• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm (10 Viewers)

  • Chương 276-277

Chương 276: Được cưng chiều thì sẽ không sợ hãi

Tô Lạc nhìn Tô Cẩm Ngọc chằm chằm, không dám chớp mắt, chỉ lo mình nháy mắt thì lại không thấy em gái đâu nữa.

Tô Cẩm Ngọc hỏi: "Anh tư, giờ em biến thành quỷ rồi... Anh không sợ em à? Vừa nãy lúc anh chạy trốn, lông chân bay tứ tung luôn á."

Tô Lạc cảm giác khung cảnh trước mắt nhòe đi, không nhịn được lấy kính mắt xuống.

Anh siết chặt tay thành nắm đấm, kề sát bên khóe môi, cố rặn ra một nụ cười: "À... Em lại nghịch đúng không? Nữ quỷ vừa nãy là em giở trò nhỉ?"

"Em còn đi dọa mấy người anh cả nữa đúng không?"

Tô Cẩm Ngọc cười hì hì: "Đúng vậy, chẳng phải em đang suy nghĩ cho các anh à, anh xem chị quỷ kia xinh đẹp..."

Cô còn chưa kịp nói hết câu đã bị Tô Lạc ôm chầm vào lòng.

"Ngọc Nhi, em ở bên kia có khỏe không?" Giọng anh khàn khàn, đầu ngón ta lặng lẽ lau khóe mắt ướt át ở nơi không ai thấy.

Tô Cẩm Ngọc cũng vòng tay ôm Tô Lạc, vỗ lưng anh: "Anh tư, em rất tốt, thật đấy."

"Phán quan đối xử với em rất tốt, còn lén lút dẫn em ra ngoài khiến mấy lão già dưới địa phủ phùng mang trợn mắt nhưng không dám làm gì em."

"Hôm nay em đi đăng ký, bọn họ còn nói phải tìm cho em một nhà khá giả để đầu thai, mấy anh đoán xem em chọn cái gì?"

Hầu kết Tô Lạc khẽ nhúc nhích, anh cố dằn nỗi cay đắng nghẹn trong cổ họng xuống, cười hỏi: "Em chọn gì?"

Tô Cẩm Ngọc cười: "Em nói em muốn quay về nhà họ Tô, về làm con gái nhỏ của mẹ. Kết quả Diêm Vương đương nhiệm ấy anh biết không, lão già kia tức nổ phổi, lão nói..."

"Xằng bậy! Mẹ ngươi bảy tám chục tuổi rồi, ngươi đầu thai thế nào hả!"

"Em nghĩ cũng đúng, thế là em lại nói đầu thai làm con gái anh cả cũng được, không thì anh ba, anh tư, anh năm gì cũng tốt. Lão lại mắng em ẩu tả, nói nếu em đầu thai làm con gái mấy anh thì chẳng phải sẽ loạn bối phận với Túc Bảo à!"

Tô Cẩm Ngọc cằn nhằn, không ngừng lải nhải.

Tô Lạc nhìn cô chằm chằm không dám chớp mắt, hỏi: "Sau đó thì sao?"

Tô Cẩm Ngọc thở dài: "Hết cách, cuối cùng bọn họ mặc kệ em luôn, đã hứa cho em chọn rồi, cuối cùng em chẳng được chọn gì sất."

Tô Lạc bật cười, đúng là em gái anh, đầu thai vào một cái lốp xe cũng phải cò kè mặc cả.

Tô Cẩm Ngọc lại nói: "Thật ra trong khoảng thời gian này em đều ở nhà họ Tô, mỗi ngày mẹ nấu cơm em đều ăn được."

Tô Lạc nhớ mỗi ngày trước khi ăn cơm, Túc Bảo đều múc một bát tràn đầy rồi để đó.

Anh mím môi, mãi lấu au mới lên tiếng: "Còn muốn ăn gì thì nhớ nói với anh tư."

Anh tư mua cho em.

Lúc cô còn sống phải trị bệnh bằng hóa chất, phải kiêng cữ đủ điều, rất nhiều món không được ăn.

Bây giờ có thể ăn rồi, dù cô muốn ăn cái gì, anh lên trời xuống đất cũng phải mua cho bằng được.

Tô Cẩm Ngọc nghĩ ngợi một lát rồi nói: "Em muốn ăn kem chiên giòn, bánh tổ ong, mì tôm thượng hạng... Với sashimi cá hồi nữa! Em còn muốn anh tư nấu."

Đáy mắt cô đầy quyến luyến, vẫn quen ỷ lại các anh mình như khi còn bé.

Tô Lạc bật cười, con ngươi lấp lánh ánh nước, nhéo mũi em gái: "Em cố tình làm khó anh tư đúng không?"

Ngoài ba món đầu, hẳn sashimi cá hồi là món cô muốn ăn trước đây nhất.

Sashimi cá hồi có ký sinh trùng, người thường lâu lâu ăn một chút thì không sao nhưng em gái anh mắc bệnh ung thư phải điều trị bằng hóa chất, chỉ cần không cẩn thận một chút thôi là sẽ bị nhiễm trùng ngay.

Vậy nên dù cô đã làm nũng rất nhiều lần nhưng vẫn không được ăn sashimi cá hồi bao giờ... Chắc là do tò mò đây mà!

Nghĩ tới đây, lòng Tô Lạc ê ẩm.

Tô Cẩm Ngọc được cưng chiều không hề e sợ, cười hì hì làm nũng: "Vậy anh có làm không? Không thì em kêu anh cả làm."

Tô Lạc: "Làm, sáng mai anh tư không phải đi làm, để anh nấu cho em ăn."

Túc Bảo vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn ngơ ngác.

Kem chiên giòn? Kem gặp nhiệt sẽ bị hòa tan mà? Chiên dầu thế nào?

Than tổ ong không phải dùng để đốt ư? Còn có thể ăn luôn à?

Mì tôm thượng hạng... Chẹp chẹp, món này có vẻ ngon đấy!

Túc Bảo nuốt nước miếng, cất giọng mềm nhũn: "Túc Bảo sốt ruột quá không chờ nổi đến sáng mai nơi!"

Tô Cẩm Ngọc cưng chiều hôn lên trán bé, dịu dàng uốn nắn: "Sốt ruột sẽ làm hỏng việc, con mau đi ngủ đi, bạn nhỏ không được thức khuya."

Cô nằm nhoài bên giường, nhỏ giọng hát dỗ Túc Bảo ngủ.

Túc Bảo ôm bé thỏ bông, cứ nhìn Tô Cẩm Ngọc chằm chằm không dám chớp, trong mắt tràn đầy bịn rịn không nỡ rời xa mẹ mình.

Từ từ, bé nhắm mắt, lại ngủ thiếp đi.

Tô Cẩm Ngọc nhìn con thỏ bông trong lòng bé.

Đây là con thỏ cô tặng Túc Bảo nhân dịp sinh nhật hai tuổi, nhớ không lầm thì cô mua dọc đường, tầm hai lăm đồng.

Nghe Kỷ Trường kể, lúc trước con thỏ này đã bị Lâm Phong đánh nát bấy rồi, lỗ tai cũng bị mẹ kế cắt đi hòng dọa bé con khóc.

Sau đó thỏ bông chằng chịt vết thương đã được Tô Nhất Trần mang đi sữa chữa lại như mới, không nhìn ra dấu vết gì. Lông thỏ cũng rất sạch sẽ, chẳng biết thợ may đã xử lý bông gòn nhét trong ruột thế nào mà trông con thỏ rất mềm mại êm ái.

Túc Bảo không còn ôm thỏ mọi lúc mọi nơi nữa, bây giờ bé đã có đủ cảm giác an toàn, chẳng qua khi ngủ nhất định phải ôm thỏ.

"Ngủ đi con, mau mau lớn lên nhé." Tô Cẩm Ngọc lẩm bẩm, đợi Túc Bảo ngủ say mới rón rén đứng dậy.

Mặc dù quỷ không thể phát ra âm thành gì nhưng cô vẫn cẩn thận từng li từng tí theo thói quen như khi còn sống.

Tô Lạc chua xót, chẳng biết trong hai năm không có bọn họ ấy, em gái anh đã trải qua như thế nào.

Lúc ở nhà họ Lâm, Tiểu Ngũ từng mô phỏng tiếng rên rỉ đau đớn của Tô Cẩm Ngọc, còn có cả tiếng cầu xin Lâm Phong thuốc giảm đau của cô.

Hai bàn tay Tô Lạc không kiềm được siết chặt thành nắm đấm, cô em gái bé bỏng bọn họ nâng niu trong lòng bàn tay lại gặp phải một tên cặn bã ngay khi bệnh tật đến giai đoạn cuối, phải đau đớn cầu xin đối phương một chút thuốc giảm đau.

Tại sao thế gian này lại đày đọa lòng người như thế chứ?

Cổ họng Tô Lạc chua xót, trong lúc hoảng hốt, anh đã theo sau Tô Cẩm Ngọc ra ngoài.

Cô hỏi: "Anh tư, anh không đi ngủ à? Giờ đã muộn lắm rồi."

Tô Lạc: "Không ngủ, anh tư lên mái nhà ngắm sao với em."

Đây là chuyện cô yêu thích nhất khi con nhỏ, nếu giờ không thực hiện thì e rằng về sau sẽ không còn cơ hội nào nữa!

Hai mắt Tô Cẩm Ngọc sáng ngời: "Để em đi gọi anh cả, anh tư chuẩn bị ít đậu phộng rang làm mồi nghe... Với đừng để mẹ phát hiện đó!"

Nói rồi, cô hào hứng bay đến phòng Tô Nhất Trần.

Tô Lạc dõi theo em gái hồi lâu, mãi đến khi bóng lưng em mình biến mất thì anh mới lấy lại tinh thần, lặng yên đi chuẩn bị rượu và đậu phộng rang.

Lúc cô mười tám tuổi, anh từng chưng một vò rượu hoa, cất kỹ dưới hầm, muốn đợi đến khi cô lên xe hoa thì lấy ra rót cho mấy anh em mỗi người một chén.

Bây giờ ngược lại xem như... Cũng có cơ hội rồi...

Phòng Túc Bảo.

Bé chợt giật mình, mở choàng mắt: "Ăn ngon không ạ?"

Bụng nhỏ réo ùng ục, bé con đành phải ôm thỏ ngồi dậy, chân trần chạy ra ngoài, ngó nghiêng xung quanh.

Vừa rồi bé nằm mơ, mơ thấy mẹ và mấy cậu trốn bé lên mái nhà ăn vụng.

Không được, không cho phép mọi người ăn vụng sau lưng bé như thế, bé phải tham gia nữa.

Tiểu Túc Bảo cứ thể để chân trần, lặng lẽ chạy lên lầu...

Tô Nhất Trần đang ngủ, bỗng dưng anh cảm thấy có thứ gì đó đang nhéo mặt mình, hơi ngứa.

Anh nhíu mày, mở mắt ra.

Kết quả trông thấy một con ma nữ đang đứng ngay đầu giường, mái tóc đen nhánh dài thườn thượt buông xõa che khuất gương mặt của nó.

Thấy anh tỉnh, ma nữ kia còn chậm rãi giơ tay lên: "Anh... Anh... Anh cả~ Dậy uống rượu với em nè..."

Tô Nhất Trần vừa bị đánh thức: "!!!"

Phản ứng khi gặp quỷ của anh khá đặc biệt, chỉ thấy anh giơ tay, tặng ngay một quyền cho ma nữ.

Tô Cẩm Ngọc bay vút ra ngoài, bẹp một tiếng dính chặt vào tường, không gỡ ra được!

Tô Cẩm Ngọc: Excuse me???

"..."

Hỏng việc, cũng may quỷ không biết đau, bằng không cú đấm này khiến cô phọt kít ra ngoài luôn ấy nhỉ?
Chương 277: Tạm biệt anh cả và anh hai

Tô Cẩm Ngọc dán sát vào tường, dáng vẻ sống không còn gì luyến tiếc: "Anh cả, là em nè!"

Sắc mặt Tô Nhất Trần cứng đờ, giọng nói này...

"Ngọc Nhi?"

Anh vội vã đứng dậy, muốn gỡ Tô Cẩm Ngọc xuống nhưng lại sợ làm cô đau, giọng điệu tràn ngập vẻ luống cuống: "Cái con bé này, sao lại nghịch ngợm như thế hả, giờ phải làm sao đây?"

Tô Nhất Trần vô cùng hối hận, sao vừa rồi lúc tỉnh dậy anh lại không nhận ra nữ quỷ này là em gái mình chứ.

Cú đấm kia... Cô có đau không?

Em gái họ sợ đau nhất, lúc thêu thùa lỡ đâm kim vào tay thôi là đã khóc hết nửa ngày trời rồi.

Tô Cẩm Ngọc duỗi tay: "Anh, trước tiên kéo em xuống cái đã..."

Đúng là thần kỳ, thế mà cô lại dính vào tường như kéo dán chó, ha ha ha, chơi vui phết.

Tô Nhất Trần thấy cô còn cười được thì bất lực mắng: "Em còn biết cười hả!"

Anh cầm tay Tô Cẩm Ngọc, cẩn thận kéo cô xuống từng chút một, cảm giác giống như bóc một lớp màn dán trên màn hình xuống vậy, vô cùng quái dị.

Tô Cẩm Ngọc lắc đầu, cơ thể bùm một tiếng khôi phục lại dáng dấp lúc trước, hào hứng reo lên: "Anh cả, làm lại được không anh?"

Tô Nhất Trần: "..."

Tô Cẩm Ngọc cười hì hì nhưng đáy lòng lại lén thở phào, cô sợ anh cả lại như anh tư, khổ sở muốn chết nhưng vẫn cố kìm nước mắt, chắc chắn rất khó chịu.

Cô cũng buồn, nhưng trên hết cô muốn vẫy tay chào tạm biệt mọi người trong vui vẻ hơn.

Tô Cẩm Ngọc đùa giỡn một phen như thế, nỗi nặng nề dưới lòng Tô Nhất Trần đã vơi đi một chút, anh hỏi: "Sao tự dưng em lại tới đây?"

Tô Cẩm Ngọc: "Rằm tháng bảy, tháng cô hồn đó, lúc này là dễ gặp quỷ nhất, anh không biết à?"

Rằm tháng bảy, quỷ môn quan mở.

Thời gian này, những con quỷ nặng sát khí rất dễ hiện hình, chúng thường tìm kẻ chết thay hoặc gây chuyện ở nhân gian, hoặc cũng có thể cảm nhận một chút không khí sinh hoạt đã lâu không thấy.

Tô Cẩm Ngọc cười hì hì: "Anh cả, sao anh thấy em mà chẳng ngạc nhiên chút nào hết vậy?"

Tô Nhất Trần nhìn cô, khẽ nói: "Anh đã biết từ lâu rồi."

Chỉ không ngờ bọn họ có thể gặp nhau chào tạm biệt như vậy thôi...

Tô Cẩm Ngọc bừng tỉnh, kéo tay Tô Nhất Trần bay ra ngoài: "Anh cả, đi thôi, chúng ta lên mái nhà uống rượu!"

Tô Nhất Trần nhìn em gái không chớp mắt, khẽ ừ một tiếng, lại nghe Tô Cẩm Ngọc nói: "Em đi gọi anh hai!"

"Anh năm nữa... À đúng rồi, đêm nay anh út trực bệnh viện, thôi đành gọi video vậy."

Tô Nhất Trần buông tay cô: "Đi đi!"

Tô Cẩm Ngọc hào hứng bay tới phòng Tô Tử Lâm.

Tính anh hai kiệm lời, không thích nói chuyện, ngày thường đều trưng ra dáng vẻ như hũ nút, chẳng biết lúc anh thấy cô có bị giật mình không nữa.

Phòng Tô Tử Lâm.

Tô Tư Lâm đang ngủ say, bỗng nhiên cảm giác trên mặt hơi ngứa bèn cau mày mở mắt... Đập vào mắt là một con ma nữ đang thò đầu ra trước giường từ từ tới gần anh.

Tô Tử Lâm: "..."

Anh nhìn ma nữ chằm chằm hồi lâu, không biết nghĩ thế nào mà lại nhắm mắt ngủ tiếp.

Tô Cẩm Ngọc: "?"

Cô há miệng thở dốc, anh hai có phản ứng gì thế này!

Cô khẽ ho khan, cất giọng sâu kín: "Tô Tử Lâm~ Tô Tử Lâm~"

Tô Tử Lâm lại mở mắt, dường như đang suy nghĩ gì đó, nhìn chòng chọc Tô Cẩm Ngọc.

Sau đó...

Xoay người, ngủ tiếp.

Tô Cẩm Ngọc: "..."

Tô Nhất Trần đứng ở cửa thấy vậy không nhịn được cười khẽ.

Tô Cẩm Ngọc khó hiểu: "Anh cả, anh hai bị làm sao thế?"

Tô Nhất Trần hất cằm: "Em hỏi nó đi."

Tô Cẩm Ngọc đành phải bay sang bên kia, nằm nhoài lên giường gọi: "Anh hai! Mau dậy đi!"

Tô Tử Lâm giật mình mở choàng mắt.

Cái xưng hô quen thuộc này...

"Ngọc Nhi?"

Anh vội vàng ngồi xuống, sững sờ hỏi: "Ngọc Nhi, vừa rồi anh có một giấc mơ, mơ thấy một ma nữ đứng trên đầu giường anh."

Chợt, Tô Tử Lâm như nghĩ đến chuyện gì, con ngươi co rút: "Ngọc Nhi?"

Chuyện gì đang xảy ra vậy, anh thấy Ngọc Nhi? Ma nữ trước mặt chính là Ngọc Nhi?

Tô Cẩm Ngọc: "..."

Hay lắm, cái cung phản xạ này... Cuối cùng cô cũng biết được tại sao cả Hân Hân và Tô Tử Tích đều có phản xạ lâu như thế rồi!

Ba cô, ông cụ Tô là người thần kinh thô tiêu biểu, thường xuyên không hiểu ẩn ý trong lời mẹ cô, đang ngủ say lăn xuống đất vẫn có thể ngủ tiếp được.

Anh hai cô giống ông bô y như đúc, được ông nội và ba buff, cung phản xạ của Hân Hân và Tô Tử Tích cũng dài đến nỗi có thể lượn quanh sân bóng ba vòng...

Tô Tử Lâm sợ mình đang nằm mơ, lặng lẽ liếc sang Tô Nhất Trần, lắp bắp: "Anh, anh cả, Ngọc Nhi em ấy..."

Tô Nhất Trần đáp: "Em không nằm mơ."

Tô Tử Lâm lập tức im lặng, mím chặt môi, nắm tay Tô Cẩm Ngọc không nỡ buông.

Em gái của anh... Em gái đã quay về thật rồi.

Vành mắt Tô Tử Lâm đỏ ửng.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom