• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm (4 Viewers)

  • Chương 105-106

Chương 102: Ai muốn thay tôi dạy dỗ con gái tôi?

Quản gia nhà họ Mộc nở một nụ cười lịch sự tiêu chuẩn, nhưng đáy mắt lại lộ vẻ xem thường.

Tô Nhất Trần cười lạnh.

Quả nhiên danh bất hư truyền, nhà họ Mộc mặt vênh tới trời.

Nhóc Túc Bảo nói thật mà không hề suy tính: “Nhà họ Mộc kỳ lạ thật đó, vừa mời khách tới chúc thọ bà cụ vừa kêu khách phải ngồi ngoài cửa. Túc Bảo chưa bao giờ gặp ai bất lịch sự vậy luôn!”

Tô Nhất Trần uốn nắn: “Phải nói là không có giáo dưỡng.”

“Đúng nha, Túc Bảo chưa bao giờ gặp ai không có giáo dưỡng như này, bác ơi, con thấy người làm trò cười cho kẻ khác là nhà họ Mộc đó, không phải Túc Bảo đâu.”

Những người xung quanh xì xào bán tán, cảm thấy Túc Bảo nói quả không sai.

Nhà họ Mộc đúng là mặt vênh tới trời, đến ăn cái bánh gato cũng dặn dò riêng, nhỏ mọn cỡ nào mới như vậy chứ!

Còn chia khách ra thành ba, sáu hoặc chín cấp ...

Mọi người đều nén giận, nếu không phải vì cháu trai nhà họ Mộc là chiến thần thì bọn họ không nhẫn nhịn tiếp đâu.

Vì thế, khi Túc Bảo nói những lời này, họ chỉ cảm thấy sảng khoái.

Quản gia nhà họ Mộc sa sầm mặt, vừa toan nói gì đó thì nhìn thấy Ôn Như Vân đứng ngay phía sau.

Anh ta lập tức phớt lờ Túc Bảo với Tô Nhất Trần, niềm nở bước lên nghênh đón: “Tư phu nhân, chị đến rồi! Mời vào trong!”

Ôn Như Vân cười lạnh: “nhà họ Mộc lợi hại thật, đến gia tộc giàu nhất Kinh Đô là nhà họ Tô còn chẳng coi ra gì thì tôi chẳng dám vào trong đâu.”

Cô khom người lau miệng cho Túc Bảo, nói: “Túc Bảo và Tô tiên sinh ngồi đâu thì chúng tôi ngồi đó/”

Ôn Như Vân đang chống lưng cho Túc Bảo.

Tư Diệc Nhiên cũng lạnh mặt, nói: “Xin lỗi bạn của cháu đi”

Tư Diệc Nhiên chẳng có bạn bè nào. Nhưng từ khi Túc Bảo triệu hồn cứu cậu, cậu bèn coi Túc Bảo là bạn.

Người bạn đầu tiên của cậu….đương nhiên không thể để người khác bắt nạt!

Mặt quản gia nhà họ Mộc cứng đờ, chẳng ngờ nhà họ Tư lại coi trọng nhà họ Tô dường này!

Anh ta thấy mất mặt, lập tức đổ lỗi cho Túc Bảo và Tô Nhất Trần.

Hai người họ biết rõ Ôn Như Vân đứng phía sau nhưng không nói, cố tình đúng không?

Quản gia nhà họ Mộc cười nói với Ôn Như Vân: “Là lỗi của tôi, thành thật xin lỗi vì không tiếp đãi chu đáo. Mời chị đi bên này trước! Tôi sẽ sắp xếp lại chỗ ngồi cho họ ngay thôi!”

Vừa nói anh ta vừa bước sang bên cạnh một bước, vờ ‘vô tình’ đụng phải người Túc Bảo!

Một cô nhóc so với một người lớn, trong lúc không hề phòng bị, Túc Bảo đương nhiên bị đụng ngã sang một bên.

“Ai ui!” Túc Bảo ngã ngồi, mông nện xuống đất.

Cổ tay còn chà lên đất đỏ ửng.

Tô Nhất Trần không nói hai lời, đạp một cước khiến quản gia nhà họ Tô văng qua một bên!

Tên quản gia mất cảnh giác, lập tức lao về phía bên cạnh, choang một tiếng, đụng trúng món đồ cổ.

Một bình hoa cổ rơi xuống rồi vỡ tan tành!

Mặt tên quản gia lập tức trắng bệch, đây là món đồ cổ mà ông cụ Mộc yêu thích nhất, hôm nay còn dặn dò anh ta mấy lần, khách tới nhất định phải canh chừng cẩn thận.

Không ngờ lại bị anh ta đụng trúng rồi bể nát!

Không đúng, là do Tô Nhất Trần hại chứ!

Tên quản gia tức giận trừng mắt: “Tô tiên sinh làm gì vậy! Vô duyên vô cớ đánh người hả?”

Tô Nhất Trần không thèm liếc anh ta một cái, lập tức bế Túc Bảo lên, hỏi: “Không sao chứ con?”

Túc Bảo xoa cổ tay rồi lại xoa mông nhỏ: “Cậu ơi không sao ạ!”

Người bên trong nghe thấy tiếng ồn bên này thì vội vã đi ra.

Ông cụ Mộc vừa trông thấy món đồ cổ vỡ nát, tim đau như muốn rỉ máu, kiềm chế cơn giận hỏi: “Chuyện gì thế hả?”

Quản gia nhà họ Mộc đáp: “Lão gia, tôi cũng không rõ chuyện gì, Tô tiên sinh vừa nói một câu bỗng đánh người…”

Tô Nhất Trần cười lạnh: “nói một câu?”

Anh ấy nói câu nào chưa? Trực tiếp đạp người mà, một câu cũng không phí lời với bọn người này.

Túc Bảo nhíu mày, nhìn tên quản gia: “Bác này đang nói dối, chính bác ấy lén đụng trúng Túc Bảo nên cậu cả mới ra tay mà!”

Đụng trúng cô bé đã đành, còn ‘ăn vụng đổ vạ cho mèo’, vu oan cho cậu cả của cô bé.

Cô bé không đồng ý nha.

Cục bột nhỏ tức giận nhìn bác trai xấu xa, bây giờ cô bé không dễ bắt nạt chút nào nha.

Tên quản gia lấp liếm: “Đúng là nực cười, sao tôi có thể lén đụng một đứa bé? Người lớn như tôi so đo gì với trẻ con?…..”

Bà cụ Mộc chống gậy, chưa rõ đầu cua tai nheo gì đã lạnh mặt mắng: “Mới tí tuổi đầu đã học được cái thói vu khống người khác, phụ huynh của cháu dạy cháu thế nào hả?”

Bà cụ trừng mắt với Túc Bảo.

Hừ, chính là con nhóc này hả?

Không biết phép tắc quy củ gì mà còn muốn nhận người thân? Nằm mơ đi nhé!

Ông cụ Mộc cũng tức giận mắng: “không dạy bảo được con cái là lỗi của bậc cha mẹ. Trẻ con mấy gia đình giàu có là dễ bị nuông chiều thành đồ bỏ đi, Tô tiên sinh nên quan tâm dạy dỗ con cháu nhà mình đi!”

Tô Nhất Trần giận quá hóa cười: “nhà họ Mộc, giỏi lắm!”

Chỉ là gia đình quyền quý mới phất lên, thực ra chưa thể coi là quyền hay quý, nhận vinh hiển từ anh hùng liệt sĩ mà tự cho mình là quyền quý.

Ôn Như Vân lạnh mặt, mỉa mai: “nhà họ Mộc các người uy phong ghê nhỉ, người đến là khách, vậy mà chĩa mũi nhọn vào một đứa trẻ, đây chính là gia phong của nhà họ Mộc đấy hả?”

Thấy người nói là Ôn Như Vân, sắc mặt bà cụ Mộc dịu đi chút, nhưng cũng không khá gì cho cam.

“Tư phu nhân, nói sao thì Tư tiên sinh và cháu trai tôi cũng là người trong quân đội, cô nên xem xét tình hình hẵng nói chuyện.” Bà cụ hất cằm nói.

Ôn Như Vân cũng tức quá hóa cười, ái chà, đến cô cũng bị giáo huấn rồi cơ đấy.

Chắc nhà họ Mộc cảm thấy Mộc chiến thần là lãnh đạo cao nhất, Tư Dạ là cấp dưới, nên bà già kia cũng nghĩ mình ghê gớm lắm.

“Chúng ta đi!” Ôn Như Vân nắm tay Tư Diệc Nhiên, không nể mặt nhà họ Mộc chút nào.

Những người xung quanh chụm đầu ghé tai bình luận.

“Ôi, sao nhà họ Mộc lại như này…”

“Không coi nhà họ Tô ra gì, lại còn muốn đè đầu nhà họ Tư luôn…. chậc, đây là lần đầu tôi thấy có gia đình kiêu căng hợm hĩnh thế này đó.”

“Tôi nghi họ không có não lắm.”

“Suỵt…. chẳng phải người ta có tư cách để kiêu ngạo sao? Chiến thần nhà họ Mộc kia….”

Bà cụ Mộc không vui, rất không vui!

Bà cụ là bà nội ruột của chiến thần đấy!

Thế mà mấy người kia không thèm nể mặt mũi, dứt khoát rời đi, bà cụ biết giấu mặt đi đâu?

Muốn đi, cũng phải là bà cụ đuổi họ đi mới đúng!

Bà cụ Mộc lạnh lùng nhìn về phía Túc Bảo, quyết định chọn Túc Bảo là người đầu tiên để mình bắt đầu ra oai.

Bà cụ Mộc nghiêm nghị nói:

“Cháu đấy, vừa mở miệng ra đã vu khống quản gia Chương, bây giờ lập tức qua đây xin lỗi quản gia Chương đi!”

Ôn Như Vân khựng bước, nghẹn họng: “Xin lỗi cái mốc ý!”

Túc Bảo chống nạnh, hung dữ như con thú nhỏ, học theo dì Tư: “Xin lỗi cái mốc ý!”

Tô Nhất Trần nắm tay Túc Bảo, không nói hai lời toan rời đi.

Bà cụ Mộc giận tới độ suýt ngã ngửa, giọng vút lên vài Đê-xi-ben: “Đứng lại, mấy người tưởng nhà họ Mộc là chỗ muốn đến thì đến, muốn đi thì đi hả!! Gây sự ở nhà họ Mộc thì phải trả giá!”

Bà cụ Mộc chỉ cây gậy về phía Túc Bảo: “quản gia Chương, áp giải con bé kia lại đây cho tôi!”

“Không có phép tắc, không có giáo dưỡng như này, hôm nay tôi phải thay ba mẹ con bé dạy dỗ một phen!”

Đáy mắt quản gia Chương thoáng hiện sự mỉa mai, đúng là không biết tự lượng sức mình, dám đấu với anh ta ư?

Anh ta lập tức phất tay ra hiệu, mấy người làm xông lên chặn đường Ôn Như Vân và Tô Nhất Trần.

Quản gia Chương đích thân bước lên, vừa toan bắt lấy Túc Bảo.

Lúc này, cửa sắt của nhà họ Mộc rầm một tiếng, một chiếc xe việt dã đen liều lĩnh xông vào, dừng ngay trước mặt mọi người!

“Ồ, náo nhiệt quá nhỉ!” một người đàn ông mặc đồ đen xuống xe.

Mộc Quy Phàm còn chưa kịp thay bộ đồng phục khi làm nhiệm vụ màu đen, bên ngoài khoác áo giáp, mặt đeo khẩu trang màu đen.

Anh kéo khẩu trang xuống, tháo găng tay ném đi, khóe môi hơi cong lên, nhưng trong mắt lại nhuốm vẻ rét lạnh: "Ai muốn thay tôi dạy dỗ con gái tôi?"
Chương 103: Đụng vào người của tôi, đương nhiên phải tính sổ rồi

Mọi người đều sợ đến ngây người trước sự thay đổi đột ngột này.

Đang yên đang lành, bỗng có một chiếc xe việt dã xông thẳng vào tiệc mừng thọ, mọi người đều không kịp phản ứng.

Mộc Quy Phàm nhìn về phía một bóng dáng nhỏ bé trong đám đông.

Cô bé mặc một chiếc đầm xòe màu trắng với hai bím tóc nhỏ.

Đôi mắt to tròn, đôi má phinh phính sữa, khi mím môi má càng phính hơn.

Dễ thương và mềm mại.

Hồi nãy Mộc Quy Phàm nhìn thấy Túc Bảo từ xa, cô bé đang tức giận nhìn đám người chặn đường, trong mắt chất chứa sự phòng bị, giống một con thú nhỏ có thể nổi đóa bất cứ lúc nào.

Như thể cô bé có thể thực hiện cú ném vai với đám người đó.

Ha, nhóc con thú vị quá.

Lúc này Túc Bảo cũng đang đánh giá Mộc Quy Phàm, đây là ba của bé sao?

Túc Bảo cố gắng ngửa cổ, chỉ cảm thấy ba mình thật cao.

Cậu cả đã cao rồi, ba cô bé còn cao hơn một cái đầu.

Nổi bần bật giữa đám đông, nếu người khác là gà, ba cô bé chính là một con hạc trắng chân dài, ưm, thành ngữ đó gọi là gì nhỉ….

Cao như này thì vào cửa sẽ đụng phải khung cửa thật đó nha…..

Suy nghĩ của Túc Bảo bỗng bị bóp méo, bỗng nhiên muốn xem thử người ba này có va vào khung cửa rầm một tiếng hay không.

Đám người sửng sốt ban nãy đã hoàn hồn.

Một người được nhà họ Mộc coi là khách quý vội vàng chạy tới, cung kính nói: "thủ trưởng Mộc!"

Mọi người lập tức ồ lên, hóa ra đây chính là Mộc chiến thần.

Chính là vị chiến thần bảo vệ Long quốc, đến những nhân vật lớn chỉ có thể trông thấy trên tivi cũng vô cùng chiếu cố khi gặp anh!

Lúc này bà cụ Mộc mới định thần lại, kích động chống gậy đi lên trước, khoa trương hét lớn: “Cháu trai, cháu trai ngoan của bà nội! Cuối cùng con cũng về rồi, huhu huhu.”

Ông cụ Mộc cũng kích động không thôi, trưng ra bản mặt mừng vui thanh thản: “Tốt, tốt, trở về là tốt rồi, bà nội con mong con lâu lắm rồi, biết con thi hành nhiệm vụ chưa thể về, ruột gan bà nội con cồn cào như lửa đốt , ăn không ngon ngủ không yên….”

Bà cụ Mộc lau nước mắt: “Con lớn rồi, cao quá! Lần ly biệt này hơn mười mấy năm, còn nhớ con hồi bé, bà nội bế con dỗ con, hát cho con nghe….”

Mộc Lập Quần niềm nở chào đón: “Anh, anh về rồi, biết anh muốn tới chúc thọ bà nội nên cả nhà mình đều mong anh về đấy!”

Quản gia Chương cũng rất đắc ý, rạng rỡ nói: “Đại thiếu gia, mời cậu mau vào trong, tôi xách đồ giúp cậu…”

Đám người nhà họ Mộc không quan tâm tình hình thực tế gì, nào gọi cháu trai, anh trai, thiếu gia các kiểu….

Như thể Mộc Quy Phàm là trụ cột của nhà họ Mộc.

Môi Mộc Quy Phàm thoáng cười mà như không, ánh mắt rét lạnh nhìn chằm chằm vào quản gia Chương khiến anh ta chôn chân tại chỗ.

Bàn tay duỗi ra muốn xách hành lý của quản gia Chương cứ vậy mà bất động giữa không trung, cả người anh ta ướt đầm mồ hôi.

Chuyện gì thế này? Sao anh ta có cảm giác đại thiếu gia muốn giết chết mình vậy nhỉ?

“Vội cái gì?” Mộc Quy Phàm quét mắt nhìn xung quanh một vòng: “Nói xem, ban nãy có chuyện gì?”

Giọng nói của anh rất dễ nghe, nhưng lại pha chút lạnh lẽo chết chóc.

Bà cụ và ông cụ Mộc quá phấn khích nên không để ý tới câu nói đầu tiên Mộc Quy Phàm đã nói lúc nhảy từ trên xe xuống.

Gì mà con gái của anh… hoàn toàn không nghe thấy.

Dù sao các lãnh đạo cũng nói Mộc Quy Phàm chưa kết hôn và có con nên trong tiềm thức họ hoàn toàn không nghĩ đến điều đó.

Ông cụ Mộc thờ ơ liếc Túc Bảo một cái, khoát tay nói: “Ôi, mấy người ngoài lề không quan trọng thôi mà! Ông nội biết con muốn ra mặt thay ông bà nội, phải không? Bỏ đi, con mới về…”

Bà cụ Mộc vừa lau nước mắt vừa nói: “Ừm, đừng quan tâm tới, một đứa bé không có giáo dưỡng thôi mà…”

Mắt Mộc Quy Phàm như dần đóng băng, lạnh giọng nói: “Đừng, đã đụng đến người của Mộc Quy Phàm tôi rồi thì đương nhiên phải tính sổ chứ.”

Lòng bà cụ Mộc hân hoan quá đỗi.

A, hóa ra đây chính là cảm giác có ngọn núi cao làm chỗ dựa.

Thật ngang ngược nhưng cũng cho người ta cảm giác an toàn.

Bà cụ Mộc thở dài một tiếng, giả dối nói: “Cũng không có gì, con nhóc này là con cháu nhà họ Tô, mấy hôm trước tới đòi nhận người thân, kêu ba con nhóc là người nhà họ Mộc chúng ta!”

“Sau đó bị nhà chúng ta từ chối, tuy lão tư ham chơi nhưng luôn có chừng mực, không thể nào có đứa con rơi như này được.”

“Có lẽ sau khi bị từ chối họ thù dai chăng, ban nãy con nhóc này tự ngã còn đổ cho quản gia Chương đẩy nó, cậu con nhóc cũng không thèm nói lý lẽ gì mà đánh quản gia luôn!”

Ông cụ Mộc gật đầu bổ sung: “còn làm vỡ luôn lọ hoa cổ của ông nội, rõ là, không có chút phép tắc và giáo dưỡng nào!”

Ông cụ và bà cụ Mộc nhìn hai cậu cháu Túc Bảo, đáy mắt nhuốm vẻ khinh miệt.

Nhìn đi, cháu trai họ muốn trả lại công bằng cho họ rồi đó!

Đã nói rồi mà, gia tộc giàu có nhất châu Á cũng không là gì trước mặt cháu trai họ.

Quả nhiên nghe Mộc Quy Phàm nói: “Vu khống đúng không? Còn làm vỡ một lọ hoa cổ?”

Ông cụ Mộc: “Đúng, ông nội căn dặn bày lọ hoa này ra vì muốn chào đón con đấy…. ôi, mấy trăm triệu đó.”

Ánh mắt ông cụ hơi lảng tránh.

Chẳng phải nhà họ Tô giàu lắm ư?

Tiện thể lừa họ mấy trăm triệu luôn.

Mộc Quy Phàm nhìn những giàn hoa cân đối dựng đứng hai bên sân, mỗi giàn hoa đều được cẩn thận đặt hai chiếc bình cổ.

“Quả thật rất đáng tiếc.” anh khẽ thở dài.

Còn chưa đợi nhà họ Mộc nói gì.

Mộc Quy Phàm bỗng túm lấy quản gia Chương, chỉ nghe thấy rầm một tiếng.

Quản gia bị ném ra ngoài, hất văng vài giàn hoa rồi cả người rơi xuống đất.

Tất cả những chiếc bình cổ trên giàn hoa rơi lẻng xẻng xuống, vỡ tan thành trăm mảnh.

Túc Bảo không khỏi tròn mắt ngỡ ngàng.

Wow!

Ngầu quá nha!

Quản gia Chương lăn ra sân, khụ một tiếng nhổ ra một ngụm máu, nằm bẹp trên đất, đau đớn run rẩy.

“Đại… đại thiếu gia…” quản gia kinh hãi nói.

Sao lại đánh anh ta?!

Ông cụ và bà cụ Mộc cũng sững sờ, vô thức nói: “Nhầm rồi, đánh nhầm người rồi…”

Ông cụ Mộc đau lòng muốn chết, trái tim như rỉ máu!

Món đồ cổ của ông cụ!

Mộc Quy Phàm cười đến là tà ác: “Ồ, xem này, thế mà tôi cũng quên mất.”

Hai ông bà cụ nhà họ Mộc thở phào nhẹ nhõm, cứ tưởng Mộc Quy Phàm nói quên mất quản gia Chương là người nhà họ Mộc.

Không ngờ lại thấy Mộc Quy Phàm cởi bỏ áo giáp và đồng phục của mình rồi ném vào xe.

Lúc này anh mặc một chiếc áo phông màu đen, bắt đầu bẻ ngón tay kêu rắc rắc.

Mộc Quy Phàm sải bước đi tới rồi ngồi xổm trước mặt quản gia Chương đang hộc máu.

Quản gia cuống quýt nói: “Không sao đâu… đại thiếu gia… tôi….”

Mộc Quy Phàm ngắt ngang lời anh ta: “Đương nhiên có vấn đề rồi, hồi nãy tôi quên chưa cởi bỏ quân phục đã đánh anh…”

“Anh cứ coi như ban nãy chưa hề đánh anh nhé.”

Cấp dưới của Mộc Quy Phàm chỉ biết nhìn thẳng phía trước, không liếc ngang liếc dọc: “..”

Cả nhà họ Mộc ù ù cạc cạc.

Ý.. ý gì thế?

Chỉ nghe rắc một tiếng, Mộc Quy Phàm bóp nát xương cổ tay của quản gia Chương.

“A!” quản gia kêu thảm thiết.

“Suỵt”” Mộc Quy Phàm chau mày: “Ồn quá!”

Dứt lời anh đứng dậy, tiện chân đá một cước! quản gia Chương bay văng ra, rơi trúng giàn hoa còn sót lại khiến giàn hoa cùng mấy món đồ cổ vỡ nát.

Quản gia Chương nằm bẹp trong vườn hoa, không rõ sống chết.

Mộc Quy Phàm định thần, thản nhiên đi ngược trở lại, hỏi: “Hồi nãy tôi không nghe rõ.”

“Là ai muốn thay tôi dạy dỗ con gái tôi?”

Vừa nói xong câu đó, Mộc Quy Phàm đã đứng trước mặt Túc Bảo.

Anh khom người bế Túc Bảo lên!

Mọi người!!!

Gì cơ?

Túc Bảo… là con của Mộc chiến thần ư?

Người nhà họ Mộc kinh hãi, tay chân lạnh toát.
Chương 104: Bất ngờ của nhà họ Mộc biến thành sững sờ

Mặt mọi người đều nhuốm vẻ kinh ngạc.

Không ngờ cô công chúa nhỏ được nhà họ Tô cưng chiều trong lòng bàn tay lại là con gái của chiến thần?

Đầu óc ông cụ và bà cụ Mộc ong ong.

Mấy ngày trước Tô Nhất Trần dẫn Túc Bảo tới nói muốn nhận người thân…. giờ Mộc Quy Phàm lại nói Túc Bảo là con gái anh…

Vậy là, người ba Túc Bảo muốn nhận chẳng phải lão tư nhà họ, mà là Mộc Quy Phàm?

Trái tim hai ông bà họ Mộc lạnh buốt…

Hỏng rồi hỏng rồi!

Nhìn kiểu đánh người của Mộc Quy Phàm cũng đủ biết anh không dễ chọc chút nào, bây giờ nhà họ Mộc đắc tội với anh rồi ư?

Ông cụ Mộc run rẩy nói: “Bình tĩnh…. đừng hoang mang! Người không biết thì không có tội, nói sao thì chúng ta cũng là người thân của Tiểu Mộc…”

Bà cụ Mộc: “Đúng đúng!”

Hai ông bà cụ gắng gượng trấn tĩnh.

Chỉ thấy Mộc Quy Phàm với thân hình cao lớn đang một tay ẵm cục một nhỏ.

Anh mặc đồ đen càng làm nổi bật bờ vai mạnh mẽ, còn Túc Bảo vận chiếc đầm trắng bồng bềnh bên cạnh càng trở nên mềm mại đáng yêu.

Sự kết hợp này khiến trái tim người ta không khỏi hẫng mất vài nhịp, quá dễ thương.

Mộc Quy Phàm duỗi tay véo cằm Túc Bảo, cong môi cười: “Nhóc con, gọi ba đi nào!”

Túc Bảo: “…”

“Hồi nãy ba có ngầu không? Hửm.”

Túc Bảo: “…”

Tô Nhất Trần đứng bên cạnh, mặt không chút cảm xúc: mới gặp lần đầu đã tự nhiên như này ư?

Hai mắt cục bột nhỏ nhìn chằm chằm người đàn ông cao lớn đẹp trai trước mặt, cô bé luôn cảm thấy người ba này không được thông minh lắm.

Có điều trước đây mẹ cô bé dạy rồi, khi người khác muốn được khen ngợi, ngàn vạn lần đừng keo kiệt lời khen, biết đâu chỉ một câu nói của con cũng có thể thay đổi cuộc đời một con người.

Vì thế, Túc Bảo giơ ngón cái, nói: “Ngầu, cực kỳ ngầu.. ngầu đến ngất ngây.”

Mộc Quy Phàm ngẩn người rồi bỗng phì cười.

Cục bột nhỏ này…. quá đúng với sở thích của anh.

“Nói cho ba biết, bọn họ bắt nạt con như thế nào?” Mộc Quy Phàm liếc đám người nhà họ Mộc một cái.

Tuy hồi nãy đã đánh quản gia Chương một trận, nhưng chuyện nào ra chuyện đó, tội của quản gia Chương phạt xong thì phải tính sổ tiếp tội của nhà họ Mộc.

Tính kỹ hơn chút thì, tội ông già kia do ông già chịu, bà già kia do bà già chịu.

Tóm lại không thể chịu chút thiệt thòi nào.

Túc Bảo cũng không chịu thua kém, sống ở nhà họ Tô một thời gian, vốn từ vựng và logic của cô bé đã hoàn thiện, ngày một diễn đạt rõ ràng: “Bà cụ nhà họ Mộc tổ chức sinh nhật nên mời con và cậu tới, nhưng không cho hai cậu cháu con vào cửa mà sắp xếp cho ngồi đằng kia.”

Túc Bảo chỉ vào một góc tối ở bên cạnh cửa lớn.

“Cậu cả tức giận, Túc Bảo bèn nói bác quản gia kia không có phép lịch sự. Cậu cả uốn nắn lại, là không có giáo dưỡng.”

“Sau đó, bác quản gia tức giận rồi len lén đẩy Túc Bảo ngã.”

Cục bột nhỏ: các cụ vẫn hay nói câu gì ý nhỉ? Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt? Có chân để ôm thì tranh thủ ôm chân dài?

Cô bé duỗi bàn tay nhỏ ra, lập tức tố cáo: “Túc Bảo ngã đau tới mức mông nhỏ như muốn nứt làm đôi, tay cũng đỏ ửng rồi nè!”

Ánh mắt Mộc Quy Phàm lại lạnh thêm mấy phần.

Ngón tay với các khớp xương rõ ràng của anh nhẹ nhàng vuốt ve cổ tay đỏ ửng của Túc Bảo.

“Sau đó thì sao?” Mộc Quy Phàm nở nụ cười rét lạnh.

Nhà họ Mộc hãi hùng khiếp vía, vội giải thích.

Nào ngờ Mộc Quy Phàm quét ánh mắt lạnh lẽo tới, cả nhà họ Mộc không phun ra được một từ.

Túc Bảo tiếp tục kể tội: “sau đó bà cụ Mộc kêu Túc Bảo xin lỗi bác quản gia, không xin lỗi thì đừng hòng rời khỏi đây.”

Mộc Quy Phàm: “Con xin lỗi rồi?”

Túc Bảo gật đầu: “Con xin lỗi cái mốc ý!”

Sự rét lạnh trong mắt Mộc Quy Phàm tan chảy, anh cười nói: “Không tồi.”

Chuyện sau đó thì anh biết rồi.

Nhiệm vụ lần này quả thực hơi khó, anh về Kinh Đô trễ hơn dự kiến một tiếng.

Xuống máy bay là anh lập tức lái xe tới đây, đang nghĩ không biết cục bột nhỏ đã đến nhà họ Mộc chưa.

Thế là anh tiện tay ‘kết nối’ camera nhà họ Mộc.

Kết quả vừa đúng lúc trông thấy bọn người này chặn Túc Bảo, còn đòi thay anh dạy dỗ con gái anh.

Thấy cả người Mộc Quy Phàm toát lên sát khí lạnh lẽo, bà cụ Mộc vội nói: “Ai ôi, hiểu nhầm, hiểu nhầm thôi! Mọi người cũng đâu có biết, cũng tại quản gia Chương…”

Mộc Quy Phàm cười lạnh: “Ồ? Thế người đòi dạy dỗ con gái tôi không phải bà sao?”

Bà cụ Mộc tức thì nghẹn họng: “Bà… bà không có ý đó…”

Bà cụ Mộc cảm thấy ấm ức vô cùng, là bậc ông bà mà phải vâng vâng dạ dạ với một đứa cháu.

Ông cụ Mộc trừng mắt với vợ một cái, làm bộ tức giận: “Xem bà hồ đồ không cơ chứ! Chưa làm rõ chuyện đã vội kết luận bừa!”

Bà cụ Mộc: “Vâng vâng!”

Ông cụ Mộc mặt mày rạng rỡ: “Tiểu Phàm à, bà nội con già nên hồ đồ rồi, con đừng chấp nhặt với bà ấy nhé…”

Mộc Quy Phàm nhìn từ trên cao xuống bằng ánh mắt lạnh lùng: “già nên hồ đồ ư, gạt ai chứ?”

Bà cụ Mộc cố kiềm cơn giận, đành nhún nhường trước mặt mọi người: “Xin lỗi con! Bà cố sai rồi!”

Mộc Quy Phàm cười giễu, cụp mi nhìn Túc Bảo: “Thế nào? Hài lòng không con?”

Nếu con gái anh nói một câu không hài lòng, anh sẽ bắt họ xin lỗi lại.

Đến khi nào Túc Bảo vừa lòng thỏa dạ mới thôi.

Người nhà họ Mộc hồi hộp nhìn Túc Bảo, may sao cô bé đã gật đầu: “dạ, nhưng Túc Bảo chẳng hề muốn nói không sao đâu.”

Mộc Quy Phàm cong môi: “Vậy thì không cần nói.”

Bà cụ Mộc thở phào, lập tức chuyển đề tài: “Túc Bảo đúng là đứa trẻ ngoan, con ấy, sao không sớm nói cho mọi người biết ba con là Tiểu Phàm chứ? Nếu con nói sớm thì bà cố nội nào làm ra mấy chuyện hồ đồ như vậy!”

Ông cụ Mộc cũng niềm nở nói: “Đúng là nước dâng làm ngập đền Long Vương! người nhà không nhận ra nhau nên xảy ra tranh chấp không đáng có!”

Cái miệng cao ngạo chẳng nể nang ai của đám người này biến mất rồi, thay vào đó là mồm miệng ngọt xớt ra sức nịnh nọt.

Bà cụ Mộc duỗi tay về phía Túc Bảo: “Ôi, chắt ngoan của bà cố nội ơi! Mau đến cố nội bế con nào!”

Ông cụ Mộc cảm khái: “Chớp mắt chúng ta đã có đứa chắt lớn chừng này rồi, bốn thế hệ dưới một mái nhà, ôi, phúc phận này lớn quá.”

Bọn họ mặt mày rạng rỡ nhìn Túc Bảo, hận không thể kêu Túc Bảo lập tức gọi ông cố nội, bà cố nội…

Được vậy thì mọi xích mích trong đêm nay sẽ được hóa giải!

Tiếc thay Túc Bảo không thèm liếc nhìn ông bà Mộc một cái, hừ một tiếng quay đầu đi.

“Còn lâu Túc Bảo mới cần họ làm ông cố nội bà cố nội nha!”

Túc Bảo đếm ngón tay, tính toán: Ông cụ Quan nói cháu trai Mộc Minh Viễn là Mộc Quy Phàm, Mộc Quy Phàm là ba của cô bé…. ba của ba gọi là ông nội, ba của ông nội gọi là ông cố nội.

Vậy nên, ông nội của cô bé phải là Mộc Minh Viễn mới đúng.

“Ông cố nội và bà cố nội của Túc Bảo đã mất rồi!” Túc Bảo nói: “ Chẳng có nửa xu quan hệ nào với hai ông bà cụ đây!”

Hôm đó ông cụ Quan đã nói, ông cố Mộc Minh Viễn bị báo thù vì thân phận nội gián bị bại lộ, vì thế bà cố nội và ông bà nội đều mất rồi.

Ba cô bé trốn thoát được.

Ông cụ và bà cụ Mộc cứng mặt, cười ngượng: “Ông cố nội của con là anh trai của ta, cho nên ta cũng là ông cố nội của con mà!”

Túc Bảo hồ nghi nhìn Mộc Quy Phàm.

Mộc Quy Phàm cụp mi nhìn cô bé, giải thích: “Ông cố nội của con là con một, không có anh chị em.”

Túc Bảo bừng tỉnh ngộ: “Vậy họ là hàng giả phải không?”

Mộc Quy Phàm vô cùng hài lòng với hai chữ ‘hàng giả’, gật đầu khẳng định: “Không sai.”

Mọi người kinh ngạc đưa mắt nhìn nhau.

Phân tích nửa ngày trời, hóa ra nhà họ Mộc chẳng có chút quan hệ gì với chiến thần?

Bà cụ Mộc và ông cụ Mộc không nén nổi cơn tức.

Sao có thể nói không liên quan gì, anh em họ không phải quan hệ ư?

Mộc Quy Phàm nay đã khác xưa, sao họ có thể để mất một đứa cháu tài giỏi như này….
Chương 105: Đoạn tuyệt quan hệ

Bà cụ Mộc cười nói: “Ô, xem con kìa, sao lại nói chuyện như vậy, sao có thể nói là không có quan hệ gì chứ? Anh em họ cũng là anh em mà.”

Ông cụ Mộc: “Đúng, trong người chúng ta đều chảy dòng máu của nhà họ Mộc! Ôi, mấy người trẻ tuổi luôn thích nói đùa vậy đó!”

Mộc Quy Phàm khịt mũi: “Dòng máu nhà họ Mộc? Đáng tiếc các người không xứng…”

Đáy mắt anh rét lạnh, không có chút tình cảm gì.

“Ngày ấy ông nội tôi hi sinh, ba mẹ tôi đều bị sát hại, tôi vội về Nam Thành để tìm các người.”

“Ông bà đoán xem thế nào?”

Mộc Quy Phàm cười mỉa mai: “Các người sợ bị liên lụy, biết tôi vừa đến bến xe thì vội vàng tìm người đuổi tôi ra khỏi Nam Thành.”

“Ngày hôm sau, cả gia đình chuyển tới vùng ven biển.”

Anh muốn tìm cũng tìm chẳng thấy bọn họ!

Năm ấy anh mới 7 tuổi, hoảng loạn và hoang mang khi mất đi người thân, theo bản năng anh tìm đến sự bảo vệ từ những người thân khác.

Tiếc thay… chẳng có ai để dựa vào.

Vận may thăng trầm, ai có thể ngờ cậu bé 7 tuổi năm đó có thể sống sót?

Nghe người ba mới quen thản nhiên kể lại quá khứ, không hiểu tại sao, lòng Túc Bảo dần dâng lên nỗi u buồn.

Hóa ra, người ba cao hơn cả khung cửa này cũng từng như cô bé? Không có người thân , không có ba mẹ. Người khác cũng xem ba bé như sao chổi.

Túc Bảo mím môi, lặng lẽ ôm cổ Mộc Quy Phàm.

Cảm nhận được sự dựa giẫm của cô bé, Mộc Quy Phàm đang nói bỗng khựng lại.

Mái tóc mềm mại của Túc Bảo chạm vào cổ anh, trái tim anh như tan chảy.

“Hửm?” Mộc Quy Phàm nhướn mày.

Cô nhóc đang… đau lòng vì anh hả?

Tim Mộc Quy Phàm mềm nhũn.

Nhà họ Mộc bị Mộc Quy Phàm bóc trần sự thật, nhất thời không biết nói gì cho phải, chỉ đành cười ngượng: “Cái này…. nhất định có hiểu nhầm gì rồi…”

Nghe tới đây khách khứa cũng hiểu rõ rồi----hóa ra ông cụ Mộc đây là anh em họ với ông nội của chiến thần!

Năm đó biết tin anh họ mình bại lộ thân phận nội gián và hi sinh, lo sợ bị liên lụy nên đuổi đứa cháu tìm giúp đỡ đã đành, còn chuyển nhà ngay trong đêm.

Ngày mới đến Kinh Đô, nhà họ Mộc lại kể theo cách khác, bọn họ hễ mở miệng ra là ‘anh cả của tôi chết thảm lắm’, ‘chỉ hận không thể chết thay anh cả…’

Lúc gửi thiệp mời sinh nhật cũng ‘chiến thần là cháu trai ruột của nhà họ Mộc chúng tôi.’

Hại cả đám khách khứa không rõ nội tình tưởng thật, còn tưởng anh hùng Mộc Minh Viễn đã hi sinh là anh cả ruột của ông cụ Mộc cơ đấy.

“Anh em cùng chung ông nội đã cách nhau một tầng quan hệ rồi, huống chi anh em cùng chung cố nội, cái này gọi là họ hàng xa phải không?”

“Năm xưa sợ liên lụy thì xách đít chạy trốn cháu trai, đến khi nhận công lao thì chạy tới nhận thân nhanh hơn bất cứ ai!! Mười mấy năm chẳng thèm tìm cháu trai của anh họ, vừa nghe tin người ta là chiến thần đã nhận cháu trai tôi…”

“Không biết xấu hổ…”

“Nếu thủ trưởng Mộc chỉ là một người tầm thường, liệu bọn họ có nhận thân không?”

“Nhất định là không, anh xem nhà họ Tô dẫn Túc Bảo tới nhận ba mà nhà họ Mộc còn không tiếp, mắt họ mọc ở trên đỉnh đầu rồi….nhà họ Mộc cảm thấy chỉ người làm quan mới xứng đáng để họ giao thiệp thôi.”

Nghe khách khứa bàn tán sôi nổi không chút kiêng dè, bà cụ Mộc chỉ cảm thấy lồng ngực như bị mắc một luồng khí.

Kìm nén đến bí bách khó chịu..

Ông cụ Mộc đỏ mặt tía tai, giống như tấm màn che đi sự thật đáng khinh năm xưa bị người ta vén lên.

Lộ ra phần xấu xa trong con người họ, điều này khiến người nhà họ Mộc mất hết mặt mũi, không còn bậc thang mà bước xuống…

Mộc Thanh Lâm phản ứng nhanh, vội nói: “Ông nội hai, anh họ đường xa vất vả đến đây, có chuyện gì vào trong rồi nói chuyện sau!”

Anh ta nhìn Mộc Quy Phàm, gật đầu mỉm cười: “Anh họ, anh thấy sao?”

Bà cụ Mộc cuống quýt nói: “Đúng đúng, Tiểu Phàm à, vào trong trước rồi nói chuyện sau., vào trong rồi nói chuyện..”

Ông cụ Mộc: “Đường xa vất vả nên chắc mệt rồi nhỉ! Mau mau, mời vào…”

Mặt mấy người nhà họ Mộc mỗi lúc một nóng, chỉ muốn mời Mộc Quy Phàm vào nhà! Chuyện xấu trong nhà không truyền ra ngoài, có gì đóng cửa bảo nhau, dù Mộc Quy Phàm nói cho mất mặt hơn nữa cũng chỉ có gia đình họ biết với nhau, ít ra không bị người ngoài cười chê….

Chẳng ngờ Mộc Quy Phàm lại nhìn về phía Túc Bảo.

“Nhóc con, muốn vào không nào?” Mộc Quy Phàm hỏi.

Không đợi Túc Bảo trả lời, bà cụ Mộc vội khuyên lơn: “Túc Bảo ngoan, chúng ta vào nhà trước được không con? Con xem, bà cố nội chuẩn bị bánh gato cho con đấy…”

“Bên trong còn có rất nhiều đồ chơi thú vị, búp bê baby nè..”

Túc Bảo lắc đầu: “Con không ăn bánh gato nhà họ Mộc , cũng không chơi đồ chơi nhà họ Mộc.”

Tuy cô bé rất thích bánh gato, nhưng không phải ai cho cũng ăn đâu nha.

Xem cô bé là loại trẻ con gì vậy hả?

Bà cụ Mộc sắp hộc máu.

Hồi nãy hận không thể đuổi Túc Bảo đi. Giờ thì hay rồi, không ngờ một chốc đã mời mọc cô bé vào nhà.

Người ta còn không vào kia kìa!

Sớm biết vậy thì ban nãy không nên hung dữ với Túc Bảo như vậy!

Mộc Quy Phàm nói: “Vạn Đảo, đi, đi lấy tấm bảng vinh danh ông nội tôi về. ”

Vạn Đảo chính là cấp dưới của Mộc Quy Phàm, họ Vạn, vốn dĩ ba mẹ anh ta muốn đặt tên là Vạn Thọ, nhưng cảm thấy tên này quá tục nên thêm chút ‘nước’ vào, trở thành ‘vạn đảo.’

Vạn Đảo được lãnh đạo bên trên phái tới để giám sát Mộc Quy Phàm, họ sợ chiến thần bung lụa, gây rối lung tung.

Nhưng lần này Vạn Đảo giám sát được ư?

Anh ta thầm thở dài, chỉ đành ‘vâng’ một tiếng rồi nhanh chóng vào nhà dỡ bảng hiệu.

Thứ khác không nói nhưng bảng hiệu vinh danh quả không thích hợp đặt ở nhà họ Mộc.

Rõ là vấy bẩn anh hùng!

Ông bà cụ Mộc ngàn vạn lần không ngờ tới, Mộc Quy Phàm còn muốn dỡ bảng hiệu!

Nhà họ Mộc dựa giẫm bảng hiệu vinh danh từ công trạng của người anh họ mới có thể lăn lộn tới hôm nay, nếu Mộc Quy Phàm dỡ bảng hiệu thì họ biết làm thế nào?

Bà cụ Mộc vội vã đi theo sau Vạn Đảo.

Ông cụ Mộc cuống lên: “Tiểu Phàm, con làm như này là quá đáng rồi đấy!”

Cũng không rõ vị khách nào tam quan lệch lạc, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Đúng nhỉ, chấp nhặt quá…. chuyện năm xưa xa lắc xa lơ rồi, họ hàng không giúp được mà cũng ôm hận trong lòng được sao? Giúp được thì tình cảm thêm thắm thiết, không giúp được cũng coi như đã giữ bổn phận rồi..”

Túc Bảo chỉ thấy kỳ kỳ, gì mà tình cảm với giữ bổn phận?

Bây giờ ba chân dài chỉ muốn lấy lại đồ của ba thôi, cái này không phải lẽ đương nhiên sao?

Mộc Quy Phàm nhướn mày, giọng điệu thờ ơ pha chút tùy tiện: “chuyện quá đáng hơn còn đang chờ phía sau, đừng vội!”

Anh nhìn xung quanh một vòng, lạnh lùng nói: “Trước nay Mộc Quy Phàm tôi chẳng phải người rộng lượng gì, mấy câu kiểu giúp được thì tình cảm thêm thắm thiết, không giúp được cũng coi như đã giữ bổn phận, tôi không áp dụng với cái nhà này. ”

“Bảng hiệu danh dự của ông nội tôi, bọn họ dựa vào thân phận gì để giữ lấy? Không ngờ có chuyện họ giữ còn đúng lý hợp tình hơn đứa cháu ruột là tôi giữ đấy!”

Chỉ là lấy lại bảng hiệu thôi mà.

Anh có đập bọn họ một trận đâu.

Thế đã là rộng lượng lắm rồi, không thể yêu cầu quá cao với anh được.

Vị khách vừa lẩm bẩm ban nãy bỗng thấy ngượng, không mở miệng nói thêm gì nữa.

Vạn Đảo đã vác bảng hiệu trên vai, bà cụ Mộc đi sát phía sau, hận không thể cướp lại đồ.

Mặt Mộc Quy Phàm lạnh tanh, anh quét mắt nhìn quanh một vòng: “Hôm nay tôi cũng nói rõ--- Mộc Quy Phàm tôi không có nửa xu quan hệ với nhà họ Mộc này!”

“ Sau này nhà họ Mộc còn dám mượn danh ông nội tôi để giả danh lừa bịp thì đừng trách tôi không khách khí.”

Túc Bảo ra sức gật đầu: “Đúng, không khách khí!”

Cái miệng nhỏ nhoẻn cười, để lộ hai chiếc răng nanh nhỏ, vừa hung dữ vừa đáng yêu.

Mộc Quy Phàm cong môi, một tay ôm Túc Bảo một tay nhấc bảng hiệu vinh danh của ông nội anh rồi quăng lên xe việt dã.

Sau đó dịu dàng đặt Túc Bảo lên ghế phụ, đôi mắt đen nhuốm ý cười: “Ngồi vững nha cô nhóc, ba đưa con về nhà!”

Tô Nhất Trần vẫn luôn bình tĩnh quan sát mọi chuyện từ đầu đến cuối bỗng hoàn hồn, không đúng, nói thì nói thôi, mang Túc Bảo đi luôn là sao hả?

“Chờ chút!” Tô Nhất Trần lạnh mặt, lập tức đuổi theo.

Chiếc xe việt dã ngạo nghễ và ngông cuồng đâm sầm vào cánh cổng sắt đổ nát của nhà họ Mục rồi biến mất trong màn đêm.

Tô Nhất Trần: “..”

“...”

Vạn Đảo há hốc miệng.

Gia chủ…anh có để quên gì không?
Chương 106: Về nhà rồi, Túc Bảo

Nhìn chiếc xe địa hình ngạo nghễ phóng đi, lòng đám người nhà họ Mộc lạnh như tro tàn , hối hận đến mức muốn hộc máu.

Hết rồi, nhà họ Mộc chẳng còn gì nữa rồi!

Sớm biết Túc Bảo là con gái Mộc Quy Phàm, chẳng cần đợi cô bé tới nhận thân, họ nguyện ý đích thân đến tận cửa nhận chắt!

Còn có Mộc Quy Phàm, nói sao thì họ cũng là họ hàng của anh, sao có thể tuyệt tình như vậy?

Lấy lại bảng hiệu đã đành, còn buông lời đe dọa, sau này còn ai nể mặt nhà họ Mộc họ đây.

Đây rõ là ép bọn họ vào chỗ chết mà!

Quả nhiên, thấy Mộc Quy Phàm rời đi, khách khứa cũng lục tục ra về theo.

Chẳng những bỏ về, đến quà mừng thọ cũng lấy lại luôn.

Nếu đổi lại là người khác, khách khứa sẽ không tuyệt tình như này.

Nhưng chủ nhân bữa tiệc sinh nhật là bà cụ Mộc….

Bà cụ Mộc vừa tức vừa cuống: “Các…các người! Nào có đạo lý quà tặng đi rồi còn lấy lại?”

“Đừng đi mà.”

Người nhà họ Mộc sứt đầu mẻ trán, hồi nãy còn xem thường người ta, bây giờ bỗng dịu dọng với mọi người.

Nhưng khách khứa không cảm kích gì..

“Đi, đi thôi, xúi quẩy quá!”

“Cả nhà lừa đảo, may sao không mắc bẫy.”

“Người của nhà họ Mộc có mở miệng ra tôi cũng không nhìn thấy một chiếc răng” (Không có răng ) có bính âm giống (vô sỉ trơ tráo).

“Ha ha, đúng là không biết xấu hổ…”

Chẳng mấy chốc, tất cả khách khứa đều đi mất.

Xe của nhà họ Tư vội vàng chạy tới, sau khi hoàn thành công việc và báo cáo, Tư Dạ đến chậm vài bước.

Anh xuống xe, nhìn cánh cửa sắt trống trơn của nhà họ Mộc.

Tư Dạ bước lên, khoác chiếc áo khoác lên vai Ôn Như Vân.

Mặc chiếc áo quân phục màu xanh còn vương hơi ấm của Tư Dạ, Ôn Như Vân chỉ mím môi rồi quay mặt đi.

Mặt Tư Diệc Nhiên vẫn lạnh lùng, trừng mắt theo hướng đi của xe việt dã ban nãy.

Người nhà họ Mộc như trông thấy cọng cỏ cứu mạng, vội bước tới nói: “Tư tiên sinh, Tư phu nhân… xin dừng bước.”

“Anh là chiến hữu của Tiểu Phàm đúng không? Ôi, nhờ anh nói đỡ giúp chúng tôi với, tất cả đều là hiểu lầm!”

“Anh nhìn xem chuyện làm ầm ĩ….”

Mặt Tư Dạ lạnh tanh, ánh mắt sắc bén: “các người có biết hậu quả của việc bấu víu bừa bãi mối quan hệ với người trong quân đội không?”

Người nhà họ Mộc: “..”

Tư Dạ ôm lấy Ôn Như Vân đang muốn tự mình lên xe trước, cuối cùng quăng lại một câu: “Biết xấu hổ chút đi!”

Vừa quay đầu lại đã dịu dọng: “Như Vân… em..”

Ôn Như Vân không đợi chồng nói hết, nhìn đám người nhà họ Mộc mắng: “Nói ai không biết xấu hổ hả? Tự về nhà soi gương xem trên đầu có mấy cọng hành, không có thì mua ngay về cắm lên đầu, vờ làm cây tỏi ý.” [1]

: ý chỉ người vờ ngớ ngẩn.

Tư Dạ: “..”

Nhà họ Mộc: “…”. Họ có nói đâu.

Xe của nhà họ Tư cũng lái đi.

Bà cụ Mộc nhìn đống hỗn độn trên sàn, nhớ lại cảm giác phấn khích khi nhận được quà.

Vừa đó thôi bao nhiêu thứ vô giá còn đang trong tay bà cụ, xoay một vòng không còn gì hết trơn, lòng bà cụ đau đến rỉ máu.

Ông cụ Mộc nhìn món đồ cổ không còn một cái nguyên vẹn, cả người như bị chuột rút.

Còn tưởng sau tiệc mừng thọ họ sẽ lên như diều gặp gió.

Chẳng ngờ, không kiếm thêm được một cắc còn mất luôn mấy trăm triệu----tất cả đồ cổ dưới đáy hộp cũng bị đập nát.

Không có nơi nào để khóc...

——ㄟ( ▔, ▔ )ㄏ——

Sau khi được nhấc lên xe, Túc Bảo nhất thời quên béng cậu cả.

Bởi vì-- cô bé nhoài người trên ghế phụ, nhưng chốc chốc lại ngoảnh đầu nhìn ghế sau.

Từ khi nào trên xe của ba chân dài xuất hiện thêm món đồ chơi này nhỉ?

Mộc Quy Phàm lái xe, điều chỉnh tai nghe Bluetooth bên tai.

“ Vạn Đảo, đưa anh vợ tôi về.”

Anh khựng lại rồi bồi thêm một câu: “Nói với anh ấy, ngày mai tôi nhất định sẽ thăm đáp lễ.”

Vạn Đảo: “..”

Hay là anh tự nói đi?

Vạn Đảo liếc nhìn Tô Nhất Trần bên cạnh.

Tô Nhất Trần đang nhìn đăm đăm vào màn hình điện thoại như bất động, hình như đang cân nhắc làm cách nào để ‘gọi điện thoại.’

Đại Oán Chúng [2] thờ ơ nói: “Nếu nói lý lẽ có tác dụng thì tôi đã sớm nói rồi.”

: chỉ những người làm ra chuyện ngốc nghếch, bị oan ức nên không vui.

**

Tiểu Túc Bảo là tiểu thiên kim của nhà họ Tô, nhưng cũng là con gái Mộc Quy Phàm.

Anh muốn đưa cô bé về nhận tổ quy tông trước, đưa cô bé đến trươc bài vị của ông nội và ba mẹ anh…

Nói với họ, không cần lo lắng, giờ anh đã có người nhà rồi.

Anh có một cô nhóc, quãng đời còn lại không còn đơn độc một mình, có người để anh bận tâm rồi.

Nhưng nếu đi theo quy trình mà nhà họ Tô đặt ra…. trước tiên ít nhất phải thông qua khảo nghiệm, bước đệm chuyển tiếp, rồi…

Tóm lại phải mất mấy ngày.

Vậy nên chỉ đành xin lỗi họ thôi.

Mộc Quy Phàm nhìn Túc Bảo ngồi bên cạnh, dặn dò: “Ngồi chắc nhé.”

Vừa nghe thấy câu này, Vạn Đảo xù lông nói: “gia chủ, không phải anh để cô nhóc ngồi ghế phụ đấy chứ?”

Mộc Quy Phàm: “Ừm.”

Không ngồi ghế phụ còn ngồi chỗ nào?

Xe anh đâu có ghế dành riêng cho trẻ con.

Ngồi ghế sau anh không nhìn thấy được thì càng không yên tâm.

Hơn nữa, ghế sau của xe anh….từng có người chết ngồi đấy.

Đương nhiên không thể để cục bột nhỏ mềm mại của anh ngồi ghế sau được.

Khóe môi Vạn Đảo khẽ giật, thôi rồi, sẵn sàng đi nộp tiền phạt vi phạm giao thông bất cứ lúc nào!

Cúp điện thoại, Vạn Đảo hít sâu một hơi, nói với Tô Nhất Trần: “Xin lỗi anh, thủ trưởng Mộc của chúng tôi…. gia chủ Mộc của chúng tôi tuy hay hành động không theo lẽ thường, nhưng anh ấy chưa bao giờ làm chuyện quá chừng mực.”

Bằng không, một người ngang ngạnh như Mộc Quy Phàm cũng không quy phục đất nước.

“Gia chủ Mộc nói, ngày mai nhất định sẽ đưa tiểu thư Túc Bảo về nhà.”

“ Tô tổng yên tâm, ở với gia chủ Mộc, tiểu thư Túc Bảo tuyệt không xảy ra chuyện gì đâu.”

Dù mất mạng, Mộc Quy Phàm cũng không để người khác đụng đến một sợi lông của Túc Bảo.

Tô Nhất Trần hừ lạnh một tiếng, sắc mặt vô cùng khó coi, anh lên xe rồi rời đi.

Khúc Hưởng khởi động xe, mù mờ hỏi: “ Tô tổng, về biệt thự à?”

Tô Nhất Trần day ấn đường, bây giờ còn có thể về ư?

“Về công ty.”

“Tăng ca.”

Khúc Hưởng: “..”

Hay lắm, tối nay đừng ai mong đi ngủ nữa nhé.

**

Chiếc xe việt dã màu đen xuyên qua thành phố và lái vào một khu nhà kiểu Trung Quốc cổ kính.

Sân thiết kế theo phong cách kiến trúc của nhà Minh và nhà Thanh, với những bức tường gạch xám và mái ngói, hầu hết các dầm, cửa ra vào và cửa sổ đều được làm bằng gỗ tự nhiên, trông rất trang nhã.

Duyên dáng mà hào hùng, nghiêm cẩn mà đẹp đẽ, khác biệt một trời một vực với tính cách Mộc Quy Phàm.

Mộc Quy Phàm xuống xe, mở cửa ghế phụ rồi ẵm Túc Bảo lên.

Sau đó mở cửa sau rồi xách tấm bảng hiệu.

Túc Bảo nằm bò lên vai ba mình, nhìn chằm chằm vào bóng trắng đang lặng lẽ đi theo,

Nó ôm cái đầu của mình, móng tay đỏ tươi dài ngoằng, hai mắt vô hồn nhìn hau háu về phía hai ba con Túc Bảo.

Túc Bảo chẳng sợ, nhưng sư phụ không ở bên nên cô bé không phân biệt được con quỷ trước mặt là loại gì.

“Gia chủ!” Vừa vào cửa, một người đàn ông mặc áo choàng màu xám đậm đã cúi đầu chào.

Mộc Quy Phàm đưa bảng hiệu cho anh ta: “Treo ở sảnh chính.”

“Rõ.” người đàn ông mặc áo choàng xám trả lời rồi rời đi.

Đi vào trong, hành lang có chín khúc ngoặt, người qua lại khá nhiều, phần lớn đều là người mặc áo xám túc trực ban đêm.

Túc Bảo mở to hai mắt, cảm giác như bước vào phim truyền hình... Nếu cô bé nhớ không nhầm thì nên gọi là xuyên không nhỉ?

Mọi thứ trước mắt cô bé thật giống như quay trở lại thời cổ đại hay xuất hiện trên ti vi.

Ba chân dài giống vương gia, còn mấy người mặc áo choàng xám là thị vệ.

Thấy ánh mắt hồ nghi của Túc Bảo, Mộc Quy Phàm khẽ xoa đầu cô bé: “Đây chính là nhà của chúng ta.”

Anh nói tiếp: “Về nhà rồi, Túc Bảo.”
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom