• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Thiên Y chí tôn (4 Viewers)

  • Chương 1-5

Chương 1: Vương giả trở về

Nơi Bắc cực lạnh lẽo đầy gió tuyết, ở sâu thẳm bên trong một tòa cung điện, một người thanh niên từ từ mở mắt ra.

"Thấm thoắt đã bảy năm trôi qua, đã đến lúc quay về thăm cố nhân ngày xưa rồi!"

Người thanh niên đứng dậy, đẩy cửa ra rồi từ từ đi ra ngoài.

Bên ngoài cửa, gió lạnh thấu xương rít gào, một đám người khí thế ngút trời yên lặng đứng đó, cung kính nhìn người thanh niên trước mắt.

Người thanh niên tên Tần Tranh, là chủ nhân của một tổ chức lớn bậc nhất nơi hải ngoại - Thiên Thần điện. Anh lãnh đạo mười chiến thần, hai mươi Diêm La, chín chín tám mốt Bách Chiến quân đoàn của Thiên Thần điện, quyền thế vô song!

Trước kia có một đất nước chọc giận anh, anh đã thống lĩnh Thiên Thần điện chém giết một trăm nghìn binh sĩ, tự tay chém đứt long mạch và vận khí của đất nước đó, kể từ ấy đất nước đó suy bại hoàn toàn, mọi người nhắc đến Tần Tranh là đều biến sắc!

Anh khiến cả thế giới phải chấn động!

Sau này, Tần Tranh thống lĩnh Thiên Thần điện chinh chiến khắp nơi. Chỉ trong mấy năm ngắn ngủi, Thiên Thần điện nhanh chóng quật khởi, trở thành tổ chức lớn mạnh bậc nhất nơi hải ngoại, mà Tần Tranh cũng trở thành con người nguy hiểm nhất và quyền lực nhất mà cả thế giới phải công nhận!

"Lão đại, cậu định trở về thật sao?"

Một người đàn ông cường tráng bước ra. Người hắn cao to như một con khủng long bạo chúa hình người, hắn là Kim Long, một trong những chiến thần trong thập đại chiến thần của Thiên Thần điện.

Mọi người đều nhìn Tần Tranh, họ không nỡ để Tần Tranh rời đi.

Tần Phong thì lại gật đầu không chút do dự, nói với vẻ kiên quyết: "Không phải khuyên nữa, tôi phải quay về!"

"Bảy năm trước bố mẹ tôi đột nhiên mất đi, nhà họ Trần đã hạ thuốc khiến tôi và Diệp Khinh Nhan xảy ra quan hệ để chiếm đoạt gia sản của tôi, khiến tôi phải vào tù. Trong tù tôi may mắn gặp được quý nhân, tu thành thuật Thiên Y, một tay xây dựng nên Thiên Thần điện. Giờ đây thoáng cái đã bảy năm trôi qua, cũng không biết những người đó bây giờ thế nào rồi..."

Khi nhắc đến chuyện xưa, ánh mắt Tần Tranh khi thì hiền hòa, khi lại sắc bén như dao!

Ở đó, có quá nhiều thứ anh không thể vứt bỏ... Anh nhất định phải quay về!

"Chu Tước, cô là người chín chắn nhất, lần này cô theo tôi về Hoa Hạ! Những người khác ở lại Thiên Thần điện đợi tin tức của tôi... Đi thôi!"

Sau lưng anh, tất cả mọi người đều hành lễ.

"Cung tiễn điện chủ!"

Ngày hôm sau, Giang Bắc.

Tần Tranh nhìn cảnh tượng quen thuộc trước mắt, chợt cảm thán.

Đã bảy năm anh chưa từng quay lại nơi đây. Nhà họ Trần năm đó hãm hại anh, nhà họ Diệp năm đó thừa nước đục thả câu, và cả cô gái nở nụ cười dịu dàng đó, tất cả những cố nhân ngày xưa liệu có còn như trước?

"Lão đại, dọc đường trở về chúng ta đã nhận được vô số lời mời từ khắp nơi ở Hoa Hạ, bọn họ rất muốn gặp lão đại, nên đều bày tỏ thiện ý với chúng ta".

Một cô gái xinh đẹp quyến rũ bên cạnh vừa lựa chọn tài liệu vừa nói.

Cô ta chính là Chu Tước!

"Những chuyện nhỏ này cô tự xử lý là được..."

Tần Tranh phất tay với vẻ không hề để ý, anh đẩy cửa xe bước ra.

Ở phía trước, nơi cửa khách sạn Minh Nguyệt, từng dãy đèn lồng đỏ treo cao.

Tần Tranh chắp hai tay sau lưng, chầm chậm bước vào.

Thiện ý của những nhân vật tầm cỡ của Hoa Hạ cũng chỉ là những thứ vặt vãnh trong mắt anh, mà một nhà họ Trần cỏn con lại là chuyện lớn đối với anh!

Hôm nay là hôn lễ của nhà họ Trần, anh không thể vắng mặt!

....

Bên trong khách sạn Minh Nguyệt, khách khứa ngồi đầy ắp.

Gia chủ nhà họ Trần là Trần Huy mặt mày sáng láng: "Nhà họ Trần lăn lộn nhiều năm nay, trải qua bao nhiêu trắc trở, hôm nay công ty cuối cùng cũng được đưa lên sàn chứng khoán, đồng thời hôm nay cũng là hôn lễ của Thiến Nhi, song hỷ lâm môn!"

Hôm nay, nhiều người máu mặt ở Giang Bắc đều đến tham gia hôn lễ, đây chính là sự thừa nhận thực lực đối với nhà họ Trần!

Bảy năm lăn lộn, nhà họ Trần cuối cùng cũng thành công chen chân vào hàng ngũ quý tộc!

Từ đây, nhà họ Trần đã trở thành một gia tộc danh giá!

Vợ của Trần Huy là Vương Bình nở nụ cười rạng rỡ: "Nói ra thì phải cảm ơn Tần Tranh, nếu không phải là cậu ta tin vào bản di chúc đó, ngu ngốc trao gia sản nhà họ Tần vào tay nhà họ Trần chúng ta thì nhà chúng ta cũng không thể quật khởi nhanh như vậy..."

Sắc mặt Trần Huy thay đổi.

Trần Thiến vội vàng kéo góc áo Vương Bình: "Mẹ, mẹ nói linh tinh gì vậy? Nhà họ Trần chúng ta quật khởi là do chúng ta phải nỗ lực từng bước một mới có được, liên quan gì đến Tần Tranh chứ?"

Con trai của Trần Huy là Trần Phi thì lại không nghĩ như vậy: "Chị, chị nhạy cảm quá đấy. Tần Tranh chỉ là một con chó mà nhà họ Trần chúng ta nuôi mà thôi. Hắn dâng gia sản cho nhà chúng ta không phải là điều hắn nên làm sao?"

Ha ha ha....

Cả nhà họ đều bật cười.

Tần Tranh chỉ là một thằng hề trong mắt bọn họ!

Bảy năm trước nhà họ Tần gặp phải biến cố, nhà họ Trần lập di chúc giả lừa Tần Tranh giao gia sản ra, sau đó còn bày mưu hãm hại đánh gãy tay chân Tần Tranh rồi tống anh vào tù.

Giờ đây Tần Tranh chỉ là một tên phế vật, cho dù có biết tất cả chuyện này thì cũng đâu thể làm gì họ!

"Nhắc đến Tần Tranh, nếu tính thời gian thì hôm nay hình như là ngày cậu ta ra tù..."

Không biết là ai đã nói câu này.

Nhất thời, Trần Thiến bày ra vẻ mặt xúi quẩy: "Hôm nay là ngày vui của tôi, nhắc đến cái này làm gì chứ?"

Vương Bình cũng vô cùng ghét bỏ: "Tôi xin cậu đó Tần Tranh, ra tù rồi thì đừng có mà bám lấy nhà họ Trần chúng tôi nữa!"

Bốp bốp bốp!

Trong hội trường có tiếng vỗ tay vang lên.

Trên thảm đỏ, có một người đang chầm chậm bước đến, anh vỗ tay rất vang dội.

Dáng người anh thẳng tắp, bước đi mạnh mẽ, chỉ đi bộ thôi cũng khiến người ta cảm thấy rất áp lực.

"Tần Tranh! Anh ta là Tần Tranh!"

Có người nhận ra Tần Tranh, không khỏi hô lên đầy kinh ngạc!

Thoáng cái, khách khứa trong hội trường đã xôn xao cả lên!

Thanh danh của Tần Tranh, cả Giang Bắc này chẳng ai là không biết!

Bảy năm trước, nhà họ Tần gặp phải biến cố, gia sản lớn như vậy bị Tần Tranh tự tay tặng cho nhà họ Trần. Sau đó Tần Tranh phát điên lên, không từ thủ đoạn chiếm đoạt lấy thiên kim tiểu thư nhà họ Diệp, liền bị đánh gãy tay chân, tống vào trong tù.

"Anh ta là Tần Tranh sao? Nhìn cũng không ngốc, tại sao lại làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy?"

"Nhà họ Trần coi anh ta như một con chó, thế mà chuyện đầu tiên anh ta làm sau khi ra tù lại là chạy về nhà họ Trần làm một con chó?"

"Sinh con ra đừng có giống Tần Tranh! Bố mẹ anh ta dưới suối vàng mà biết anh ta vô dụng như vậy thì chắc lại tức chết một lần nữa đấy!"

Mọi người chỉ chỉ trỏ trỏ, bàn tán xôn xao.

Tần Tranh coi như không nhìn thấy họ, anh nhìn chằm chằm bốn người nhà họ Trần: "Trần Huy, nghe nói hôm nay công ty của ông được đưa lên sàn chứng khoán, ông thấy vui không?"

Trên bục cao, Trần Huy ngạo nghễ nhìn Tần Tranh, lạnh lùng nói: "Tần Tranh, cậu còn dám quay về sao?"

"Khách sạn Minh Nguyệt là tài sản của tôi, vì sao tôi lại không dám quay về?"

Giọng anh trầm thấp.

"Tài sản của cậu? Nực cười!"

Trần Huy cười lạnh: "Một phân một tấc của nhà họ Trần đều là do Trần Huy này lăn xả mà kiếm được! Trước đó nhà họ Tần của cậu xảy ra biến cố, tôi nể mặt bố cậu mới chăm sóc cậu hai năm, không ngờ cậu lại lòng lang dạ sói, muốn chiếm lấy gia sản nhà họ Trần chúng tôi!"

Vương Bình đứng bên cạnh cũng tức tối chỉ vào Tần Tranh mắng chửi: "Đồ súc sinh! Tôi đã nhận ra cậu chẳng phải thứ tốt đẹp gì từ lâu rồi. Trước đó cậu làm vấy bẩn thiên kim nhà họ Diệp, hôm nay lại là ngày vui của Thiến Nhi, thế mà cậu dám lấy oán báo ơn tới đây làm loạn, cậu không có liêm sỉ sao?"

Hai người họ đổi trắng thay đen, cứ như nhà họ là kẻ bị hại, mà Tần Tranh mới là kẻ lấy oán báo ơn, là kẻ tiểu nhân tham lam tài sản nhà họ!

Lòng dạ độc ác cỡ này quả là đáng sợ!

"Bố, mẹ, hai người không hiểu sao? Anh ta đang thèm muốn sắc đẹp của con!"

Trần Thiến đeo khăn voan cũng đi ra, ngạo nghễ nhìn xuống Tần Tranh.Chương 2: Kết hôn? Kết hôn cái đầu cô ấy!

"Tần Tranh, anh phải hiểu là công chúa sẽ không bao giờ yêu một thằng ăn mày, tôi không thể nào đến với anh được! Mời anh cút ra ngoài!"

Giọng Trần Thiến vô cùng lạnh lùng.

Cả nhà họ đều ngạo nghễ nhìn Tần Tranh một cách khinh thường.

Lòng dạ độc ác như vậy quả là đáng sợ!

Năm đó ở Giang Bắc, nhà họ Trần vô cùng sa sút, họ sống vật vờ qua ngày như những kẻ ăn mày. May nhờ có bố mẹ Tần Tranh giúp đỡ nên nhà họ Trần mới không phải chịu cảnh cơ cực nữa!

Nhưng nhà họ Trần lại chiếm đoạt tài sản, chặt đứt tay chân của anh, khiến anh thân bại danh liệt! Giờ đây họ lại càng quá đáng hơn, đổi trắng thay đen, vu oan anh tham lam tài sản, khiến anh trở thành kẻ tiểu nhân lấy oán báo ơn!

Nhà họ Trần đã hoàn toàn chẳng còn chút lương tâm nào!

"Tần Tranh, tôi biết anh quay về để làm gì".

Trần Phi nở nụ cười nhạt đi tới: "Dù sao anh cũng vô liêm sỉ như vậy, thế thì chi bằng làm lớn luôn đi. Anh muốn chút tiền của nhà họ Trần chúng tôi, có đúng không?"

Bộp!

Một tấm thẻ bị ném trên mặt đất.

Hắn nhấc chân lên, dùng đôi giày da giẫm lên nửa tấm thẻ đó, ngạo nghễ nhìn Tần Tranh: "Nhà họ Trần này không thiếu tiền. Trong tấm thẻ này có một triệu tệ, chỉ cần anh quỳ xuống đất sủa ba tiếng thì một triệu tệ này sẽ là của anh!"

"Ha ha ha..."

Mọi người cười ầm lên.

"Chó biết lắc đuôi lấy lòng chủ nhân để xin ăn, anh ta không có đuôi thì chỉ có thể quỳ xuống sủa tiếng chó thôi!"

Trần Thiến châm chọc liếc nhìn Tần Tranh như đang nhìn một con chó.

Trần Huy kiêu căng ngạo mạn, vẻ mặt trào phúng: "Một triệu tệ đã nhiều lắm rồi, coi như nhà họ Trần chúng tôi hào phóng, còn niệm tình xưa".

Vương Bình gật đầu: "Đúng vậy, cũng chỉ có Tiểu Phi là mềm lòng thôi. Một triệu tệ đấy, cậu ta quỳ bên ngoài cả đời cũng không kiếm được nhiều thế này đâu!"

Họ đều ngạo nghễ nhìn Tần Tranh, muốn anh phải mất mặt.

Tần Tranh lại chẳng nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn bốn người nhà bọn họ.

Dưới ánh nhìn lạnh lùng của anh, Trần Phi thấy bực bội một cách khó hiểu, liền chỉ vào Tần Tranh gầm lên giận dữ: "Không nghe thấy à? Tôi bảo anh quỳ xuống!"

Hắn thấy Tần Tranh không động đậy thì liền trực tiếp xông đến chỗ anh, ấn xuống vai anh muốn bắt anh quỳ xuống.

"Cút ra!"

Anh tát văng vào mặt hắn, khiến hắn ngã lăn ra đất.

"Tiểu Phi!"

Trần Huy kêu thất thanh, trợn to mắt: "Tần Tranh, cậu dám..."

Bốp!

Tần Tranh giẫm lên chân Trần Phi, bình tĩnh lướt qua người hắn.

"A!"

Mặt hắn trắng bệch, tay ôm chân kêu gào thảm thiết.

Đau!

Chân của hắn đã gãy rồi!

Tất cả mọi người đều sững sờ.

Tần Tranh dám làm gãy chân Trần Phi sao?

Mặt Trần Huy tái xanh, nhưng khi ông ta nhìn thấy Tần Tranh đi chầm chậm từng bước tới thì cảm thấy kinh hoàng một cách khó hiểu, không dám ngăn anh lại.

Tần Tranh đứng trên bục cao, tất cả mọi người đổ dồn ánh mắt vào anh.

"Có lẽ tất cả mọi người đều biết đến tôi..."

"Bảy năm trước bố mẹ tôi xảy ra sự cố ngoài ý muốn, nhà họ Trần chiếm đoạt tài sản nhà tôi, chặt đứt tay chân tôi, đưa tôi vào chốn gông cùm, mà bây giờ, tôi đã trở về rồi!"

"Tôi sẽ khiến bốn người nhà họ Trần muốn sống không được, muốn chết không xong. Tôi sẽ khiến họ phải nếm trải cảm giác đau khổ và tuyệt vọng đáng sợ nhất thế gian này!"

"Các người, ai muốn chung kết cục với nhà họ Trần thì ở lại đây, còn không muốn thì hãy mau cút đi!"

Giọng Tần Tranh lạnh băng.

"Ha ha ha..."

Vừa dứt lời, mọi người đã cười chảy cả nước mắt.

"Nhà họ Trần đã trở thành gia tộc danh giá rồi, Tần Tranh dùng cái gì để hủy diệt nhà họ Trần chứ?"

"Còn dám ngông cuồng uy hiếp tất cả chúng ta? Bị thần kinh à?"

"Ngồi tù bảy năm chắc là bị người ta đánh hỏng đầu rồi!"

Họ đều cười nhạo Tần Tranh.

Trần Huy thì cười lạnh khinh thường: "Tần Tranh, đừng khoác lác nữa, cậu lấy cái gì để hủy diệt nhà họ Trần chứ? Tôi cho cậu mười năm, tôi thách cậu khiến nhà họ Trần tổn hại dù chỉ một phân đấy!"

Ông ta hoàn toàn không tin Tần Tranh có thể làm được!

Giờ đây nhà họ Trần đã bước vào giới quý tộc, một Tần Tranh cỏn con vừa mới ra tù hoàn toàn không thể chọc vào!

Tần Tranh lại giơ ba ngón tay lên.

"Ba ngày! Trong vòng ba ngày, tôi muốn tất cả những người trong nhà họ Trần các người phải quỳ trước bia mộ bố mẹ tôi sám hối, lấy cái chết để tạ tội!"

"Tất nhiên các người có thể huy động tất cả lực lượng, tất cả mối quan hệ, sau đó mở to mắt nhìn tôi giẫm nát nhà họ Trần các người, các người sẽ giãy giụa trong tuyệt vọng, muốn sống không được, muốn chết không xong!"

Anh nở nụ cười lạnh.

Tần Tranh xoay người, đi chầm chậm ra bên ngoài.

"Đứng đó! Cậu khiến Tiểu Phi bị thương mà dám nghênh ngang rời đi thế à!"

Vương Bình thét lên, muốn chặn Tần Tranh lại.

Trần Huy thì lại nói: "Bình nhi, để thằng đó đi đi. Tên đó sống không quá ba ngày đâu, hôm nay đừng để máu làm bẩn nhà họ Trần chúng ta!"

Ông ta híp mắt, sâu thẳm trong đó là sự lạnh lùng nguy hiểm.

Trần Thiến cũng gật đầu: "Bố nói phải, anh ta chỉ là thứ tép riu thôi. Hôm nay là ngày vui của con, hôn lễ mà đổ máu là anh Đào sẽ không vui đâu".

"Vậy thì để cậu ta sống thêm hai ngày, coi như cậu ta may mắn!"

Vương Bình tức tối nhìn bóng dáng Tần Tranh rời đi.

Khi anh đi rồi, bầu không khí trong hội trường lại trở nên tưng bừng náo nhiệt.

Nhưng đột nhiên một tiếng kêu kinh ngạc vang lên.

"Thôi xong rồi! Cổ phiếu công ty tôi sụt giá rồi! Có bên thứ ba đang gấp rút mua vào!"

"Tinh tinh tinh!"

Từng tiếng chuông điện thoại vang lên, khách khứa đua nhau nghe điện thoại, tiếng kêu vang lên không dứt!

"Tôi cũng tiêu rồi! Công ty mất tư cách lên sàn chứng khoán!"

"Công ty tôi trực tiếp phá sản rồi!"

"Tự dưng tôi bị chủ tịch mắng cho một trận, trực tiếp bị sa thải!"

"Sao lại như vậy chứ? Chúng ta đã làm sai cái gì?"

Mặt họ trắng bệch, không hiểu vì sao lại như vậy. Không ai rảnh mà tham gia hôn lễ nữa, ai nấy đều vội vã rời đi.

Nhìn đám khách khứa lục tục rời đi, sắc mặt bốn người nhà họ Trần vô cùng khó coi.

"Bố, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Trần Thiến vô cùng tức giận!

Ngày vui của cô ta mà lại bị Tần Tranh làm loạn hết cả, giờ đây khách khứa cũng đi hết sạch!

"Đừng hoảng loạn, chỉ là sự kiện biến động thị trường cỏn con thôi mà!"

Trần Huy vô cùng bình tĩnh: "Nhưng nhà chúng ta rất may mắn, bị Tần Tranh làm loạn khiến lỡ dở việc công ty được đưa lên sàn chứng khoán, cũng coi là trong họa có phúc, không bị tổn thất".

Mấy người đều bật cười.

Sợ bóng sợ gió một hồi!

Vừa nãy họ giật nảy mình, vô thức cho rằng Tần Tranh đang giở trò.

Nhưng giờ khi bình tĩnh lại thì thấy thật nực cười, Tần Tranh vừa mới ra tù, người không xu dính túi, sao có bản lĩnh khiến thị trường cổ phiếu dao động được?

Nhưng, ngay sau đó.

Tinh tinh tinh!

Tiếng chuông điện thoại vang lên réo rắt tựa như chuông đòi mạng.

"Chủ tịch Trần, không xong rồi, công ti xảy ra chuyện rồi. Có mấy dự án quan trọng đột nhiên xảy ra vấn đề, bước đầu tính toán tổn thất hơn một tỷ tệ!"

Mặt Trần Huy trắng bệch!

Nhưng ông ta còn chưa kịp tiếp nhận tin dữ này thì...

Cộp cộp cộp.

Tiếng bước chân vang lên.

Một người đàn ông trẻ tuổi mặc đồ cưới nhẹ nhàng đi tới, đó chính là chú rể Chu Đào!

"Anh Đào, anh đến rồi!"

Trần Thiến vội vàng đi lên đón: "Nhà em gặp chút rắc rối, anh mau giúp nhà em đi..."

"Cút ra!"

Chu Đào lại đẩy cô ta ra, chỉ vào Trần Huy giận dữ quát: "Nhà họ Trần các người đã làm cái gì vậy? Thông gia với nhà các người mà thị trường cổ phiếu chấn động dữ dội. Cả Giang Bắc này, nhà họ Chu chúng tôi thảm nhất, bốc hơi hai tỉ tệ trong nháy mắt!"

"Kết hôn, kết hôn cái đầu cô ấy!"

Anh ta ném giấy chứng nhận kết hôn lên mặt Trần Huy rồi quay người tức tối bỏ đi. Chương 3: Anh quay về quá muộn rồi!

"Lão đại, trong vòng mười phút chúng tôi đã tiến hành tấn công chuẩn xác tất cả mục tiêu. Nhà họ Trần tổn thất vô cùng nặng nề, nhưng theo lời dặn dò của lão đại, tổn thất đó không chí mạng, không để nhà họ Trần hoàn toàn tuyệt vọng".

Nghe Chu Tước bên cạnh báo cáo, Tần Tranh hài lòng gật đầu.

Anh sẽ không để nhà họ Trần hoàn toàn tuyệt vọng.

Trong vòng ba ngày, anh sẽ khiến nhà họ đau đớn cực độ, và cũng vui mừng cực độ, cảm xúc lên xuống bất ngờ, để họ phải nếm trải đau khổ từng chút một, rơi vào tuyệt vọng đau khổ.

Mà bây giờ, anh phải đi gặp Diệp Khinh Nhan.

Bảy năm trước anh bị nhà họ Trần bỏ thuốc hãm hại nên đã xảy ra quan hệ với Diệp Khinh Nhan. Không chỉ bản thân anh vào tù mà điều đó còn khiến Diệp Khinh Nhan thân bại danh liệt, không còn mặt mũi nào.

Anh có lỗi với cô.

Trước khi vào tù anh từng hứa với Diệp Khinh Nhan, sẽ cưới hỏi cô đàng hoàng.

Bây giờ, anh đã quay về rồi!

Anh phải nắm lấy tay Diệp Khinh Nhan đứng trên đỉnh của thế giới này!

....

Trong một phòng bao của Hoàng Gia Nhất Hào, một cô gái trẻ tuổi, thân hình lả lướt xinh đẹp đang ăn cơm với một người đàn ông trung niên.

Người đàn ông trung niên béo mập, ánh mắt dung tục.

Mà cô gái trẻ tuổi kia chính là Diệp Khinh Nhan.

"Cô Diệp, cô suy nghĩ thế nào rồi?"

Ánh mắt hắn đánh giá cô gái không hề kiêng dè, cười ha hả: "Làm tình nhân của Hoàng Vạn Ba tôi đây là giấc mơ của biết bao nhiêu thiếu nữ đấy, cô đừng có mà không biết điều".

Mặt Diệp Khinh Nhan trắng bệch: "Chủ tịch Hoàng, lúc trước không phải anh nói rằng chỉ cần tôi ăn cơm với anh là anh sẽ đưa tiền cho tôi sao?"

Ha ha ha!

Hoàng Vạn Ba cười lớn: "Cô Diệp, lúc trước là lúc trước, giờ tôi hối hận rồi! Chỉ ăn một bữa cơm mà thôi, sao tôi lại phải đưa cô nhiều tiền thế chứ? Nhưng nếu cô đồng ý làm tình nhân của tôi, thế thì lại khác..."

Mặt Diệp Khinh Nhan càng trắng hơn: "Chủ tịch Hoàng, tôi, tôi không thể đồng ý được".

Hửm?

Vẻ mặt Hoàng Vạn Ba giận dữ.

Bốp!

Hắn tát một cái thật mạnh lên mặt Diệp Khinh Nhan!

"Tiện nhân! Tôi nể mặt cô mà cô được đằng chân lân đằng đầu đấy hả! Ở Giang Bắc này, chưa ai có thể từ chối Hoàng Vạn Ba này đâu!"

"Mau ngồi lên đùi tôi, đừng bắt tôi phải nổi giận!"

Hắn cười gằn, giơ tay ra kéo Diệp Khinh Nhan đang kinh hoàng vào lòng mình.

Nhưng ngay lúc này...

Binh!

Cánh cửa kính khóa chặt chợt vỡ nát, Tần Tranh đi từ từ vào. Anh nhìn Diệp Khinh Nhan, vẻ mặt vô cùng thất vọng.

Bảy năm nay, đã vô số lần anh nghĩ về cảnh gặp lại cô.

Nhưng anh không ngờ được Diệp Khinh Nhan sẽ trở nên như thế này!

Thất vọng cùng cực!

Trong lòng anh có ngọn lửa tức giận bùng cháy!

"Cậu là ai?"

Mặt Hoàng Vạn Ba tái xanh.

Nhưng Tần Tranh hoàn toàn không nói gì, trực tiếp bóp chặt cổ hắn, lật tay nện mạnh hắn vào đống mảnh vỡ cửa kính.

Rầm!

Một tiếng vang lớn vang lên!

Trên mặt đất, từng mảnh kính vỡ bị nhuộm đỏ!

"A!"

Hoàng Vạn Ba kêu gào thảm thiết, sau lưng hắn găm đầy mảnh kính vỡ.

Sát ý trên người Tần Tranh không hề giảm bớt, anh muốn giết hắn!

Nhưng đột nhiên, cánh tay anh bị ai đó kéo lấy.

Diệp Khinh Nhan mở to đôi mắt đẹp đẽ nhìn chằm chằm Tần Tranh, đôi mắt cô lấp lánh ánh lệ.

Cô đã chắc chắn!

Là người đàn ông này, đây chính là người đàn ông đã khắc sâu trong linh hồn cô.

Bốp!

Tiếng bạt tai vang lên.

Tần Tranh không tránh, thậm chí không quan tâm đến Hoàng Vạn Ba đang nhếch nhác tháo chạy, anh chỉ lạnh lùng nhìn Diệp Khinh Nhan đứng trước mặt.

"Diệp Khinh Nhan, vì sao? Vì sao em lại làm như thế?"

Trong đôi mắt anh tràn ngập thất vọng.

Trong bảy năm, anh một mình bôn ba nước ngoài, một tay lập nên Thiên Thần điện, trải qua bao nhiêu gió tanh mưa náu, nhưng lại chưa bao giờ quên đi Diệp Khinh Nhan.

Giờ đây khi cuối cùng anh cũng đứng trước mặt cô... nhưng dường như ông trời lại đang đùa cợt với anh!

Diệp Khinh Nhan là người phụ nữ như vậy sao?

Trong ánh mắt thất vọng của Tần Tranh, Diệp Khinh Nhan hoàn toàn sụp đổ.

"Đều là tại anh, Tần Tranh, đều do anh hại tôi!"

Diệp Khinh Nhan nước mắt đầy mặt: "Năm đó anh hại tôi bị nhà họ Diệp đuổi đi, bản thân anh thì biến mất dạng, bảy năm chẳng có chút tin tức nào. Sau khi tôi sinh Tiểu Mạn ra thì một mình phải làm tận mấy công việc, nhưng thậm chí đến tiền khám bệnh cho Tiểu Mạn cũng không đủ. Tần Tranh, tại sao bây giờ anh mới quay về? Những năm nay anh đã trốn đi đâu? Tôi đến tù cũng không tìm thấy anh!"

"Bảy năm nay anh chẳng hề đoái hoài quan tâm tôi, bây giờ quay lại làm gì? Anh cút đi!"

Người Tần Tranh run lên!

Anh chưa bao giờ biết mình có một đứa con gái, càng không biết Diệp Khinh Nhan lại bị nhà họ Diệp đuổi đi!

"Tiểu Mạn là con gái anh ư?"

Anh vô cùng kích động, vội nắm chặt tay Diệp Khinh Nhan: "Mau nói cho anh biết, con bé bị bệnh gì? Anh có thể chữa khỏi cho con bé!"

Diệp Khinh Nhan khóc lóc giãy khỏi tay Tần Tranh: "Tần Tranh, tôi không nói cho anh đâu! Con gái tôi không có bố!"

Ầm!

Tần Tranh lùi về sau hai bước, vẻ mặt đau khổ tột cùng!

Reng reng reng.

Đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên.

Diệp Khinh Nhan nghe máy, khi nghe thấy tin tức trong điện thoại, mặt cô trắng bệch, giọng run rẩy: "Được, được, bác sĩ Vương, tôi đến ngay đây!"

Cúp máy, Diệp Khinh Nhan liền đi nhanh ra ngoài.

Tần Tranh xông lên trước: "Diệp Khinh Nhan, có phải con gái anh xảy ra chuyện không? Mau nói cho anh biết!"

Mắt anh đỏ ngầu!

Diệp Khinh Nhan lại khóc lóc đẩy anh ra: "Tần Tranh, xin anh đừng có bám lấy tôi nữa!"

Nhìn bóng dáng vội vã rời đi của Diệp Khinh Nhan, trái tim Tần Tranh nhỏ máu.

Hối hận!

Tự trách!

Anh không phải một người chồng tốt, càng không phải một người bố tốt, anh trở về quá muộn! Nhưng bây giờ...không phải là lúc đau khổ!

"Mau đi theo chiếc taxi phía trước!"

Ngồi vào xe, Chu Tước giật bắn mình, không hề do dự giẫm ga, chiếc xe liền lao đi như một mũi tên.

"Cô là người nhà bệnh nhân sao?"

Diệp Khinh Nhan vội vàng chạy tới bệnh viện, còn chưa đi vào phòng bệnh thì một bác sĩ trung niên đã đi ra: "Cô tới quá trễ, bệnh nhân không thể cứu được nữa rồi. Ký tên đi rồi nộp tiền".

Câu nói lạnh lùng đó nện thẳng vào người Diệp Khinh Nhan!

Cô đau đớn ngồi sụp xuống, khóc trong câm lặng.

Cô hoàn toàn sụp đổ!

"Không thể cứu được nữa? Tôi thậm chí còn chưa được gặp con gái mà con gái tôi đã không thể cứu được nữa?"

Tần Tranh vội vàng chạy tới bị đả kích nặng nề!

Anh còn chưa kịp bù đắp cho con gái, thậm chí anh còn chưa nghe thấy con gái gọi anh là bố mà con gái đã rời bỏ anh!

Sao anh có thể chấp nhận được?

Ngay sau đó anh vọt qua bác sĩ, đi nhanh vào trong phòng bệnh!

Anh không tin!

Anh không cho phép!

Con gái anh nhất định còn sống!

Cho dù có phải đánh đổi tất cả anh cũng phải cứu con gái!

"Anh làm gì thế?"

Bác sĩ trung niên bực bội, giơ tay ra ngăn anh lại mắng chửi: "Hai kẻ nghèo kiết xác! Tiền mỗi kỳ đều không nộp đúng hạn, nộp tiền đã rồi mới được đi vào! Người đâu! Ngăn anh ta lại, không cho vào!"

Hửm?

Tần Tranh đột nhiên quay đầu!

Anh bóp chặt cổ bác sĩ, đập mạnh ông ta lên tường.

Bốp!

Cả bức tường đều vỡ nứt!

Anh phải đi cứu con gái!

Ai ngăn anh đều phải chết!

Anh đi nhanh vào phòng bệnh, vừa nhìn một cái đã thấy cô bé nằm trên giường bệnh.

Cô bé có ngũ quan tinh xảo, sắc mặt trắng bệch, có nét rất giống anh và Diệp Khinh Nhan, hơn nữa anh còn cảm thấy có một sự gắn kết huyết thống với cô bé!

Đây là con gái anh!

Nhìn một cái anh đã nhận ra, đây là con gái anh!

Mà lúc này cô bé lại lẻ loi nằm trên giường bệnh trắng tinh, sức sống trôi đi không thể níu giữ!Chương 4: Cửu Long Hoàn Hồn Châm!

Sắc mặt cô bé trắng bệch, cô bé nằm lẻ loi trên giường bệnh.

Cô bé như một đóa hoa tươi đẹp đang héo rũ, lại tựa như một thiên sứ trong sáng nhất bị bẻ gãy đôi cánh.

Hình ảnh đó khiến trái tim anh vỡ nát.

Phụt!

Tần Tranh phun một ngụm máu ra!

Anh một tay xây dựng nên Thiên Thần điện, một mình anh khiến vô số thế lực nơi hải ngoại phải run sợ!

Nhưng ông trời cứ như đang trêu đùa anh vậy, cướp đi thứ quý giá nhất của anh!

"Không! Tôi tuyệt đối không cho phép!"

Tần Tranh gầm lên tựa như một con dã thú!

Anh không cho phép tất cả những chuyện này xảy ra!

Ngay sau đó, anh lấy máu trong tim ra quệt lên mắt mình!

Thuật Thiên Y bao trùm vạn vật, trong đó có vô số bí pháp!

Mà lúc này anh lấy máu đầu tim quệt lên mắt, đó là một loại bí pháp của thuật Thiên Y, thiêu đốt sinh mệnh để mở ra Thông Thiên Nhãn!

Sức sống trong cơ thể không ngừng trôi đi, Tần Tranh lại chẳng hề đoái hoài, vẻ mặt anh vô cùng điên cuồng!

Anh phải cứu lấy sinh mạng của con gái!

....

"Đánh người này! Đánh người này!"

Bên ngoài phòng bệnh, một đám bác sĩ đang tụ lại, vẻ mặt họ vô cùng phẫn nộ!

Mà khi có hai người đi đến, cảm xúc của tất cả các bác sĩ đều sôi trào!

"Giám đốc Lý! Cuối cùng ông cũng đến rồi!"

"Người nhà của bệnh nhân này không những không nộp tiền mà còn đánh bác sĩ!"

"Mỗi ngày chúng tôi phải cứu chữa cho bệnh nhân, nhưng những người đó không cảm kích mà còn thù hận chúng tôi!"

Người đàn ông trung niên béo mập trong số hai người đó chính là giám đốc bệnh viện - Lý Phúc An.

Lúc này Lý Phúc An không quan tâm đến đám bác sĩ mà xin lỗi ông già đứng bên cạnh: "Ông Hoa, ngại quá, người nhà của bệnh nhân này cứ mãi không chịu nộp viện phí khiến bệnh tình của bệnh nhân ngày một nghiêm trọng, không chống đỡ được khi ông đến... Đây chính là tổn thất to lớn của cả giới Y học! Giờ đây còn xảy ra chuyện người nhà bệnh nhân hành hung bác sĩ, quả thực là nghe rợn cả người!"

"Xin ông hãy đợi một chút, tôi sẽ xử lý ổn thỏa!"

Ông già bên cạnh cũng vô cùng tức giận!

Râu tóc ông ấy trắng xóa, vẻ mặt kiêu ngạo, đó là bác sĩ Hoa nổi tiếng khắp Giang Bắc.

Lần này ông ấy đến đây vì nghe nói trong bệnh viện này có một bệnh nhân mắc căn bệnh vô cùng hiếm gặp, tựa như một loại độc lạ vậy. Ông ấy vô cùng kích động, đáng tiếc đã đến chậm một bước!

Một sinh mệnh mất đi khiến ông ấy vô cùng đau đớn!

Không sưu tầm được loại bệnh hiếm gặp, đó là tổn thất lớn của giới Y học!

"Giám đốc Lý không phải xin lỗi, đây không phải trách nhiệm của ông, nếu xin lỗi thì cũng phải là người nhà bệnh nhân xin lỗi!"

Ông Hoa lạnh lùng liếc nhìn Diệp Khinh Nhan, vẻ mặt vô cùng chán ghét: "Trên đời này sao lại có bố mẹ tàn nhẫn đến như vậy? Hổ dữ không ăn thịt con, vì một chút tiền thôi mà lại từ bỏ mạng sống của đứa trẻ sao? Bây giờ lại còn gây chuyện trong bệnh viện nữa chứ?"

Diệp Khinh Nhan khóc đầy tuyệt vọng.

Trái tim cô đã vỡ nát!

Nhưng ông Hoa lại chẳng thèm nhìn cô.

"Các người đứng đây đợi, tôi vào trong xem sao!"

Ông ấy lạnh lùng phất áo đi nhanh vào trong.

Lý Phúc An thì lại vội vàng giơ tay ngăn cản: "Ông Hoa, người nhà bệnh nhân trong đó cực kỳ hung ác, đã phát điên rồi, tôi lo lắng..."

"Lo lắng cái gì?"

Ông Hoa lại cười lạnh khinh thường: "Tôi đây hành nghề nửa đời, cứu mạng người vô số, loại người nào mà tôi chưa từng thấy chứ? Lão đây chính khí toàn thân, ai dám động vào lão đây?"

Ông ấy có chính khí toàn thân, không sợ Tần Tranh chút nào!

Rõ ràng là người nhà bệnh nhân không nộp viện phí kịp thời nên mới có chuyện bất hạnh, thế mà người nhà bệnh nhân còn chạy đến bệnh viện gây chuyện? Lại còn đẩy hết trách nhiệm cho các bác sĩ đã cực khổ cứu chữa bệnh nhân?

Quả thực là ngu dốt cùng cực!

Rầm!

Cửa phòng bệnh bị đẩy ra.

Ông Hoa bước vào trong, đang định lạnh giọng quát mắng thì vừa nhìn một cái ông ấy đã sững người!

Máu!

Máu chảy đầy đất!

Một người thanh niên miệng dính đầy máu, tóc trắng xóa nhưng vẻ mặt lại vô cùng trang nghiêm đang ra tay nhanh như chớp, từng cây kim bạc bay ra với tốc độ vô cùng ảo diệu.

Ông Hoa vô cùng kinh hãi!

Ông ấy hành nghề y nửa đời người, cứu người vô số nhưng lại chưa từng nhìn thấy cảnh nào chấn động đến thế.

Chờ đã!

Ánh mắt ông Hoa đổ dồn vào cây kim bạc trong tay Tần Tranh, vẻ mặt ông ấy vô cùng kinh hãi!

Cửu Long Hoàn Hồn Châm!

Ông ấy từng đọc được một đoạn ngắn liên quan đến châm pháp này trong sách cổ. Chín chín tám mốt cây kim bạc làm điểm cực có thể ngưng tụ sức sống, dù vết thương nặng thế nào cũng có thể bảo vệ được không chút tổn hại, đó là châm pháp đứng đầu trong chín loại châm pháp mạnh nhất thời thượng cổ.

Lúc đó ông ấy chỉ nghĩ đó là một câu chuyện, còn khịt mũi khinh thường!

Mắc bệnh hiểm nghèo, đang lúc hấp hối rồi, cắm hai cây kim vào là có thể cứu sống được sao?

Nghe thật vô lý!

Người xưa quả đúng là hay khoác lác!

Mà lúc này, chuyện thần thoại trong sách cổ bị ông ấy khịt mũi khinh thường lại diễn ra vô cùng chân thực trước mắt. Vô số sức sống đang từ từ ngưng tụ trong cơ thể người bệnh!

Chấn động!

Kinh hãi!

Kích động!

Lúc này ông Hoa đã quên việc trách mắng Tần Tranh, quên đi việc bản thân là một bác sĩ nổi tiếng, thậm chí quên đi mình đang ở đâu.

Lúc này trong mắt ông ấy chỉ có châm pháp vô cùng ảo diệu này.

....

Bên ngoài cửa.

Lý Phúc An đợi mãi mà không thấy ông Hoa đi ra, vẻ mặt không khỏi trở nên sốt ruột.

Bên trong quá yên lặng!

Thậm chí còn không nghe thấy câu nói nào!

Chẳng lẽ ông Hoa vừa vào trong đã bị Tần Tranh tóm lấy thậm chí là giết hại?

Nghĩ vậy, Lý Phúc An không khỏi rùng mình!

Ông Hoa là bậc danh y đức cao vọng trọng bậc nhất Giang Bắc đấy!

Nếu ông ấy xảy ra chuyện gì trong bệnh viện này thì ông ta phải gánh chịu hậu quả!

Lý Phúc An cắn răng, trong lòng đã quyết định. Ông ta nói với mọi người: "Tuy đã chết rồi nhưng bệnh nhân vẫn còn giá trị nghiên cứu nhất định. Hiếm khi ông Hoa đích thân đến đây, mọi người hãy vào trong cùng học tập, có lẽ ông Hoa sẽ không trách mắng chúng ta".

Nghe vậy, đám người vô cùng kích động.

Ông Hoa là bậc danh y của Giang Bắc!

Nhân vật tầm cỡ như vậy dù chỉ nói một câu thôi thì họ cũng học hỏi được rất nhiều, càng đừng nói đến việc được đứng cạnh học hỏi.

Thấy đám người đang định đi vào trong phòng bệnh, Diệp Khinh Nhan lại đứng vọt lên, giơ tay chặn trước cửa: "Các người không được đi vào!"

Đám người này không chữa bệnh cho con gái cô thì cũng thôi đi, giờ còn muốn mổ xẻ nghiên cứu con gái cô sao?

Có chết cô cũng không đồng ý!

Nhưng sức lực của cô quá yếu ớt, hơn nữa cô đang đau lòng, sau cơn khóc lóc cô đã chẳng còn chút sức lực nào.

"Đồ điên, cút ra!"

Lý Phúc An phất tay đẩy Diệp Khinh Nhan ra, đi đầu vào trong.

Nhưng ông ta vừa đi vào trong có nửa bước...

Rầm!

Một tiếng vang lớn vang lên!

Lý Phúc An bay ngược ra ngoài với tốc độ nhanh chóng mặt!

Ầm!

Ông ta nện mạnh xuống mặt đất, ngay cả đám bác sĩ cũng ngã xuống như ngả rạ!

Cộp cộp cộp.

Tiếng bước chân vang lên.

Tần Tranh đi từng bước ra ngoài.

Đám bác sĩ ngơ ngác.

Lý Phúc An cũng đần mặt ra.

Tất cả mọi người đều sững sờ!

Không chỉ bởi đầu tóc Tần Tranh trắng xóa mà còn bởi vì cô bé anh đang ôm trong lòng!

Tuy sắc mặt cô bé vẫn trắng bệch, nhưng bên trong đôi mắt to sáng rực lại lấp lánh sức sống.

Người chết sống lại!

Việc chết đi sống lại chỉ có trong tiểu thuyết giờ đây lại diễn ra ngay trước mặt họ!

Mọi người đều chấn động!

"Chuyện gì xảy ra vậy? Không phải người bệnh đã hết hy vọng rồi sao?"

"Chết đi sống lại! Không hổ là ông Hoa! Y thuật cao siêu hơn chúng ta gấp trăm lần!"

"Chỉ riêng công trạng này thôi đã đủ khiến ông Hoa được ghi vào sử sách!" Chương 5: Người lão đây đánh chính là thứ suy đồi như ông đấy!

Không ai nghĩ là Tần Tranh đã cứu người bệnh.

Đây chính là kỳ tích trong giới Y học! Nếu người nhà bệnh nhân có y thuật cao siêu đến thế thì còn đưa bệnh nhân vào bệnh viện làm gì?

"Tiểu Mạn!"

Lúc này Diệp Khinh Nhan chỉ quan tâm mỗi con gái, cô hô lên một tiếng, không ngừng rơi nước mắt.

"Mẹ ơi!"

Cô bé ngoan ngoãn giơ tay ra lau nước mắt cho Diệp Khinh Nhan: "Vừa nãy con đã mơ thấy bố đấy. Bố nói sẽ quay về tìm chúng ta, mẹ đừng khóc nữa, khóc là mẹ sẽ không đẹp nữa đâu, bố sẽ không cần chúng ta nữa!"

Diệp Khinh Nhan gật đầu, cô ôm chặt con gái trong lòng.

Tần Tranh cũng rơi nước mắt.

Nhưng lúc này anh không đi đến chỗ Diệp Khinh Nhan mà lại đi đến chỗ Lý Phúc An!

"Cậu, cậu muốn làm gì?"

Lý Phúc An kinh hoàng, ông ta mạnh miệng quát Tần Tranh: "Tôi cảnh cáo cậu, cậu đừng có qua đây! Ông Hoa chỉ cứu con gái cậu tỉnh lại thôi, cậu mà dám động vào tôi..."

Bốp!

Một bạt tai nặng nề tung ra!

Tần Tranh cười lạnh, anh tóm lấy ngón tay Lý Phúc An rồi mạnh mẽ bẻ gãy!

Rắc!

Tiếng xương gãy vang lên!

"A!"

Lý Phúc An ôm ngón tay nằm rạp xuống đất, ông ta gào lên thảm thiết như bị chọc tiết!

Vẻ mặt Tần Tranh vô cùng hung ác!

Đám bác sĩ này hoàn toàn không chữa trị tử tế cho con gái anh!

Bây giờ họ còn dám đem con gái ra uy hiếp anh!

Muốn chết sao!

Sát ý trong mắt anh cuồn cuộn.

Anh muốn giết người!

"Tần Tranh!"

Một tiếng gọi vang lên.

Tần Tranh như bị đánh thức, anh ngẩng đầu nhìn.

Bên cạnh đó, vẻ mặt Diệp Khinh Nhan và Diệp Tiểu Mạn đều vô cùng kinh hoàng.

Anh đã khiến con gái hoảng sợ!

Tần Tranh vội vàng thu sát khí lại, nhưng Diệp Tiểu Mạn đã rúc đầu vào trong lòng Diệp Khinh Nhan, không dám nhìn Tần Tranh nữa.

"Mẹ ơi! Chú hung dữ quá!"

Diệp Khinh Nhan nhìn Tần Tranh với mái tóc bạc trắng, ánh mắt cô đau đớn: "Tiểu Mạn, anh ta không phải chú đâu, anh ta là bố con".

Cô đã tha thứ cho Tần Tranh!

Tuy người đàn ông này hại cô vô cùng thảm, nhưng lúc cô bất lực nhất, người đàn ông này lại đứng ra, vì lo lắng cho con gái mà bạc cả đầu!

Khóe miệng anh còn rướm vệt máu đỏ tươi, nhìn mà phát hoảng.

Sự oán giận suốt bảy năm nay của cô đối với Tần Tranh lúc này đã bay biến hết.

Tần Tranh cảm động nhìn Diệp Khinh Nhan. Anh ngồi xổm trước người Tiểu Mạn, dịu giọng nói: "Tiểu Mạn, bố là bố con đây. Bố đã quay về rồi, sau này bố mãi mãi không bao giờ rời xa Tiểu Mạn nữa!"

Diệp Tiểu Mạn ngẩng đầu, cô bé nhìn Tần Tranh bằng đôi mắt to tròn sáng rực, rụt rè nói: "Bố ơi, bố đừng có đánh nhau được không?"

"Được! Được!"

Tần Tranh vội vàng gật đầu, vẻ mặt anh vô cùng kích động.

Con gái cuối cùng cũng gọi anh là bố rồi!

Đây chính là món quà quý giá nhất mà ông trời ban cho anh, cô bé là người mà anh quý trọng nhất cõi đời này, anh tuyệt đối không cho phép ai làm hại tới cô bé!

"Giám đốc Lý!"

Nhưng ngay lúc này, một đám bảo vệ vội vàng chạy tới vây Tần Tranh vào giữa.

Lý Phúc An được dìu lên, ông ta nhìn Tần Tranh với vẻ mặt độc ác: "Cậu tiêu đời rồi! Dám đánh tôi, các người chết chắc rồi! Cả Giang Bắc này sẽ chẳng có bệnh viện nào chữa bệnh cho con gái các người đâu, cứ chờ chết đi!"

Mặt Diệp Khinh Nhan trắng bệnh, ánh mắt cô tuyệt vọng!

Sao số cô lại khổ đau thế này!

Ông Hoa vừa cứu con gái cô mà Lý Phúc An đã chặn hết đường sống của con gái cô, khiến con gái cô phải chờ chết!

Mặt Tần Tranh lạnh lùng!

Nhưng anh còn chưa kịp ra tay thì một bóng dáng già nua đã chạy nhanh đến!

Bốp!

Một cái tát nặng nề nện lên mặt Lý Phúc An!

Nhìn ông Hoa thở phì phò, vẻ mặt kích động, còn nhìn ông ta như kẻ thù giết cha, Lý Phúc An sững sờ!

"Ông Hoa, tại, tại sao ông lại đánh tôi?"

Không nói còn đỡ, vừa nói thì vẻ mặt ông Hoa đã vô cùng kích động.

"Người lão đây đánh chính là thứ suy đồi như ông đấy!"

Mắt ông Hoa đỏ ngầu, chỉ vào Lý Phúc An mắng to: "Người bệnh trúng độc mà ông lại chẩn đoán thành chứng bệnh hiểm nghèo! Ông là bác sĩ, không chữa trị tử tế cho bệnh nhân thì cũng thôi đi, giờ lại còn chặn đường sống của bệnh nhân khiến bệnh nhân chờ chết!"

"Đó chỉ là một cô bé năm sáu tuổi mà thôi, sao ông lại nhẫn tâm như thế? Lương tâm bác sĩ của ông đâu rồi? Bị chó gặm rồi sao?"

"Lão đây thấy hổ thẹn vì có đám bác sĩ suy đồi đạo đức như các người!"

Ông Hoa mắng té tát một trận, khiến Lý Phúc An sững sờ ngay tại chỗ!

Ông Hoa không quan tâm đến Lý Phúc An nữa mà chạy đến chỗ Tần Tranh, nhìn anh với vẻ mặt cung kính: "Thầy Tần, lão đây nhất thời hồ đồ nên đã hùa với đám cặn bã này. Thầy yên tâm, chỉ cần lão đây còn ở Giang Bắc một ngày thì sẽ không để đám tiểu nhân này làm càn đâu!"

Thầy Tần?

Ông ấy nói vậy khiến Diệp Khinh Nhan sững sờ.

Chuyện gì vậy?

Tần Tranh biết y thuật từ lúc nào vậy?

Một ông già đức cao vọng trọng, đầu tóc bạc trắng được mọi người kính trọng lại gọi Tần Tranh là thầy Tần, chuyện này quá đáng kinh ngạc.

Tần Tranh lại phất tay, vẻ mặt bình tĩnh: "Chúng ta không quen biết nhau, tôi không thể nhận xưng hô này được".

Anh có thể nhìn ra ông Hoa muốn nhận anh làm thầy.

Nhưng anh không muốn nhận ông ấy làm học trò.

Ngày xưa anh một thân áo trắng như tuyết, một mình bước vào trận địch hành y, hàng vạn quân địch không ai dám động vào anh một chút nào!

Mặc áo trắng làm thánh, mặc áo đen làm ma!

Người khoác lên áo trắng, chỉ cần ai dám đối đầu với anh thôi thì không chỉ phải nhận sự báo thù điên cuồng không chết không ngừng của Thiên Thần điện mà còn bị tất cả thế lực trên thế giới truy giết.

Ông Hoa trước mặt tuy hiểu vài phần Y thuật nhưng lại không có tư cách trở thành học trò của anh.

"Đúng đúng đúng! Lão đây đường đột quá!"

Ông Hoa liên tục gật đầu, không dám bất mãn chút nào: "Cậu Tần, lão đây cũng có chút danh tiếng ở Giang Bắc này. Nếu cậu có cần đến lão đây thì chỉ cần gọi một tiếng, lão đây sẽ hết lòng tương trợ!"

Sau khi cung kính tiễn Tần Tranh đi, ông Hoa quay đầu nhìn Lý Phúc An, đôi mắt tràn đầy ý muốn giết người.

Nếu không phải do tên Lý Phúc An này thì không chừng Tần Tranh đã nhận ông ấy làm học trò rồi!

Những cái khác không nói, chỉ riêng việc học Cửu Long Hoàn Hồn Châm thì ông Hoa đã có thể tiến thêm một bước lớn, đi vào hàng ngũ thần y, được ghi vào sử sách, tiếng thơm muôn đời!

Nhưng tất cả những chuyện này đã bị tên Lý Phúc An này phá hỏng.

Thù này thề không đội trời chung!

Nhưng ông ấy còn chưa kịp bùng nổ thì một cô gái tóc đỏ quyến rũ đã dẫn một đám người khí thế hùng hổ đi vào.

Đó chính là Chu Tước!

"Lý Phúc An, ông đã vi phạm luật y tế, phải đưa đi để điều tra! Bệnh viện sẽ bị niêm phong xử lý!"

Giọng nói lạnh lùng ập vào tai Lý Phúc An.

Sau lưng Chu Tước, sắc mặt đám người càng lạnh lùng hơn.

Nhân vật tầm cỡ này vừa mới tới Giang Bắc, còn chưa kịp giam gia bữa tiệc, chưa kịp tiếp nhận thiện ý của họ thì đã bị một tên Lý Phúc An cỏn con chọc giận.

Nếu khiến nhân vật tầm cỡ đó tức giận bỏ đi thì tên Lý Phúc An này chết một trăm lần cũng không hết tội!

Rầm!

Lý Phúc An kinh hoàng nhìn cảnh trước mặt, hai chân mềm nhũn quỳ xuống đất.

Hình như ông ta...xong đời rồi!
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom