• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn (3 Viewers)

  • Chương 26-30

Chương 26 Thiên diện hồ

Kim Viên Chính không thể nào bình tĩnh nổi nữa, tách trà trong tay bị bóp nát, hoảng sợ vô cùng.

“Kim quận trưởng.” Lưu công thuấn di đến bên cạnh Kim Viên Chính.

Kim Viên Chính nói: “Lưu tông sư có gì căn dặn sao?”

“Ta nhớ trên người mỗi quận trưởng đều có một tấm lệnh bài cầu cứu đúng không.”

“Lệnh bài cầu cứu… Nói vậy chẳng lẽ ngay cả hai vị tông sư Hắc Bạch Song Sát cũng không thể…”

Sắc mặt Kim Viên Chính nghiêm túc đến đáng sợ, lệnh bài cầu cứu là do Toại Nguyên Vương Triều thống nhất phát cho tất cả các quận trưởng. Khi quận thành nào đó gặp nguy hiểm thì mới có thể sử dụng, bóp nát nó thì trên trời sẽ xuất hiện đồ án cầu cứu viện binh. Những quận xung quanh nhìn thấy đồ án này sẽ phải theo pháp luật của vương triều phái binh đến cứu viện. Bây giờ ý của Lưu công rõ ràng là kêu hắn ta sử dụng lệnh bài.

Sát thủ của Huyết Sát Các kia chẳng lẽ ngay cả Hắc Bạch Song Sát nổi danh giang hồ đã lâu cũng không thể địch lại ư?

“Tuy hợp kỹ của ta và Phúc Thịnh Vượng rất mạnh nhưng sau khi dùng xong sẽ tổn hao rất nhiều linh khí, tay chân mất hết sức lực, nếu lại có bọn chuột nhắt Huyết Sát Các đến nữa thì khó mà đảm bảo thiếu gia nhà ta không tổn thương một sợi tóc được.” Giọng Lưu công nặng nề vang lên.

Kim Viên Chính cũng gật đầu, nếu Phương Thiên Minh xảy ra chuyện gì thì bản thân hắn ta chết trăm ngàn lần cũng không đủ đền tội.

“Được, ta biết rồi.”

Kim Viên Chính từ trong ngực lấy ra một ngọc bội hình tròn nhũ vàng. Đang định bóp nát thì một bóng đen lướt qua, lệnh bài đã ở trong tay người đó.

“Ai!” Hai người giật mình kêu lên.

Ánh mắt hai người đồng thời tập trung lên người phụ nữ dáng người xinh đẹp, mặc trang phục ngắn, gọn gàng vừa xuất hiện.

Thiên Diện Hồ nhìn lệnh bài cầu cứu trên tay sau đó nhìn hai người Lưu công, nói: “Xin lỗi, tiểu nữ không thể để hai người đạt được mục đích được.”

“Ngươi cũng là người Huyết Sát Các?” Lưu công híp mắt hỏi.

“Đúng vậy, tiểu nữ Thiên Diện Hồ, sát thủ nhất đẳng của Huyết Sát Các, mong mọi người giúp đỡ nhiều hơn.” Thiên Diện Hồ cười cười nhìn tu luyện giả xung quanh dần phát hiện ra mình.

“Lại, lại thêm một người tới nữa!”

“Quả nhiên Huyết Sát Các không chỉ phái một người tới.”

“Trước có sói sau có hổ, chúng ta làm sao bây giờ? Vất vả lắm ta mới đột phá được Uẩn Linh Cảnh, ta không muốn chết ở đây đâu.”

Kim Viên Chính nhìn thấy mọi người lại dao động thì rất tức giận, giơ tay trái lên, một phi đao trong ống tay áo bay ra, người vừa mới nói ‘không muốn chết ở đây đâu’ đã đầu lìa khỏi cổ.

Kim Chính Viên âm trầm nhìn mọi người đang sững sờ, nói: “Đây chính là kết quả của kẻ làm loạn lòng quân!”

Tuy trong lòng mọi người không phục nhưng vẫn biết làm gì hơn.

Lưu công nói: “Chúng ta cùng nhau xông lên cướp lại lệnh bài lại đi.”

Kim Viên Chính gật đầu: “Được.”

Nói xong hai người từ hai phía đánh tới Thiên Diện Hồ.

“Vậy thì xin hai quan nhân thương tiếc tiểu nữ nha~” Lời nói của Thiên Diện Hồ thì ngọt ngào nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo vô cùng.

“Hồ Mị… Thân Pháp!”

Thân thể Thiên Diện Hồ lay động, mỗi động tác đều giống như mỹ nhân xinh đẹp tuyệt trần đang nhảy múa.

“Tránh được rồi?”

Hai người Lưu công phát hiện Thiên Diện Hồ lại xuất hiện ở trên tường rào.

Lưu công híp mắt, nói: “Thân pháp yêu nữ này rất kỳ lạ, mỗi động tác đều như có ảo thuật, rất có thể là một môn thân pháp cấp bậc Huyền giai.”

“Huyền giai…” Ánh mắt Kim Viên Chính loé lên sự tham lam.

Tuy rằng hắn ta cũng có học công pháp huyền giai nhưng đó chỉ là của triều đình phát cho mỗi quận trưởng mà thôi. Cho nên nếu có được công pháp Huyền giai hạ phẩm thì chính là mở ra con đường sáng.

Ngoài ra, một ít công pháp Huyền giai quý giá chân chính đều đã bị Toại Nguyên vương thất và hai thế gia lớn là Phương gia và Liễu gia khống chế cả rồi. Những người không có bối cảnh như bọn họ muốn có được trừ phi là có cống hiến gì đó cho triều đình, được ban cho cơ hội lựa chọn một món đồ trong bảo khố vương thất. Nếu không muốn có được một môn công pháp Huyền giai tốt có thể nói là khó càng thêm khó.

Đây cũng là nguyên nhân khi Kim Viên Chính nghe thấy hai chữ ‘Huyền giai’ thì khó tránh cảm thấy hâm mộ và tham lam.

“Không xong rồi quận trưởng đại nhân, ở bên kia ba vị tông sư hợp sức vẫn bị tên ma đầu kia liên tục đánh lui.”

Một binh sĩ chạy lên phía trước báo cáo với Kim Viên Chính.

“Cái gì? Ba tông sư Động Linh Cảnh cũng đánh không lại ư?”

Kim Viên Chính chấn động, mày nhíu chặt quay đầu lại.

Ba Động Linh Cảnh kia cũng giống như thái tổ Ngô gia đều là lão quái vật đã sống ẩn dật lâu năm trong Tuyền Thuỷ quận. Hôm nay đều là nhận được hứa hẹn hấp dẫn của Phương gia nên mới xuất hiện ở đây. Ngay cả bản thân hắn ta cũng chưa chắc có thể đánh thắng người yếu nhất trong ba người kia đâu.
Chương 27 Cầm đao chém giết

“Một Động Linh Cảnh nhị trọng, hai Động Linh Cảnh tam trọng, tuy đối thủ là đại tông sư Động Linh Cảnh thất trọng nhưng cũng không đến mức thua thảm như vậy mới phải…” Trong lòng Kim Viên Chính cảm thấy khó hiểu.

Nhưng bây giờ cũng không phải lúc có thể thả lỏng, trước mắt vẫn còn một tên sát thủ Huyết Sát Các không biết mạnh yếu thế nào kia kìa.

“Dặn mọi người quấy nhiễu cầm chân tên ma đầu kia, cố gắng hết sức hỗ trợ ba tông sư.”

“Vâng… Vâng.”

Binh sĩ kia đang định chạy đi thì một bóng người quen thuộc bỗng xuất hiện trước mặt gã.

“Ngươi…” Binh sĩ kia nhìn thấy dáng vẻ quyến rũ của Thiên Diện Hồ thì theo bản năng đứng ngây người ra. Đến lúc âm thanh bén ngọt khi đoản đao xuyên qua da thịt đâm thẳng vào tim vang lên, gã mới giật mình tỉnh lại, đau đớn trợn mắt ngã xuống.

“Ngươi!” Kim Viên Chính tức giận chỉ vào mặt Thiên Diện Hồ.

“Sao hả? Chẳng lẽ tiểu nữ phải ngoan ngoãn đứng nhìn gã đi mật báo ư?” Thiên Diện Hồ cười cho qua chuyện.

Kim Viên Chính đang bị chọc giận thì đột nhiên nhớ ra một chuyện.

Quay lại nói với Lưu công: “Lưu tông sư, ta bỗng nhớ trước khi tới đây đã từng dặn Phong Hoả tháp rằng nếu phát hiện bên học phủ xảy ra chuyện thì lập tức đốt lửa hiệu rồi.”

“Nói vậy viện quân của các quận đang trên đường đến đây rồi.” Cuối cùng cũng có một tin khiến Lưu công thở phào.

“Tốt lắm, chỉ cần hôm nay thiếu gia không xảy ra chuyện gì thì sau khi trở lại Phương gia ta sẽ bẩm báo với gia chủ, ghi cho ngươi một công lớn!”

“Ha ha ha!” Thiên Diện Hồ bỗng nhiên cười lớn.

“Ta cười ngươi quá ngu xuẩn, ngươi cho rằng Huyết Sát Các bọn ta chỉ đâm đầu vào giết mục tiêu mà không có chuẩn bị gì khác à? Có vẻ cũng đến giờ rồi đấy.”

Đùng!

Phía Đông Nam học phủ vang lên tiếng nổ lớn đinh tai nhức óc.

“Đó là hướng Phong Hỏa tháp, bọn Huyết Sát Các chết tiệt!” Kim Viên Chính xiết tay, mắt như muốn phun ra lửa.



Trên đỉnh Phong Hỏa tháp.

“Mấy nhiệm vụ kia thật phiền toái, vẫn là chuyện này thích hợp với ta hơn.”

Du Vô Gian ngậm cỏ đuôi chó, bên hông đeo kiếm gỗ, đứng trên đỉnh tháp nhìn cuộc chiến ở bên chỗ học phủ. Sau đó nhìn về phía đầu sỏ khiến tất cả binh sĩ canh giữ Phong Hỏa tháp ngất xỉu. Đó là một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi mặc áo giáp binh sĩ, tay cầm đao đang run rẩy.

“Có thể nói xem vì sao ngươi làm vậy không?” Du Vô Gian nhìn đám binh sĩ không biết vì lý do gì đó mà ngất xỉu nằm la liệt dưới đất, hỏi.

Thấy Du Vô Gian liếc mắt một cái đã nhìn ra, vẻ hoảng sợ của thiếu niên không còn nữa, tay cũng không run nữa, quăng đao xuống đất.

Thiếu niên ngạc nhiên hỏi Du Vô Gian: “Sao ngươi phát hiện ra được?”

Du Vô Gian không trả lời, chỉ mỉm cười nhìn thiếu niên.

Thiếu niên thở dài, xoay người lại nhìn Tuyền Thuỷ quận nhìn như phồn hoa, yên bình bên dưới.

“Có phải ngươi cũng cảm thấy quận thành này bị quận trưởng thống trị trật tự ngay ngắn đến quá đáng rồi không?” Không chờ Du Vô Gian trả lời, thiếu niên đã nói tiếp: “Tên quận trưởng này đuổi hết người dân bình thường và người nghèo không đóng nổi phí bảo vệ, chỉ để lại người giàu thì đương nhiên phải trật tự ngăn nắp, không ai nhặt của rơi rồi!”

Không gian chìm trong im lặng.

Du Vô Gian nghe vậy nhưng không tìm được câu từ nào để trả lời, nên vẫn luôn im lặng. Một lát sau, Du Vô Gian chậm rãi bước đến bên cạnh thiếu niên, cười nói: “Sao hả, có muốn gia nhập vào Huyết Sát Các không?”



Trở lại bên kia.

La Quân nhìn ba tông sư Động Linh Cảnh, linh khí trên người ba người kia đã sắp chống đỡ hết nổi.

“Trận này làm sao mà đánh đây, đao pháp của người này đã đạt đến trình độ siêu phàm, còn chưa dùng tới linh lực đã đánh ngang tay với chúng ta rồi, còn chúng ta chiêu nào cũng dùng tới linh khí, nếu cứ tiếp tục như vậy thì chỉ còn nước chờ đến khi dùng hết linh khí rồi bị chém đầu mà thôi!” Kình Thiên Lệ - Bích Thuỷ tông sư tiếng tăm lẫy lừng ở Tuyền Thuỷ quận chậm rãi nói.

“Thế Kình Thiên huynh có ý kiến gì hay không?” Bá Nguyên - người từng dùng hết sức có thể đánh chết hai Động Linh Cảnh tam trọng hỏi lại.

“Có, đó chính là hai trong ba người chúng ta truyền toàn bộ linh lực vào người còn lại, sau đó người kia dốc toàn sức dùng một chiêu đánh chết tên ma đầu kia!”

Kình Thiên Lệ và Bá Nguyên nói xong thì nhìn người thứ ba.

Đã từng được mệnh danh là Sát Lực, một lúc giết chết bốn Động Linh Cảnh nhất trọng. Dù chưa bước vào thất trọng, lấy được danh hiệu đại tông sư nhưng mọi người đều gọi ông ta là đại tông sư Lộ Lâm Vân.

“Được, nếu Kình Thiên huynh và Bá Nguyên huynh đã tin tưởng thì ta cũng không thể từ chối được.”

Lộ Lâm Vân là người có vẻ ngoài rất cường tráng, lúc nói chuyện luôn ầm ầm như sấm nổ, mục đích lần này đến đây giống với hai người kia đều là vì phần thưởng của Phương gia, giúp tu vi tăng thêm một bước.
Chương 28 Cầm đao chém giết

“Được, vậy mời Lộ huynh chuẩn bị.” Kình Thiên Lệ và Bá Nguyên nhìn nhau rồi gật đầu, đứng sang hai bên đặt tay lên lưng Lộ Lâm Vân truyền từng luồng linh khí vào người ông ta.

Hiếm thấy chính là La Quân thấy vậy nhưng không hề nhân cơ hội này đánh tới mà ngược lại còn có vẻ rất mong đợi.

Ở thế giới cũ hắn ta có rất ít đối thủ. Cho nên đến nay cũng không thể rèn luyện cảnh giới ở cận kề cái chết, dẫn đến tình trạng bị giam ở Động Linh Cảnh lục trọng chưa thể tăng tiến.

Nhưng bây giờ thì khác, từ lúc đến thế giới này hắn ta biết được tu luyện giả ở đây có thể là những người mạnh nhất từ xưa đến nay. Vì vậy hắn ta bắt đầu mong đợi gặp được những cường giả như vậy. Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu hắn ta không nhân cơ hội ra tay.

“Hộc hộc!” Sắc mặt hai người Kình Thiên Lệ tái nhợt, thu tay về.

“Lộ huynh đệ, trông cậy hết vào ngươi đấy.”

“Yên tâm đi, Lộ Lâm Vân ta sẽ không phụ lòng tin của hai người.” Lộ Lâm Vân nhích chân phải về một chút, hơi thở khiến người ta sợ hãi lan ra trong phạm vi trăm mét.

“Các hạ, xin chỉ giáo!”

“Chấn Không Quyền chiêu thứ ba, Phá Hiểu Quyền!”

Lộ Lâm Vân trượt chân phải về phía trước, tay trái làm động tác dồn lực, những ai tinh mắt có thể thấy được bây giờ linh lực xung quanh thân thể Lộ Lâm Vân đang điên cuồng chảy dồn vào quyền trái.

“HA!”

Cùng với một tiếng hét lớn, một quyền từ tay trái Lộ Lâm Vân lao ra!

La Quân cảm nhận được sức mạnh từ một quyền kia, hắn ta hơi hạ thấp người xuống, đao lớn trong tay làm ra một động tác.

“Một quyền này đã tốn tất cả linh lực của ba người, sức công phá có thể so với một chiêu toàn lực của Động Linh Cảnh lục trọng, tên ma đầu kia có lẽ là lành ít dữ nhiều rồi!” Bá Nguyên lẩm bẩm.

Lúc ba người đang cho rằng đối phương sẽ không đỡ được thì bên tai ba người vang lên giọng nói rất khẽ.

“Quy Yến Đao Pháp.”

Mọi người xôn xao!

Chợt vang lên âm thanh đao cắt qua quyền, ba người trợn mắt, nhìn vết đao trên cơ thể.

Phụt!

Máu tươi phun trào, ba tông sư tiếng tăm lẫy lừng ở Tuyền Thuỷ quận cứ như vậy chết trong một chiêu, biến thành vong hồn dưới đao kẻ khác.

La Quân giơ tay lên lau vết máu trên khoé miệng, lắc đầu: “Vẫn còn hơi kém.”

Hắn ta nói xong cầm đao tiếp tục đi tới.

“Ba, ba tông sư Động Linh Cảnh… Chết, chết hết rồi?”

“Quái… Quái vật!”

“Chẳng lẽ Huyết Sát Các là thế lực thất phẩm nào đó ư? Nếu không sao lại có được đại tông sư mạnh như thế?”

Binh sĩ đang canh giữ trên tường rào và tu luyện giả ở khắp nơi ai nấy vô cùng hoảng sợ. Nhiều người muốn lập tức rời khỏi nơi thị phi này, bảo vệ mạng sống.

“Phần thưởng gì chứ, mạng nhỏ của lão tử mới quan trọng!”

“Chư vị, tại hạ xin lui trước.”

“Tạm biệt.”

Kim Viên Chính thấy càng lúc càng có nhiều tu luyện giả bỏ đi thì giận dữ hét lên: “Nếu ai dám đi sẽ bị truy nã như tội phạm, sau này sẽ phải chịu sự truy bắt của Đốc Sát Sứ Toại Nguyên vương triều!”

Nhưng những lời này chỉ dọa được một bộ phận nhỏ những người đang muốn bỏ trốn mà thôi.

Đa số thì vẫn coi như gió thoảng qua tai, tiếp tục chạy trốn. Bây giờ Kim Viên Chính còn lo thân chưa xong thì thời gian đâu mà lo tới bọn họ, có thể sống tới ngày mai đã là không tệ rồi, người sáng suốt đều có thể nhìn ra nếu còn ở đây nữa thì chết là cái chắc.

“Đáng chết.” Lưu công thấy tình hình càng lúc càng không ổn thì vội vàng nhìn sang Kim Viên Chính: “Kim quận trưởng, ta đã quan sát yêu nữ này một lúc rồi, tu vi có lẽ không chênh lệch với ta là mấy. Ngươi nhân cơ hội chạy đến chỗ thiếu gia dẫn ngài ấy chạy đi, để ta ở lại giữ chân yêu nữ này cho!” Giọng điệu này của Lưu công chính là liều chết tử thủ ở đây.

Kim Viên Chính lập tức gật đầu, nói: “Được.”

Lần này có lẽ không giữ nổi Tuyền Thuỷ quận nữa rồi, nhưng chỉ cần bảo vệ được Phương Thiên Minh thì vẫn là một công lớn. Cho dù bên trên có trách tội xuống thì cũng có Phương gia chống lưng.

“Muốn chạy à?” Thiên Diện Hồ cười, đang định sử dụng thân pháp Hồ Mị ngăn cản hai người.

“Nằm mơ đi, Kim Cương Ấn.”

Một luồng phật quang bắn tới Thiên Diện Hồ, nàng ta nhanh chóng dùng đoản đao che trước mặt.

Rầm!

Thiên Diện Hồ lùi về phía sau vài bước.

“Pháp bảo Hoàng giai thượng phẩm?” Thiên Diện Hồ nhìn thấy Lưu công lấy ra Phật Môn Ấn Chương.

Hai người giằng co một lúc thì Kim Viên Chính đột nhiên quay sang hét lên với Lưu công: “Lưu tông sư, mau tránh ra!”

Lưu công lập tức tránh sang một bên, nhìn thấy một bóng đen đang bay tới chỗ mình thì đôi lông mày trắng nhíu lại. Sau đó dường như nhìn ra người đến là ai thì vội vàng kéo lấy người kia.

“Phúc Thịnh Vượng, ai đánh ông ra nông nổi này?” Lưu công đỡ người kia, đây đúng là Phúc Thịnh Vượng, thị vệ bên cạnh mà Phương Thiên Minh vẫn gọi là Phúc bá. Cũng là người cùng với Lưu công được xưng là Hắc Bạch Song Sát. Không ngờ đường đường là Hắc Sát Động Linh Cảnh ngũ trọng nổi tiếng trong triều lại bị đánh thê thảm như vậy. Kinh mạch của Phúc Thịnh Vượng bị đánh nát, đến cả xương sườn cũng không còn một cái lành lặn. Cho dù cứu lại được thì sau này cũng sẽ trở thành phế vật không bằng cả một người bình thường.
Chương 29 Bốn bề là địch

Phúc Thịnh Vượng không trả lời mà run rẩy đưa tay lên chỉ về một hướng: “Thiếu, thiếu gia…”

Sau đó cánh tay buông thõng xuống.

“Đáng hận, đám Huyết Sát Các đáng chết!” Lưu công cảm nhận được Phúc Thịnh Vượng đã không còn dấu hiệu của sự sống nữa thì đau thương gầm lên.

Sau đó mọi người nhìn thấy một bóng người cao ráo xuất hiện trên mái nhà. Dưới ánh trăng bóng người kia hiện lên càng rõ, là một người đàn ông cao lớn, cởi trần nửa trên, trên ngực và hai cánh tay dính đầy máu.

Nhưng điều làm người ta chú ý không phải điều này mà là trên tay người kia là một thanh niên mặc áo bào trắng giờ đã bị máu nhuộm đỏ, gương mặt lộ vẻ hoảng sợ.

Không đoán cũng biết thanh niên kia chính là Phương Thiên Minh dòng chính Phương gia, người cách đây vài canh giờ còn ba hoa khoác lác. Sau đó trơ mắt đứng nhìn cả quá trình người đàn ông cao lớn kia đánh thị vệ của mình - cũng chính là Phúc bá - đến tàn phế rồi sau đó phế bỏ tứ chi.

Thiên tài Phương gia sợ đến són cả ra quần, chỉ biết đần người ra ngồi ở đó không biết làm gì cả.

Nhìn thấy Phúc Bá nhìn mình hét lên: ‘Chạy mau chạy mau!’ thì hắn ta mới nhớ ra rõ ràng trên người mình còn có rất nhiều pháp bảo giữ mạng Phương gia cho, rõ ràng lúc nãy có thể tranh thủ chút thời gian cho Phúc bá nhưng hắn ta lại hoảng sợ đến choáng váng đầu óc, đến nhúc nhích cũng không dám, chỉ biết đứng nhìn!

Lưu công thấy vậy lại gào lên: “Tên khốn kia, mau buông thiếu gia ra!”

Không biết là do đã tỉnh táo lại hay là vì nhìn thấy được cứu tinh, Phương Thiên Minh nhìn về phía Lưu công hét to: “Lưu bá mau cứu ta, mau cứu ta…”

“Thiếu gia đừng sợ, lão nô lập tức…” Lưu công vừa định chạy tới chỗ người đàn ông cao lớn thì sau lưng đột nhiên đau đớn dữ dội, khiến ông ta không thể không quay đầu lại.

Thiên Diện Hồ đang đứng phía sau, trên tay cầm đoản đao dính đầy máu, còn máu của ai thì không nói cũng đoán được.

“Ngươi!” Lưu công vừa định vận linh lực thì phát hiện linh lực trong tứ chi giống như bị chặn lại vậy, chỉ có thể điều động một chút.

Lưu công giật mình, cắn răng nói: “Trên đao… Có độc!”

Lúc này bốn phía đều là địch, Kim Viên Chính cũng đã đổ đầy mồ hôi lạnh. Hắc Bạch Song Sát một chết một trúng độc, đến cả ba tông sư Động Linh Cảnh cũng đã ngã xuống. Bây giờ cho dù ông ta có cánh cũng khó mà chạy được.

Phương Thiên Minh đương nhiên cũng nhìn thấy tình cảnh bây giờ, vội vàng quay sang Động Linh Cảnh duy nhất còn lại là Kim Viên Chính, không hề còn dáng vẻ cao quý ngày xưa nữa, hắn ta điên cuồng gào thét: “Kim quận trưởng, chỉ cần hôm nay ngươi có thể cứu ta thì sau này ta lên làm gia chủ Phương gia thì ngươi sẽ là khách quý của Phương gia, vinh hoa phú quý hưởng không hết!”

Nhưng Kim Viên Chính vẫn thờ ơ, hắn ta không ngốc mà vì những hứa hẹn kia liều mạng cứu người, không nói có thể cứu hay không, cho dù cứu được thì chờ đợi mình phía trước chưa hẳn là vinh hoa phú quý mà con đường chết!

Đường đường là con trai gia chủ dòng chính Phương gia mà bây giờ lại có dáng vẻ như bây giờ, nếu đồn ra ngoài chắc chắn sẽ thân bại danh liệt. Hắn ta đã nhìn thấy tất cả chắc chắn sẽ không có đường sống.

Bây giờ trong lòng hắn ta có thể nói là rất thấp thỏm, biết vậy lúc nãy nên chạy cho rồi, cho dù bị Toại Nguyên vương triều truy nã thì vẫn có thể trốn sang vương triều khác. Với tu vi Động Linh Cảnh của mình thì lấy được một chức quan nhỏ vẫn không thành vấn đề.

Phương Thiên Minh thấy Kim Viên Chính vẫn không động đậy thì hoảng sở nói: “Kim quận trưởng, cha ta chính là gia chủ Phương gia, chỉ cần ngươi cứu…”

Không đợi hắn ta nói xong một quyền đã nện vào bụng.

Oẹ!

Phương Thiên Minh ói ra mật xanh, người đánh đúng là người đàn ông cường tráng cởi trần kia.

Ngũ Thiên Cương khó chịu nói: “Thằng phế vật này, nếu còn lải nhải nữa thì đấm tiếp theo sẽ đáp vào đầu ngươi đấy!”

Phương Thiên Minh nơm nớp lo sợ không dám hé răng nửa chữ.

“Kim quận trưởng cần chi lo âu như thế?” Bên cạnh Kim Viên Chính đột nhiên xuất hiện một người đàn ông yểu điệu.

Kim Viên Chính run lên, gằn giọng hỏi: “Chẳng lẽ các hạ cũng là…”

Người đàn ông yểu điệu trả lời bằng giọng điệu rầu rĩ: “Đúng vậy, sát thủ nhất đẳng Huyết Sát Các, Âm Luyện.”

“Ý của các hạ là….”

“Rất đơn giản, chỉ cần ngươi giết chết con cháu của Phương gia kia thì ngươi không chỉ được sống, đến lúc đó còn có được sự giúp đỡ từ Huyết Sát Các của ta, ngày một thăng tiến, lên như diều gặp gió!”

“Giết, giết chết hắn ta ư?”

Sắc mặt của Kim Viên Chính lập tức trắng bệch.

“Đúng vậy, chỉ cần giết chết hắn ta.”

‘Ực ực.’ Kim Viên Chính nuốt một ngụm nước bọt, nói bằng giọng điệu lo lắng: “Giết chết hắn ta, làm sao ta có thể khẳng định các ngươi sẽ tha mạng cho ta, nếu muốn giết, không phải ngươi tự ra tay là được rồi sao?”
Chương 30 Kế hoạch

“Không, bảo ngươi giết chết hắn ta chỉ là để thể hiện quyết định của ngươi, bên cạnh đó, sự tồn tại của Kim quận trưởng vẫn còn rất có ích cho Huyết Sát Các của bọn ta. Chỉ cần ngươi có thể tiếp tục cung cấp những gì mà Huyết Sát Các bọn ta cần thì chúng ta sẽ mãi mãi là đồng minh. Nếu sau này có đủ lợi ích giao dịch thì để ngươi ngồi vào ngai vàng Vương Triều cũng không phải là chuyện không thể. Tất nhiên, những thứ này vẫn phải tùy thuộc vào sự cố gắng của Kim quận trưởng.”

Nghe xong.

Kim Viên Chính vô cùng hốt hoảng!

Do dự trong vài giây.

Kim Viên Chính cuối cùng cũng hít một hơi dài, một lần nữa không chắc chắn nói: “Những gì các ngươi nói là thật chứ?”

Âm Luyện khẳng định nói: “Hoàn toàn là thật.”

Kim Viên Chính chậm rãi đưa mắt nhìn sang Phương Thiên Minh ở nơi cao.

Ngũ Thiên Cương vô cùng hợp tác ném Phương Thiên Minh ở trong tay xuống đất.

Phịch.

Phương Thiên Minh ngã mạnh xuống đất.

Bụi đất nổi lên, cả người trông vô cùng thảm hại.

Kim Viên Chính thu hết can đảm chậm rãi đi về phía Phương Thiên Minh.

Lưu Công ở một bên thấy vậy thì hai mắt trợn to, quát lớn: “Kim Viên Chính, ngươi dám!”

Phương Thiên Minh vừa lăn vừa bò ngồi trên mặt đất nhìn Kim Viên Chính đang càng lúc càng tiến lại gần, sợ hãi nói: “Kim Viên Chính, cha của ta là gia chủ Phương gia, nếu ngươi giết chết ta, với quyền thế của Phương gia thì có thể lập tức tìm ra ngươi trong vòng một ngày rồi mang ngươi đi thiên đao vạn quả. Nhưng ngươi hãy nghe ta nói, chỉ cần hôm nay ngươi có thể cứu ta ra ngoài thì ngươi…”

Dứt lời.

Kim Viên Chính vẫn không hề ngừng bước lại mà tiếp tục đi về phía Phương Thiên Minh. Cho đến khi bước tới trước mặt hắn ta.

Trên mặt của Kim Viên Chính vẫn còn hơi do dự, trong lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.

Đúng như những gì Phương Thiên Minh đã nói, nếu bây giờ mình ra tay thì thực sự không thể nào quay đầu lại nữa.

Hình như Phương Thiên Minh đã hoảng sợ đến mức bộc lộ nội tâm, điên cuồng hét lên: “Nếu một quận trưởng nhỏ nhoi như ngươi giết chết ta thì cha của ta chắc chắn sẽ tống ngươi vào lao ngục và chịu cơn đau luyện hồn, sau đó…”

Câu nói này của Phương Minh Thiên dường như đã khiến cho Kim Viên Chính đưa ra một quyết định triệt để.

Trong mắt của Kim Viên Chính lóe lên một tia sáng lạnh lùng rồi đưa lòng bàn tay lên.

“Phương thiếu, ta cũng là bất đắc dĩ, ở dưới Cửu U Hoàng Tuyền, ngươi cũng đừng có trách ta!” Bên tay phải của Kim Viên Chính hội tụ linh khí.

Bốp!

Một chưởng đập nát thiên linh của Phương Thiên Minh!

Nhìn thấy cái xác ngã trước mặt mình, đầu óc của Kim Viên Chính nhất thời hơi đờ đẫn.

Đột nhiên bên tai vang lên một tràng giận dữ quát tháo.

“Các ngươi lại dám!”

Chỉ thấy Lưu Công – người vốn đã trúng độc dược, không thể nhúc nhích lại đột nhiên huy động linh khí đứng dậy. Sau đó lao nhanh về phía Kim Viên Chính.

“Đúng là một kẻ điên, lại bắt đầu đốt cháy sinh mệnh của mình để cố gắng áp chế độc dược, tuy nhiên…” Thiên Diện Hồ cười mỉm.

Vẫn chưa lao đến bên cạnh Kim Viên Chính thì ở khoảng không trước mặt của Lưu Công đột nhiên xuất hiện một làn sương đen.

Một lão già gầy guộc từ trong làn sương đen bước ra.

Đây chính là lão giả gầy guộc đã giết chết thành chủ của Liệt Quang thành trước đó.

Quỷ Vụ cũng chính là lão giả gầy guộc này.

Giọng nói khàn khàn: “Tâm Chi Ác.”

Vào khoảnh khắc Lưu Công không kịp đề phòng.

Một móng vuốt sương mù như làn khói đen kia trực tiếp chui ra từ khoảng hư không rồi xé toạc lồng ngực của ông ta ra.

Từ trong đó moi ra một trái tim đẫm máu vẫn còn đang đập thình thịch.

Lưu Công ngã xuống đất, lẩm bẩm một câu trước khi chết: “Động Linh… Thất trọng…”

Kim Viên Chính cũng phản ứng lại.

Nhìn thấy lại xuất hiện thêm một cường giả Động Linh của Huyết Sát Các, trong lòng hắn ta bắt đầu tê dại vì kinh ngạc.

Kim Viên Chính nói: “Các, các ngươi muốn ta làm cái gì?”

“Làm cái gì à? Rất đơn giản, bọn ta sẽ cho ngươi uống một viên đan dược giả chết, sau khi uống vào thì mạch đập và kỳ kinh bát mạch của ngươi sẽ rơi vào trạng thái giả chết trong vòng một ngày.

Thời gian dài như vậy đủ để những người quận trưởng khác hoặc là người của triều đình phát hiện ra trận chiến ở đây. Nếu lúc đó không xảy ra sai sót thì ngươi…”

Thiên Diện Hồ nói chừng vài phút mới có thể nói cho Kim Viên Chính về toàn bộ kế hoạch.

Sau khi nhận lấy viên đan giả chết từ trong tay Âm Luyện thì sắc mặt của Kim Viên Chính có hơi thất thường.

“Dáng vẻ này của Kim quận trường… Lẽ nào là đang sợ viên đan này có độc sao?” Âm Luyện dùng tay phải chạm vào vai của Kim Viên Chính.

Kim Viên Chính lập tức thẹn mướt mồ hôi nói: “Các, các hạ hiểu lầm rồi, ta chỉ là sợ sau khi tỉnh dậy sẽ bị người của Đốc Sát Sứ tra hỏi, theo như ta biết thì bên phía Đốc Sát Sứ có một pháp bảo có thể phát hiện những lời nói dối…”
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom