• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm (15 Viewers)

  • Chương 231-232

Chương 231: Sự việc bại lộ, chó cùng rứt giậu

Y tá vô thức giơ tay cầm lấy chiếc điện thoại di động trong túi quần, trong lúc hoảng loạn chị ta chợt nhớ ra mình đang quay video...

Video này không hề bị ngắt, vẫn đang tiếp tục quay.

Chị ta nhanh chóng xóa video đi.

Tô Cẩm Ngọc cà khịa: "Ồ? Còn muốn xóa video cơ à?"

Cô ấy đưa tay bắt lấy ngón tay của y tá.

Trần Gia Khang cũng quả quyết, giơ tay nói: "Y tá Lý, cho chúng tôi kiểm tra điện thoại chắc không có vấn đề gì chứ?"

Ngón trỏ của y tá hơi run, càng căng thẳng thì tay càng trơn, không hiểu sao ngón tay bấm sắp chuột rút đến nơi rồi mà vẫn không mở được album ảnh ra.

Cuối cùng trong mắt chị ta cũng xuất hiện vẻ hoảng sợ: "À, cái này có lẽ không tiện lắm, bình thường tôi thích chụp ảnh tự sướng..."

Túc Bảo kỳ quái hỏi: "Chỉ là chụp ảnh tự sướng thôi, có gì mà bất tiện chứ? Chẳng lẽ lúc chụp ảnh tự sướng dì không mặc quần áo hả?"

Mọi người: "..."

Ặc, trẻ con đúng là thẳng thắn, cái gì cũng dám nói...

Không ngờ, y tá lại thuận theo lời Túc Bảo, tỏ vẻ xấu hổ: "Cái này... quả đúng là như vậy..."

Mọi người: "..."

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Túc Bảo nghiêm nghị, trực tiếp vạch trần: "Không phải vậy đâu, dì chỉ muốn lén lút xóa video đi thôi, video này chắc chắn không thể để người khác thấy."

Sắc mặt Lô Thù Văn rất khó coi, dứt khoát giành lấy điện thoại di động của y tá, lạnh lùng nói: "Người khác không tiện, tôi nghĩ mình sẽ tiện. Chúng ta đều là phụ nữ cả, tôi sốt ruột lo cho ba chồng, chắc là y tá Lý cũng hiểu mà phải không?"

Y tá Lý: "..." Không, chị ta không muốn hiểu.

Chị ta định giật lại điện thoại nhưng lại bị người khác ngăn cản.

Lô Thù Văn bấm mở album ảnh, thứ đầu tiên cô ấy nhìn thấy là một đoạn video, cô trực tiếp bấm mở.

Chỉ nghe giọng nói độc ác của y tá vang lên.

"Mọi người nhìn xem lão già ngu ngốc này, già rồi quẫn trí có biết cái gì đâu, đến hạt dưa tôi nhổ ra mà cũng muốn ăn."

"Lão già này đúng là vừa bẩn thỉu vừa buồn nôn."

"Ôi chao, tôi vẫn còn tốt bụng chán, lẽ ra tôi nên đi tiểu nhiều hơn chút nữa. "

Sau đó là tiếng cười ha ha của y tá Lý, đầy ác ý và sỉ nhục.

Trên màn hình, y tá Lý nhổ hạt dưa đã nhai nát vào dép của mình, còn trộn thêm một nắm cát.

Trong lời nói còn tỏ ý dép của mình bị bẩn rồi, lát nữa sẽ bắt ông già kia liếm sạch.

Lô Thù Văn giận run người, Trần Gia Khang thì đầu óc ong ong, cơn giận xông thẳng lên đỉnh đầu.

Ngoài video này ra, còn có rất nhiều video khác bên dưới.

Khi ông cụ đang tắm, y tá Lý còn trắng trợn quay video ông cụ, vừa quay vừa giễu cợt, bảo mọi người ra xem ông già này xấu xí đến mức nào...

Khi cho ông cụ ăn, y tá Lý còn cố tình đổ cháo cháo vào mũi ông cụ, vừa cười ha hả vừa quay lại cảnh ông già bị sặc, ho rũ rượi.

Ban đêm, ông cụ không được phép ngủ, cứ vừa nhắm mắt đã bị tát cho tỉnh lại, ông cụ bị tra tấn đến khi kiệt sức mới được tha cho.

Lô Thù Văn càng xem càng thấy không thể nào xem tiếp được nữa, người bình thường đều không xem nổi những video ngược đãi người lớn tuổi như vậy, nhưng chị ta lại lấy đó ra là niềm vui.

Mọi người trong nhà họ Trần đều sửng sốt, đặc biệt là những người giúp việc, bình thường họ ở chung với y tá Lý cả ngày, luôn cho rằng chị ta là người hiền lành tốt bụng, có khi còn chăm sóc ông cụ giúp chị ta, khuyên bảo chị ta đi nghỉ ngơi.

Không ngờ rằng ma quỷ lại ở ngay bên cạnh họ.

"Chị... chị! Chị được lắm y tá Lý." Lô Thù Văn vô cùng tức giận.

Chẳng trách lúc đầu khi nhìn thấy y tá Lý, ông cụ lại sợ hãi tới vậy, lẩm bẩm không muốn để y tá Lý chăm sóc mình.

Họ cho rằng mọi người đều không hiểu ông cụ muốn gì nên ông cụ mới nổi giận, thế mà họ còn khuyên ông cụ nên nghe lời người y tá.

Thậm chí vì không biết phải làm sao, họ còn đe dọa ông cụ, nói rằng nếu ông cụ còn gây sự nữa thì sẽ không để ý đến ông nữa.

Lúc này Lô Thù Văn vô cùng hối hận.

Trần Gia Khang giận dữ tát vào mặt y tá, khiến chị ta văng ra ngoài.

"Báo cảnh sát đi. Chú Trần, báo cảnh sát ngay cho tôi!" Ngực anh phập phồng tức giận.

Y tá Lý che mặt, hét lên: "Anh Trần, tôi, tôi không cố ý đâu, thực đấy, tôi không có ác ý gì cả, tôi..."

Túc Bảo khẽ giọng thở dài.

Tại sao cả dì y tá này và dì y tá gọi là chị Quyên trước đây đều nói rằng họ không có ác ý gì vậy?

Họ có hiểu sai nghĩa của từ ác ý không?

Lô Thù Văn tức giận đến mức hét lên: "Bằng chứng video rõ rành rành ra đấy, chị còn dám nói với tôi là mình không cố ý, không có có ác ý hả?"

Trần Gia Khang cũng giận ngút trời: "Mẹ kiếp con mụ này đúng là trợn mắt nói điêu mà, chị cứ chờ ăn cơm tù đi."

Trần Gia Khang giận đến nỗi không giữ được bình tĩnh nữa, chỉ mong mình có thể tự mình đánh cho y tá Lý một trận.

Cuối cùng y tá Lý cũng biết sợ rồi.

Trong điện thoại di động của chị ta không chỉ có video của mỗi ông già cụ thôi đâu.

Còn nhiều người khác nữa...

Nói trắng ra là, mấy đoạn video này của ông cụ cùng lắm cũng chỉ coi như là ngược đãi, không gây ra tổn hại gì về thể chất, cùng lắm chị ta chỉ mất việc thôi, có tệ hơn nữa thì cũng chỉ bị giam hai ba năm thôi.

Nhưng những video khác thì không.

Ngoài một số video trước kia chị ta quay, chị ta còn lưu lại một số video được gửi trong group chat của y tá.

Những video này là "thú vui tao nhã" của bọn họ, nếu rơi vào tay cảnh sát, chị ta và bạn bè trong group sẽ bị bắn chết luôn.

Y tá Lý hoảng hốt, không giả vờ nổi nữa, vội quỳ sụp xuống xin tha: “Anh Trần ơi, tôi sai rồi, tôi sai thật rồi, tôi, tôi chỉ bị người khác xúi giục thôi, vốn dĩ tôi không như thế, cầu xin anh tha cho tôi một mạng đi."

"Anh Trần, xin anh tha thứ cho tôi... Nhà tôi còn có hai con nhỏ với ba mẹ già, chồng tôi không đi làm, cả nhà đều chờ tôi nuôi. Ông Trần, tôi, tôi, và tôi đáng lẽ phải chết. Nhưng cha mẹ của các con tôi đều vô tội..."

“Xin hãy thương cho hai đứa bé nhà tôi...”

Trần Gia Khang tức giận cười nói: "Thương cho hai đứa bé nhà chị hả? Có một người mẹ như chị chẳng phải càng đáng thương hơn sao?"

"Nhà chị cũng có ba mẹ già, sao chị có thể làm ra chuyện táng tận lương tâm như vậy?"

Y tá Lý tỏ vẻ hối hận: "Tôi sai rồi, tôi thật sự biết sai rồi, tôi cũng bị người ta xúi dại thôi, nói một đoạn video sẽ cho tôi mười ngàn tệ, tôi là nhất thời bị ma xui quỷ khiến..."

Trong cơn tuyệt vọng, chị ta vội bịa ra một cái cớ.

Lô Thù Văn nghiến răng nghiến lợi nói: "Nhà họ Trần chúng tôi cho chị còn chưa đủ nhiều hả? Người ta làm điều dưỡng viên tại gia giá cao nhất mới được năm mươi ngàn tệ một tháng thôi, một tháng nhà chúng tôi trả cho chị những một trăm ngàn."

Y tá Lý làm vẻ cam chịu mặc người mắng chửi, ánh mắt đầy vẻ hối hận, khóc lóc thảm thiết: “Bà chủ ơi, mọi người đối xử với tôi rất tốt. Là do tôi không phải con người, tôi bị đồng tiền che mờ mắt, thấy tiền là nảy lòng tham, nhưng tôi thực sự không phải loại người biến thái như vậy, tất cả đều là do yêu cầu của người mua video thôi...”

Tuy nhiên, dù cô có khóc lóc hay kể khổ thế nào đi nữa, người nhà họ Trần cũng không hề có dấu hiệu mềm lòng, xem ra bọn họ đã quyết tâm phải di chết chị ta rồi.

Tiếng còi xe cảnh sát bên ngoài vang lên, cảnh sát đến rồi.

Y tá Lý biết mình mà bị bắt thì chết chắc rồi, chó cùng rứt giậu, đột nhiên nhìn chằm chằm Túc Bảo, thoáng cái lao về phía Túc Bảo.

Bất chấp đi, chị ta có chết cũng phải kéo thêm người khác làm đệm lưng, chị ta phải bắt được con nhóc chết tiệt này, lấy nó ra uy hiếp, bắt bọn họ phải thả chị ta đi.

Nhưng chị ta không nhìn thấy Kỷ Trường lơ lửng bên cạnh Tô Cẩm Ngọc đang nhìn chị ta với vẻ thương cảm...
Chương 232: Tự tiễn mình vào tù

Trong mắt y tá Lý hiện lên ánh nhìn tàn nhẫn, nhóc con mềm mại đáng yêu như vậy, một tay là có thể bóp chết...

Thế nhưng, khi tay chị ta vừa chạm vào Túc Bảo, liền nghe thấy một tiếng "ha"...

Sau đó chị ta bỗng thấy trời đất đảo lộn, rầm một tiếng bay ra ngoài.

"???"

Y tá Lý sửng sốt, không hiểu tại sao mình lại bay ra ngoài, chỉ cảm thấy lưng sắp gãy, đau đớn cuộn tròn thành một quả bóng...

"A..."

Lô Thù Văn và Trần Gia Khang đều sợ ngây người.

Miệng mọi người đều há hốc thành hình chữ o, thế này... thế này?

Tô Nhất Trần mím môi, chuẩn bị gửi tin nhắn cho Khúc Hưởng chuẩn bị phí bịt miệng.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, dù đưa phí bịt miệng, nếu người nhà và bạn bè của những người giúp việc này hỏi tại sao tự dưng bọn họ lắm tiền thế, rồi họ vẫn sẽ ngồi lê đôi mách chuyện Túc Bảo rất khỏe.

Chi bằng chẳng biết thì hơn.

Sau khi cậu cả suy nghĩ kỹ càng, chớp mắt đã tiết kiệm được mấy trăm triệu tệ.

Trần Gia Khang phải mất một lúc mới hoàn hồn lại, anh ấy nhìn Tô Nhất Trần với ánh mắt ngạc nhiên và thắc mắc.

Tô Nhất Trần thản nhiên nói: "Sức mạnh của Túc Bảo cũng chỉ lớn hơn người thường có... ‘chút xíu’ thôi mà, đợt này con bé còn tập võ với ba nó nữa, có thiên phú lắm."

Khóe miệng Trần Gia Khang giật giật.

Đây đâu phải chỉ là có chút xíu đâu?

Nhưng nghĩ lại, Trần Gia Khang cũng có thể miễn cưỡng hiểu được, anh ấy biết ba Túc Bảo là ai... Nếu ba bé là vị chiến thần đó, Túc Bảo có thể quăng người ra ngoài cũng không có gì đáng ngạc nhiên.

Hổ phụ vô khuyển tử, vả lại hành động ném qua vai yêu cầu kỹ thuật hơn là sức mạnh, mà y tá Lý cũng tương đối gầy...

Đang lúc suy nghĩ, anh ấy thấy Túc Bảo đang hét lên rồi lao tới, hai chân ngắn giẫm lên người y tá Lý.

"Bé đạp nè, đạp đạp đạp nè."

Biểu cảm trông đến là hung hăng mà lại đáng yêu.

Khóe miệng Trần Gia Khang giật giật, được rồi, nhìn bé như vậy hình như cũng không khác gì những đứa trẻ bình thường...

Bên kia, đúng lúc Túc Bảo lao tới thì Tiểu Ngũ cũng bay ra ngoài, đứng trên lưng ông nội rùa ngâm nga hát: "Nhổ cải lên, nhổ cải lên, ái chà chà, ái chà chà. Nhổ mãi, nhổ mãi, mà không được! Ông cụ, ông mau qua đây, qua nhổ cải lên đi."

Ông cụ ngồi trên xe lăn: "Hò dô ta nào... nhổ..."

Mọi người: "..."

Đây là cảnh tượng cảnh sát khi nhìn thấy khi đến nơi, không khỏi giật giật khóe miệng.

Đây là khung cảnh gì vậy?

Trần Gia Khang giải thích đầu đuôi câu chuyện, viên cảnh sát mở điện thoại di động ra kiểm tra, da đầu đột nhiên tê rần.

Album ảnh trên điện thoại di động của y tá Lý không chỉ chứa đầy cảnh hành hạ người già, thậm chí còn có một số video ghi lại cảnh những người già do chị ta chăm sóc chết ngạt.

Chị ta không hề tôn trọng mạng sống, mà ngược lại chị ta còn cười quỷ dị cho tất cả mọi người xem, hôm nay lại làm một pha nữa.

[Đã mấy ngày rồi lão già kia không được ngủ ngon, tôi còn không cho lão ăn uống đầy đủ nên lão yếu lắm rồi.]

[Hài chết đi được, mấy hôm nay người nhà đều cảm thấy lão già này sắp đi đời nhà ma rồi, vậy tôi sẽ tiễn lão một đoạn... Mọi người nhìn xem, bây giờ ông ta có chết, người nhà cũng sẽ không nghi ngờ gì tôi, ha ha.]

Hình ảnh trong video được làm mờ, một đoạn được thêm vào là y tá Lý quay lén cảnh người nhà khóc lóc, chị ta cũng giả vờ khóc bên cạnh nhưng người xem video lại có cảm giác rằng chị ta giống như đang cười hơn...

“Đáng sợ quá đi mất.” Mấy người giúp việc của nhà họ Trần đều dời sự chú ý khỏi sức mạnh to lớn của Túc Bảo, ai nấy nghe đến đó đều dựng tóc gáy.

Không chỉ có một video như vậy mà còn có rất nhiều video khác tương tự.

Những thường thấy nhất là dùng gối đè làm ngạt thở hoặc ấn đầu các cụ già vào chậu nước dìm chết, vì theo y tá Lý, cách này không dễ bị phát hiện...

Ngoài video của chính mình ra, y tá Lý còn lưu video của nhiều người khác, nội dung gồm ngược đãi giết từ mèo cho đến con người... cái gì cũng có.

Viên cảnh sát lần theo manh mối, dễ dàng tìm ra group chat mà y tá Lý tham gia, không quá lời khi nói rằng trong group có một trăm người, thì ít nhất một nửa trong số họ là kẻ giết người.

Bọn họ đã nhận nhiều vụ án nhưng đây là lần đầu tiên họ cảm nhận được góc khuất và sự đáng sợ của bản chất con người.

“Chị còn gì để nói nữa không?” Viên cảnh sát nghiêm nghị hỏi.

Đầu óc y tá Lý ong ong, chỉ có một suy nghĩ tiêu tùng rồi.

Chi ta hối hận lắm, nhưng chị ta không hối hận vì đã giết nhiều người như vậy, chị ta chỉ hối hận vì sao lần này mình lại sơ suất như thế, để người ta bắt ngay tại trận.

Y tá Lý khóc lóc xin tha: “Tha cho tôi đi anh cảnh sát ơi... Tôi thực sự không cố ý đâu, tôi không biết tại sao mình lại quay những video thế này, tôi, tinh thần của tôi không bình thường..."

Đúng rồi, chị ta có bệnh tâm thần.

Bệnh nhân tâm thần sẽ không bị kết án.

Y tá Lý lập tức cười toe toét, giả điên giả dại: "Ha ha, ha ha ha, đến bắt tôi đi, đến bắt tôi đi. Mẹ ơi, con muốn ăn kẹo... Ư ư!"

Cảnh sát trực tiếp ấn đầu chị ta và đưa đi: "Chị có bị bệnh tâm thần hay không, không phải chị nói là được."

Anh cảnh sát cười khẩy: “Vả lại chị đã quay lại hành vi ác độc của mình từ đầu đến cuối. Từ video này có thể kết luận rằng chị không hề mất đi khả năng nhận biết và kiểm soát bản thân. Cho dù chị có bị tâm thần thật, chị có tin là kiểu gì chúng tôi cũng có thể kết án tử hình cho chị không?”

Y tá Lý: "..."

Không, chị ta không hiểu, sao tự dưng chị ta lại xui xẻo như vậy chứ?

Ngay cả bằng chứng kết tội mình cũng do chính bản thân chị ta quay lại?

"Anh Trần ơi cứu tôi với! Tôi xin anh, xin anh hãy tha thứ cho tôi... Tôi còn hai đứa con nhỏ..." Y tá Lý hoảng sợ, vội vàng cầu xin Trần Gia Khang tha cho mình.

Chị ta lấy việc giết người ra để mua vui cho mình nhưng tới khi cái chết thực sự sắp đến với mình rồi, chị ta mới biết sợ.

Mặt mày Trần Gia Khang lạnh tanh.

Anh ấy sẽ theo vụ này đến cùng, cho đến khi những kẻ cặn bã này bị kết án tử hình mới thôi.

Cảnh sát tịch thu điện thoại di động của y tá Lý, nhanh chóng vừa thu thập bằng chứng vừa báo cáo lên cấp trên.

Đây là một vụ án cực lớn.

Để ngăn chặn càng có thêm nhiều người bị đe dọa tính mạng hơn, bọn họ phải nhanh chóng hành động trong bí mật để hốt gọn cả mẻ nhóm người này.

Giờ phút này, mọi người trong group chat của y tá Lý đâu có ngờ được chị ta lại tự tay đưa bọn họ lên máy chém...

Mọi người nhìn y tá Lý bị bắt đi, trong lòng đầy suy nghĩ kinh hãi, phức tạp và ghê sợ, thật lâu sau mới lấy lại tinh thần.

Có vẻ Túc Bảo đang kéo một thứ gì đó rất khó khăn.

Kỷ Trường nhận lấy lưới phược linh trong tay bé, nói: “Để ta làm cho.”

Hắn cử động ngón tay, lưới phược linh tự động bay lên, Kỷ Trường cười lạnh nói: "Bổn đại nhân đích thân ra tay đấy, ngươi có cảm động không?"

Con quỷ bụng dạ xấu xa đang giãy dụa kịch liệt: "..."

Không dám cử động nữa...

Xảy ra chuyện như vậy, nhà họ Trần không có lòng dạ nào để chiêu đãi Tô Nhất Trần và Túc Bảo nữa, Túc Bảo cũng bắt được con quỷ bụng dạ xấu xa rồi nên coi như đã hoàn thành nhiệm vụ.

Túc Bảo bế cụ rùa trên bãi cỏ lên, vỗ nhẹ rồi lẩm bẩm: "Ông nội rùa ới, lúc nãy con xin lỗi nhé. Túc Bảo vội quá, con thực sự không tìm được gì cả..."

Bé dừng một chút rồi lập tức bổ sung: "Nhưng con vừa nghĩ ra rồi. Nếu còn có lần sau nữa, Túc Bảo sẽ cởi giày, cũng sẽ không làm rơi ông nữa."

Rùa đen: "..."

Nói thật không đấy?

Nó nheo mắt, thở và ngậm cổ họng, như thể nó chẳng thèm quan tâm gì cả.

Tiểu Ngũ thấy Túc Bảo nhặt con rùa đen lên, không hiểu ra làm sao lại huýt sáo: "Ồ, ông nội, ông về rồi đấy à?"

Rùa đen: "..."

Nó lập tức rụt đầu vào trong.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom