• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm (10 Viewers)

  • Chương 365: Mục đích của bà cụ xấu bụng

Sau khi bà cụ rời đi được một chốc thì y tá đi vào kiểm tra theo thường lệ, thấy Tô Tử Tích vẫn say ngủ, y tá liền vỗ nhẹ vào người cậu.

Tô Tử Tích mơ màng mở mắt ra, ý thức của cậu vẫn chưa rõ ràng, hình như vừa nãy cậu đã tỉnh giấc rồi mà nhỉ, sao lại ngủ tiếp?

Lẽ nào vừa nãy cậu nằm mơ ư?

Đôi khi con người sẽ mơ những giấc mơ cực kỳ giống thật, tỷ như nghe tiếng đồng hồ báo thức reo, chúng ta sẽ tự nhắc nhở mình đã đến giờ phải thức dậy, đánh răng, rửa mặt để đi làm. Thế là, chúng ta thức dậy, đánh răng, rửa mặt...trong giấc mơ. Khi thực sự tỉnh giấc, chúng ta mới nhận ra những gì mình làm ban nãy chỉ là mơ.

Lại tỷ như, chúng ta nằm mơ thấy mình muốn đi tè, ta tìm nhà vệ sinh ở khắp mọi nơi, sau đó giải quyết…. Chẳng mấy chốc, khi tỉnh giấc vì cảm giác buồn tè, chúng ta mới phát hiện ra mình vừa nằm mơ.

Giờ khắc này, Tô Tử Tích cũng có cảm giác như vậy, cậu ngỡ như sáng nay tỉnh dậy cậu muốn đi tìm ba hay thứ gì đó, nhưng không rõ cậu lại bò trở lại giường ngủ tiếp vào lúc nào, hoặc có lẽ cậu chỉ đang tìm ba trong giấc mơ mà thôi.

Thấy Tô Tử Tích lại im lặng và chìm đắm trong thế giới của chính mình, y tá khẽ lắc đầu, khả năng phản ứng của đứa trẻ này quả thực rất kém, hy vọng sau ca phẫu thuật cậu bé sẽ hồi phục lại bình thường!

Y tá vừa đi ra ngoài thì Tô Tử Lâm quay về phòng, anh nhìn đồng hồ, đã 7 giờ 50.

Anh mới ra ngoài bảy phút mà Tô Tử Tích đã dậy rồi ư? Sao không ngủ thêm chút nữa?

Tô Tử Lâm nghĩ như vậy, nhưng cũng không nói gì, chỉ nói: “Ăn sáng đi con.”

“Sống trong viện không thể thoải mái như ở nhà được, ăn tạm chút đồ ăn ngoài đơn giản nhé.”

Tô Tử Tích nhìn hộp thức ăn, bên trên ghi 'Đào Nhiên Ngự Cung', đó là một khách sạn chuyên phục vụ trà vào buổi sáng, một chiếc bánh bao to cỡ lòng bàn tay rưỡi, hai chiếc bánh bao canh thịt cua, một chiếc bánh tart sữa Vạn Châu và một cốc sữa đậu nành xay nguyên chất... Chỉ nhiêu đây đã có giá hơn hai nghìn tệ.

Trước đây Tô Tử Tích tự bỏ tiền túi ra để mua đồ ăn sáng nên cảm thấy con số hai nghìn tệ đã là siêu đắt rồi.

Bây giờ ba cậu lại nói đây là bữa ăn đơn giản, quả nhiên dựa dẫm vào gia đình luôn được ăn uống ngon lành.

Tô Tử Tích trầm mặc suy nghĩ chuyện này, Tô Tử Lâm vốn không giỏi ăn nói nên cũng im lặng.

Hai ba con đang ăn sáng, phòng bệnh yên tĩnh đến lạ thường, khi Tô Ý Thâm đi tới, anh còn tưởng mọi người đã ra ngoài cả rồi.

Tô Ý Thâm hoàn toàn câm nín.

“Tử Tích, sáng mai chín giờ mổ, hôm nay con nên ăn nhẹ chút nha.”

Tô Ý Thâm nhìn đồng hồ rồi nói: “Yên tâm, ca phẫu thuật này do một đàn anh của cậu út thực hiện, người này có kinh nghiệm phẫu thuật phong phú, hơn nữa còn mạnh dạn và cẩn thận.”

Tô Tử Tích: “...”

Câu này tự động được phiên dịch trong đầu Tô Tử Tích như sau: Người này có nhiều kinh nghiệm phong phú trong việc dùng dao rạch não người, rất táo bạo và quyết đoán.

Tô Ý Thâm đã quá quen với sự trầm mặc của Tô Tử Tích nên nói tiếp: “Chỉ là một tiểu phẫu đơn giản thôi, tỉ lệ thành công của giải phẫu hộp sọ và lấy máu tụ khoảng 95%. Tay nghề của đàn anh của chú út rất cao, gần như không có thất bại.”

Tô Tử Tích: “...”

Được thôi, có 5 % khả năng sẽ thất bại, cậu nên chuẩn bị tinh thần trước.

Tô Ý Thâm lại an ủi thêm vài câu, sau đó vội vàng quay về khoa để đi kiểm tra phòng bệnh.

Sau khi ăn xong, Tô Tử Tích lấy giấy bút... bắt đầu viết di thư.

Dù không còn chơi game nữa nhưng tài khoản Mộc Tân Nhật Mộc Cấn của cậu vẫn có giá trị hàng chục triệu tệ... Tài khoản này để lại cho Túc Bảo,

Ngoài ra, cậu còn năm mươi vạn tệ tiền tiết kiệm, lần trước cậu đưa cho Túc Bảo hai trăm vạn tệ, vì con số hai trăm năm mươi vạn tệ nghe không hay lắm nên cậu mới giữ lại năm mươi vạn tệ… Di thư này quyết định cho Túc Bảo năm mươi vạn tệ còn lại.

Cậu còn có hai quyển bài tập chưa làm xong trong kỳ nghỉ hè, nhiệm vụ này giao cho Hân Hân.

Trong phòng của cậu còn có một số mô hình nhân vật trong game, một số được trang web tặng, số khác do bên A trong hợp đồng tặng... Nếu bán hết mô hình này có thể kiếm được mười vạn tệ, số tiền này cũng sẽ để lại cho Túc Bảo.

Ngoài ra, cậu còn có một tài khoản phụ, tuy tài khoản này không được chơi thường xuyên nhưng các thiết bị, kỹ năng, v.v. vẫn có thể được bán với giá dưới một vạn tệ, đương nhiên số tiền này cũng để lại cho Túc Bảo.

Dường như không còn gì cần để lại cho người thừa kế nữa rồi, Tô Tử Tích cau mày.

Bình thường mấy ông bà cụ qua đời thường để lại cho con cái nhà cửa và xe, còn cậu chỉ cho Túc Bảo thụ hưởng quyền thừa kế mấy chục vạn tệ!

Không có lấy một căn nhà!!!

Tô Tử Tích: “...”

Xem ra cậu chưa thể chết, phải làm việc chăm chỉ, sống thêm vài năm nữa, kiếm nhiều tiền hơn, để lại nhà, xe, tiền, tốt nhất là để lại vài mảnh đất cho Túc Bảo.

Tô Tử Tích vừa viết xong di thư thì Túc Bảo và những người khác đã đến phòng bệnh.

Tô Tử Du nhanh tay lẹ mắt định cướp lấy tờ giấy gấp trong tay Tô Tử Tích: “Đây là cái gì? Đưa cho anh xem nào.”

Tô Tử Tích thu tay lại.

Tô Tử Du hỏi: “Không cho xem thì thôi, anh chỉ trêu em cho vui thôi mà.”

Túc Bảo nhìn Tô Tử Tích, khó hiểu hỏi: “Anh, anh sao vậy?”

Kỷ Trường liếc Tô Tử Tích một cái, lắc đầu nói: “Trông thằng bé có vẻ suy sụp, chưa phẫu thuật mà đã thế rồi.”

Túc Bảo luôn cảm thấy có gì đó không ổn, thấp giọng hỏi: “Sư phụ, anh Tử Tích trúng tà à?”

Kỷ Trường lắc đầu: “Không, con đừng đoán bừa.”

Dù âm khí trong viện rất nặng, nơi này cũng có quỷ hồn lảng vảng nhưng hắn thấy Tô Tử Tích không hề bị trúng tà.

Tình trạng của cậu bé giống như đờ đẫn vì sử dụng quá nhiều thuốc.

Thì ra ban nãy bà cụ xấu bụng vỗ vai Tô Tử Tích hai cái chính là kiểu dùng thuốc mê - thủ đoạn trên trần gian, cho nên Kỷ Trường và Túc Bảo nhất thời không phát hiện ra.

Túc Bảo nhoài người bên giường bệnh của Tô Tử Tích hỏi: “Anh ơi, anh có trông thấy cái gì không sạch sẽ không? Hoặc là gặp phải chuyện gì kỳ quái không?”

Tay đang cầm di thư của Tô Tử Tích hơi cứng lại, cậu trừng mắt nói: “Đừng trù ẻo anh!”

Cậu đã hoàn toàn quên béng chuyện bà cụ kia vỗ nhẹ lên vai cậu.

Túc Bảo vội vàng che miệng, xua tay: “Em không có ý đó.”

Tô Tử Tích khịt mũi, đặt di thư vào tay Túc Bảo, sau đó nhanh chóng quay đầu sang một bên nói: “Cầm lấy cái này, khi nào anh vào phòng phẫu thuật thì em mở ra xem nhé.”

Túc Bảo ngơ ngác cầm tờ giấy, tò mò hỏi: “Là gì vậy anh?”

Bé vô thức muốn mở nó ra, nhưng nhớ lời Tô Tử Tích dặn chỉ có thể mở tờ giấy khi cậu vào phòng phẫu thuật, bé nhanh chóng gấp tờ giấy lại, cẩn thận nhét lại vào túi.

Chớp mắt đã tới ngày Tô Tử Tích phẫu thuật.

Vốn dĩ không nghĩ ngợi gì, nhưng khi bị đẩy vào phòng phẫu thuật, Tô Tử Tích bỗng thấy hồi hộp.

Lúc này, một bàn tay nhỏ nắm lấy tay cậu nhẹ nhàng động viên: “Anh ơi cố lên, anh là tuyệt nhất, anh nhất định sẽ đi vào theo chiều ngang đi ra theo chiều dọc!” [1].

[1]: Ý chỉ được nằm trên giường bệnh đẩy vào phòng mổ, khi đi ra sẽ khỏe mạnh tự đi được bằng hai chân.

Tô Tử Tích: “...”

Tô Tử Du: Hình như em ấy nói vậy không có gì bất ổn cả!

Mọi người đều thấy kỳ quái, lẩm bẩm lại lời Túc Bảo thêm lần nữa.

Túc Bảo buộc một vật nhỏ vào cổ tay Tô Tử Tích.

“Đây là bùa bình an em vẽ cho anh đó, đeo trên tay nha anh!” Cô bé con cẩn thận dặn dò.

Bùa bình an được gấp thành hình tam giác nhỏ và đặt trong một túi vải nhỏ màu vàng, cuối cùng dùng một sợi dây màu đỏ luồn qua lá bùa.

Sợi dây màu đỏ quấn quanh cổ tay Tô Tử Tích.

Lúc này Tô Tử Tích bỗng cảm thấy bình tĩnh hơn, không còn sợ hãi nữa.

Cậu nhìn Túc Bảo, vẫn im lặng.

Mãi cho đến khi được gây mê, cậu mới nói: “Được.”

Sau đó Tô Tử Tích chìm vào giấc ngủ.

**

Ở một nơi khác.

Ngay khi Tô Tử Tích được đẩy vào phòng phẫu thuật. Trong phòng bệnh đơn cuối hành lang, một bà cụ cầm một thanh kiếm gỗ nhỏ, miệng lẩm bẩm, tay cầm thanh kiếm vung vẩy lên xuống.

Một hình nhân nhỏ bé được đặt trước mặt bà cụ, trên người hình nhân này viết rõ ba chữ Tô Tử Tích và ngày sinh nhật của cậu bé.

Cháu trai nhỏ của bà cụ từ bé đã yếu ớt nhiều bệnh.

Bà cụ muốn chuyển tai họa và bệnh tật của cháu trai mình... cho Tô Tử Tích!

Để Tô Tử Tích bị bệnh và chịu đen đủi thay cháu trai bà cụ.

Làm vậy, cháu trai của bà sẽ ngày càng khỏe hơn và có nhiều phước lành hơn...
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom