• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Thứ Xuất Thứ Xuất (2 Viewers)

  • Chương 13+14

Chương 13: Vào phủ . . .

Edit: Hắc Phượng

Nghênh đón cô vào cổng, còn chưa ngồi xuống đã trình diễn một hồi Lâm Đại Ngọc vào Giả phủ. Cô phu nhân lúc mới xuất giá mấy năm đầu ở kinh thành, về sau cha chồng phù linh hồi hương, mười mấy năm sau không hề thấy trở lại. Mấy năm nay tin tức không nhanh nhạy, thư được đưa đi có mấy phong, bởi vậy lão thái thái lúc này đây là thật sự đau lòng. La Y thầm than: thảo nào lúc trước nãi nãi lấy khoảng cách nhà mẹ đẻ làm tiêu chuẩn phán đoán hạnh phúc. Nghĩ cũng đúng, gả đi ra ngoài cả đời không được gặp mặt, chẳng khác nào như người đã chết. Đối với thân nhân mà nói, tuyệt đối là đả kích khó nói lên lời. Không khỏi nhìn Cẩm Tú, haiz, haiz, gả khỏi nhà có xa hay không đều không sao cả, hi vọng đừng quá xa Cẩm Tú. Nếu không chỉ có mình lẻ loi, vậy thì buồn chết mất.

Thật vất vả mới khóc xong lại bắt đầu một phen hỗn loạn chào hỏi. Cô cô cậu cậu, biểu ca, biểu muội, biểu tẩu, nhận thức hoa cả mắt. La Y nhân dịp đó quan sát cả nhà cô phu nhân. Cô phu nhân mặc bộ áo váy màu xanh đen (một loại gần với màu xanh đen đậm), tóc quấn thành một cái búi tóc, không cài cái gì cả. Ăn mặc đúng tiêu chuẩn của quả phụ. Con trai cô phu nhân tên là Hoa Chương, năm nay 15 tuổi, tuổi mụ là 16. Thoạt nhìn có chút không khỏe mạnh, đương nhiên vừa trải qua tang lễ lại chạy đường xa, sẽ không có mấy người có thể thật sự khỏe mạnh. Đại nữ nhi dòng chính nữ tên là Hoa Anh, tuổi thực 13, mặt mày thoạt nhìn có chút bóng dáng của lão thái thái, ứng với câu nói kia ‘ba đời không thoát tướng ngoại’. Thứ nữ Hoa Thải cùng tuổi Hoa Anh, chỉ là thoạt nhìn có chút rụt rè. Hai tỷ muội ăn mặc không khác nhau lắm, áo váy màu xanh, hai búi tóc cài cái nơ hoa. Chung quy là ở nhà ngoại, có vẻ như không mặc ảm đạm thế là không được? Bọn họ cũng đang quan sát người Tiêu gia, đến khi nhìn đến nhị phòng ăn mặc cũng ảm đạm, haiz, cũng thế thôi, đều là ba năm mặc quần áo tang! Hoa Chương thấy La Y dùng ánh mắt thật to quan sát nhanh như chớp không khỏi mặt đỏ lên.

So với một nhà cô phu nhân, hiển nhiên bọn La Y hạnh phúc hơn nhiều, tuy rằng tục ngữ nói tình nguyện đi theo mẹ ăn cháo chứ không muốn đi theo cha làm quan, nhưng trên thực tế ở nơi này là xã hội nam quyền, cha chết tuyệt đối thảm hơn so với mẹ chết. Mẹ mất có khả năng bị mẹ kế uy hiếp, nhưng cha mất thì phải chịu người toàn bộ thiên hạ không có ý tốt uy hiếp. Đặc biệt nếu trong tộc có mấy cái thuộc tính cặn bã, bốn chữ “Cô nhi quả mẫu” này chính là đại biểu cho một phen lịch sử máu lệ, đây cũng là nguyên nhân lão thái thái khăng khăng muốn nhận nữ nhi về nhà mẹ đẻ. Nam nhân đương gia đã chết, con lại nhỏ, thiếu chút nữa cũng bị ăn sống nuốt tươi, mẹ ruột này đương nhiên là lo lắng không thôi.

Khóc xong rồi thì là đưa cô phu nhân đi tới viện về sau bà ở đó. Kết cấu viện của Tiêu gia là – – lão thái thái chủ viện ở trung tâm đường trục. Phía trước là cổng, đi lên phía trước là phòng khách, phía trước phòng khách là một khoảng đất trống, trồng mấy khóm cây đào và cây hạnh. Phải trái hai bên là ngoại thư phòng của lão gia. Hai bên của chủ viện hai là một ít viện khác, theo thứ tự bên trái là tiền viện Đại phòng; bên phải tiền viện Nhị phòng; bên trái hậu viện Tam Phòng; giữa hậu viện là viện của vợ chồng Thiệu Thế thuộc Đại phòng. Bên phải hậu viện là khách viện, lúc này vừa khéo cho cô phu nhân ở. Nói cách khác cô phu nhân về sau sẽ là một trong những hàng xóm của nhị phòng. Bên phải mặt sau còn có viện nhỏ, tạm thời để trống.

Cuối cùng chính là hậu hoa viên, mép tường hậu hoa viên không phải là dùng tường vây như La Y trước kia tưởng tượng, mà là hai hàng phòng xá của hạ nhân, chỗ gần Tam phòng nhất là phòng bếp. Phía sau phòng xá còn một khu đất trống dài hẹp, cũng không thấy trồng cây cối gì. Xa hơn mới là tường viện, mở một cái cửa sau, nha đầu bà tử mua bán gì đó thì ra vào bằng của này. Trong truyền thuyết “Trong tường chơi đu ngoài lối ngõ; Ngoài khách lại qua, trong mỹ nhân cười rộ*.” La Y thật hoài nghi tính chân thực của nó!

*Bài thơ Điệp luyến hoa – Xuân tình (dịch: Thivien.net)

Đợi sắp xếp cho cô phu nhân xong xuôi thì đoàn người La Y cũng trở về viện mình. Thời gian cũng không còn sớm, phỏng chừng đoàn người cô phu nhân rửa mặt chải đầu xong đã tới giờ ăn tối. La Y cũng lười lại lục ra thêu thùa, chỉ ỷ ở trên giường lật tiểu thuyết phố phường 《 tam nói nhị chụp 》đại danh đỉnh đỉnh, mà Thiệu Y nhập cư trái phép về. Loại sách này tuy không phải là sách cấm, nhưng nữ tử khuê các mà nhìn thì không được coi là hay ho gì, cho nên nàng không dám mang tới thư phòng, Cẩm Tú đã biết nhưng chỉ dong dài vài câu, nếu ca ca kia của nàng mà biết, vậy thì nhất định phải chết rồi! Ở trong mắt mấy vị chủ nghĩa đại nam tử, nữ nhân chỉ nên đọc 《nữ giới 》. Vì thế La Y không khỏi oán thầm, lãng phí Nhị tẩu tử một thân tài hoa! Nhưng mà trình độ bỏ qua hậu viện của nam nhân thời đại này, đặc biệt Nhị lão gia loại điển hình phản diện dạy dỗ kia, nếu cứ để thê tử dạy dỗ vài con chữ, tất nhiên tỉ lệ hậu đại hỏng mất là trăm phần trăm rồi. Nhóm hủ nho chỉ ra nữ tử không tài mới là đức quả nhiên là hủy người không biết mỏi mệt!

Đợi cho đến giờ Dậu canh ba thì có nha đầu báo lại – – lão thái thái truyền cơm. Lúc này đã lập đông, thời gian trời sáng rất ngắn. Giờ khắc này đã tối rồi, bà tử đằng trước cầm ba bốn cái đèn lồng, bọn nha đầu từng người giúp đỡ chủ nhân của mình chậm rãi đi đến Chính phòng. Lão thái thái ở bên trong thượng phòng cho bày bốn bàn, vốn Tào Hoa Chương xem như là ngoại nam, nhưng hiển nhiên phải ở chỗ này thường trú, bởi vậy cũng không cần bình phong gì cả. Tiêu gia vẫn như cũ tập thể ở bên trong giữ đạo hiếu, trên bàn tiệc đừng nói rượu, món ăn mặn cũng không thấy có, vẫn không thể giống bình thường ăn bữa cơm đoàn viên đùa giỡn to tiếng. Một bữa cơm ăn chỉ có thanh âm bát đũa va chạm, an tĩnh đè nén. Lão thái thái bỗng nhiên mất đi hưng trí, vội vàng ăn xong, mọi người cũng từng người trở về phòng nghỉ ngơi.

Ngày hôm sau, đám người La Y vừa ra khỏi cửa, đón đầu đã gặp phải cô phu nhân đi tới, ngồi xổm xuống hành lễ: “Cô an, biểu ca an, biểu tỷ an, chào biểu muội…”

Mặt Hoa Chương lại đỏ bừng: “Bái kiến nhị biểu ca biểu tẩu, chào nhị biểu muội tam biểu muội.” Xem đi, quả nhiên lễ nghi cổ đại chính là biến thái như vậy đấy…

Đại bộ đội hội hợp cùng nhau đi đến thượng phòng, lại vô cùng náo nhiệt gặp qua một hồi lễ. Lão thái thái thấy Hoa Chương vừa tiến đến thì mặt mày hớn hở: “Con ngồi ở chỗ bên cạnh ta này, hôm qua vội vàng, hôm nay lại để ta nhìn kĩ một cái nào.”

Hoa Chương nghe lời đi qua, lão thái thái một phen kéo vào trong ngực một trận vuốt phẳng: “Thực tuấn! Đã tiến học chưa?”

“Thưa ngoại tổ mẫu, còn chưa ạ.”

Lão thái thái chỉ vào Thiệu Thế Thiệu Hi nói: “Đại biểu ca và nhị biểu ca của con đều trúng tú tài rồi, các ngươi ở cùng một chỗ luận bàn một chút, cùng tiến bộ mới tốt.”

“Vâng ạ.”

Lão thái thái vừa cười vừa hỏi: “Hôm nay mấy ca đệ các cháu đọc sách ở đâu?”

Thiệu Thế trả lời: “Tam đệ đi theo cháu, Tứ đệ đi theo Nhị đệ ạ.”

“Tốt, tốt!” Lão thái thái có chút đắc ý hỏi Hoa Chương: “Con nguyện đi theo ca ca nào đọc sách đây?”

Hoa Chương cúi đầu nói: “Không dám, chỉ cần vị ca ca nào rảnh, tùy tiện chỉ giáo con một phen là được.”

Lão thái thái nghĩ: “Đi theo nhị ca con đi, cùng chịu tang đọc sách cũng tiện, cũng ở gần chút.”

Hoa Chương gật đầu xưng vâng

Chuyện phiếm vài câu, lão gia và đại thái thái bắt đầu lục tục cáo từ, dù sao thì cũng chỉ có nữ nhân không quản lý việc nhà và các cô nương chưa kết hôn là có nhiều thời gian trống nói chuyện tào lao cùng lão thái thái.

Lão thái thái sớm quen rồi, tiễn bước con cháu trai và Hoa Chương đi lại nói: “Để cho bọn họ đi trước, đừng ngại chuyện của chúng ta.” Mới kéo Hoa Anh vào trong ngực hỏi: “Đứa bé ngoan, con đọc sách gì vậy? Nói cho ta nghe một chút.”

Hoa Anh cười nói: “Chỉ là chút nữ tứ thư thôi ạ.”

“Vừa vặn!” Lão thái thái lại nhìn về Cẩm Tú ngồi ở bên kia nói: “Nhị biểu tỷ của con cũng đọc sách biết chữ đấy, các con ngày sau cùng nhau đi học, làm nữ công đi.”

Hoa Anh và Cẩm Tú cùng nhau xưng vâng, một đám tiểu cô nương lại tụ cùng một chỗ quen biết lẫn nhau. Hoa Thải, La Y và Sa Chức ba người tuổi gần nhau, lại cùng là thứ xuất, không khỏi nhiều lời vài câu. Hoa Anh và Cẩm Tú cũng thế, nhưng Cẩm Tú hôm nay là nữ nhi lớn nhất trong nhà, không quên chào hỏi Hoa Thải vài câu. Trong lúc nhất thời tiếng của tiểu cô nương ríu ra ríu rít khắp phòng, có cảm giác như biến cái phòng thành cái chợ. Lão thái thái híp mắt cười, tam thái thái vẫn như cũ bảo trì Bồ Tát giả mỉm cười, thỉnh thoảng nói một vài câu với lão thái thái hoặc là cô phu nhân.

Quá giờ Thìn, lão thái thái cười nói: “Ôi chao, mấy người các cháu ồn ào làm đầu ta choáng váng rồi, tự đi chơi đi.”

Một đám nương tử quân lập tức câm miệng đứng dậy hành lễ, lại bộ động tác hằng ngày luyện tập, quả nhiên là lưu loát sinh động như mây bay nước chảy.

Lão thái thái còn nói: “Tam thái thái mang các cô nương đi về trước, Ngọc Bích ở lại nói với ta về phong cảnh Thiểm Tây đi.”

Người nào không biết hai mẹ con lão thái thái muốn nhân cơ hội nói chuyện riêng? Đều thức thời mười phần lui xuống.

Mọi người vừa đi, lão thái thái nháy mắt mỏi mệt, vuốt thái dương nữ nhi nói: “Mười mấy năm này thật sự là ủy khuất con rồi.”

Cô phu nhân nghe vậy trực tiếp bổ nhào vào trong lòng lão thái thái khóc lớn lên: “Mẹ! Con thật khổ mà! Hu hu hu… Ngài không biết hắn vô liêm sỉ như thế nào đâu! Thi bốn năm lần mà không thi đậu, con lại đâu có ép hắn! Hắn ngày ngày mượn rượu tiêu sầu, không thèm nhìn sách, suốt ngày trộn lẫn một chỗ với mấy nha đầu yêu tinh! Căn bản không để con vào mắt!”

“Còn có chuyện như vậy? Khi nào thì bắt đầu?”

“Còn không là phải năm đó tiểu tử ngu ngốc kia không còn ư, toàn bộ đổ lên đầu con, nói con làm mẹ cả không từ, nếu không phải vì có Chương Nhi, hắn đã bỏ con rồi.” Cô phu nhân cắn răng nghiến lợi nói: “Con không phải không sinh con cho hắn, trong mắt chỉ có con hồ ly tinh kia và con nó thôi! Đợi đến khi xảy ra chuyện lại nghĩ tới vợ cả con đây!” Khóc càng lúc nàng lớn: “Mẹ! Mấy năm nay con khổ lắm!”

Lão thái thái nước mắt ào ào rơi xuống: “Con của ta…”

“Bây giờ hắn đã chết, mấy tên thúc bá kia lại bắt nạt chúng con cô nhi quả mẫu, muốn mưu tính gia sản của chúng ta. Cha chồng làm quan nhiều năm như vậy, tích lũy được một chút của cải, bọn họ đã đỏ mắt. Tộc trưởng buộc Chương Nhi cưới cháu gái của hắn, còn nói cái gì hắn không tiếc ủy khuất cháu gái gả tới, con còn không biết phân biệt! Phi! Một nha đầu nông thôn chưa từng trải việc đời cũng dám vọng tưởng tới Chương Nhi của chúng ta ư!” Cô phu nhân lau nước mắt: “May mà đại ca nhị ca tới, nếu không con thật không sống được rồi! Còn sống không được hưởng phúc lấy một ngày, đã chết còn không buông tha con! Mẹ, sao số con lại khổ thế này!”

Lão thái thái đau thắt tim gan không khỏi khóc theo: “Ngày sau đừng về thâm sơn cùng cốc kia nữa, cứ sống cùng chúng ta, đợi ngày sau Chương Nhi có tiền đồ tất nhiên hiếu kính con. Ca ca con là đứa tốt, tẩu tử nhất định không dám bạc đãi con. Ôi con của ta, con đừng khóc, cứ khóc như vậy lòng ta nát mất. Ôi đứa con số khổ của ta…”

“Mẹ!”

“Ngọc Bích!”

Hai mẹ con ôm đầu khóc rống, không biết qua bao lâu mới đứt quãng dừng lại.

Hết chương 13

Về quảng cáo

Chương 14: Khuê phòng . . .

Edit: Hắc Phượng

So sánh với bên đó, bên này các cô nương thoải mái hơn. Tam thái thái mang Sa Chức, Bảo Lạc trở về phòng, Cẩm Tú thì mang hai biểu tỷ muội đến tiểu viện mà nàng và La Y xài chung.

Hoa Anh và Hoa Thải quan sát phòng của hai tỷ muội, thấy bố trí giống nhau như đúc – – phía trước là khuê phòng kiêm phòng khách, mặt sau là phòng ngủ. Khoảng giữa phòng của hai tỷ muội là một bức bình phong thủy mặc phù dung và màn che cách thành hai đoạn, đoạn phía trước là phòng khách, chính giữa xếp án đặc biệt, bày đặt lô bình linh tinh, cũng không thấy dùng đến. Bên cạnh đó bày một bàn trà và mấy chiếc ghế. Nhìn bộ dạng này chắc là bọn tỷ muội để khách ngồi. Đoạn sau là thư phòng, rộng hơn phía trước rất nhiều, hai tỷ muội mỗi người có một bàn giá sách bày đặt đối diện. Kề bên bình phong chỗ có thanh cầm, đối diện dưới cửa sổ có một chiếc kháng nhỏ được thu dọn ngay ngắn chỉnh tề, phỏng chừng sinh hoạt thường ngày rảnh rỗi chủ yếu là ở thư phòng.

Quả nhiên Cẩm Tú cười nói: “Gian bên ngoài chỉ là để làm bộ thôi, hai vị muội muội theo ta vào đây.” Lại dẫn hai tỷ muội lên kháng: “Chúng ta cũng đừng chú ý nghi thức xã giao này, lên ngồi cho ấm.”

Đứa nhỏ choai choai vốn không có nhiều chuyện khách khí để nói, hai tỷ muội Hoa Anh tùy ý từ chối vài câu rồi cũng ngồi lên mép kháng. Bọn nha đầu bắt đầu dâng trà bày trái cây, Cẩm Tú chỉ vào bọn nha đầu lần lượt giới thiệu: “Tên của mấy nha đầu nhà tỷ muội chúng ta dễ nhớ lắm, đây là Lý Tử, Mai Tử, hai người kia của Tam muội muội tên Dữu Tử, Quất Tử. Đừng chê cười chúng ta tục khí mới được đấy.”

“Sao có chuyện thế chứ? Ta nghe cảm thấy rất khác biệt lại đáng yêu mà.” Hoa Anh khách khí nói, lại giới thiệu nha đầu của bản thân mình: “Thụy Tuyết, Ngọc Tuyết. Ngây ngốc không làm được việc gì, ngày sau nếu có chỗ va chạm, kính xin tỷ tỷ đừng trách móc.”

“Muội muội khiêm nhường rồi, cô nương ngàn lanh trăm lợi như vậy, sao có thể có nha đầu ngốc chứ?” Cẩm Tú cười nói: “Không biết tên nha đầu Đại biểu muội gọi là gì?”

Hoa Thải hé miệng mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Lớn một chút là Yên Yên, nhỏ hơn chút chính là A Vân. Đều là mẫu thân thưởng cho.”

“Yên Yên? Tên hay như thơ ấy!” La Y liếc mắt nhìn nha đầu kia một cái, lại quay đầu nói với Hoa Thải: “Biểu tỷ nhất định là một tài nữ rồi.”

Hoa Thải vội vàng khoát tay: “Không phải không phải, chỉ là đặt bừa thôi mà. Đâu dám gánh danh hào tài nữ chứ.”

La Y nhìn đối phương khẩn trương thì ngậm miệng.

Cẩm Tú lại tiếp tục câu chuyện: “Tỷ muội chúng ta chuẩn bị mấy trò chơi, bọn muội muội tùy ý nhìn xem đi, không đáng giá gì đâu, chỉ là chút tấm lòng nhỏ của chúng ta mà thôi.” Nói xong bảo nha đầu lấy lễ vật đã chuẩn bị sẵn ra đồng loạt cho tỷ muội xem, chỉ nói là mình tặng người, còn lại để bản thân tỷ muội bọn họ phân chia. Nữ hài tử cùng một chỗ lại không khỏi nói vài lời về việc thêu thùa, lại khiêm nhượng vài hồi nữa thì đến giờ ăn cơm trưa. Vu thị đi tới mời khách ăn cơm cùng Nhị phòng, Thiệu Hi và Thiệu Y dứt khoát lánh đi ra ngoài, trực tiếp đến chỗ Thiệu Thế ăn cơm chực. Một đám nương tử quân ăn cũng coi như náo nhiệt. Nghĩ cô phu nhân nhất định là ở cùng chỗ lão thái thái rồi, người Nhị phòng tới mùa đông không ngủ trưa, tức thì mời mọc hai vị biểu muội đồng loạt đến phòng chuyên thêu thùa ở bên cạnh chính phòng của Hoàng thị ngồi một chút.

Chậu than trong sảnh được cho thêm than vào, Trương di nương và Liên cô nương ngồi chung một chỗ may quần áo. Thấy bọn họ đến đây vội vàng đứng dậy chào. Không khỏi giới thiệu một phen với nhau mới ngồi xuống, Vu thị bắt đầu tiếp đón: “Hai vị muội muội sợ là kim chỉ chưa đầy đủ hết, dứt khoát để cho ta làm một ân tình đi, chuẩn bị giúp các ngươi được không? Về sau ở lại chỗ này làm đi, mọi người náo nhiệt một chút.”

Hoa Anh thấy căn phòng này chung quanh đều là thêu giá ghế dựa quần áo, biết không chỉ có một người ở đây: “Thì ra là Nhị biểu tẩu tụ tập mọi người lại một chỗ cùng làm.”

“Ta từ nhỏ đã nghịch ngợm, thứ này học chưa tốt, đành phải kéo mọi người lại một chỗ, có vấn đề gì thì chỉ bảo cho nhau.” Vu thị cười nói: “Bọn muội muội hôm nay xem trước một chút, có cái gì không ổn cứ việc nói ra, ngàn vạn đừng khách khí đấy.”

Hoa Anh nhìn trong nhà này có cả di nương lại có cả vú già, âm thầm nhíu mày không đồng ý, lại không tiện nói ra. Không khỏi oán thầm Nhị biểu tẩu này rất keo kiệt, Tiêu gia cũng không đến nỗi nghèo đến mức này, có cần phải tiết kiệm than lửa như thế không? Ngày sau nhất định phải khuyên Nhị biểu tỷ về phòng làm.

Hoa Thải thì có chút hâm mộ nhìn La Y, di nương của nàng đã sớm không biết ở nơi nào rồi. Nghe nói năm đó va chạm phu nhân, bị phu nhân bán. Bây giờ đi đâu mà tìm kiếm? La Y thì được ngày ngày nhìn thấy di nương mình. Lại nghĩ tới bọn họ chi phí dòng chính thứ gần như giống nhau, trong nội tâm nước chua có chút tỏa ra ngoài. Ngẫm lại các nàng tặng lễ vật cho từng người, âm thầm cười lạnh một tiếng, đúng rồi, nàng ấy chỉ là dính chút hào quang bề ngoài thôi, nhưng mà không có mẹ cả lại có di nương, vẫn mạnh hơn so với nàng nhiều.

Vào đông ban ngày ngắn, Vu thị đi lấy kim chỉ thêu cho tỷ muội Hoa Anh, lại cùng nhau thêu thùa một lúc thì trời tối. Hai tỷ muội đứng dậy cáo từ, Vu thị bảo nhũ mẫu hồi môn Lưu ma ma tự mình đưa đến khách viện. Ăn cơm tối xong, Cẩm Tú và La Y lại bị lôi đi học làm giày.

Làm giày đúng là chuyện khổ sai, lần trước được dựa vào hiếu kỳ không động đồ cưới nên mọi người ngừng tay. Hằng ngày chỉ may xiêm y vớ giày, cái này chắc là không bị người ta mắng dài dòng nhỉ? Phong tục ở đây, nữ tử xuất giá phải làm cho trưởng bối nhà chồng một đôi giày. Đương nhiên các gia đình lớn thường sẽ có nha đầu bà tử hỗ trợ, chỉ làm cho trưởng bối thân cận mà thôi. Cẩm Tú từng nói, nhà trai có một số thân thích đã được nàng hỏi rõ rồi, rảnh rỗi không có việc làm thì làm đế giày trước. La Y rất muốn nói, không biết gả ở nơi nào đúng không? Từng số đo làm hai cặp, để sau này lôi ra dùng, cũng tương đương với luyện tập.

Làm cho La Y khổ không thể tả, đáy giày là một tầng tương hồ một tầng vải bông hồ chồng xếp. Cứng rắn giống như hòn đá, lại còn dùng kim khâu thông thường thì khâu thế nào, thế nào cũng phải dùng chuyên dụng dùi đục sẵn cái lỗ rồi mới dùng chỉ xỏ qua khâu chứ. Vì đảm bảo chất lượng đáy giày, còn phải dùng sức kéo thật nhanh, khâu thật dày. Nàng lúc đầu ngây ngốc dùng lực ngón tay, đến bây giờ rốt cục đã học xong dùng hai tay, làm hai tay đầy lỗ, phỏng chừng đánh người sẽ đau hơn trước nhiều. Chuyện cũ nghĩ lại mà kinh, lệ rơi đầy mặt.

Cô phu nhân đến làm cho Tiêu gia nghỉ ngơi rối loạn vài ngày – – ngoại trừ ngày đầu tiên mọi người tránh cho mẹ con bọn họ tâm sự riêng, vài ngày sau thì cũng lộ mặt ở thượng phòng cho náo nhiệt. Hoa Chương lăn lộn mấy ngày cũng khá quen thuộc với các huynh đệ. Một nhà Cô phu nhân mới chính thức dàn xếp xong.

Bởi vì nguyên nhân tuổi và đang chịu tang, đứa nhỏ nhà Cô phu nhân đương nhiên theo Nhị phòng. Không khỏi khiến Vu thị đau đầu, theo lý thuyết đây là chuyện đích tôn, bởi tới chỗ Nhị phòng là sao vậy? Mấy ngày quan sát phát hiện ra Hoa Anh không biết có phai là do là con gái út hay không mà có chút kiêu căng. Đương nhiên nàng không quan tâm cái đó, nhưng cũng không thể để cô nương nhà mình bị ủy khuất ngay trên địa bàn nhà mình? Nếu không trượng phu mà biết sẽ không tránh được trách nàng. Bởi vậy không khỏi oán thầm Cô phu nhân: ngươi kẻ làm mẹ này mặc kệ mọi chuyện có phải không?

Không được, nhất định phải mời mấy vị tiên sinh về mới được! Không chỉ có các huynh đệ mới cần tới tiên sinh dạy, các cô nương cũng phải học quy củ. Nàng lại không muốn gánh những trách nhiệm này!

Mà Hoa Anh đi theo Nhị phòng lăn lộn vài ngày, thật sự chịu không nổi một phòng người đến người đi thế này, lặng lẽ nói với Cẩm Tú: “Nhị biểu tỷ, ngươi không nghĩ tới bản thân mình làm việc tại phòng à?”

“Vì sao phải trở về phòng?” Cẩm Tú cười nói: “Trong phòng vừa lạnh vừa không có ai nói chuyện. Cô đơn lắm.”

“Ta về phòng làm cùng tỷ, như vậy là có người nói chuyện rồi, lại không phải đến mức nhiều người chen chúc một chỗ như vậy.”

Cẩm Tú lắc đầu: “Viện của chúng ta vốn là tách ra ngoài, phòng ốc nhỏ hẹp, khuê phòng càng nhỏ.” Nói xong cằm hơi hất về phía Hoa Thải nói: “Bốn người chúng ta muốn đi đâu ngồi?”

Hoa Anh đang định nói liên quan gì tới bọn họ thì Cẩm Tú bỗng nhiên cười nói: “A, Tam muội muội hôm nay làm đế giày rất giống nha.”

“Ha ha, không tệ phải không?” La Y cũng cười: “Hôm nay tâm trạng muội tốt! Không làm sai mũi kim nào nha! Nếu làm thành thì làm cho tỷ tỷ đôi dép lê đeo.”

“Dép lê?”

“Chính là giày không gót đó, như vậy lên xuống giường mới tiện.”

Cẩm Tú gõ trán La Y: “Muội lại lười rồi! Lần trước tẩu tử mới nói không cho muội giẫm gót giày, muội đã nghĩ biện pháp làm giày không gót rồi.”

“Haiz, dù sao chỉ là đeo ở nhà thôi, người khác có nhìn thấy đâu. Làm sao tỷ lại không khen muội thông minh lanh lợi chứ.”

“Có thể thấy được ta nói chuyện không được việc đây này.” Vu thị cười nói: “Ngày khác lại để Nhị muội muội cầm thước đánh nàng mấy chục cái mới tốt.”

Mọi người nhớ tới lần trước La Y bị Cẩm Tú đánh kêu thảm thiết như giết heo, ào ào cười ngửa tới ngửa lui. La Y đỏ mặt lên: “Nào có tẩu tử như vậy chứ? Chuyện tám trăm năm rồi còn lấy ra trêu muội.”

“Đây là cái gì?” Cẩm Tú nói tiếp: “Năm trước rơi vào trong nước, không biết là bị sốt thành ngốc hay là làm sao, sau khi tỉnh lại không nhận ra ai cả. Buồn cười nhất chính là chỉ nhận được một nửa chữ. Biết xem Đường sử lại nhìn Hồi hột đọc thành ‘Hồi xin” làm ta và nhị ca cười thiếu chút nữa là sốc hông rồi.”

Đoạn ma ma cũng cười nói: “Nói tới Tam cô nương, ta lại nhớ tới năm trước lão gia từ Quý Châu trở về. Nhị cô nương nói dối nàng là lão gia trở về sẽ kiểm tra 《 tứ thư 》, Tam cô nương thật sự tin luôn. Đóng kín cửa phòng nửa tháng, nói chuyện toàn là chi, hồ, giả, dã, làm chúng ta vui vẻ chết mất.”

La Y nổi giận: “Các người toàn là người không tốt.” Vứt đồ trong tay xuống, nhéo mặt Cẩm Tú: “Tỷ không giảng nghĩa khí này, còn cười đầu tiên này!”

“Haiz! Giày rơi vào chậu than rồi.” Cẩm Tú kêu lên.

“Ối!” La Y lập tức nhảy lên: “Ở đâu? Ở đâu?”

Khắp phòng cười vang lên, Vu thị chỉ vào Cẩm Tú nói: “Cái này mà muội cũng lừa, chậu than có cái chụp ngăn cách rồi, có thể rơi được vào trong đó sao.”

Cẩm Tú cũng không chịu nổi: “Muội làm sao lại dễ bị lừa như vậy chứ.”

“Nhị! Tỷ! Tỷ!” La Y tức không chịu được: “Thực sự phải cho những người hay khen hiền lương thục đức nhìn thấy mới được! Việc này ngày sau muội phải nói cho tỷ phu biết!”

“Ta nghĩ muội ngày sau vẫn nên nói cho muội phu đi.” Cẩm Tú mau miệng tiếp một câu.

Quất Tử thoáng chốc cười ôm bàn: “Nhị cô nương của chúng là răng bằng sắt răng bằng đồng rồi, cô nương, người vẫn nên chịu thiệt thòi đi.”

La Y tức gào lên với Cẩm Tú một trận: “Ta không chịu!”

Cẩm Tú rất vất vả cười xong, thấy La Y phồng miệng như con ếch xanh lại không nhịn được cười nói: “Được, được, ta sai lầm rồi, muội đừng làm cái dạng này nữa. Ôi chao, không được, đau bụng quá.”

La Y lệ rơi đầy mặt, có một tỷ tỷ như vậy thật sự là rất hố cha! Mọi người thấy nàng bộ dáng bi phẫn lại cười lăn cười lộn. Mấy người Thiệu Y nghe thấy tiếng cười bên này cũng chạy sang xem một hồi náo nhiệt. La Y hoàn toàn bi phẫn.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom