• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm (8 Viewers)

  • Chương 311-312

Chương 311: Tám giọt lệ làm chất dẫn

Các búp bê đặt trong tủ trưng bày bên ngoài cửa hàng trông rất bình thường, nhưng càng vào sâu bên trong thì lại càng khiến con người ta thấy ớn lạnh.

Đặc biệt là đám búp bê geisha mặt mày trắng bệch, trên má tô hai hình tròn đỏ rực, hay những con búp bê samurai cạo hết nửa hai bên đầu, phần tóc còn lại để dài, sau đó búi lên, cố định trên đỉnh đầu…

Nói ngắn gọn thì phong cách của mỗi một con đều đi vào lòng đất.

Lúc đẩy cánh cửa kính đằng sau phòng làm việc ra, một mùi hôi nồng nặc tức khắc đập vào mặt và phía trước ao “bùn” có một sĩ quan cảnh sát đang đứng.

Kinh nghiệm nhiều năm trong nghề nói cho anh ta biết nơi này có gì đó là lạ.

“Điều tra đống bùn này thử xem.” Anh ta nhỏ giọng nói.

Lúc này, họ không hề hay biết rằng giữa không trung, có một chàng trai mặc áo khoác trắng đang lơ lửng trước mắt họ. Mặt mày hắn trắng bệch, môi lại đỏ như máu, trong đôi mắt hẹp dài thoáng hiện nét diêm dúa, lẳng lơ.

Hắn chính là Kỷ Trường.

Hắn nhìn quanh một vòng, lại bay tới trước mấy cái tủ trưng bày, cau mà nhín cái thứ người không ra người, quỷ không ra quỷ bên trong.

“Giữa tháng bảy, yêu ma quỷ quái gì cũng dám ra ngoài.”

Hắn vung áo bào, trong nháy mắt, gương mặt đám búp bê như trở nên vặn vẹo, giây sau lại vang lên tiếng “rắc” nho nhỏ, chẳng biết là thứ gì bị phá hủy nữa.

Làm xong mọi chuyện, Kỷ Trường mới nhẹ nhàng bay đi tìm Túc Bảo.

Sau khi Tô Tử Chiến dẫn Tô Tử Du và Túc Bảo rời đi, Túc Bảo than khát nước, muốn uống thứ gì đó.

Tô Tử Chiến nghĩ tới chuyện nói dối cảnh sát nên cũng tính tìm một chỗ nghỉ ngơi trước rồi hẵng gọi điện thoại.

Ba người bước vào trong trung tâm thương mại sầm uất, vừa mới qua cổng đã nhìn thấy một quán cà phê Starbuck khá lớn, Tô Tử Chiến sốt ruột tìm chỗ ngồi nghỉ, Tô Tử Du cũng đang vội tìm nơi nào đó cho em gái vào uống giải khát, nhưng cả hai lại đồng lòng ngó lơ quán cà phê đó.

Cuối cùng họ tìm được một quán bán món Hồ Nam, Tô Tử Du gọi phục vụ lấy nước cho Túc Bảo trước, còn Tô Tử Chiến thì vội vàng lôi điện thoại ra.

Vừa định quay số thì điện thoại chợt đổ chuông.

Tô Tử Chiến bắt máy, trao đổi vài câu, vẻ mặt cũng ngày càng kỳ lạ.

Cậu nói: “Bọn cháu cũng không biết, em gái cháu chỉ nói đại thôi ạ.”

Sau đó cậu lại nói số điện thoại và địa chỉ công ty của Tô Nhất Trần cho người ở đầu dây bên kia rồi mới cúp máy.

Tô Tử Du hỏi: “Sao thế?”

Tô Tử Chiến nhìn chằm chằm Túc Bảo, nhỏ giọng nói: “Hình như mấy thứ kia là tro cốt thật.”

Một cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng Tô Tử Du, mới nghĩ tới thôi đã thấy khủng khiếp rồi, cũng may là cậu không có vào sâu bên trong.

“Rốt cuộc chuyện này là thế nào?” Tô Tử Chiến nhìn Túc Bảo, trên gương mặt nhỏ nhắn để lộ biểu cảm nghiêm nghị, lúc này trông cậu thật sự rất giống phụ huynh.

Túc Bảo ôm ly nước, uống ừng ực, nốc sạch một ly, lại rót thêm ly nữa, ừng ực uống tiếp.

Người duy nhất có mặt ở hiện trường, cũng từng nhìn thấy mấy thứ kia nhưng lại chẳng mảy may sợ hãi hay lo lắng chắc cũng chỉ có một mình bé.

Túc Bảo nghiêng đầu: “Em cũng không biết nữa, cái này phải hỏi sư phụ cơ.”

Tô Tử Du nói tiếp: “Sư phụ của em ở đâu?”

Túc Bảo đáp: “Sư phụ đưa mẹ đi đầu thai, giải quyết chuyện hậu sự rồi ạ.”

Tô Tử Du buông lời oán giận: “Vẫn chưa trở lại nữa sao? Không phải anh cố ý đâu nhưng sư phụ của em đúng là vị sư phụ vô tư nhất mà anh từng gặp đấy, cứ dăm ba bữa là lại chẳng thấy bóng dáng đâu… ồ, không thấy bóng quỷ…”

Cậu nhỏ giọng lải nhải, như sợ Kỷ Trường sẽ bỗng dưng xuất hiện vậy, còn ôm tay áp sát lại gần Túc Bảo.

Hai mắt đảo quanh bốn phía.

Đáng tiếc, ngay sau đó, một giọng nói mỉa mai vang lên từ phía trên đầu cậu: “Tiểu Tử Du à, có phải nhóc ở trần gian đến phát chán rồi không? Nếu đã ở chán rồi thì sư phụ có thể dẫn nhóc tới âm phủ một chuyến, mở mang tầm mắt…”

Tóc tai Tô Tử Du tức khắc dựng đứng hết lên, miệng lắp ba lắp bắp: “Sư… sư phụ phụ phụ phụ!”

Kỷ Trường hừ nhẹ một tiếng, gật đầu: “Con trai ngoan.”

Túc Bảo: “?”

Sao anh trai nhỏ lại biến thành con trai của sư phụ rồi?

Tô Tử Chiến bày ra vẻ mặt khó hiểu nhìn Tô Tử Du, lại nhớ tới cái máy ảnh mà cậu sáng chế.

Sau đó đột ngột liên tưởng đến con búp bê geisha mặt mày trắng bệch mà mình vừa thấy ban nãy trong xưởng búp bê…

Sau lưng Tô Tử Chiến chợt đổ đầy mồ hôi lạnh, chẳng lẽ ban nãy không phải có người đứng sau điều khiển búp bê mà là do búp bê tự cử động?

Nụ cười quỷ dị trên gương mặt búp bê… đừng nói là cậu đụng trúng quỷ đó nha??

Gặp quỷ thật rồi hả?

Nghĩ đến đây, cả người Tô Tử Chiến trở nên cứng đờ, ngón tay chuẩn bị bấm số gọi cho Tô Nhất Trần cũng dừng lại, mãi mà không chịu ấn xuống.

Phản ứng của Tô Tử Chiến cũng thật quái lại, nếu nói cung phản xạ của cậu không theo kịp thì không đúng, rõ ràng lúc đó phản xạ của cơ thể đã nhanh hơn sự phân tích của não bộ nên cậu mới làm ra hành động xông lên đá bay nữ quỷ.

Nhưng nếu bảo phản xạ của cậu rất nhanh nhạy thì đến tận bây giờ, cậu mới muộn màng phát hiện có thể bản thân đã gặp phải quỷ…

Túc Bảo thổi phù phù ly nước cho bớt nóng, sau đó bưng ly lên bằng cả hai tay, nhấp môi uống từng ngụm nước, rồi vui vẻ hỏi: “Sư phụ, có phải mẹ con đi đầu thai rồi không?”

Kỷ Trường: “Ờ… Có lẽ là đi rồi…”

Tại sao lại nói là “có lẽ”, bởi vì Tô Cẩm Ngọc thường xuyên làm ra nhưng hành động không giống người thường, hậu quả là chọc cho Mạnh Bà tức đến nổ phổi.

Nghe sư phụ kể lại, Túc Bảo trợn trừng hai mắt: “Mẹ thật sự đòi thêm một chén nữa ạ?”

Kỷ Trường gật đầu, đáp: “Công thức nấu canh Mạnh Bà ngày nay chính là công thức đã được lưu truyền từ mấy chục nghìn năm trước, đúng là có hơi cũ kỹ rồi…”

Canh Mạnh Bà không phải lúc nào cũng giống y như nhau, mà cũng sẽ thay đổi theo thời thế.

Hồi Túc Bảo còn là Tiểu Diêm Vương đã từng đẩy người được chọn kế nhiệm chức Mạnh Bà lên trước thời hạn.

Canh Mạnh Bà dùng tám giọt lệ làm chất dẫn, giọt lệ thứ nhất là khi sinh ra, giọt thứ hai là lúc về già, giọt thứ ba là khi đau khổ, giọt thứ tư là lúc hối hận, giọt thứ năm là khi tương tư, giọt thứ sau là lúc đau ốm, thứ bảy là khi ly biệt và cuối cùng, thứ tám chính là giọt lệ khi đau lòng của Mạnh Bà.

Nhưng nước mắt của Mạnh Bà rất khó thu thập, có điều đây đã là một chuyện khác và hiện tại Kỷ Trường không muốn nhắc tới nó.

Hắn hỏi: “Các con vừa tới xưởng búp bê kia hả?”

Túc Bảo gật đầu, khó hiểu hỏi: “Sư phụ, chỗ đó đã xảy ra chuyện gì vậy ạ? Con nhìn thấy hộp gỗ kia bị luồng khí đen dày đặc bao phủ nên đã châm lửa đốt trụi rồi. Có điều rõ ràng ở đó hội tụ rất nhiều âm khí, lại chẳng nhìn thấy con quỷ nào.”

Kỷ Trường cười khẩy: “Đương nhiên là không thấy được rồi, nói chính xác hơn thì chỗ đó là một tế đàn chứ không phải xưởng búp bê gì cả.”

Tô Tử Du sửng sốt, cùng Túc Bảo trăm miệng một lời: “Tế đàn?”

Mặt mày Kỷ Trường trở nên lạnh lẽo như băng: “Có vài người rõ ràng sống không tệ nhưng lại không chịu yên ổn trải qua mà cứ thích làm mấy chuyện ruồi bu mới chịu.”

“Tế đàn kia chỉ là bước đầu tiên của một nghi thức, những búp bê đó đều là công cụ cần cho nghi thức ấy, nhưng dùng thế nào thì còn phải xem bọn họ tính khi nào thì cử hành nghi thức đó.”

Tô Tử Du nghe mà hoang mang, gì mà tế đàn rồi lại nghi thức…

“Bọn họ tính làm gì?”

Kỷ Trường đáp: “Nói một cách đơn giản thì những người này không cam tâm với địa vị của bản thân trong gia tộc, nhưng lại không đủ năng lực đuổi kịp tiến độ của người khác, chỉ có thể đỏ mắt ghen tị sự thành công của người khác, thế nên chúng đã nghĩ ra một vài cách xấu xa để mượn khí vận quốc gia cho mình dùng.”

Nói tới đây, Kỷ Trường cười khẩy một tiếng: “Mượn khí vận quốc gia cái gì chứ, phải nói là chôm chỉa khí vận quốc gia mới đúng.”
Chương 312: Đồ vật tà ác

Túc Bảo không biết trộm khí vận quốc gia là gì, lần đầu tiên Tô Tử Du biết khí vận quốc gia cũng có thể trộm nên rất ngạc nhiên.

“Họ là ai?” Tô Tử Du hỏi.

Kỷ Trường nhìn cậu một cái rồi nói: “Mấy đứa còn nhỏ, có một số việc không cần phải biết đâu, không có lợi với mấy đứa.”

Túc Bảo bĩu môi: “Lại thế nữa rồi, cái gì cũng trẻ con không cần biết, người lớn không nói thì sao trẻ con biết được?”

Bé vừa nói vừa uống nước, tức quá đi thôi.

Kỷ Trường không nhịn được bật cười, hắn đưa tay ra chọc chọc má Túc Bảo, kết quả hớp nước trong miệng Túc Bảo phun hết ra ngoài.

Bé vội vàng che miệng, trợn mắt nhìn Kỷ Trường.

Sư phụ xấu tính quá!

Kỷ Trường cười nói: “Ta làm vậy vì tốt cho mấy đứa thôi.”

Có một số người quá tàn ác, lòng dạ lại hẹp hòi. Bây giờ nói thế nào hắn cũng đã là người cõi âm rồi, có đôi lúc cũng không thể bảo vệ được bé.

Kỷ Trường sợ nói nhiều Túc Bảo sẽ nhớ trong lòng, dù vô tình hay cố ý cũng sẽ đụng chạm đến bọn họ.

Tô Tử Du đổi một câu hỏi hợp lý: “Bọn họ rất lợi hại phải không?”

Kỷ Trường giễu cợt: “Ở một mức độ nào đó mà nói thì họ rất lợi hại, chính họ còn phải sợ hãi người phe mình. Thậm chí người của một vài tổ chức ngầm cũng phải e dè họ.”

“Nhưng nói đến tổ tông, ta mới chính là lão tổ tông của bọn họ.”

“Tà thuật của những người đó xuất phát từ học thuyết m Dương của Long quốc. Dưới thời Xuân Thu, học thuyết m Dương và Kỳ Môn Độn Giáp mới được trao cho những khái niệm chính thống, cuối cùng đã trở thành một trường phái học thuật riêng biệt, lịch sử gọi đó là m Dương gia.”

Tô Tử Du kinh ngạc hỏi: “ Âm Dương gia, Âm Dương sư? Đó chẳng phải những thứ thuộc về nước hàng xóm sao?”

Kỷ Trường lạnh lùng nói: “Bây giờ nhắc tới khởi nguồn của Âm Dương sư, gần như tất cả những người trẻ nhất là những đóa hoa của Tổ quốc đều nghĩ thứ này xuất phát từ Doanh quốc, nhưng thực ra lão tổ tông lại là người Long quốc ta.”

 m Dương gia là trường phái học thuật chính thống thời Xuân Thu, sau khi được truyền bá vào Long quốc thì đã dung hợp văn hóa của chính bọn họ với Kỳ Môn Độn Giáp và m Dương Ngũ Hành rồi dần dần hình thành hai trường phái quan trọng của thuật phong thủy, một chính một tà.

“Nhắc về thuật Âm Dương, tổ tiên ta nhấn mạnh tính đúng sai, trắng đen rõ ràng. Lấy chính đạo để bày bố pháp trận, dùng tinh tượng để đoán dữ lành, những năng lực này nên dùng để cứu đời cứu người. Nhưng tà giáo bên kia vì để tu luyện đến cảnh giới tối cao mà bất chấp thủ đoạn, họ có thể sử dụng mọi thứ vì mục đích của mình, thế nên với họ không tồn tại thiện ác.”

Một người không có thiện ác, không phân biệt được trắng đen, chỉ biết sống vì bản thân mình là người cực kỳ đáng sợ.

Bởi thế bọn họ mới nói mình mượn vận nước mà không phải là trộm vận nước.

Nhìn Tô Tử Du và Túc Bảo mở to hai mắt, hồn nhiên ngây thơ.

Kỷ Trường chốt lại vấn đề, hắn nói: “Tóm lại nếu mấy đứa gặp phải bọn họ thì phải cẩn thận tuyệt đối, biết chưa?”

Túc Bảo phồng má gật đầu.

Tô Tử Du còn rất nhiều thắc mắc nên dồn dập hỏi: “Chúng ta còn gặp lại bọn họ ư? Bọn họ hung ác đáng sợ đến vậy liệu chúng ta có cần tiếp tục điều tra vụ án búp bê không? Nếu chúng ta không điều tra nữa, vậy thì bọn họ có tiếp tục hành động không? Họ sẽ hại người chăng? Có chết người không? Có…”

Kỷ Trường giật giật khóe miệng, hắn dựng hai ngón tay lên, một tấm bùa vàng chợt xuất hiện trong hư không. Hắn tiện tay dán bùa khóa kín miệng Tô Tử Du.

Tô Tử Du: “?”

Tại sao cậu muốn nói chuyện nhưng lại không nói được vậy kìa?

Tô Tử Chiến mím môi: “Ăn cơm đi đã.”

Cậu lấy thực đơn tới, hỏi: “Muốn ăn gì?”

Túc Bảo giơ tay: “Anh ơi, em muốn ăn kem, bánh ngọt nhỏ, kẹo mè, bánh bí ngô…”

Tô - gia trưởng - Tử Chiến không cần suy nghĩ đã từ chối ngay: “Không được.”

Tô Tử Du nhìn thực đơn: “Đều là món cay.”

Túc Bảo nghiêng đầu nhỏ sang, là món cay hết à?

Đều là món yêu thích của mẹ.

Bé giơ bàn tay nhỏ ra chỉ loạn vào hình ảnh minh họa đồ ăn: “Món này, món này, cả món này nữa…”

Tô Tử Du: “...”

Tô Tử Chiến hỏi: “Chắc chắn chưa? Mấy món này đều cực kỳ cay đó.”

Túc Bảo nhớ tới lần ăn cay trước, bé che mông lại theo bản năng.

“Thế… Thế bỏ ít ớt thôi được không…?”

Tô Tử Chiến lật thực đơn, lạnh lùng nói: “Không ăn được cay thì đừng ăn.”

Túc Bảo mím môi, nhỏ giọng nói: “Nhưng mẹ thích ăn, Túc Bảo muốn ăn giúp mẹ.”

Đầu ngón tay Tô Tử Chiến khựng lại.

Cậu khép thực đơn lại, ngoắc tay gọi phục vụ tới rồi nói: “Một trứng hấp phù dung, thịt kho khoai sọ, cá hấp xì dầu… Và một con gà cay.”

Túc Bảo dựng lỗ tai nghe, bé nghe được có món cay mới yên tâm.

Tô Tử Du dò hỏi: “Em ăn được thật chứ?”

Túc Bảo vỗ vỗ ngực nhỏ: “Yên tâm, em có thể ăn được.”

Tô Tử Chiến cười nhạo một tiếng, cậu không nói gì nữa, chỉ bóc bát đũa dùng một lần ra rồi cẩn thận dùng nước sôi tráng qua chúng, bấy giờ cậu mới đặt những thứ đó lên trước mặt Túc Bảo.

Khi ba người đang ăn cơm, bên kia…

Cố Thịnh Tuyết thông qua một vài đường tắt mang chiếc giày búp bê kia đi kiểm tra.

Nhìn kết quả kiểm tra được gửi về, cô bé được phen sét đánh ngang tai lần nữa.

Nguyên liệu thành phần thật sự chứa tro cốt?

Cố Thịnh Tuyết đờ đẫn hóa đá, kết quả kiểm tra trong tay cô bé thong thả đáp xuống mặt đất như một con bướm say rượu.

“Không thể nào!” Cố Thịnh Tuyết ôm đầu: “Mình không thể nào cùi bắp như vậy được!”

Bên tai cô bé liên tục vang lên câu nói kia của Túc Bảo: “Chị chính là đồ cùi bắp, Chân Cơ* cùi bắp!”

(*) Chân Cơ là tướng game

Cố Thịnh Tuyết không muốn ăn cơm! Bây giờ cô bé phải đi bổ túc mới được!

Cô bé hỏi thăm được nơi chị cô bé đã đặt làm búp bê theo yêu cầu, vội vàng chạy tới.

Khi đến cửa hàng cô bé thấy nơi này có rào chắn bao quanh, từ miệng quần chúng ăn dưa Cố Thịnh Tuyết biết được việc cửa hàng này dùng xương người để chế tạo búp bê đã bị phát hiện.

Cảnh sát đang thu hồi những con búp bê dựa trên lịch sử tiêu thụ.

Nghe nói chủ cửa hàng đã bỏ chạy, chỉ bắt được một nhân viên trông coi cửa hàng. Nhân viên đó hình như không biết chuyện này, người đó cũng sợ đến mức sắp hôn mê bất tỉnh.

Cố Thịnh Tuyết lập tức trợn tròn mắt.

Là ai… Là ai đã đi trước cô bé?

“Nghe nói người báo án là ba đứa trẻ con…”

“Ba đứa trẻ con ấy đáng thương thật, nghe bảo chúng nó thấy xương người bị nghiền nát trong xưởng, chúng sợ đến tè cả ra quần.”

Cố Thịnh Tuyết: “...”

Cô bé đi ngang qua hai người qua đường, không nhịn được cuối cùng dừng lại lạnh lùng nói: “Cô có thấy bọn họ sợ tè đến ra quần không?”

Người qua đường chưa từng thấy đứa trẻ nào lạnh lùng như vậy, người đó bị dọa ngơ cả người: “À, cô cũng chỉ nghe nói thế thôi…”

Sắc mặt Cố Thịnh Tuyết lạnh như băng: “Không tận mắt thấy thì đừng nói lung tung, lời đồn nhảm dừng nơi người trí*, đừng trở thành một người ngu xuẩn.”

(*) ý là người có trí tuệ luôn biết chủ động phân loại thông tin nghe được và cân nhắc từng lời nói ra, không thổi phồng hay bóp méo sự việc, không nói lời đồn ác, không lấy chuyện làm quà.

Dứt lời, cô bé quay người rời đi, đầu cũng không ngoảnh lại.

Hai người qua đường đang ăn dưa há to miệng, họ khó hiểu quay sau nhìn nhau.

Đứa trẻ này là ai! Thật khiến người ta thấy ghét!

Cố Thịnh Tuyết bước ra khỏi tòa nhà, cô bé đi vào nhà vệ sinh, đóng cửa lại… Toàn thân cô bé tỏa ra khí lạnh.

Trẻ con bình thường ai lại tới những chỗ như vậy. Trên thế giới cũng làm gì có nhiều chuyện trùng hợp đến thế, ba đứa trẻ người qua đường nói chắc chắn có một người là Túc Bảo!

Đáng ghét, lại để bé nói đúng nữa rồi, bé xử lý cửa hàng búp bê còn nhanh hơn cô bé một bước.

Cô bé thì như một người ngu dốt tự tin thái quá, mình điều tra ra trong búp bê thật sự có tro cốt thì người ta đã làm xong chuyện từ lâu rồi.

Cô bé chỉ còn lại sự cô đơn lạnh lẽo!

Cố Thịnh Tuyết không chịu nhận thua, trước khi Túc Bảo xuất hiện cô bé vẫn rất lợi hại!

Một mình điều tra, một mình bắt quỷ, âm thầm diệt trừ không ít thứ không nên tồn tại.

Dựa vào cái gì mà từ khi Túc Bảo xuất hiện cô bé lại trở thành đồ ngốc chứ!
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom