• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm (11 Viewers)

  • Chương 137-141

Chương 137: Tiểu Túc Bảo ngoan, chúng ta thắng rồi

Video của trường mầm non được phát xong nhưng chuyện vẫn chưa kết thúc ở đó.

Mộc Quy Phàm lại tung ra video của bệnh viện!

Quá trình truy xuất video giám sát của bệnh viện quá rắc rối, Mộc Quy Phàm không thể chờ đợi, trực tiếp hack mạng của bệnh viện!

Video giám sát của bệnh viện quá đặc sắc, có hình ảnh còn có âm thanh.

Còn đâu bà cụ khóc đến là đáng thương trong đoạn video hôm nọ, bà nội Dương Dương trong video lần này trừng mắt, cố tình gây sự để ép bác sĩ phải viết kết luận chẩn đoán cho bà.

Tiếp đó là hình ảnh gia đình họ nói chuyện trong phòng bệnh, bà nội Dương Dương vô cùng kiêu căng hợm hĩnh…..

Còn đoạn video mà cậu bé Dương Dương khóc vì đau lan truyền trên mạng thực chất không phải vì 'vết thương' của cậu.

Mà bởi vì cậu bé đòi ăn gà rán, bà nội chưa thể mua ngay nên cậu lập tức gào khóc….

Cộng đồng mạng sửng sốt.

[Trời ơi…… tam quan của tôi vỡ nát rồi! Đây là lần tôi bị người ta đánh lừa rồi dắt mũi nghiêm trọng nhất đấy….]

[Hóa ra những gì cô bé kia nói đều là sự thật, lời giải thích của nhà họ Tô cũng chẳng chút giả dối! Nực cười ở chỗ, ban đầu tất cả mọi người đều nói bọn họ chỉ đang rửa sạch tội…]

[Lòng tôi nặng trĩu và bí bách, tôi nhớ lại câu mà Túc Bảo đã nói khi khóc ------- Tại sao nói sự thật chẳng được ai tin tưởng, tại sao nói dối lại được bao người ủng hộ?]

Trong không trung như vang lên tiếng bốp bốp, không biết có bao người bị vả sưng mặt!!

Cộng đồng mạng, người thì trầm mặc không dám thừa nhận sai lầm của mình, kẻ lại ra mặt chửi rầm trời.

Có điều khi trước họ mắng nhà họ Tô nhiều tiền nên một tay che trời, mắng Túc Bảo mới tí tuổi đã biết diễn kịch gạt người.

Bây giờ thì sao, chửi cậu bé Dương Dương là thằng nhóc quỷ, chửi bà nội cậu quá đáng ghét.

[Mẹ kiếp, ngày nay ai cũng không mang theo não khi lên internet phải không? Bạo lực mạng với một bé gái, rốt cuộc có còn là con người không thế hả!]

[Còn những Đại V (1) dẫn dắt cho sự tình phát triển theo chiều hướng sai lệch kia nữa! Tha thiết yêu cầu bọn họ phải chịu trách nhiệm pháp lý vì hành vi phao tin đồn nhảm của mình.]

(1): Microblogger có ảnh hưởng với tài khoản đã xác minh

[Tôi phục sát đất rồi nha! Đám người mắng cô bé Túc Bảo khi trước đâu hết rồi? Sao các người lại độc ác thế hả, bây giờ ra mặt đi xem nào, không dám à?]

Một số người không ngừng xóa các bình luận mắng nhà họ Tô và Túc Bảo khi trước.

Đương nhiên sẽ có người liên tiếp chụp ảnh màn hình để lưu lại bằng chứng bạo lực mạng của kẻ khác.

Vài cư dân mạng tung ảnh chụp màn hình những lời lẽ làm tổn thương Túc Bảo khi trước của vài id lên mạng, sau đó mọi người phát hiện ra những id này rất quen thuộc…..

Chính là id vừa mắng cộng đồng mạng [không mang theo não khi lên internet] hoặc kêu gọi những kẻ mắng Túc Bảo [ra mặt]…

Hóa ra hầu hết những id nói lời chính nghĩa ban nãy lại là id từng chửi mắng Túc Bảo và nhà họ Tô khi nghe thông tin một chiều từ bà nội Dương Dương.

[Ha ha, có phải bị tâm thần phân liệt không thế? Khi trước chửi mắng cô bé Túc Bảo, giờ lại làm bộ chính nghĩa, tự mình chửi mắng mình hả?]

[Chỉ có thể nói cỏ dại mãi là cỏ dại!]

[Người anh em khi trước kêu chúng tôi chụp ảnh màn hình lời thề ‘livestream dập đầu’ đâu nhỉ? Tôi tung ảnh chụp màn hình lên rồi đấy, khi nào anh mới livestream nhỉ?]

[Tôi chẳng quan tâm mấy thứ này! Giờ tôi đang tức muốn chết đây, thực sự chỉ muốn hỏi bà già đáng ghét kia, khi nào bà ta ra mặt quỳ lạy rồi chịu roi quất đây!]

Cộng đồng mạng lại dậy sóng, hồi nãy Túc Bảo khóc đáng thương bao nhiêu thì sau khi biết được chân tướng sự thật, các id trên mạng lại bênh vực cô bé bấy nhiêu.

Thậm chí còn có người quay video, trịnh trọng xin lỗi Túc Bảo.

[Túc Bảo đừng khóc, con không sai, là các cô chú sai, xã hội nông nổi này cũng sai.]

[Xin lỗi Túc Bảo, khi trước dì không hiểu rõ nội tình mà lại vào hùa chửi mắng con, dì sai rồi huhuhu.]

Đọc được những lời xin lỗi trên mạng, đôi mắt còn ngân ngấn nước của cô bé bỗng nhuốm ý cười.

Nụ cười từ tận đáy lòng.

Hóa ra, nỗ lực thật sự có thể đạt được những gì mình muốn!

Câu nói của Mộc Quy Phàm [Túc Bảo đừng sợ, ba đến đây!] giống như một tia sáng, xuyên qua bóng tối và chiếu sáng hoàn toàn trái tim cô bé.

Túc Bảo đang nghĩ ngợi thì cửa phòng bị đẩy ra.

Mộc Quy Phàm mặc đồ đen, mái tóc đen xoăn nhẹ buông xõa trước trán, dáng người cao lớn vẫn che khuất trước cửa.

Anh cong môi, mở rộng hai tay: “Túc Bảo, ba về rồi!”

Túc Bảo nhào tới như bay, Mộc Quy Phàm dễ dàng đỡ cô bé rồi ôm vào lòng, sau đó giơ tay đưa Túc Bảo lên cao.

Túc Bảo ôm chặt cổ Mộc Quy Phàm.

“Tiểu Túc Bảo ngoan của ba, chúng ta thắng rồi.”

Mộc Quy Phàm nhìn Túc Bảo, nói như một tướng quân khải hoàn: “Chúng ta đánh thắng rồi!”

Túc Bảo hô to: “Zô, chúng ta đánh thắng rồi! Ba con thật tuyệt, Túc Bảo cũng rất tuyệt nha!”

“Cậu cả cũng tuyệt, anh trai, bà ngoại, ông ngoại và cậu hai cũng rất tuyệt….. cậu năm thật tuyệt…”

“Sư phụ tuyệt quá, Tiểu Ngũ và cụ rùa cũng rất tuyệt nha…”

Cô bé phấn khích gọi tên tất cả những người và động vật mà mình thương yêu.

Bà cụ Tô thấy vậy thì mỉm cười, cười một lúc lại không khỏi nghẹn ngào.

Vứt quách mấy thứ lễ nghi với khí phách gì gì đó đi!

Thời điểm mấu chốt cứ phải như con rể bà cụ đây này, dứt khoát nhanh gọn.

Đứa con rể này được lắm!

Lúc này di động của Mộc Quy Phàm bỗng đổ chuông.

Cấp dưới Vạn Đảo cất cao giọng nói chìm trong bi thương và phẫn nộ: “Gia chủ, anh làm cái gì thế…… đến mạng của cục cảnh sát và quân sự mà anh cũng dám hack…”

“Bên trên có người tới tận nơi kêu anh ‘đi họp’ đấy..”

Mộc Quy Phàm vuốt mũi. Hai mắt Túc Bảo sáng lấp lánh nhìn anh, hỏi: “Ba ơi chú Vạn sao thế ạ?”

Mộc Quy Phàm mặt không đổi sắc nói: “Chú Vạn kêu ba đi ăn.”

Túc Bảo: “..”

Có phải thật không đó!

Tô Nhất Trần nhìn hai ba con trước mặt bằng ánh mắt dịu dàng.

Mộc Quy Phàm đánh trận xong rồi, tiếp theo đến lượt Tô Nhất Trần anh.

Sự thật đã phơi bày, lúc này anh có thể làm như những gì cộng đồng mạng nói ---- ‘Dùng tiền làm mưa làm gió, hoành hành ngang ngược..’

Kỷ Trường luôn trầm mặc cũng lặng lẽ ra khỏi phòng.

Chà…. mây tan và trăng ló dạng…..

Chính là thời điểm gặp quỷ!

Khác với sự thư thái và sảng khoái của nhà họ Tô, bầu không khí trong nhà Dương Dương lúc này đè nén đến đáng sợ.

Thấy lời lẽ chửi mắng quá khó nghe trên mạng, bà nội Dương Dương không chịu nổi.

“Cả đám người bị mù này! Tất cả đều mù hết rồi!”

“Chúng mày bị roi quất, cả nhà chúng mày mới bị roi quất!”

Bà cụ chửi mắng luôn mồm, tức muốn chết.

Mắng gì mà khó nghe thế hả. Lẽ nào cư dân mạng không biết trái tim một bà cụ lớn tuổi không chịu nổi mấy lời nhục mạ này sao.

Bà nội Dương Dương không ngờ được ba của Túc Bảo lại lợi hại đến độ tìm được video?

Nhưng biết làm sao…. giờ bà cụ quá đuối lý, muốn quay video phản bác cũng chẳng tìm được cớ gì…

Bà cụ vừa tức vừa sốt ruột, không khỏi đi đi lại lại trong nhà.

Ba của Dương Dương cũng tức muốn chết, nói: “Mẹ, chẳng phải khi trước mẹ nói đối phương sai hả? Sao giờ lại thế này?”

Mẹ của Dương Dương cũng nói: “Đúng đấy, mẹ bảo cô bé kia vô duyên vô cớ đánh Dương Dương, nhưng sự thật lại hoàn toàn khác.”

Bà cụ sắp hại chết nhà họ rồi.

Nhà họ Tô quyền thế to cỡ nào chứ, lần này kiểu gì chẳng xử nhà họ tả tơi tan tác?

Đã nói đừng có làm ầm trên mạng còn một mực không nghe.

Bà nội Dương Dương lập tức quăng cây gậy ra rồi ngồi khóc dưới đất: “Ngày thường chỉ có mẹ chăm cho Dương Dương, hai con chẳng thèm quản nó, giờ xảy ra chuyện lại đổ hết lỗi lên đầu mẹ à?”

“Số tôi khổ quá.”

“Vừa bị con trai xem thường vừa bị con dâu mắng….tôi chỉ bảo vệ cháu trai tôi thôi mà, tôi mà không bảo vệ nó thì tôi có lỗi với tổ tiên….”

Mẹ Dương Dương trợn trắng mắt, lại giở chiêu bài này.

Cô ta chịu đủ rồi, thật mong tối nay tổ tiên hiện thân rồi dẫn luôn bà mẹ chồng này đi.
Chương 138: Tổ tiên tìm đến

Bà nội Dương Dương khóc một hồi mới phát hiện ra chẳng ai thèm ngó ngàng tới mình……

Dương Dương đang xem hoạt hình bên cạnh, cáu kỉnh đạp đổ đồ trên bàn trà: “Ồn chết đi được! Có thể khóc nhỏ đi chút không!”

Bà nội Dương Dương không khỏi ‘giảm bớt âm lượng’.

Ba của Dương Dương đang cầm di động, phiền não nói: “Không biết tại sao Mộc tổng mãi không bắt máy.”

Mộc tổng mà anh ta nói là Mộc Lập Quần của nhà họ Mộc.

Mẹ của Dương Dương cũng than thở: “Chuyện cấp bách lắm rồi, chúng ta phải tìm một ngọn núi cao làm chỗ dựa, làm ầm ĩ trên mạng như vậy thì nhà họ Tô nhất định không chịu để yên đâu, người ta chỉ cần một phút cũng có thể hại cho nhà ta phá sản!”

Khi trước nhà Dương Dương còn cảm thấy mình có lý, nếu nhà họ Tô dám hại nhà họ phá sản thì họ lập tức làm ầm trên mạng, kêu nhà họ Tô một tay che trời, hoành hành ngang ngược.

Nhưng bây giờ cộng đồng mạng lại hùa vào chửi mắng nhà họ, dù nhà họ Tô có hại nhà họ phá sản tan tành thì đám cư dân mạng kia cũng chỉ vỗ tay khen hay.

Bố mẹ Dương Dương càng nghĩ càng hối hận đến đứt ruột đứt gan, đều tại bà nội Dương Dương cả!

Bà nội Dương Dương lập tức nói: “Mẹ thân với bà cụ Mộc, mẹ gọi cho bà ấy luôn!”

Dứt lời bà cụ lấy di động ra, gọi vài cuộc mới có người bắt máy.

Bà cụ cười nói: “Alo, bà cụ Mộc à, là tôi đây…”

Đầu dây bên kia truyền tới giọng nói tức giận của bà cụ Mộc: “Nhà bà đừng gọi cho chúng tôi nữa, muốn hại chết nhà họ Mộc hả!”

Dứt lời bà cụ Mộc không thèm giải thích nguyên nhân gì mà cúp luôn điện thoại.

Bà nội Dương Dương và ba mẹ cậu bé tròn mắt ngỡ ngàng.

“Nhà họ Mộc lợi hại như thế, sao phải sợ nhà họ Tô?”

Nào biết, lúc này nhà họ Mộc đang sợ chết khiếp.

Ngày tổ chức đại thọ 60 tuổi của bà cụ Mộc nhà họ Mộc đã mất hết mặt mũi, mấy gia tộc thỉnh cầu họ hợp tác khi trước đều chạy hết rồi, các mối quan hệ liên quan tới ‘người làm quan’ mà nhà họ Mộc luôn tự hào cũng cắt đứt quan hệ với họ.

Ban đầu nhà họ Mộc đi khắp nơi khoe khoang Mộc Quy Phàm là cháu trai họ sau lưng anh, kết quả bị Mộc Quy Phàm ‘chỉnh’ cho một phen, bây giờ nào dám bắt quàng với anh nữa.

Hết cách, nhà họ Mộc chỉ đành tìm các gia tộc nhỏ không tham dự lễ mừng thọ bàn chuyện hợp tác, khi trước nhà họ Mộc cảm thấy mấy gia tộc đó không có tư cách, giờ thì hay rồi, quá nửa số gia tộc nhỏ cũng phớt lờ nhà họ Mộc.

Giờ đây, nhà họ Mộc tựa như những chiếc lá trên ngọn cây vào mùa thu, chấp chới trong gió…

Khó khăn lắm mới tìm được gia tộc nhỏ nhà Dương Dương, có chút tiền bạc lại dễ bị gạt, kết quả thì sao? Bọn họ dám chọc giận Túc Bảo!

Bà cụ Mộc càng nghĩ càng thấy khó thở, buồn bực nói: “Ban đầu Túc Bảo kia còn nói muốn tới nhận bà cố nội này, giờ chẳng thèm hỏi han gì tới bà già này hết, đúng là từ bé đã vô tình bạc bẽo!!”

Bà cụ Mộc hối hận muốn chết, nếu lúc đầu nhận Túc Bảo thì bây giờ bà đã là lão phu nhân có địa vị cao nhất Kinh Đô rồi!

Ai gặp bà chẳng phải khom lưng uốn gối nói một tiếng ‘chào lão phu nhân!’

Nào phải chịu ấm ức như bây giờ!!

**

Đêm nay, chẳng biết có bao nhiêu người không ngủ được.

Bà nội Dương Dương trằn trọc mãi, càng nghĩ càng thấy tủi thân.

Bà cụ chỉ muốn bảo vệ cháu trai thôi mà, có lỗi gì đâu chứ?

Lăn qua lăn lại tới nửa đêm, bà cụ mới chìm vào giấc ngủ…..

Thế nhưng vừa nhắm mắt bà cụ đã trông thấy một người đàn ông mặt tái nhợt, mặc áo choàng trắng, hai mắt nhìn bà đăm đăm.

Bà nội Dương Dương sợ hãi choàng tỉnh.

“Hù chết tôi rồi…” Bà cụ vỗ ngực: “Hóa ra là mơ…”

Ngay lúc này, cửa sổ cạch một tiếng, không rõ có thứ gì rơi vào trong phòng.

Bà nội Dương Dương vô thức quay đầu nhìn lại.

Liếc mắt một cái mà hồn vía suýt bay lên mây…..

Ngoài cửa sổ, một nhóm ‘người’ mặc áo liệm đang đứng thẳng đờ.

Áo liệm màu xanh lá, xanh lam, thậm chí có cả màu đỏ đậm….

Đám người đó lạnh lùng nhìn chằm chằm vào bà nội Dương Dương. Gió thổi qua, rèm cửa được vén lên, chớp mắt một cái đám người đó đã di chuyển từ bên ngoài vào tập trung trong phòng.

Bà nội Dương Dương thét to một tiếng, chỉ cảm thấy tấm chăn âm ấm, hóa ra bà cụ sợ đến mức tè ra quần rồi.

“Cứu với… cứu với!”

Bà nội Dương Dương bò dậy toan chạy, nhưng tay chân mềm nhũn nên ngã phịch xuống đất.

Cả người bà cụ ướt đầm mồ hôi, bà vừa bò ra ngoài vừa kêu lớn: “Cứu với…. có quỷ… có quỷ!”

Lúc này, một đôi giày liệm không chạm đất lơ lửng trước mặt bà nội Dương Dương.

Bà cụ khóc nức nở vì sợ, run rẩy ngẩng đầu, liền thấy một đôi con ngươi đang nhìn mình đăm đăm.

Hơn nữa, đây còn là người bà cụ quá quen thuộc, chính là bà mẹ chồng khi còn sống luôn đấu đến một mất một còn với bà, sau đó bị bà chọc tức đến chết đây mà…

“Mẹ…. mẹ..” Bà nội Dương Dương sợ mất mật.

Chỉ thấy bà mẹ chồng cười, nghiến răng nói: “Ngưu Ái Hoa, cô giỏi quá nhỉ! Cô còn chê nhà họ Lí chúng tôi bị cô hại chưa đủ thảm sao?”

Tổ tiên nhà họ Lí đều lạnh lùng nhìn bà nội Dương Dương.

Chế độ đầu thai rất đơn giản, công đức lớn càng nhanh được đi đầu thai.

Vốn dĩ những quỷ hồn này khi còn sống làm rất nhiều chuyện không tốt, cho nên họ bị giữ lại hồn thể để trả hết nợ.

Mới đây họ đã trả xong nợ, chuẩn bị đi đầu thai, ngàn vạn lần không ngờ tới---

Còn bị lôi cả tập thể lên trần gian!!!

Tổ tiên nhà họ Lí mắng: “Lấy vợ ghê gớm hại ba đời! Tạo nghiệt, đúng là tạo nghiệt mà!”

“Đừng để nó tiếp tục hại chúng ta nữa, hôm nay kéo nó xuống địa ngục luôn đi!”

Lấy vợ bất hiếu hại ba đời! Bà nội Dương Dương hại mẹ chồng tức đến bỏ mạng.

Sau đó nuôi con trai mình thành đồ bỏ đi.

Tổ tiên nhà họ Lí làm việc vả tích âm đức dưới địa phủ, cuối cùng nhà họ Lí cũng cưới được cô con dâu hiền lành đức hạnh là mẹ của Dương Dương….

Nhưng sau đó thì sao… Bà nội Dương Dương cả ngày đối đầu với con dâu, còn xúi giục cháu trai đừng nghe lời mẹ ruột, hại cho cháu trai ‘bỏ đi’ hơn cả ba nó.

Người ta có công đức đã sớm ngày đi đầu thai rồi, thậm chí còn có thể để lại âm đức phù hộ che chở cho con cháu đời sau.

Tổ tiên nhà họ Lí thì sao? Chết rồi còn không yên thân!

Bà nội Dương Dương suốt ngày thắp hương cầu xin họ bảo vệ!

Bọn họ bảo vệ cái mốc ý!

Một trong mấy quỷ hồn tức giận chộp lấy chân bà nội Dương Dương rồi kéo ra ngoài.

“Đi! Đi ngay lập tức!”

Bà nội Dương Dương gào thét khóc to: “Đừng! Cứu với… cứu!”

“Tôi không muốn chết, tôi không muốn chết, tôi chưa sống đủ….”

Tiếng hét chói tai xuyên thấu bầu trời

Tiếc thay, ba mẹ Dương Dương nhận được cuộc gọi bất ngờ giữa đêm nên vội vã tới công ty rồi.

Dương Dương thì ngủ say như heo chết.

Chỉ còn bà nội Dương Dương gào thét một mình….

Ngày hôm sau.

Dương Dương thức dậy quá đói bụng nên gõ cửa gọi bà nội cậu.

Mãi không nghe thấy tiếng bà nội trả lời.

Dương Dương mở cửa đi vào thì ngửi thấy một mùi hôi thối.

Kế đó cậu bé trông thấy bà nội mình nằm dưới đất, miệng méo xệch mắt trợn ngược. Dương Dương sợ hãi nhảy dựng lên rồi chạy ra ngoài la hét.

“Mẹ, mẹ ơi…. bà nội hóa thành quỷ rồi!”

Các vấn đề tài chính của nhà họ Lí bị báo cáo, phơi bày. Chỉ trong một đêm công ty của họ bị kiểm tra và niêm phong, bố mẹ Dương Dương bận đến sứt đầu mẻ trán.

Lúc này bà nội Dương Dương lại bị đột quỵ, tuy cứu được tính mạng nhưng nằm liệt trên giường, không thể tự chăm sóc bản thân.

Bà cụ đau khổ vô cùng, sống còn khó chịu hơn chết, bây giờ bà cụ mới bắt đầu hối hận, nước mắt nước mũi rồi nước miếng dính đầy mặt.

**

Biết tin nhà họ Lí gặp họa, một đám người lại vỗ tay khen hay trên mạng.

Đồng thời, trên mạng bùng nổ trào lưu ‘Xin lỗi Tô Bảo’. Trào lưu này hot hơn bao giờ hết.

Mở đầu là lời khóc lóc xin lỗi của một số lượng lớn những người nổi tiếng trên mạng bị bắt vì tung tin đồn thất thiệt.

Sau đó, Đại V - những tài khoản chỉ tham gia ít vào vụ việc nên cơ quan chức năng không đủ điều kiện để kết án, đã quay một video suốt đêm để nói lời xin lỗi.

Ngay sau đó, mọi chuyện trở nên rất ‘ảo diệu', thấy vụ này nổi tiếng thì cộng đồng mạng lập tức hùa theo phong trào!

Từng người một, từ nghiệp dư đến người có chút tiếng tăm trên Internet đều lần lượt làm video để xin lỗi. Thậm chí còn nhân cơ hội này nói về món súp gà gì đó cho tâm hồn và nguyên tắc sống!!

Chỉ trong một đêm, các video của họ đã nhận được vô số lượt thích.

Sau đó, những lời xin lỗi và đạo lý sống không còn thỏa mãn được đám cư dân mạng này.

Có người bắt đầu sửa lời bài hát, vừa nhảy vừa hát: [Nghe tôi nói xin lỗi, thật sự xin lỗi, Túc Bảo hãy tha thứ cho dì…]

Có người còn quay video cảnh quỳ trên đất gào khóc rồi cảm động và hâm mộ chính mình bởi kỹ năng diễn xuất khoa trương của bản thân.

Thậm chí có không dưới mười người nói chính mình là người ban đầu nói sẽ quỳ lạy xin lỗi Tô Bảo. Sau đó làm như đã hứa: Trực tiếp quỳ lạy, tiện thể đem hàng bán ra giới thiệu….

Khi nhìn thấy những video này, Túc Bảo sững sờ quá đỗi.

Không rõ tại sao, cô bé cảm thấy lạnh cả người.

Những người trên mạng này bị sao thế?

Rõ ràng là người còn sống, tại sao lại hành động như quỷ vậy?

Ngay lúc này, Túc Bảo vuốt tới một video khác.

Nhìn nội dung trong video, cô bé chỉ cảm thấy sống lưng lạnh buốt, không khỏi run cầm cập.
Chương 139: Người không ra người, quỷ không ra quỷ

Trong video, một người đàn ông đang cầm dao phay quỳ trên mặt đất, vừa dập đầu vừa hét to:

[Túc Bảo, xin lỗi! Tôi là người đã lập lời thề rằng sẽ quỳ xuống đất dập đầu vào ngày hôm đó! Tôi tên là Thượng Thanh Bắc! Ba mẹ của tôi hy vọng tôi có thể thi đậu Thanh Hoa Bắc Đại nhưng không ngờ tôi lại bạo lực mạng một cô bé ở trên mạng như vậy! Tôi rất hối hận! Tôi sai rồi! Sau này tôi sẽ không bao giờ tung tin bịa đặt ở trên mạng nữa! Đàn ông nói được thì làm được, hôm nay tôi sẽ chặt đứt ngón tay của mình dưới sự chứng kiến của cộng đồng mạng!]

Nói xong anh ta quả thật đã đặt ngón tay lên cọc gỗ, vung dao phay chém xuống, chặt vào chính ngón trỏ của mình!

Video không được làm mờ, chỉ là khi chặt xuống, hình ảnh đã được xử lý thành màu đen trắng.

Người đàn ông kêu thảm thiết một tiếng, máu tươi phun ra, anh ta che ngón tay lại đau đớn lăn lộn trên mặt đất, lại cố gắng chịu đựng nhặt ngón trỏ vừa chặt xuống của mình lên, nở một nụ cười bệnh hoạn trước máy quay:

[Các anh em nhìn đi, tôi chặt thật rồi nè... Mọi người đã cảm nhận được sự chân thành của tôi rồi chứ…]

Hình ảnh đen trắng nhưng lại có phần quỷ dị hơn cả khi có màu.

Túc Bảo sợ tới mức ném phăng điện thoại ra ngoài!

Bởi vì bị bạo lực mạng, nhà họ Tô quyết định chờ sự việc hoàn toàn lắng xuống mới cho Túc Bảo đi mẫu giáo tiếp.

Bà cụ Tô đẩy cửa tiến vào, vội vàng hỏi: "Sao thế con?"

Túc Bảo nhào vào lồng ngực bà cụ Tô.

"Bà ngoại, những người này thật là đáng sợ..." Túc Bảo nghẹn ngào nói.

Bé đã gặp qua rất nhiều ma quỷ, có con mất đầu, thậm chí tay chân đều đứt hết... Bé đều không thấy sợ một chút nào hết.

Nhưng Túc Bảo lại không ngờ, những người mà bé nhìn thấy ở trên mạng còn đáng sợ hơn cả ma quỷ.

Bà cụ Tô vỗ về Túc Bảo: "Đừng sợ, có bà ngoại ở đây!"

Túc Bảo mím chặt môi, vẫn không nhịn được hỏi: "Vì sao những người đó lại làm như vậy thế ạ? Rõ ràng là đang xin lỗi nhưng sao lại trông rất đáng sợ quá."

Bà cụ Tô thở dài, bà cụ ôm bé con vào lòng, thấp giọng nói: "Trên đời này, luôn có những kẻ vì tiền mà biến thành loại người không ra người quỷ không ra quỷ."

"Trước kia chúng ta kiếm tiền, biết mình cần phải cố gắng, phải chịu khổ, cho nên chúng ta mài giũa ý chí, bước từng bước về phía trước, làm đến nơi đến chốn."

"Nhưng hiện tại sự nổi tiếng là vua, ai nắm giữ sự nổi tiếng, cho dù là một kẻ chẳng có tí kiến thức nào cũng có thể giàu có ngay trong một đêm."

"Sự nổi tiếng đã tạo cho bọn họ một sự ảo tưởng rằng, chỉ cần vươn tay ra là có thể nắm được sự nổi tiếng trong tầm tay, cho rằng mình chỉ cần tuỳ tiện đăng một video lên mạng, là có thể lập tức bùng nổ."

Sau khi nổi tiếng, bắt đầu livestream bán hàng, livestream xin quà, livestream nhận quảng cáo...

"Vì để lấy được quà cáp mà có thể làm trò hề, nếm qua ngon ngọt một lần rồi thì sẽ không bao giờ muốn làm những công việc mà cần phải bỏ ra nhiều công sức khác nữa, chỉ biết dùng càng nhiều hành vi cực đoan để đổi lấy càng nhiều sự nổi tiếng..."

Túc Bảo nhẹ giọng nói: "Vậy, bọn họ có còn là người nữa không ạ?"

Bà cụ Tô vuốt mái tóc mềm mại của Túc Bảo, không biết phải trả lời như thế nào.

Sự nổi tiếng sẽ khiến con người ta phát điên, khiến người ta ảo tưởng rằng mình có thể giàu có chỉ trong một đêm, nhưng trên thực tế nó không khác gì đang đánh bạc trong thầm lặng.

Nào biết rằng, sự nổi tiếng mới là quý nhất.

Có người đã phải bỏ ra công sức nhiều hơn những người khác hàng trăm ngàn lần nhưng lại có người đánh đổi bằng tôn nghiêm khi được là một con người của mình.

Từng bước sa vào, đến cuối cùng sẽ trở thành con nghiện, đến cuối tâm lý cũng sẽ thay đổi một cách vi diệu, giống như chỉ cần có tiền thì cái gì cũng không còn quan trọng nữa.

"Được rồi, con xuống dưới kiếm gì ăn đi!" Bà cụ Tô hiền từ nhìn bé: "Sau này không được nghịch điện thoại nữa."

Túc Bảo ngoan ngoãn nhặt điện thoại lên, giao cho bà cụ Tô: "Dạ dạ!"

Cô nhóc chạy lên ban công, vẫy tay nói: "Tiểu Ngũ đi thôi, ông nội rùa cũng đi đi!"

Tiểu Ngũ lập tức phành phạch bay qua, đậu ở trên vai Túc Bảo, dụi đầu nhỏ vào Túc Bảo.

Vừa dụi còn vừa nói: "Only~ You are my only~"

Túc Bảo không nhịn được mà cười khanh khách, nhanh chóng ném hết những chuyện ở trong điện thoại ra sau đầu.

Thấy Túc Bảo rời đi, cụ rùa mới thò đầu ra, cũng chậm rãi đi theo.

Nhân lúc Túc Bảo đang ăn cơm, bà cụ Tô lặng lẽ mở điện thoại ra, tìm được video mà Túc Bảo vừa xem hồi nãy.

Nhìn thấy cảnh đó bà cụ lập tức bị dọa sợ, chợt cảm thấy rất tức giận.

Sao mà mấy thứ như này lại qua kiểm duyệt được vậy?

Bà cụ Tô lập tức báo cáo video đó.

Tại một căn nhà cho thuê trong thôn Thành Trung, một người đàn ông băng bó ngón tay đang đắc ý lướt điện thoại.

Anh ta vừa mới đăng video chưa đầy nửa tiếng, đã đạt được một triệu lượt xem rồi!

Hơn bảy mươi nghìn lượt thích...

Anh ta sắp nổi tiếng rồi!

Nhưng mà anh ta còn chưa kịp đắc ý hai giây, điện thoại đã nhận được một thông báo: [Video của bạn đã vi phạm quy định nên sẽ bị gỡ bỏ khỏi nền tảng!]

Người đàn ông hơi kinh ngạc, chợt nổi giận bất bình.

Tại sao lại gỡ video của anh ta?

Những đoạn máu me anh ta đã chỉnh thành màu đen trắng rồi, không hề có chút đỏ nào!

"Rõ ràng mình mới là người lập lời thề rằng sẽ quỳ xuống xin lỗi, nhưng chỉ bởi vì bởi vì phải tăng ca trên công ty, cả tối không để ý tới điện thoại..."

Lượng quan tâm của anh ta đã bị người khác cướp mất rồi!

Người đàn ông xem điện thoại, đỏ mắt nhìn những tài khoản đã trở nên nổi tiếng, thu hoạch được vô số fans nhờ vào việc xin lỗi Túc Bảo.

Người đầu tiên giả mạo anh ta đã mở livestream quỳ sầu riêng, fans lên tận mười vạn.

Sau đó anh ta nhân cơ hội bày bán sầu riêng luôn, nhìn lượng giao dịch hai ngày qua mà xem... Chỉ riêng việc chia hoa hồng thôi cũng phải kiếm được mấy chục nghìn rồi!

"Mụ nội nó chứ... đúng là không biết xấu hổ!"

Người đàn ông tức giận không thôi, nhìn chằm chằm vào điện thoại.

Người thứ hai giả mạo anh ta thì lại mở livestream quỳ trên vụn thuỷ tinh, lúc sau thì kêu khóc thảm thiết, nói rằng mình rất khổ... Ngay sau đó bắt đầu bày bán đủ loại ‘chén đĩa’.

Hai ngày qua chỉ riêng doanh số bán cốc thôi đã vượt qua một vạn rồi!

"Có tàn nhẫn bằng được tôi không... Tôi đã mở livestream chặt ngón tay đấy!" Hai mắt người đàn ông hiện lên ánh sáng xanh.

"Đã làm tới bước đường này rồi, vậy mà mình mới có hơn mười nghìn fans... Thật không công bằng!"

Video chặt ngón tay đã giúp anh ta tăng thêm được hơn mười nghìn fans, nếm được quả ngọt, hiện tại người đàn ông đang vắt hết óc suy nghĩ để làm ra một video khác nữa.

Phải nổi tiếng thật nhanh, không thì sau khi hết hot rồi anh ta sẽ không thể vùng lên được nữa...

Trong căn phòng cho thuê vừa chật chội vừa lộn xộn, rèm cửa được kéo xuống, trong phòng là một mảnh tối tăm.

Trong vô hình chợt xuất hiện một cảm giác âm u lạnh lẽo...

**

Trong văn phòng hiệu trưởng trường mẫu giáo.

Cô giáo Anh Đào nhìn hiệu trưởng đứng ở trước mặt, khó tin hỏi: "Sa thải tôi? Tại sao chứ!"

Hốc mắt cô nàng đỏ lên, nghẹn ngào nói: "Là do tôi có điểm nào làm không được tốt ư? Chuyện giữa Túc Bảo và Dương Dương đúng là do tôi không chú ý, xin lỗi, hu hu hu, xin hãy cho tôi thêm một cơ hội nữa, hu hu hu..."

Hiệu trưởng nhíu mày nói: "Sơ suất trong công việc chỉ là một nguyên nhân, nguyên nhân khác thì tự cô nghĩ lại đi."

Cô giáo Anh Đào rơi nước mắt: "Tôi biết rồi, có phải là do tôi đã đắc tội với nhà họ Tô đúng không? Hu hu hu..."

Hiệu trưởng thấy cô nàng khóc mà phiền lòng, nói thẳng: "Không liên quan đến nhà họ Tô, sa thải cô là quyết định nhất trí của của hội đồng trường chúng tôi! Cô qua lại với ba người bạn trai cùng một lúc, chuyện này tạo ra ảnh hưởng rất xấu đến trường học của chúng tôi!"

Cô giáo Anh Đào sợ đến ngây người.

"Tôi, tôi không có..." Cô nàng cố gắng biện hộ: "Tôi chỉ có một người bạn trai thôi! Chính là thầy giáo Chu! Những người khác... Những người khác đều tự quấn lấy tôi."

"Tôi cũng đang cố gắng giải quyết việc riêng, chỉ là tôi không nỡ làm tổn thương bọn họ, chỉ muốn tiến hành từ từ, chậm rãi nói rõ ràng..."

Hiệu trưởng cười lạnh: "Chậm rãi nói rõ ràng? Hôn người khác ở trước cổng trường, vậy là rõ ràng dữ chưa?"

Cô giáo Anh Đào tái mặt: "Không phải, thầy hãy nghe tôi giải thích..."

Hiệu trưởng không muốn nghe, kêu cô nàng cút ra ngoài luôn.

Cô giáo Anh Đào đứng trước cửa cảm thấy cực kỳ uất ức.

Không, cô nàng bị sa thải, chắc chắn không liên quan đến mấy chuyện riêng đó, nhất định là do cô nàng đã đắc tội nhà họ Tô.

Cô nàng, cô nàng phải tới nhà họ Tô xin tha thứ...

Nghĩ đến Tô Nhất Trần, trái tim cô giáo Anh Đào chợt đập nhanh một nhịp, lập tức xuất phát.
Chương 140: Sống trong ảo tưởng không tồn tại ở hiện thực

Tên thật của cô giáo Anh Đào là Lâm Tuyết Anh, tự cô nàng đã đặt cho mình biệt danh là tiểu Anh Đào.

Sau khi cô nàng rời khỏi trường mẫu giáo thì lập tức quay trở về nhà thay một chiếc váy trễ vai bằng vải voan màu hồng, xõa tung mái tóc xoăn dài rồi đeo thêm một cặp khuyên tai hình quả anh đào nhỏ dễ thương.

Thời gian mà Lâm Tuyết Anh chọn đến nhà họ Tô cũng rất đặc biệt, đúng bảy rưỡi tối.

Đây là lúc giáo viên thường đến thăm nhà học sinh, mọi người vừa mới ăn cơm xong nên đó là khoảng thời gian rảnh rỗi, thoải mái nhất.

Quan trọng là, các thành viên trong gia đình đều có mặt đông đủ...

Đứng trước cửa trang viên nhà họ Tô, Lâm Tuyết Anh sợ đến ngây người.

Địa chỉ của nhà họ Tô không dễ hỏi, cô nàng đã phải tốn rất nhiều công sức mới nhờ được Chu Tiêu xem trộm hộ...

Lúc này, khi thực sự nhìn thấy nhà họ Tô rồi, cô nàng mới cảm thấy cực kỳ sốc.

Căn biệt thự lớn này của người ta quả thật trông rất giàu có.

Trang viên của nhà họ Tô có phần giống với lâu đài Trung u, vừa huy hoàng nguy nga lại vừa lãng mạn.

Lâm Tuyết Anh che giấu sự kinh ngạc của mình, nở một nụ cười lễ phép nhưng lại không mất đi sự đáng yêu với người gác cổng: "Chào anh, tôi là cô giáo của tiểu thư Túc Bảo, tôi tên là Lâm Tuyết Anh, đây là danh thiếp của tôi."

Người gác cửa liếc mắt quan sát cô nàng một chút, nhíu mày, đi vào báo cho quản gia.

Một lúc sau chú Nhiếp đi ra.

Nhưng khi nhìn thấy Lâm Tuyết Anh, ông ấy cũng nhíu mày.

Nếu không phải trong lớp của tiểu thư Túc Bảo đúng là có cô giáo tên như vậy, ông ấy chắc chắn sẽ đuổi cổ cô nàng đi ngay từ khi vừa nhìn thấy mặt rồi —

Làm gì có cô giáo nào lại mặc một chiếc váy dài hở vai đến thăm gia đình của học sinh chứ.

"Xin hãy đi theo tôi." Chú Nhiếp nói.

Lâm Tuyết Anh vẫn chưa nhận ra vấn đề, kìm nén sự phấn khích của mình lại.

Khi vừa bước vào cổng, cô nàng nhìn thấy bản thân trong cái gương treo trước lối vào đại sảnh, chỉ cảm thấy mình vừa dịu dàng lại vừa đáng yêu, để lộ bờ vai tròn trịa mịn màng, hồng phơn phớt nên càng có vẻ ngây thơ e lệ, mơn mởn động lòng người hơn.

Cô nàng cũng sắp bị bản thân mình mê hoặc luôn rồi.

Sau khi đi qua cổng lối vào, lại băng qua một bãi cỏ lớn, vườn hoa, lúc này mới chính thức bước vào tòa nhà chính của trang viên.

Người nhà họ Tô đều có mặt đông đủ, Tô Nhất Trần đang ngồi trên sofa ở tầng một để xử lý việc của công ty.

Mộc Quy Phàm cũng ngồi trên sofa, Túc Bảo đang dựa vào lòng ba mình, một tay anh cầm cuốn sách tranh ảnh, tay kia chống khuỷu tay lên đầu gối, đang thấp giọng dạy cục bột nhỏ nhận mặt chữ.

Nghe nói có cô giáo của Túc Bảo tới thăm nhà, Tô Tử Lâm, Tô Ý Thâm và Tô Nhạc Phi cũng xuống tầng, còn rất nghiêm túc ngồi đợi.

Bỗng nhiên nhìn thấy một người phụ nữ mặc cái váy màu hồng nhạt trễ vai bước vào, mọi người đều sửng sốt, vẻ mặt khác lạ.

Mộc Quy Phàm nhíu mày lại, thấp giọng hỏi Túc Bảo: "Đây là cô giáo của con à?"

Túc Bảo gật đầu: "Dạ dạ, là cô giáo Anh Đào."

Nhưng mà bé không quá thích cô giáo Anh Đào, Túc Bảo cảm thấy cô giáo Anh Đào không biết phân biệt phải trái, rất hay lừa người.

Mộc Quy Phàm đã đọc hiểu được suy nghĩ này từ biểu cảm của cô nhóc.

Anh cũng biết, cô giáo mà bé con không thích thì có lẽ cũng chẳng phải là một giáo viên tốt.

Bà cụ Tô mím môi, liếc mắt quan sát cô giáo Anh Đào một lượt từ trên xuống dưới, lúc này khuôn mặt hiền từ ngày thường của bà chợt đanh lại, lạnh lùng xa cách không hề thua kém ông cụ Tô chút nào.

Đột nhiên nghe tin có cô giáo tới thăm nhà, bà cụ cũng cảm thấy rất lạ.

Nhưng mà hai ngày trước hiệu trưởng có nói rằng hy vọng có thể đích thân tới tận nhà để xin lỗi Túc Bảo về sự việc lần này, cho nên bà cụ cũng không nghĩ quá nhiều.

Lâm Tuyết Anh vừa vào nhà đã bị sốc trước cảnh tượng ở trước mặt.

Anh đẹp trai, ở đây có rất nhiều anh đẹp trai!

Trái tim cô nàng đập lia lịa, trong đầu bất giác hiện lên một hình ảnh —

Trong cung điện huy hoàng nguy nga, cô nàng mặc một chiếc váy công chúa trắng như tuyết, chậm rãi bước xuống cầu thang.

Bên cạnh là năm người đàn ông cao lớn đẹp trai mặc lên người bộ đồng phục kỵ sĩ.

Trong đó người cao lớn và đẹp trai nhất đang nắm lấy tay cô nàng, bốn người khác thì nhìn cô nàng một cách mê đắm, dịu dàng nói: [Buổi sáng tốt lành... Công chúa Anh Đào thân ái của tôi.]

Lúc này bên tai truyền đến một giọng nói: "Cô giáo Anh Đào?"

Bà cụ Tô không vui nhìn Lâm Tuyết Anh.

Vừa bước vào nhà, bà cụ đã thấy cô nàng thẫn thờ nhìn chằm chằm mấy đứa con trai của mình rồi, trực giác của một người phụ nữ khiến bà cụ cảm thấy rất không vui.

Lâm Tuyết Anh vội vàng nói: "Chào mọi người! Tôi là cô giáo Anh Đào của Túc Bảo, Lâm Tuyết Anh, mọi người cũng có thể gọi tôi là tiểu Anh Đào ạ!"

Tất cả mọi người trong nhà họ Tô: "..."

Bà cụ Tô nhận lấy danh thiếp mà chú Nhiếp đưa cho, ánh mắt sắc bén quan sát cô nàng: "Sao cô lại đột nhiên tới thăm nhà vậy, mà bên phía trường học cũng không thấy báo trước?"

Tô Ý Thâm bưng một ly cà phê, gật đầu nói: "Cô giáo Hoa – giáo viên chủ nhiệm cũng không báo trước cho chúng ta biết."

Lâm Tuyết Anh thuận thế nhìn qua thì thấy Tô Ý Thâm mặc áo trắng quần xám đang nhìn mình, bốn mắt nhìn nhau… Trái tim cô nàng lập tức loạn nhịp.

"A… Chuyện này, ừm, là lỗi của chúng tôi... Là do cô giáo Hoa đã quên phải báo trước cho mọi người."

Sắc mặt Tô Nhất Trần lạnh lùng, con ngươi hiện lên sự lạnh lẽo: "Quên không báo trước?"

Khuôn mặt nhỏ của Lâm Tuyết Anh đỏ lên, ui, là tổng giám đốc Tô kìa!

Lạnh lùng đẹp trai như một đoá hoa cao lãnh... Tổng công?

Giọng nói của cô nàng không khỏi trở nên ngây thơ: "Vâng, đúng vậy. Lần này tôi thay mặt nhà trường đến thăm hỏi gia đình, rất xin lỗi về chuyện xảy ra lần trước!"

"Đều là do trường chúng tôi quản lý không tốt, cũng là do tôi đã sơ suất, chuyện này tôi cũng có trách nhiệm rất lớn... Cho nên hiệu trưởng đã cử tôi tới đây để xin lỗi trực tiếp."

Tô Nhất Trần không nói gì, liếc mắt nhìn chú Nhiếp một cái.

Chú Nhiếp hiểu ý, lặng lẽ ra ngoài gọi điện thoại cho hiệu trưởng.

Bà cụ Tô nhàn nhạt nói: "Ngồi đi."

Trong lòng Lâm Tuyết Anh mừng thầm, cô nàng rất muốn ngồi vào cái ghế sofa bên kia nhưng vì để thể hiện mình là một người lễ phép và có chừng mực, cô nàng đã chọn chiếc sofa đơn ở đối diện cái sofa đó.

Cô nàng nhìn về phía bà cụ Tô, nở một nụ cười ngây thơ: "Bà Tô, bà đã ăn cơm chưa ạ?"

Lúc nói ra lời này, trong đầu Lâm Tuyết Anh lại vô thức hiện lên một hình ảnh khác —

Bà cụ Tô là nữ hoàng quyền uy nhất ở trong cung điện, bà cụ rất thích mình, vẫn luôn phiền não vì không biết phải cho mình đính hôn với đứa con trai nào...

Lại chợt nghe thấy giọng nói lạnh như băng của bà cụ Tô vang lên: "Cô nói xem?"

Lâm Tuyết Anh: "A... Ờm, chắc là ăn rồi ạ? Ha ha, con ngốc quá, không biết ăn nói, khiến bà chê cười rồi."

Nói rồi cô nàng còn ảo não gõ nhẹ vào đầu mình: "Thật là ngốc, thật là ngốc…"

Người nhà họ Tô: "..."

Có hơi khoa trương rồi đó!

Túc Bảo nhìn chằm chằm nữ quỷ trên đầu Lâm Tuyết Anh, giờ phút này nữ quỷ đã đồng bộ với Lâm Tuyết Anh.

Cũng là ánh mắt si mê.

Lúc thì nhìn cậu cả, trong mắt hiện lên vẻ thẹn thùng, không biết đang nghĩ cái gì nữa.

Lúc lại nhìn ba của bé, bỗng nhiên che mặt lại, xấu hổ lắc lắc bả vai.

Lúc sau lại nhìn cậu hai, cậu út, cậu năm của bé...

Kỷ Trường cười nhạo một tiếng: "Hừ, không biết trong đầu cô nàng này đã tưởng tượng ra bao nhiêu kịch bản nữa."

Hắn ngồi khoanh chân, lật xem quyển sách trong tay.

"Phần lớn mấy con quỷ hoa tâm như vậy đều sống trong ảo tưởng của bản thân. Nhìn thần sắc của người ở trước mắt này, có lẽ là đã xem không ít bộ phim truyền hình não tàn rồi."

Ví dụ như "Tôi ngơ ngác nhìn người đàn ông cao lớn đẹp trai trước mặt, như muốn tắt thở, trong vô thức tôi đã yêu anh ấy sâu đậm, thế nhưng tôi không thể phụ lòng xxx – người yêu tôi sâu sắc, tôi quả thật rất khổ sở"...

Kinh điển nhất là bộ phim truyền hình nào đó, một người phụ nữ nắm lấy tay của hai người đàn ông, nói: "Xxx, yyy, cả hai anh đều từng có quan hệ thân mật nhất với em... Từ nay về sau xin hai người đừng nói ra mấy câu như là 'ai là ba của đứa bé' nữ có được không? Em hy vọng hai anh có thể biến việc tranh giành em thành sự chăm sóc âm thầm... Ba người chúng ta sẽ sống cùng với nhau..."

Kỷ Trường nghĩ đến đây, bỗng nhiên cảm thấy da đầu tê dại.

Mary Sue không đáng sợ.

Đáng sợ nhất là Mary Sue não tàn phá hủy tam quan, dẫn con người ta đi theo hướng sai lệch.

Túc Bảo nghe sư phụ lải nhải một lúc, có hơi hiểu được rồi.

Vì để có thể tìm hiểu thêm về Mary Sue, bé quyết định lát nữa sẽ nhờ anh Tử Du tìm hộ bé mấy bộ phim truyền hình mà sư phụ đã kể để xem thử...

Đúng lúc này, chú Nhiếp nói chuyện điện thoại xong bước vào trong nhà.
Chương 141: Đuổi ra ngoài

Chú Nhiếp bước tới cạnh Tô Nhất Trần, nhỏ giọng nói gì đó.

Tô Nhất Trần lập tức nhìn về phía Lâm Tuyết Anh, mặt anh lạnh như băng.

Lúc này Lâm Tuyết Anh vẫn đang hối hận.

“Hôm ấy hai bạn nhỏ đều ngồi ở phía trước con, nhưng con không thể ngăn chuyện xích mích ngay từ đầu…”

“Đều tại con! Sau đó nhìn thấy những lời chửi mắng Túc Bảo trên mạng, con luôn tự trách bản thân đến mức trái tim như tan vỡ.”

Lâm Tuyết Anh nói rồi hai mắt đỏ hoe.

Chợt giọng nói lạnh lùng của Tô Nhất Trần vang lên: “Chú Nhiếp, tiễn khách!”

Lâm Tuyết Anh đang tự mình cảm động bởi ‘trái tim mềm yếu và giàu tình yêu thương’ của chính mình nghe thấy lời của Tô Nhất Trần thì như chết lặng.

Gì cơ? Tiễn, tiễn khách ư?

Lâm Tuyết Anh thầm nghĩ: Không đúng nha, mình đang tự trách bản thân mà, không phải như vậy càng thể hiện mình là người lương thiện ư? Đáng lý ra, trông thấy mình đáng thương như này thì họ nên thi nhau an ủi: Ngoan, đừng khóc, không phải lỗi của cô giáo Anh Đào đâu….

Sao tự dưng lại đuổi mình đi thế này?

Chú Nhiếp đi tới làm động tác tiễn khách: “Mời đi!”

Lâm Tuyết Anh bất an đứng dậy, cắn đôi môi đỏ ra vẻ đáng thương rồi nhìn Tô Nhất Trần nói: “Tô tiên sinh, tôi đã nói gì sai sao?”

Lâm Tuyết Anh: Quả nhiên, vừa nhắc tới chuyện mình không trông Túc Bảo cẩn thận thì họ liền tức giận mà.

Cho nên họ đang trách tội mình đấy.

Chính họ là người yêu cầu hiệu trưởng đuổi việc mình đây mà.

Mặt Bà cụ Tô không chút cảm xúc: “Cô không nói sai gì cả, người sai là chúng tôi, chúng tôi không nên cho cô vào nhà!”

Lâm Tuyết Anh còn chưa hiểu rõ đầu cua tai nheo thế nào thì đã bị chú Nhiếp cưỡng chế dẫn ra ngoài.

Túc Bảo nhìn cậu cả rồi lại nhìn bà ngoại.

Xảy ra chuyện gì thế?

Cô bé mới nghe sư phụ nói về Mary Sue xong thì cô giáo Anh Đào về luôn?

Cô bé còn chưa bắt được quỷ đào hoa đâu nha!

Kỷ Trường nói: “Để lần sau bắt quỷ, đừng bắt ở đây xúi quẩy lắm!”

Túc Bảo khẽ chớp mắt, lịch sự vẫy tay: “ Tạm biệt cô giáo Anh Đào…”

Mộc Quy Phàm nhẹ nhàng nhấc Túc Bảo lên vai anh, nói: “Đi, ba đưa con về phòng nhé!”

Bỗng nhiên bị đưa lên cao, Túc Bảo kinh ngạc á một tiếng, sau đó thấy thú vị nên bật cười ha ha.

Đây là lần đầu tiên cô bé cưỡi ngựa!

Cao quá cao quá!

Cảm giác chỉ cần duỗi tay là có thể tháo chiếc đèn chùm trên trần nhà xuống, nếu ở bên ngoài, có phải giơ tay là chạm tới mặt trăng được không?

Túc Bảo phấn khích: “Ba ơi, cao hơn chút nữa, cao hơn chút nữa!”

Mộc Quy Phàm nhướn vai, Túc Bảo hô lên một tiếng, lập tức trở nên vui vẻ hơn.

Bà cụ Tô kinh hồn bạt vía: “Cẩn thận kẻo rơi xuống đấy!”

Mộc Quy Phàm đáp: “Không sao, con vác máy bay chạy còn được nữa là, vác Túc Bảo thì đã là gì đâu? Không rơi được đâu ạ!”

Bà cụ Tô: “..”.

Chỉ nghe thấy Túc Bảo phấn khích reo: “Ba ơi con có thể hái sao rồi!”

“Cho bà ngoại một vì sao, cho ông ngoại một vì sao, cho cậu cả cậu hai cậu năm cậu út một vì sao…. còn có anh trai chị gái…”

“Sau đó cho ba một vì sao, cho Tiểu Ngũ và cả cụ rùa một vì sao…”

Cô bé vẫn vậy, có gì cũng muốn chia sẻ cho hết lượt người thân trong gia đình, đương nhiên không quên con vẹt và con rùa.

Mộc Quy Phàm cong môi, bắt lấy hai tay Túc Bảo rồi giơ lên cao.

Hai ba con chơi đùa như trẻ con, cười ha ha lên lầu, bỗng cộp một tiếng….

Túc Bảo che đầu: “Ui.. con cũng đụng khung cửa rồi nè!”

Mộc Quy Phàm: “Sao có thể chứ? Ba đã khom lưng rồi mà.”

Túc Bảo: “Ba gập người còn thiếu một chút xíu nha, phải gập thêm chút nữa!”

Mộc Quy Phàm: “Ừ, là lỗi của ba!”

Người nhà họ Tô vừa phát hờn vừa buồn cười, đúng là ông ba không đáng tin, bẫy cả con gái cưng!

Bà cụ Tô vừa mắng người vừa đi lấy hộp thuốc!

**

Nhìn cánh cửa sắt nhà họ Tô đóng lại, Lâm Tuyết Anh đổ dài hai hàng lệ, cô nàng nghẹn ngào nói: “Rốt cuộc người ta đã làm sai gì chứ!”

Cô nàng thật lòng muốn tới xin lỗi mà.

Sao nhà họ Tô không nghe lời giải thích của cô nàng…

Lâm Tuyết Anh chỉ cảm thấy tủi thân, khó coi và đau lòng.

Đau lòng vì năm người đàn ông nhà họ Tô không tin tưởng cô nàng.

Trong đầu Lâm Tuyết Anh tưởng tượng một cảnh tượng: Công chúa sống trong tòa lâu đài, nơi đây có năm người đàn ông yêu công chúa tha thiết, nhưng họ đều hiểu nhầm nàng vì một lý do nào đó, cuối cùng cả năm người đàn ông đều tức giận rời khỏi tòa lâu đài… Công chúa đau lòng bật khóc, trời cũng xót thương mà đổ cơn mưa hoa anh đào. Công chúa chạy ra ngoài đuổi theo năm người đàn ông thì trượt ngã xuống đất…

Những cánh hoa anh đào rơi trong không trung rồi vương trên hàng mi dài như cánh bướm của công chúa, năm chàng kỵ sĩ cuống quýt chạy ngược trở lại, nhưng công chúa không bao giờ chịu mở mắt ra nữa…. Năm chàng kỵ sĩ hối hận đến cùng cực…

Hu hu, ngược tâm quá, Lâm Tuyết Anh khóc nức nở suốt đường về nhà.

Chu Tiêu đang sốt ruột chờ đợi, vừa thấy Lâm Tuyết Anh khóc tức tưởi quay về thì vội ôm cô nàng vào lòng.

“Sao vậy em? Anh gọi điện mà em không bắt máy!”

Lâm Tuyết Anh nhào vào lòng Chu Tiêu, khóc đến mức thở không ra hơi: “Anh Chu Tiêu… Lẽ nào em sai thật ư? Nhưng tại sao, em đâu có cố ý…”

“Sao hiệu trưởng lại đuổi việc em, sao người nhà họ Tô không chịu tha thứ cho em…”

Lâm Tuyết Anh bật khóc to hơn.

Chu Tiêu đau lòng nói: “Không trách em, không phải lỗi của em, ngoan nào đừng khóc nữa…”

Lâm Tuyết Anh khóc một hồi, bỗng liếc thấy dáng vẻ đẹp mà buồn như hoa lê trong mưa của mình phản chiếu trong chiếc gương thay đồ.

Nhưng Chu Tiêu đang ôm cô nàng lại là người đàn ông bình thường đến mức không thể bình thường hơn!!

Khi trước còn cảm thấy Chu Tiêu đẹp trai như ánh mặt trời, là người đẹp trai nhất trong ‘hội bạn trai’ của cô nàng.

Nhưng sau khi gặp Tô Nhất Trần và Mộc Quy Phàm, Lâm Tuyết Anh cảm thấy Chu Tiêu không còn xứng với cô nàng nữa.

Cảm thấy vô vị, Lâm Tuyết Anh khóc không nổi nữa, trong lòng cô nàng dâng lên cảm giác khó chịu không sao diễn tả được.

Một cô gái tốt như cô nàng, khi rơi lệ cũng nên để người đàn ông ưu tú như Tô Nhất Trần và Mộc Quy Phàm ôm vào lòng mới phải.

Nghĩ vậy, Lâm Tuyết Anh bỗng đẩy Chu Tiêu ra rồi chạy vù đi.

Chu Tiêu: “???”

“Tiểu Anh Đào!”

Chu Tiêu vội chạy đuổi theo nhưng hành lang chẳng còn bóng dáng Lâm Tuyết Anh.

Chu Tiêu hoang mang ấn thang máy, sốt ruột vào thang máy xuống lầu để đuổi theo Lâm Tuyết Anh.

Đợi anh ấy rời đi, lối đi trong thang bộ tăm tối mới sáng lên, một bóng người đang đứng ở đó.

Chính là Lâm Tuyết Anh.

Cô nàng bụm miệng khóc, lẩm bẩm: “Xin lỗi anh Chu Tiêu, chúng ta không bao giờ có thể ở bên nhau được nữa, vận mệnh sắp đặt cho chúng ta gặp gỡ, lại chẳng thể nắm tay nhau bước tiếp trên đường đời… hu huhu..”

Lâm Tuyết Anh đau lòng tuyệt vọng….. đi tới nhà Nghị Bân.

Nghị Bân vừa kinh ngạc lại vui mừng: “Tiểu Anh Đào, sao em lại tới đây?”

Lâm Tuyết Anh cứ ngỡ bản thân đang ‘tiều tụy’. Nhưng khi nhìn về phía Nghị Bân, cô nàng phát hiện ra anh ấy càng không xứng với mình. Cô nàng lại bật khóc nức nở.

Nhưng trời đã tối rồi, Lâm Tuyết Anh quyết định khóc nốt đêm nay rồi mai mới rời đi.

Lâm Tuyết Anh thầm nghĩ: Mình và Nghị Bân cũng đã định trước không có kết quả rồi… huhu!!

Trong phòng Túc Bảo.

Bà cụ Tô lấy khăn bọc đá viên chườm lên trán Túc Bảo.

Mộc Quy Phàm đưa tay ra: “Để con!”

Muộn thế này rồi mà bà cụ còn phải chăm sóc cho trẻ con thì không ổn…

Chẳng ngờ bà cụ Tô lại trừng mắt với Mộc Quy Phàm: “Cậu đừng nói gì cả!”

Mộc Quy Phàm vuốt mũi.

Túc Bảo ngoan ngoãn ngẩng đầu cho bà cụ Tô chườm đá, nhẹ nhàng nói: “Ngoại ơi, thực ra Túc Bảo cũng không bị sao hết!”

Bà cụ Tô: “Con cũng im miệng!”

Hai ba con Túc Bảo : "...".

Mộc Quy Phàm nói: “Khụ, Túc Bảo, ba kể chuyện cho con nhé, muốn nghe gì nào?”

Anh duỗi tay lấy mấy cuốn sách ảnh trên bàn.

Túc Bảo lập tức giơ tay nói: “Ba ơi con muốn nghe chuyện về Mary Sue não tàn!”

“Chính là kiểu chuyện mà… một dì nắm tay hai chú rồi nói muốn cả hai chú đó làm ba của con mình..”

Mộc Quy Phàm: “???”

Bà cụ Tô: “???”

Câu chuyện một dì… làm chuyện sinh con với hai người đàn ông ư?!
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom