• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Thỏ Yêu Không Kháo Phố (1 Viewer)

  • Chương 3

Lúc đầu xuân, vài người bước theo gió xuân mà đến, trên Tử La sơn. Màu sắc quần áo bọn họ mặc bất đồng, nhưng đồng dạng tuấn mỹ làm người ta nín thở, nhất là lúc tám người đang xuất hiện, hoa khắp núi đồi đều tự ti héo rũ.

“Đem Long Thất giao ra đây!” Thanh âm tám người như một người.

Bạch Tiểu Bạch mờ mịt nửa ngày, cuối cùng biết, nguyên lai tên Bạch Đại Bạch là Long Thất, là đứa con của long vương bệ hạ.

Hoảng hốt ý thức được cái gì, ngực nàng tê rần, trừng mắt, ngăn ở trước người Bạch Đại Bạch.

“Ta sẽ không để cho các ngươi mang hắn đi! Các ngươi đều không quan tâm hắn, đem một mình hắn ném ở Bàn Long cốc mặc kệ!”

Tám long tử ngẩn ra, lập tức nghiến răng nghiến lợi mà nghĩ: tên kia rõ ràng là chính mình ở, chết sống không chịu theo chân bọn họ xuất môn!

“Ngươi đi ra ngoài, chúng ta có chuyện nói với hắn!”

Bạch Tiểu Bạch còn muốn nói không, kết quả một cái mỹ nhân lạnh lùng vung tay áo, nàng liền bay ra.

“Ngươi làm cái quỷ gì a!” Tám cái ngón tay chọt vào đầu tiểu bạch long ngủ say, “Đi ra ngoài một chuyến, trở về đã không thấy tăm hơi, ta đã nói, ngươi làm sao có thể chịu khó chính mình chạy đến như vậy, kết quả bị người buộc làm thần thú, vẫn là một con thỏ tinh! Dọa người!”

Long Thất giương mắt ra, chậm chạp nói: “Có người hầu hạ, rất tốt.”

“Ngươi nói đi, khi nào thì trở về?” Long Nhị gọn gàng dứt khoát.

“Ngươi cõng ta bước đi.” Long Thất nói xong câu đó, lại nhắm mắt lại. Hắn luôn là một bộ dáng vạn năm bất tỉnh ngủ, các huynh đệ cũng đã quen rồi.

Long gia lão đại nhẹ nhàng thở ra, cổ tay áo rung động, đem Long Thất thu vào Càn Khôn trong tay áo, cắn răng nói: “Ai cõng ngươi, cũng không phải thần thú của ngươi.”

Long Thất trong tay áo nghe xong, nheo mắt, thay đổi tư thế ngủ tiếp, mơ hồ nghe được tiếng khóc quen thuộc, hình nhu là theo địa phương rất xa truyền đến, khiến hắn cảm giác hoảng hốt được sau cảnh trên là một trận ý nghĩ ẩm ướt, cùng với tiếng ba ba rơi lệ.

Bạch Tiểu Bạch, ngươi đúng là âm hồn không tiêu tan a, Long Thất ở trong lòng thở dài.

Long Thất đi rồi, Bạch Tiểu Bạch nằm ở trên giường một tháng, dưỡng thương.

Vì ngăn cản tám cái long bá vương hung thần ác sát cướp đi Long Thất, con thỏ bị bức đến nóng nảy cũng sẽ cắn long, chẳng qua vận khí của nàng không tốt như vậy, bị phong chưởng trong tay áo đối phương đảo qua, hung hăn đánh lên cây cột, nội thương ngoại thương cùng phát.

Đại sư huynh suy nghĩ trị liệu vành mắt đỏ cho nàng, lảm nhảm nói: “Long thần khi dễ tiểu bạch thỏ, không biết xấu hổ.”

Bạch Tiểu Bạch đỏ tròng mắt vong vo di chuyển, ánh sáng trong mắt ảm đạm xuống.

Bọn họ có thể ngược đãi Đại Bạch của nàng hay không? Có thể cho hắn ăn cơm hay không? Có thể để hắn ngủ dưới sàn nhà hay không? Có thể cho hắn cái chăn hay không?

Nàng ngay cả một câu cùng Đại Bạch nói…

“Đại sư huynh, ta muốn đi cứu Đại Bạch.” Thương thế chưa lành, Bạch Tiểu Bạch liền kiên định nói như vậy.

Nàng sẽ trèo đèo lội suối san bằng nhấp nhô, vượt mọi chông gai diệt trừ ác long, cứu Đại Bạch thần thú của nàng trở về, đây là một chủ nuôi có đủ tư cách nên làm.

“Tiểu Bạch, ngươi bị sốt không nhẹ, đừng nghĩ làm chuyện không được.” Đại sư huynh than thở, không đem lời nói Bạch Tiểu Bạch tưởng là thật.

Nhưng ngày hôm sau trời vừa sáng Bạch Tiểu Bạch liền chống gậy xuất phát, ở chân núi Tử La sơn gặp Đại Khôi trong tay cầm chiết phiến một đường phong lưu.

Kỳ thật tên Đại Khôi vốn không gọi là Đại Khôi, kêu Thái Huy, nhưng lúc là Bạch Tiểu Bạch luôn theo bản năng làm cho tên phía dưới hắn thiếu một chút.

Đại Khôi nhìn Bạch Tiểu Bạch, đôi mắt màu xám nháy mắt sáng lên, ý cười trong suốt: “Tiểu bạch thỏ, biết ta muốn tới thăm ngươi, thế nhưng kích động phải tự mình xuống núi đón như vậy sao?”

Bạch Tiểu Bạch chỉ yên lặng cúi đầu đi ngang qua,.

Đại Khôi bị làm lơ nụ cười cương trên mặt, lập tức quay người lại, duỗi tay ra, bắt lấy cái tai thỏ hướng lên trên nhấc lên, kéo tới trước mặt mình.

Bạch Tiểu Bạch sợ hãi kêu một tiếng, đưa tay ôm đầu của mình, con ngươi giận dữ hung tợn trừng mắt nhìn Đại Khôi: “Ngươi làm cái gì?”

“Đương nhiên là khi dễ ngươi a!” Tay trái đại hôi lang chọc chọc khuôn mặt phấn nộn của Bạch Tiểu Bạch, vừa lòng mà nhìn trong hốc mắt nàng nổi lên nước mắt, ngập nước nhìn khuôn mặt tà ác tươi cười của chính mình.

“Ngươi ngươi ngươi… ngươi đừng kiêu ngạo! Thần thú của ta là long, long long!”

“Nga~” Đại Khôi kỳ quái mà cười cười, “Ta cũng nghe nói, chính là nghe nói con long kia không cần ngươi, đi về nhà.”

“Hắn là bị buộc…” Bạch Tiểu Bạch khịt khịt lau, “Ta muốn đi cứu hắn.”

Đại Khôi giựt giựt khóe miệng, nói: “Chúc mừng ngươi, không biết cùng không sợ của ngươi lại một lần nữa thắng được khinh bỉ cùng tán thưởng của ta, làm ca ngợi, ta quyết định tự mình đưa ngươi lên núi, hơn nữa giám thị ngươi thẳng đến mời dự họp võ đấu yêu giới sang năm.” Nói xong đem Bạch Tiểu Bạch khiêng lên vai, tiếp tục đi lên trên núi, lúc Bạch Tiểu Bạch giãy dụa, hắn liền lấy gậy gõ một chút lên mông của nàng.

Long Thất từ Tử La sơn trở về liền có phần không đúng, nói ví dụ như, hắn mất ngủ.

Các vị huynh đệ long gia đều hướng về long gia lão đại tỏ vẻ: Long Thất gần đây trở nên có chút dị thường, nửa đêm thường sờ giường bọn họ muốn cường ôm bọn họ, lúc đối phương liều mạng giãy dụa sau lại quyết đoán lấy tay ra rời đi, trong miệng thì thào nhớ kỹ: Không đúng, không đúng.

“Đối với ý đồ cải thiện quan hệ huynh đệ của hắn, chúng ta đều cảm thấy thực vui mừng, nhưng phương thức này còn phải chờ bàn bạc. Cự tuyệt lời nói, sẽ làm bị thương tình cảm của hắn, nhận lời, sẽ làm bị thương tâm linh…” Chúng huynh đệ liên danh khéo léo tâu lên.

Cho nên sau khi mỗ Thiên Long gia lõa đại xử lý xong sự vụ long tộc, bước chân trầm trọng nện bước hướng nơi Long Thất ở mà đi.

Lúc đó, Long Thất đang cường ôm một tiểu hài tử dương tộc. Đó là vật tiến cống mấy hôm trước của trưởng lão dương tộc, linh dương có đạo hành ba trăm năm, nghe nói làm thịt ăn rất ngon, nuôi lớn biến thành người mỹ mạo, thức ăn sử dụng cũng lưỡng dụng, vốn là thuyên[?] ở trù phòng, khôgn nghĩ tới rơi vào độc thủ của Long Thất.

Long Thất liên tục đổi tư thế ôm linh dương, tiểu linh dương ở trong hắn phát ra tiếng kêu thảm thiết, Long Thất cọ cọ da lông của nó, cau mày nói: “Câm miệng.”

Long gia lão đại giác ngộ nhìn Long Thất, nhếch khóe môi một cái, lên tiếng nói: “Ngày mai là hội võ đấu yêu giới.”

Long Thất không biết nhớ ra cái gì đó, hô hấp một chút, rồi sau đó khẽ ừ.

“Ngươi theo ta đi thôi.” Long gia lão đại phá lệ mà thỉnh Long thần tứ hải bát hoang đệ nhất trạch xuất môn.

Mà Long thần tứ hải bát hoang cũng phá lệ nói: “Nga.”

Long gia lão đại phiền muộn nhìn trời – mùa xuân vừa muốn đến đây a…

Hành động anh hùng vĩ đại cứu giúp thú sủng của Bạch Tiểu Bạch, cứ như vậy xuất quân chưa chiến thắng thẫn đã chết trước.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Con Tiện Thỏ Này Phải Chết
Con Tiện Thỏ Này Phải Chết
  • Nhất Mộng Hoàng Lương
Ôm Cây Đợi Thỏ
  • 5.00 star(s)
  • Ức Thủy Nhược Hàn

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom