• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Tình yêu suốt đời (7 Viewers)

  • Chương 247

Chương 247: Câu nói đó mang rất nhiều nghĩa.


Trầm Tu Cẩm ngủ tận một ngày một đêm.


Bách Dục Hàng đã gọi 3 cuộc điện thoại tới biệt thự nhà họ Trầm rồi, người quản gia nghe điện thoại đều dùng giọng điệu bình tĩnh nói với anh ta – cậu chủ vần chưa tỉnh dậy.


Đây là chuyện rất ít khi xảy ra.


Bách Dục Hàng không thể tin được.


Nhưng đây lại là một chuyện vốn dĩ không thể nào xảy ra trên người Trâm Tu Cẩn nhưng mà lại xảy ra trước mắt anh ta.


Trong lòng Bách Dục Hàng có chút lo lảng.


Anh ta vất bỏ tất cả mọi thứ, không thèm quan tâm những chuyện đang ở trong tay, đi xuống hầm để xe. Dạo gần đây anh ta mới thu về tay một chiếc xe Mustang, gầm một tiếng, chiếc xe lao ra ngoài.


Liên quan tới chiếc xe Mustang này, thực ra giá cả không hề cao, chỉ có giá ba bốn mươi vạn.


Trong mắt của Bách Dục Hàng, anh ta không hề yêu cầu phải là xe đắt tiền, nhưng mà những người có hiểu biết về xe thì sẽ hiểu, cái cảm giác khi mà lái xe, rất sảng khoái. Đặc biệt là cảm giác vui vẻ khi âm thanh xe kêu âm ầm lúc đi trên đường.


Nhưng mà giây phút này, chiếc xe mới của Bách Dục Hàng lại không nhận được bất kỳ sự quan tâm nào từ anh ta.


Anh ta coi nó như một chiếc Volkswagen Passat, liều mạng lái tới biệt thự của nhà họ Trầm.


Anh ta rất quen thuộc mọi ngóc ngách của biệt thự nhà họ Trầm, anh ta sản tay áo lên, giơ năm đấm ra, phớt lờ sự cản trở của quản gia và mấy người làm, chạy nhanh lên tầng hai, đập mạnh vào cửa phòng.


Người quản gia ở phía sau vội vàng nói: “Cậu chủ đang mệt nên dặn chúng tôi không được làm phiền…”


Lời còn chưa nói-xong, đã bị Bách Dục Hàng cắt ngang: “Ông cũng đã làm việc trong nhà họ Trầm mấy năm rồi, có bao giờ ông nhìn thấy họ Trầm kia lại ngủ tận một ngày một đêm không?”


Anh ta gõ cửa mãi mà không thấy người ra mở, xoay lấy tay nằm cửa: “Ôi, còn khóa cửa chứi”


Anh ta nghiêng đầu giận giữ hét lên với người quản gia đang ở phía sau: “Có chìa khóa dự phòng không? Cầm qua đây mau!”


Đầu anh ta vẫn đang xoay về phía người quản gia ở phía sau, ở trước mặt đột nhiên vọng lên một giọng nói, truyền vào tai: “Tớ vẫn chưa chết!”


Giọng nói âm u khiến người khác nghe thấy nổi hết cả da gà lên.


Nhưng mà trong mắt của Bách Dục Hàng tràn đầy vui mừng: “Tiểu tử thối!” Anh ta giơ tay mở rộng cánh cửa phòng ra, vỗ tay thật mạnh lên vai người đàn ông mặt lạnh đang đứng bên cạnh: “Cậu không chết, dọa tớ suýt chết này!”


Rõ ràng là người đàn ông đã bị tiếng ồn làm thức dậy, vẻ mặt méo mó một chút: “Có chuyện gì? Nói”


Bách Dục Hàng “haiz” một tiếng, kinh ngạc nhìn người ở phía sau: “Tớ sợ cậu vừa ngủ là sẽ không tỉnh lại được nữa. Cho nên tới xem cậu đã chết hay chưa, tớ sẽ chuẩn bị quan tài tốt cho Người ở phía sau lạnh lùng nhìn anh ta: “Yên tâm đi, không chết được đâu” Dường như anh nghĩ tới cái gì đó, lại giải thích một cậu: “Là do mệt quá thôi.”


Đúng vậy, là do quá mệt.


“Nghỉ ngơi ngủ một giấc là thấy khỏe rồi”


Đúng vậy, nghỉ ngơi một chút là thấy khỏe rồi.


“Nhưng mà Dục Hàng à, chúng ta đều già cả rồi, về sau nhớ chú ý sức khỏe, ít chạy tới quán bar thôi, hại sức khỏe lắm”


Nghe thấy lời này, Bách Dục Hàng cứ tưởng mình đang nằm mơ. Nhìn về phía người đàn ông vừa lạnh nhạt nói câu nói này, anh ta cho rằng mình đang gặp quỷ.


“Chỉ có cậu già thôi. Tớ là một người đàn ông trân chính tài hoa, biết bao nhiêu em gái đang đợi tôi giá lâm kìa, thiếu tớ chính là sự tổn thất của bọn họ”


Hai người trò chuyện một hồi.


Cuối cùng chủ đề lại chuyển tới Trầm Thị.


Nhắc tới chính sự, Bách Dục Hàng có chút tích cực hơn: “Một ngày một đêm mà cậu ngủ này, tớ chỉ tới kịp để xử lý những nhóm người ở trong tập đoàn Trầm Thị thôi. Nhưng mà đến cuối cùng, việc chính cần phải giải quyết không phải là cái này” Anh ta ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn Trầm Tu Cẩn.


“Cậu muốn làm thế nào?”


Nhìn thấy người ở phía sau không nói chuyện, Bách Dục Hàng do dự một lúc, nói: “Nếu như vấn đề tài chính bị hạn hẹp…”


“Vẫn chưa đến mức đó.” Người đàn ông trầm mặc, giơ ngón tay gõ lên mặt bàn, nói ra dự định của bản thân: “Đầu tư vào một khoản vốn lớn”


Nhưng mà, tài chính bị hạn hẹp thì sao?


Anh sẽ không cho phép các vốn đầu tư khác tận dụng khoảng thời gian này.


“Cậu muốn đơn cô độc mã tự mình đầu tư sao?” Bách Dục Hàng hỏi một câu hỏi rất tàn khốc nghiệt ngã: “Vậy tiền từ đâu mà có?”


“Cậu biết công ty Ag của Mỹ không?”


Bách Dục Hàng gật đầu: “Hình như mới nổi lên trong mấy năm gần đây. Mặc dù là một tinh nhuệ đến từ phố Wall, nhưng mà lại là một trong những nhà có nhiều tiền nhất ở phố Wall”


“Ừm, đúng vậy”


“Ồ, Cậu… Cái gì? Cậu?” Bách Dục Hàng nhảy dựng lên, nhưng mà người ở phía sau vẫn bình tĩnh ngồi ở trên giường, dường như lời anh ta nói chỉ là “Hôm nay khí hậu rất tốt.”


Bách Dục Hàng nhìn người đàn ông đang bình tĩnh ngồi trên giường một dạo, đột nhiên vẻ mặt của anh ta trở nên nghiêm túc: “Trầm Tu Cẩn, cậu thật sự là một tên đáng sợ mài!”


Nếu như ông cụ Trầm biết công ty Ag của Mỹ là công ty của cháu nội ông ấy, không biết ông ấy có mạo hiểm phát động cuộc cải cách Trầm Thị không.


Anh ta lại một lần nữa nhận thức rõ người bạn tốt lớn lên từ nhỏ với anh ta… Ngay cả anh ta cũng không biết chuyện này!


Công ty Ag không thể đọ được với với con rồng Trầm Thị, nhưng mà một nơi xa xỉ hàng đầu phố Wall cũng chiếm một phần rất quan trọng trong kinh doanh.


“Còn ai biết nữa không?” Trâm mặc một lúc, Bách Dục Hàng có chút tuyệt vọng hỏi.


“Hiện giờ chỉ có thêm cậu biết thôi.”


Người phía sau lạnh nhạt nói.


Cũng có nghĩa là, từ trước tới giờ, không có ai biết.


Trong chớp mắt, tâm trạng của Bách Dục Hàng lại tốt hơn nhiều: “Ngay cả Hi Thần cũng bị lừa gạt, cậu đợi cậu ấy tìm cậu gây chuyện đi!”


Câu nói này, rất hả hê.


Loại người như Bách Dục Hàng, tâm tư rõ ràng, cũng tuyệt đối không giống với những người con gái hay để tâm vào chuyện vụn vặt.


Anh ta hiểu một đạo lý là, không nhắc tới việc Trầm Tu Cẩn có bí mật, ngay cả Bách Dục Hàng anh ta đây cũng có mấy bí mật không để cho các anh em biết hay sao?


Với cả, Ag là một công ty có vốn đầu tư rất lớn.


Ban đầu công ty đó không có mối liên quan gì tới khu vực kinh tế của Thái Bình Dương.


Các hoạt động của phố Wall hầu như đều tập chung ở Châu Âu và Châu Mỹ.


“Mặc dù công ty.Ag là của cậu, nhưng mà lấy tiền của Ag đầu tư vào Trầm Thị, thì có khác nào cầm tiên của mình biến nó trở thành tiên của Trầm Thị đâu”


Tiền của một người với tiền của Trầm Thị, khác biệt rất lớn. Nét giống nhau đó là đều là tài sản cá nhân bỏ vào tài sản công ty.


Trầm Tu Cẩn sẽ bị tổn thất rất lớn.


Bách Dục Hàng nghĩ như vậy cũng không sai.


Người đàn ông ở trên giường nghe thấy những lời đó thì cười nhẹ một tiếng, nhướng lông cô, nói vẻ đạo lý: “Trầm Thị, chẳng phải là của tớ sao?”


Vẫn rất… cuông vọng mài Nào có một chủ tịch của một tập đoàn cổ phần nào, một công ty nào, dám nói một câu, tập đoàn này chính là của bản thân chứ?


“Còn cả chuyện của Giản Đồng trên mạng nữa, Trầm Tu Cẩn, cậu đã trở thành một người đàn ông cặn bã nhất của thời đại mới rồi, chúc mừng cậu, hãy chuẩn bị dần đi là vừa”


Sau khi Bách Dục Hàng hả hê nói xong, thì nhìn thấy người đàn ông tự tin kia bỗng trầm mặc đi một lúc, sự trầm mặc khiến người khác cảm thấy anh rất yếu đuối.


Yếu đuối sao?


Vứt cái yếu đuối đó đi!


Não Bách Dục Hàng lóe lên, là do anh ta điên rồi, mới cảm thấy tên họ Trầm này yếu đuối.


“Sợ rằng tiếng xấu của cậu sẽ ảnh hưởng tới danh tiếng của Trầm Thị, bây giờ là thời đại của internet, chỉ sợ rằng dân mạng sẽ bùng nổ”


“Chỉ cần có dư vốn thì mọi thứ sẽ đều là mây.


trôi nước chảy” Sau khi Trâm Tu Cẩn lạnh nhạt nói xong thì đứng dậy, bày ra tư thế tiễn khách.


Anh cần phải nghỉ ngơi, cần phải có một sức khỏe tốt, mới có thể ở cùng với người con gái đó tới đầu bạc răng long.


Sau khi Bách Dục Hàng rời khỏi biệt thư nhà họ Trầm, Trầm Tu Cẩm đi tới phòng sách. Anh có một ních weibo được đăng ký từ trước nhưng mà hôm nay mới đăng nhập vào, vừa mới đăng nhập thì nhìm thấy rất nhiều lời lăng mạ ở trên weibo.


Anh liếc mắt nhìn một lượt rồi cũng không xem nữa.


19 giờ 31 phút.


Ở trong weibo của Trầm Tu Cẩn chỉ có một dòng trạng thái: Tôi Trầm Tu Cẩn cả đời này chỉ có một người vợ tên là Giản Đồng.


Chỉ có mười mấy-chữ không hề dư thừa.


Không có những lời nói mật ngọt, không thể hiện tình yêu nồng nhiệt, không ai cảm nhận được lời tỏ tình cảm động.


Thậm chí, không hề nhắc tới một chữ “yêu”.


Nhưng mà, những người đọc hiểu câu nói này, lại nói: Người đàn ông này yêu sâu sắc một người con gái tên là Giản Đồng.


Trong phòng sách, người đàn ông kéo lê thân thể mệt mỏi, vẫn chưa kịp trở về phòng ngủ thì hai mắt đã nhắm lại ngủ ở trên ghế.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom