• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Tiểu Yêu Tinh, Sao Em Có Thể Mê Người Đến Thế? (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 36-40

Cuối tuần, Hàn Giai Tuệ đến trung tâm thương mại mua sắm. Hai hôm nữa là sinh nhật Giáo sư Johnny, năm nào cô cũng dốc tâm chuẩn bị cho thầy giáo của mình một món quà đặc biệt. Giáo sư Johnny là người cầu toàn và có phần khó tính, không phải món quà nào ông cũng nhận, cũng giống như không phải học trò nào ông cũng dạy. Học sinh của giáo sư sau khi tốt nghiệp đều trở thành những kiến trúc sư tài giỏi, đạt được nhiều thành tựu nổi bật trong ngành. Cho nên rất nhiều người muốn bái sư. Tuy nhiên, ông nhận không nhiều học trò, học trò thân thiết lại càng hiếm. Được trở thành một học sinh của ông, lại là một học trò cưng được giáo sư yêu quý, với Giai Tuệ, vốn là vì may mắn nhiều hơn là tài năng.

Năm ấy, Hàn Giai Tuệ vì vô tình đến dự một triển lãm kiến trúc. Khi đó, cô rất thích một bản thiết kế có tên là "For you", là một bản thiết kế theo lối Indochine, lấy ý tưởng từ tình yêu vượt định kiến của cố nhạc sỹ Vạn Đại (*) cùng phu nhân của ông. Một người đàn ông ngoại quốc lúc đó đã đứng đằng sau cô, thấy cô rất chăm chú nhìn bức vẽ này liền cùng cô mạn đàm về bản thiết kế độc đáo này. Hàn Giai Tuệ tự tin dùng tiếng Pháp trao đổi ý kiến của mình một cách nhẹ nhàng và thoải mái. Cuối cùng, cô thành công trở thành học trò của vị giáo sư nổi tiếng người Pháp.

Hàn Giai Tuệ bước vào một cửa hàng thời trang cao cấp mang thương hiệu nước ngoài. Cô nghe nói, nhãn hàng này có rất nhiều sản phẩm cao cấp phiên bản giới hạn, mỗi mẫu được sản xuất thủ công từng chi tiết tỉ mỉ. Đi một vòng cửa hàng, Hàn Giai Tuệ vừa mắt một chiếc cà vạt họa tiết kẻ sọc ngang tinh tế, mang màu đen thuần túy, rất phù hợp với phong cách ăn mặc lịch lãm của giáo sư.

Cô hài lòng cầm chiếc hộp vuông sang trọng đựng chiếc cà vạt lên tay. Kiểu dáng rất nhã nhặn, cô quyết định mua nó. Nhưng vừa xoay lưng rời đi thì có một người bước đến trước mặt giật phăng chiếc hộp trên tay cô.

"Tôi chọn chiếc cà vạt này"

Hàn Giai Tuệ không thèm nhìn cô ta, đã ngang ngược như vậy còn cao giọng cái gì chứ. Rõ ràng lúc cô bước đến dãy tủ kính trưng bày cà vạt, không hề có ai ở đó. Cô lạnh lùng cất giọng nhưng từng câu chữ vẫn đủ ý lịch sự cần thiết

"Cô à, cửa hàng này bày bán rất nhiều mẫu cà vạt đẹp, chiếc cà vạt trên tay cô là tôi đã chọn trước rồi"

"Cô chọn trước nhưng cô chắc gì đã có tiền mua nó. Thương hiệu thời trang lớn thế này, giá một chiếc cà vạt cũng không ít, loại người như cô, đúng ra không nên bước chân vào cửa hàng lớn thế này mới phải"

Giọng điệu này, giống kiểu của mấy tiểu thư nhà giàu nghĩ mình cao sang mà thích coi thường người khác, dáng vẻ khinh khỉnh của cô ta làm Hàn Giai Tuệ không kìm được, quay sang nhìn cô ta một cái. Đúng là một tiểu thư nhà giàu, trên người từ đầu đến chân đều khoác đồ hàng hiệu, trang điểm lộng lẫy, trang sức có phần hơi phô trương.

Nhưng mà...

Cô ta chẳng phải là người đi cùng Phong Thừa Vũ buổi tối hôm đó ở quán bar sao.

Trùng hợp thật!

Không ngờ, một người điềm đạm như Phong Thừa Vũ, lại vừa mắt một cô gái thích khoa trương thế này, Có lẽ là quy luật bù trừ.

Thật ra, Hàn Giai Tuệ không phải là không thể chọn một chiếc khác. Cửa hàng này tuy không có quá nhiều mẫu, vì là hàng thủ công nên cả cửa hàng chỉ có khoảng hơn hai mươi chiếc, nhưng hầu hết kiểu dáng đều rất thanh lịch và nhã nhặn. Chỉ là người đứng trước mặt ngang ngược với cô lại chính là người phụ nữ của Phong Thừa Vũ thì cô không thích nhường cô ta. Nhất định không nhường.

"Sao cô biết tôi không đủ tiền mua nó?"

"Sao tôi lại không biết chứ, cô nhìn lại cô xem, quần áo mặc trên người vốn chẳng có thương hiệu gì, chắc mua mấy trăm nghìn ở chợ nhỉ?"

Hàn Giai Tuệ theo phản xạ nhìn xuống, hôm nay cô mặc chiếc váy đuôi cá mà Phùng Lộ Khiết đã tặng cô nhân dịp sinh nhật, đúng là không phải thương hiệu cao cấp nổi tiếng, nhưng cũng không thể xếp vào hàng chợ rẻ tiền. Mà nếu cô mặc quần áo hàng chợ rẻ tiền thì đã sao, cô ta lấy đâu ra cái quyền coi thường người khác như vậy.

"Cô có biết tôi là ai không? Nghèo hèn như cô mà cũng dám tranh giành với tôi?"

Câu hỏi nhàm chán như vậy, cô thực sự không muốn trả lời.

Hàn Giai Tuệ không thích đôi co với người khác. Tính cách của cô từ nhỏ đã không phải là người thích tranh luận, lại càng không thích rao giảng đạo đức. Đối với những người khiến cô cảm thấy chướng mắt, tuyệt đối cô sẽ không dễ dàng bỏ qua, càng không để đối phương có cơ hội áp bức mình.

Cô vẫy tay gọi nhân viên cửa hàng tới, lạnh lùng nhấn mạnh từng chữ

"Tôi lấy hết chỗ cà vạt này"

Cũng không nhiều lắm, Hàn Đông Quân có thể mỗi ngày dùng một cái cũng được. Mà cô có đem tặng mấy đồng nghiệp nam cùng phòng cũng không có vấn đề gì.

Nhân viên cửa hàng thoáng hoảng hốt khi có một cô gái tới mua hết số cà vạt hiện có trong cửa hàng, nhưng cô nhân viên đó nhìn Hàn Giai Tuệ, không có vẻ gì giống như cô đang nói đùa cả. Hàn Giai Tuệ cũng đã mấy lần mua hàng ở đây, không phải loại người không có tiền, nên nhân viên nhanh nhẹn gói hết chỗ cà vạt trên tủ kính lại cho cô. Hàn Giai Tuệ cao ngạo bước qua trước mặt cô gái kia còn lạnh lùng cầm theo chiếc hộp cà vạt trên tay cô ta, đi thẳng tới quầy thanh toán, chìa thẻ ra đưa cho nhân viên, trước con mắt đầy tức giận của vị tiểu thư nhà giàu nọ.

"Cô... Cô mua nhiều cà vạt như thế để làm gì"

"Để thắt cổ những người thích coi thường người khác"1
Vị tiểu thư nọ mặt đỏ tía tai, biết Hàn Giai Tuệ nói vậy là cố ý mỉa mai mình.

"Này, các cô trước khi gói hàng phải kiểm tra xem thẻ ngân hàng kia của cô ta có đủ tiền không chứ, nhỡ đâu đó chỉ là một chiếc thẻ rỗng thì sao. Nhìn cô ta cũng đâu phải loại người giàu có gì, sao có thể một lần chi ra số tiền lớn như vậy chứ"

Cô ta không bỏ qua cơ hội cuối cùng để công kích Hàn Giai Tuệ. Trái với dáng vẻ hậm hực như muốn phát điên của cô ta, Hàn Giai Tuệ chỉ dửng dưng đứng đó nghịch điện thoại.

Một lát sau, nhân viên lịch sự đưa lại thẻ cho cô

"Đã thanh toán thành công, cảm ơn quý khách"

Câu nói của nhân viên, như một gáo nước lạnh, gột trôi hết mặt mũi của cô tiểu thư ngạo mạn. Hàn Giai Tuệ cất thẻ vào túi xách, quay lại đã không thấy cô ta đâu nữa.

Đúng là tự mình lấy bùn bôi lên mặt.

*************************

Sáng thứ hai đầu tuần, Hàn Giai Tuệ mang theo tâm trạng phấn chấn đến Phong thị. Khi nào dự án này còn chưa kết thúc thì khi đó nhóm của cô vẫn phải đến đây làm việc. Vừa ngồi vào bàn làm việc, Trưởng nhóm đã đưa đến cho cô một tập phác thảo

"Giai Tuệ, cái này cần xin ý kiến của Tổng giám đốc Phong thị gấp. Em mang lên phòng tiếp khách nhé. Phong tổng đang ở đó"

Cô sao? Tại sao không phải là người khác chứ?

Hàn Giai Tuệ nhìn xung quanh, mọi người đều đang bận công việc của riêng mình.

"Cái này, mọi khi vẫn là do Trợ lý Lục thông qua là được mà"

"Trợ lý Lục nói bây giờ phải xin ý kiến của Tổng giám đốc, anh ấy không đủ thẩm quyền kiểm duyệt nữa"

Xem ra, cô không thể thoái thác, đành cầm tập tài liệu đứng dậy đi lên phòng tiếp khách. Ông trời đúng là biết cách trêu ngươi, mọi sắp đặt đều cố ý hành hạ trái tim non nớt này.

Cửa phòng không đóng, cho nên Hàn Giai Tuệ cứ thế mà tiến vào. Nhưng người đứng trong phòng khiến cô giật mình mà đứng sững lại trước cửa. Là vợ sắp cưới của Phong Thừa Vũ, trên tay cô ta là một chiếc cà vạt, kiểu dáng quen thuộc thường thấy, chẳng có gì là đặc biệt cả.

Nhưng mà, hai người bọn họ đang ở trong phòng, sự xuất hiện của cô có vẻ như không đúng lắm.

"Xin lỗi đã làm phiền, nếu Phong tổng đang bận thì lát nữa tôi sẽ mang bản phối lên cho anh sau"

Nói rồi, Hàn Giai Tuệ nhanh chóng xoay người quay đi, cô không muốn làm bóng đèn công suất lớn, càng không muốn chứng kiến người đàn ông cô từng rung động thân mật với người phụ nữ khác ngay trước mặt mình.

Nhưng mà, cô chưa kịp bước đi thì đã bị một giọng nói uy dũng gọi lại

"Mang sang phòng làm việc cho tôi"

Hàn Giai Tuệ nghe xong, liền bước về phía phòng làm việc của Tổng giám đốc. Cô tiến về phía bàn làm việc, đặt tập tài liệu xuống bàn rồi định quay về phòng tiếp tục làm việc. Tổng giám đốc còn đang bận thân mật cùng vợ sắp cưới, thời gian đâu mà duyệt tài liệu cho cô ngay chứ.

Thế nhưng không biết từ bao giờ người đàn ông uy dũng đã tiến đến, thoải mái ngồi vào chiếc ghế da to lớn trước bàn làm việc. Thấy cô định quay đi, liền hỏi

"Không phải là bản phối cần duyệt gấp à?"

Hàn Giai Tuệ không nói không rằng, đứng ngay ngắn trước bàn làm việc. Ánh mắt lơ đễnh, tránh nhìn thẳng vào người đàn ông đối diện.

Nghĩ đến hôm qua, cô đã mua hết chỗ cà vạt ở cửa hàng để trừng phạt vợ sắp cưới của Phong tổng, làm cho cô ta mất hết thể diện, không còn chút mặt mũi nào, chỉ biết tức giận rời đi. Cô không nhịn được, khóe môi vẽ lên một nụ cười.

"Em cười gì?"

Hàn Giai Tuệ giật mình, lấy lại dáng vẻ nghiêm túc.

"Không có gì"

Lâu lắm rồi, từ ngày gặp lại cô ở Lục thành, hôm nay anh mới lại được nhìn thấy nụ cười tươi tắn ấy nở trên đôi môi anh đào xinh đẹp của cô. Ánh mắt anh vì thế mà cũng dịu đi vài phần. Điều anh mong đợi nhất, chính là được nhìn thấy cô luôn luôn vui vẻ như thế, chứ không phải cả ngày trưng ra vẻ lạnh nhạt, tuyệt đối giữ khoảng cách với anh như vậy.

Nếu cô thực sự không có chút rung động nào với anh, không có chút tình cảm nào dành cho anh. Vậy tại sao lại tặng vòng tay cho anh, tại sao vẫn chủ động hôn anh?

Anh nghĩ mãi vẫn không tìm được lý do nào khiến cô phải nhất định tuyệt tình như thế. Trước sau anh vẫn một lòng một dạ với cô mà.

Phong Thừa Vũ tùy tiện xắn tay áo sơ mi lên cao hơn một chút, cố ý để lộ chiếc đồng hồ Patek Phillipe sang trọng cùng chiếc vòng tay thủ công có đính viên đá Black Tourmaline đen óng. Dưới ánh sáng mặt trời chiếu vào, viên đá khúc xạ trở nên lấp lánh kỳ ảo. Cổ tay của anh khỏe khoắn, nước da không trắng quá cũng không sạm màu, rất hợp với hai món phụ kiện này. Tạo hóa thật quá ưu ái cho người đàn ông này, mặt đẹp, tay cũng đẹp không kém.

Hàn Giai Tuệ quay mặt đi, vờ như không nhìn thấy gì. Không ngờ anh vẫn còn đeo nó, không sợ cô gái kia sẽ ghen sao? Quà đã tặng, cô cũng không thể đòi lại. Chỉ đành coi như cô đã quên hết mọi chuyện rồi.

Nhưng mọi biểu hiện xuất hiện trên mặt cô, đều được anh thu vào tầm mắt. Rõ ràng, khi nhìn thấy chiếc vòng trên tay anh, ánh mắt cô đã lộ rõ vẻ không vui. Dù cô nhanh chóng che giấu, nhưng anh đã kịp thấy hết rồi.
Đột nhiên, Phong Thừa Vũ đứng dậy, từng bước tiến lại gần. Hàn Giai Tuệ giật mình theo phản xạ lùi về phía sau. Đến khi tấm lưng chạm vào vách tường lạnh lẽo, cô không còn chỗ để lùi nữa rồi.

Bất ngờ bị Phong Thừa Vũ áp sát, cô hoàn toàn không kịp phòng bị, như chú nai nhỏ đứng trước miệng sư tử dũng mãnh. Chỉ biết đứng yên tại chỗ, co mình lại, hai mắt nhắm chặt.

Mùi hương nam tính lan toả xung quanh, truyền vào cánh mũi. Khoảng cách giữa anh và cô, rất gần, đến nỗi cô cảm thấy mình có thể nghe rõ từng nhịp đập trầm ổn bên trong lớp cơ ngực săn chắc kia. Anh ghé sát vành tai cô, cố ý dùng nhịp thở phả vào phía sau vành tai, nơi điểm mẫn cảm nhất của cô, tùy ý trêu trọc.

Đến khi cảm nhận được nhịp tim đập mỗi lúc một nhanh dần, hai má dần chuyển sang đỏ ửng, mới từ từ tỳ nhẹ cằm mình lên bờ vai thon thả của cô.

"Hà cớ gì em cứ phải tự lừa mình dối người như vậy?"

Hàn Giai Tuệ từ từ mở đôi mắt trong veo như thạch anh, cô không biết phải nói gì lúc này, chỉ quay mặt đi tránh ánh mắt sâu thẳm của người đối diện vẫn đang chiếu tướng mình.

Nhưng Phong Thừa Vũ thì lại không hề ý định bỏ qua cho cô. Như thể ngày hôm nay, anh nhất định phải biết lý do vì sao cô lại luôn lảng tránh anh như vậy.

"Em có chắc là em không có cảm xúc gì khi nhìn thấy nó?"

Phong Thừa Vũ giơ cổ tay lên trước mặt cô, thẳng tầm mắt cô là chiếc vòng ngày hôm ấy cô đã mua ở chợ đêm Thành phố A tặng cho anh. Viên đá trước mắt cô dưới ánh nắng càng tăng thêm vạn phần lấp lánh.

Hàn Giai Tuệ vẫn nhất mực im lặng, không hé môi nói nửa lời. Cô cảm thấy như tâm can tất thảy đều bị anh nhìn thấu.

"Em trao tín vật định tình cho tôi, rồi lại nhất định tuyệt tình như chưa từng quen biết, tạo khoảng cách không cho tôi cơ hội được đến gần em. Em không thấy em làm như vậy là rất nhẫn tâm với tôi à?"

"Đó chỉ là..."

"Là?"

"Là một món quà đơn thuần để cảm ơn sự giúp đỡ của anh. Nếu nó làm anh hiểu nhầm là tín vật định tình gì đó thì tôi xin lỗi vì đã sơ suất mà tặng anh món quà tế nhị như vậy, gây ra những hiểm lầm không đáng có. Tôi thực sự ngoài muốn cảm ơn ra thì không có bất cứ ý gì khác."

Cô nói một hơi dài, như muốn một lần nói cho xong những chuyện còn dây dưa, nó giống như một cái gai nhọn đâm trong tim, thỉnh thoảng nghĩ đến hay chạm vào lại nhói buốt lên một cái.

"Em đến gieo tương tư trong lòng tôi, rồi chỉ bằng một câu phủ nhận là em có thể quay đi như chưa từng có chuyện gì? Em nghĩ dễ dàng như vậy sao? Là người phụ nữ mà Phong Thừa Vũ này đã nhắm trúng, cả đời này em đừng mong thoát khỏi tay tôi"

Phong Thừa Vũ dùng ngón tay thon dài của mình, nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, bắt cô phải nhìn thẳng vào mắt anh. Anh nói rành mạch từng lời, nhấn mạnh từng chữ, bắt đối phương phải nghe cho rõ, nuốt lấy từng lời của anh. Tuyệt nhiên không cho cô cơ hội mà tránh né.

"Anh nói câu này với tôi, không sợ là sẽ có người khác nghe được sao?"

Hàn Giai Tuệ nhìn thẳng vào mắt anh, lãnh đạm, lạnh nhạt, nửa như muốn chất vấn anh, nửa lại như muốn khẳng định với anh, rằng cô cũng có lòng tự tôn của riêng cô, bất cứ ai cũng không thể trêu đùa.

"Con người tôi trước giờ chưa bao giờ sợ người khác biết mình làm gì. Hơn nữa, tôi đường hoàng theo đuổi em, tại sao lại phải sợ người khác biết được"

Phong Thừa Vũ bằng một ánh mắt sắc lạnh đáp lại ánh mắt khiêu khích của cô. Có thể hình dung như hai tảng băng nghìn năm bất ngờ va vào nhau với vận tốc cực mạnh, rồi vỡ vụn thành nhiều mảnh bắn ra xung quanh.

Nhìn đi nhìn lại, vẫn là cô có phần yếu thế hơn, đã thế cô phải tự tìm đường lui cho mình.

"Tôi còn phải về làm việc"

Phong Thừa Vũ giam cầm cô giữa thân hình cao lớn của anh với bức tường, không có ý định dịch chuyển. Ánh mắt anh trở nên thâm trầm, không bộc lộ rõ nét loại cảm xúc nào.

"Chẳng lẽ, Phong thị để cho nhân viên nhàn nhã thoải mái thế này sao?"

"Tôi cho phép riêng em có thể đến đây mà không cần phải làm việc"

"Anh dành cho nhân viên nữ đặc quyền như vậy, vợ sắp cưới của anh có biết không?"

Vợ sắp cưới???

Chẳng lẽ cô hiểu lầm rằng anh có vợ sắp cưới nên mới tuyệt tình với anh như vậy?

Trời ơi!!!

Vợ anh, bà Phong tương lai, không phải người phụ nữ đang xù lông đứng trước mặt anh đây sao?1

Nhưng anh phải làm thế nào để chứng minh cho cô thấy tấm thân này còn trong trắng bây giờ?

"Khoan đã... Em nghe tôi nói, có lẽ em hiểu lầm rồi"

"Đúng! Là tôi hiểu lầm rồi. Hiểu lầm quan hệ giữa chúng ta. Hiểu lầm tất cả những chuyện anh đã làm đều là thật tâm. Có lẽ với anh, chúng chẳng có ý nghĩa gì, đều được anh tính toán sắp đặt từ trước. Tôi rất cảm ơn những gì anh từng làm cho tôi, nhưng nếu anh nghĩ những việc đó khiến tôi cảm động mà bất chấp trở thành loại phụ nữ đáng khinh bỉ chen chân vào mối quan hệ của người ta thì anh nhầm rồi. Tôi có lòng tự tôn của riêng tôi, dù cho có là bất cứ ai đi nữa cũng không có quyền đem ra trêu đùa."

Nói rồi lạnh lùng đẩy mạnh anh ra, trực tiếp bỏ đi. Nhưng cô vừa mới kịp bước được hai bước, ngay lập tức đã bị anh lôi trở lại. Phong Thừa Vũ trực tiếp đè cô vào tường, cúi xuống hôn mạnh lên đôi môi tô son đỏ đầy kiêu hãnh.
Nụ hôn của anh đầy tính chiếm hữu, mạnh bạo tấn công không cho cô bất kỳ cơ hội phản kháng nào. Một tay anh vòng ra sau ôm lấy vòng eo thon thả, một tay đặt sau gáy ghì chặt cô vào lòng. Môi lưỡi càn quấy cướp hết từng hơi thở thơm tho.

Hàn Giai Tuệ bị bất ngờ, nhất thời không thể cử động, chỉ biết rũ người trong vòng tay anh, mặc người đàn ông này chiếm hữu. Mấy lần cô cố dùng sức đẩy anh ra, nhưng chỉ tạo cơ hội cho anh hôn cô sâu hơn, chứ không có tác dụng dịch chuyển thân hình vững chãi này.

Hàn Giai Tuệ chỉ còn cách bám vào lưng áo anh, cố gắng hít lấy chút không khí, nhưng trong khoang mũi chỉ thấy mùi hương thanh sạch nam tính quẩn quanh. Hít thở không thông, cô bất lực cau chặt đôi lông mày thanh tú, bày ra vẻ mặt rõ ràng là đang rất khó chịu.

Phong Thừa Vũ vờ như không thấy, càn quấy thêm một lúc nữa mới chịu buông cô ra. Anh dùng tay nhẹ nhàng vuốt vuốt mấy sợi tóc lòa xòa trước mặt cô về phía sau, thâm trầm nhìn cô

"Anh đã từng nói với em, anh không có hứng thú với phụ nữ, ngoại trừ em. Trước đây như thế, bây giờ cũng như thế, và sau này vẫn sẽ là như thế"

Hàn Giai Tuệ không nói không rằng đứng thẳng người chỉnh trang lại váy áo vì nụ hôn nồng nhiệt vừa xong mà bị xô lệch. Xong xuôi đã thấy người đàn ông kia chìa tập tài liệu tới trước mặt. Cô đưa tay đón lấy, rồi nhanh nhẹn rời khỏi căn phòng yêu nghiệt này.

Vừa bước vào thang máy, Hàn Giai Tuệ cảm thấy bản thân bị bao trùm bởi một ánh mắt. Người phụ nữ đó dùng đôi mắt kẻ vẽ sắc sảo không ngừng nhìn chằm chằm vào cô. Hàn Giai Tuệ tự nhiên bấm nút thang máy, điềm tĩnh đứng cạnh cô ta, coi như chưa từng xảy ra chuyện gì. Người phụ nữ đó chìa tay trước mặt Hàn Giai Tuệ, cất giọng

"Xin chào! Tôi là Cố Mỹ Đan"

Thì ra là nhị tiểu thư Cố gia. Trên cô ta còn có một người anh trai, Cố Địch Tiêu, là bạn học trên cô vài khoá. Nổi tiếng là công tử chịu chơi nhất Lục thành. Hàn Giai Tuệ không hề muốn bắt chuyện với người đang chìa tay trước mặt, nhưng mà hôm trước cô khiến cô ta bẽ mặt như vậy, giờ lại không nể mặt cô ta thì e rằng không phải phép lắm, đành lịch sự chào hỏi một câu

"Chào cô!"

Cố Mỹ Đan hằn học quan sát cô gái vừa bước vào, không khó để nhận ra sự bất thường xuất hiện trên khuôn mặt xinh đẹp đối diện. Cô ta liếc nhìn Hàn Giai Tuệ từ đầu đến chân. Váy công sở thanh lịch, gương mặt không trang điểm nhưng vô cùng tươi tắn rạng rỡ. Chỉ có điều, vết son trên môi lại có chút nhạt màu, còn có vệt lem nhem, giống như vừa có tác động bên ngoài. Chứ chẳng ai lại đi tô son kiểu đó, nhất là một cô gái xinh đẹp ăn mặc lịch sự thế này.

Vừa rồi, trong phòng tiếp khách, Phong tổng còn không để cô ta vào tầm mắt, đến bước chân vào phòng cũng không cho cô ta cơ hội, quà của cô ta hao tâm tổn trí mua tặng cho anh cũng không thèm nhìn chứ đừng nói là nhận, vậy mà khi cô gái này bước vào, đã dễ dàng khiến người lạnh lùng như Phong Thừa Vũ vội vàng đi theo. Trong phòng làm việc, không phải họ đã xảy ra chuyện gì chứ? Vệt son kia? Chẳng lẽ lại...

Linh tính mách bảo với cô ta rằng, người con gái trước mặt này, không chỉ tranh giành với cô ta vài cái cà vạt, mà e là còn muốn cả người đàn ông mà cô ta đang dày công theo đuổi. Nhìn thì không hẳn là tiểu thư cành vàng lá ngọc gì, thân phận sao so sánh được với Cố tiểu thư quyền quý chứ. Vậy mà lại thích trèo cao như vậy, đúng là đỉa bám chân hạc, thật khiến cô ta phải tò mò . truyện tiên hiệp hay

"Cô là?"

"Hàn Giai Tuệ"

Hàn Giai Tuệ miễn cưỡng đáp lại, lạnh tênh không chút nể mặt.

Đúng lúc đó, cửa thang máy mở ra, Hàn Giai Tuệ lạnh lùng bước ra ngoài. Trong thang máy chỉ còn lại tiểu thư Cố ôm cục tức to đùng, có nuốt thế nào cũng không trôi.

************************

Nắng chiều rắc vàng trên những ngọn cỏ lau ven đường, chiếc BMW màu trắng chạy chậm lại rồi dừng trước cửa một căn biệt thự cũ. Cô gái bước xuống, trên tay xách theo một túi quà tinh xảo, lịch sự đứng bấm chuông trước cửa. Người đàn ông ngoại quốc bước tới mở cửa, vừa nhìn thấy cô đã hồ hởi chào đón

"Giai Tuệ, vào đây, vừa hay ta cũng đang muốn con gặp người này"

Hàn Giai Tuệ tự nhiên theo sau thầy Johnny, bước vào nhà. Cô đã nhiều lần đến tư gia của vị giáo sư người Pháp, nhưng vẫn rất ấn tượng với cách bài trí ở đây. Giáo sư Johnny đặc biệt thích phong cách Indochine, cũng giống với tình yêu ông dành cho đất nước Á Đông xinh đẹp này, cho nên căn nhà phối thuần theo lối kiến trúc Cổ điển Đông Dương với màu tường vàng đặc trưng. Sàn lát gạch bông, thảm cói, ghế mây, đều là những chất liệu gần gũi với thiên nhiên mà vẫn thỏa mãn yếu tố thẩm mỹ cao.

Hàn Giai Tuệ lịch sự đặt túi quà lên bàn, cô đến để chúc mừng sinh nhật giáo sư, mà thầy giáo của cô lại muốn cô gặp người nào vậy. Úp úp mở mở thế này vốn không giống với tính cách thẳng thắn của ông cho lắm.

Nhận thấy trong phòng khách có một bức phù điêu mới, cô bước lại gần ngắm nghía

"Thầy mới mua bức tranh này ạ? Hài hòa quá"

"Không phải ta mua, mà là được tặng"

"Ai mà có thể biết được sở thích đặc biệt của người mà tặng phù điêu hoa sen, chắc hẳn là một người vô cùng tinh tế"

Hàn Giai Tuệ vô tình quay người lại, bắt gặp một dáng người đàn ông anh tuấn vừa bưng mấy tách trà bước tới bàn tiếp khách.
Cũng đúng lúc người kia ngẩng đầu lên, nhìn thấy cô gái trước mặt quá đỗi xinh đẹp, trong lòng có chút dao động. Hai ánh mắt chạm nhau, ngập ngừng vài giây, rồi nhanh chóng lấy lại vẻ tự nhiên ban đầu. Chẳng lẽ đây là người mà giáo sư muốn cô gặp? Không phải là vị giáo sư đại tài của cô muốn chuyển sang nghề mai mối đấy chứ?

"Nào nào, ngồi xuống cả đi, đều là người quen cả"

Giáo sư Johnny liền lên tiếng, phá vỡ bầu không khí yên lặng đang bao trùm.

Hàn Giai Tuệ ngồi xuống bàn trà, còn chưa hiểu rõ hàm ý trong câu nói của giáo sư. Đều là người quen cả, cô lục lọi tất cả ký ức, từng người thân quen lần lượt lướt qua tâm trí, nhưng không có hình ảnh nào giống với người đàn ông đối diện.

Dường như hiểu được suy nghĩ của cô, giáo sư Johnny cười hiền hòa, đặt tách trà trước mặt cô.

"Giai Tuệ, thử đoán xem hôm nay ta muốn con gặp ai"

Câu đố này dường như quá sức với cô rồi, còn khó hơn đề thi tốt nghiệp của giáo sư nữa. Quả thực cô chưa từng gặp, cũng chưa nhìn thấy người đàn ông này qua sách báo hay truyền thông.

"Giáo sư, như này hình như không giống với người mọi ngày cho lắm"

Giáo sư vẫn thản nhiên bày ra bộ mặt bí ẩn, chờ đợi cô nói ra một cái tên. Hàn Giai Tuệ một lần nữa nhìn sang người đang ngồi đối diện. Ngũ quan sâu sắc, góc cạnh rõ ràng, mày kiếm mũi cao, một người đàn ông mang dáng vẻ lịch thiệp, có thể là một người cùng ngành với cô. Nhưng chắc chắn cô chưa từng gặp anh ta.

"Giáo sư Johnny, chúng ta không nên làm khó người đẹp nữa. Xin tự giới thiệu, tôi là Harvey"

Ồ! Harvey!

Hàn Giai Tuệ đã hiểu vì sao giáo sư lại úp mở với cô như vậy. Vẻ mặt lịch sự ban đầu bị lột bỏ, thay vào đó là một nụ cười tươi tắn, cùng chút bông đùa

"Chào mừng đại kiến trúc sư trở về. Lần này anh có định ở lại trong nước lâu không?"

"Nhất định rồi, tôi còn phải ở lại đòi món nợ mà cô Hàn còn thiếu tôi chứ"

"Không ngờ anh vẫn còn nhớ, khi nào rảnh tôi sẽ mời anh một bữa"

Đúng là cô từng hứa khi nào anh ta về nước sẽ mời anh ta một bữa ăn để cảm ơn anh ta đã nhiệt tình chia sẻ tài liệu giúp cô hoàn thành khoá luận.

Harvey là du học sinh ngành thiết kế tại Paris, cũng là một trong những học trò thành công nhất của giáo sư. Tên tuổi trong ngành kiến trúc rất đáng để mọi người phải nể phục.

Anh ta là thành viên hoạt động tích cực nhất trong diễn đàn trực tuyến do giáo sư Johnny lập ra, thường xuyên chia sẻ tài liệu và kiến thức cho đàn em khoá dưới, trong đó có Hàn Giai Tuệ. Hai người rất hay cùng nhau trao đổi trên diễn đàn, vô cùng thân thiết, tuy nhiên, đây là lần đầu tiên họ gặp nhau ngoài đời.

"Không ngờ, học sinh chăm chỉ nhất của giáo sư, lại là một mỹ nhân xinh đẹp thế này"

Lời khen này cũng không hề là một lời xã giao. Quả thực, cô gái đối diện có đôi mắt trong veo như ngọc, nụ cười tươi tắn, gương mặt rạng rỡ. Chỉ sợ rằng hai từ xinh đẹp cũng không đủ để lột tả hết nét đẹp này. Vẻ đẹp thuần khiết, rất dễ khiến đàn ông động lòng.

Giáo sư Johnny hôm nay rất vui, tính ông không thích phô trương, chẳng bao giờ tổ chức tiệc sinh nhật. Vậy mà có những học trò không bao giờ bỏ lỡ ngày này mà quên không đến chúc mừng.

Tiệc tàn, Hàn Giai Tuệ xin phép ra về. Cô vừa bước ra cửa đã thấy Harvey cũng đi theo mình

"Hôm nay tôi không lái xe tới, nếu tiện tôi có thể xin đi nhờ xe cô được không?"

"Được"

Hàn Giai Tuệ không nỡ từ chối anh ta. Dù sao, trước đây, trên diễn đàn, cô và anh ta cũng đã từng rất thân thiết.

***************************

Sáng sớm, Hàn Giai Tuệ ôm tập tài liệu về phía phòng kế hoạch. Hôm nay đến hạn nộp bản phối thiết kế tổng quan bên trong căn hộ. Bất ngờ, một nhân viên nữ đang mải nghe điện thoại, không để ý đã va trúng cô. Tài liệu rơi lộn xộn dưới sàn. Cốc cafe trên tay cô ta cũng vì thế mà bị đổ, sóng thứ chất lỏng màu nâu ra sàn nhà.

Cô ta nhìn chiếc áo sơ mi công sở loang lổ vệt cafe, trông hết sức khó coi, liền rít lên

"Bẩn hết áo của tôi rồi"

"Xin lỗi, để tôi lấy cho cô một chiếc khăn, khéo léo cuốn lại có thể che đi vết bẩn"

Dù cô ta mới là người va vào cô, nhưng mà bên phía cô ta lại chịu hậu quả nặng nề hơn, Hàn Giai Tuệ không muốn làm lớn chuyện, cho nên cô chủ động nhường một bước.

Nhưng không vì thế mà cô nhân viên kia chịu bỏ qua cho cô, cô ta trừng mắt nhìn Hàn Giai Tuệ

"Cô bị mù à? Bẩn thế này làm sao tôi mặc tiếp được nữa. Trừ khi cô cởi áo ra đổi cho tôi"

"Cô đừng quá đáng, là cô mải nghe điện thoại mà va vào tôi trước"

"Một nhân viên thấp hèn như cô mà lại dám đứng ở đây cãi lý với tôi? Ở công ty cô, cô không được dạy về lễ giáo với cấp trên à?"

Hàn Giai Tuệ cũng biết, ở trong giới văn phòng, những sự việc kiểu như thế này không phải là hiếm. Chỉ là ở QT, có lẽ vì cô mang danh em gái Tổng giám đốc, cho nên không ai dám dở mấy chiêu trò này ra với cô.

"Tôi cho cô biết, nếu hôm nay cô không cởi áo đổi cho tôi, thì đừng trách tôi không khách sáo với cô"

Xem ra, nếu Hàn Giai còn nhường cô ta nửa bước, chắc cô ta còn trèo lên đầu cô ngồi mất.

"Nếu tôi nói không thì sao?"

"Thì cốc cafe này, sẽ hất lên người cô"

Cô ta nói xong thì cầm cốc cafe, thẳng tay không chút nể tình. Nhưng lạ thay, cafe không rớt trên người Hàn Giai Tuệ mà lại rơi hết xuống sàn nhà.

Nữ nhân viên kia đưa tay vuốt vuốt những giọt cafe vương trên tay áo, rất muốn chửi người vừa hất tay cô ra làm rơi cốc cafe xuống sàn.

Tuy nhiên, vừa kịp định thần lại đã hoảng hốt nuốt xuống những lời vừa định thốt ra.

Hàn Giai Tuệ đứng đó, chỉ nhìn thấy bóng lưng cao rộng che khuất tầm mắt cô, chiếc áo sơ mi màu xám mang mùi hương quen thuộc.

"Cô có mười lăm phút để dọn đồ ra khỏi công ty"

Giọng nói rét lạnh, không khí xung quanh như vừa giảm xuống mấy độ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom