• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Thiên Kim Thật Giả (1 Viewer)

  • Phần 3

13.

Thì ra là có người giúp việc nhìn thấy tình cảnh có chút không đúng, sợ cậu chủ và cô chủ nổi lên xung đột, cô ấy nhanh chóng thông báo cho Thẩm Tố Tâm.

"Dạ không sao... Không có việc gì." Tống Duyệt giơ tay lau nước mắt.

Hốc mắt cô ta ửng đỏ, lộ ra một nụ cười nhạt, thái độ dè dặt cẩn trọng đến mức khiến người ta đau lòng.

"Tần Triệt, con đừng gây sự nữa." Thẩm Tố Tâm có chút đau đầu, tất cả đều là con của bà, con ruột cũng được, con nuôi cũng chẳng sao, bà cũng không ép bọn chúng phải chung sống hòa thuận gì cả.

Nhưng bà cũng không muốn nhìn thấy cứ dăm ba ngày lại có chuyện xảy ra.

"Con gây sự cái gì chứ, mẹ đừng có thiên vị, nó mà an phận thì con cũng không rảnh đi đôi co với nó đâu." Tần Triệt mở miệng phản bác.

"Được rồi, đừng cãi nhau nữa, nếu không hợp nhau thì đừng gặp mặt nữa là được, Duyệt Duyệt, chiều nay thu thập đồ đạc chuẩn bị rời đi."

Đây là giải pháp tốt nhất mà Thẩm Tố Tâm nghĩ ra, bọn họ vốn dĩ không sống ở nhà cũ, chỉ là gần đây có nhiều chuyện xảy ra nên tần suất ở lại đây khá là nhiều.

"Mẹ, mẹ không cần con nữa sao? Con sẽ nghe lời mà, chị ơi em xin lỗi, sau này em sẽ không làm phiền chị nữa." Tống Duyệt không hiểu ý của bà, nghĩ rằng bà muốn đuổi cô ta đi.

Đáy mắt cô ta hiện lên một tia phiền não, lộ ra biểu cảm cực kỳ đáng thương, sợ bị người thân vứt bỏ.

14.

"Mẹ không có ý đó, bởi vì bình thường cha mẹ không ở nhà cũ, nếu con muốn ở đây vậy thì Kiêu Dương sẽ về với cha mẹ."

Thẩm Tố Tâm nhíu mày.

Cuối cùng người rời đi vẫn là Tống Duyệt, ông nội Tần rõ ràng không quá coi trọng cô cháu gái này, cô ta ở lại đây cũng không thay đổi được gì.

Ngược lại những người khác của Tần gia...

Sau khi Tống Duyệt rời đi cùng Thẩm Tố Tâm không lâu, tin tức người thừa kế Tần gia là thiên kim giả tu hú chiếm tổ chim khách lưu truyền trong giới hào môn.

Có người tin tưởng, có người hoài nghi.

Trong buổi thọ yến của ông nội...

Các thiên kim đại tiểu thư luôn cao ngạo nay bởi vì bàn tán chuyện thiên kim thật giả mà phá lệ tụ tập cùng một chỗ.

"Cái gì? Thật hay giả vậy, Tần Kiêu Dương là đồ giả sao?"

"Hừ, cô ta bình thường cao ngạo như vậy, kết quả chỉ là một tên giả mạo, cười chết tôi rồi."

"Nhìn không ra đó nha, lúc nào cũng bày ra vẻ lạnh lùng không nhiễm bụi trần, thủ đoạn ngược cũng thật lợi hại ghê, ba mẹ tôi còn suốt ngày khen cô ta, hiện tại bộ mặt thật cuối cùng cũng bại lộ rồi."

"Nghe nói thiên kim thật bị lưu lạc bên ngoài chịu không ít khổ cực, nhưng Tần gia vì bảo vệ Tần Kiêu Dương nên không muốn thừa nhận cô ấy."

"Không phải chứ, làm gì có ai không cần ruột thịt của mình mà giao gia nghiệp trăm năm cho người ngoài, ông Tần không phải là hồ đồ rồi đấy chứ."

"Nếu cô có năng lực như Tần Kiêu Dương, cho dù cô không phải là con ruột, cha mẹ cô hẳn là cũng nguyện ý giao gia nghiệp lại cho cô đó."

......

Câu nói này thành công chặn đứng tất cả những suy đoán ác ý.

Con gái nuôi có năng lực tất nhiên đáng giá để phó thác hơn nhị thế tổ ăn chờ chết rồi.

Hơn nữa cô con gái nuôi này được chính tay mình nuôi nấng và dạy dỗ, ngoại trừ huyết thống, còn lại không khác gì con ruột.

15.

Mọi người nghe vậy liền cứng đờ, quả thật cho dù là con ruột nhưng nếu như không có năng lực, cha mẹ cũng sẽ không dại dột mà giao gia nghiệp cho bọn họ được.

"Minh Yến, người có hôn ước với anh chính là con gái ruột Tần gia đấy nhé, anh nói giúp Tần Kiêu Dương như vậy thì không tốt lắm đâu." Có ai đó mỉa mai anh.

"Liên quan gì đến cô?" Minh Yến nhẹ nhàng lắc ly rượu vang đỏ, thần thái biếng nhác, ánh mắt vừa vặn rơi trên người các cô chiêu đang bàn tán.

Tôi tựa vào lan can, tầm mắt nhìn về nơi đang ồn ào náo nhiệt kia, bất luận là chửi bới, chê cười hay là bảo vệ, tất cả đều không thể khiến đáy lòng tôi dâng lên sóng gió gì.

"Chị ơi." Giọng nói quen thuộc vang lên, Tống Duyệt xuất hiện như một cô công chúa, xinh đẹp và ngây thơ.

Lễ phục trên người cô ta là tự tay Thẩm Tố Tâm chọn lựa. Vậy nên khi đứng trước mặt tôi, cô ta dường như có một cảm giác ưu việt.

"Đó là cậu chủ Minh gia sao, cô thích à? Nhưng tôi nghe nói, anh ấy là vị hôn phu của tôi mà nhỉ." Cô ta nhìn thoáng qua chỗ của Minh Yến, có chút buồn rầu mở miệng.

"Tống Duyệt, đừng khiêu khích tôi, của cô thì chính là của cô, tôi không có hứng thú cướp lấy, còn nếu là của tôi, vậy thì cô càng không cướp nổi."

Tôi đã quen với bộ dạng lật mặt nhanh như chớp của cô ta rồi.

"Ha, hy vọng sau khi bị mọi người vứt bỏ, cô vẫn còn tự tin như vậy." Cô ta cười nhạo một tiếng, xoay người rời đi.

Chờ đến khi tôi quay đầu lại lần nữa, tầm mắt vừa vặn đối diện với Minh Yến, anh khẽ nhếch môi, nâng ly chào hỏi với tôi, tôi bình thản dời tầm mắt.

16.

Tình huống ở bên ông nội Tần thì lại hoàn toàn khác biệt. Có một số người mưu tính gì đó, sau khi nghe được lời đồn này, bọn họ cố tình thăm dò thái độ của người nắm quyền.

Chỉ cần người đứng đầu Tần gia thừa nhận, thân phận người thừa kế sẽ không thay đổi, nhưng nếu ông dao động, bọn họ cũng sẽ biết làm thế nào để được lợi tránh hại.

Thương nhân người tới người lui thăm dò lẫn nhau, sau khi tôi gõ cửa thư phòng, âm thanh bên trong đột nhiên dừng lại.

Mọi người trao đổi ánh mắt, mỗi người đều mang vẻ mặt khác nhau.

"Kiêu Dương lại đây, đến bên cạnh ông nội nào." Ông nội vẫy tay với tôi, tôi đi đến bên cạnh ông dưới ánh mắt tìm tòi soi mói của mọi người.

Tôi khom lưng, cung kính gọi ông: "Ông nội."

Ông gật gật đầu, sau đó tầm mắt đảo qua một vòng. Có thể xuất hiện ở nơi này, người thông minh ắt hẳn sẽ hiểu.

"Đứa nhỏ này được đích thân tôi nuôi dạy, vậy nên tôi rất yêu thương con bé."

"Kiêu Dương của chúng ta ấy à, sau này còn phải nhờ mọi người chiếu cố nó đấy, nếu con bé làm không tốt, hy vọng các chú các bác sẽ chỉ dẫn nó nhiều hơn."

Lời nói của ông tuy khách sáo nhưng cũng đang tiết lộ cho bọn họ một tin tức.

Mặc kệ lời đồn là như thế nào, cô bé Tần Kiêu Dương này vẫn là người thừa kế duy nhất ông lựa chọn.

Ở đây ai ai cũng là người thông minh khôn khéo, nếu chính Tần gia cũng không quan trọng huyết mạch, bọn họ càng không cần phải nhiều lời làm gì.

"Ơ kìa, ông Tần thật quá khách khí rồi, Kiêu Dương tuổi còn nhỏ, sao có thể so sánh với các chú các bác đã lăn lộn trên thương trường đã lâu như chúng ta được."

"Đúng vậy đấy, Kiêu Dương à, sau này nếu gặp phải chỗ nào không hiểu, các chú sẽ chỉ điểm cháu nhiều hơn."

"Kiêu Dương, còn không cảm ơn các chú các bác?" Ông nội hài lòng gật đầu, sau đó nhìn tôi.

Tôi hiểu những gì ông nói, sau đó chủ động nói chuyện với họ.

17.

Cho đến khi bữa tiệc chính thức bắt đầu, tôi dìu ông nội xuống cầu thang.

"Kiêu Dương, đi đi." Ông gật đầu nhìn tôi, cho tôi cơ hội phát biểu đầu bữa tiệc.

Nhìn vào ánh mắt khẳng định của ông, tôi gật gật đầu, đi lên đài dưới ánh mắt kinh ngạc của các khách mời.

"Chuyện gì đang xảy ra vậy? Đây không phải là thọ yến của ông Tần sao? Tần Kiêu Dương đang làm gì vậy?"

"Cô ta điên rồi sao, có phát biểu thì cũng không tới phiên cô ta."

"Đúng là nực cười, thiên kim thật còn đang ở đây, cô ta đang chờ bị vả mặt à?" Có người nhìn về phía Tống Duyệt đang đứng bên cạnh Thẩm Tố Tâm.

Ngay cả bà cũng nhịn không được âm thầm nhìn cô ta vài lần.

Không giống như suy đoán của mọi người, cô ta dường như rất bình tĩnh, trên mặt vẫn lộ ra nụ cười ngọt ngào, dường như không nhận thấy bầu không khí dần thay đổi.

"Cảm ơn mọi người đã đến tham gia thọ yến của ông nội tôi..."Giọng nói của tôi vừa cất lên, vẻ mặt Tống Duyệt có chút thay đổi không dễ phát hiện.

Mấy câu đầu chỉ đơn giản là lời phát biểu khách sáo, mọi người không có hứng thú lắm, cho đến khi tôi mở miệng nói về thân thế của tôi và Tống Duyệt.

"Tôi có vài lời giải thích về một số tin đồn gần đây." Nghe vậy, bọn họ lập tức lấy lại tinh thần.

"Về thân thế của tôi, tôi quả thật không phải cô chủ Tần gia, là Tống tiểu thư mới đúng, Tần gia cũng không tính giấu diếm điều này, tất nhiên tôi cũng vậy." Đây là đang tuyên bố và thừa nhận thân phận thật sự của Tống Duyệt, nhưng lại không giống với mọi người nghĩ.

Bởi vì, chuyện quan trọng như thiên kim thật giả, tất nhiên phải để người đứng đầu gia tộc tuyên bố mới đúng.

Khi tất cả mọi người đang không hiểu cách làm của Tần gia, lúc này ông nội Tần bỗng nhiên mở miệng: "Tần gia sẽ không bạc đãi huyết mạch ruột thịt, nhưng thân phận của Kiêu Dương, lúc trước như thế nào thì sau này cũng sẽ như vậy, sau này con bé vẫn sẽ là người nắm quyền của Tần gia."

18.

Lúc này mọi người mới hiểu, ông Tần đây là đang tạo thanh thế cho cháu gái của mình. Nhưng chọn một đứa bé không có huyết thống…

Những người ở đây đều mang những tâm tư, suy tính khác nhau nhưng ngoài mặt vẫn hiền lành hài hòa.

"Tôi còn tưởng rằng Tần gia sẽ không để ý đến em, vứt bỏ em đi luôn đấy." Minh Yến tiến lại gần tôi, anh nửa đùa nửa thật nói.

"....." Tôi không nói gì.

"Người như em thật nhạt nhẽo mà, sao lại giống lão già cổ hủ thế chứ, đùa giỡn chút cũng không được." Minh Yến bất đắc dĩ nhún nhún vai.

"Được đấy nhỉ, tìm mãi không thấy đâu, hóa ra là đang thông đồng với Kiêu Dương nhà tôi!" Tần Triệt đột nhiên chen vào, tạo ra khoảng cách giữa tôi và Minh Yến.

"Đây gọi là bồi dưỡng tình cảm, dù sao sau này chúng ta cũng là người một nhà mà." Minh Yến vỗ vỗ bả vai Tần Triệt.

"Ai thèm làm người một nhà với cậu." Tần Triệt cười nhạo, hất tay anh ra.

Trong lúc hai người họ đang đùa giỡn với nhau, tôi chợt thoáng nhìn thấy làn váy màu hồng lóe lên, xem ra đang rất vội vã.

"Đừng đùa nữa." Tôi cau mày ngăn cản hai người kia, sau đó đuổi theo cô ta.

Dưới đáy lòng có một giọng nói vang lên, chỉ cần đuổi theo, tôi có thể cởi bỏ được nghi hoặc bấy lâu nay.

Tần Triệt và Minh Yến ở phía sau ăn ý liếc nhau một cái, sau đó cũng đi theo.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom