• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm (8 Viewers)

  • Chương 446-447

Chương 446: Cậu chỉ là một đứa trẻ, cậu cũng muốn có mẹ

"Á... á..." Diêu Thi Duyệt giãy giụa.

Khăn trải bàn trong quán cà phê không thể nói là sạch sẽ, dù sao ngày nào cũng trải trên bàn, khi cho vào miệng, mùi vị không thơm tho gì cho cam!

Mộc Quy Phàm rút miếng vải ra khỏi miệng Diêu Thi Duyệt, nắm lấy tay phải của cô ta: “Tôi đếm đến ba.”

"Một hai..."

Diêu Thi Duyệt vội vàng nói: “Tôi nói cho anh biết!”

Thật là khủng khiếp, cô ta không muốn bị gãy tay lần nữa…

"Tôi, tôi là mẹ của Tử Chiến Tử Du. Tôi chỉ muốn tiếp cận Tô Nhất Trần. Thật đấy, tôi không có ý đồ gì với anh hay Túc Bảo, càng không có ý định làm hại Túc Bảo..."

"Chỉ là trong nhà họ Tô, mọi người đều thích Túc Bảo. Tô Nhất Trần đối xử với Túc Bảo tốt hơn con trai ruột của mình nên tôi muốn thân thiết với con bé..."

Mộc Quy Phàm lạnh lùng nhìn cô ta: "Sao cô biết hành tung của tôi?"

Diêu Thi Duyệt mở miệng nói: "Có thể anh không tin, nhưng... Tôi có thể đoán được vận mệnh."

Nhìn thấy sự nghi ngờ trong mắt Mộc Quy Phàm và sức mạnh nơi cổ tay ngày càng tăng lên, Diêu Thi Duyệt nhanh chóng nói: "Thật mà, tôi biết bói quẻ thật mà!"

Mộc Quy Phàm mỉa mai nhìn Diêu Thi Duyệt: “Thế có thấy trước được hôm nay cô sẽ gãy cả hai tay không?”

Diêu Thi Duyệt sửng sốt.

Tiếng rắc lại vang lên.

Diêu Thi Duyệt chưa kịp hét lên thì chiếc khăn trải bàn lại bị nhét vào miệng cô ta.

Mộc Quy Phàm đứng dậy, rũ áo khoác đen, lạnh lùng nói: “Đừng nhắm vào nhà họ Tô, nếu không lần sau thứ bị gãy sẽ là cổ của cô đấy.”

Sau đó, anh quay người bỏ đi.

Anh nhìn ra được Diêu Thi Duyệt đã nói sự thật về lý do cô ta tiếp cận Túc Bảo.

Nhưng cô ta đã nói dối tại sao cô ta biết hành tung của anh.

Đồng thời, anh cũng nhìn ra, hôm nay cho dù có gãy cổ, cô ta cũng không dám nói chỗ chống lưng cho mình là gì.

Chi bằng anh quay lại và hỏi Túc Bảo.

Mộc Quy Phàm tiện tay rút khăn giấy ướt ở quầy lễ tân của quán cà phê, lau tay rồi ném vào thùng rác phía sau mà không quay đầu lại.

Cô gái trẻ ở quầy lễ tân há miệng hình chữ O...

Trên lầu.

Diêu Thi Duyệt buông thõng hay tay, đau đớn khiến mặt cô ta tái nhợt.

Chiếc khăn trải bàn vẫn nhét trong miệng Diêu Thi Duyệt, toàn thân cô ta run rẩy.

Diêu Thi Duyệt giãy dụa muốn lôi khăn trải bàn ra, sau đó lại nhìn tay mình... Nó vặn vẹo, trật khớp, cô ta có thể ấn lại nhưng chắc chắn sẽ đau chết mất.

“Tôi nguyền rủa anh…” Môi cô ta trắng bệch, hung ác chửi bới: “Anh sẽ chết không yên thân!”

Diêu Thi Duyệt lập tức nhìn sang bên cạnh, gọi Tiên Gia mấy lần nhưng không có tiếng trả lời.

Cô ta vội vã quay lại và thề sẽ làm nhục Mộc Quy Phàm, chuyện hôm nay không thể bỏ qua như thế này, cô ta yêu Tô Nhất Trần ngay từ cái nhìn đầu tiên và sẽ không từ bỏ đâu.

Mộc Quy Phàm trở về nhà, mở cửa phòng Túc Bảo, vừa hay nghe thấy cô bé con và Tô Tử Du đang lẩm bẩm gì đó.

Túc Bảo hỏi: "Anh ơi, dì bác sĩ đó có thật sự là mợ cả à?"

Tô Tử Du lắc đầu: "Anh cũng đâu biết!"

Nếu là sự thật…thì hoàn toàn khác xa với người mẹ trong tưởng tượng của cậu.

Ánh mắt Tô Tử Du ảm đạm, thực ra cậu vẫn muốn có mẹ, không phải nhà họ Tô không tốt, cũng không phải ba cậu không tốt.

Mà bởi vì, bất cứ đứa trẻ nào cũng khát khao có mẹ... Cậu mới bảy tuổi, chưa từng có mẹ.

Cậu không biết tại sao mẹ cậu lại bỏ cậu và anh trai trước cửa nhà họ Tô, mẹ cậu không thể bước vào nhà rồi nói rõ lý do ư?

Tô Tử Du nghĩ hoài không ra.

Mộc Quy Phàm nói: “Điều tra chút sẽ biết thôi.”

Anh lấy từ trong túi một chiếc túi nhựa bình thường có đựng vài sợi tóc.

"Hãy tự nhổ hai sợi tóc của con để làm xét nghiệm quan hệ mẹ con."

Tô Tử Du ngạc nhiên quá đỗi, cậu mở túi nhựa ra và nhìn thấy dòng chữ ‘café gì đó’ trên túi nhựa...

Hóa ra thực sự có một vài sợi tóc bên trong.

Cậu bối rối hỏi: "Tóc này là của ai?"

Mộc Quy Phàm “Con mẹ mày.” [1].

[1]: Ở trung, ‘của mẹ cậu’ còn hiểu là ‘con mẹ mày’.

Tô Tử Du: "..."

Sao dượng lại chửi thề?

Tô Tử Du nói: “Dượng thiếu văn minh, sao lại nói bậy, con đi nói với bà nội đây”.

Mộc Chiến Thần: "..."

Bao tuổi rồi mà còn chơi trò mách ông bà bố mẹ thế hả?

Anh cụp mi liếc Tô Tử Du một cái, nghẹn họng: "Dượng nói đây là tóc của người phụ nữ tên Diêu Thi Duyệt."

Khi anh làm gãy cổ tay cô ta, nhân lúc cô ta đau đớn nhất, anh đã nhổ vài sợi tóc trên đầu cô ta.

Có lẽ Diêu Thi Duyệt không nhận ra rằng hai sợi tóc của mình đã bị nhổ.

Tô Tử Du mở to mắt: "Wow, dượng của con thật tuyệt vời! Đến cái này mà cũng lấy được?"

Mộc Quy Phàm: “Ừm.”

Anh là ai chứ, có gì mà anh không lấy được không hả?

Tô Tử Du bỗng nhìn Mộc Quy Phàm một cách kỳ quái: "Chờ một chút, dượng biết dì ấy à? Tại sao dì ấy lại cho dượng tóc?"

Mộc Quy Phàm: “…”

Túc Bảo nhào người tới, khen ngợi: "Ba lợi hại nhất trên đời!"

Mộc Quy Phàm ôm Túc Bảo, con gái của anh là tốt nhất!

“Túc Bảo, trên đời này ngoại trừ ma quỷ ra, còn có thứ gì có thể giúp người làm việc không?” Mộc Quy Phàm kể lại chuyện vừa gặp Diêu Thi Duyệt – đương nhiên, bỏ qua chuyện vặn gãy cổ tay cô ta.

Túc Bảo suy nghĩ một chút, nhìn sang bên cạnh: "Sư phụ, trên đời này ngoại trừ quỷ ra, còn có thứ gì khác có thể giúp người làm việc không?"

Kỷ Trường nghĩ thầm, ta nghe thấy rồi đệ tử ngoan, không cần nhắc lại đâu, người khác sẽ nghi ngờ đó.

Kỷ Trường nói: "Đúng vậy, họ là Tiên Gia, bà cốt bà đồng…mà chúng ta đã đề cập trước đây. Đây không được coi là ma quỷ, nhưng có một số là âm linh. Sư phụ cũng không biết chắc lắm."

Kỷ Trường cho rằng bên Diêu Thi Duyệt có thứ gì đó luôn đi theo.

Bản thân cô ta nói rằng cô ta có thể đoán được vận mệnh...

Đầu óc Túc Bảo hoạt động rất nhanh, bé nhớ lại tất cả những gì sư phụ đã dạy trước đây rồi tự động tóm tắt lại. Sau đó bé hỏi: "Dì ấy đang nuôi một tiểu quỷ ạ?"

Đó là tất cả những gì bé có thể nghĩ tới.

Mộc Quy Phàm nói: “Chắc không đâu con.”

Nếu cô ta đang nuôi một tiểu quỷ thì ít nhiều gì anh cũng có thể cảm nhận được luồng khí lạnh lẽo, nhưng anh lại không cảm thấy gì cả.

Kỷ Trường cũng phủ nhận: “Không, nếu cô ta nuôi tiểu quỷ thì sáng nay khi nhìn thấy Diêu Thi Duyệt, sư phụ đã nhận ra rồi.”

Kỷ Trường suy nghĩ một lúc rồi nói: “Miền Nam có bà đồng bà cốt có thể bói toán và giải nạn, còn người miền Bắc lại yêu thích Xuất Mã Tiên hơn.”

Nói một cách chi tiết, Xuất Mã Tiên là sự tiếp nối của truyền thống của các vu sư, họ có thể bói toán, giải nạn, vẽ bùa và xem phong thủy. Thực ra khá giống với những gì Túc Bảo đang học bây giờ.

Túc Bảo gật đầu: "Nói vậy cũng giống con nhỉ, có điều khác ở chỗ, con chính trực ngay thẳng và lợi hại hơn họ, phải không ạ?"

Kỷ Trường: "..."

Chính trực hay không thì không biết.

Nhưng Diêm Vương thì ắt hẳn lợi hại hơn kẻ khác rồi!!!
Chương 447: Sát thủ và con chó

Nghe xong lời sư phụ nói, Túc Bảo rơi vào trầm tư: "Không phải nuôi tiểu quỷ, vậy là xuất mã tiên* sao?"

(*) Xuất mã tiên hay còn gọi là "thỉnh dã tiên" là một phương pháp dân gian, sử dụng một số loài động vật có linh tính để chữa bệnh cho người ta thông qua linh môi, thường là hồ ly, chồn, mãng xà và rắn

Kỷ Trường lắc đầu: "Chưa xác định được, xuất mã tiên không qua được Sơn Hải quan*, nếu muốn biết thứ gì đứng sau lưng Diêu Thi Duyệt thì phải đích thân qua đó xem thử."

(*) Bên TQ có truyền thuyết "xuất mã tiên không qua được Sơn Hải quan", kể rằng xuất mã tiên mặc dù là địa tiên nhưng vẫn cần phải mượn lực lượng bên ngoài để tu hành, mà tốt nhất chính là Long khí, Long mạch Đại Thanh thì lại nằm ở Đông Bắc, rời khỏi Đông Bắc sẽ ít Long khí nên lực lượng xuất mã tiên sẽ yếu dần. Sơn Hải quan chính là cửa ải ngăn cách giữa Đông Bắc và vùng đất bên trong Sơn Hải quan, ngày xưa có rất nhiều binh lính canh gác nên thường thì Xuất mã tiên sẽ không đi qua Sơn Hải quan để tránh ảnh hưởng tới việc tu hành của mình.

Túc Bảo gật đầu: "Dạ dạ dạ! Vậy sư phụ người mau đi đi."

Sư phụ bay vèo qua một cái, có là quỷ gì thì cũng không thể chạy thoát được!

Kỷ Trường bất đắc dĩ nhìn bé: "Không, là con phải tự qua đó xem thử, nếu như sư phụ làm hộ con mọi thứ, vậy sư phụ sẽ nuôi dạy ra một nhóc phế vật mất."

Túc Bảo: "Sao có thể chứ, còn lâu Túc Bảo mới bị nuôi dạy thành phế vật."

Dừng một chút, bé nhéo cái bụng tròn vo của mình, hậm hực nói: "Mà sẽ nuôi ra một quả bóng béo ú... phế vật còn lâu mới có một sư phụ lợi hại như vật, cho nên con sẽ không trở thành một phế vật đâu, sẽ chỉ trở thành một quả bóng béo ú mà thôi."

Kỷ Trường nghẹn họng, lại không phản bác được gì.

Tiểu Ngũ đang ăn cơm khô, nghe vậy ngẩng đầu: "Người béo ba phần tài, không giàu cũng trấn trạch! Cô béo một chút, phần tui thích trên người cô cũng sẽ nhiều hơn một chút! Béo lên mới tốt, béo mới đẹp, béo lên rất tuyệt vời!"

Túc Bảo: "…"

Bé không cần tuyệt vời!

Mộc Quy Phàm bỗng nhiên nói: "Đúng rồi bé ngoan, ba dẫn con tới một nơi."

Túc Bảo tò mò hỏi: "Đi đâu ạ?"

Mộc Quy Phàm nở nụ cười, ôm lấy bé đi ra ngoài: "Đi rồi sẽ biết."

Sơn trang nhà họ Mộc.

Vị đường chủ nào đó vừa làm xong nhiệm vụ trở về từ bên ngoài, toàn thân mang theo sát khí, thoang thoảng mùi máu tươi.

Trong lòng lại ôm một con chó con.

Con chó con khoảng chừng ba bốn tháng tuổi, bị một người đàn ông vạm vỡ mang theo sát khí ôm vào trong ngực, run rẩy lẩy bẩy.

Đường chủ bước vào sơn trang, đi một đoạn đường tới sau núi.

Phía sau núi có một khoảng đất trống, rộng bằng sân bóng, mọc một ít cỏ dại. Bên cạnh dựng mấy căn nhà thấp bé, bốn phía khá là quang đãng, nhưng lại có thể che gió che mưa.

Đường chủ tiện tay thả con chó xuống, gọi một người tới dẫn con chó đi.

Mộc Quy Phàm mang Túc Bảo trở về, nói: "Ba có làm một trạm nhận nuôi."

Lần trước hắn đã nhìn ra, nhóc con muốn giúp đỡ đám mèo chó hoang, nhưng sao trẻ con có thể thành lập được trạm nhận nuôi chứ.

Sơn trang của nhà họ Tô cũng rất lớn, nhưng một là bà cụ đang trồng rau trong sơn trang, tu sửa hoa viên, xa hơn một chút cũng có hàng xóm, nếu thu nhận toàn bộ chó mèo về, không khéo sẽ gây ầm ĩ đến hàng xóm.

Nếu Túc Bảo mà mang chó mèo về thật, đương nhiên người nhà họ Tô sẽ không phản đối, cũng có thể mời người về chăm sóc cho chúng nó, nhưng cá nhân Mộc Quy Phàm cảm thấy, không cần thiết phải biến nhà họ Tô thành trạm nhận nuôi.

Nhưng sơn trang nhà họ Mộc lại không giống, sơn trang nhà họ Mộc là sơn trang thật, bởi vì muốn huấn luyện nên địa bàn rất lớn, núi rừng sông nước đồng bằng đều mô phỏng theo dạng thực chiến quy mô nhỏ.

Vì thế Mộc Quy Phàm đã ra một mệnh lệnh, cứ hễ đang chấp hành nhiệm vụ ở bên ngoài mà gặp phải chó mèo hoang cần được cứu trợ, đều phải tiện tay mang về.

Trong khoảng thời gian này, các sát thủ trong sơn trang nhà họ Mộc gần như đã quen với việc cứ hễ ra ngoài là lại mang theo một con mèo hoặc là chó trở về, đối thủ đều sợ ngây người, bạn có tưởng tượng được cảnh một giây trước tên sát thủ nào đó còn đang hừng hực với mình, một giây sau lại nhặt một con mèo hoang nhét vào trong túi không?

Túc Bảo "oa" một tiếng, ngạc nhiên vui mừng nói: "Ba giỏi quá đi!"

Thấy Mộc Quy Phàm tới, mười mấy con chó sủa inh ỏi lao tới, nhưng trước khi lao tới lại phanh chân, rốt cuộc vẫn thấy kính sợ Mộc Quy Phàm, ra sức vẫy đuôi.

Túc Bảo cười ha ha: "Lắc đuôi mạnh thật đó, cái mông cũng lắc theo luôn."

Những con chó mèo hoang này không mời chuyên gia đến chăm sóc, bình thường chỉ do đường chủ với thuộc hạ trong sơn trang nhà họ Mộc chăm sóc thôi, bọn họ làm nhiệm vụ trở về rảnh rỗi sẽ tắm rửa cho chó mèo, làm cây mèo vân vân, thần kỳ nhất là trước đó có một vài người chấp hành nhiệm vụ trở về sẽ mang theo chút chướng ngại tâm lý, lúc chăm sóc cho những con chó mèo này lại như được chữa lành.

Túc Bảo nhìn một đám chó con lông xù được tắm táp sạch sẽ, không nhịn được sờ lên.

Đám chó con thử đụng vào tay Túc Bảo, lại liếc Mộc Quy Phàm một cái, thấy người đàn ông ở trước mắt này đang vui, lúc này mới dám chơi đùa với Túc Bảo.

Cả buổi chiều Túc Bảo đều chơi ở đây, bé con vừa mới chạy ra, sau lưng lập tức có một đàn chó bám theo, Túc Bảo hái hoa trên đồng cỏ, đám chó con sẽ điên cuồng chạy ở ngay bên cạnh, có con chó ngậm lá cây, ngậm cành cây về cho bé.

Còn có một con chó cỏ ngậm một hòn đá trở về đưa cho bé.

Túc Bảo nhìn thấy tảng đá, lắc đầu nói: "Không cần đá."

Nói xong ném hòn đá ra ngoài.

Chó cỏ lập tức lao đi, lại nhặt hòn đá kia về, ném hòn đá dính nước miếng đến trước mặt Túc Bảo.

Túc Bảo sửng sốt.

Chó cỏ nhìn hòn đá, lại nhìn Túc Bảo, ý bảo bé ném tiếp đi.

Túc Bảo nhặt hòn đá lên, lại ném ra ngoài.

Chó cỏ chạy rất nhanh, thoáng cái đã nhặt hòn đá trở về, lại đặt ở bên chân bé.

Lần này hòn đá càng ướt hơn, toàn là nước miếng của nó.

Túc Bảo ghét bỏ: "Eo, tui không muốn chơi đá nữa đâu."

Chó cỏ đi một vòng tại chỗ, nhìn bé, lại nhìn hòn đá, giống như đang nói: Không, cô muốn chơi!

Túc Bảo nói: "Được rồi… Vậy ném lại lần nữa đi."

Nói xong ném hòn đá ra ngoài.

Con chó lại nhặt về, ném ở bên chân Túc Bảo, thấy Túc Bảo thật sự không chơi với mình nữa, nó gấp đến độ lại ngậm hòn đá lên, cuộn đầu lưỡi rồi ném ra ngoài, kết quả đập một phát vào trán Túc Bảo.

Nó không cố ý, nhưng trán Túc Bảo đã bị đập đỏ, bé a lên một tiếng.

Chó cỏ lập tức ngồi xuống, muốn liếm trán của bé nhưng lại không dám, gấp đến độ không biết phải làm sao.

Mộc Quy Phàm đang đứng một bên nói gì đó với thuộc hạ, nghe thấy tiếng lập tức chạy tới: "Làm sao vậy?"

Túc Bảo ôm trán, chỉ vào chó cỏ: "Nó lấy đá đập con."

Chó cỏ: "!!!" Không, nó không có…

Thấy Mộc Quy Phàm nhìn về phía mình, nó lập tức nhanh chân chạy như điên.

Mộc Quy Phàm buồn cười không thôi, ôm Túc Bảo lên nhìn một chút, cũng may, hòn đá kia nhỏ nên chỉ làm trán bé hơi đỏ với xanh một chút.

Ầy, chắc không sao đâu... Mộc Quy Phàm nghĩ.

"Đi thôi, ba đưa con đi rửa sạch, sau đó đi đón chó săn xuất viện. Còn nhớ con chó săn kia không?"

Con chó săn đã bị Bạch San San và trợ lý cho uống bả chuột vì để quay video.

Túc Bảo gật đầu: "Dạ, nhớ!"

Sau khi rửa mặt cho Túc Bảo, Mộc Quy Phàm mang theo bé trở về.

Sau sự kiện phòng làm việc của Ngô Lương mượn cớ cứu trợ chó mèo, thật ra sau lưng lại mua bán máu chó mèo vào khoảng thời gian trước, nền tảng video ngắn đã tiến hành rà quét một loạt.

Nghiêm khắc điều tra các video liên quan, hơn nữa cư dân mạng đã tự động tổ chức tiến hành duy trì trật tự, một khi phát hiện có người cứu trợ chó mèo nhưng lại không thấy bóng dáng chó mèo, hoặc là nơi cứu trợ chó mèo không khớp với trạm nhận nuôi, sẽ lập tức gửi đi kiểm tra báo cáo.

Loại giao dịch ác độc này quả thật đã giảm hẳn, nhưng lại xuất hiện một đám blogger lấy danh nghĩa cứu trợ, nhân sự kiện lần này hút một đợt lưu lượng, có đôi khi cũng không thể không bội phục "tài năng" của bọn họ, cũng may mặc dù đám người đó có mục đích thương mại nhưng ít nhiều cũng có giúp đỡ việc cứu trợ chó mèo hoang, ít nhất không phải giết hại, hơi không thích hợp một chút thôi đã bị cư dân mạng nhìn thấu rồi, làm gì có ai dám mạo hiểm nữa chứ.

"Như vậy cũng xem như giúp được chó mèo ạ?" Túc Bảo hỏi.

Mộc Quy Phàm gật đầu: "Ừ."

Trong quá khứ hắn cũng là một người lạnh lùng, thế giới này chỉ cho hắn sự ràng buộc đối với non sông, không có tình thân và tình yêu.

Nhưng hôm nay, thế giới này đã mang đến sự dịu dàng, vậy nên hắn bằng lòng canh giữ vì bé ngoan của mình.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom