• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Tiên võ đế vương (3 Viewers)

  • Chương 16-20

Chương 16: Lời mời từ hai thủ toạ

“Ta đợi”, nghe giọng nói lạnh lùng của Cát Hồng, Diệp Thành nhếch miệng cười tôi độc.

Một trận quyết chiến cuối cùng cũng kết thúc, vốn tưởng rằng sẽ là một trận chiến chẳng phút giây hồi hộp thì kết cục lại thành trận chiến đặc sắc vô cùng. Một tên đệ tử thực tập không những đánh bại đệ tử của Địa Dương Phong mà còn ngang nhiên khiêu khích Cát Hồng khiến cả Địa Dương Phong mất mặt.

Cuộc chiến này khiến Diệp Thành nổi danh trong Hằng Nhạc Tông và hắn cũng trở thành chủ đề bàn tán trong những bữa trà dư tửu hậu.

“Các ngươi không thấy gì sao? Triệu Long suýt chút nữa thì bị Diệp Thành dùng một kiếm chém chết”.

“Thủ toạ Địa Dương Phong tức đến mức định giết người ngay lập tức, ngươi không thấy mặt ông ta thế nào đâu”.

“Bất ngờ đấy”, trên Thiên Dương Phong, Chung Lão Đạo nằm đầy cả cái ghế, nghe đệ tử bẩm báo thì giật mình ngồi dậy, khuôn mặt béo phệ mang theo vẻ hoài nghi.

“Triệu Long thua rồi?”, trên Nhân Dương Phong, Thanh Dương Chân Nhân đang ngồi thiền, vừa nghe lời bẩm báo của Tô Tâm Nguyệt thì trợn tròn mắt nhìn, kết cục khác hoàn toàn với dự liệu của ông ta.

So với Thiên Dương Phong và Nhân Dương Phong, giọng nói đầy phẫn nộ của Cát Hồng vang vọng khắp đỉnh núi.

“Đồ ăn hại, ăn hại hết”, khuôn mặt tối sầm, Cát Hồng không nhịn được mà lên tiếng mắng chửi: “Thể diện của Địa Dương Phong ta đều bị các ngươi làm mất cả rồi”.

Bên dưới, các đệ tử của Địa Dương Phong nhất loạt quỳ xuống, thấy Cát Hồng nổi trận lôi đình, không ai dám thở to.

Lúc này, Diệp Thành sau khi gây ra cơn phong ba bão táp thì đang ẩn náu trong khu rừng sau núi kiểm đếm chiến lợi phẩm.

Cái gọi là chiến lợi phẩm đương nhiên là túi đựng đồ mà Cát Hồng đưa cho hắn.

Bên trong túi đựng đồ này chất đầy từng viên đá sáng long lanh, bên kia là linh thạch, chính là loại tiền thông dụng mà tu sĩ dùng, bên trong còn phong ấn linh khí mãnh liệt, có thể dùng để mua đồ, cũng có thể dùng để tu luyện.

“Năm trăm linh thạch”, đếm kỹ số lượng linh thạch bên trong túi đựng đồ, Diệp Thành vẫn thấy lâng lâng, hắn thầm nhủ Cát Hồng thật là giàu có.

Nên biết rằng ở ngoại môn Hằng Nhạc Tông, mỗi một đệ tử mỗi tháng chỉ có thể lĩnh hai mươi viên linh thạch, năm trăm linh thạch này đối với Diệp Thành mà nói đã là tài sản rất lớn rồi.

Rắc, rắc!

Khẽ bóp vỡ một viên linh thạch, Diệp Thành hít lấy hít để linh khí thuần tuý lan ra ngoài, bù lại sự mất mát sau cuộc chiến.

Sau khi liên tiếp hấp thu linh khí thuần túy của mười mấy viên linh thạch, Diệp Thành mới cất túi đựng đồ đi, nhưng vẻ mặt vẫn không có chút khởi sắc. Trên Phong Vân Đài, hắn đã khiến Cát Hồng nổi giận thực sự, mặc dù hắn đến Hằng Nhạc Tông chưa lâu nhưng con người Cát Hồng thế nào thì hắn cũng đã nghe nói từ lâu, ông ta chính là kiểu người có thù ắt báo.

“Xem ra những tháng ngày sau này sống không yên bình rồi”, Diệp Thành khẽ day day trán, hắn cảm thấy hơi đau đầu.

Mặt trời lặn đằng sau ngọn núi, Diệp Thành mới từ từ đi ra khỏi núi, quay về Tiểu Linh Viên.

Vết thương của Trương Phong Niên và Hổ Oa về cơ bản đã hồi phục, chỉ còn linh thú Tiểu Ưng vẫn không được lạc quan cho lắm.

Diệp Thành bắc nồi lên, ngọn lửa cháy bừng bừng, hắn đem con sói bắt được bỏ vào nấu một nồi thật to. Mùi hương thơm lừng bay khắp Tiểu Linh Viên.

“Đã lâu rồi đệ không thấy nhiều thịt thế này”, Hổ Oa liên tục lau nước dãi, vừa nói vừa không quên nhìn tiểu Ưng ở bên đang nhìn chằm chằm vào cái nồi sắt mà cười hi hi: “Tiểu Ưng, hôm nay mày được ăn bữa no nê rồi”.

“Cậu nhóc, hôm nay cậu…”, ở bên, Trương Phong Niên nhìn sang Diệp Thành, định nói gì đó lại thôi.

“Con không sao”, Diệp Thành cười tươi rói, hắn không ngừng thêm gia vị vào nồi, có điều dù nói gì thì hắn cũng không đề cập đến việc xảy ra trên Phong Vân Đài hôm nay.

“Không…không sao là tốt, không sao là tốt”, Trương Phong Niên cười ôn hoà nhưng trong ánh mắt lại mang theo vẻ lo lắng âu sầu.

Việc Diệp Thành đại chiến với Triệu Long đã được đồn đi khắp nơi, ông ta cũng nghe nói ít nhiều về chuyện này nên có phần bất ngờ. Ông ta không ngờ rằng một người mà mình từng cứu lại cam tâm tình nguyện ra mặt, không ngại công khai đụng chạm tới uy nghiêm của Cát Hồng như vậy.

Nghĩ vậy, Trương Phong Niên chợt dâng lên nỗi bi thương trong lòng.

Ông ta từng là trưởng lão của Hằng Nhạc Tông nhưng từ sau khi bị giáng xuống núi, bao nhiêu huynh đệ năm xưa đều coi thường, đến cả những đệ tử hậu bối cũng đến gây khó dễ cho ông ta.

“Nào, chúng ta ăn thôi”, Diệp Thành rõ ràng không hề chú ý tới sự thay đổi trên nét mặt của Trương Phong Niên, hắn đã vớt ra một miếng thịt sói chín.

“Không đợi được nữa rồi, hi hi”.

“Tiểu Ưng, miếng thịt này là của mày, ăn nhiều một chút bồi bổ sức khoẻ”.

Một bữa no nê, mọi người vừa ăn mà mồi hôi nhễ nhại. Sói là yêu thú, từng thớ thịt trên cơ thể nó đều rất quý giá, dùng để nấu canh quả là món đại bổ, bồi bổ cơ , đặc biệt là với Trương Phong Niên và Hổ Hoa, sau khi ăn xong, khí nóng trong cơ thể cuộn trào.

Tiểu Linh Viên không hề yên tĩnh. Mọi người mới ăn được một nửa đã có một vị khách xinh đẹp tới.

Người tới chính là nữ đệ tử mặc đồ trắng, dưới ánh trăng sáng rọi, trông cô càng thanh khiết vô ngần, trên khuôn mặt luôn mang cái vẻ lạnh lùng cách xa vời vợi, nếu nhìn kỹ thì đây há chẳng phải là Tô Tâm Nguyệt ban ngày quan sát trận quyết đấu ở dưới chiến đài đó sao?

“Ồ, Tô sư tỷ, là cơn gió nào mang tỷ đến đây vậy?”, Diệp Thành không đi tới tiếp Tô Tâm Nguyệt mà vừa gắp một miếng thịt sói lên, vừa nói bằng giọng thản nhiên như thường.

Thấy câu trả lời không rõ ý tứ kia của Diệp Thành, sắc mặt Tô Tâm Nguyệt không còn sáng sủa như ban nãy nữa, thế nhưng cô ta vẫn hít vào một hơi thật sâu, không thể hiện bất cứ điều gì.

“Sư tôn mời ngươi gia nhập môn hạ Nhân Dương Phong của chúng ta”, Tô Tâm Nguyệt lạnh lùng lên tiếng, vừa nói vẫn không quên tung ra một bức thư vào không gian: “Nếu như đồng ý thì sáng mai tới Nhân Dương Phong”.

Mặc dù giọng nói của Tô Tâm Nguyệt rất bình tĩnh nhưng trong lòng cô ta lại trào dâng cơn phẫn nộ. Cô ta là ai, cô ta chính là đệ tử thân cận của thủ toạ Nhân Dương Phong, một đoá hoa ngoại môn Hằng Nhạc Tông, thế nhưng hôm nay lại bị Diệp Thành dạy dỗ trên Phong Vân Đài, sau khi về, Thanh Dương Chân Nhân lại bắt cô ta tới đây để truyền lời.

“Lời mời của Nhân Dương Phong quả khiến ta bất ngờ”.

“Ta đã truyền lời, ngươi tự suy nghĩ đi”, Tô Tâm Nguyệt không ở lại thêm, chỉ để lại một câu rồi quay người rời đi.

Khi đi ra khỏi Tiểu Linh viên, cô ta dừng lại một chút, liếc nhìn Diệp Thành vẫn đang ăn uống nhồm nhoàm: “Đừng tưởng rằng đánh bại được Triệu Long thì đã là thiên hạ vô địch, ngươi nên biết những đệ tử của Hằng Nhạc Tông có thể diệt ngươi nhiều vô kể, dã tâm giết người quá lớn thì cuối cùng cũng sẽ không thu được chính quả đâu”.

Dứt lời, Tô Tâm Nguyệt biến mất như một ngọn gió.

Cô ta rời đi không khiến cho Diệp Thành thay đổi, hắn vẫn cắn miếng thịt sói mà nhai lấy nhai để.

“Cậu nhóc, Nhân Dương Phong chính là một trong ba đại chủ phong của ngoại môn, cậu nên đi đi! Đừng để lỡ tiền đồ”, Trương Phong Niên nói với giọng ôn hoà, ông ta thật lòng nghĩ cho Diệp Thành.

“Tiền bối, con hiểu cả”, Diệp Thành bật cười, nói rồi hắn không quên lau đi vết mỡ bám trên khoé miệng.

Chẳng mấy chốc, cánh cửa của Tiểu Linh Viên lại được mở ra, lần này người đến vẫn là đệ tử mặc đồ trắng thanh tao trang nghiêm, tu vi đã đạt tới cảnh giới ngưng khí tầng thứ sáu.

Người này chính là đệ tử thân cận của thủ toạ Thiên Dương Phong – Vệ Dương.

“Là ngươi đánh bại Triệu Long?”, Vệ Dương nhẹ nhàng đi vào, liếc nhìn Trương Phong Niên một cái rồi lại nhìn sang Diệp Thành với con mắt đầy hứng thú.

Diệp Thành vốn cho rằng Vệ Dương là một người có nhân cách đẹp như vẻ bề ngoài, thế nhưng hắn ta vừa lên tiếng đã khiến Diệp Thành phải gạt ngay suy nghĩ của mình. Hắn ta chính là kiểu trông có vẻ tiêu diêu tự tại nhưng tận sâu bên trong con người lại ra vẻ đạo mạo trang nghiêm.

“Không biết sư huynh đêm hôm tới đây có việc gì?”, Diệp Thành vẫn nói bằng giọng thản nhiên, đối với loại người thế này, hắn chưa bao giờ quan tâm.

“Cũng không có gì to tát cả, ta tới truyền lời của sư tôn, sư tôn nói ngươi có thể làm đệ tử của Thiên Dương Phong”, Vệ Dương vừa nói vừa cười, tay phất phất vạt áo nhưng cằm của hắn lại hếch lên cao, bộ dạng cao ngạo hơn người.

Ừm!

Diệp Thành chỉ đáp đại một tiếng, vẫn cặm cụi ăn uống như thường.

Trông thái độ đó của Diệp Thành, Vệ Dương không tỏ thái độ tức giận, hắn chỉ nhếch miệng cười rồi quay người đi về phía cửa.

Chỉ là khi tới gần cửa, hắn cũng giống Tô Tâm Nguyệt, nghiêng đầu liếc sang Diệp Thành: “Ngươi đã không biết trời cao đất dày đụng tới Địa Dương Phong, ngươi nên biết trong mắt Địa Dương Phong, ngươi chẳng là gì hết”.

Nói rồi, Vệ Dương khẽ xuay quạt xếp, sải bước ra ngoài.

Sau khi hắn rời đi, Diệp Thành mới đặt bát đũa xuống.

“Cậu nhóc, cậu…”, Trương Phong Niên vẫn định nói thêm gì đó nhưng bị lời nói của Diệp Thành chặn lại.

“Tiền bối, con biết người muốn nói gì”, Diệp Thành lau vết dầu mỡ bám ở khoé miệng, cười nói: “Không phải con không muốn tìm một chỗ dựa, nhưng người cũng thấy rồi, bọn họ vốn dĩ coi thường con, nếu con chịu làm đệ tử của bọn họ thì chẳng phải tự đưa mình vào chỗ khó sao?”

Haiz!

Trương Phong Niên thở dài.

“Việc trong môn phái con đã nhìn thấu rồi”, Diệp Thành khẽ cười, tiếp tục nói: “Đây chính là thế giới thắng làm vua, đầy hiểm độc. Mặc dù con là một đệ tử thực tập nhưng con không muốn gia nhập vào tam đại chủ phong đó”.

“Cố gắng là tốt, đừng làm khổ mình”.

“Tiền bối dạy dỗ, vãn bối sẽ ghi nhớ trong lòng”.
Chương 17: Vạn Bảo Các

Đêm khuya, Diệp Thành lại lẻn ra khỏi Tiểu Linh Viên.

Tìm một hồi bên trong cánh rừng rậm, Diệp Thành cuối cùng cũng khoanh chân ngồi trên một tảng đá to.

Rắc!

Rắc!

Âm thanh xương cốt va vào nhau vang lên, Man Hoang Luyện Thể trong ba canh giờ khiến toàn thân Diệp Thành mệt nhoài, mồ hôi đầm đìa, hắn cũng dần thích nghi với những đau đớn rã rời.

Lợi ích của việc luyện thể mang lại rất rõ ràng, Diệp Thành có thể cảm nhận được mật pháp Phấn Thiên qua mỗi tuần, cơ thể hắn nhanh nhạy hơn, cơ bắp săn chắc hơn khiến hắn hưng phấn vô cùng.

Tinh lực tiêu hao cạn kiệt, Diệp Thành đắm mình dưới ánh trăng, hắn hấp thu trọn vẹn linh khí thuần tuý nơi núi non này.

Sau một canh giờ, hắn mới nhảy xuống khỏi tảng đá.

Phần tuy luyện tiếp theo chính là khả năng chiến đấu gần trong Thú Tâm Nộ, phối hợp với cơ thể khoẻ manh, lực tấn công cũng theo đó mà khủng khiếp hơn.

Đợi tới khi Diệp Thành thu lại khí tức, đằng đông đã đỏ hồng.

Linh khí ban sớm quả là dày đặc, tinh hoa giao thoa giữa ngày và đêm lúc này mới là thuần tuý nhất. Khi Diệp Thành lên tới linh sơn Hằng Nhạc Tông thì các đệ tử ở đây đã ra khỏi động phủ của mình rồi.

Diệp Thành!

Những đệ tử khoanh chân ngồi trên phiến đá đang hít thở hấp thu linh khí, trông thấy Diệp Thành thì lần lượt nhìn bằng ánh mắt khác thường.

Lúc này, nhiều người không dám coi thường đệ tử thực tập vừa tới đây không lâu, hôm qua Diệp Thành đã công khai khiêu khích thủ toạ Địa Dương Tông, rõ ràng hắn không ngại va chạm.

“Tên tiểu tử này chỉ qua một trận chiến đã thành danh, có điều những tháng ngày sau này không yên bình nữa rồi”.

Rất nhiều đệ tử xôn xao bàn tán, chỉ chỉ trỏ trỏ Diệp Thành.

“Cát Hồng là ai chứ, có thể dễ dàng bỏ qua cho hắn sao?”

“Ta nghe nói Cát Hồng cho một đệ tử chân truyền xuất quan trước, nghe nói định đánh Diệp Thành một trận thê thảm”.

“Vậy sao? Vậy là có kịch hay xem rồi”.

Diệp Thành vác thanh Thiên Khuyết trên lưng, nhẹ nhàng đi qua, nhưng với thính lực nhanh nhạy kinh người của hắn, sao có thể không nắm bắt được thông tin này chứ.

“Đệ tử chân truyền”, mắt Diệp Thành thoáng qua một đạo ánh sáng, hắn biết vài ngày tới đây sẽ rất khó có thể yên bình.

Mặc dù tới Hằng Nhạc Tông chưa lâu nhưng hắn cũng đã nghe nhiều lời đồn về Cát Hồng, có thù ắt báo, dùng bất cứ thủ đoạn nào, về hai điểm này có thể minh chứng rõ ràng cho tính cách của Cát Hồng, sau này chắc chắn là màn trả thù đầy báo táp.

“Xem ra phải nhanh chóng tăng nhanh thực lực mới được”, Diệp Thành thầm nhủ và sải bước nhanh hơn.

Đi được vài vòng, Diệp Thành dừng chân trước một lầu các.

Lầu các này rất rộng lớn, cũng phải đến hàng chục trượng, trên cửa có treo tấm hoành phi: Vạn Bảo Các.

Vạn Bảo Các nói thẳng ra chính là một cửa tiệm của Hằng Nhạc Tông, nơi này bán đủ thứ đồ, linh thảo, linh dịch, linh quả, linh ngọc, mật pháp huyền thuật, linh khí, đều là những món đồ có lợi với tu sĩ.

Ngoài những thứ này ra thì nơi này còn rất nhiều thứ cổ quái hiếm có, nghe nói là bảo bối, là thật hay giả thì chưa thể nói chắc được.

Đệ tử của Hằng Nhạc Tông có thể dùng linh thạch để mua đồ ở đây, đương nhiên có thể đem đồ của mình tới đây bán. Chính Dương Tông trước đây cũng có cửa tiệm môn phái tương tự như vậy, kinh doanh rất phát đạt.

“Không biết Vạn Bảo Các của Hằng Nhạc Tông có bảo bối không đây”, lẩm nhẩm một câu, Diệp Thành sải bước vào trong.

Chủ tiệm Vạn Bảo Các là một lão già bụng phệ, người ở Hằng Nhạc gọi ông ta là Bàng Đại Hải, ông ta khác với Chu Đại Phúc ở Linh Khí Các ở đôi mắt to tròn, trông long lanh sáng ngời, nếu ai trộm đồ ở đây thì tuyệt đối không thể qua nổi mắt ông ta.

“Xin chào trưởng lão”, Diệp Thành đi vào cung kính hành lễ.

“Ừm, cứ xem đi”, Bàng Đại Hải phanh áo lộ ngực và núm ti, giống như phật Di Lặc, hai mắt long lanh: “Cậu nhóc, đừng có trộm đồ đấy”.

“Đệ tử nào dám ạ”, Diệp Thành mỉm cười, nhìn về nơi sâu nhất.

Bên trong Vạn Bảo Các rất rộng, chỗ nào cũng có thể ngửi thấy mùi linh thảo và linh quả, chỉ cần đảo mắt một lượt, Diệp Thành đã có thể trông thấy vô số bảo vật bất phàm, hắn càng nhìn càng sáng mắt.

“Hoả liên hoa”.

Diệp Thành nhìn một bông liên hoa, bên trên giống như có ngọn đuốc đang cháy, khí tức thuộc tính hoả thuần tuý bốc tới, linh khí dày đặc bao quanh nó, bên trong chứa nguyên linh tinh tuý.

Diệp Thành liếm liếm miệng, hắn liếc nhìn giá cả mà không khỏi ứa nước miếng.

“Năm trăm linh thạch”, Diệp Thành gạt đi suy nghĩ, bước đi với vẻ mặt luyến tiếc. Hắn có linh thạch là thật nhưng số lượng cũng chỉ hơn một nghìn, mặc dù linh lực của Diệp Thành kinh người nhưng hắn cũng không nỡ mang đi bán.

Đi được vài bước, Diệp Thành lại bị thu hút bởi những thứ khác.

“Nhân Nguyên Thảo”.

“Bích Dương Hoa”.

“Tử Đằng Sâm”.

Từng cây linh thảo với linh khí dồi dào khiến Diệp Thành cứ thế chảy nước miếng, nếu như ăn được hết chỗ linh thảo này và luyện hoá được thì tu vi nhất định sẽ tăng lên gấp bội.

“Chỉ là cái giá này…”, Diệp Thành bất lực lắc đầu, hắn tò mò xem giá, càng xem càng thấy xót xa.

Hắn vốn dĩ tưởng rằng hơn một nghìn linh thạch đã là giàu có rồi, xem ra hắn đã nghĩ quá xa xôi. Trong Vạn Bảo Các này, chút linh thạch của hắn chẳng đáng là gì.

Diệp Thành lại đi dạo gần một canh giờ nữa. Khu vực chuyên bán linh khí bị hắn ngó lơ. Thiên Khuyết trong tay, hắn thật sự không ưng thêm món linh khí nào nữa.

Tới khu công pháp huyền thuật, Diệp Thành ham mê, lấy một bộ cổ thư ra, chỉ có điều, điều khiến hắn thất vọng đó là nơi này đều là những huyền thuật ngự khí cơ bản nhất, đối với hắn mà nói quả thật có cũng được mà không có cũng không sao.

“Ngọc Linh Dịch?”, trong một góc của Vạn Bảo Các, Diệp Thành cầm lên một bộ cổ quyển đã cũ, bên trên viết hoa bốn chữ: Ngọc Linh Cổ Quyển.

Diệp Thành tò mò lật mở xem trang đầu tiên và cảm thấy có phần khác thường, vì bên trong trang đầu tiên của Ngọc Linh Cổ Quyển ghi chép phương pháp luyện chế ngọc linh dịch.

“Đến cái này mà Vạn Bảo Các cũng bán?”, cũng chẳng thể trách Diệp Thành ngỡ ngàng, vì ngọc linh dịch giống với linh thạch, không những bao hàm linh lực mà còn có thể làm tiền tệ để sử dụng, là thứ mà đệ tử của Hằng Nhạc Tông không thể thiếu.

Từ xưa đến nay ngọc linh dịch đều độc quyền trong Hằng Nhạc Tông, được tông môn thống nhất phân phát.

Diệp Thành vốn cho rằng phương pháp luyện chế ngọc linh dịch tuyệt đối sẽ không bị truyền ra ngoài, chỉ là lúc này, phương pháp tu luyện ngọc linh dịch lại bày sẵn ở đây, lẽ nào không sợ đệ tử học lén sao?

Diệp Thành gãi gãi đầu, hắn liếc nhìn giá thành của ngọc linh dịch và càng ngỡ ngàng hơn.

“Không phải chứ, phương pháp luyện chế ngọc linh dịch quý giá như vậy mà chỉ bán hai mươi linh thạch”, Diệp Thành lại lần nữa nhìn vào trong cổ quyển trên tay, hắn mơ hồ cho rằng cổ quyển ngọc linh này là đồ giả.

Lúc này, Bàng Đại Hải bên ngoài lê cái thân béo mập đi vào, thấy Diệp Thành đang cầm Ngọc Linh Cổ Quyển trong trạng thái thất thần thì hỏi với giọng hiếu kỳ: “Này nhóc, ngươi có hứng với Ngọc Linh Cổ Quyển vậy sao?”

Diệp Thành định thần lại, gãi gãi đầu, cười hỏi: “Trưởng lão, giá của Ngọc Linh Cổ Quyển có phải dán nhầm rồi không?”

“Sao có thể”.

“Phương pháp luyện chế Ngọc Linh Cổ Quyển đáng giá hai mươi linh thạch sao?”

“Giá trị của Cổ Quyển quả thật rất lớn, có điều những tu sĩ bình thường có nó cũng vô dụng”.

“Vì sao cơ?”

“Luyện chế Ngọc Linh Dịch cần hoả diệm tự nhiên của đất trời, ít nhất là cần địa hoả, những tu sĩ bình thường có nó cũng chẳng dùng được, bọn họ không có địa hoả”, Bàng Đại Hải gẩy gẩy tai, nói: “Hằng Nhạc Tông chúng ta chỉ có một đạo địa hoả đã bị phong ấn trong Linh Đan Các, được lão già Từ Phúc đó tôn làm bảo bối, lão ta sống ở Linh Đan Các kiếm được hơn Vạn Bảo Các của ta nhiều”.

“Địa hoả?”, Diệp Thành sáng mắt, hắn khẽ hỏi: “Vậy dùng chân hoả có thể luyện chế không ạ?”
Chương 18: Có thể bớt cho con một chút không?

Nghe vậy, Bàng Đại Hải quay đầu lại, ông ta nhìn Diệp Thành như đang nhìn một kẻ mất trí vậy.

Chỉ thông qua ánh mắt, Diệp Thành cũng có thể hiểu được tất cả, hắn bật cười gãi gãi đầu, cảm thấy câu hỏi của mình có phần ngây ngô thật.

Địa hoả và chân hoả đều là hoả diệm tự nhiên của đất trời, thế nhưng nói về đẳng cấp thì địa hoả và chân hoả lại không cùng đẳng cấp. Địa hoả có thể luyện chế Ngọc Linh Dịch chứ chưa nói tới chân hoả, còn mạnh hơn cả địa hoả.

“Trưởng lão, con lấy Ngọc Linh Cổ Quyển”, Diệp Thành nhét Ngọc Linh Cổ Quyển vào ngực áo rồi lấy ra hai mươi viên linh thạch.

“Vậy ngươi cứ xem tiếp đi, đừng trộm đồ là được”, nhận lấy linh thạch, Bàng Đại Hải nói đi là đi.

Sau khi ông ta rời đi, trong lòng Diệp Thành không khỏi cảm thấy có phần phấn khích. Hắn có chân hoả, có khả năng luyện chế Ngọc Linh Dịch, chỉ cần lĩnh hội được môn pháp luyện chế thì nhất định có thể luyện chế ra Ngọc Linh Dịch.

Hắn cơ hồ như trông thấy từng chai, từng chai Ngọc Linh Dịch đang lơ lửng ngay trước mắt mình.

Diệp Thành hân hoan, toan quay người đi thì chân hoả trong cơ thể hắn đột nhiên di chuyển.

“Có bảo bối”, đây chính là suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu Diệp Thành, trước đó khi nhận linh khí, chân hoả trong cơ thể hắn cũng có biểu hiện thế này, cho nên hắn mới chọn thanh Thiên Khuyết, sau khi nhận chủ, hắn đã có được môn pháp Man Hoang Luyện Thể.

Từ đó trở đi hắn liền có một ý niệm rằng chân hoả huyền bí trong cơ thể mình có khả năng nhận biết bảo bối.

“Có thể khiến mày coi trọng như vậy, chứng tỏ bảo bối đó nhất định bất phàm”.

Diệp Thành vỗ vỗ phần bụng dưới, hai mắt hắn sáng như ngọn đuốc, hắn đảo mắt nhìn mỗi món đồ đặt trên giá, mãi tới khi một bình hồ lô màu tím ánh vàng xuất hiện trong tầm mắt hắn thì chân hoả mới thật sự rung lên mạnh mẽ.

“Chính là mày”, sau khi chắc chắn bảo bối, Diệp Thành vội sải bước tới, cầm lấy bình hồ lô kia.

Tiểu hồ lô chỉ to bằng nắm tay với sắc tím ánh vàng, trông có phần cũ kỹ, ngoại trừ tứ diện khắc vài đạo phù văn trông không hiểu là gì ra thì cũng không có gì đặc biệt.

Thế nhưng Diệp Thành biết bảo bối thật sự không thể nhận biết bằng cách nhìn bề ngoài. Thanh Thiên Khuyết của hắn trông cũng chẳng ra làm sao đấy thôi, thế nhưng bên trong nó lại chứa đựng mật pháp luyện thể kinh người.

Cạch!

Khẽ mở nắp hồ lô, Diệp Thành nhắm một mắt nhìn vào bên trong bình hồ lô và ngạc nhiên phát hiện ra bên trong là một thế giới mới, không gian rất rộng lớn, đặt mười mấy vại nước cũng không thành vấn đề.

“Ngươi thích nó vì không gian bên trong nó sao?”, Diệp Thành liếc nhìn chân hoả bên trong vùng đan hải.

Chân hoả như có linh tính, khẽ lay động.

“Tao tin mày”, Diệp Thành không do dự thêm, hắn nhìn giá được dán trên bình hồ lô, khoé miệng giật giật.

“Một nghìn ba trăm linh thạch”.

“Khuynh gia bại sản cũng không mua nổi”, Diệp Thành chép miệng, thế nhưng lúc này chân hoả lại cuộn lên mạnh mẽ hơn.

“Ngươi thích tiểu hồ lô này sao?”, Bàng Đại Hải đúng là một người xuất quỷ nhập thận, xuất hiện đằng sau Diệp Thành mà không hề phát ra bất cứ tiếng động nào khiến hắn giật thót tim.

Diệp Thành cười xoà, ái ngại gãi gãi đầu, nói: “Cái đó, Bàng trưởng lão, có thể bớt cho con một chút để mua tiểu hồ lô này không?”

“Không được, không gian bên trong hồ lô Tử Kim này rộng lớn, một nghìn ba trăm linh thạch đã rẻ lắm rồi”.

“Vậy sao ạ”, Diệp Thành bày bộ mặt tiếc nuối.

Thấy bộ dạng cùng quẫn của Diệp Thành, Bàng Đại Hải phất tay hỏi: “Ngươi có bao nhiêu linh thạch?”

“Một nghìn một trăm viên ạ”.

“Còn thiếu hai trăm linh thạch? Ngươi có đem đồ gì khác đi để gom vào cho đủ mua không?”

Nghe vậy, Diệp Thành mới ho hắng một tiếng, hắn rút ra một cái bình màu đen bên trong túi đựng đồ.

“Đây là thứ gì?”, Bàng Đại Hải nhận lấy cái bình đen, sau đó mở nắp ra ngửi ngửi thì bị sặc, ông ta vội nút nắp bình lại.

“Đây là Độc Hoàn”, bị sặc một lúc, Bàng Đại Hải mới thổi thổi bộ râu, trợn tròn mắt, nói: “Ngươi lấy đâu ra thứ quỷ quái này vậy?”

“Con nhặt được ạ”, Diệp Thành xoa xoa mũi, cái bình màu đen này hắn lấy được từ lão già lưng gù, chắc chắn là thượng phẩm trong các loại độc dược, hắn thật sự chẳng có gì có thể lấy ra nên chỉ có thể dùng Độc Hoàn này để thêm vào cho đủ mua.

“Nhặt được? Giỡn ta phải không?”

“Vậy con chỉ có cái bình Thị Huyết Viên này thôi”, Diệp Thành phủi phủi tay: “Trưởng Lão, nếu người thấy được thì nhận nó, trừ cho con hai trăm linh thạch nhé”.

“Tuổi còn nhỏ không có chí tiến thủ gì cả, lại đi nhặt mấy đồ không chính đạo thế này”, Bàng Đại Hải bày ra bộ dạng giáo huấn vãn bối, thế nhưng vừa nói, ông ta vừa nhét cái bình màu đen kia vào ngực.

“Thị Huyết Hoàn độc tính quá mạnh, thôi cứ để chỗ ta, còn cái bình hồ lô Tử Kim kia thì thôi miễn cưỡng bán cho ngươi vậy”.

Nghe vậy, Diệp Thành mừng quýnh, hắn thầm nghĩ lão già xảo quyệt Bàng Đại Hải, rõ ràng thích mà cứ phải bày đặt, người không biết còn tưởng ông ta thiệt thòi lắm.

Mặc dù thầm mắng ông ta một câu nhưng Diệp Thành vẫn lấy ra một nghìn một trăm linh thạch.

“Hồ lô Tử Kim thuộc về ngươi”.

“Đa tạ trưởng lão”.

Diệp Thành nhét bình hồ lô kia vào ngực rồi nhanh chóng đi ra khỏi Vạn Bảo Các, hắn chỉ sợ Bàng Đại Hải đổi ý cướp lại thì toi.

Sau khi Diệp Thành rời đi, Bàng Đại Hải lấy chiếc bình nhỏ màu đen ra.

“Thị Huyết Hoàn của Thị Huyết Điện, lần này hời to rồi”, Bàng Đại Hải nắm chặt cái bình mà bật cười.

Quay về núi, Diệp Thành khoanh chân ngồi dưới một tảng đá, hắn lấy tiểu hồ lô Tử Kim ra.

Diệp Thành rạch đầu ngón tay, nhỏ một chút máu tươi lên trên và đột nhiên giọt máu bị hút đi.

Chỉ là Diệp Thành đang chờ mong thấy được mật thuật, ý cảnh bên trong tiểu hồ lô Tử Kim, nhưng làm gì cũng vô dụng khiến hắn không khỏi cảm thấy thất vọng.

“Một nghìn ba trăm linh thạch của ta đấy”, cầm chắc tiểu hồ lô trong tay, Diệp Thành tặc lưỡi, hắn nghĩ tới hơn một nghìn linh thạch bỏ ra mà không khỏi xót xa: “Vốn dĩ muốn mua vài bình linh dịch, cuối cùng tao bán hết tài sản để mua mày về”.

Haiz!

Diệp Thành lắc đầu thở dài rồi lại nhét tiểu hồ lô vào trong túi đựng đồ. Có điều, hắn không phát hiện ra giây phút tiểu hồ lô bị nhét vào trong túi đựng đồ, nó ánh lên một đạo ánh sáng tím.

Cất tiểu hồ lô đi, Diệp Thành lại lấy Ngọc Linh cổ quyển ra nghiên cứu.

Dù sao trước đây hắn cũng chưa từng tiếp xúc với lĩnh vực luyện chế đan, Diệp Thành mất chín canh giờ mới giác ngộ được, mãi tới khi thuộc lòng môn pháp luyện chế Ngọc Linh Dịch hắn mới đặt cổ quyển xuống.

Quá trình luyện chế Ngọc Linh Dịch không quá phức tạp, cần mười mấy loại linh thảo, có điều điều khiến hắn thoải mái hơn là những linh thảo này không hề khó tìm.

Lúc này, mặt trời đã xuống núi.

Diệp Thành nhìn sắc trời, đứng dậy nhìn về phía ngọn núi phía sau Hằng Nhạc Tông đằng sau núi.

Mặc dù mật độ linh khí ở ngọn núi phía sau Hằng Nhạc Tông yếu hơn linh sơn nhưng lại là nơi sinh trưởng tốt của linh thảo, các đệ tử của Hằng Nhạc Tông thường tới đây hái linh thảo.

Theo ghi chép bên trong cổ quyển, Diệp Thành đi lại như con thoi giữa những lùm hoa cỏ rậm rạp, chỉ cần nhìn thấy linh thảo thì đều bỏ vào túi, sau một canh giờ hái lượm, hắn gần như đã hái được đủ số linh thảo mà mình cần.

“Chỉ thiếu Tuyết Ngọc Lan Hoa thôi”, sau khi đếm lại số linh thảo hái được, Diệp Thành phát hiện duy chỉ có Tuyết Ngọc Lan Hoa là hắn còn thiếu.

“Cây Tuyết Ngọc Lan Hoa không quá hiếm, không đến mức nơi này cũng không có chứ?”, Diệp Thành khẽ lẩm bẩm rồi lại đi vào lùm cây rậm rạp.

Vận may của hắn cũng không tồi, chẳng mấy chốc hắn đã tìm được một cây Tuyết Ngọc Lan Hoa.

Loài linh thảo này tính ôn hoà, có linh khí bao quanh, toàn thân màu trắng tinh khiết giống như tuyết vậy, cầm vào tay còn có cảm giác mát lạnh.

Có được một cây Tuyết Ngọc Lan Hoa nhưng Diệp Thành vẫn không rời đi. Lần đầu luyện chế Ngọc Linh Dịch, tỷ lệ thất bại vẫn rất cao, hắn cần chuẩn bị nhiều hơn một chút.

Chẳng mấy chốc, cây Tuyết Ngọc Lan Hoa thứ hai đã xuất hiện trong tầm mắt.

“Vận may đúng là mỉm cười với mình”, Diệp Thành cười khúc khích, hắn dẫm chân lên mỏm đá, nhảy tới, vung tay hái.

Có điều, vừa chạm chân xuống đất đã có một giọng nói lãnh đạm vang lên.

“Cây Tuyết Ngọc Lan Hoa đó là của ta”.

Dứt lời, bóng người xuất hiện trong không trung, dưới ánh trăng trông vô cùng thuần khiết, giống như đoá liên hoa vậy.

Nếu nhìn kỹ thì đây chẳng phải là Tô Tâm Nguyệt của Nhân Dương Phong sao?
Chương 19: Luyện chế Ngọc Linh Dịch

“Tô sư tỷ, thật trùng hợp”, thấy Tô Tâm Nguyệt, Diệp Thành lên tiếng với giọng thản nhiên.

“Giao Tuyết Ngọc Lan Hoa ra đây”.

“Cây này là của ta, sư tỷ muốn lấy thì thì tự đi tìm đi”, Diệp Thành khẩy khẩy tai, sau đó dứt khoát nhét Tuyết Ngọc Lan Hoa vào ngực.

“Cho thể diện mà không cần”, Tô Tâm Nguyệt lập tức ra tay, cô ta vung tay tạo ra những ánh sáng trắng.

“Tỷ cướp linh thảo đều trong bộ dạng hiên ngang thế này sao?”, Diệp Thành không tiến không lùi, tung ra một chưởng.

Quyền chưởng hai bên giao nhau, cả hai đều lùi về sau.

Tô Tâm Nguyệt lạnh lùng hắng giọng, lại lần nữa di chuyển, mũi chân của cô ta chạm đất, cả cơ thể nhẹ như không, trong vạt áo có linh kiếm bay ra ngoài, cô ta nhanh chóng nắm lấy.

“Thanh Phong Ngâm”, Tô Tâm Nguyệt dứt lời, thanh linh kiếm kia rung lên, linh quang bao vây bị cô ta dùng một kiếm xuyên qua xé ngang trời.

Thấy vậy, mặt Diệp Thành lạnh hẳn lại. Hắn không ngờ Tô Tâm Nguyệt lại sử dụng huyền thuật mật pháp, vả lại ra tay sát phạt như vậy. Hắn chắc chắn rằng nếu không phòng ngự thì nhất định sẽ bị một kiếm đâm xuyên tim.

Diệp Thành lập tức giơ thanh Thiên Khuyết lên.

Keng!

Tiếng kim loại va chạm vào nhau vang lên, thanh Thiên Khuyết rung liên hồi. Diệp Thành bị đẩy lùi về sau, và quan trọng hơn đó là chiêu thức Thanh Phong Ngâm của Tô Tâm Nguyệt mặc dù đã bị hắn chặn lại nhưng gió tạt tứ phía, chém rách cả y phục của Diệp Thành và khiến hắn bị thương trên mặt.

“Sát niệm quá lớn, ngươi khó thành chính quả”, đang được đà, Tô Tâm Nguyệt lại lần nữa vung kiếm, chém ra lưỡi gió hình bán nguyệt.

“Vì một cây linh thảo mà ra tay sát phạt với đệ tử động môn như vậy, Tô sư tỷ, là sát niệm của tỷ quá lớn hay do sát niệm của ta lớn?”, Diệp Thành thật sự tức giận, hắn có thể cảm nhận được sát khí đằng đằng trong lưỡi kiếm của Tô Tâm Nguyệt, rõ ràng người ra tay sát phạt là cô ta nhưng lại bày ra bộ dạng ngay thẳng đạo mạo trang nghiêm.

Trong chớp mắt, Diệp Thành sải bước lên, đẩy chân khí vào thanh Thiên Khuyết rồi chém ngang.

Keng!

Lại là tiếng kim loại va chạm với nhau, cả hai đều bị đẩy lùi về sau. Khí thế của Diệp Thành mạnh mẽ, hắn quyết định dạy cho Tô Tâm Nguyệt một bài học.

Chỉ là hắn vừa sải bước tới thì bên cạnh hắn đột nhiên xuất hiện chưởng phong mãnh liệt.

“Cảnh giới Nhân Nguyên”, Diệp Thành nheo mắt, hắn hoang mang ra chiêu.

Có điều người trong bóng tối lại ra tay quá nhanh còn hắn ra tay vội vàng nên không thể ngưng tụ hết chân khí cho nên hắn đã trúng đòn công kích đến bất ngờ kia và lảo đảo lùi về sau.

“To gan, đến người của Nhân Dương Phong mà cũng dám đụng”.

Giọng nói loáng thoáng trong không gian, nơi bụi cây rậm rạp có một bóng hình màu trắng lướt qua, tốc độ vô cùng nhanh, chẳng mấy chốc đã tới trước mặt Diệp Thành, người này lại tung ra một chưởng.

Thấy vậy, Diệp Thành vội giơ thanh Thiên Khuyết lên chắn trước người.

Keng!

Người ra tay tung một chiêu vào thanh Thiên Khuyết. Chưởng đao khủng khiếp khiến Diệp Thành lại một lần nữa lùi về sau, hắn còn chưa kịp đứng vững thì lại phải đón tiếp một chưởng nữa giáng vào ngực.

Mọi thứ đến quá nhanh, với khả năng thực chiến của hắn cũng không kịp phản ứng, người ra tay với cảnh giới Nhân Nguyên thực thụ, thực lực mạnh mẽ, lại thêm đòn đánh lén khiến hắn không có cơ hội đánh trả.

Đợi khi đứng vững lại, Diệp Thành phun ra cả miệng máu, cơ thể hắn lảo đảo, suýt chút nữa thì ngã ra đất. Lúc này Diệp Thành mới nhìn rõ người kia.

Đó là một thanh niên mặc đạo bào màu trắng, có thể coi là phong độ ngờ ngời, khi ra tay toát lên khí chất nho nhã thế nhưng miệng mang theo nụ cười nhạo báng khiến người ta khó chịu.

“Tề Hạo sư huynh”, thấy người tới, Tô Tâm Nguyệt đột nhiên nở nụ cười e thẹn, trong đôi mắt cô ta mang theo ánh nhìn ngưỡng mộ.

“Tô sư muội, muội không sao chứ?”, gã thanh niên với tên Tề Hạo kia tươi cười niềm nở nhưng lại giả tạo vô cùng.

“Muội không sao”, được người trong lòng quan tâm, nụ cười của Tô Tâm Nguyệt cũng trở nên bẽn lẽn hơn, thế nhưng khi quay sang nhìn Diệp Thành, mặt cô ta lại lạnh tanh: “Sư huynh, hắn chính là Diệp Thành”.

Ồ?

Nghe vậy, Tề Hạo nổi hứng, hắn nhìn Diệp Thành bằng con mắt đầy ý tứ: “Hoá ra ngươi chính là đệ tử thực tập mới đến Hằng Nhạc Tông”.

“Đã đạt tu vi cảnh giới Nhân Nguyên mà còn đánh lén”, Diệp Thành bật cười lạnh lùng, trong người hắn như có ngọn lửa bùng cháy.

“Đừng cho rằng ngươi đánh bại được tên ăn hại Triệu Long thì đã là thiên hạ vô địch. Ngươi nên biết trong mắt ta ngươi yếu ớt đến mức không trụ nổi một đòn đâu”, Tề Hạo cười tôi độc: “Nhân Dương Phong cho ngươi thể diện mà ngươi còn không biết nắm lấy, đúng là không biết trời cao đất dày”.

“Mối thù đánh lén hôm nay ngươi cứ nhớ đấy cho ta”.

“Ta đợi ngươi tới báo thù đấy”, Tề Hạo mỉa mai.

Nói rồi, Tề Hạo quay người sải bước tới bên Tô Tâm Nguyệt, sau đó nhặt lấy Tuyết Ngọc Lan Hoa đưa tới phía trước Tô Tâm Nguyệt, cười nói: “Tô sư muội, ta tặng muội”.

“Đa tạ sư huynh”, Tô Tâm Nguyệt cười ngượng ngùng, khuôn mặt cô ta ửng đỏ.

“Đi thôi, về Nhân Dương Phong”.

“Ừm”.

Cả hai người cùng sóng đôi rời đi, để lại Diệp Thành còn đang lảo đảo chưa đứng vững.

“Món nợ này ta sẽ khắc ghi, ngươi cứ đợi đấy”, mắt Diệp Thành như biển băng, hắn lấy tay lau đi vệt máu nơi khoé miệng.

Hắn không rời đi luôn mà tìm một nơi bí mật âm thầm trị thương. Không tới nửa ngày, khả năng hồi phục kinh người của hắn khiến thương thế được hồi phục, hắn tiếp tục tìm kiếm Tuyết Ngọc Lan Hoa.

Hắn cần Tuyết Ngọc Lan Hoa để luyện chế Ngọc Linh Dịch, từ đó tận dụng Ngọc Linh Dịch để bổ sung vào vùng đan hải với dung lượng lớn, như vậy mới có thể nhanh chóng đột phá.

Mãi tới khi bình minh lên, Diệp Thành mới đi ra sau núi, nỗ lực gần mười canh giờ, hắn chỉ có thể tìm được chín cây Tuyết Ngọc Lan Hoa, thế nhưng vậy cũng đủ để hắn thử luyện chế Ngọc Linh Dịch rồi.

Lại là ngọn núi nhỏ đó.

Diệp Thành tĩnh tâm ngưng khí, tâm niệm dùng một chiêu gọi được chân hoả, dùng chưởng pháp ngự khí kiểm soát ngọn lửa, ngưng tụ thành một cái lư lửa.

Sau đó, hắn cho từng cây linh thảo vào trong, chân hoả bốc lên khiến những cây linh thảo được cho vào lập tức hoá thành tro.

“Lửa mạnh quá?”, Diệp Thành thầm nghĩ, tiếp tục kiểm soát chân hoả giảm lửa xuống.

Lại là mười mấy cây linh thảo bị ném vào trong, linh thảo nhanh chóng khô cong, từng giọt nước đủ màu sắc được luyện ra.

Đây là một quá trình diễn ra hết sức chậm rãi.

Diệp Thành mồ hôi nhễ nhại, hắn tập trung cao độ. Mặc dù thất bại vài lần nhưng hắn cũng tìm được bí quyết. Số cỏ linh thảo khô cong càng rơi nhiều trên mặt đất thì chưởng pháp kiểm soát lửa của hắn lại càng thành thạo hơn.

Không biết từ bao giờ trên ngọn núi kia có mùi thuốc thơm phảng phất.

“Ra lò”, Diệp Thành hô lên một tiếng, bên trong lò lửa kia có một dòng linh dịch bay ra được Diệp Thành dùng ngọc bình hứng lấy.

Phù!

Diệp Thành thở phào, hắn nắm chặt ba bình Ngọc Linh Dịch hứng được, hít lấy hít để thứ dược liệu thơm nồng trong bình.

“Vất vả mãi cuối cùng cũng được đền đáp”, Diệp Thành lau mồ hôi, ngửi ngửi thứ dược liệu thơm, hắn chỉ cảm thấy mọi mệt mỏi được xua đi ít nhiều

“Không biết hiệu quả của thuốc thế nào”, Diệp Thành lẩm nhẩm, hắn ngẩng đầu uống chai Ngọc Linh Dịch đầu tiên.

Đột nhiên, tinh thần hắn phấn chấn hẳn. Ngọc Linh Dịch vào cơ thể giống như một dòng suối tinh khiết chảy vào từng kinh mạch trong cơ thể, xoá đi mọi mệt mỏi, bồi bổ cho lách và thận. Linh lực tinh tuý bên trong Ngọc Linh Dịch bổ sung vào phần chân khí mà Diệp Thành tiêu hao khi luyện chế Ngọc Linh Dịch.

Hây!

Diệp Thành khẽ hắng giọng, khuôn mặt hắn hồ hởi thấy rõ. Vì không ngừng uống linh dịch nên hắn đã đạt tới đầu tầng ngưng khí thứ hai.

Lấy lại tinh thần.

Diệp Thành tiếp tục uống bình Ngọc Linh Dịch thứ hai. Lúc này, kim hoả hùng lên.

Nhìn từ xa, cơ thể Diệp Thành đang được bao vây bởi ngọn lửa màu vàng kim, mái tóc dài màu đen cứ thế bay bồng, lấy hắn làm trung tâm, hình thành nên vòng xoáy linh khí khổng lồ, còn Diệp Thành lại chẳng chối từ, cơ thể hắn như cái thùng không đáy, nuốt trọn linh khí tự nhiên của đất trời.
Chương 20: Có thể kiếm tiền

“Tiến giới”, Diệp Thành hô lên, tu vi ngưng khí tầng thứ nhất của hắn được đột phá lên tầng ngưng khí thứ hai.

Cơ thể Diệp Thành cũng có sự thay đổi lớn, đầu tiên là vùng đan hải lớn lên rất nhiều, chân khí càng trở nên tinh tuý hơn, còn kinh mạch và xương cốt lại thêm phần dẻo dai rắn rỏi, vả lại tất cả như được nhuốm màu vàng kim.

Ngoài những điểm này ra thì Diệp Thành còn phát hiện ra nắm đấm của mình mạnh hơn trước, hắn tự tin một đấm của mình giáng xuống đủ đánh chết một con bò.

Phù!

Diệp Thành hả hơi, hắn chậm rãi mở mắt.

Rắc!

Rắc!

Hắn xoay người vận động cơ thể có phần cứng ngắc của mình, trong cơ thể vang lên âm thanh tiếng xương kêu răng rắc khiến hắn khoái chí vô cùng.

“Không tồi”, Diệp Thành nghe mà hào hứng.

Đương nhiên điều khiến hắn phấn khích không phải những điều này mà là linh lực chứa đựng trong Ngọc Linh Dịch do hắn luyện chế ra, Ngọc Linh Dịch trong tông môn phát không thể so sánh được.

“Ngọc Linh Dịch do chân hoả và địa hoả luyện chế ra quả nhiên không cùng đẳng cấp”.

Diệp Thành nghĩ tới con đường làm giàu. Có chân hoả, có phương pháp luyện chế Ngọc Linh Dịch, dần dần, tốc độ và chất lượng Ngọc Linh Dịch mà hắn luyện chế sẽ càng tăng thêm, không những có thể bổ sung vào vùng đan hải với dung lượng lớn mà còn có thể dùng để đột phá tu vi, đem đi để đổi lấy những món đồ hữu dụng khác.

Diệp Thành kiềm chế lại những suy nghĩ đang dấy lên trong lòng, hắn tiếp tục gọi chân hoả, ngưng tụ thành hình cái lư, từng cây dược liệu lại lần nữa được bỏ vào trong lư.

Vì đã thành công nên hắn càng thuần thục hơn trong việc kiểm soát ngọn lửa, còn linh lực của Ngọc Linh Dịch cũng theo đó mà trở nên thuần tuý hơn.

Khi màn đêm buông xuống, Diệp Thành mới ngừng luyện chế. Không phải hắn muốn dừng lại mà vì dược thảo để luyện chế ra Ngọc Linh Dịch đã dùng hết, nói đúng hơn là vì không còn Tuyết Ngọc Lan Hoa nữa.

“Linh thảo khác dùng để luyện chết Ngọc Linh Dịch có thể dễ dàng tìm được ở sau núi, có điều Tuyết Ngọc Lan Hoa thì…”

Diệp Thành nghĩ tới vấn đề nan giải này. Hôm qua hắn đi sau núi rất lâu, những linh thảo khác hắn cũng đã hái được về không ít nhưng Tuyết Ngọc Lan Hoa rất khó tìm, hắn cũng chỉ hái được chín cây.

“Phải nghĩ cách hái thêm Tuyết Ngọc Lan Hoa mới được”, Diệp Thành xoa xoa cằm, nơi mà hắn nghĩ tới đầu tiên chính là Vạn Bảo Các.

“Vạn Bảo Các nhiều của quý hiếm, muốn tới đó hái ít Tuyết Ngọc Lan Hoa có lẽ không khó, chỉ là chỗ linh thạch này…”, Diệp Thành lẩm bẩm, hắn không quên nhìn vào cái túi đựng đồ của mình mà ho hắng.

Trước đó ở Vạn Bảo Các, vì mua cái bình hồ lô Tử Kim kia mà hắn đã tiêu tốn tất cả vốn liếng của mình, mặc dù rất muốn hái thêm Tuyết Ngọc Lan Hoa nhưng ngặt nỗi cái túi đựng đồ của hắn hiện giờ chẳng còn linh thạch khiến hắn không khỏi vò đầu bứt tai.

“Đi đâu kiếm thêm ít tiền được nhỉ?”, Diệp Thành gại gại đầu, hắn đắn đo, lúc này hắn mới nhận ra không có linh thạch quả là khó làm việc.

“Diệp Thành, ngày mai quyết đấu tại Phong Vân Đài”, đương lúc Diệp Thành mải suy nghĩ thì một giọng nói vang lên.

Nghe vậy, Diệp Thành sáng mắt.

“Có tiền rồi”, Diệp Thành phủi phủi tay, hắn ngẩng đầu nhìn đỉnh Thiên Dương cao chót vót.

Vì từ giọng nói kia, Diệp Thành có thể nhận ra đó chính là Vệ Dương của Thiên Dương Phong.

Cũng phải, hắn từ chối lời mời của Thiên Dương Phong, cũng là đang hạ thấp Thiên Dương Phong. Hôm đó thủ toạ của Thiên Dương Phong là Chung Lão Đạo mặc dù không thuộc kiểu có thù ắt báo như Cát Hồng nhưng dù gì thì Diệp Thành cũng khiến Thiên Dương Phong mất mặt, không giáo huấn Diệp Thành thì Thiên Dương Phong nhất định không còn uy nghiêm.

Có điều lúc này Diệp Thành lại không bận tâm nhiều đến vậy, trong mắt hắn giờ chỉ có tiền. Chỉ cần kiếm được tiền, hắn không ngại lên Phong Vân Đài một lần nữa.

Một đêm tĩnh mịch, chớp mắt đã tới ngày hôm sau.

Trời còn chưa sáng, các đệ tử của Nhân Dương Phong đa phần đều đã chạy ra ngoài. Đêm qua, lời khiêu chiến của Vệ Dương bọn họ đều nghe thấy, đối tượng khiêu chiến chính là Diệp Thành, những đệ tử thích xem náo nhiệt đã tụ tập bên dưới Phong Vân Đài từ sớm.

“Ngươi đoán xem lần này Diệp Thành có thể thắng hay không?”

Hai bên quyết đấu còn chưa đến, bên dưới Phong Vân Đài bắt đầu có tiếng bàn tán xôn xao.

“Ta thấy Vệ Dương là tu sĩ ngưng khí tầng thứ bảy Đỉnh Phong, cao hơn Triệu Long cả một cảnh giới như vậy, mặc dù chỉ là một cảnh giới nhỏ nhưng thực lực khác biệt rất lớn”.

“Sao ta lại thấy Diệp Thành sẽ thắng nhỉ?”

“Lẽ nào ngươi quên thủ đoạn của Vệ Dương rồi sao?”

“Hàn băng chân khí”, nói tới thủ đoạn của Vệ Dương, các đệ tử có mặt không khỏi rùng mình.

“Nhìn kìa, Vệ Dương đến rồi”.

Không biết là ai nói mà ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn về một hướng.

Phía đó, đám người tự giác nhường đường, Vệ Dương mặc đạo bào màu trắng phong độ ngời ngời đi tới, uy danh của hắn không phải vừa, còn những người nhường đường vừa rồi cho hắn đều là những kẻ nịnh hót a dua.

Vệ Dương có vẻ rất thích khi thấy những ánh mắt nhìn mình với vẻ ngưỡng mộ. Mặc dù vậy nhưng hắn vẫn bày ra bộ dạng điềm nhiên giả tạo, cứ thế đi thẳng lên Phong Vân Đài, hai tay chắp ra sau, đứng thẳng liếc nhìn tứ phía.

“Diệp Thành cũng đến rồi”.

Chẳng mấy chốc, các đệ tử tới xem trận quyết đấu lại lần nữa xôn xao.

Bóng người đông đúc lại lần nữa nhường đường. Diệp Thành sải bước đến, dáng đi hùng hồn vững chãi còn khiêng theo thanh Thiên Khuyết nặng hơn một trăm cân.

Ôi chao!

Thấy thanh Thiên Khuyết, rất nhiều đệ tử không khỏi nuốt nước bọt. Còn nhớ vài ngày trước, Triệu Long bị thanh Thiên Khuyết này đánh cho phải quỳ xuống đất, nếu như là các đệ tử bình thường mà bị thanh kiếm đập vào người thì nói không chừng sẽ nằm một đống mất.

“Chào các vị huynh đệ”, Diệp Thành tỏ ra rất thân thiện, hắn giơ tay chào, có điều mọi sự nhiệt tình của hắn lại đổi lại bằng sự im lặng không hồi đáp khiến hắn cảm thấy ái ngại.

Không ai để ý quan tâm hắn, hắn hắng giọng, sải bước đi lên Phong Vân Đài.

Lúc này, Vệ Dương đứng thẳng người, hắn trừng mắt nhìn: “Diệp Thành, cái gan của ngươi to đấy, đến lời mời của Thiên Dương Phong mà cũng dám từ chối”, vừa lên tới nơi, Vệ Dương đã lên giọng nạt nộ.

Nghe vậy, Diệp Thành chỉ nhướng mày: “Vệ sư huynh, lời này của huynh không phải rồi, môn quy không hề quy định ta phải gia nhập vào Thiên Dương Phong, vào Thiên Dương Phong hay không là lựa chọn của ta , lẽ nào như vậy là phạm quy?”

“Đúng là lẻo mép”, Vệ Dương bật cười lạnh lùng: “Vậy hôm nay ta phải cho ngươi biết kết cục của việc coi thường Thiên Dương Phong”.

Nói rồi, Vệ Dương khẽ đạp chân.

Rất nhanh chóng, bàn chân của hắn làm trung tâm, một luồng chân khí màu trắng lạnh toát bốc lên. Những nơi mà chân khí màu trắng bay qua nhanh chóng kết lớp băng lạnh toát.

“Hàn băng chân khí”, thấy cảnh này, Diệp Thành có phần bất ngờ.

“Tiểu tử, ngươi biết cũng không phải ít nhỉ”, Vệ Dương nhếch miệng cười tôi độc.

“Quá khen”, Diệp Thành xoa xoa cằm. Khi ở Chính Dương Tông, hắn cũng từng thấy chân khí với thuộc tính hàn băng.

Loại chân khí hàn băng này có loại do trời sinh, cũng có loại do sinh ra xong mới tu luyện mà thành, nếu trúng phải thì không phải ai cũng có thể chịu được cơn đau ớn lạnh tới tận xương tuỷ.

Còn về Vệ Dương, Diệp Thành nhìn hắn với ánh mắt khác thường. Vệ Dương là kiểu người trời sinh đã có chân khí hàn băng.

Mặc dù đều là Hàn Băng chân khí nhưng loại bẩm sinh đã có và loại sau này mới tu luyện được có sự khác biệt vô cùng lớn. Thông thường những người thế này đều sẽ được tông môn bồi dưỡng đặc biệt, có lẽ Vệ Dương chính là loại người này.

Hàn Băng chân khí đã lan tới dưới chân Diệp Thành. Có điều, hắn không hề lùi bước mà cứ để Hàn Băng chân khí kia thông qua bàn chân thâm nhập vào cơ thể mình, sau đó khiến toàn thân hắn đông cứng, khiến kinh mạch hắn đông cứng lại.

Ôi chao!

Hành động này của hắn khiến tất cả đệ tử bên dưới đều thốt lên kinh ngạc.

“Diệp Thành đang muốn chết sao, Hàn Băng chân khí thâm nhập vào cơ thể không phải là chuyện đùa đâu”.

“Ta thấy hắn điên thật rồi”.

Trong số những người tới xem trận quyết đấu, có quá nhiều đệ tử đã phải chịu thiệt trong tay Vệ Dương.

Hàn Băng chân khí không giống với chân khí bình thường, một khi thâm nhập vào cơ thể sẽ rất khó chống trả lại, thông thường bọn họ sẽ tránh xa những người có Hàn Băng chân khí, chỉ sợ chân khí đó thâm nhập vào cơ thể mình.

Diệp Thành lại khác, không hề né tránh mà cứ để chân khí đó kết đông cơ thể mình.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

TIÊN VÕ ĐẾ TÔN
  • Lục Giới Tam Đạo
Tiên Võ Truyền Kỳ convert
  • 4.80 star(s)
  • Lục Giới Tam Đạo
Link Dịch
[Zhihu] Bảo Gia Tiên
  • FB Mắt Nâu.
Phần 4

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom