• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm (6 Viewers)

  • Chương 61-65

Chương 61
Chu Vũ chạm mắt với Tô Lạc, hai mắt lập tức sáng lên.

"Thầy Tô!"

Không biết tại sao Tô Lạc lại bỗng nhiên nhớ tới mấy lời Túc Bảo vừa nói, trong lòng không khỏi trầm xuống!

Nếu đào hoa của anh ta là Chu Vũ, tối nay ông đây sẽ chém người suốt đêm!

Tô Lạc không nói một lời, nhìn Chu Vũ đang đi tới với gương mặt không có biểu cảm gì.

Chu Vũ mặc một bộ váy dạ hội màu xám bạc, có màu giống hệt với cái áo bành tô anh ta đang mặc.

Chu Vũ đứng cạnh Tô Lạc, cộng thêm cả Túc Bảo, trông giống như một gia đình ba người.

Phóng viên đánh hơi được rất nhanh, lập tức chụp ảnh “tanh tách”.


Nếu mấy tấm ảnh này bị tung ra, một tuần tiếp theo sẽ có rất nhiều chủ đề để bàn tán!

Chu Vũ ngẩng đầu, trên lông mi còn vương nước mắt, vẻ mặt chân thành.

"Thầy Tô, có phải ban nãy tôi đã nói sai điều gì hay không? Nếu có, vậy người ta xin lỗi thầy Tô..."

Khóe môi Tô Lạc hiện lên ý cười, nhưng trong mắt lại không có chút vui sướng nào.

"Hừ... Không ai nói cô rất phiền à?" Anh ta hơi cụp mắt, đáy mắt hiện lên một tia châm chọc.

Sắc mặt của Chu Vũ lập tức cứng đờ!

"Tôi..." Cô ta cắn môi: "Là bởi vì giọng của tôi sao? Thầy Tô, đây thật sự là giọng thật của tôi, nếu thầy không thích, hôm nay tôi sẽ bắt đầu luyện thanh..."

Tô Lạc không tỏ ý kiến cười nhạo một tiếng.

Túc Bảo chớp mắt, nhìn đây rồi lại nhìn đó, như thể đang suy tư điều gì đó.

Bé ghé vào vai Tô Lạc, lặng lẽ hỏi Tư Diệc Nhiên đang đứng bên cạnh: "Anh trai nhỏ, có phải như này được gọi là dai như đỉa đói đúng không?"

Tư Diệc Nhiên: "Ừm."

Túc Bảo gật đầu, lại học được một điều mới nữa rồi.

"Dì à, dì đúng là dai như đỉa đói vậy á." Bé ứng dụng luôn cái vừa học được.


Chu Vũ cắn môi, khóc rưng rức: "Túc Bảo, không được nói chị như vậy..."

Thật ra Chu Vũ cũng biết mình bị ghét bỏ, nhưng lý do cô ta dai như đỉa đói đứng ở chỗ này là bởi vì muốn lăng xê bản thân.

Hiện tại phóng viên vẫn còn đang chụp ảnh tanh tách, cô ta cố gắng kiên trì thêm một chút là được...

Đợi mấy tấm ảnh kia được tung ra, có chủ đề chung với Tô đại ảnh đế, chắc chắn cô ta sẽ nhanh chóng nổi như cồn!

Chỉ cần có chủ đề có lưu lượng, cô ta sao cũng được, càng đừng nói tới đối tượng có tai tiếng với mình chính là Tô Lạc!

Cô ta sẵn lòng!

Lại còn ké thêm cả một cô thiên kim nhỏ của nhà họ Tô nữa, cô ta không bay lên mới là lạ!

Nhưng mà giây tiếp theo, lại nghe Tô Lạc lãnh đạm nói: "Nếu những tấm ảnh mà mấy người chụp được ngày hôm nay bị lộ ra ngoài..."

Tô Lạc thản nhiên nhìn một vòng, ngoài cười nhưng trong không cười, giơ tay đẩy gọng kính mạ vàng.

Các phóng viên lập tức cảm thấy sống lưng lạnh căm căm, vội vàng nói: "Dạ vâng, thầy Tô!"

"Vậy thì thầy Tô, ảnh chụp của ngài và cô chủ nhỏ Túc Bảo có thể tung ra không..."

Có người chưa từ bỏ ý định gặng hỏi.

Tô Lạc cười xinh đẹp: "Cái này thì được."

Các phóng viên bừng tỉnh, ánh mắt khi nhìn về phía Chu Vũ trở nên kỳ lạ.

Quả thật Tô ảnh đế chưa từng dính scandal với sao nữ nào nhưng lúc đi thảm đỏ hay tham gia mấy hoạt động lẻ tẻ như tổ chức họp báo, anh ta đều không từ chối chụp ảnh chung với các sao nữ khác.

Thậm chí có sao nữ còn kéo tay anh ta, nhưng anh ta đều cho họ kéo thoải mái.

Vậy thì hiện tại anh ta ghét bỏ Chu Vũ tới cỡ nào chứ...

"Chậc chậc." Trong mắt các phóng viên đều hiện lên vẻ nghiền ngẫm.

Chu Vũ cảm thấy mặt của mình giống như bị đè xuống đất rồi chà qua chà lại, cực kỳ đau rát...

Tô Lạc không đợi Chu Vũ nói thêm điều gì, anh ta xoay người rời đi luôn.

Vốn định đi hóng chút gió, nhưng hiện tại anh ta không còn chút hứng thú nào.

Tô Lạc giơ tay xoa nhẹ đầu Tư Diệc Nhiên một phen, nói: "Đi thôi."

Mái tóc được chải gọn gàng của Tư Diệc Nhiên lập tức bị xoa rối...

Khuôn mặt nhỏ của cậu sưng lên, bám theo sau.

Túc Bảo ghé vào vai Tô Lạc cười khanh khách: "Anh trai nhỏ, tóc của anh giống như ổ gà vậy đó."

Tư Diệc Nhiên: "..."

Phóng viên nhìn thấy một màn như vậy, nhanh chóng chụp hình lại!

Không có scandal của ảnh đế Tô nhưng mối quan hệ giữa nhà họ Tô và nhà họ Tư thì có thể lên bài, nếu hai nhà thật sự hợp tác với nhau, vậy thì giới kinh doanh của Kinh Đô nhất định sẽ rung chuyển...

Tô Lạc và Túc Bảo lại quay về hội trường.

Hai cậu cháu đều ngồi trên sofa, ngả cả người ra.

Trong vẻ lưu manh của Tô Lạc mang theo một chút ưu nhã, tuy rằng đang ngồi ngả cả người nhưng khi anh ta vắt cặp chân dài lên nhau, tự dưng lại tăng thêm một loại khí thế khác hẳn.

Túc Bảo thì lại ngồi ngả toàn bộ cơ thể, giống như cái bánh rán bán trong quầy hàng.

Bé sờ cái bụng nhỏ của mình, nói với bụng nhỏ: "Ngoan nào, cậu tư không cho mày ăn bánh kem, tao đâu thể làm gì khác được?"

"À à à! Kẹo cũng không cho ăn luôn! Đồ uống cũng không cho uống một ngụm? Thật đáng thương."

Cậu tư Tô Lạc: "..."

Diễn cũng ghê thật.

Một lớn một nhỏ vẫn chưa ngồi yên tĩnh được bao lâu, đột nhiên có người đi tới lôi kéo làm quen.

Vô cùng nhiệt tình niềm nở, cái miệng cứ bla bla không ngừng.

"Cô chủ nhỏ Túc Bảo à, có thể tính thử cho bà được không, khi nào thì con dâu của bà sẽ sinh vậy? Là con trai hay là con gái?"

"Túc Bảo Túc Bảo, có thể tính cho chị một quẻ được không? Khi nào thì chị sẽ giàu?"

"Cô chủ nhỏ Tô..."

Trái một câu cô chủ nhỏ Túc Bảo, phải một câu cô chủ nhỏ Tô.

Tô Lạc cảm thấy vô cùng ầm ĩ, nhưng không có nơi nào để đi, hôm nay nhiệm vụ của anh ta chính là làm một vệ sĩ.

Bởi vậy anh ta nhắm mắt dưỡng thần, coi như không nghe thấy mấy tiếng tạp âm ồn ào xung quanh mình.

Trong mấy âm thanh hỗn loạn ấy, thỉnh thoảng lại vang lên giọng nói non nớt của Túc Bảo:

"Bà à, ba ngày sau cháu trai của bà sẽ ra đời đó!"

Một bà cụ hơi lớn tuổi khẽ giật mình, theo bản năng buột miệng thốt ra: "Nói linh tinh! Con dâu của bà mới mang thai tám tháng."

Cách ngày sinh dự tính vẫn còn rất sớm!

Bà cụ thấy hơi thất vọng, như này thì ít quá rồi, mất công bà ta đã tưởng rằng Túc Bảo có chút bản lĩnh thật.

Dù bé có nói bừa là nửa tháng thì bà cũng sẽ tin!

Bà cụ không nhịn được thầm oán giận: "Con dâu mình ít nhất cũng phải tháng sau mới sinh, đúng là... chẳng chuẩn xíu nào."

Ít hơn hẳn hai tháng, trừ phi con dâu có chuyện gì giấu bọn họ, ví dụ như người ta là 'hàng được giao tận nhà' chẳng hạn...

Túc Bảo lắc đầu, sư phụ đã nói, chuyện bói toán, người ta tin thì thôi, không tin thì không cần phải lãng phí thời gian của nhau.

Bà cụ bĩu môi rời đi.

Mấy người ở bên cạnh tiếp tục đưa ra câu hỏi, Túc Bảo cũng trả lời từng người một.

"A? Chị gái muốn nhanh giàu hả, như thế nào mới tính là giàu có hở?"

Một cô gái trẻ tuổi nói: "Trở nên giàu có chỉ trong một đêm! Thật nhiều thật nhiều tiền, còn giàu hơn cả tổng giám đốc Tô!"

Cô ta quay đầu liếc nhìn Tô Nhất Trần ở cách đó không xa bằng ánh mắt ngưỡng mộ.



Nhưng nếu mơ thấy một giấc mơ đẹp, chắc chắn sẽ cảm thấy: Mình sắp gặp may rồi!

Mắt trái nháy là có tiền, mắt phải nháy là có tai, lúc mắt trái nháy thì hầu hết mọi người đều nghĩ: Sắp có chuyện tốt ập đến rồi.

Nhưng đợi đến khi mắt phải nháy, lại tự an ủi bản thân: Chỉ là do dạo gần đây mình quá mệt mỏi, nên mí mắt mới bị giật như vậy."

"Đây là kiểu mê tín hiện đại."

Túc Bảo: "..."

Bé đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Tư Diệc Nhiên bằng cặp mắt sáng lấp lánh.
Chương 62
Thấy Túc Bảo đang nhìn mình bằng đôi mắt to tròn óng ánh, sống lưng Tư Diệc Nhiên cứng đờ, mím môi nói: "Sao thế?"

Túc Bảo bẻ ngón tay: "Oa, anh trai nhỏ, đây là lần anh nói nhiều nhất á! Thật là lợi hại!"

Bé tưởng đâu anh trai nhỏ chỉ có thể nói ra năm chữ trong một lần thôi cơ!

Tư Diệc Nhiên: "..."

Cậu cứ tưởng, bé sẽ khen cậu biết thật nhiều cơ...

Tô Lạc cười như không cười, đổi sang một tư thế thoải mái hơn, chống cằm nhìn hai đứa nhóc.

Trẻ con ấy à, đều rất ấu trĩ.

Trọng tâm chú ý cũng rất kỳ lạ.

**


Buổi lễ ra mắt của Đường Minh Thịnh Thế kết thúc, bởi vì Túc Bảo ăn quá no... nên đã ngủ mất rồi.

Tô Lạc cẩn thận ôm bé, Tô Nhất Trần đi tới cởi áo vest của mình ra đắp lên cho bé.

Hai người đàn ông giống như thần thánh, che chở một bóng người nhỏ bé, xuyên qua thảm đỏ san sát camera, sau khi chào hỏi qua Tư Dạ xong thì lập tức lên xe rời đi.

Tư Diệc Nhiên đứng trước cửa hội trường, lẳng lặng nhìn xe của nhà họ Tô dần đi xa.

Tư Dạ nói: "Đi thôi con!"

Tư Diệc Nhiên “vâng” một tiếng, cuối cùng liếc nhìn bóng xe của nhà họ Tô một cái.

Nếu lần sau gặp lại, cậu sẽ mang theo hai viên kẹo cho bé.

Hai viên là bởi vì bé thích ăn.

Không mang theo nhiều hơn là bởi vì sợ bé sẽ bị sâu răng...

Bên cạnh xe của nhà họ Tư, có một người đàn ông trung niên vừa béo vừa lùn đứng đó, nở nụ cười rạng rỡ tiễn Tư Dạ rời đi.

Người này chỉ cao khoảng một mét sáu bảy, cúc áo sơ mi đang cố gắng ngăn lại cái bụng bia phúc hậu của ông ta, như thể ngay sau đó sẽ “phựt” một phát bắn thẳng ra ngoài luôn.

Đây là ông chủ của Đường Minh Thịnh Thế — Đường Điền Điền.

Mẹ của Đường Điền Điền đã sinh được hai cặp song sinh liên tiếp, đều là con trai, đến lần mang thai thứ ba, bà ta rất mong mình có thể sinh được một đứa con gái, vì thế để có một khởi đầu thuận lợi, nên bà ta đã đặt tên cho đứa trẻ trong bụng là Đường Điềm Điềm.

Không ngờ Đường Điền Điền lại chui ra.


Mẹ Đường nản lòng thoái chí, chẳng buồn nghĩ lại tên để đặt, vì thế đặt bừa luôn là Đường Điền Điền.

Tiễn nhà họ Tô và nhà họ Tư xong, sống lưng căng thẳng của Đường Điền Điền cũng bắt đầu thả lỏng.

"Tổ tông nhỏ của nhà họ Tô, ây dà..." Ánh mắt Đường Điền Điền không rõ cảm xúc: "Đúng là tổ tông nhỏ hàng thật giá thật!"

Mẹ của ông ta bị bệnh, bệnh một cách kỳ lạ, Đường Điền Điền nghe nói Túc Bảo đã cứu được cậu chủ nhỏ Tư trở về, lại được trải nghiệm ánh sáng mang điềm lành ban nãy.

Không biết liệu ông ta có cơ hội mời tổ tông nhỏ này đến xem thử cho mẹ của ông ta hay không đây...

Đường Điền Điền vừa đi vào bên trong, vừa dặn dò trợ lý ở bên cạnh:

"Nhớ kỹ, sau này chỉ cần là cô chủ nhỏ Tô tới, không cần gọi xin cũng không cần thông báo, trực tiếp đi mời thợ làm bánh giỏi nhất trong tỉnh thành đến làm bánh tại chỗ cho cô chủ nhỏ."

"Cô chủ nhỏ không thể ăn đồ quá ngọt, không thích vị sô cô la, thích bánh kem vị trái cây, thích ăn kẹo trái cây — ghi mấy điều này vào sổ tay nhân viên đi."

Trợ lý: "???"

Sổ tay nhân viên, sao lại phải ghi mấy thứ này chứ...

**

Khi Túc Bảo đang mơ màng ngủ, chợt cảm giác có ai đó đang nhìn mình chằm chằm.

Bé quay đầu, lại nhìn thấy một bà lão mặc một bộ đồ kiểu dáng thời Đường màu xanh lá đang đứng trước mặt mình, nhìn bé không chớp.

Túc Bảo chợt hoảng sợ, đột nhiên mở to mắt.

Kỷ Trường ở bên cạnh bị giật mình, hỏi: "Sao thế?"

Trong mắt Túc Bảo vẫn còn vẻ sợ hãi, nói: "Sư phụ, con nhìn thấy một bà lão ở trong mơ."

Kỷ Trường sửng sốt, hỏi: "Bà lão trông như thế nào?"

Túc Bảo giơ tay lên khoa tay múa chân: "Hai mắt của bà ấy trũng xuống, gương mặt cũng hóp lại, ở bên dưới mắt là màu xanh tím..."

"Con đã gặp bà ấy bao giờ chưa?" Kỷ Trường hỏi.

Túc Bảo lắc đầu: "Dạ chưa ạ."

Kỷ Trường híp mắt, gương mặt hóp lại, dưới mắt xanh tím, là tướng người chết.

Quan trọng nhất chính là, Túc Bảo chưa gặp bà cụ bao giờ.

Lần trước Túc Bảo có thể nhìn thấy Tư Diệc Nhiên ở trong mơ, là bởi vì bé đã gặp Tư Diệc Nhiên trong hiện thực rồi.

Nhưng hiện giờ, tử hồn vừa xâm nhập vào giấc mơ của bé lại là người mà bé chưa gặp bao giờ.

Điều này có nghĩa là, bắt đầu có tử hồn tìm đến Túc Bảo...

Sắc mặt Kỷ Trường càng trở nên nghiêm trọng, hỏi: "Cặp sách nhỏ, con có gặp thêm ai khác ở trong mơ không?"

Túc Bảo lắc đầu, kỳ quái nói: "Sư phụ, sao thế ạ?"

Hình như vẻ mặt của sư phụ có hơi nặng nề.

Kỷ Trường nói: "Cặp sách nhỏ, sau này con mơ thấy cái gì thì đều phải nói cho sư phụ biết, nghe chưa?"

Biểu cảm của hắn rất phức tạp, hỏi: "Con biết vì sao sư phụ lại đến bên cạnh con không?"

Túc Bảo vừa mới tỉnh ngủ vẫn còn thấy hơi mơ màng, bé dụi dụi mắt nói: "Biết ạ! Có phải sư phụ đang kiểm tra Túc Bảo đúng không? Là mẹ con đã bảo sư phụ tới..."

Trước kia sư phụ đã từng nói rồi, bé vẫn còn nhớ rõ!

Kỷ Trường im lặng một lúc.

Hắn vốn tưởng rằng mình chỉ tình cờ gặp được Tô Cẩm Ngọc, nhận lời cô che chở cho Túc Bảo một thời gian, chỉ thế mà thôi.

Nhưng sau đó lại phát hiện, mệnh của Túc Bảo không dễ che chở như vậy, cần có công đức tục mệnh.

Lại như bây giờ...

Kỷ Trường mở cuốn sách kia của mình ra, chỉ thấy bên dưới tên của Túc Bảo xuất hiện một dòng ghi chú màu đỏ tươi…

[Nếu nhóc ấy khiến người ta chết vào canh ba, chắc chắn người đó sẽ không sống quá canh năm.]

Hình như cũng chỉ có Diêm Vương mới có bản lĩnh này thôi nhỉ?

Kỷ Trường hỗn độn trong gió.

Lúc trước hắn quả thật chỉ là 'trùng hợp' gặp được Tô Cẩm Ngọc vừa mới chết nên mới thuận lý thành chương đến bên cạnh Túc Bảo ư?

"Cặp sách nhỏ, con còn nhớ hồ lô linh hồn mà sư phụ đưa cho con không?"

Túc Bảo giơ tay lên.

Cánh tay nhỏ trắng nõn như củ sen, trên cổ tay có đeo một sợi tơ hồng, trên dây có buộc một cái hồ lô nhỏ.

"Ở đây nè!" Túc Bảo nói.

Kỷ Trường giơ tay, đầu ngón tay khẽ chạm vào hồ lô linh hồn, nói: "Trước kia sư phụ vẫn chưa nói cho con biết, cái hồ lô linh hồn này cần phải được lấp đầy."

"Nếu không lấp đầy được, Túc Bảo rất có thể sẽ phải rời đi..."

Cơn buồn ngủ của Túc Bảo lập tức biến mất, bé mở to mắt hỏi: "Đi đâu ạ?"

Bé vừa mới gặp được cậu, bà ngoại, ông ngoại... Túc Bảo không muốn rời đi.

Kỷ Trường nói: "Đi đến một nơi rất xa, vĩnh viễn không được quay về."

Túc Bảo mím môi, bỗng nhiên bò dậy, chạy bình bịch vào trong nhà vệ sinh.

Bé mở vòi nước, bắt đầu đổ nước vào hồ lô linh hồn.

Hồ lô linh hồn chỉ bé bằng móng tay cái, vòi nước rót thẳng vào miệng hồ lô, nhưng dường như không có một giọt nước nào lọt được vào trong.

Khóe miệng Kỷ Trường khẽ giật.

"Cặp sách nhỏ à..." Hắn vỗ trán nói: "Lý do cái hồ lô linh hồn này được gọi là hồ lô linh hồn, là bởi vì nó chỉ đựng được hồn phách."

Túc Bảo 'hở?' một tiếng, hỏi: "Vậy phải làm sao bây giờ ạ?"

Kỷ Trường nói: "Đựng quỷ hồn, đựng đến đầy là được."

Hắn mở sách ra, vừa xem vừa nói:

"Đựng du hồn dã quỷ, cần có một trăm linh hồn."

"Đựng lệ quỷ, cần có bốn mươi chín linh hồn."

"Đựng ác quỷ thì sẽ lợi hại hơn, chỉ cần đựng mười tám linh hồn là đủ."

Túc Bảo gật đầu: "Hiểu rồi ạ!"

Bé liếc nhìn miệng hồ lô, hỏi: "Sư phụ, dì xấu xí trong hồ lô có lấp đầy được hồ lô không?"



Tìm Tô Tử Du để làm gì chứ?

Hắn cũng bay ra ngoài theo, hỏi: "Con đi tìm Tô Tử Du làm gì?"

Túc Bảo nhanh chóng liếc xéo Kỷ Trường một phát.

"Sư phụ ngốc thật đó, Túc Bảo muốn tìm Tuyết Nhi, vậy phải tới nơi có chị ấy để tìm rồi! Tuyết Nhi học cùng trường với anh Tử Du, Túc Bảo muốn đến trường đó nên mới phải đi tìm anh Tử Du nè!"

Túc Bảo nói xong, còn đồng tình liếc mắt nhìn Kỷ Trường một cái: "Chắc chắn là do sư phụ đã chết quá lâu nên đầu óc hết hỏng cả rồi."

Kỷ Trường: "..."
Chương 63
Không thể tin được bản thân lại bị một cục bột nhỏ bốn tuổi khinh bỉ, mặt Kỷ Trường đen như than.
Túc Bảo lăng xăng chạy bịch bịch đến phòng Tô Tử Du.
Hai cậu chủ nhỏ nhà họ Tô tên là Tử Chiến và Tử Du, cũng có thể gọi với biệt danh "chẳng thèm hỏi han", bởi vì Tô Nhất Trần rất ít khi có thời gian chơi với hai đứa.
Hai cậu bé cứ thế lớn lên đến năm sáu, bảy tuổi, chúng cũng dần dần quen với việc đó, dẫn đến cả hai đứa bé đều có tính cách lạnh lùng thờ ơ.
Tô Tử Chiến hiện đang học lớp hai tiểu học, giỏi các môn khoa học xã hội, còn Tô Tử Du thì học lớp một tiểu học, là "trai kỹ thuật" phiên bản mini.
Lúc này, cậu đang ở trong phòng mình, cầm bút thử làm bài tập hàm số một biến.
Bỗng nhiên, tiếng "cốc cốc cốc" vang lên, có người gõ cửa. Tô Tử Du ngẩng đầu lên, cất giọng trong trẻo và lạnh lùng: "Vào đi."
Túc Bảo thò cái đầu nhỏ nhắn của mình vào, êm ái gọi: "Anh ơi."
Tô Tử Du nhíu mày.

Nhỏ em phiền phức lại tới nữa!
Cậu lạnh lùng hỏi: "Lần này lại hỏi gì nữa?"
Không ngờ lần trước Túc Bảo lại hỏi cậu năm kilogam phân cụ thể là chừng nào, Tô Tử Du cực kỳ bực bội khi phải trả lời một câu hỏi Toán đầy sỉ nhục thế này.
Cậu liệt kê một loạt công thức, tính nguyên cả một trang giấy, thế mà cuối cùng bé chỉ nhớ mỗi một thùng! Một thùng sắt!
Còn không nhớ chính xác nổi bao nhiêu ml nữa chứ!
Túc Bảo ôm bé thỏ nhìn Tô Tử Du với vẻ mong chờ: "Anh ơi, ngày mai anh đi học có thể dẫn Túc Bảo đi cùng không ạ?"
Trên mặt Tô Tử Du không hề bộc lộ chút cảm xúc nào: "Ai cho."
Làm gì có chuyện cậu dẫn bé theo được, cả đời cũng không được. Tô Tử Du ghét nhất là bị ai lẽo đẽo theo đuôi, cậu còn phải đi học nữa, ai rảnh mà dẫn Túc Bảo theo chứ!
Túc Bảo chớp mắt, tỏ ra đáng thương: "Nhưng mà..."
Tô Tử Du hết kiên nhẫn, đẩy bé ra ngoài: "Đi ra chỗ khác chơi, đừng làm phiền anh."
Dứt lời, cậu đóng sầm cửa lại.
Bên kia cánh cửa, Túc Bảo nhìn cánh cửa phòng cao sừng sững, thở dài thườn thượt: " y dà."
Nhất định là do bé chưa đủ đáng yêu rồi.
Hừm...

Về thay bộ váy khác rồi qua lại thôi!
Túc Bảo lại chạy bịch bịch bịch về phòng, thay một chiếc váy bồng bềnh màu dâu tây.
"Cốc cốc cốc..."
"Anh ơi..."
"Rầm!"
Lần này, Túc Bảo chưa kịp nói gì thì Tô Tử Du đã phũ phàng đóng cửa.
Kỷ Trường vốn đang khoanh tay đứng lì một bên để hóng hớt, nhưng khi thấy Túc Bảo bị đuổi ra khỏi phòng những hai lần, sư phụ không còn giữ bình tĩnh nổi nữa.
Dám đối xử như vậy với học trò cưng của hắn hả?
"Cặp sách nhỏ, con đi tìm bà ngoại con nhờ bà cụ giúp đi, chắc chắn Tô Tử Du sẽ dẫn con theo đó."
Ai ngờ Túc Bảo lại lắc đầu: "Không được đâu! Chuyện của trẻ con thì trẻ con phải tự giải quyết ạ."
"Bọn con có phải con nít ba tuổi nữa đâu."
"Hở ra là mách người lớn, đúng là trẻ con mà!"
Kỷ Trường: "..."
Kể từ khi qua sinh nhật ba tuổi, rồi sinh nhật bốn tuổi, cục bột nhỏ như tự hào lắm coa, sơ hở là lại dõng dạc bảo "con không phải con nít lên ba đâu".
Kỷ Trường dở khóc dở cười, hỏi: "Vậy chứ con định làm gì?"
Tô Tử Du cũng đâu phải kiểu người dễ bị thuyết phục.
Hắn thấy Túc Bảo vẫn không nản lòng, chạy xuống dưới lấy một ly nước trái cây rồi cẩn thận đi lên cầu thang.
Bà cụ Tô vội vàng chạy từ vườn hoa vào, bảo: "Túc Bảo ơi, để bà ngoại cầm cho!"
Chất giọng trẻ con của Túc Bảo vọng lại: "Không cần đâu ạ! Bà ngoại, chuyện của trẻ con bà không cần lo đâu!"
Bà cụ Tô: "..."
Tôi là ai? Tôi đang ở đâu? Tôi đang làm gì thế này?
Túc Bảo cầm ly nước trái cây lên lầu rồi lại cốc cốc cốc gõ cửa phòng Tô Tử Du.
Lần này bé phải chờ một lúc lâu thì Tô Tử Du mới giật tung cửa ra, giận dữ quát: "Rốt cuộc em muốn gì hả?"
Phiền phức chết đi được, đáng lẽ ra cậu đã giải được bài toán hàm số một biến rồi.
Cậu tự tin mình có thể giải được kiến thức đến lớp tám mới học này, thế mà cứ bị Túc Bảo phá đám hết lần này đến lần khác.
Túc Bảo ngẩn người, bấy giờ bé mới nhận ra hình như mình đã quấy rầy anh họ mất rồi.
Bé đưa ly nước trái cây tới, lí nhí nói: "Anh ơi, anh uống nước trái cây nè..."
Tô Tử Du bực bội đẩy ly nước ra, lạnh lùng nói: "Anh không uống! Em đừng làm phiền anh nữa được không hả?"
Ly nước trái cây đầy ắp lập tức bị đổ, hắt hết vào người Túc Bảo.
Tô Tử Du cứng đờ người.
Nụ cười trên mặt Túc Bảo tắt dần, bé thỏ thẻ: "Em xin lỗi anh."
Bé cầm ly nước xoay người, rời khỏi đây.
Do bé cả, bé không nên quấy rầy anh họ học bài mới đúng.
Thế... Thế thì đợi đến tối, anh họ rảnh rỗi hơn thì bé có thể hỏi lại được không?
Thấy bóng lưng Túc Bảo đầy buồn bã, sự bực bội bỗng dâng lên trong lòng Tô Tử Du.
Rồi khóc nhè luôn? Rắc rối quá thể!
"Quay lại đây!" Cậu đanh giọng ra lệnh.
Túc Bảo vội vàng quay lại, hào hứng cười tươi: "Dạ?"
Tô Tử Du còn tưởng bé khóc nhè, cuối cùng lại bất ngờ đối diện với một gương mặt tươi tắn và vui vẻ vô cùng khiến cậu ngây ra như phỗng, quên mất trước đó mình định nói gì.
Tô Tử Du ngập ngừng: "Em... đưa ly nước đây."
Túc Bảo mừng rỡ ra mặt, bé vội vàng đưa ly nước trái cây còn lại cho Tô Tử Du.
Tô Tử Du gượng gạo nói cảm ơn, nghe Túc Bảo dễ thương đáp lại: "Anh đừng khách sáo nha!"
Tô Tử Du giật ly nước rồi tu ừng ực như muốn che đi sự bối rối của mình lúc này, cậu bỗng nhíu chặt mày.
Nước cam à?
Cậu ghét nhất là nước cam...
Xuyên qua cái ly, Tô Tử Du lại nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đầy mong đợi của Túc Bảo. Đột nhiên miệng Tô Tử Du không chịu nghe lời nữa, cố gắng nốc hết ly nước cam xuống bụng.
Thấy Tô Tử Du uống một lèo hết ly nước ép, Túc Bảo vô cùng vui vẻ.
"Tạm biệt anh!" Bé quay người lại, dung dăng dung dẻ rời đi.
"..."
Tô Tử Du nhìn cái ly trống không mà mình đang cầm trên tay, sau đó lại nhìn Túc Bảo đang tung tăng ở đằng kia.
Sao cậu có cảm giác mình bị lừa rồi ấy nhỉ...
"Hừ!"
Tô Tử Du đóng sầm cửa phòng lại.
Uống xong ly nước trái cây này, cậu không còn nợ nần gì bé nữa.
Vòi vĩnh cậu dẫn bé đi học cùng thì vẫn không có cửa đâu.
Tối hôm đó, lúc ăn cơm, Túc Bảo lại đến phòng Tô Tử Du.
Ngay lúc chuẩn bị gõ cửa, cục bột nhỏ bỗng nhiên trông đắn đo vô cùng.
Kỷ Trường hỏi: "Sao thế?"
Túc Bảo thì thầm: "Lỡ anh ấy vẫn còn học bài thì sao?"
Không thể quấy rầy người khác được, đang bận mà bị ai làm phiền thì sẽ khó chịu lắm.
Kỷ Trường đề xuất: "Con cho dì xấu xí vào xem thử là được rồi mà."
Đôi mắt Túc Bảo sáng ngời.
Ừ nhỉ!
Dì xấu xí là ma, có thể xuyên tường được mà.
Túc Bảo lập tức lôi con quỷ ra khỏi hồ lô linh hồn.

Đúng lúc này, Tô Tử Du ngẩng đầu lên.
Con quỷ cũng vô thức quay đầu lại.
Hai bên cứ thế chạm mắt nhau.
Tô Tử Du: "!!!"
"Quỷ... Quỷ a a a a a!"'
Tô Tử Du sợ tới mức chun đít làm rớt phân, chưa kịp lau mông, quần cũng không thèm kéo lên đã tông cửa chạy bạt mạng ra ngoài.


Chương 64
Túc Bảo đang kiên nhẫn chờ ngoài cửa.

Đột nhiên, cánh cửa cạch một tiếng mở ra, một bóng người lao vù ra, vẫn lộ một nửa cái mông…

Tiểu Túc Bảo: ∑(°Д°;

Thấy mặt Tô Tử Du tràn ngập nỗi sợ hãi, cô bé cũng vội vàng đuổi theo.

Tô Tử Du nào dám quay đầu, vì thế Túc Bảo đuổi theo chỉ khiến cậu tưởng nhầm ma quỷ mà sợ tới hồn bay phách tán.

Vừa chạy về phía phòng sách vừa hét lớn: “Ba ơi ba, cứu con!”

Ông cụ Tô với bà cụ Tô nghe tiếng kêu thì cuống quýt ra hỏi: “Sao vậy?”

Trong hành lang tầng hai, hai đứa trẻ đang điên cuồng rượt đuổi nhau.

Cậu bé chạy, cô bé đuổi theo.

Tô Tử Du có chạy đằng trời!

Tô Nhất Trần vừa ra khỏi phòng sách thì thấy Tô Tử Du đang xách quần chạy như bay, còn có Túc Bảo ở phía sau.


“Sao vậy?” Tô Nhất Trần đỡ Tô Tử Du vừa lao vào lòng anh ấy.

Chợt ngửi thấy một mùi hôi kỳ lạ.

Tô Nhất Trần: “…”

Đây là…. đi ị xong không lau mông hả?

Hồn vía Tô Tử Du còn chưa ổn định: “Có quỷ!”

Túc Bảo thở hổn hển đuổi đến, nói: “Anh ơi không có quỷ đâu!”

Cô bé là người, không phải quỷ nha.

Sao anh trai lại chạy như ma quỷ thế?

Túc Bảo hồ nghi ngoảnh đầu, dì xấu xí mới là quỷ, nhưng bình thường con người không thể trông thấy dì xấu xí.

Nữ quỷ bay phía sau, gương mặt cũng ngập tràn sự hồ nghi.

Gì cơ, cậu bé này có thể nhìn thấy dì sao? Bây giờ vẫn nhìn thấy dì ư?

Nữ quỷ sắp tới trước mặt Tô Tử Du, chỉ thấy cậu bé vẫn nhìn đăm đăm về phía sau.

“Ở đây thì không thấy được…”

Kỷ Trường hơi híp mắt.

Mọi chuyện mỗi lúc một quỷ dị nha.

Đầu tiên là Túc Bảo nhìn thấy tử hồn của bà lão kia trong mơ.

Tiếp đó, Tô Tử Du lại trông thấy nữ quỷ một cách khó hiểu.


Kỷ Trường cụp mi, nhìn Túc Bảo đăm đăm.

Tô Nhất Trần khẽ vỗ vai Tô Tử Du, nói: “Không có quỷ đâu con, là Túc Bảo!”

Tô Tử Du quay đầu nhìn lại, quả nhiên thấy Túc Bảo đứng phía sau.

Phía sau Túc Bảo là ông bà nội, còn có Tô Tử Chiến đang ló đầu ra ở phòng mình.

Ngoài ra chẳng còn gì hết.

Gió nhẹ thổi qua, Tô Tử Du thấy mông hơi mát.

Túc Bảo vội che mắt, nói: “Sao anh không mặc quần đã chạy ra đây ạ?”

Tô Tử Du: “…”

Cậu vội xách quần lên, nhưng vẫn cảm thấy cả người khó chịu.

Lớn đến từng này rồi, cậu chưa bao giờ mất mặt như hôm nay đâu.

Nghĩ tới cái mông chưa rửa của mình, Tô Tử Du chỉ muốn lập tức đi tắm, nhưng nhớ tới cảnh tượng ban nãy…..

Cậu nghiến răng: “Hồi nãy con thực sự trông thấy…. một nữ quỷ vô cùng vô cùng xấu xí.”

Nữ quỷ vừa toan lên tiếng chợt cảm thấy cả người như bị điểm cả trăm ngàn cú đánh chí mạng.

Nó xấu thế thật hả?

Hoài nghi đời quỷ!

Kỷ Trường hỏi: “Chuyện gì thế?”

Nữ quỷ lắc đầu: “Tôi biết gì đâu, vừa vào đã thấy cậu ta đang đi ị, sau đó cậu ta ngẩng đầu lên là như kiểu mắt đối mắt với tôi ấy.”

Một màn này ầm ĩ đến mức cả nhà họ Tô vừa kinh ngạc vừa ù ù cạc cạc, Tô Nhất Trần nói: “Tử Chiến, đi tắm trước đi.”

Sống lưng Tô Tử Du cứng đờ.

Túc Bảo hỏi: “Anh ơi anh sợ phải không? Nếu anh sợ..”

Túc Bảo còn chưa dứt lời, Tô Tử Du đã hừ một tiếng, nói: “Ai sợ.”

Nói rồi cậu ấy bấm bụng đi về phòng.

Tô Nhất Trần chau mày: “Túc Bảo, con về phòng với bà ngoại trước đi.”

Dứt lời, Tô Nhất Trần cũng đi theo Tô Tử Du về phòng cậu ấy.

Kỷ Trường nhướn mày, trong mắt đong đầy ẩn ý.

Rốt cuộc tại sao Tô Tử Du lại trông thấy nữ quỷ?

Kỷ Trường chợt lên tiếng: “Lí Mai, cô vào trong xem thử đi..”

Túc Bảo trừng mắt thỏ: “Sư phụ không được sai khiến nha..”

Kỷ Trường: “..”

Túc Bảo nhìn bóng lưng khi rời đi của Tô Tử Du rồi lại nhìn bàn tay nhỏ của mình.

Hồi nãy cô bé không làm sai bước nào chứ?

Ừm, chắc không đâu.

Chắc chắn không sai đâu.

Trong phòng.

Thấy ba của mình bước vào, Tô Tử Du an tâm hơn nhiều.

Từ lúc đi tắm cho đến khi ra ngoài, Tô Tử Du không hề nhìn thấy quỷ nữa.

Tô Nhất Trần đang đọc cuốn sách toán học trên bàn Tô Tử Du, thấy cậu đi ra, hỏi: “Hồi nãy thấy thật hả?”

Tô Tử Du mím môi, nói nhỏ: “Chắc con nhìn nhầm rồi!”

Tô Nhất Trần vừa toan lên tiếng, nhưng nhớ ra điều gì đó lại nói: “Con nhớ rõ, dù gặp bất cứ tình huống gì cũng phải bảo vệ em gái con.”

Tô Tử Du nói: “Nhưng em ấy nói ngày mai muốn theo con tới trường.”

Tô Nhất Trần gần như không chần chừ, nói: “Vậy con đưa Túc Bảo đi!”

Túc Bảo không phải đứa bé vô cớ gây rối, cô bé muốn theo tới trường thì ắt có lý do riêng.

Tô Tử Du nói: “Ba ơi, ba không sợ chiều Túc Bảo quá lại nhõng nhẽo như Hân Hân à?”

Tô Nhất Trần đứng dậy, nói: “Không sợ.”

Tô Tử Du dẩu môi, từ chối cho ý kiến.

Em gái gì gì đó quả nhiên đáng ghét nhất mà.

Tô Nhất Trần vừa về đến phòng đã gọi điện thoại: "Thông báo cho trường tiểu học Quốc Tế Ngũ Tượng gửi một bộ đồng phục học sinh và cặp đi học tới đây."

“Còn nữa, tăng cường an ninh trường học.”

Ngày hôm sau.

Túc Bảo dậy sớm và đeo chiếc cặp sách nhỏ trên lưng.

Cục bột nhỏ mặc đồng phục học sinh tiểu học, vì là đồng phục được đặt may thống nhất được gửi gấp đến nên Túc Bảo mặc size nhỏ nhất vẫn hơi rộng.

Váy nhỏ buộc cao đến eo, mũ che khuất mặt, cục bột nhỏ cố hết sức ngẩng đầu lên, nhìn đám người từ dưới vành mũ.

ông cụ Tô đẩy vành mũ của cô bé lên, nói: "Đến trường nhất định phải chú ý an toàn."

bà cụ Tô không sao yên tâm được, càm ràm: “Hay là tôi đi theo Túc Bảo nha, ôi, bé thế này không có người lớn bên cạnh sao được?”

Tô Tử Tích đút một tay vào túi, chờ Tô Tử Lâm đưa cậu bé tới nhà trẻ.

Nghe thấy lời ông bà nội, cậu bé cười khẩy: “Tụi con đều đi được, sao em ấy không đi được?”

Mặt Tô Tử Tích không chút cảm xúc, cậu dứt khoát bước lên xe.

Chỉ biết nuông chiều em gái, khi cậu tầm tuổi Túc Bảo bây giờ, mẹ cũng chỉ chiều em Hân Hân.

Còn cậu thì sao?

Quăng cho cậu cái di động rồi kêu tự chơi một mình đi.

Khi cậu đòi ngủ cùng thì mẹ nói nào có đạo lý nam tử hán đại trượng phu bám mẹ bao giờ?

Dù đêm cậu choàng tỉnh sợ hãi thì mẹ cũng vô tình bảo cậu phải rèn luyện cho gan dạ lên.

Ngày ấy nhà họ Tô chẳng có người nào khác ngoài nhà cậu, khi bác cả đón hai anh trai về cũng chỉ bận bịu công việc riêng.

Chẳng phải hai anh trai kia cũng được đón về như Túc Bảo bây giờ sao.

Tô Tử Tích nhìn Túc Bảo đang được bao người nâng niu như trứng bên ngoài cửa xe, hừ một tiếng.

Trong mắt pha lẫn sự bất mãn và ngưỡng mộ.

Chỉ khi không có ai bên cạnh, cậu bé mới để lộ ra sự ngưỡng mộ từ đáy lòng mình.

Chợt Túc Bảo đang ở bên ngoài ngoảnh đầu nhìn về phía xe.

Tô Tử Tích lập tức dời mắt, lấy di động ra chơi game.

Tô Nhất Trần ẵm Túc Bảo lên xe đưa đón của trường.

“Có cần cậu cả đi cùng không con?” Tô Nhất Trần hỏi.

Túc Bảo khoát tay: “Không cần không cần nha.”

Cô bé có thể nha.

“Đúng rồi cậu ơi, hôm nay cậu nhớ đưa Túc Bảo đi dạo phố đó!”

Hôm qua ăn no rồi nặng mí mắt ngủ quên ở buổi lễ cắt băng khánh thành nên quên béng chuyện đi dạo phố. Cô bé phải mua kim bạc để chữa bệnh cho bà ngoại nữa.

Tô Nhất Trần dịu dọng nói: “Được, trưa nay cậu tới đón con.”

Nói rồi anh ấy giao Túc Bảo cho Tô Tử Du và Tô Tử Chiến.



Cậu giống như một chiến sĩ nhỏ tuổi, không hề giống những bạn nhỏ đang lộn xộn kia, sống lưng thẳng tắp, trên gương mặt non nớt còn phảng phất sự vững vàng và kiên nghị.

Túc Bảo vừa ngẩng đầu đã trông thấy Tư Diệc Nhiên, lập tức nở nụ cười.

“Chào anh trai nhỏ!”

Tư Diệc Nhiên: “..”

Sao được?

Hôm nay cậu không mang theo kẹo.
Chương 65
Tư Diệc Nhiên mím môi, gương mặt nhỏ lạnh lùng nghiêm túc.
Túc Bảo tò mò hỏi: “Anh trai nhỏ, anh không vui à?”
Tư Diệc Nhiên quay đầu lại: “Đâu có.”
Túc Bảo không hỏi thêm nữa mà ngồi vào chỗ ngồi, học theo dáng vẻ của Tư Diệc Nhiên, hai tay nhỏ bé đặt ở trên đầu gối một cách ngay ngắn.
Xe buýt vững vàng lăn bánh trên đường đến trường.
Trường tiểu học tư thục Quốc Tế Ngũ Tượng là trường tiểu học tư thục tốt nhất Kinh Đô.
Những học sinh có thể vào ngôi trường này đều là con nhà giàu, kém nhất cũng là kiểu như con nhà họ Lam.
Tuyết Nhi xuống xe riêng của nhà mình, vội vàng khoát tay: "Mẹ, tạm biệt."

Vì căng thẳng mà sống lưng cô bé kéo căng, chỉ sợ bạn học cùng lớp trông thấy mình ngồi xe riêng,
Tiểu học Quốc Tế Ngũ Tượng không giống những trường tiểu học khác, con cái của những gia đình thực sự giàu có đều đến trường bằng xe buýt.
Bên ngoài chiếc xe buýt trường màu vàng rực rỡ thực sự được trang bị lớp bọc thép dày, tài xế là người từng tham gia chiến tranh đặc biệt nhưng đã ra khỏi quân đội và được tuyển dụng tại trường học, giáo viên đi kèm cùng để đưa đón học sinh ít nhất cũng là bộ đội đặc chủng đã giải ngũ, đảm bảo 100% sự an toàn của trẻ nhỏ.
Chi phí mỗi tháng đi xe buýt trường cao tới 100.000 nhân dân tệ một học sinh, điều đó có nghĩa là trẻ em ở trường tiểu học quốc tế Quốc Tế Ngũ Tượng phải trả hơn một triệu nhân dân tệ mỗi năm chỉ để đi xe buýt của trường.
Nhà Tuyết Nhi không nỡ chi ra khoản tiền lớn như vậy.
Cho nên, Tuyết Nhi luôn được mẹ đưa tới trường, điều này khiến cô bé cảm thấy rất mất mặt.
“Chú ý an toàn!”
Nhìn thấy xe buýt của trường từ xa chạy tới, Tuyết Nhi vội vàng nói: "Con biết rồi mẹ, mẹ mau về đi!"
Cô bé sợ bị nhìn thấy, người khác sẽ cười nhạo cô bé là một đứa trẻ không đủ tiền đi xe buýt của trường...
Mẹ Tuyết Nhi muốn nói gì đó nhưng lại thôi, lập tức lái xe rời đi.
Chiếc xe buýt màu vàng chậm rãi chạy vào trường, Tuyết Nhi bước nhanh để theo kịp và vờ đến bên cạnh xe buýt của trường, người khác sẽ tưởng rằng cô bé cũng đi xe buýt trường.
Tuyết Nhi thông minh đã tính sẵn thời gian.

Cửa xe mở ra, Tuyết Nhi đi chậm lại một chút, không hề trông thấy trong hình ảnh phản chiếu trên cửa xe, thoáng xuất hiện cái bóng to gấp đôi mình đang cưỡi lên cổ mình….
Tuyết Nhi cúi đầu đi về phía trước, vờ như mình mới xuống từ xe buýt để gạt các bạn học bên ngoài, lại làm bộ như chỉ đi ngang qua xe buýt để gạt các bạn học trên xe.
Tuyết Nhi chột dạ nên đi nhanh được chừng một mét thì hai lâu la nhỏ chạy tới, vui vẻ chào hỏi: “Tuyết Nhi, cậu mới tới à?”
Tuyết Nhi gật đầu: “Ừm, hôm nay xe của trường đi muộn chút!”
Cô bé nói không sai, bình thường xe buýt đến trường lúc 7:45, nhưng hôm nay 7:50 mới đến.
Tiểu lâu la hồ nghi hỏi: “Sao hôm nay xe buýt lại đến muộn?”
Tuyết Nhi lắc đầu: “Tớ cũng không rõ, hình như chú tài xế hôm nay không khỏe!”
Xe buýt của trường luôn đến đúng giờ, đây là lần đầu tiên bị muộn, thực ra Tuyết Nhi cũng không hiểu lý do.
Nhưng hai tiểu lâu la ngu ngốc đâu hay Tuyết Nhi không biết.
Ánh mắt hai cô nhóc kia lộ vẻ ngưỡng mộ: “Ôi, có thể đi học mỗi ngày bằng xe buýt trường đã là lợi hại lắm rồi ý.”
“Không sai không sai, chỉ có một số học sinh trường mình có thể đến trường bằng xe buýt riêng này thôi.”
Tuyết Nhi trưng ra bản mặt khiêm nhường: “Thực ra cũng chẳng có gì ghê gớm, ngồi xe buýt hay xe riêng của nhà cũng như nhau thôi.”
Cô bé cười thẹn thùng, không tỏ ra cao ngạo chút nào, hoàn toàn khác với mấy tiểu thư thiếu gia xuất thân từ gia đình đại quý tộc.
Vì vậy các bạn học càng thích cô bé.
Trên đường đến lớp, Tuyết Nhi gặp nhiều bạn học hơn, nhưng hôm nay đám bạn này lại thể hiện những biểu cảm khác với trước đây.
“Wow, Tuyết Nhi, hôm qua cậu tham gia lễ cắt băng khánh thành của Đường Minh Thịnh Thế đúng không?”
“Tớ thấy cậu đứng phía sau trong tấm hình trên weibo của ‘anh trai’ tụi mình đấy!”
“Đúng đúng, cậu có thấy thần tượng của tụi mình không? Óa óa, không ngờ cậu có thể đến tham dự buổi lễ đó! Huhu, tớ cũng muốn được chụp ảnh chung khung hình với nhiều minh tinh.”
Có bạn học lấy ra một tấm hình.
Là ảnh một minh tinh tại buổi lễ, nền ảnh chính là nơi tổ chức lễ cắt băng khánh thành của Đường Minh Thịnh Thế, ở góc không xa chính là Tuyết Nhi trong bộ đầm công chúa.
Cô bé được bao cô chú vây quanh, dường như mọi người đang trò chuyện rất vui vẻ.
Lòng hư vinh của Tuyết Nhi lập tức được thỏa mãn.
Cô bé xấu hổ nói: “Ôi… sao lại bị các cậu phát hiện ra chứ, vốn dĩ ba tớ đại diện cho nhà họ Tư tham gia buổi lễ, nhà tớ vốn rất khiêm tốn, không rõ sao lại bị người ta biết mà quấn lấy, phiền ghê ý.”
Ánh mắt các bạn học nhìn Tuyết Nhi càng thêm phần ngưỡng mộ.
“ Nhà họ Tư… là Tư Diệc Nhiên học lớp hai đó ư? ”
“Wow, tớ nghe nói ba anh ấy là chiến thần đó, một tướng quân cực vĩ đại nha.”
“Tớ chưa bao giờ được gặp chú ấy, không ngờ Tuyết Nhi lại đại diện cho nhà họ Tư đi tham dự!”
“Thế cậu có quan hệ gì với Tư Diệc Nhiên, wow, ba mẹ hai bên thân thiết nhỉ, không lẽ lại là kiểu từ bé đã đính ước như trên ti vi đó chứ?”
Tiểu lâu la vây quanh Tuyết Nhi, không ngừng hỏi.
Tuyết Nhi bày ra bộ dạng xấu hổ: “Ôi, các cậu đừng hỏi chuyện này!”
Cô bé bưng mặt đi về chỗ ngồi rồi vùi mặt vào sách toán.
Lạy ông tôi ở bụi này….
Nghĩ tới lời của Vân đại sư nói Tuyết Nhi và Tư Diệc Nhiên là một cặp trời sinh, lời nói và hành động của Tuyết Nhi càng khiến mọi chuyện phát triển theo chiều hướng đó.
Mấy cô bé lớp một đôi khi có những suy nghĩ sành sỏi vượt ngoài dự đoán mà người lớn không thể hiểu được.
Nhưng kiểu như Tuyết Nhi thì quả thực rất chuộng hư vinh….
Lúc này không ai trông thấy một ác quỷ đang cưỡi trên cổ Tuyết Nhi, nó cười he he một tiếng.
“Hư vinh chứ gì….. khoe khoang chứ gì….”
“Mới tí tuổi đầu đã chuộng hư vinh dường này…. ôi… đúng là chất dinh dưỡng tốt nhất cho ta.. ”
Ác quỷ ôm đầu Tuyết Nhi, thoải mái híp đôi mắt lại.
Miệng ngoác ra…. hít một ngụm hắc khí từ người Tuyết Nhi….
Ở một nơi khác.
Túc Bảo đang ngoan ngoãn đi sau Tô Tử Du.
Tô Tử Chiến và Tư Diệc Nhiên đều học lớp hai, còn Tô Tử Du và đám nhóc mập hồi nãy đều học lớp 1.
Tư Diệc Nhiên lặng lẽ đi sau cùng.
Chỉ nghe Túc Bảo đi phía trước không ngừng hỏi: “Anh ơi, lát nữa em vào cùng lớp với anh à?”
“Anh ơi, lát nữa em ngồi cùng bàn với anh được không?”
“Anh ơi, Tuyết Nhi học lớp nào ạ?”
Tô Tử Du cuối cùng cũng hết kiên nhẫn, nói: “Im miệng!”
Cậu chỉ cảm thấy thật xấu hổ, các bạn nhỏ khác đều một mình tới trường, riêng cậu dẫn theo cái đuôi nhỏ.
Mất mặt chết thôi.
Túc Bảo lập tức bụm miệng, nhỏ giọng nói: “Được ạ, xin lỗi anh…”
Cục bột nhỏ chớp mắt nhìn Tô Tử Du, bàn tay nhỏ che kín miệng.
Thấy Tô Tử Du nhìn mình còn vội bỏ tay ra, nói: “Anh trai yên tâm, Túc Bảo sẽ không làm ồn nữa đâu.”
“Cừu mập…cừu mập… cừu mập của ta, mi ở đâu…” Túc Bảo lầm bầm lầu bầu.
Tô Tử Du: “…”

Các cậu bé ở độ tuổi này nghịch ngợm nhất, hay giật bím tóc của các cô gái nhỏ và quậy phá. Đang lúc rảnh rỗi lại trông thấy Tô Tử Du đưa Túc Bảo vào, bọn nhóc đương nhiên phải cười nhạo rồi.
Tô Tử Du chỉ thấy mất mặt vô cùng….
Sau này… sau này còn đưa em gái tới trường thì cậu là con heo!
Cậu sẽ đi tè không phun nước ra xa được..
Cậu sẽ ‘không thẳng’
Cậu ăn cơm sẽ gặp con sâu trong đồ ăn!
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom