• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Tình yêu của anh mãi là em. (1 Viewer)

Status
Not open for further replies.
  • Chương 4: Minh Hoàng, tha cho tôi!

Sáng, lớp 10A1:.

Trong khi tôi đang làm bài tập toán thì hắn, Bảo Nam và Minh Tuấn bước vào lớp theo sau là mấy bạn nữ xách cặp bước vào.

- Ê, mang cặp xuống cái bàn thứ ba dãy giữa đi- Hoàng ra lệnh cho một cô gái ăn mặc lòe loẹt, cái váy không thể ngắn hơn. Cô ta nhanh nhẹn bước xuống rồi đút cặp vào ngăn bàn và không quên nhìn tôi với ánh mắt cảnh cáo. Cô ta nói giọng nũng nịu:

- Hoàng, anh sao vậy, sao không ngồi với anh Tuấn hay anh Nam. Con nhỏ này kinh lắm, nó mới vào trường mà ra vẻ xinh đẹp, cành cao, mấy thằng con trai lớp khác liếc mắt mà nhỏ chẳng thèm nhìn lại, ra vẻ tiểu thư trông buồn nôn lắm. Anh đừng ngồi với nhỏ nữa.

Tôi thầm nghĩ "trời, nhỏ học lớp mười một mà, cái gì mà anh anh em em. Thấy Kiều Anh này xinh đẹp thì ghen tị sao, tôi nghĩ thầm". Hắn ta cũng chẳng kém, hắn nói:

- Baby của anh à, em sợ gì chứ, chẳng phải em cũng mấy lần chụp hình cho tạp chí sao. Với lại anh có muốn ngồi với nhỏ đâu, tại cô giáo xếp chỗ đấy chứ.

Nghe xong hắn nói tôi tí sặc, cái gì mà cô giáo sắp chỗ, hắn nói dối không biết ngượng mồm. Nếu là người khác thì tôi đã cãi lại ngay rồi, nhưng nhà hắn giàu, tôi sao mà cãi được nhỡ hắn thuê người giết tôi thì chết. Các cụ bảo rồi "một điều nhịn thì chín điều lành".

Đúng lúc ấy, tiếng trống trường vang lên. Hắn tiếp tục nói bằng giọng mắc ớn:

-Lan Ngọc, em vào lớp đi, em yên tâm, cô ta trong mắt anh chẳng có gì tốt đẹp đâu.

Lan Ngọc hôn vào má hắn "chụt" một cái rồi nói:

- Chào anh,hẹn gặp lại.

Đúng là loại con gái trơ trẽn, mà cũng đúng hắn cũng trơ trẽn chẳng kém, yêu nhau là hợp. Ơ mà khoan, chẳng phải hôm trước có bài báo nói cô ta ngoan ngoãn, không yêu đương gì, chỉ chú ý chuyện học hành thôi mà. Tòa soạn này có vấn đề, sai một trăm phần trăm kìa.

Sau khi cái chị tên là Lan Ngọc vừa rời đi thì hắn quay ngoắt một chăm tám mươi độ, từ khuôn mặt vui vẻ chuyển sang lạnh lùng. Loại người này đúng là nguy hiểm, tôi nên tránh xa càng nhanh càng tốt. Hắn về chỗ ngồi rồi lại giở trò ngứa chân ngứa tay phá không cho tôi học. May sao, cô giáo lên kịp và tôi không phải chịu những trò điên rồ mà hắn gây ra.

Nhưng tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, cô Thanh - sát thủ của trường vào lớp với khuôn mặt hằm hằm tức giận. Cô quát:

- Các em bỏ giấy ra kiểm tra mười lăm phút.

Ở dưới bắt đầu có tiếng xì xào rồi Hòa mạnh dạn đứng lên nói bằng giọng sợ sệt:

- Thưa cô, tiết trước lớp mình kiểm tra rồi mà cô.

Cô Thanh như tìm được thứ trút giận quát:

- Các anh chị buồn cười nhỉ, kiểm tra rồi thì kiểm tra lại. Hay muốn không điểm hết lượt.

Cô vừa nói xong cả lũ mặt mày tái mét, sợ hãi. Rồi Như- lớp trưởng nhìn cô với ánh mắt sợ sệt run run nói:

- Cô ơi, cô có thể ... cho chúng em ôn lại ... năm phút được không ạ.

Cô lại tiếp tục bài quát của mình:

- Ôn iếc cái gì, bỏ giấy ra, không chép kịp đề đừng có hỏi lại. Cho.................. (đề bài ớ)

Sau khi nghe cô đọc xong đề bài tôi sốc nặng. Nếu tôi nhớ không nhầm thì bài này chép nhanh cũng mất đến mười ba phút thế mà chúng tôi còn phải nhớ thì làm sao kịp nổi. Trong khi tôi vẫn đang lẩm nhẩm thứ còn sót lại hôm qua thì tôi thấy hắn viết nhanh như đã thuộc làu làu. Tôi dụi dụi mắt như không tin, làm sao hắn có thể nhớ mà viết như gió thế này, hơn nữa còn không có phao. Rốt cuộc đến cuối cùng tôi cũng thuộc nhóm ba phần tư học sinh của lớp không viết được chữ gì trong khi thời gian cứ trôi, cô Thanh vẫn cầm cây thước kẻ gỗ dày hơn năm cm lượn lờ khắp phòng.

Đến nước này thì tôi đành đánh liều nói với hắn bằng ánh mắt xin xỏ:

- Minh Hoàng! Mình xin cậu, cho mình chép một ít, rồi hôm nay mình chép bài hộ cậu.

Hoàng vẫn tiếp tục viết lia lịa rồi nói:

- Làm ôxin cho tôi một tuần tôi sẽ cho cậu chép bài.

Tôi sốc nặng, có tí bài thôi mà sao hắn đòi hỏi cao thếnhưng tôi biết làm sao. Đã bốn phút trôi qua, tôi đành nhắm mắt nhận lời. Sau đó là màn chép siêu tốc của tôi. Cuối giờ, tôi chép cũng chỉ được tám mươi phần trăm nhưng ít cũng được tầm bảy điểm còn hơn con không tròn trĩnh. Tôi tưởng sẽ sống tốt đẹp trong những giờ học nhưng không như tôi nghĩ. Hắn bắt tôi lúc thì chép bài cho hắn, lúc thì chơi cờ với hắn cùng những đề nghị vô cùng ngớ ngẩn. Khiến tôi nơm nớp lo sợ cô giáo bắt được. Nếu tôi mà bị bắt thì tôi chỉ còn cách ngồi sổ đầu bài và chuẩn bị giấy bút để viết bản kiểm điểm. Khốn khổ gấp mấy lần việc chép bài cho hắn. Hoàng đúng là con người biết hành hạ người khác.

Giờ ra chơi.....

Nhi và Trang chạy lại chỗ tôi kéo tay tôi và nói:

-Bọn mình đi xuống canteen mua đồ ăn đi.

Ồ, thì ra cũng trưa rồi, bụng cũng bắt đầu réo ầm ầm tôi trả lời nhanh gọn:

-Ừ, mình đi.

Hắn nói bằng giọng hách dịch:

- Mua cho tôi ba lon coca, ba lon nước khoáng, ba lon nước cam, ba bánh mì, ba khay cơm mang lên lớp, năm phút nữa tôi cần. Nếu không có trong vòng năm phút tôi sẽ lên gặp cô Thanh.

Tôi quát lên:

- Minh Hoàng, sao cậu bựa đời thế? Trong lớp hành hạ tôi vẫn chưa đủ sao, năm phút sao mà tôi bê được tất lên, tôi có ba đầu sáu tay đâu. Mỗi người chỉ được một suất cơm thôi tôi lấy đâu ra ba suất cho cậu, muốn ăn thì đi mà lấy.

Hoàng vẫn vẻ mặt bình thản:

-Làm ôxin một tuần, chính cậu đã hứa, thực hiện nhiệm vụ đi.

Tôi đổi giọng năn nỉ:

- Thôi mà, tôi sẽ làm nhưng cậu giảm bớt đi với lại phải cho tôi thêm mấy người phụ chứ, canteen về trưa đông lắm làm sao mà tôi ních vào mua cho cậu được. Với lại cậu đưa thẻ của cậu đây may ra người ta mới phát cho ba hộp.


- Được rồi Bảo Nam và Minh Tuấn sẽ làm trợ lí cho cậu. Còn đây là thẻ của tôi, thẻ này mua được nhiều hơn thẻ của người khác. - Hắn vừa nói vừa đưa thẻ cho tôi.

Sau khi nghe Hoàng nói xong Bảo Nam và Minh Tuấn không hẹn mà cùng nói:

- Ý cậu bảo mình là thằng xách đồ?

Hắn vẫn giữ dáng vẻ ung dung nói:

- Hai cậu thông minh thế, đoán đúng rồi đấy.

Bảo Nam và Minh Tuấn đồng thanh tập hai:

- Không bao giờ.

Bảo Nam hôm trước vào vũ trường nhà tớ còn đánh người gãy mấy cái xương tớ chưa xử lí vụ đó đâu. Minh Tuấn trong tuần này đã quen tất cả mười lăm em ở cả ba khối trong đó có mười em gia thế giàu có nhất là em Mai lớp 12A4. - Hoàng nói vẻ điềm nhiên nhưng tôi, Trang, Nhi, Nam, Tuấn há hốc mồm ngạc nhiên. Tuấn và Nam lại đồng thanh tập ba:

- Sao cậu biết?

Hoàng nói:

- Thế hai cậu có đi không?

Nam vội đáp:

- Đi chứ.

Tuấn vội nói thêm:

- Nhưng cậu quyên mấy việc cậu nói đi, coi như cậu không biết.

Hoàng đáp:

- OK, quyết không nuốt lời.

Thế là tôi đi trong khuôn mặt hớn hở còn Nam, Tuấn thì buồn kinh khủng và hai nàng Trang, Nhi thì ngơ ngác. Đúng như tôi nghĩ, canteen chật kín người, tôi ra lệnh:

- Nam, Tuấn các cậu hãy dùng vẻ đẹp nghiêng thùng đổ nước của mình để dẹp đường đi và chuẩn bị tâm lí nhé.

Nam và Tuấn vui vẻ đồng thanh đáp:

- OK, việc nhỏ cứ để tớ lo.

Nam và Tuấn đúng là người nổi tiếng có khác, đi đến đâu là học sinh rẽ hết ra hai bên, tôi cũng thật ganh tị. Tuấn lên tiếng:

- Thưa tiểu thư, mời cô mua nhanh dùm.

Tôi cười nói:

- Mua cũng phải có thời gian, chờ tí nhé.

Tôi quay ra nhìn chị bán hàng rồi đưa thẻ của tên hoàng ra và nói nhẹ nhàng:

- Chị cho em hỏi có phải thẻ này mua dược nhiều mà không mất tiền đúng không ạ?

Chị bán hàng nhìn thẻ rồi vội nói:

- Ừ, em mua gì?

Tôi vui vẻ đáp:

- Chị cho em sáu khay cơm, mười lon coca, mười gói bim bim, mười lon nước cam, mười cái bánh mì, bánh bông lan với cả bánh trứng mỗi loại một hộp và thêm ba que kem, ba xúc xích loại bự...

Nghe tôi nói xong thì Nhi và Trang lắc đầu ngán ngẩm còn Nam và Tuấn nhìn tôi chằm chằm. Nam nói:

- Anh ơi, cậu định ăn cả tháng hả, Hoàng có bảo mua nhiều thế đâu?

Tôi đáp:

- Nhiều hả, tôi còn định mua nữa cơ nhưng thôi, tôi sợ các cậu xách mệt.

Trang nói:

- Hai ông không biết đấy thôi, nhỏ Anh này có cái dạ dày không đáy ăn thế chỉ mất một ngày thôi.

Nghe xong câu nói ấy Nam và Tuấn nhìn tôi như nhìn người ngoài hành tinh. Tôi vừa nói vùa đưa cho mỗi người một bọc to đùng :

- Đừng nhìn nữa, hai ông sắp rớt quay hàm rồi kìa, cầm đồ rồi đi thôi chỉ còn hai phút thôi.

Hai người im lặng đi về phía lớp học. Đi được một lúc thì Tuấn bắt đầu càu nhàu:

- Chưa bao giờ tôi bị mất hình tượng như vậy, Kiều Anh! Cô giỏi lắm.

Tôi nói:

- Ông có phải là đàn ông không vậy xách có tí đồ đã càu nhàu, mà ông hứa xách chứ tôi đâu có ép.

Tuấn nghe xong câu đấy thì im lìm. Vào đến lớp tôi nghĩ hắn cũng như hai tên kia nhưng không ngờ hắn chỉ hơi ngạc nhiên rồi buông một câu khiến tôi tức điên:

- Đúng là đồ lợn.

Tôi tức điên bẻ ngón tay răng rắc nói:

- Cậu mới bảo cái gì? Nói lại xem.

Hắn vẫn thản nhiên như không:

- Tôi nói cô ăn như lợn đấy.

Tôi nghe xong câu đấy tức điên rồi bất ngờ vung tay lên đấm hắn. Tôi đinh ninh rằng hắn không đỡ được cú đấm của tôi nhưng không, hắn kịp thời giữ tay tôi và vặn ngược tay tôi ra đằng sau khiến tôi đau kinh khủng nhưng vẫn phải cố gắng làm mặt bình thường. Hắn nói:

- Cô định đánh tôi sao, còn non lắm. Tôi đai đen karate nè, về tu thêm mấy năm nữa nhé.

Nói rồi hắn bỏ tay tôi ra và bây giờ tôi thấy tay đau kinh khủng. Không biết hắn luyện từ bao giờ mà sao vặn tay tôi nhanh thế, tôi càng ngày càng hận hắn. Tôi nói:

- Bạn Hoàng à, anh cho em hỏi anh học karate được bao nhiêu năm rồi mà anh ra tay thâm độc thế?

Hắn cười khẩy rồi nói:

- Anh đây học từ năm ba tuổi em à. Lần sau muốn đánh thì anh chiều còn lần này anh tha.

Tôi nghe hắn nói mà tức muốn ói máu, hắn ta dám chế diễu mình. Chẳng qua là hắn học trước mấy năm thôi mà cần gì hống hách thế.
 
Status
Not open for further replies.

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

TÌNH YÊU CỦA CHÚNG TA
  • Xuân Phong Lựu Hỏa
Chương 91...
Tình Yêu Của Pháo Hôi
  • Đang cập nhật..
Giới Hạn Của Tình Yêu
  • Đang cập nhật..

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom