• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm (7 Viewers)

  • Chương 440-441

Chương 440: Sư phụ, con không còn sạch sẽ nữa rồi!

"Nhà ta cũng khó khăn, vì giúp cô ấy mà nhà bọn ta đã cãi nhau rất nhiều lần, nhưng nói không thẹn với lòng, ta quả thật đã đối xử với cô ấy rất tốt! Người ta thấy cô ấy như vậy cũng không dám tới gần cô ấy."

Tô Tử Du: "Vậy ngươi còn xen vào chuyện của người ta làm gì? Chẳng lẽ muốn người ta cứ tiếp tục ăn rau dại, dựa vào sự bố thí của các ngươi mà sống cả đời à?"

Quỷ đạo đức giả lắc đầu: "Ta giúp được cái gì thì đều sẽ giúp, nhà cô ấy nấu rau dại ta còn cho cô ấy mượn xì dầu, cũng không bắt cô ấy phải trả lại."

"Mẹ chồng cô ấy cứ hễ gặp ta là lại khen ta tốt bụng, vẫn luôn cảm kích ta."

Người trong thôn cũng nói nó tốt bụng, tiếng lành của nó đã truyền ra khắp chốn.

Người khác vừa nói Triệu gia ở thôn Điệt Tử Cẩu đã ngộ đạo, đúng là người tốt mà! Cứu tế sáu người cô nhi quả mẫu, còn nuôi bọn họ nữa!

Người trong thôn đối xử với nhà bọn họ rất tốt, biết nhà bọn họ tâm thiện, làm cái gì cũng sẽ giúp đỡ một chút, vợ của nó đi ra ngoài một vòng cũng có thể cầm về một chút rau cỏ.

Cho nên sao nó lại hại cô ấy được, nếu muốn hại cô ấy thật, sao người khác lại có thể khen hắn tử tế lương thiện chứ.

"Ta còn nhờ người tìm việc cho cô ấy, tuy rằng không tìm được, nhưng ta vẫn luôn hỏi thăm, đi ra ngoài hỏi ai cũng biết. Ngược lại là cô ấy, vẫn có thái độ không tốt đối với ta, hầy."

Quỷ đào hoa nghe xong cảm thấy nghẹn một cục tức, rốt cuộc cũng biết vì sao nó lại bị gọi là quỷ đạo đức giả mà không phải là quỷ nhiều chuyện rồi, thì ra là vì cái danh tử tế lương thiện đó.

Người khác không biết còn tưởng rằng cả nhà Thúy Hoa là do nhà bọn họ nuôi, nó còn tìm việc làm cho người ta nữa.

Quỷ đạo đức giả hưởng thụ việc được người khác khen ngợi, dùng cả nhà Thúy Hoa để đạt được danh tiếng tốt đẹp của mình!

Quỷ xui xẻo trừng mắt, hỏi: "Sau đó thì sao, sao ngươi lại chết?"

Sắc mặt của quỷ đạo đức giả trầm xuống, nói ra: "Cô ta không nghe ta khuyên bảo, nhất quyết đòi đi ra ngoài, ta vì muốn tốt cho cô ấy nên ta đã nói cô ấy hai câu..."

"Ai biết lúc ta xoay người đi thì cô ấy lại cầm búa đập chết ta từ sau lưng!"

Tô Tử Du há to miệng, hỏi: "Ngươi đã nói gì với dì Thúy Hoa?"

Quỷ đạo đức giả ngượng ngùng nói: "Nói cô ấy muốn làm mấy ả đàn bà chỉ mặc mình đồ lót cho người khác ngắm giống như trên lịch à?.."

"Ờm... Chỉ ước được cho người khác xem hết, có cần mặt mũi nữa hay không."

Quỷ nhu nhược cười lạnh: "Đáng đời, nên đập thêm hai búa nữa!"

Bị câm nên dù khổ trong lòng cũng không nói ra được thành lời, khổ ở trong lòng nhưng không ai biết cả.

Con còn thơ dại nên chưa hiểu chuyện, mẹ chồng thì chỉ ước cô ấy sẽ ở lại, vừa ăn bám cô ấy còn vừa nói xấu cô ấy với người khác, trái lại cứ luôn khen ngợi Triệu Đương Không.

Triệu Đương Không lần nào cũng ngăn cản hy vọng của cô ấy đối với cuộc sống, còn dám nói cô ấy không biết xấu hổ.

Nhẫn nhịn lâu như vậy rồi, đương nhiên Thúy Hoa phải bộc phát.

Triệu Đương Không đáng đời!

Quỷ đạo đức giả tiếp tục nói: "Hôm đó trong nhà không có ai, tất cả đều đi làm hết, cô ấy giết ta xong rồi còn nhét ta vào lò, một mồi lửa thiêu ta thành tro."

"Quả phụ kia thiêu cháy ta thì cũng thôi, còn rải tro cốt của ta vào góc tường nhà xí!"

Mọi người trở về thì chỉ còn thấy một vũng máu, còn có mấy khối xương vẫn chưa cháy hết!

Hỏi cô ấy thi thể đâu rồi, cô ấy cũng không nói gì!

Người khác hỏi vì sao cô ấy lại giết chết nó, cô ấy ú ớ với gương mặt kích động, hơi kéo quần áo ra, vu hãm nó cưỡng gian cô ấy!

Tất cả danh tiếng tốt đẹp của nó, đã bị hủy hoại toàn bộ chỉ trong chớp mắt!

Quỷ đạo đức giả tức giận nói: "Người trong thôn đều nói, bảo sao ta lại chịu thu nhận mẹ con bọn họ, thì ra là bởi vì có mưu đồ đen tối! Còn nói nếu đối xử tốt với mẹ con bọn họ thì sao lại để cho bọn họ ở chuồng heo!"

"Những người đó thật quá đáng, sao lúc trước lại không nói như vậy đó? Quả phụ kia vu oan ta xong bọn họ tin luôn, còn bịa đặt ta tệ hại như vậy nữa!"

Nó oán hận, nó cảm thấy khi mình còn sống đã làm người tốt nửa đời người, vốn nên được người người tôn trọng kính yêu mới đúng, già rồi cũng phải là bậc đức cao vọng trọng.

Cô ấy lại hủy hoại thanh danh của nó, rải nó trong nhà xí!

Khi đó nhà xí cực kỳ hôi thối! Chất thải cũng không được xử lý nên dưới hố toàn là giòi bọ.

Cả ngày lẫn đêm nó đều phải ngửi mùi hôi thối của nhà xí, sau khi chết không chỉ có thanh danh thối mà ngay cả tro cốt cũng thối luôn.

Nó hận!

Lũ quỷ lặng lẽ cách xa nó một chút.

Vừa rồi không thấy thế nào, hiện giờ lại cảm thấy bên người giống như có một đống phân vậy đó...

Quỷ xui xẻo: "Ui~ đi đây đi đây!"

Dì xấu xí: "Đừng thu loại quỷ này vào hồ lô linh hồn lô nha..."

Quỷ đào hoa: "Tiêu diệt thẳng luôn đi, ta thấy hồ lô linh hồn sắp thăng cấp rồi, mỗi lần hấp thu sát khí của ác quỷ, bên trong sẽ rộng ra gấp đôi... Vừa hay dạo gần đây ta cũng định trồng ít đồ ở bên trong."

Quỷ đạo đức giả: "?"

Chờ một chút, không phải chứ, không thu thì sẽ tiêu diệt ư?

Nó theo bản năng nhìn thoáng qua hồ lô linh hồn mà bọn họ đang nhắc đến.

Hồ lô linh hồn áp chế một loại xao động làm nó cảm thấy bất an, giống như có thể nuốt chửng nó trong một ngụm, từ đó về sau nó sẽ hồn phi phách tán không còn tồn tại nữa...

Quỷ đạo đức giả lập tức nhào xuống dưới chân Túc Bảo, ôm chân bé tha thiết hô to: "Đừng thu ta! Ta, ta sẽ làm chó săn cho ngươi! ngươi bắt ta làm gì cũng được, xông pha khói lửa muôn lần chết cũng không chối từ!"

Lũ quỷ "..."

Túc Bảo vội vàng rút chân ra, gào rống một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên vẻ hoảng hốt lo sợ: "Sư phụ! Con không còn sạch sẽ nữa rồi! Trên người con toàn là phân!"

Quỷ đạo đức giả: "…"

Khóe miệng Kỷ Trường giật giật.
Chương 441: Dì?

Túc Bảo kêu to rồi vào nhà tắm, bé ồn ào tắm rửa, ở bên ngoài cũng ngửi được mùi tươi mát của sữa tắm.

Quỷ nhu nhược bật cười lắc đầu, nó túm lấy quỷ giả dối: “Đi thôi, quan sát một tháng, vô dụng thì cho hồ lô linh hồn ăn.”

Quỷ đào hoa tránh ra xa: “Ngươi không sợ mùi thối của nó à!”

Bây giờ thấy quỷ giả dối đều có cảm giác trên người nó đều là giòi.

Quỷ nhu nhược không nói gì.

Đương nhiên chê rồi.

Nhưng vì không muốn bảo bối đụng vào quỷ giả dối nên nó chỉ có thể làm thay mà thôi.

Quỷ giả dối khóc: “Tất cả mọi người đều là ác quỷ, đây không phải là đang tàn sát đồng loại sao?”

Quỷ nhu nhược mỉm cười: “Chúng ta không giống, chúng ta không cùng một loại với ngươi.”

Quỷ nhu nhược kéo nó vào hồ lô linh hồn.

Bên trong hồ lô linh hồn còn có nơi giam giữ, chúng nó gọi là phòng quan sát.

Bây giờ nữ quỷ mặc áo cưới cũng đang còn trong đó… Mặc dù đã cùng đánh mạt chược với nhau nhưng lúc ra ngoài chúng nó vẫn sợ quỷ áo cưới và quỷ đầu trọc nam kia có âm mưu nham hiểm gì đó, cho nên vẫn tạm thời giam giữ.

Nữ quỷ áo cưới ngột ngạt muốn chết rồi!

“Thả nô gia ra ngoài, nô gia còn muốn đấu địa chủ!” Nó tội nghiệp nói: “Nô gia đầu hàng, không có suy nghĩ gì khác, cầu xin các ngươi tin ta!”

Sau đó nó thấy quỷ giả dối bị nhốt vào.

“…”

Túc Bảo bước ra với mái tóc ướt, bé bọc bản thân lại bằng một chiếc khăn tắm mềm mại, mắt nhìn xung quanh.

Sau khi không thấy ai, bé nhanh chóng chạy đi mặc quần áo.

Lúc này Tô Tử Du mới gõ cửa vào nói: “Em gái, em xong chưa? Đi ăn gì rồi đón anh hai nha!”

Theo lời quỷ giả dối thì bây giờ đã gần chín giờ.

Thật ra bà cụ Tô muốn đến xem thử, nhưng không hiểu sao lại âm thầm rời đi.

Túc Bảo cầm khăn tắm xoa tóc lung mái tóc: “Rất nhanh sẽ xong nha~”

Tô Tử Du đi vào thấy cô bé đang xoa tóc lung tung, mái tóc nhanh chóng biến thành ổ gà.

Cậu bé nhịn cười, chạy đến cầm khăn tắm: “Để anh giúp em!”

Tiểu Tử Du rón rén giúp cô bé lau khô nước trên tóc rồi cầm máy sấy hong khô tóc cho bé.

Lúc Tô Nhất Trần đẩy cửa đi vào thì thấy Tô Tử Du trán đầy mồ hôi nắm lấy tóc Túc Bảo, tay còn lại vụng về cầm máy sấy.

“Chờ chút, sắp xong rồi!”

Trong mắt cậu bé hiện lên sự lo lắng, muốn nhanh chóng thổi khô tóc nhưng lại sợ làm đau Túc Bảo, bàn tay nho nhỏ ra vẻ học theo Tony ở tiệm làm tóc, hơi run, thỉnh thoảng còn vò đầu Túc Bảo một cái.

Túc Bảo ngồi yên trên mặt đất, bé ngẩng đầu dặn: “Anh, anh chậm chút nha.”

“Đừng giật tóc em, em không muốn trọc như chị Hàm Hàm đâu.”

Tô Nhất Trần nhịn không được mà bật cười thành tiếng, hình ảnh này thật ấm áp.

Ánh mắt Túc Bảo sáng lên, bé lập tức quay đầu lại nhìn: “Cậu cả!”

Cậu cả về rồi!

Túc Bảo lập tức đứng lên chạy tới.

Tô Tử Du hoảng sợ, cậu bé lập tức chạy theo, máy sấy cũng nhổ luôn ra.

Túc Bảo chạy phía trước, Tô Tử Du cầm một nhúm tóc của cô bé đuổi theo phía sau, đằng sau là máy sấy bị kéo lê theo, vừa chạy vừa nói to: “Chờ chút! Chờ chút!”

Túc Bảo nhào vào lòng Tô Nhất Trần, Tô Tử Du cũng không phanh lại kịp.

Tô Nhất Trần ôm cả hai đứa bé vào lòng, cạn lời nói: “Bỏ tóc em gái con ra đã.”

Sao lại ngốc như vậy chứ, còn không biết đường buông ra sao?

Lúc này Tô Tử Du mới phản ứng được, cậu bé vội vàng buông ra.

Ồ, bố già nhà mình cũng ôm cậu rồi? Không ngờ bố lại dịu dàng với cậu như vậy đấy?

Cậu bé đang suy nghĩ thì Tô Nhất Trần đã buông cậu ra, Tô Tử Du rơi thẳng xuống dưới.

“…”

Cũng may chân cậu bé dài nên lập tức tiếp đất, chỉ thấy bố cậu bé cưng chiều ôm em gái đi.

Tô Tử Du đứng ở sau hỏi nhỏ: “Mình là con ruột sao?”

“Đây là bố ruột sao?”

Sau khi xuống tầng ăn cơm, Tô Nhất Trần đưa Túc Bảo và Tô Tử Du ra ngoài, Tô Tử Lâm đến bệnh viện trước, chú Niếp cầm hộp cơm đi phía sau.

Lúc này, trong phòng bệnh tư nhân của Tô Tử Tích.

Tô Tử Tích ngồi trên giường bệnh, lúc này trên khuôn mặt đẹp trai của nam sinh lại mang vẻ mặt oán giận.

Đã bảy ngày rồi em gái không đến thăm cậu.

Thứ hai đến thứ sáu phải đi nhà trẻ, chuyện này có thể hiểu được.

Nhưng thứ bảy chủ nhật cô bé cũng không đến.

Hôm nay là thứ hai, chắc chắn mọi người đều đi học, sẽ không đến đón cậu bé.

Không vui chút nào!

Lúc này một bác sĩ nữ đẩy cửa bước vào xem cậu, cười nói: “Soái ca nhỏ, hôm nay sẽ xuất viện, cô kiểm tra lại cho cháu một lần nữa nha.”

Tô Tử Tích nhíu mày nhìn cô ta: “Cô là ai, bác sĩ Lý đâu?”

Bác sĩ nữa vừa lấy ống nghe bệnh ra vừa nói: “Bác sĩ Lý đi phẫu thuật, nói cô giúp cháu xử lí giấy tờ xuất viện. Nào! Duỗi tay ra cho cô kiểm tra chút.”

Tô Tử Tích: “…”

Cậu không thích bác sĩ nữ này.

Không còn cách nào khác, cậu bé vươn tay ra, không nhịn được mà xoay đầu, ánh mắt nhìn về cổ tay bác sĩ nữ này.

Cô ta đeo một cái đồng hồ, rất nổi bật, chủ yếu vì đây là đồng hồ nam.

Tô Tử Tích thắc mắc, cậu bé luôn cảm thấy mình đã từng thấy qua chiếc đồng hồ này ở đâu đó…

Sau khi bác sĩ nữ kia kiểm tra xong thì rời đi, nhưng lúc ra ngoài hơi dừng lại một chút, mắt sáng lên, kèm theo đó là sự kích động.

Hôm nay chắc có thể nhìn thấy người kia! Đó chính là tổng giám đốc Tô của tập đoàn Tô thị…

Lúc Túc Bảo đến bệnh viện đã thấy Tô Tử Tích chán nản nằm lì trên giường.

“Cuối cùng mọi người cũng nhớ đến anh!” Cậu hừ lạnh nghiêng đầu che giấu sự vui vẻ trong mắt.

Túc Bảo ghé đầu sang: “Anh Tử Tích, anh tức giận sao?”

Tô Tử Tích mím môi, lâu như vậy mà cũng không đến thăm cậu.

Ở nhà trẻ một tuần rồi đến cuối tuần.

Thứ hai đến thứ sáu có thể hiểu, thứ bảy chủ nhật thì sao?

Đều không đến gặp cậu!

Chẳng lẽ cậu không quan trọng đến vậy sao?

Túc Bảo duỗi tay ra xoa đầu cậu, mềm mại an ủi: “Được rồi được rồi, không phải em tới rồi sao?”

Tô Tử Tích hừ lạnh một tiếng: “Đến… đến tay không sao?”

Túc Bảo lập tức sờ túi, không có kẹo.

Vay quỷ một cái đi!

Túc Bảo động đậy ngón tay, bên cạnh hồ lô linh hồn lập tức xuất hiện một viên kẹo.

“A, cho anh.”

Lúc này Tô Tử Tích mới hừ một tiếng: “Miễn cưỡng tha thứ cho em nha… Ơ, sao cái kẹo này lại bị bóc rồi?”

Túc Bảo: “…”

Quỷ xui xẻo thò đầu ra tìm kẹo: “…”

Mẹ ơi, bỏ mồm rồi cũng còn có người tranh?

Túc Bảo căn bản không dám nói cho anh Tử Tích biết viên kẹo này đã bị quỷ xui xẻo liếm qua, bé trơ mắt nhìn anh mình, trong lòng mặc niệm không bẩn không bẩn, quỷ ăn không tính là ăn, không bẩn…

Tô Tử Tích thấy Túc Bảo nhìn mình thì kì lạ hỏi: “Sao vậy?”

Hôm nay được xuất viện, cảm giác như kẹo trong miệng ngọt hơn nhiều.

Túc Bảo lắc mạnh đầu, khuôn mặt nhỏ lắc đến mức xuất hiện ảo ảnh: “Không, không có gì!”

Được rồi, không nói cho anh biết.

Bố nói, đôi khi phải nói lời nói dối có ý tốt, không sao, không liên quan đến trẻ con!

Tô Tử Lâm làm xong thủ tục xuất viện quay về, phía sau anh còn có một bác sĩ nữ đi cùng.

Bác sĩ nữa vừa đi vừa kéo tay áo lên nói: “Không có vấn đề gì khác, nhưng vì sức khỏe của Tô tiểu thiếu gia, tôi lại kiểm tra thêm cho cậu bé lần nữa.”

Tô Tử Lâm im lặng gật đầu, không có ý kiến.

Bệnh viện tư nhân tốt ở chỗ cho dù là phòng bệnh cũng là phòng bệnh vô cùng xa hoa, bên trong có sopha, còn có cả bàn làm việc, bên cạnh còn có một căn phòng cho người thân chăm bệnh nhân ở.

Tô Nhất Trần ngồi trên sopha, hai chân vắt chéo nhau, đang xem tài liệu trong điện thoại.

Lúc này nghe tiếng có người vào thì theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn qua.

Anh đột nhiên nhíu mày.

Bác sĩ nữ đang giơ ống nghe bệnh lên.

Đồng hồ trên cổ tay cô ta… Đúng là chiếc đồng hồ anh làm rơi tám năm trước!

Thời gian đã qua quá lâu, lâu đến mức anh gần quên đi dáng vẻ của người phụ nữ kia.

Mười năm trước, người phụ nữ kia bỏ trốn, nhưng mười tháng sau lại đặt một bé trai trước cổng nhà họ Tô!

Tám năm trước, người phụ nữ kia lại lặp lại chiêu cũ, lại đặt Tô Tử Du xuống trước cửa nhà họ Tô.

Anh cũng không biết cô ta muốn làm gì?

Anh không gặp cô ta lần nào, cũng không tra ra được cô ta là ai, thứ duy nhất trên người anh bị lấy đi chính là một chiếc đồng hồ nam đen.

Vẻ mặt Tô Nhất Trần lạnh như băng, anh lạnh lùng nhìn bác sĩ nữ kia.

“Cô là ai?”
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom