• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Tiên võ đế vương (5 Viewers)

  • Chương 101-105

Chương 101: Giấu đan dược

Mười ngày gần đây Diệp Thành không hề bước chân ra khỏi nội đường.

Đợi tới đêm thứ mười một hắn mới mang theo bộ dạng lếch thếch đi ra khỏi Linh Đan Các.

Mười ngày nay, luyện đan thuật của hắn có sự tiến bộ rõ rệt và vì không ngừng luyện đan nên Linh Hồn Lực của hắn cũng mạnh lên nhiều.

Đêm khuya, Hằng Nhạc Tông lại chẳng hề yên tĩnh. Diệp Thành bước đi và nhận ra trên mỗi tảng đá đều có đệ tử khoanh chân ngồi đó hấp thu linh khí.

“Chẳng nhẽ sắp lâm trận cọ sát sao?”, Diệp Thành nghĩ tới cuộc so tài ở ngoại môn cách đó không lâu, rất nhiều đệ tử có vẻ như cảm nhận được áp lực nên tới đêm rồi mà không hề nghỉ ngơi.

Có điều khi hắn vác theo thanh Thiên Khuyết đi tới thì vẫn kéo theo sự chú ý của không ít người, có trách thì trách mấy ngày nay danh tiếng của hắn đồn xa khiến người trong nội môn không ai không biết đến.

“Ngươi chính là Diệp Thành?”, đúng lúc này, có một đệ tử mặc áo bào trắng chặn đường Diệp Thành.

“Cảnh giới Chân Dương?”, Diệp Thành cau mày, hắn cảm nhận được tu vi của tên này.

Cảm giác đầu tiên tên này gợi cho Diệp Thành rất quen thuộc, nói thế nào nhỉ, hắn trông rất giống với tên Tề Hạo của Nhân Dương Phong, không cần nói cũng biết là người cùng gia tộc, nhất định có quan hệ huyết thống.

“Vị huynh đệ này, huynh có việc gì sao?”, Diệp Thành hỏi với giọng bình tĩnh.

Thấy thái độ đó của Diệp Thành, tên đệ tử kia cười ý tứ: “Vậy thì để ta giới thiệu với ngươi nhé, ta là Tề Dương của nội môn, còn nữa, là đường huynh của Tề Hạo Nhân Dương Phong”.

“Tề sư huynh từ nội môn tới đây không phải là chỉ tìm một tên ở cảnh giới Ngưng Khí như ta tính sổ chứ?”

Tề Dương nhếch miệng cười lạnh lùng, hắn còn ghé tai Diệp Thành, khẽ nói: “Diệp Thành, tốt nhất cả đời này ngươi cứ ở Hằng Nhạc Tông đi, nếu không thì nhà họ Tề sẽ cho ngươi biết có một số người ngươi không đụng tới được đâu”.

“Huynh đang doạ ta sao?”, Diệp Thành liếc nhìn Tề Dương”.

“Đương nhiên”, Tề Dương cười gian giảo.

“Vậy ta đợi”.

“Đụng phải nhà họ Tề, ngươi xác định sẽ chết rất thảm đi”, lại lần nữa bật cười, Tề Dương phất vạt áo rời đi.

“Ai chết cũng chưa biết được đâu”, Diệp Thành cười nhạt rồi đi xuống núi.

Còn chưa vào tới cửa của Tiểu Linh Viên hắn đã ngửi thấy mùi thịt thơm lừng và tiếng hô gọi: “Nào nào, ăn đi, ăn nhiều một chút, chẳng mấy khi có được thức ăn ngon như vậy”.

Diệp Thành khẽ mỉm cười đẩy cửa bước vào, đập vào mắt hắn là cảnh tên béo Hùng Nhị cầm theo cái bát sắt ăn lấy ăn để.

Ngoài Hùng Nhị ra thì còn có vợ hắn là Đường Như Huyên cũng đang ở đây, thêm cả Trương Phong Niên, Hổ Oa và linh thú Tiểu Ưng, mấy người cùng ngồi quây quần quanh cái nồi to bự.

Thấy Diệp Thành quay về, Hùng Nhị sáng mắt lên: “Tiểu tử, cơn gió nào đưa ngươi tới đây vậy?”

“Nhớ ngươi thôi mà”, Diệp Thành đáp lại một câu sau đó phất vạt áo, tiện tay nhận lấy đôi đũa mà Hổ Oa đưa cho. Hắn không khách sáo gì, cứ thế vớt từng miếng thịt trong nồi lên ăn.

Hi hi!

Hùng Nhị lập tức đặt cái nồi trong tay xuống, đưa bàn tay còn hầm hập hơi nóng tới gần Diệp Thành: “Tiểu tử, có nhớ mang quà gì cho ta không đấy?”

Nhìn khuôn mặt hám của của Hùng Nhị, Diệp Thành có một cảm giác muốn đạp hắn đi, có điều hắn vẫn lấy ra một viên Hồi Huyền Đan đưa cho Hùng Nhị: “Đại ca thưởng cho ngươi đấy”.

Hùng Nhị cười tít mắt, sau khi nhận lấy, hắn lại giơ bàn tay múp míp của mình ra: “Còn vợ của ta nữa?”

“Có, đều có phần”, Diệp Thành nói bằng giọng chẳng mấy dễ chịu, sau đó lấy ra bốn viên linh đan. Đường Như Huyên, Trương Phong Niên, Hổ Oa và đến cả linh thú Tiểu Ưng cũng may mắn có được một viên.

Trong Tiểu Linh Viên, mùi thịt thơm lừng xực mũi, mấy người ngồi quây quần giống như một gia đình thật đầm ấm.

Ăn cơm xong, Đường Như Huyên thu dọn bát đũa. Hổ Oa thật thà đôn hậu cũng xắn tay áo giúp một tay.

Còn Diệp Thành và Hùng Nhị lại chúi đầu với nhau.

“Tiểu tử, nghe nói gì chưa, lần này ai mà thắng trong cuộc so tài ngoại môn xong thì vẫn phải trải qua thử thách mới vào được nội môn”, Hùng Nhị vừa xỉa răng vừa nói.

“Thử thách, thử thách gì?”, Diệp Thành tò mò.

“Giữa nội môn và ngoại môn có một cánh rừng hoang, đệ tử thắng trong cuộc so tài phải vượt qua cánh rừng này mới vào được nội môn. Nghe cậu ta nói trong khu rừng này còn có trận pháp, có yêu thú và còn có hình nhân dị thường, những thứ này đều là chuyện vặt, nghe nói nội môn sẽ phái mười mấy đệ tử vào rừng hoang, tu vi của bọn họ mạnh nhất là cảnh giới Nhân Nguyên đỉnh phong, đệ tử ngoại môn phải đột phá được phòng tuyến của bọn họ mới được tính là thành công”.

“Ôi trời, chơi nhau à?”, Diệp Thành nghe xong mà tặc lưỡi: “Nội môn ăn no rảnh việc phải không? Lần thử thách này có khác gì khiến cho đệ tử vất vả lắm mới có thể chiến thắng sau cuộc so tài lại kiệt sức?”

“Nghe cậu ta nói đó là thử thách khả năng hợp tác của đệ tử, cuối cùng có đạt yêu cầu hay không thì phải xem biểu hiện”.

“Sao ta lại có một dự cảm chẳng lành nhỉ?”, Diệp Thành cau may.

Bài kiểm tra vào được nội môn của Hằng Nhạc Tông còn khó hơn ở Chính Dương Tông nhiều lần. Đòi hỏi là đệ tử chiến thắng hàng nghìn người ở ngoại môn mới đủ tư cách vào rừng hoang, nhưng bài thử thách ở rừng hoang lại còn khó hơn cuộc so tài ở ngoại môn.

Đêm khuya, Hùng Nhị và Đường Như Huyên rời khỏi Tiểu Linh Viên. Hổ Oa và Trương Phong Niên cũng đi ngủ, lúc này Diệp Thành mới lấy một món đồ trong túi đựng đồ ra.

Đó là một viên linh châu, trong viên linh châu này có phong ấn Thiên Tịch Đan.

Với thân phận là luyện đan sư khi nhìn Thiên Tịch Đan, Diệp Thành thật sự rất ngạc nhiên, đặc biệt là khi trông thấy sáu đường vân bị nứt trên đan dược, hắn lại trầm trồ mãi không thôi. Với đạo hành hiện giờ của hắn thì con đường luyện chế ra linh đan sáu vân kia còn xa lắm.

“Một viên Thiên Tịch Đan rất có khả năng tạo ra một kẻ mạnh ở cảnh giới Thiên Tịch, không biết nửa viên này có thể giúp một tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên tiến giới hay không”.

“Thế lực có được một nửa viên Thiên Tịch Đan kia hiện giờ nhất định rất sốt ruột”.

“Nếu như để bọn họ biết được một nửa viên Thiên Tịch Đan còn lại trong tay mình thì mình sẽ chết rất thảm”.

Diệp Thành xoa cằm, hắn thầm nghĩ phải kiếm một nơi nào đó giấu viên đan dược này đi, nếu để trên người mà bị ai đó phát hiện ra thì có trời mới biết sẽ xảy ra chuyện gì.

“Cất thật kín mới được”, Diệp Thành liếc nhìn xung quanh.

Cuối cùng, ánh mắt hắn dừng lại ở vách tường bao quanh Tiểu Linh Viên, ba mặt của vách tường đều được xây bằng đá Đại Thạch, một vách tường dựa vào vách đá.

“Chính là mày”, hắn đi tới phía vách tường kia rồi chỉ điểm tạo ra một lỗ nhỏ, vừa hay đủ nhét viên Thiên Tịch Đan vào trong, xong xuôi hắn lại dùng một viên đá nhỏ đậy vào.

Cuối cùng, Diệp Thành mới khoanh chân ngồi xuống. Hắn tĩnh tâm ngưng khí, nhẩm niệm triệu gọi chân hoả, chân hoả xuất hiện, hắn cố gắng kiềm chế chân hoả ngưng tụ lại thành lư luyện đan.

Tiếp sau đó, từng cây linh thảo được cho vào trong lư.

Lần này hắn không luyện đan mà luyện Ngọc Linh Dịch.

Hắn hiểu rõ cuộc thi đấu ở ngoại môn tiếp theo cần hết sức thận trọng và phải tiêu tốn rất nhiều tinh lực, không thể cứ tiêu hao sức lực lại dùng đến Hồi Huyền Đan được.

Còn Ngọc Linh Dịch lại khác, mặc dù công dụng của nó không bằng Hồi Huyền Đan nhưng dù sao cũng dễ luyện chế, thông thường chỉ cần chân khí thiếu hụt thì dùng tới Ngọc Linh Dịch là đủ.

Cứ cách vài ngày lại luyện đan để tích thêm kinh nghiệm nên Diệp Thành càng ngày càng thuần thục hơn.

Đêm khuya yên tĩnh, Tiểu Linh Viên thơm lừng mùi dược liệu.

Gần sáng, Diệp Thành mới thu lại chân hoả, còn từng bình Ngọc Linh Dịch được luyện chế ra cũng đều được hắn trút vào trong bình hồ lô Tử Kim.

“Đủ ta dùng trong thời gian dài”, Diệp Thành lắc lắc bình hồ lô Tử Kim và nở nụ cười mãn nguyện.
Chương 102: Tụ họp

Mới sáng sớm, Hằng Nhạc Tông đã kín người.

Hôm nay Hằng Nhạc Tông vô cùng náo nhiệt vì chỉ còn một ngày nữa sẽ diễn ra cuộc so tài ở ngoại môn Hằng Nhạc Tông.

Lúc này, các đệ tử ngoại môn Hằng Nhạc Tông đã túm năm tụm ba tụ họp về một bên, cuộc so tài ở ngoại môn cần báo danh, không phải tất cả các đệ tử đều tham gia, những người tu vi yếu sẽ không tự động chuốc hoạ vào thân.

Lúc Diệp Thành tới, nơi này đã có rất nhiều người đến, các đệ tử đi ra đi vào nhìn mà hoa mắt.

“Đây chính là Càn Khôn Các sao?”, Diệp Thành xoa cằm rồi ngẩng đầu nhìn.

Càn Khôn Các với linh khí dồi dào, trên đỉnh lầu các còn hiện lên bảo ấn Càn Khôn, linh quang rực rỡ.

“Quả là hùng vĩ”, Diệp Thành xuýt xoa, hắn sải bước vào trong.

Đập vào mắt hắn là chiến đài rộng lớn cả trăm trượng, tứ phía xung quanh chiến đài mênh mông rộng rãi tới cả hàng nghìn trượng, cuộc so tài ở ngoại môn theo thường lệ đều được diễn ra ở đây.

“Mong trời cao bảo vệ, đừng để con gặp phải kẻ địch lợi hại”.

“Con không muốn ở ngoại môn thêm ba năm nữa đâu”.

“Thần linh ơi, chúc phúc cho con đi mà”.

Trên đường đi, Diệp Thành còn nghe thấy người ta xôn xao cầu nguyện, tên nào tên nấy chắp tay nhìn trời trông vẻ khẩn cầu lắm.

Sự xuất hiện của Diệp Thành kéo theo ánh mắt chú ý của rất nhiều người. Hiện giờ hắn là nhân vật nổi tiếng trong Hằng Nhạc Tông, hôm đó tam phong không muốn nhận hắn làm đệ tử, thế mà chỉ trong hai tháng trời, hắn đã trở thành nhân vật có tiếng tăm không ai không biết tới.

“Đừng để ta gặp phải hắn”.

“Ta cũng không muốn gặp hắn đâu”.

“Hắn là loại yêu nghiệt, ai gặp là đen đủi”.

Diệp Thành không quan tâm tới những lời nói này, hắn cứ thế đi về phía Càn Khôn Các.

Diệp Thành gặp một người rất quen, nếu nhìn kĩ thì đây chẳng phải là Triệu Long của Địa Dương Phong sao?

“Diệp Thành”, thấy Diệp Thành, Triệu Long nghiến răng rít lên.

Diệp Thành cứ thế ngó lơ, hắn chẳng buồn tính toán tới tên này. Hôm đó, hắn đã đánh bại Triệu Long khi mới chỉ ở tầng ngưng khí thứ nhất, còn hiện giờ hắn đã ở tầng ngưng khí thứ chín, tu vi cao hơn Triệu Long, hiện giờ hắn và Triệu Long đã không cùng một đẳng cấp rồi.

Bị Diệp Thành ngó lơ, Triệu Long rít lên, nhưng đành bất lực. Đệ tử chân truyền bị đánh liệt quá nửa người nên chẳng đủ tư cách tranh luận với Diệp Thành.

Phía trước, các đệ tử tiến tới báo danh cũng đã tự động nhường đường cho Diệp Thành.

Diệp Thành đương nhiên không khách khí, cứ thế tới trước trưởng lão mặc áo bào trắng với tên Lý Đạo Thông.

“Trưởng lão, con tới báo danh ạ”, Diệp Thành lên tiếng và lấy thẻ bài thân phận ra.

“Ngươi chính là Diệp Thành?”, Lý Đạo Thông liếc nhìn thẻ bài sau đó nhìn Diệp Thành từ đầu đến chân mà xuýt xoa: “Đúng là nhân tài”.

“Trưởng lão quá khen ạ”.

“Ừm, giỏi lắm”, Lý Đạo Thông cười hiền từ, ông ta khắc tên Diệp Thành lên một miếng ngọc giản.

Sau khi báo danh xong, Diệp Thành mới quay người đi ra ngoài nhưng lại thấy rất nhiều người quen.

Đệ tử của Nhân Dương Phong đi thành đoàn tiến tới, dẫn đoàn là tên Giang Hạo, còn một bên là đệ tử của Địa Dương Phong, đương nhiên do Tử Sam dẫn đầu.

Đúng là kẻ thù gặp nhau luôn cảm thấy khó chịu. Khi đệ tử của Nhân Dương Phong và Địa Dương Phong thấy Diệp Thành thì sắc mặt tên nào tên nấy tối sầm cả lại. Những ngày này đệ tử của hai núi có thể coi là mất hết thể diện cũng bởi Diệp Thành.

“Tiểu tử, tốt nhất cầu trời đừng gặp phải ta đi, nếu không thì ngươi sẽ chết rất khó coi đấy”, Giang Hạo và Tử Sam tiến lên trước cười lạnh lùng nói.

“Đang đe doạ ta sao?”, Diệp Thành nhìn hai người bọn họ, ánh mắt sắc lạnh.

Khí tức trong cơ thể của cả ba tên không ngừng phô ra khiến người khác nhìn mà có cảm giác cả ba tên sắp nhảy vào đánh nhau đến nơi.

“Đúng là náo nhiệt”, tiếng cười vang lên, Doãn Chí Bình khẽ phất quạt xếp đi tới, nhìn Diệp Thành mà ánh mắt rõ vẻ căm thù.

Diệp Thành liếc Doãn Chí Bình, sát khí trong cơ thể hắn không hề che giấu nhưng cuối cùng hắn vẫn thu lại.

Việc Doãn Chí Bình đánh trọng thương Trương Phong Niên ngày hôm đó ở Giới Luật Đường hắn không bao giờ quên. Diệp Thành thề rằng sẽ có một ngày diệt con cẩu tạp chủng này.

“Sát niệm quá lớn, cho dù ngươi có mạnh thì cũng khó thành chính quả”, câu này vừa dứt, Diệp Thành không cần đưa mắt nhìn cũng biết người tới là ai. Ngoài Tô Tâm Nguyệt của Nhân Dương Phong ra thì chẳng ai nói câu này cả.

Tiếp sau đó có rất nhiều người tới, không thiếu người muốn báo thù Diệp Thành.

Cả đám người nhìn Diệp Thành giễu cợt như vậy khiến hắn trở nên nhỏ bé đi nhiều.

“Đang định đánh nhau sao?”, đệ tử tứ phía xôn xao bàn tán.

“Đây là Càn Khôn Các, đánh nhau ở đây có khác gì tìm tới cái chết”.

“Gì mà đã tắc cả đường vậy rồi chứ?”, tiếp sau đó là giọng nói chẳng mấy dễ chịu vang lên phá vỡ bầu không khí căng thẳng.

Người tới chính là đệ tử mặc đồ tím tay cầm búa vàng với vóc dáng vạm vỡ, toàn thân mang theo khí chất hào sảng.

Sự xuất hiện của người này khiến cho đệ tử xung quanh đều phải tròn mắt nhìn.

“Thủ đồ của Nhiệm Vụ Các, Hoắc Đằng”, ngay lập tức liền có người nhận ra.

“Ta nói mà, hôm nay nhất định sẽ rất náo nhiệt”, phía sau Hoắc Đằng lại có năm người nữa xuất hiện khiến cho đệ tử xung quanh sáng mắt.

“Thủ đồ Linh Khí Các, Triệu Nham”.

“Thủ đồ Chấp Pháp Điện, Tiêu Cảnh”.

“Thủ đồ Linh Quả Viên, Ngọc Lâm”.

“Kia là Thủ đồ của Tàng Thư Các Lục Huyên Nhi sao?”

Sau khi ba người xuất hiện lại có một bóng hình đi vào, nếu nhìn kỹ thì đây chính là Tề Nguyệt của Linh Đan Các.

Đệ tử nằm trong danh sách mười người đứng đầu của ngoại môn ngoài vị đó của Thiên Dương Phong thì đều đến đủ cả khiến Càn Khôn Các thêm phần náo nhiệt. Những người này có lẽ chỉ có thể tụ họp khi trận so tài ở ngoại môn diễn ra mà thôi.

“Có lẽ ngươi là Diệp Thành?”, Hoắc Đằng của Nhiệm Vụ Các đi đến rất tự nhiên, hắn chăm chú nhìn Diệp Thành.

Cũng giống với Hoắc Đằng, ánh mắt của những người còn lại cũng đổ dồn về phía Diệp Thành.

Khi Diệp Thành tới Hằng Nhạc Tông bọn họ đều bế quan, hai ngày trước vừa xuất quan thì nghe tới cái tên này nhiều nhất, lúc này thấy người thật, bọn họ đương nhiên sẽ hiếu kỳ rồi.

“Ta nói chỉ là tu vi Ngưng Khí mà ngươi còn không tin”.

“Giờ tin rồi, mặc dù là tu vi Ngưng Khí nhưng khí tức này không hề yếu hơn ta”.

“Tên tiểu tử này trông cũng thuận mắt đấy”.

Vài đệ tử ưu tú xoa cằm nhìn Diệp Thành khiến hắn mất tự nhiên.

“Tiểu sư đệ, đừng sợ, sư huynh sẽ bảo vệ đệ”, Hoắc Đằng oanh liệt khoác tay lên vai Diệp Thành, nói rồi không quên liếc sang Giang Hạo, Tử Sam và Doãn Chí Bình: “Trông ba tên này là không vui rồi”.

“Ngươi nói cái gì?”, cả ba tên nghe vậy thì mặt tối sầm cả lại.

“Ta nói trông các người ta không vui, sao nào?”

“Ngươi…”, Tử Sam đang định xông lên thì bị Giang Hạo và Doãn Chí Bình ngăn lại.

“Chúng ta gặp nhau trên chiến đài”, cả ba tên hắng giọng, tên nào tên nấy tự dẫn sư đệ của mình rời đi.

Cắt!

Hoắc Đằng rất tự nhiên, hắn vỗ vai Diệp Thành, oanh liệt nói: “Tiểu sư đệ, hôm nào mời ngươi uống rượu”.

“Đi thôi, đi thôi, đừng gây gổ nữa”, Tiêu Cảnh thúc giục rồi đi về phía đại điện.

“Cảm thấy áp lực chưa?”, sau khi đám người rời đi, Tề Nguyệt mới tiến lên trước khẽ giọng hỏi.

“Áp lực đương nhiên có nhưng không lớn”, Diệp Thành đáp lời.

Quả thực, sau khi đột phá lên tầng thứ chín vài ngày trước, hắn có tự tin có thể đấu đối kháng với đệ tử dưới cảnh giới Chân Dương, mười đệ tử đứng đầu ở ngoại môn mặc dù rất mạnh nhưng đều là cảnh giới Nhân Nguyên Đỉnh Phong, hoàn toàn nằm trong phạm vi hắn có thể ứng phó.

“Vậy thì tốt”, khuôn mặt lạnh lùng của Tề Nguyệt hiếm lắm mới hé nở nụ cười.

“Sao ta lại không thấy đệ tử đứng đầu trong mười đệ tử ngoại môn đâu nhỉ?”, Diệp Thành nhìn Tề Nguyệt mà thắc mắc.

“Hắn à, ai mà biết được chạy đi đâu uống rượu rồi”, Tề Nguyệt nhướng vai sau đó rời đi.

“Còn có thời gian mà uống rượu sao?”, Diệp Thành nhướng mày rồi cũng sải bước đi.
Chương 103: Hình nộm

Vừa ra khỏi Càn Khôn Các, Diệp Thành đã bị Hùng Nhị nhảy từ đâu tới kéo tay.

“Ngươi chui từ đâu ra vậy, tìm ta làm gì?”

“Cho ngươi một món đồ hay”, Hùng Nhị nháy mắt tinh ranh.

Diệp Thành bị Hùng Nhị lôi kéo tới Linh Quả Viên. Nói ra thì đây là lần đầu tiên Diệp Thành tới Linh Quả Viên.

Vừa đi vào hắn đã trông thấy rất nhiều linh quả to bự lắc lư và phát sáng trên cây, mỗi một quả đều mang theo linh khí dồi dào, trông hết sức bắt mắt.

Khi cả hai tên đi vào, Đường Như Huyên đệ tử của Linh Quả Viên đã hái vài khay linh quả để tiếp đãi Diệp Thành.

Diệp Thành đương nhiên không khách khí, hắn cắn một miếng linh quả rồi nhìn sang Hùng Nhị: “Ngươi nói đồ gì hay cơ?”

“Nhìn sang kia kìa”, Hùng Nhị nói rồi không quên chỉ về phía xa.

Nghe vậy, Diệp Thành mới nhìn về phía Hùng Nhị chỉ tay. Hắn nhận ra bên dưới một cây linh quả ở cách đó không xa còn có một người mặc đồ đen trông còn trẻ đứng đó bất động.

“Ai vậy? Ta chưa gặp bao giờ”, Diệp Thành nhìn sang Hùng Nhị và Đường Như Huyên với ánh mắt tò mò.

“Nó là một hình nộm”, Đường Như Huyên đặt hai tay lên bàn, rồi gại gại cái cằm ngấn mỡ: “Tối qua sư tôn mang về từ nội môn, nói là dùng nó để canh Linh Quả Viên”.

“Hình nộm?”, Diệp Thành sững người.

“Thứ hay ho chứ?”, Hùng Nhị cười khoái chí, hắn cắn phập một miếng linh quả.

“Vậy phải xem đã”, Diệp Thành vỗ mông chạy đi.

Tới bên cạnh hình nộm, hắn xoa xoa cằm nhìn hình nộm trước mặt, hắn không cảm nhận được bất cứ luồng khí tức nào của tu sĩ, vả lại khuôn mặt của hình nộm này không có hồn, lại chẳng có chút tình cảm nào.

“Đúng là giống trong truyền thuyết”, Diệp Thành trước kia làm tình báo, hắn đã từng nghe nói tới hình nộm.

Cái gọi là hình nộm chính là một loại vũ khí giết người được tế luyện bởi việc dùng huyền pháp đặc biệt, bọn chúng không có tình cảm cho nên rất máu lạnh, một khi xác định mục tiêu thì sẽ không bao giờ dừng, trừ phi người thi triển thuật khắc chế mới thôi.

Diệp Thành giơ tay gại gại vào người hình nộm này.

Roẹt, roẹt!

Cơ thể của hình nộm giống như được làm từ kim loại, vô cùng chắc chắn.

“Thế nào, mới lạ chứ?”, Hùng Nhị cầm lấy một quả linh quả đi tới: “Trong thử thách ở rừng hoang, người ta thả hình nộm này vào đó, có điều những hình nộm nhân cấp đó nói về thực lực thì tương đương với tu sĩ ở cảnh giới Nhân Nguyên”.

“Nhân cấp? Nói vậy là có phân cao thấp?”

“Đương nhiên rồi”, Hùng Nhị gật đầu: “Trên Nhân Cấp chính là Huyền Cấp, hình nộm Huyền Cấp tương đương với tu sĩ ở cảnh giới Chân Dương. Trên Huyền Cấp là Địa Cấp, hình nộm Địa Cấp tương đương với cảnh giới Linh Hư, trên Địa Cấp là Thiên Cấp, nghe cậu ta nói Hằng Nhạc Tông chúng ta còn có một hình nộm Thiên Cấp, tương đương với tu sĩ ở cảnh giới Không Minh”.

“Thật không vậy?”, Diệp Thành ngỡ ngàng.

“Nghe nói là vậy, cậu ta đẳng cấp thấp nên chưa được thấy tận mắt”.

“Như Huyên cô nương, hình nộm này do ai kiểm soát vậy?”, Diệp Thành nhìn sang Đường Như Huyên: “Có thể cho ta thử thực lực của hắn không?”

“Không đơn giản vậy đâu”, chưa đợi Đường Như Huyên lên tiếng, Hùng Nhị đã chêm vào, hắn nuốt vội miếng linh quả vừa cắn vào miệng rồi nhìn lên một cây linh quả, vung tay hái xuống.

Đột nhiên Diệp Thành phát hiện ra hình nộm trước mặt loé sáng đôi mắt, ngay sau đó, nó liền cử động đuổi về phía Hùng Nhị.

“Nào nào, ông đây dẫn ngươi đi một vòng”, Hùng Nhị chạy trước còn hình nộm kia đuổi theo sau, tốc độ rất nhanh, thế nhưng hình nộm kia không đuổi kịp Hùng Nhị thì không hề có ý định dừng lại.

“Hình nộm mà cũng có suy nghĩ hành động sao?”, Diệp Thành thắc mắc hỏi Đường Như Huyên.

“Đương nhiên không có”, Đường Như Huyên tươi cười để lộ ra hai cái răng khểnh: “Nó được kiểm soát bởi con người, còn mục đích để nó ở Linh Quả Viên là vì muốn nó trông coi nơi này. Sư tôn đã khắc cấm chế trên người nó, một khi có người trộm linh quả thì sẽ chạm tới khắc chế trong người, lúc đó nó sẽ tự động truy đuổi”.

“Vậy nếu nó không đuổi kịp Hùng Nhị thì cứ thế đuổi theo vậy sao?”

“Đương nhiên không phải, nếu Hùng Nhị chạy ra khỏi Linh Quả Viên thì nó sẽ dừng lại, đương nhiên còn một cách khác, đó chính là thi triển thuật pháp khiến nó dừng lại”.

Nói rồi, Đường Như Huyên sử dụng thủ ấn, trông bộ như hình nộm này do cô điều khiển.

Chẳng mấy chốc, hình nộm ở xa đang đuổi theo Hùng Nhị lập tức dừng lại, sau đó được Đường Như Huyên gọi về bên cạnh mình.

“Thử thực lực của nó đi”, thủ ấn Đường Như Huyên thay đổi.

Ngay sau đó, hình nộm đang đứng thẳng như mũi tên kia lập tức cử động, tung một chưởng về phía Diệp Thành.

Thấy vậy, Diệp Thành không lùi mà tiến lên, đánh ra bôn lôi chưởng.

Bang!

Âm thanh tiếng kim loại va vào nhau vang lên chói tai, hình nộm kia trúng một chưởng bôn lôi lùi về sau, thế nhưng ngay sau đó, hình nộm kia lại bổ nhào tới, công kích mặc dù cứng nhắc nhưng nếu người thi triển thuật không dừng thì nó sẽ không ngừng tấn công.

“Đúng là kỳ diệu”, Diệp Thành trầm trồ, hắn cũng đánh giá được thực lực của hình nộm không phải quá mạnh.

“Hình nộm có thể thi triển được huyền thuật không?”, Diệp Thành thắc mắc.

“Có thể”, Đường Như Huyên đáp lời dứt khoát: “Nhưng hình nộm như thế kia có yêu cầu rất cao về độ dẻo dai của nguyên liệu cũng như độ cứng bền, nếu không thì rất dễ bị huyền thuật đả thương, vả lại muốn nó có thể thi triển được huyền thuật thì phải đặt cấm chế trong cơ thể nó rất phức tạp, cho dù có khả năng khiến nó thi triển huyền thuật thì thực lực cũng sẽ thấp hơn tu sĩ cùng tầng cảnh giới, dù sao thì cũng bởi nó không biết nghĩ”.

“Thứ đồ hay đấy, đúng là hay ho”, Diệp Thành xoa cằm, hắn thầm nhủ nếu như mình có một con hình nộm khoẻ mạnh thì sẽ rất thú vị.

Phía này, Hùng Nhị dùng tay huých Diệp Thành: “Có muốn có một con không?”

“Muốn mà được sao?”, Diệp Thành sáng mắt.

“Đương nhiên”, Hùng Nhị nháy mắt: “Vạn Bảo Các có bán”.

“Hình nộm này mà cũng mang đi bán được sao?”, Diệp Thành sững người.

Phía này, Hùng Nhị đã giơ hai ngón tay lên: “Hình nộm Nhân Cấp, ba trăm nhìn linh thạch một con”.

“Ba…ba trăm nghìn”, nghe cái giá, Diệp Thành chỉ biết nuốt nước bọt.

“Ba trăm nghìn mặc dù không phải con số nhỏ nhưng đối với ngươi mà nói thì không khó phải không?”, Hùng Nhị vỗ vai Diệp Thành an ủi: “Đường đường là một luyện đan sư, luyện ra một viên đan dược cũng đáng giá vài nghìn rồi, chỉ là mất thêm chút thời gian thôi mà”.

“Thực lực của hình nộm Nhân Cấp có hạn, bỏ ra ba trăm nghìn linh thạch mua lấy một con khiến ta cảm thấy lỗ”, Diệp Thành tặc lưỡi.

“Ngươi thì hiểu cái quái gì, hình nộm không có suy nghĩ và linh hồn, nó chính là vũ khí giết người, chỉ là hình nộm Nhân Cấp nhưng vào thời khắc quan trọng nó lại có thể cứu người, ít nhất thì có thể chặn lại một đòn chí mạng của kẻ địch”.

Diệp Thành đảo mắt, cảm thấy lời Hùng Nhị nói cũng có lý.

“Ba trăm nghìn”, Diệp Thành xoa cằm lẩm bẩm.
Chương 104: Vay tiền

Ra khỏi Linh Quả Viên, Diệp Thành cứ thế đi thẳng về phía Linh Đan Các.

“Ba trăm nghìn linh thạch, đem hết số linh đan linh dịch trên người mình bán đi cũng chẳng đủ”.

Hắn biết dù có đem hết linh đan và linh dịch trên người mình bán ở Vạn Bảo Các thì giá trị nhất định sẽ rẻ hơn một nửa so với lúc mua. Nếu như muốn các đệ tử Hằng Nhạc Tông mua linh đan linh dịch thì lại bị bại lộ thân phận luyện đan sư.

Hắn không muốn thân phận luyện đan sư của mình bại lộ. Nghĩ vậy, Diệp Thành đi vào Linh Đan Các.

Từ phía xa, Diệp Thành đã trông thấy Từ Phúc đang nằm nghỉ ngơi, chốc chốc lại cầm chén rượu trên bàn nhấp một ngụm.

“Báo danh về rồi à?”, Từ Phúc liếc nhìn Diệp Thành.

“Con về rồi”, Diệp Thành khẽ cười sau đó chuồn ra sau Từ Phúc, hắn tỏ vẻ biết điều bóp vai cho Từ Phúc.

“Đừng làm mấy việc vô dụng vậy nữa, có việc gì nói đi”, Từ Phúc nhìn thấu tâm tư của Diệp Thành, ra vẻ xun xoe nịnh bợ.

“Thực ra cũng không có việc gì ạ, chỉ là…chỉ là con muốn vay người ít tiền”.

Nghe vậy, Từ Phúc cau mày: “Vay bao nhiêu?”.

“Ba trăm nghìn ạ”.

Phụt!

Diệp Thành vừa nói con số, Từ Phúc phun luôn ngụm rượu vừa vào đến miệng.

Thấy vậy, Diệp Thành bịt ngay tai lại.

“Ba trăm nghìn, tên tiểu tử nhà ngươi lên trời à?”, Từ Phúc lập tức cất giọng la lối, thổi râu trợn mắt, tông giọng không thể cao hơn được nữa khiến cho Diệp Thành dù bịt tai nhưng vẫn thấy ong ong đầu óc.

“Nói, ngươi lấy nhiều tiền như vậy làm gì?”, Diệp Thành ho hắng, hắn gại gại mũi: “Con mua đồ ạ”.

“Dối trá, lại dối trá, mua đồ gì mà đắt như vậy?”

“Hình nộm ạ”, cuối cùng Diệp Thành cũng nói thật, nếu muốn vay linh thạch từ chỗ Từ Phúc thì thật sự không đơn giản.

“Ngươi ăn no rửng mỡ à? Bỏ ra trăm nghìn mua một hình nộm?”, Từ Phúc cho dù nghe rõ nhưng cũng không biết Diệp Thành nghe từ đâu ra việc liên quan đến hình nộm, do vậy ông ta mới chú ý tới việc này.

“Con chỉ là hiếu kỳ nên mua về nghiên cứu thôi”.

“Một trăm nghìn, hơn thì không có đâu”, Từ Phúc liếc nhìn Diệp Thành một cái rồi lấy ra một cái túi đựng đồ: “Còn nữa, có tiền nhớ trả ta, không có tiền thì lấy linh đan bù vào cũng được, đi đi”.

Diệp Thành ậm ừ nhưng vẫn nhận lấy túi đựng đồ, hắn cứ thế chuồn ra ngoài, lần này hắn bị mắng đến mức chẳng ngẩng nổi mặt lên.

Vừa ra khỏi cánh cửa của Linh Đan Các hắn liền trông thấy Tề Nguyệt đang dựa người vào tường, trông bộ cô ấy đã đến đây từ lâu rồi nhưng không vào trong mà thôi, còn việc hắn vay tiền Từ Phúc chắc chắn Tề Nguyệt đều nghe thấy.

“Tề sư tỷ”.

“Ta chỉ có bằng này thôi, cầm lấy đi”, Tề Nguyệt lật tay lấy ra một cái túi đựng đồ đưa cho Diệp Thành.

Diệp Thành sững người, không ngờ Tề Nguyệt lại cho hắn vay tiền nhanh như vậy, điều này khiến hắn chưa kịp phản ứng lại.

“Đây…”

“Đưa thì ngươi cứ cầm lấy đi”, Tề Nguyệt nhét túi đựng đồ vào tay Diệp Thành sau đó sải bước vào trong Linh Đan Các và không quên dặn dò: “Có tiền nhớ trả cho ta”.

Từ Phúc rời đi, Diệp Thành mới liếc nhìn túi đựng đồ của cô. Hơn bảy, tám mươi nghìn linh thạch, con số khiến hắn bất ngờ. So với Từ Phúc thì Tề sư tỷ ngày thường lạnh nhạt vậy mà lại rất hào phóng.

“Bảy, tám mươi nghìn linh thạch, cũng hòm hòm rồi”, Diệp Thành nhét túi đựng đồ vào ngực sau đó chạy tới Vạn Bảo Các.

Hôm nay Vạn Bảo Các rất náo nhiệt, các đệ tử ra ra vào vào nhiều hơn ngày thường. Sắp diễn ra cuộc so tài ở ngoại môn nên những đệ tử này chạy tới đây để mua linh dịch, binh khí phòng bị.

Diệp Thành đi vào và trông thấy đôi mắt Bàng Đại Hải sáng quắc quan sát các đệ tử. Nếu ai đó dám trộm đồ ở đây thì nhất định sẽ không thoát khỏi tầm mắt ông ta, vả lại còn bị ông ta trị cho một trận.

“Ồ, lâu rồi không thấy ngươi đến”, Bàng Đại Hải liếc nhìn Diệp Thành.

“Con bận tu luyện không có thời gian”, Diệp Thành nói rồi không quên lựa lựa đống đồ trên người.

Lựa một lúc hắn mới tới bên Bàng Đại Hải sau đó khẽ giọng nói: “Trưởng lão, con nghe nói chỗ người có hình nộm?”

Nghe vậy, Bàng Đại Hải có vẻ hơi bất ngờ, ông ta nhướng mày thật cao: “Sao, ngươi muốn mua à?”

“Con mua về nghiên cứu”.
Chương 105: Chọn hình nộm

“Hình nộm nhân cấp cần ba trăm nghìn Linh Thạch, tiểu tử, ngươi có nhiều tiền vậy sao?”, Bàng Đại Hải nhìn Diệp Thành với vẻ mặt khó tin: “Hôm nay ta rất bận, không có thời gian nói chuyện phiếm với ngươi đâu”.

Diệp Thành không nói gì, hắn chỉ lấy ra một cái túi đựng đồ đưa cho Bàng Đại Hải.

Bàng Đại Hải nhận lấy ngó vào bên trong, mắt ông ta rõ vẻ bất ngờ. Bên trong túi, linh thạch cũng phải tới bảy, tám mươi nghìn, lại thêm linh thảo, linh dịch mấy thứ lộn xộn này nữa, gom lại cũng phải đến khoảng ba trăm nghìn.

“Đi theo ta”, Bàng Đại Hải nhìn Diệp Thành chăm chú nhưng không hỏi hắn lấy số tiền này ở đâu.

Bàng Đại Hải dẫn Diệp Thành tới một cửa ngách của Vạn Bảo Các, sau khi đi vào, Diệp Thành mới nhận ra đây là một căn phòng nhỏ, như một thế giới riêng biệt rộng phải hai mươi trượng.

Đợi tới khi linh châu sáng tỏ hắn mới trông thấy từng hình nộm đứng thẳng đứng bên trong căn phòng nhỏ.

“Đó, đều là nhân cấp, ngươi tự chọn đi”, Bàng Đại Hải lên tiếng sau đó chăm chú đếm các thứ trong túi đựng đồ của Diệp Thành.

Không cần Bàng Đại Hải nói thì Diệp Thành đã chăm chú nhìn rồi.

Ba hình nộm phía trước có ngoại hình thanh niên, đứng thẳng giống như cây lao, khi Diệp Thành đi qua đương nhiên chúng không phản ứng gì.

Keng, keng, keng.

Diệp Thành khẽ gõ vào người chúng, và cũng giống với hình nộm ở Linh Quả Viên, cơ thể chúng cứng rắn phát ra âm thanh của tiếng kim loại.

Đi qua ba hình nộm này hắn lại tới hình nộm thứ tư.

Hình nộm thứ tư với ngoại hình như người trung tuổi, to cao lực lưỡng, rắn rỏi vô cùng, lại còn cao hơn Diệp Thành một thước, khiến cho hắn có cảm giác vững chãi chắc chắn và thầm thấy hài lòng.

Thế nhưng hắn không vội lựa chọn mà nhìn sang hình nộm thứ năm.

Hình nộm thứ năm này là một lão già, đến tóc cũng bạc phơ, da mặt thậm chí còn có nếp nhăn, lại thêm đôi mắt trống hươ trống hoác khiến người ta nhìn mà không khỏi giật mình, người không biết còn tưởng rằng nó trèo ra từ cỗ quan tài nào đó.

“Tao sẽ không chọn mày”, Diệp Thành lẩm bẩm một câu, so với hình nộm lão già này thì hắn ưng hình nộm trung tuổi kia hơn.

Nghĩ rồi, hắn đi qua hình nộm lão già và nhìn vào hình nộm thứ sáu ở đây.

Đột nhiên mắt hắn sáng lên. Hình nộm thứ sáu này là một nữ nhân.

Nó cũng đứng thẳng như cây lao, còn mặc đồ đen, chân đi ủng đen, thần thái lạnh lùng vô tình.

Thế nhưng điều đáng nói hơn cả là dung mạo của nó, sao lại trông rất giống Sở Huyên.

Mặc dù là hình nộm nhưng làn da lại trắng trẻo, ngũ quan đường nét rõ ràng, người luyện chế ra nó nhất định phải rất công phu tỉ mỉ. Nó cứ đứng ở đây trông giống như tượng đá nhưng lại rất có hồn.

“Hình nộm này không tồi”, Diệp Thành xoa xoa cằm, quan trọng nhất chính là mua nó về thì ngày nào tâm trạng hắn cũng sẽ rất vui vẻ.

“Chọn xong chưa?”, Bàng Đại Hải đếm tiền rồi nhìn Diệp Thành bằng con mắt chẳng còn mấy nhẫn nại.

“Con chọn cô ta”, Diệp Thành chỉ về phía hình nộm nữ nhân trước mặt.

Thấy vậy, Bàng Đại Hải cau mày ho hắng một tiếng: “Ngươi nên chọn hình nộm khác đi, hình nộm trung tuổi kia cũng được mà”.

“Tại sao ạ?”, Diệp Thành thắc mắc.

“Công dụng của hình nộm nữ nhân này không được đầy đủ cho lắm”.

Diệp Thành nhướng mày hỏi lại thăm dò: “Công dụng mà người nói ý là gì ạ?”

“Cô ta chỉ có một cánh tay”.

“Vậy sao ạ?”, Diệp Thành sững người vội lại gần xem và nhận ra tay trái của hình nộm này được sử dụng một đoạn củ sen chống đỡ, chỉ cần khẽ chạm là rơi xuống.

“Chuyện gì thế này?”, Diệp Thành ngạc nhiên nhìn Bàng Đại Hải.

“Lúc giao đấu với đệ tử ở nội môn bị đánh gãy cho nên mới bị đem bán vào Vạn Bảo Các, vật liệu luyện chế ra hình nộm này khó tìm cho nên cứ để lại đây, hay là ngươi đổi hình khác đi”.

“Không được, con mua hình nộm này, đã bị hỏng thì người bớt cho con ít đi”.

“Bớt cho ngươi năm mươi nghìn”, Bàng Đại Hải liếc nhìn Diệp Thành.

“Thành công”.

Phía này, Bàng Đại Hải đã đưa ra một tấm linh phù: “Lấy chút máu và một sợi linh hồn lực của ngươi nhập vào linh phù sau đó dính lên trán hình nộm nữ nhân kia”.

Diệp Thành làm theo như vậy, ngay sau đó, linh phù trở nên mỏng tang, cứ thế nhập vào trán nữ nhân này.

Đột nhiên Diệp Thành cảm thấy linh hồn mình lay động, hắn đã có được liên hệ với nữ nhân hình nộm kia.

“Đúng là kỳ diệu”, Diệp Thành mỉm cười: “Hình nộm nữ nhân, sau này cô sẽ chinh chiến cùng ta”.

Nói rồi hắn khẽ phất tay, cho hình nộm nữ nhân kia vào túi đựng đồ. Có điều, hắn và Bàng Đại Hải đều không nhận ra giây phút hình nộm kia bị cho vào túi đựng đồ thì đôi mắt nó chợt sáng lên ánh sáng lạ thường.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

TIÊN VÕ ĐẾ TÔN
  • Lục Giới Tam Đạo
Tiên Võ Truyền Kỳ convert
  • 4.80 star(s)
  • Lục Giới Tam Đạo
Link Dịch
[Zhihu] Bảo Gia Tiên
  • FB Mắt Nâu.
Phần 4

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom