• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Tôi là thầy khai quang Full dịch (20 Viewers)

  • Chương 314: Khi tha được thì nên tha

Bây giờ nhân sâm đã bị phá hư, hiệu lực thuốc tiêu hao vô cùng nhanh. Hiện tại người của tòa án tìm người đến giám định, sau đó tôi tìm luật sư, thưa kiện, đi đi về về sẽ tốn rất nhiều thời gian.
Đến lúc đó, sau khi có kết quả giám định, tòa án sẽ phán Đàm Quý Dương phải bồi thường, nhưng số tiền bồi thường chắc chắn không phải là hai mươi tỷ tệ!
Có thể chỉ là mấy chục triệu tệ, cũng có thể là mấy triệu tệ.
Lão cáo già này!
Nếu ông ta thật sự bảo tôi đi kiện, tôi cũng chẳng cách nào xử lý ông ta. Dù sao cũng không thể dùng vũ lực, dùng cũng không có tác dụng gì, ngược lại còn bất lợi cho tôi.
Cục trưởng Quách mở lời: “Tôi đến đây để hòa giải chuyện giữa hai bên, nếu chủ tịch Đàm thấy không thể chấp nhận mức tiền bồi thường mà đối phương yêu cầu, vậy thì chỉ đành ra tòa thôi”.
“Chuyện ở đây tôi sẽ lập hồ sơ vụ án, chắc chắn sẽ điều tra theo nguyên tắc công bằng, công chính nghiêm minh, tuyệt đối sẽ không thiên vị bất cứ bên nào”.
Đáng chết!
Bây giờ phải làm sao?
Tới lúc đó bồi thường quá ít, hơn nữa mở phiên tòa kiện tụng tốn rất nhiều thời gian, tôi chỉ có thể mời luật sư toàn quyền thay mặt.
Thế lực của Đàm Quý Dương lớn hơn Âu Dương Bác, đến lúc đó chắc chắn viện kiểm sát và tòa án sẽ toàn là người của ông ta.
Nếu đi theo trình tự pháp luật, phía cảnh sát sẽ lập hồ sơ. Bây giờ tình tiết vụ án vô cùng rõ ràng, có thể trực tiếp tuân theo quy trình pháp luật.
Không thể không nói, Đàm Quý Dương vô cùng lợi hại, hóa giải được tình thế bị động hiện tại. Đây cũng là cách duy nhất của ông ta, giảm tổn thất xuống mức thấp nhất.
Bây giờ Đàm Quý Dương làm như vậy khiến tôi không tài nào ứng phó, tôi giống như đấm vào cây bông vậy.
Nhưng nghĩ lại thì nhân sâm nghìn năm đối với tôi mà nói rất dễ kiếm, nếu được bồi thường mấy chục triệu tệ cũng không tồi.
Tôi đánh người của đối phương còn lấy tiền bồi thường là tôi được lợi rồi.
Nhưng trong lòng tôi vẫn cảm thấy không thoải mái, rõ ràng là tôi thắng, vì sao lại có cảm giác như mình đã thua?
Tiên nữ Thanh Thủy nói: “Đó là vì nhân sâm nghìn năm ta chế tạo ra quả thật có thể trị giá hai mươi tỷ tệ, kết quả đối phương chỉ bồi thường mấy chục triệu tệ hoặc mấy triệu tệ, vậy đương nhiên là ngươi thua rồi”.
“Nhân sâm nghìn năm trong mắt ta và ngươi không đáng giá đến thế, vì nó dễ kiếm được, nhưng trong mắt người khác thì lại là báu vật vô giá”.
“Ngươi xem Mạc Vũ và Mộc Dịch cực kì tức giận, chỉ mong xé nát Đàm Quý Dương ra kia kìa”.
Đàm Quý Dương cười nói: “Trương Sơn Thành, nếu không còn chuyện gì khác thì tôi đi trước đây, đến ngày gặp ở tòa án”.
“Ông cho rằng ông đi được sao?”, Mộc Dịch lạnh lùng lên tiếng: “Đàm Quý Dương, nhân sâm là của Trương Sơn Thành không sai, nhưng nhân sâm này rất quan trọng”.
“Bây giờ tôi đang xử lý một vụ án vô cùng quan trọng, cần đến hai củ nhân sâm này, nhưng ông lại phá hỏng nó rồi!”
“Nếu không có nhân sâm thì đến lúc đó sẽ có người chết!”
“Hậu quả này ông phải gánh chịu!”
Đàm Quý Dương nói: “Cảnh sát Mộc, chuyện ngày hôm nay thật sự rất xin lỗi”.
“Xã hội bây giờ là xã hội pháp chế, tôi làm sai đương nhiên sẽ gánh chịu hậu quả”.
“Con trai tôi chỉ giẫm nát đồ vật của các cô, chúng tôi bồi thường theo đúng quy trình pháp luật là được”.
“Còn về việc cô điều tra vụ án gì là chuyện của cô, không liên quan đến tôi”.
“Tất nhiên, nếu tôi thật sự còn phạm tội gì hay còn làm chuyện gì trái pháp luật, các cô có thể kiện tôi, thậm chí là khởi tố”.
Trong mắt Mộc Dịch chứa đầy sự lạnh lẽo, thậm chí là ý muốn giết người, nói: “Đàm Quý Dương, ông vẫn không biết sức mạnh ở đằng sau tôi. Bất kể ông có bao nhiêu tiền, có chống lưng cứng thế nào, một khi tôi muốn đối phó ông, muốn khiến ông phá sản cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt”.
“Pháp luật đương nhiên là lớn nhất, nhưng trên thế giới này có rất nhiều thứ vượt trên cả pháp luật, còn có quy tắc mạnh hơn cả pháp luật, mà chỉ cần Đàm Quý Dương ông hơi động chạm vào những quy tắc này thì sẽ tan nhà nát cửa!”
Đàm Quý Dương nghe vậy, sắc mặt hơi mất tự nhiên, nhìn sang Cục trưởng Quách.
Đàm Quý Dương vốn không biết thân phận của Mộc Dịch, nhưng Cục trưởng Quách thì biết.
Nhưng mà Cục trưởng Quách chắc chắn sẽ không dám tiết lộ bí mật của Cục điều tra hiện tượng huyền bí cho người bình thường.
Ngay cả Cục trưởng Quách cũng tỏ ra rất khách sáo, tôn trọng Mộc Dịch, bối cảnh của Mộc Dịch khiến Đàm Quý Dương không thể không đề phòng.
Cục trưởng Quách đi tới trước mặt Đàm Quý Dương, nói: “Chủ tịch Đàm, tôi cảm thấy chuyện này... theo quy trình pháp luật có chút rắc rối”.
“Nếu ông có đủ tiền thì vẫn nên đền tiền cho họ đi”.


“Thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện mà”.
Cục trưởng Quách nói chuyện đầy ẩn ý, khuyên Đàm Quý Dương không nên đắc tội Mộc Dịch.
Sắc mặt Đàm Quý Dương càng thêm khó coi, đương nhiên ông ta hiểu ý của Cục trưởng Quách, nhưng hai mươi tỷ tệ bảo ông ta làm sao lấy ra được?
Đàm Quý Dương nhớ lại ngọn nguồn mọi chuyện, từ khi bắt đầu, ba người chúng tôi chưa từng sợ ông ta, xung đột kéo dài tới tận bây giờ.
Bối cảnh của chúng tôi không đơn giản như ông ta tưởng.
Đàm Quý Dương nghĩ ngợi một lúc rồi nói: “Hai mươi tỷ tiền mặt tôi không bỏ ra được, hi vọng ba người hiểu cho. Tuy tôi có tiền, nhưng số tiền các cô cậu yêu cầu là con số rất lớn”.
“Cùng lắm tôi chỉ có thể đưa cho các cô cậu hai tỷ, bây giờ có thể đưa ngay”.
Hai tỷ, má ơi, Đàm Quý Dương đúng là giàu, có thể lấy ra ngay hai tỷ đưa trực tiếp tại chỗ. Nói cách khác, ông ta có đến hai tỷ tiền dư không làm gì!
Rốt cuộc Tập đoàn Vân Dương là doanh nghiệp gì?
Trong lòng tôi rất kích động, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh, lạnh lùng đáp: “Hai tỷ, ông bố thí cho ăn mày à?”
Cục trưởng Quách tiến lên trước một bước, cười trừ nói: “Ba vị bớt giận, thế này vậy, hai mươi tỷ tệ thực sự là quá nhiều, chủ tịch Đàm có tiền thật nhưng chắc chắn cũng không đưa ra hai mươi tỷ được”.
“Tôi tính thế này, tôi ở đây phân xử thay chủ tịch Đàm, một mức giá ba tỷ, ba vị thấy thế nào?”
Hai cái người này đúng là biết phá giá, nháy mắt còn có mười phần trăm.


Lúc này, Âu Dương Bác nói với tôi: “Sơn Thành, chủ tịch Đàm là bạn tôi, để không mất hòa khí của mọi người, chuyện này có thể giải quyết thì nên cố gắng giải quyết”.
“Nể mặt nhau”.
Âu Dương Bác là người của bên tôi, sao đột nhiên lại nói giúp cho Đàm Quý Dương?
Tiên nữ Thanh Thủy nói: “Thấy được thì dừng đi, đừng bức ép người ta nữa. Khi không biết nội tình của đối thủ thì đừng nên động chạm vào giới hạn của đối phương, đừng ép người ta biến thành kẻ thù một mất một còn với ngươi”.
“Âu Dương Bác là người từng trải, là nhân vật lớn nhất nhì trong thành phố, mối quan hệ của ông ta ngươi cũng thấy rồi, cực kì lợi hại. Đàm Quý Dương thì lại là nhân vật còn lợi hại hơn Âu Dương Bác, không nhất thiết phải đắc tội với đối phương”.
“Ý tứ của Âu Dương Bác rất rõ ràng, đừng thật sự chọc giận Đàm Quý Dương. Hai, ba tỷ thì ông ta còn bỏ ra được, nếu thật sự khiến ông ta tổn thất quá nhiều, sau này sẽ rất rắc rối”.
“Bây giờ ngươi vừa mới bước đầu phát triển, hoặc có thể nói là chưa bước được bước đầu tiên, chỉ mới ở trong thôn của các ngươi mà thôi”.
“Sau này, nếu ngươi còn muốn phát triển ở bên ngoài thì cần có quan hệ rộng, cần rất nhiều người ủng hộ, thêm một người bạn chung quy cũng tốt hơn là thêm một kẻ địch”.
Tiên nữ Thanh Thủy nói rất có lý, tôi đã đánh người, xả được cơn tức, tiền cũng lấy được, không nhất thiết phải ép đối phương đến đường cùng, hoặc là khiến đối phương thiệt hại quá nhiều.
Có câu khi tha được thì nên tha.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom