thang máy lại kêu “ting”, lại có hơn hai mươi người xuống đây, hai thang máy có thể chứa tối đa hai mươi người một lúc.

Mà bên phía thang bộ cũng xuất hiện những bóng người đông đúc.

Tôi có chút buồn bực, nói không nên lời.

Tôi nói: "Ông Hướng, chuyện ở đây tôi có thể xử lý, tôi đã xử lý xong rồi. Tôi không tìm ông vì chuyện đánh nhau, mà là vì chuyện khác".

“Ồ?”, Hướng Vấn Thiên ngạc nhiên, nói: “Tổng giám đốc Trương, có chuyện gì thế, cậu cứ ra lệnh đi”.

Tôi thấy vẫn còn người đổ dồn vào bên trong nhà hàng, những người đứng sau cầm dao rựa, la hét giết đi, rõ ràng là một số người đã uống quá chén.

Các bạn học ở hiện trường đều kinh hoàng, run sợ, giờ ai cũng nghĩ tôi là dân giang hồ!

Chương 407: Hạ màn

Một cuộc điện thoại, chỉ trong vòng vài phút đã có hơn một trăm người đến, thật là khủng khiếp!

Bình thường ở chỗ của Hướng Vấn Thiên không có nhiều người như vậy, bởi vì đang dịp nghỉ lễ khách tới đông, nên mới sắp xếp nhiều người để giữ gìn trật tự, ông ta lo sẽ có người gây chuyện.

Tôi nói: "Ông Hướng, ông rút người của ông về trước đã, chúng ta từ từ nói chuyện".

Hướng Vấn Thiên thấy trận đánh nhau ở đây đã dừng lại lâu rồi, liền nói với đám người: "Các người giải tán hết đi, không có việc gì cả, cần làm gì thì đi làm đi".



Nhiều người có chút thất vọng bỏ đi, tất cả đều mang theo dao, chưa đánh nhau mà đã bảo đi về.

Sau khi đám người đó giải tán, bầu không khí căng thẳng ở đây mới dịu bớt.

Hướng Vấn Thiên nói: "Tổng giám đốc Trương, hình như ở đây đã xảy ra chuyện, sao cậu không gọi điện cho tôi sớm hơn? Chỉ cần tôi cho đàn em đến, đảm bảo ai chọc giận cậu sẽ phải nằm viện ít nhất nửa năm".

Hướng Vấn Thiên vừa nói vừa đưa mắt nhìn Lý Quốc Thắng và các bạn học, ông ta có thể thấy những người này đang gây rối ở đây.



Không ít người rùng mình cúi đầu, thực sự sợ bị Hướng Vấn Thiên nhìn chằm chằm.

Tôi nói: "Chuyện nhỏ như vậy tôi sẽ tự mình giải quyết. Tôi tìm ông là có việc khác".

"Tôi có một người bạn đang nợ tôi mười tám triệu tệ. Tôi đã nói với cậu ta về lãi suất và cách thức trả nợ. Từ nay, việc trả nợ tôi sẽ giao cho ông. Cậu ta sẽ trả nợ hàng tháng, tất cả đều được chuyển cho ông Hướng. Ông Hướng, sau khi thu xong phí thủ tục, ông chuyển cho tôi là được".

Hướng Vấn Thiên bật cười, nói: "Ái chà, cậu đang nói gì thế? Chúng ta là người một nhà cả. Phí thủ tục gì chứ? Chuyện này cứ giao cho tôi".

Tôi rất nghiêm túc, nói: “Ông Hướng, bạn bè là bạn bè, công việc là công việc, phí thủ tục, phí dịch vụ, ông vẫn phải tính, tôi không thể để anh em tôi làm việc vô ích được. Nếu ông không tính phí, lần sau tôi sẽ không gọi cho ông nữa".

"Cần phải thu cái gì thì cứ thu, không thể thu tôi ít hơn người khác được".

Tôi vẫn hiểu quy tắc làm việc, tôi không thể để người ta giúp đỡ mình không công được.

Hướng Vấn Thiên cười, nói: "Nếu tổng giám đốc Trương đã nói như vậy thì tôi sẽ thu của cậu. Còn chuyện này, bây giờ tôi lập tức xử lý cho cậu. Sau khi xong việc, tôi sẽ gửi tài liệu liên quan cho cậu".

Mọi việc nhanh chóng được giải quyết.

Về giấy nợ, thông tin của Lý Quốc Thắng, bao gồm tất cả thông tin người thân, bạn bè của cậu ta,… sẽ do ông Hướng, một người chuyên cho vay nặng lãi xử lý.

Tôi nói với Lý Quốc Thắng: "Cậu đi với ông Hướng đi. Chuyện ở đây đã được giải quyết ổn thỏa rồi, trước tiên hãy đến bệnh viện xem vết thương thế nào".

Lý Quốc Thắng ngây ngốc gật đầu, cậu ta vô cùng cảm kích, nói: "Cảm ơn cậu, tổng giám đốc Trương, cảm ơn ông Hướng".

Tôi đã dạy cho Lý Quốc Thắng một bài học mà cậu ta vẫn muốn cảm ơn tôi.

Ông Hướng nhìn thấy Lý Quốc Thắng bị thương không hề nhẹ, liền gọi hai người dìu Lý Quốc Thắng.

Mười tám triệu tệ, tôi xem Lý Quốc Thắng trả kiểu gì! Nếu cậu ta không trả tiền, Hướng Vấn Thiên có rất nhiều cách để đối phó với cậu ta.

Các bạn học đều thay đổi ánh mắt nhìn tôi, họ trở nên rất sợ tôi, tất cả đều nghĩ tôi là dân giang hồ. Ban nãy hơn một trăm người xông vào, doạ họ sợ chết khiếp.

Lúc này, thầy giáo, các bạn nữ bị nhốt trong phòng cũng đã bước ra.

Khung cảnh bỗng trở nên yên ắng.

Nhà hàng chúng tôi cách âm rất tốt, chắc chắn thầy giáo không biết chuyện gì đã xảy ra sau đó.

Thầy giáo lắc đầu thở dài không nói lời nào, buổi họp lớp này hỏng bét hết rồi. Thầy giáo gọi các bạn học tụ tập vốn để cùng ôn lại chuyện cũ, nối lại tình cảm, bây giờ không những không hàn gắn được quan hệ, thậm chí còn có người đoạn tuyệt quan hệ.

Tôi nhìn lướt qua xung quanh, nói: "Đã hơn bốn giờ sáng, mọi người đều mệt mỏi rồi. Mọi việc ở đây đã kết thúc, mọi người hãy về nghỉ ngơi thật tốt".

Khách sạn đã được đặt chỗ.

Chúng tôi đi cùng nhau, nhiều người đã uống rượu không lái xe được, mọi người gọi taxi về khách sạn.

Lúc trước đặt bữa tối ở nhà hàng Kiến Quốc nên đương nhiên khách sạn cũng gần đó.

Ngồi trong xe, sắc mặt của Lưu Thiến khôi phục rất nhiều, cô ấy nói: "Sơn Thành, đêm nay cảm ơn anh. Được nhìn thấy tên khốn nạn đó phải trả giá, tôi cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều”.

Tôi nói: "Lưu Thiến, đừng lo, tôi đã nắm chắc Lý Quốc Thắng trong tay, kiếp này của cậu ta coi như bỏ".

“Sơn Thành...", Lưu Thiến suy nghĩ một lúc rồi nói: "Dù gì chúng tôi cũng là bạn học. Cậu ta trả hết tiền rồi thì anh tha cho cậu ta đi".

Với năng lực của Lý Quốc Thắng và tấm bằng thạc sĩ MIT, sau khi ra trường có thể kiếm được một công việc với mức lương hàng chục triệu tệ một năm, hơn nữa tên này còn quá trẻ và còn nhiều không gian để phát triển.

“Ừm”, tôi gật đầu đồng ý.

Lúc này, điện thoại của tôi lại vang lên, là Lý Giai Dao gọi.

Tối nay, Lý Giai Dao gọi cho tôi rất nhiều, chị ấy chưa ngủ mà đợi tôi ở khách sạn, tôi chỉ nghe máy hai lần, còn những lần khác tôi không nghe.

Lưu Thiến nói: "Nghe đi, tôi biết là của phụ nữ gọi tới, tối nay đã gọi cho anh rất nhiều lần".

“Ồ?”, tôi tò mò hỏi: “Sao cô lại nói là phụ nữ gọi tới?”

Lưu Thiến liếc tôi một cái: "Nửa đêm nửa hôm, không phải phụ nữ gọi thì là đàn ông gọi sao?"

"Hôm nay là ngày một tháng mười. Khi tôi gọi cho anh vào buổi sáng, anh nói rằng anh sẽ đến thành phố. Buổi tối tới thành phố chắc chắn là để hẹn hò, bằng không, anh có thể làm được gì khác?"

Tôi phải nói rằng Lưu Thiến quá lợi hại, từ đôi mắt của cô ấy, tôi biết cô ấy đang đoán mà thôi, cô ấy đang ở bên bệnh viện.

Thấy tôi không nghe máy, Lưu Thiến bất ngờ quay xe lại, đạp ga phóng đi.

“Cô… cô làm gì vậy?”, tôi nhìn Lưu Thiến khó hiểu.

Giọng nói Lưu Thiến có chút lạnh lùng, nói: "Nếu như anh không nghe điện thoại bởi vì có tôi ở bên cạnh, tôi thấy anh nghĩ nhiều rồi. Tôi không có hứng thú với anh, không có hứng thú nào với loại đàn ông lăng nhăng".

"Tôi vẫn nên đưa anh đi gặp người phụ nữ của anh thôi".

Lưu Thiến đi theo hướng mà cô ấy đã đón tôi ban tối.

Lưu Thiến đã đoán được có một người phụ nữ đang đợi tôi.

Tôi không giải thích, có nghĩa là tôi đã mặc nhận, còn nếu giải thích thì tôi đang nguỵ biện.




Tôi phải nói rằng giác quan thứ sáu của phụ nữ quá mạnh mẽ.

Lưu Thiến đã bị tổn thương bởi Lý Quốc Thắng. Lý Quốc Thắng có quá nhiều phụ nữ, trước đây Lưu Thiến chỉ là một trong số họ.

Lưu Thiến biết mối quan hệ giữa tôi và Lâm Ngọc Lam, bây giờ cô ấy lại biết tôi đang ở với một người phụ nữ khác, cô ấy biết rằng tôi chính là loại trăng hoa.

Tất nhiên là cô ấy không thể ở bên tôi, hơn nữa cô ấy đã luôn yêu Lý Quốc Thắng, giờ đây trái tim cô ấy toàn là vết thương, không thể có hứng thú với bất kỳ người đàn ông nào.

Bầu không khí trở nên vô cùng ngột ngạt, không một ai nói chuyện, bỗng nhiên tôi không biết phải nói gì.

“Lưu Thiến, tôi… tôi khác với Lý Quốc Thắng, tôi không phải loại người như cậu ta”, tôi phải giải thích, tôi không muốn Lưu Thiến nghĩ rằng tôi cũng là một tên cặn bã.

"Có phải là loại người như vậy không là chuyện của anh, không liên quan gì đến tôi. Đời tư của anh lộn xộn như thế nào, không liên quan gì đến tôi", Lưu Thiến thờ ơ nói: "Tôi và anh chỉ là bạn bè tốt của nhau".

"Tôi cũng biết anh là một người trọng tình trọng nghĩa".

"Nhưng tôi hi vọng anh đừng làm tổn thương những người phụ nữ khác".

Bạn bè... Tôi và Lưu Thiến chỉ có thể là bạn?

“Lưu Thiến...”

Lưu Thiến ngắt lời tôi, nói: "Anh không cần giải thích. Giải thích chính là giấu diếm. Tôi biết chuyện của anh và Lâm Ngọc Lam, tôi hy vọng anh không làm tổn thương cô ấy, chỉ vậy mà thôi".

Chương 408: Thăm nhà

Lưu Thiến chở tôi đến vệ đường lúc trước đã đón tôi. Lúc tôi chào tạm biệt Lưu Thiến, xuống xe thì Lưu Thiến đột nhiên thốt lên một câu: “Đàn ông chẳng có ai tốt cả!”

Nói xong thì đạp ga chạy thẳng.

Tôi ngây người, rõ ràng câu này là nhắm vào tôi, không biết làm sao, trong lòng tôi có chút quạnh quẽ.

Tiên nữ Thanh Thủy nói: “Ngươi đã bỏ lỡ một cơ hội tốt, lúc Lưu Thiến đau lòng nhất, ngươi lại không thể ở bên cô ta mà ở bên người phụ nữ khác”.



“Lưu Thiến có tình cảm với ngươi, giữa các ngươi đã xảy ra rất nhiều chuyện, cùng nhau trải qua rất nhiều thứ, có thể nói trước kia Lưu Thiến cũng có nhiều lúc từng thích ngươi”.

“Ví dụ như ở buổi tiệc mừng thọ bà cụ Lưu, ngươi dắt tay Lưu Thiến nói với tất cả mọi người rằng cô ta là người phụ nữ của ngươi. Vào giây phút đó, chắc chắn cô ta rất thích ngươi”.

“Còn nữa, lần Lưu Thiến hôn ngươi, cô ta rất hưng phấn, đó là hành vi vô thức, chỉ khi đứng trước người thân thiết và người mình thích mới có hành động như vậy”.

Tiên nữ Thanh Thủy nói không sai, thật ra tối nay tôi muốn ở bên Lưu Thiến, sau đó nhắn cho Lý Giai Dao tối nay tôi có việc, tin rằng chị ấy sẽ hiểu.



Nhưng khả năng quan sát của Lưu Thiến quá tốt, qua mấy cuộc gọi cả buổi tối là biết tôi có hẹn với cô gái khác.

Tiên nữ Thanh Thủy nói tiếp: “Lưu Thiến yêu Lý Quốc Thắng năm năm, thật ra thời gian hai người họ gặp nhau và ở bên nhau còn không nhiều bằng thời gian cô ta ở bên ngươi”.

“Tình yêu của Lưu Thiến dành cho Lý Quốc Thắng hoàn toàn được duy trì bởi sự ái mộ và hứa hẹn. Lý Quốc Thắng vô cùng ưu tú trên mọi phương diện, cộng thêm vẻ ngoài anh tuấn, vóc dáng cao to. Bất cứ người phụ nữ nào nhìn vào Lý Quốc Thắng, biết Lý Quốc Thắng ưu tú như vậy đều sẽ bị thu hút”.

“Lời hứa hẹn của đàn ông với phụ nữ là thứ dễ tan vỡ nhất. Lưu Thiến cũng là một cô gái đáng thương. Trước kia cô ta yêu Dương Đông, Dương Đông lại phản bội đi với mấy cô khác, sau đó yêu Lý Quốc Thắng, Lý Quốc Thắng cũng như vậy, thế nên khi Lưu Thiến biết ngươi đang hẹn hò với cô gái khác đương nhiên là... vô cùng căm ghét”.

“Cứ từ từ vậy, tán gái cũng là một nghệ thuật, không gấp gáp được. Trước tiên hãy chăm sóc tốt cho Lý Giai Dao, đừng để hai bên đều không chăm sóc được tốt, sẽ rất phiền phức”.

Tiên nữ Thanh Thủy vô cùng lợi hại, xem ra trước đây cô ấy cũng là cao thủ tình trường.

Chuyện giữa tôi và Lưu Thiến phải từ từ từng bước một, nếu có thể đến với nhau thì tốt, không đến được với nhau thì chúng tôi có thể làm bạn thân.

Tôi đi về phía khách sạn, trên đường đi, tôi gọi điện thoại cho Lý Cương hỏi chuyện ở nhà hàng.

Lý Cương nói: “Ông chủ, anh yên tâm, rượu và thức ăn tối nay cộng lại giá hơn bốn triệu tệ. Còn tổn thất của nhà hàng căn bản không tới ba mươi triệu tệ, chỉ có hai bình hoa là có giá trị, hơn năm triệu tệ, vách tường, sàn nhà... đều chỉ trầy xước sơ sơ, bàn ăn bị đập hỏng hơn mười nghìn tệ một cái, tổng cộng khoảng mười triệu tệ”.

“Chúng ta đã nhận mười lăm triệu tệ, lời được năm triệu”.

Trời ơi, tôi sửng sốt: “Lợi nhuận của nhà hàng chúng ta cao thế sao?”

Giá gốc của rượu và thức ăn có bốn triệu tệ, bán ra hai mươi ba triệu tệ!

Lý Cương nói: “Ông chủ đừng kinh ngạc, bình thường lợi nhuận không cao như vậy, những món tối nay thường rất ít người gọi, có món còn lấy từ nhà hàng khác. Còn rượu vang, bình thường cũng ít người gọi, cho dù có cũng chỉ gọi một chai mà thôi”.

“Bình thường một chai rượu vang giá một trăm sáu mươi nghìn tệ, một tháng bán hai, ba chai. Tối nay lại bán một trăm chai trong nháy mắt”.

Hóa ra là vậy, tôi nói: “Tối nay các anh em đều vất vả rồi, ngày mai thưởng cho những người làm thêm tối nay mười nghìn tệ, những người bị thương thì thanh toán hết chi phí khám bệnh cộng với tiền thưởng mười nghìn tệ”.

Lý Cương vô cùng phấn khởi, không ngừng cám ơn tôi, nói tôi thật là tốt với bọn họ, trước kia Âu Dương Bác chắc chắn không có kiểu thưởng thế này.

Sau khi cúp máy, tôi đến phòng của Lý Giai Dao.

Tôi vừa vào phòng thì thấy Lý Giai Dao khỏa thân đứng trước mặt tôi, ánh mắt mê ly. Chị ấy nhào vào lòng tôi, ôm tôi thật chặt, vặn vẹo thân mình, tay đã bắt đầu lần mò trên người tôi.

Lý Giai Dao không hỏi tối nay đã xảy ra chuyện gì, không hỏi vì sao lại đến muộn, cũng không hỏi vì sao không nhận điện thoại của chị ấy, mà trực tiếp kéo tôi vào, đẩy tôi ngã lên giường.

Chị ấy lại khao khát đến vậy!

Hai người chúng tôi điên đảo mây mưa, điên cuồng làm một lần, Lý Giai Dao mới thỏa mãn nghỉ ngơi.

Chúng tôi ngủ một giấc đến trưa ngày hôm sau, khi thức dậy, chúng tôi trả phòng, tiếp đó tôi đưa Lý Giai Dao đến một nhà hàng cao cấp.

Sau bữa cơm, chúng tôi đi mua một vài món quà, dự định sẽ đến nhà Lý Giai Dao thăm bố mẹ của chị ấy.

Lần này không phải chỉ là đến thăm đơn thuần, mà tôi còn muốn biết mọi chuyện liên quan đến bố mẹ tôi.

Nhà của Lý Giai Dao ở một huyện nhỏ, chúng tôi bắt xe taxi đi hơn hai tiếng đồng hồ thì tới cổng một khu ở huyện.

Đây không phải ngôi nhà trước kia của Lý Giai Dao. Trước kia nhà Lý Giai Dao cũng ở nông thôn, xem ra gia đình họ đã mua nhà mới.

Bảo vệ ở trước cổng vẫy tay chào Lý Giai Dao, nhìn thấy Lý Giai Dao dẫn theo một người đàn ông, lại còn mua quà tặng, ánh mắt ông ta có chút kì lạ, chắc hẳn ông ta nghĩ là bạn trai.

Bố mẹ của Lý Giai Dao vẫn chưa quay về, thế là chúng tôi vào trong nhà đợi.

Nhà Lý Giai Dao có ba phòng ngủ một phòng khách, trang trí theo kiểu cổ xưa tinh xảo. Tôi ngồi trên ghế sofa, Lý Giai Dao rót trà cho tôi, còn tôi thì quan sát căn phòng.

Trong phòng khách treo ba bức tranh phong cảnh quý giá trên bức tường phía sau. Xem ra chú Lý khá thích tranh phong cảnh, nếu không, tranh phong cảnh sẽ không treo ở phòng khách bắt mắt như vậy, mà sẽ treo ở phòng làm việc.




Lúc tôi nhìn thấy bức tranh thủy mặc ở giữa thì hơi kinh ngạc. Cảnh vật trong tranh lại là thôn của chúng tôi!

Nhà cửa, dòng suối, sông núi trong thôn sống động như thật, cảnh vật đơn giản nhưng mang lại cho người ta cảm giác rất nghệ thuật.

Cuối cùng, ánh mắt tôi dừng lại ở góc phải của bức tranh, chữ kí trên tranh là Trương Cận Nam!

Đây lại là... chữ kí của bố tôi!

Kì lạ thật, bố tôi biết vẽ tranh từ lúc nào?

Trong trí nhớ của tôi, bố mẹ tôi cũng chỉ là người dân bình thường, cũng không có học thức giống như những người khác trong thôn, sao lại biết vẽ cơ chứ?

Lý Giai Dao rót trà xong bưng qua cho tôi, sau đó bám dính bên cạnh tôi.

Tôi không nhịn được hỏi: “Chị Dao Dao, mấy bức tranh này là sao? Lúc nhỏ em chưa từng thấy ở nhà chị”.

Lý Giai Dao nói: “Hai bức là bố chị mua và một bức trong số đó là bố em tặng cho bố chị, bên trên có chữ kí của bố em. Chị thấy tranh bố em vẽ đẹp hơn hai bức kia nhiều”.

Tôi hỏi tiếp: “Ông ấy tặng từ lúc nào vậy?”

“Chị cũng không biết, chắc hẳn là lúc chúng ta còn nhỏ”, Lý Giai Dao nói: “Sau khi gia đình chị mua nhà, bố chị đã lấy bức tranh này từ dưới đáy rương ra treo ở đây, nói là để tưởng niệm bố em”.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom