• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Tiên sư muốn ở rể (3 Viewers)

  • Chương 13: Tìm chỗ dựa vững chắc

Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên VietWriter.vn.

**********



Vạn Thành Côn đứng ra, vẻ mặt tự tin nói: "Bà nội Chu, nếu không để cháu thử một chút?"



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Bà cụ Chu hỏi: "Thử cái gì?"



"Dù sao Từ Trấn An cũng được coi như là con rể của nhà họ Chu, vậy chính là anh em cọc chèo sau này của cháu!"



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Vạn Thành Côn cười tủm tỉm nói: "Ông cụ Tưởng tổ chức tiệc mừng thọ ở khách sạn Đường Cung, là do Đường Kiên Định bạn của bố cháu mở, cháu có thể gọi điện thoại thử một chút, xem xem bác Đường có thể tặng cho cháu thiệp mời không."



"Bác Đường có một tầng quan hệ như vậy, có lẽ sẽ có cách."



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








"Chỉ có điều, mọi người cũng đừng ôm hy vọng quá lớn nhé."



"Dù sao ông cụ Tưởng sắp xếp ghế ngồi cũng khá nhiều."



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”









Mọi người vừa nghe, lập tức liền hiểu rõ, ánh mắt đều rơi xuống người Từ Trấn An, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười chế nhạo.



Cậu Vạn này cũng không hề có lòng tốt cứu Từ Trấn An như vậy.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Đây là đang cố ý giày vò Từ Trấn An thôi.



Dù sao đừng nói là bản thân anh ta, ngay cả bố anh ta cũng hoàn toàn không có tư cách dự tiệc.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Nếu anh ta lấy được thiệp mời, chắc chắn không có khả năng cho Từ Trấn An!



Nhưng mà, hai ba câu này của Vạn Thành Côn, không thể nghi ngờ có thể mang đến cho một nhà Từ Trấn An đang lâm vào đường cùng một tia hy vọng!



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Có khả năng làm cho người ta sụp đổ nhất là cái gì?



Là cảm giác một tia hy vọng xuất hiện trong lúc tuyệt vọng, lại bị tan vỡ.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Lấy một cái ví dụ, một người bị chấp hành tử hình, ngay lúc bị xử bắn, trong lòng vô cùng sợ hãi, đột nhiên được cho biết có lẽ là án oan, ôm một tia sống còn qua một ngày, cửa sắt nhà tù bị kéo ra, không báo không phải là án oan, người này vẫn phải chết.



Loại tâm lý bị tra tấn giày vò này, sẽ làm cho con người ta dễ sụp đổ nhất.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








"Ha ha, cậu Vạn quả là người tốt."



"Đúng vậy, đúng vậy, Từ Trấn An, còn không mau quỳ xuống cảm ơn cậu Vạn."



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








"Cái tên rẻ tiền như cậu, cậu Vạn nguyện ý cứu cậu, cậu nói xem cậu có bao nhiêu phúc phận chứ?"



Giọng nói của người nhà họ Chu trước sau châm biếm, trêu đùa giống như mèo bắt chuột vậy.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Mà tất cả mọi người đều nhìn ra được mưu đồ của Vạn Thành Côn, chỉ có mình Chu Quỳnh Hương nhìn không ra.



Bởi vì tinh thần của cô bị kéo căng quá rồi.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Cô không có cách nào chấp nhận việc chỉ có mình cô được sống, trơ mắt nhìn Từ Trấn An chịu chết.



Dưới loại căng thẳng này, Vạn Thành Côn lại nói có thể cứu Từ Trấn An, cô làm sao không kích động?



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








"Vạn Thành Côn, cậu Vạn!"



Chu Quỳnh Hương vành mắt lại đỏ lên, xông tới trước mặt Vạn Thành Côn muốn quỳ xuống, nhanh chóng nói: "Nếu anh thật sự có thể cứu được Từ Trấn An, vậy cả đời này tôi sẽ làm trâu làm ngựa cho anh và chị Vân Linh!"



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Từ Trấn An kéo Chu Quỳnh Hương lại, không để cô quỳ xuống, nhàn nhạt nói: "Anh ta trêu đùa chúng ta đó."



Chu Quỳnh Hương hai mắt đỏ bừng quay đầu lại, đôi mắt đẫm lệ mờ mịt nhìn Từ Trấn An, hoảng hốt nói: "Nếu không thì phải làm sao bây giờ? Phải làm sao bây giờ? Hu hu hu... "



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Từ Trấn An nói: "Em muốn thiệp mời tiệc mừng của Tưởng Nghiêm Niên đúng không? Ngày mai tôi bảo người mang tới."



Chu Quỳnh Hương vừa khóc vừa lắc đầu: "Đủ rồi, anh đừng gạt tôi nữa."



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Ngay cả Chu Vy Lan ánh mắt cũng lạnh lùng nhìn Từ Trấn An một cái, thằng nhóc này chẳng lẽ không nghe thấy vừa rồi Bàng Thiên Hùng làm sao từ chối cô ta rồi sao? Bây giờ ở thành phố Tân Liên, thiệp mời tiệc mừng thọ của ông cụ Tưởng là thứ quý giá nhất, thằng nhóc này còn dám chém gió?



"Ha ha ha! Từ Trấn An cậu cũng thật biết đùa, khoác lác mặt cũng không đỏ!"



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Vạn Thành Côn ngửa đầu cười to, chỉ có điều vẫn chỉ chỉ Từ Trấn An, cười nói: "Nhưng mà tôi không trách cậu, tôi nói sẽ thử cứu cậu, thì nhất định sẽ làm, đây là nguyên tắc làm người của Vạn Thành Côn tôi."



Nói xong, anh ta trực tiếp gọi điện thoại cho tổng giám đốc Đường Kiên Định của khách sạn Đường Cung.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








"Alô, bác Đường? Cháu là Vạn Thành Côn, đúng đúng, con trai trưởng của Vạn Thành Cương."



"À...à, cháu Vạn Thành Côn à, có chuyện gì vậy?"



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








"Có thể phiền bác Đường lấy hộ cháu một tấm thiệp mời tiệc mừng thọ của ông cụ Tưởng không, để tên là "Từ Trấn An", được không ạ?"



"Thiệp mời tiệc mừng thọ của ông cụ Tưởng? Đây là chính là bảo vật quý giá nhất hiện giờ của thành phố Tân Liên đó, như này đi, để ngày mai bác xem xem có thể giúp cháu hay không, giờ cứ nói vậy đã nhé, bác bên đây quá bận rồi."



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








"Vâng, tạm biệt bác Đường."



Đối thoại rất đơn giản.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Nhưng Đường Kiên Định không có trực tiếp từ chối.



Điều này làm cho Chu Quỳnh Hương mạnh mẽ ngẩng đầu lên, vẻ mặt vui mừng.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Vạn Thành Côn khoát khoát tay: "Em gái Quỳnh Hương, em cũng đừng vội mừng, chuyện ngày mai, ai cũng không biết được."



"Đã rất cảm ơn cậu rồi, cậu Vạn!"



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Chu Quỳnh Hương vội vàng nói: "Cảm ơn, cảm ơn anh bằng lòng ra tay cứu Từ Trấn An, cảm ơn anh."



Cô liên tục nói cảm ơn, vô cùng kích động.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Thấy bộ dáng ngu xuẩn này của cô, tất cả mọi người thiếu chút nữa đều cười ra tiếng.



Chỉ có điều, nếu Chu Vy Lan đã kiên quyết bảo đảm như vậy, bọn họ cũng không thể đem một nhà ba người Từ Trường An nhốt vào phòng của người ở.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”










Rất nhanh, sau khi đám người Từ Trấn An rời đi.



Lúc này tất cả người nhà họ Chu mới cười phá lên.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








"Một nhà ngu xuẩn này, cười chết tôi rồi."



"Tôi thấy vẻ mặt kích động kia của Chu Quỳnh Hương, còn thật sự cho rằng cậu Vạn sẽ giúp cô ta nữa chứ."



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








"Ha ha ha ha."



"Quả nhiên là không có đầu óc, bằng không lúc trước đã không vứt bỏ cậu Dương để chọn Từ Trấn An rồi."



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Mọi người đều cười đến nỗi trào cả nước mắt.



Đến ngay cả bà cụ Chu vẻ mặt cũng tươi cười chỉ chỉ Vạn Thành Côn: "Tên nhóc cháu cái gì cũng tốt, chỉ là quá gian xảo thôi."



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Bà cụ không có một tia trách tội Vạn Thành Côn.



Đối với bà ta mà nói, Từ Trấn An chết hay sống, căn bản không quan trọng.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Thậm chí sống chết của Chu Quỳnh Hương, bà cụ cũng hoàn toàn không quan tâm.



Nhưng mà Chu Vy Lan cứng rắn muốn bảo vệ Chu Quỳnh Hương, vậy bà ta cũng không thể ra mặt can ngăn, nếu không người ta nhìn vào sẽ nói gia chủ nhà họ Chu vô tình.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Vạn Thành Côn đắc ý dào dạt nói: "Cháu dùng mông đoán cũng biết, Đường Kiên Định sẽ lấy lệ với cháu, quan hệ của ông ta và bố cháu cũng chỉ bình thường thôi, hơn nữa, Đường Kiên Định cũng không có bản lĩnh lấy được thư mời, nếu không phải ông cụ Tưởng vừa khéo đi khách sạn Đường Cung của ông ta, ngay cả bản thân ông ta cũng không có tư cách tham gia."



"Ha ha ha." Chu Vân Linh cười đến run rẩy hết cả người: "Đêm nay, Từ Trấn An và Chu Quỳnh Hương chắc chắn sẽ rất khó ngủ, bọn họ sẽ thật sự sẽ không mong chờ ngày mai thiệp mời sẽ gửi đến đây đấy chứ?"



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








"Ha ha ha ha ha!"



Vạn Côn nghĩ đến việc nội tâm của Từ Trấn An đang vô cùng giày vò, cũng cười phá lên



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Cùng lúc đó.



Nhà họ Dương.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Một chiếc quan tài thủy tinh, đặt ở giữa phòng khách.



Là Dương Thiên Tùng.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Cái chết của anh ta, làm cho cả nhà họ Dương đều bao phủ lên một màu xám trắng.



Trong cái khổ có cái vui chính là, ông cụ Tưởng mời Dương Thiên Minh tới dự tiệc mừng thọ, xua tan một chút cảm xúc tiêu cực.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








"Kế tiếp trong một tháng này, tôi tin tưởng trong lòng mọi người đều sẽ vô cùng khó chịu."



Dương Thiên Minh ngồi ở ghế chủ vị, vẻ mặt mang theo oán hận và đau buồn thật sâu: "Nhưng khẩu lệnh của ông cụ Tưởng giống như thánh chỉ vậy, chúng ta không thể làm trái, nếu không chỉ có một con đường chết."



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Em hai Dương Thiên Lý của ông ta hung ác nói: "Anh cả nén bi thương, anh yên tâm, một tháng sau, chúng ta nhất định sẽ cho một nhà ba người Từ Trấn An chết không toàn thây."



"Từ Trấn An, cái thằng súc sinh này vận khí tốt thật."



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Dương Thiên Minh vẻ mặt âm u nói: "Mạng sống của cậu ta nhiều hơn một tháng, quả thật có thể nói là do ông cụ Tưởng ban cho."



Một đám người nhà họ Dương khẽ thở dài một cái.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Thật tức giận.



Thật khó chịu.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Nhưng có thể làm sao bây giờ?



Ông cụ Tưởng giống như một ngọn núi khổng lồ vĩ đại, đè ở phía trên thành phố Tân Liên, làm cho các gia tộc lớn chỉ có thể thành thành thật thật kẹp chặt đuôi.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








"Báo cáo gia chủ!"



Lúc này, một tên người hầu nhanh chóng bước vào.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Dương Thiên Minh: "Nói."



Người hầu trả lời: "Có tin tức truyền đến, Từ Trấn An bên kia hình như đang tìm kiếm thiệp mời tiệc mừng thọ của ông cụ Tưởng."



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Dương Thiên Minh sửng sốt một chút.



Toàn bộ người nhà họ Dương đều cười nhạo không ngừng.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








"Từ Trường An chắc chắn là sợ rồi."



"Chắc chắn là sợ chúng ta một tháng sau tìm cậu ta tính sổ."



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








"Loại rác rưởi này, thế mà còn có mặt mũi để sống, muốn chúng ta trong vòng một tháng quỳ gối xin lỗi, tôi cười chết mất."



"Ha ha, bây giờ không phải là sợ đến nỗi muốn tìm chỗ dựa sao?"



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Mọi người liên tục chế nhạo.



Dương Thiên Minh cười lạnh: "Cứ để mấy con chuột này chạy lung tung đi, muốn thiệp mời của ông cụ Tưởng? Đừng nói cậu ta, đến ngay cả nhà họ Chu, không đúng, mười cái nhà họ Chu cũng không có tư cách lấy."



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








"Hừ, đường đường là nhà họ Dương tai to mặt lớn, cũng chỉ có một người có thể đi."



"Cậu ta chỉ là một tên rác rưởi không quyền không thế, đúng là nằm mơ giữa ban ngày!"



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








"Chỉ có điều, tôi thấy cậu ta sợ hãi như vậy, tôi rất vui vẻ."



"Một tháng này, cứ để cậu ta sống trong sợ hãi và hoang mang đi."



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Trong biệt thự, phát ra tiếng cười vui sướng của Dương Thiên Minh.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom