• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm (14 Viewers)

  • Chương 384-385

Chương 384: Đòn tấn công chính xác của Mộc đạo sĩ

Túc Bảo không biết ác quỷ trong hồ lô linh hồn đang đánh mạt chược, người nào thua sẽ mất một viên kẹo.

Quỷ xui xẻo đã thua mất mười viên, thậm chí còn nợ mấy viên… Trên mặt dán bao nhiêu hóa đơn thì chính là nợ bấy nhiêu viên kẹo.

Sau khi bị Túc Bảo đột nhiên kéo ra, nó chớp mắt một cái rồi quăng mạt chược trong tay đi, vô cùng vui vẻ tích cực hỏi: “Túc Bảo, sao vậy? Có nhiệm vụ sao? Ta đi ta đi!”

Bầy quỷ cạn lời, đây không phải là chơi xấu sao? Bọn họ còn đang muốn dựa vào quỷ xui xẻo để phát tài đấy!

Túc Bảo chỉ vào màn hình hỏi: “Người hôm nay chạy trốn là hắn sao?”

Quỷ xui xẻo lại gần, nó ghé sát vào đỉnh đầu Mộc Quy Phàm.

“Đúng đúng, chính là hắn!” Nó lập tức nói: “Tên nhóc này có chút tài năng, vung giấy vàng là có thể biến thành người giấy, không biết hắn làm kiểu gì.”

Quỷ xui xẻo vô cùng tích cực, nó nhanh chóng thuật lại chuyện xảy ra lúc đó, sau đó hưng phấn xoa tay: “Bảo~ nhiệm vụ lần này có thưởng gì không?”

Nó vừa dứt lời đã bị quỷ đào hoa mắng: “Có còn mặt mũi nữa không vậy? Trả lời một câu mà ngươi đã đòi thưởng rồi!”

Quỷ xui xẻo đang định nói gì đó thì đột nhiên một nắm đấm vung mạnh về phía nó!

Quỷ xui xẻo thảm thiết kêu lên một tiếng bay ra ngoài…

Mộc Quy Phàm thu nắm đấm về, sát khí lạnh lẽo trong mắt vẫn không biến mặt, vẻ mặt lạnh như băng.

“Cmn?” Quỷ xui xẻo ngẩn người.

Chuyện gì thế này, nó bị một người phàm đánh bay? Chuyện này không khoa học!

Quỷ đào hoa há to miệng, sững sờ nói: “…Ra đòn rất chuẩn! Sao hắn làm được vậy? Thật đẹp trai!”

Hai mắt nó sáng lên nhìn về phía Mộc Quy Phàm, tay ôm lấy ngực, vẻ mặt ngây ngốc.

Quỷ nhu nhược lặng lẽ lùi về sau hai bước.

Túc Bảo đang ngẩn ra cũng hoàn hồn, bé sợ hãi nói: “Oa oa, ba thật lợi hại!”

Mộc Quy Phàm nghĩ rằng bé sẽ hỏi vì sao anh có thể đánh được quỷ.

Không ngờ cái gì bé cũng không hỏi, khuôn mặt nhỏ bừng sáng, không che giấu sự sùng bái chút nào.

Mộc Quy Phàm véo nhẹ khuôn mặt tròn trịa của cô bé, nhẹ nhàng nói: “Đương nhiên, ba không thể khiến bé cưng mất mặt được.”

Túc Bảo không nhịn được mà ôm mặt Mộc Quy Phàm hôn một cái lên má anh.

Chuyện này làm quỷ đào hoa hâm mộ đến hỏng người rồi!

Mộc Quy Phàm mỉm cười nói: “Con về phòng chơi một lúc, nửa tiếng sau ba sẽ bắt người con đến cho con.”

Túc Bảo gật đầu: “Vâng vâng! Ba cố lên~”

Đứa nhỏ nhanh chóng bò ra khỏi lòng Mộc Quy Phàm, bé còn vô cùng hiểu chuyện mà đóng cửa phòng lại cho anh, lúc đi không quên giục: “Anh Phan, chị đào hoa, đi nào đi nào!”

Quỷ xui xẻo đứng lên hét: “Ta đây ta đây!”

Đúng lúc này Túc Bảo đóng cửa lại một cái rầm.

Quỷ xui xẻo: “…”

Nó oán hận xuyên qua cửa thì thấy Túc Bảo đang chuẩn bị mở cửa lần nữa, thấy nó đi ra mới dừng động tác, bé áy náy nói: “Thật xin lỗi, ta quên ngươi mất!”

Quỷ xui xẻo nhân cơ hội dọa dẫm: “Ta đau lòng, cho ta kẹo.”

Túc Bảo sờ túi trái, không có gì.

Bé lại sờ sang túi phải… Đưa viên kẹo đã giấu kĩ cho nó.

Hai mắt quỷ xui xẻo sáng lên, nó lập tức lao đến.

“A, cho ngươi!” Túc Bảo sợ nắm đấm của ba mình làm con quỷ này bị ngốc: “Sau này đừng có ngồi lên đầu ba ta nữa nha!”

Sẽ bị đánh đó.

Ba bây giờ rất lợi hại, ba là một đạo sĩ rồi!

Quỷ xui xẻo vui mừng cầm kẹo nói: “Ừm ừm, lần sau nhất định ta sẽ cách hắn thật xa!”

Sự không vui khi mới bị đánh đã tan thành mây khói khi cầm được viên kẹo này.

Nhưng…

Đường trong tay nó còn chưa kịp ấm lên đã bị quỷ đào hoa cướp mất!

Quỷ xui xẻo tức giận: “Ngươi là đồ ăn cướp!”

Quỷ đào hoa nắm hóa đơn trong tay, vẻ mặt khinh thường: “Quên ban nãy ngươi nợ ta mấy viên kẹo rồi sao? Trả viên này còn thiếu ba viên nữa đấy.”

Nói xong tung tăng bay vào hồ lô.

Quỷ nhu nhược vỗ vai nó, nhắc nhở: “Ngươi cũng nợ ta ba viên.”

Quỷ xui xẻo: “…”

Đột nhiên thành quỷ mắc nợ.

Túc Bảo chạy chậm về phòng, trong miệng không ngừng nói: “Tiểu Ngũ, Tiểu Ngũ, cô ở đâu rồi?”

Thật kì lạ, hôm nay lúc bé về cũng không thấy Tiểu Ngũ.

Cũng không thấy Huyền Linh.

Chẳng lẽ… Tiểu Ngũ dọa Huyền Linh chạy rồi sao?

Túc Bảo vừa nghĩ đến đây đã thấy Huyền Linh và Tiểu Ngũ đang mắt to mắt nhỏ trừng nhau trên bệ cửa sổ.

“ y… Hai đứa làm gì thế?” Túc Bảo dựa vào bệ cửa sổ tò mò nhìn chúng nó.

Cánh Tiểu Ngũ run rẩy.

“Tê tê!” Tiểu Ngũ kêu to.

Túc Bảo đưa tay giữ lấy mỏ nói: “Không thể nói tục đâu! Thế là không văn minh!”

Hai mắt Tiểu Ngũ rưng rưng, giọng nói có chút rên rỉ: “Tê, thật là tê, chân tê…”

Nó ngồi xổm từ nãy đến giờ rồi!

Túc Bảo: “…”

Cô bé nhìn Tiểu Ngũ bằng ánh mắt kì lạ rồi lại nhìn Huyền Linh.

Vì sao chân lại tê?

Hóa ra hai đứa này đã ngồi xổm cả một ngày.

Huyền Linh còn đỡ, mèo có bản năng đi săn, có đôi khi ngồi chờ con mồi mà ngồi im một chỗ không nhúc nhích cả một buổi, đây là chuyện bình thường.

Còn Tiểu Ngũ thì thảm rồi.

Khi con người thả lỏng thì phần cơ bắp tay cũng thả lỏng, nhưng khi chim vào trạng thái thả lỏng thì phần cơ ở móng vuốt lại ở trạng thái cuộn chặt.

Nói cách khác, móng vuốt của chim phải nắm vào đồ vật có hình dạng của nhánh cây thì mới gọi là nghỉ ngơi, lúc ngủ cũng phải luôn quắp vào cành cây mới dễ chịu như con người nằm trên giường.

Còn kiểu đứng trên bệ cửa sổ này tương đương với tư thế đứng hành quân trong huấn luyện quân sự cả một ngày, không tê mới là lạ.

Tiểu Ngũ bi phẫn kêu ta: “Cái *! Thật cảm ơn quá mà! Thật bái phục lão Lục này!”

Túc Bảo không hiểu gì, bé chỉ biết thật lợi hại, mặc dù không hiểu hai con vật này đang chơi trò gì nhưng cô bé vẫn bế Tiểu Ngũ xuống.

Cơ thể Tiểu Ngũ thả lỏng, nó ngã bịch xuống lòng bàn tay Túc Bảo.

Huyền Linh nhảy xuống khỏi bệ cửa sổ, nó meo meo cọ cọ vào chân Túc Bảo, âm thanh vừa mềm mại vừa êm tai, giống như đang làm nũng vậy.

Túc Bảo hỏi: “Em chưa ăn cơm sao? Vừa rồi bà ngoại làm cho em cơm cá tuyết đó nhưng không thấy em đâu!”

Lỗ tai Huyền Linh dựng lên.

Cá tuyết?

Nó lập tức chạy ra ngoài.

Ngồi xổm cả ngày nó đã rất đói rồi, thiếu chút nữa nó không nhịn được mà ăn luôn Tiểu Ngũ.

Tiểu Ngũ run rẩy đứng trên nhánh cây của mình, mặt chim đần thối.

Túc Bảo ngồi xổm bên cạnh nó hỏi: “Tiểu Ngũ, cô không đói bụng sao? Cô ăn gì chưa?”

Tiểu Ngũ lại nhắc lại: “Tê, tê!”

Nó muốn từ từ.

Túc Bảo thấy dáng vẻ run rẩy không ngừng của nó thì cầm một nắm thóc lên để trong lòng bàn tay để Tiểu Ngũ ăn.

Tiểu Ngũ vừa run rẩy vừa mổ thóc ăn.

Sau này nó không tiếp tục so tư thế hành quân với con mèo chết tiệt kia nữa đâu!

Nó phải bay lên cây, cho con mèo kia chịu chết!

Túc Bảo vừa cho Tiểu Ngũ ăn thì nghe thấy tiếng gõ cửa phòng, Tô Dĩnh Nhạc bước vào.

“Cậu ba?” Túc Bảo thắc mắc: “Sao thế ạ?”

Tô Dĩnh Nhạc đã tắm rửa chuyển sang đồ ở nhà, không ai thấy sau cổ anh có một ấn kí người giấy mờ mờ…

Mắt anh hiện lên một tia sáng xanh nhưng nhanh chóng biến mất.

Tay Tô Dĩnh Nhạc cầm một cốc nước trái cây, dịu dàng nói: “Bà ngoại làm cho con một cốc nước trái cây, cậu ba mang lên cho con.”

Anh đặt nước trái cây lên bàn.
Chương 385: Cậu ba "vắt cổ chày ra nước"?

Túc Bảo vui vẻ chạy từng bước nhỏ lại gần, mặc dù bụng của bé đã no đến hơi căng rồi, nhưng uống thêm ly nước trái cây nữa chắc cũng không sao.

Tô Dĩnh Nhạc nhìn bé uống nước trái cây ừng ực, dáng vẻ chuyên chú cầm ly nước thật sự rất giống với Ngọc Nhi hồi nhỏ.

Anh ngồi một bên, khó hiểu hỏi: "Túc Bảo à, trên đời này thật sự có nhiều quỷ như vậy sao?"

Ngày mười bốn tháng bảy, anh gặp lại người em gái Tô Cẩm Ngọc đã chết của mình. Cô và hắn tâm sự với nhau hồi lâu, nhưng còn chưa đến được nửa đêm đã phải trơ mắt nhìn cô từ từ biến mất…

Hồi đó, anh cảm thấy, chỉ cần được nhìn thấy em gái, dù thế giới quan có vỡ nát cũng chẳng sao, thậm chí, mấy hôm nay, cứ lúc nào rảnh là anh lại điên cuồng tìm đọc những quyển sách nói về huyền học.

Nhưng cuộc sống cứ thế trôi qua, ngày nào anh cũng bay trên bầu trời cách mặt đất mười nghìn mét, cảnh tượng hôm mười bốn tháng bảy đó càng khiến anh thấy hoảng, thậm chí ngày sau anh cứ nghi răng đó chỉ là một giấc mơ.

Tới tận hôm nay…

Hệt như những giấc mộng lúc trước bỗng chốc hóa thành sự thật.

Túc Bảo trả lời: "Trên đời này quỷ nhiều giống như người vậy á, nhưng quỷ ở nhân gian thì không nhiều tới thế đâu ạ."

Tô Dĩnh Nhạc hiếu học hỏi: "Thế sau khi người chết đầu thai thì còn tìm lại được người đó nữa không?"

Túc Bảo bưng ly, hút một ngụm nước trái cây, sau đó lắc đầu như một bà cụ non: "Chàng trai trẻ à… cậu nghĩ dễ quá rồi! Su phụ bảo trên đời này có nhiều người lắm, tìm không nổi đâu."

Tô Dĩnh Nhạc khó tránh khỏi cảm thấy hơi mất mát. Anh ngồi ngẩn ngơ trên ghế, biểu cảm trông có vẻ không ổn lắm.

Bây giờ Túc Bảo giỏi lắm rồi đó nha, đã học được cách giữ bình tĩnh rồi đó. Bé bưng ly nước trái cây, uống hết, rồi nhẹ nhàng đặt ly xuống bàn…

Không khí trong phòng tĩnh lặng như tờ…

Tiểu Ngũ ngẩng đầu, khó hiểu nhìn Túc Bảo…

Đúng lúc này, Túc Bảo đột ngột vươn tay, tóm lấy cổ Tô Dĩnh Nhạc, cất giọng non nớt quát khẽ: "Bắt được mi rồi!"

Tiểu Ngũ bị hành động này của bé dọa sợ nảy mình, vội đập cánh bay lên, tránh sang một bên.

"Kéc! Hù chết ông đây! Hù chết ông đây rồi!" Tiểu Ngũ vẫn chưa hoàn hồn, sợ hãi nói.

Tô Dĩnh Nhạc như ngừng thở, ngạc nhiên hỏi: "Túc Bảo à, sao thế?"

Có vẻ lúc này anh đã thất thần, nhưng sao tự nhiên Túc Bảo lại tóm cổ anh thế này?

Túc Bảo nắm lấy cổ Tô Dĩnh Nhạc, sau đó cử động tay còn lại, tựa như muốn bắt lấy thứ gì, rồi dùng sức kéo mạnh ra ngoài.

Bé còn không quên an ủi anh: "Cậu ba cứ yên tâm, không đau chút nào đâu ạ, nhanh lắm!"

Cậu ba: "???"

Đừng nói với anh là… lại có quỷ xuất hiện nữa đấy nhé?

Anh… anh… anh bị quỷ ám hả?

Đương lúc nghỉ ngợi, sau cổ bỗng truyền tới cảm giác đau nhói, hô hấp của anh như ngừng lại, đau tới độ cảnh vật trước mắt như biến thành màu đen.

Hay quá, vầy mà con bảo không đau á hả?

Tô Dĩnh Nhạc có cảm giác linh hồn của mình sắp bị lôi ra ngoài luôn rồi. Anh bấu chặt tay vào cạnh bàn, mu bàn tay nổi đầy gân xanh…

Một tay Túc Bảo đè lại cổ cậu ba, tay kia như đang kéo thứ gì đó ra ngoài. Lúc Mộc Quy Phàm bước vào cửa, đập vào mắt là cảnh… "da" gáy của Tô Dĩnh Nhạc đang bị bé xé xuống, còn là xé một đống!

Giống hệt như đang lột da vậy!

Con ngươi đạo sĩ Mộc co lại, nếu không phải người có tâm trí kiên cường thì hẳn đã bị khung cảnh khủng bố này hù chết khiếp rồi.

Anh vội vàng đóng cửa lại, đề phòng bà cụ bất cẩn nhìn thấy, rồi nhanh chóng tiến lại gần Túc Bảo, không chút do dự mà giúp bé giữ chặt Tô Dĩnh Nhạc.

"Nhóc con giỏi lắm, tới nhà ma có một chuyến thôi đã vác được quỷ về rồi hả?" Mộc Quy Phàm nhỏ giọng hỏi.

Tay của Túc Bảo vốn ngắn, kéo cả nửa ngày mà tấm "da" kia chỉ ngày càng dài ra thôi chứ không thể nào lôi hết ra được.

Thấy ba đã tới, bé như gặp được vị cứu tinh, vội hô lớn: "Ba ơi… ba… ba mau đạp cậu ba đi!"

Mộc Quy Phàm đáp: "Không thành vấn đề."

Sau đó nhấc chân đạp một phát vào lưng Tô Dĩnh Nhạc.

Tô Dĩnh Nhạc: "…"

Nè, anh chỉ không cử động được thôi, chứ vẫn còn tỉnh táo kia mà!

Đạp mạnh như vậy có phải hơi quá đáng rồi không hả?!

Mộc Quy Phàm đạp Tô Dĩnh Nhạc, Túc Bảo kéo "da", có điều tấm da này giống như kẹo kéo vậy, càng kéo càng dài, càng kéo càng dài…

Cuối cùng, một tiếng "phựt" vang lên, tấm da kia tách ra khỏi người Tô Dĩnh Nhạc, sau đó bắn ngược về phía Túc Bảo như sợi chun!

Mộc Quy Phàm thấy hơi hoảng, nhưng Túc Bảo lại vô cùng bình tĩnh giơ bàn tay nhỏ bé lên, tát cho nó một cái dính tường.

"…"

Vì căng thẳng quá nên anh đã bất cẩn dồn hơi nhiều sức xuống chân.

Tô Dĩnh Nhạc bị anh dẫm đến không cử động nổi, mặt ép dát vào nền đất.

"Có thể… buông ra… không?" Cậu ba khó khăn hỏi.

Mộc Quy Phàm lập tức dời chân xuống khỏi lưng anh, kèm thêm một câu: "À, xin lỗi, quên mất cậu."

Tô Dĩnh Nhạc cạn lời.

Thế nãy giờ thứ anh đang dẫm là một viên gạch hay gì hả?!

Tô Dĩnh Nhạc chống bàn đứng dậy, lúc này sau lưng anh nóng hừng hực, đặc biệt là phần gáy, hệt như bị lột một lớp da vậy.

"Sao thế này?" Tô Dĩnh Nhạc cảm giác đầu óc tỉnh táo hơn một chút: "Quỷ… bám lên người ư?"

Đúng là lúc quay về anh thấy hơi mệt, nhưng chẳng có gì khác thường xảy ra cả, vậy tại sao lại bị quỷ nhập nữa thế?

Túc Bảo lắc đầu đáp: "Không phải quỷ nhập đâu, đó là một người giấy."

Bé liếc nhìn tấm "da" dính trên tường.

Tấm da kia vẫn còn đang ra sức giãy dụa, Túc Bảo cầm lá bùa lên, dán lên tường, thế là nó không cử động được nữa.

Tô Dĩnh Nhạc thấy rợn cả sống lưng: "Đó là thứ gì…"

Đừng bảo thứ này… đã dính vào cổ anh suốt quãng đường từ đó về đây đấy nhé?!

Túc Bảo cau chặt mày.

Tiêu rồi.

Đụng độ trùm cuối rồi.

Thứ này dính vào cổ cậu ba lâu như vậy mà lại không bị cô phát hiện.

Lúc còn ở nhà ma, bé thấy sau gáy cậu ba có âm khí nên đã xua đi giúp anh, không ngờ…

Túc Bảo tự trách nói: "Là do con kém cỏi."

Bé đúng là quá cùi bắp mà.

Sao ban nãy lại không nghĩ đến chứ?

Rõ ràng sau lưng hai anh Tử Chiến, Tử Du và chị Hân Hân không hề có âm khí, chỉ mình cậu ba mới có…

Nhưng bé lại không lường tới trường hợp này…

Mặt mày Túc Bảo cau lại, cảm thấy mình quá cùi bắp nên có chút không vui…

Thấy bé con không vui, cậu ba vội vàng an ủi: "Không sao, không phải cậu ba vẫn rất tốt à?"

Còn không phải chỉ là lột một lớp da thôi à…

Mộc Quy Phàm nhìn chằm chằm tấm da dính trên tường, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy đồ thật một cách rõ ràng như thế.

"Đây là người giấy?"

Trong khoảng thời gian này được học hỏi một phen, anh xem như khá hiểu biết về người giấy.

Hầu hết được làm từ giấy, một số ít cắt thành hình người kèm theo công dụng khác, tỷ như dẫm, dán, đâm…

Cái thứ dính trên tường trông y hệt da người như đúc từ một khuôn, không hề nhìn ra bóng dáng của người giấy!

Túc Bảo: "Là người giấy, rất lợi hại, nhưng làm thế nào thì con không biết."

Bé quá cùi bắp, hiện tại cũng chỉ có thể nhìn ra nó là một người giấy thôi.

Mộc Quy Phàm lẩm bẩm: "Đồ vật lợi hại như vậy nhất định không dễ thu thập."

Theo suy nghĩ của anh, nhất định phải dùng một cái pháp khí gì đó mới giải quyết được.

"Túc Bảo, cần ba giúp…"

Lời này nói còn chưa nói hết, chỉ thấy Túc Bảo quay đầu ngó nghiêng, sau đó cầm một cái ly trên bàn lên.

Cốp một tiếng, chụp lên tường, sau đó thu tấm ‘da’ kia vào.

Mộc Quy Phàm: "…"

Tô Dĩnh Nhạc: "…"
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom