• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm (12 Viewers)

  • Chương 346-347

Chương 346: Đưa Tô Tử Tích đi gặp bác sĩ

Nam sinh nói không tin quỷ sợ hãi, vì cậu ta cũng nhìn thấy!

Nhìn thấy tận mắt, chỉ nháy mắt đã không thấy đâu!

Cậu ta nuốt một ngụm nước bọt: "Có lẽ là ai chạy bộ qua thôi…"

Một nam sinh khác cầm điện thoại tê cả da đầu: "Người bình thường đi bộ không nhanh như vậy đâu, động tác ổn định như vậy càng không giống chạy bộ…"

Đột nhiên một khuôn mặt trắng bệch từ trên hạ xuống, giọng nói lạnh lùng cứng ngắc: "Các người đến đây làm gì?"

Hai nam sinh và người xem livestream!!!

"Á á á…"

Hai nam sinh nói không tin ma sợ hãi chạy trối chết.

Mộc Quy Phàm cười lạnh, có tí can đảm như vậy thì cũng đừng đến những chỗ này.

Người không biết không sợ, ngày nào chết, chết như thế nào cũng không biết.

Lúc này Mộc Quy Phàm mới thật sự rời khỏi bệnh viện Đệ Tứ.

Ngày hôm sau.

Bà cụ Tô mang theo Tô Tử Tích, Túc Bảo và Tô Tử Du đến bệnh viện.

Hân Hân bị cha mình phát hiện một ngày không làm được bài tập nào nên không được phép ra ngoài.

Túc Bảo thấy bà ngoại muốn mang anh Tử Tích đi bệnh viện thì nói muốn đi cùng, Tô Tử Du thấy Túc Bảo đi đương nhiên cũng sẽ đi theo.

Tô Tử Chiến vốn cũng muốn đi cùng nhưng lại thấy thì giống như mình dính em gái quá.

Rất mất mặt.

Túc Bảo nằm dài trên ghế đọc sách, nửa cái đầu lấp ló sau sách Tô Tử Chiến đang đọc: "Anh cả, anh có đi không?"

Vẻ mặt Tô Tử Chiến không chút thay đổi, không hứng thú nói: "Nhàm chán."

Túc Bảo bĩu môi: "Vậy được! Vậy tụi em đi đây, anh ở nhà phải ngoan nha!"

Tô Tử Chiến: "…"

Cô bé cho rằng cậu là mấy đứa nhóc kia sao? Lại còn ngoan ngoãn? Ngây thơ.

Tô Tử Chiến ngẩn người cố gắng không động đậy, mãi đến khi tiếng động cơ xe chở mấy người rời đi cậu mới không nhịn được mà đứng lên rướn cổ nhìn qua.

Giọng của Tiểu Ngũ đột nhiên vang lên: "Muốn sao? Ngộ Không, nếu cậu muốn đi thì cứ nói nha, cậu không nói sao tôi biết cậu muốn gì được."

Tô Tử Chiến đột nhiên nhìn Tiểu Ngũ chằm chằm.

Vừa rồi bà cụ Tô nói đến bệnh viện không thể mang Tiểu Ngũ đi, nhưng…

Túc Bảo thích con vẹt này, chắc cô bé muốn mang nó đi nhỉ?

Được rồi, cậu sẽ cố mang đến cho cô nhóc vậy, dù sao tổng giám đốc Tô nói phải chăm sóc em gái, cậu nghe lời tổng giám đốc Tô.

Tiểu Ngũ nhìn Tô Tử Chiến nhìn mình trầm tư thì nghiêng đầu nói: "Mặc dù cậu nhìn tôi rất có thành ý nhưng cậu muốn nói gì với tôi thì nói đi. Chẳng lẽ cậu thật sự không muốn? Cậu muốn tôi sẽ cho cậu, cậu muốn thì sao tôi lại không cho được? Không có chuyện cậu muốn mà tôi không cho cậu, cậu không muốn tôi lại đưa cho cậu. Mọi người đều nói đạo lí mà! Bây giờ tôi đếm đến ba, cậu nói rõ bản thân có muốn hay không…"

Đoạn này là lời thoại trong Tây Du ký, đây là lời lải nhải dông dài của Đường Tam Tạng.

Tiểu Ngũ học thuộc không sót chữ nào, đoạn thoại lải nhải dài dòng văn tự, vậy mà nó lại có chút khí chất của Đường Tam Tạng.

Tô Tử Chiến nắm lấy cổ nó, lạnh mặt nói: "Ồn ào!"

Tiểu Ngũ: "Éc… Éc! Thả đại gia ta ra, cứu mạng, cứu mạng! Lừa bán con nít!"

Tô Tử Chiến không thể nhịn được nữa, cậu đổi chỗ, túm cánh nó.

Tiểu Ngũ không chịu được: "Lão Lục nhà ngươi, ta phục lão Lục ngươi rồi! Ta thật sự phục rồi! Có bản lĩnh thả ta xuống, chúng ta chiến đấu với nhau!"

Tô Tử Chiến đi vào phòng Túc Bảo lấy túi dành cho thú cưng rồi nhét Tiểu Ngũ vào.

Tiểu Ngũ: "…"

Tô Tử Chiến vừa muốn đi lại nghe thấy con vẹt kia kêu linh tinh ở trong túi thú cưng: "Chờ chút, ít nhất cũng mang tôi đi cùng đi người anh em SpongeBob !"

Nó lại chuyển qua lời thoại phim SpongeBob, đúng lúc này ông nội rùa ngậm một cọng tảo biến chậm rãi bò ra từ gầm bàn.

Tô Tử Chiến nhìn một cái rồi nâng rùa đen lên.

Ông nội rùa đen: "?"

Nó đang tản bộ mà, nó làm gì rồi?

Trong bệnh viện, khoa thần kinh.

Bà cụ Tô không đến bệnh viện tư nhân mà chọn bệnh viện công của Tô Ý Thâm.

Bà cụ có thời gian thì càng thích đến bệnh viện công hơn, bác sĩ ở đây không thực dụng như bác sĩ ở bệnh viện tư.

Cuối cùng cũng đến lượt bà ấy, bà cụ Tô mang theo một hàng cà rốt vào trong.

Bác sĩ sững người: "Là ai khám bệnh?"

Bà cụ Tô gọi Tô Tử Tích, cho cậu ngồi xuống ghế xong nói: "Là đứa cháu này của tôi."

Tô Tử Tích ngồi trên ghế: "…?"

Trên bàn có một tấm bảng, bên trên viết tên bác sĩ, chủ nhiệm khoa của cái gì cái gì đó.

Khoa thần kinh khoa nhi.

Từ từ, nơi này là khoa thần kinh của khoa nhi?

Khám cho cậu?

Tô Tử Tích ngạc nhiên ngẩng đầu.

Bà cụ Tô nói: "Đứa cháu trai này của tôi đã bị ngã từ ban công xuống lúc hai ba tuổi."

"Lúc đó không có ai ở nhà… Đứa nhỏ tự mình bò dậy, chúng tôi cũng không biết."

"Bây giờ thằng bé lớn hơn, càng lớn phản ứng càng chậm, anh nhìn nó bây giờ đi, có lẽ bây giờ nó mới phản ứng được đến đây để khám bệnh cho nó."

Vẻ mặt bà cụ Tô lo lắng, trong lòng cảm thấy rất tự trách, cho dù quá khứ là nguyên nhân gì thì rốt cuộc vẫn là do họ không chú ý.

Bác sĩ nhìn Tô Tử Tích nói: "Nào, lè lưỡi ra thử xem. A…"

Tô Tử Tích: "…"

Bác sĩ cầm miếng bông, kiên nhẫn nói: "Há mồm nào, a…"

Tô Tử Tích: "…" Cái quái gì vậy, cậu không cần khám!

Cậu mím môi, từ chối há miệng.

Cậu không có bệnh, có bệnh hay không chính cậu còn không rõ sao?

Khuôn mặt nhỏ của Tô Tử Tích vô cùng khó chịu, cậu đứng lên muốn rời đi.

Khám bệnh là chuyện không thể, cho dù hôm nay ông trời có xuống đây ném cậu từ tầng hai xuống cậu cũng sẽ không khám kiểu bệnh trông như đứa ngu này!

Ngay lúc Tô Tử Tích đứng lên thì hai cánh tay nho nhỏ mềm mềm đột nhiên xuất hiện.

Túc Bảo ôm lấy Tô Tử Tích, vỗ đùi cậu nói: "Anh, anh mau ngồi xuống đi, phải ngoan nha! Bác bác sĩ nói anh há miệng chứ đâu có nói anh đứng lên đâu!"

Ánh mắt Tô Tử Tích nhìn về phía Túc Bảo, trên khuôn mặt phúng phính là sự quan tâm, lo lắng, cô nhóc ôm cậu thật chặt giống như sợ cậu chạy vậy.

Trong đôi mắt to óng ánh nước có sự tha thiết của người làm phụ huynh.

"…"

Tô Tử Tích ngoan ngoãn ngồi xuống, hết cách, đành phải há miệng.

Bác sĩ hoàn toàn không còn gì để nói, hay lắm, hình như phản ứng có hơi chậm chạp…

Ông ấy kiểm tra theo trình tự, không thấy có vấn đề gì.

Dựa vào kinh nghiệm hành nghề lâu năm của ông ấy, Tô Tử Tích không có vấn đề, cho dù có vấn đề cũng không phải là vấn đề lớn, ít nhất không phải tình trạng khẩn cấp kia, hôm nay nhảy nhót nhót tưng bừng buổi tối rơi vào trạng thái khác, không phải là tình trạng nguy hiểm như vậy.

Bác sĩ vừa nhập dữ liệu vào máy tính vừa nói: "Tình trạng này bình thường sẽ biểu thị rõ nhất vào buổi sáng, nhưng nói thật nhiều năm như vậy gia đình mới đưa cháu đến đây thì bình thường cũng sẽ không chuyện gì đột ngột."

"Có đứa nhỏ nhìn thì hơi chậm nhưng thực tế không ngốc mà là tốc độ phản ứng không nhanh. Còn về trí não thì chưa chắc đã ngốc."

"Đứa nhỏ như vậy cần tìm lĩnh vực phù hợp cho bé, bé có thể tập trung hơn tất cả mọi người ở đây, có thể am hiểu lĩnh vực người khác không biết, bé có thể rất giỏi."

Bà cụ Tô chợt nhớ ra Tô Tử Tích chơi game rất giỏi, khóe miệng hơi giật một cái.

Lĩnh vực cậu giỏi, không phải là game đấy chứ?

Cái này… càng phải chữa!

Bà cụ Tô là người già, tư tưởng và quan niệm đều khá truyền thống, mặc dù bây giờ có nghề thể thao điện tử nhưng bà vẫn cảm thấy nghề này không thể làm lâu dài được.

Bác sĩ tiếp tục nói: "Nhưng nếu mọi người không yên tâm thì có thể chụp kiểm tra não bộ."

Tô Tử Tích cười lạnh, bọn họ còn nói cậu ngu?

Chụp chiếu kiểm tra cái gì chứ, cậu không muốn làm cái kiểm tra đấy, đến lúc đó bạn học cậu mà biết thì không phải cười chết rồi sao, lại còn nói đầu óc cậu có vấn đề nữa.

Tô Tử Tích đang định nói thì đột nhiên Túc Bảo nắm tay cậu nói: "Anh, vẫn nên kiểm tra! Ngoan nha!"

Tô Tử Tích: "…"

Mông vừa nâng lên được 2cm lại lần nữa ngoan ngoãn đặt xuống.
Chương 347: KPI mới ra lò

Tô Tử Tích thay quần áo, đứng ở cửa phòng chụp CT, trong đầu cậu vẫn vang lên lời Túc Bảo nói ban nãy.

Anh trai ngoan, kiểm tra chút thôi mà!

Không phải tiêm đâu, chẳng đau xíu nào hết!

Đợi anh kiểm tra xong, Túc Bảo sẽ chia cho anh một viên kẹo!

Bộ não Tô Tử Tích từ chối mấy lời dỗ ngọt của Túc Bảo.

Tay chân cậu cũng luôn nghe theo lệnh từ bộ não.

Nhưng khi ngẩng đầu lên, cậu đã ở trước cửa phòng chụp CT rồi.

Khóe miệng Tô Tử Tích khẽ giật.

Lúc này, bác sĩ cầm lấy phiếu khám, đọc to: “Tô Tử Tích.”

Bà cụ Tô đẩy Tô Tử Tích một cái.

Nhóc con này, đứng xếp hàng trước phòng chụp CT bao lâu mà vẫn chưa phản ứng ra chuyện gì ư?

Hi vọng nhóc con này không có vấn đề gì về não…

Tô Tử Tích nhấn tay vào ấn đường, bước vào phòng.

Lúc này Tô Tử Du mới nói: “Em gái, em dỗ Tô Tử Tích làm gì, lại còn hứa chia kẹo như dỗ trẻ con ấy!”

Tô Tử Du cười lạnh.

Túc Bảo bóc một viên kẹo nhét vào miệng cậu: “Anh trai, phải kiên nhẫn chứ.”

Tô Tử Du lập tức ngậm miệng, vui vẻ nhấm nháp viên kẹo.

Kỷ Trường lặng lẽ bay bên cạnh, cuối cùng viết vài dòng vào cuốn sổ, nói: “Tô Tử Tích không có vấn đề gì đâu, yên tâm.”

Túc Bảo gật đầu: “Dạ dạ!”

Cô bé biết mà.

Bé đã bói quẻ, Tô Tử Tích có chút vấn đề, nhưng rất nhỏ.

“Sư phụ, sao hôm nay người không tăng ca?” Túc Bảo tò mò hỏi.

Kỷ Trường đáp: “Cửa địa ngục sắp đóng lại rồi, thời kỳ chạy đua KPI cao điểm đã qua.”

Túc Bảo nửa hiểu nửa không, thời kỳ chạy đua KPI cao điểm ư?

Hình như bé vừa học thêm được một từ rất ngầu.

Tầng lầu họ đang đứng đều là các phòng kiểm tra sức khỏe, bà cụ Tô và hai đứa trẻ đang ngồi trên ghế chờ ở ngoài, chỉ thấy Tô Ý Thâm mặc áo blouse vội vàng đi tới.

“Mẹ, mẹ tới sao không nói cho con biết?” Tô Ý Thâm bất đắc dĩ nói: “Để con còn nói trước với đồng nghiệp chứ!”

Bà cụ Tô chưa kịp lên tiếng thì Túc Bảo đã khoát tay nói: “Cậu út, chúng ta không đi cửa sau, tuyệt đối không đi cửa sau!”

Tô Ý Thâm phì cười, véo mũi Túc Bảo: “Con hiểu ‘cửa sau’ có ý gì không?”

Túc Bảo đáp: “Hiểu ạ, bệnh viện có cửa sau và cửa chính, tụi con và ngoại không vào từ cửa sau mà vào từ cửa chính.”

Cô bé con cố gắng biểu đạt ý của mình, miệng bé còn ngậm viên kẹo, vừa không để ý chút mà nước miếng đã rớt ra khỏi miệng.

Túc Bảo vội hít mạnh để nuốt dòng nước miếng trở lại miệng.

Khóe miệng Kỷ Trường khẽ giật.

Tô Ý Thâm: “…”

Bà cụ Tô: “…”

Tô Tử Du vội lấy khăn giấy ra.

Em gái cậu thật đáng yêu!

Bà cụ Tô bất đắc dĩ nói: “Chính mẹ nói đừng quấy rầy công việc của con, có lẽ Túc Bảo nghe xong lại nhớ mấy từ ‘không đi cửa sau.’”

Tô Ý Thâm nói: “Đây không phải đi cửa sau, mà nếu nói trước thì con có thể giúp lấy trước số khám bệnh, lúc mẹ và tụi nhỏ đến thì số thứ tự xếp hàng cũng tới lượt mọi người rồi.”

Đây đâu gọi là đi cửa sau, mà là sử dụng hợp lý tài nguyên.

Bà cụ Tô lắc đầu: “Không sao, có nhiều thời gian mà, cứ từ từ.”

Tô Ý Thâm không nói thêm gì nữa, đợi cửa phòng chụp CT mở ra, Tô Tử Tích đi ra ngoài.

Kết quả kiểm tra sớm nhất cũng phải đến buổi chiều mới có, Tô Ý Thâm nhìn đồng hồ rồi nói: “Mọi người chờ chút? Chúng ta cùng xuống căng tin bệnh viện ăn cơm.”

Bà cụ Tô nhìn ba đứa trẻ, căng tin bệnh viện rất đông người, nếu dẫn theo ba nhóc thì càng thêm loạn, bà toan từ chối thì…

Túc Bảo phấn khích giơ tay: “Được! Đi căng tin!”

Bé chưa được tới đó bao giờ đâu nha!

Bà cụ Tô nhìn Túc Bảo đầy cưng nựng, đổi lời nói với Tô Ý Thâm: “Được! Mẹ và tụi nhỏ đợi con ở đình nghỉ mát trong sân nhé.”

Tô Ý Thâm gật đầu, véo má Túc Bảo: “Đợi cậu út nha.”

Sau đó anh vội vàng rời đi.

Đợi Tô Tử Tích thay quần áo xong, bà cụ Tô dẫn ba đứa trẻ tới đình nghỉ mát, vừa ngồi xuống đã nghe thấy giọng nói quen thuộc.

“Bảo, Bảo của em!” Tiểu Ngũ nhoài người trong ba lô thú cưng trong suốt, mặt vô cùng đáng thương.

Nghe tiếng Tiểu Ngũ, Tô Tử Du đang xách ba lô thú cưng vẫn trưng ra bản mặt lạnh lùng.

“Con vẹt của em ồn chết đi được!” Tô Tử Du lạnh lùng nói: “Nó tìm em này.”

Tiểu Ngũ: “…”

Sao người này chẳng biết lý lẽ gì thế, sao lại đổ tội cho nó như thế?

Túc Bảo vội nhận túi thú cưng, mở khóa ra, Tiểu Ngũ ngậm dây đeo ba lô trong miệng trèo ra ngoài, bay lên vai Túc Bảo rồi cọ mặt vào mặt bé.

“Quạc quạc, Bảo ơi! Hồi nãy em vừa đi truyền dịch, em nhớ chị cả đêm!”

Tô Tử Du: “…”

Tô Tử Chiến: “…”

Lời lẽ quê mùa gì thế này?

Tiểu Ngũ bị nhốt trong túi phải câm miệng suốt cả buổi, giờ mới được thả ra nên cái miệng không sao ngừng lại được: “Hồi nãy em xách một thùng xi măng, không, là thùng bùn. Em dùng bùn làm một chiếc nồi đất rồi đốt lửa, phát ra tiếng đốp đốp.”

Khóe miệng mọi người nhất loạt co giật.

Bà cụ Tô chọc tay vào đầu Tiểu Ngũ, càm ràm: “Hôm nào rảnh mày ở với ông cụ nhà này nhiều một chút, cho ông ấy học hỏi mày.”

Xem đi, hôm nay bà nói đến bệnh viện, ông cụ Tô hỏi lý do, nghe bà bảo đưa Tô Tử Tích đi khám thì ông cụ ngồi về chỗ luôn.

Ông cụ còn nói: “Tô Tử Tích hả? Thế thôi tôi không đi nữa, mấy ngày nay phải quay video cho bà nên mệt quá, cần nhân cơ hội nghỉ ngơi chút.”

Nghe xem có phải lời mà con người có thể nói ra không? Đúng là chọc người ta tức chết mà.

Tô Tử Tích bỗng nhiên nói: “Đúng rồi, kẹo của anh đâu?”

Lúc này Túc Bảo mới nhớ ra bé quên béng mất chuyện chia kẹo, vội vàng lấy ra một viên kẹo, bóc vỏ rồi nhét vào miệng Tô Tử Tích.

“Ngọt không ạ?” Túc Bảo vui vẻ hỏi.

Tô Tử Tích không đáp.

Ai ngờ Tiểu Ngũ nhìn chằm chằm vào miệng Tô Tử Tích, lắc đầu nói: “Trẻ con ăn kẹo không tốt cho sức khỏe đâu! Lẽ ra chị Túc Bảo nên cho em ăn, để em chịu đựng nỗi đau này!”

Túc Bảo cười khúc khích.

Ba viên kẹo này khó khăn lắm bé mới xin được từ bà ngoại để thỏa mãn cơn thèm hôm nay.

Bé cho anh Tử Du một cái, anh Tử Tích một cái, còn bé ăn một cái.

Hết phần của Tiểu Ngũ rồi!

Tô Tử Chiến đi bên cạnh, không rõ sao lại thấy lòng không thoải mái.

Lúc bà nội cho Túc Bảo ba cái kẹo, cậu đã trông thấy.

Túc Bảo thích kẹo đến vậy mà còn chia cho Tô Tử Du một cái. Vừa nãy cậu thấy Túc Bảo ăn một cái, vậy còn thừa một cái nhỉ…

Vẻ mặt Tô Tử Chiến lúc này càng thêm lạnh lùng, nhưng trong lòng cậu xiết bao mong chờ Túc Bảo sẽ chia cho cậu một viên kẹo.

Không phải cậu thích đồ ngọt, nhưng Tô Tử Du được Túc Bảo cho kẹo, nói sao thì cậu cũng không thể kém Tô Tử Du nhỉ.

Tô Tử Chiến và Tiểu Ngũ đồng thời nhìn chằm chằm vào miệng Tô Tử Tích.

Tiểu Ngũ tiếc nuối thở dài: “Trư Bát Giới ăn nhân sâm rồi, hết rồi còn đâu!”

Vẻ hài hước của Tiểu Ngũ đã thu hút các bệnh nhân cùng người nhà của họ, họ ngạc nhiên nhìn con vẹt xanh phát sáng trước mặt.

Con vẹt này thành tinh rồi hả?

Một người đàn ông trung niên mỉm cười nhìn chằm chằm Tiểu Ngũ, nói: “Trông con vẹt này thông minh thật đấy, nếu nướng lên ăn thì chắc chắn sẽ ngon hơn những con vẹt khác, chậc!”

Mọi người ở viện đều suýt xoa khen Tiểu Ngũ, duy chỉ có ông chú đây nói lời khác hẳn, nghe ông ta nói, mọi người không khỏi dừng khen ngợi.

Túc Bảo ngẩn người, vô thức nhìn về phía ông chú, sau đó càng sững sờ hơn.

Kỷ Trường cũng nhìn ông chú kia.

Cô bé con này, đến viện còn gặp được cơ hội chạy đua KPI ư?

Một con ác quỷ mới ra lò!!!
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom