• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Thiên hậu trở về full dịch (3 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 734: Óc tưởng tượng của con người

Gió nổi lên rồi.



Trong núi tuyết, Hạ Lăng xốc mũ trùm lên, khẽ thở ra một hơi, gió tuyết thổi lùa vào khiến cô lại che chắn kín mít. Bọn họ thẳng tiến leo lên núi tuyết, đã đi được quãng đường khá dài, Lệ Lôi đi đầu, Tiểu Thiệu Huy giẫm lên vết chân của anh đi ở giữa, còn cô đi sau hai người.



Nhìn bóng dáng một lớn một nhỏ đi phía trước, cô hơi ngẩn ngơ.



Bình thường không cảm thấy gì, nhưng lúc này nhìn Thiệu Huy thật sự rất giống Lệ Lôi - bóng lưng, màu tóc, ngay cả tư thế đi đường cũng giống nhau như đúc ra từ cùng một khuôn. Cậu nhóc vẫn luôn bắt chước ba mình, ngẩng đầu ưỡn ngực hiên ngang bước về phía trước, cố gắng làm ra dáng vẻ của một nam tử hán tí hon. Nhưng cậu nhóc còn quá nhỏ, mà bước chân của ba lại lớn, khiến cậu nhóc thỉnh thoảng lại phải nhảy hai bước mới giẫm được đúng lên dấu chân của ba.



May mà ba vẫn chú ý đến hai mẹ con, không đi quá nhanh.



Anh nói: “Từ từ sẽ đến, không cần gấp. Giẫm lên dấu chân của anh mà đi, sẽ không bị giẫm hụt.” Anh đi phía trước dò đường cho bọn họ, dẫm lên khiến lớp tuyết rơi trở nên cứng lại, để khi bọn họ đi không bị hụt xuống nguy hiểm.



Gió lạnh xen lần vài bông tuyết lác đác gào thét thổi qua mái tóc của anh.



Hạ Lăng nhìn bóng lưng của anh, trong lòng dần dâng lên cảm giác thật yên bình. Dường như chỉ cần có người đàn ông này ở bên, thì cho dù là núi tuyết xa lạ gì đó cũng được, hay nguy hiểm gì đó cũng không sao, tất cả đều không đáng kể.



Cũng không biết đã đi được bao lâu.



Lệ Lôi bỗng dừng bước.



Cậu nhóc không kịp dừng lại, mũi đụng phải lưng ba.



Lệ Lôi xoay người lại đỡ cậu nhóc.



“Sao vậy?” Hạ Lăng hỏi.



“Có người đi theo chúng ta.” Lệ Lôi nói.



“Dạ?” Hạ Lăng giật mình, vô thức quay đầu lại. Quả nhiên, cô trông thấy ở xa xa có một đoàn khách du lịch đang đi về phía bọn họ, trên đường đi còn chỉ trổ này nọ, khi thấy bọn họ quay đầu lại thì làm bộ quay đầu đi như không có việc gì, ngắm trời ngắm đất ngắm phong cảnh, chỉ không ngắm bọn họ mà thôi.



Hình như hơi sai sai.



Hạ Lăng nhíu mày: “Bọn họ đi theo chúng ta làm gì? Chắc không phải đoàn du lịch bình thường, trùng hợp đi cùng đường với chúng ta dấy chứ?"



“Con đường này không phải tuyến đường du lịch bình thường.” Lệ Lôi đáp ngắn gọn một câu rồi giơ kính viễn vọng lên nhìn về phía dưới. Được một lát, anh cười: “Bọn họ nghỉ ngờ chúng ta là kẻ buôn người, có người còn cho rằng chúng ta là người truy tìm báu vật, trộm mộ... Chúng ta mang theo đứa bé để hiến tế, mở ra kho báu bí mật nào đó.”



Hạ Lăng trợn mắt há hốc mồm, chuyện quái quỷ gì vậy?



“Bọn họ nhiễm “Đạo mộ bút kí rồi hả?” Cô đổ khóc đổ cười.



Lệ Lôi cũng đổ khóc dở cười: “Óc tưởng tượng của con người trước giờ vẫn luôn rất phong phú.”



Hạ Lăng nhớ ra điều gì đó: “Cách xa như vậy, sao anh lại biết bọn họ nói gì vậy?”



Lệ Lôi: “Anh biết đọc khẩu hình miệng.” Anh lớn lên từ nhỏ trong gia đình xã hội đen khét tiếng, lúc mười mấy tuổi đã một mình rời nhà đi làm lính đánh thuê, nếu không có vài bản lĩnh hơn người thì đã chết không biết bao nhiêu lần rồi.



Hạ Lăng gật đầu, người đàn ông này có quá nhiều kỹ năng, cô không còn thấy kinh ngạc từ lâu rồi.



Ngược lại, Thiệu Huy rất phấn khích: “Ba ơi ba ơi, con cũng muốn học! Ba dạy con đọc khẩu hình miệng được không ạ?”



“Được.” Lệ Lôi cười đáp lời, xoa xoa cái đầu nhỏ của Thiệu Huy, một lớp tuyết mỏng đã phủ lên mái tóc cậu bé. Trên núi chưa có tuyết rơi, nhưng gió lạnh gào thét mang theo vài bông tuyết lác đác từ trên đỉnh núi xuống, dần dần cũng tích không ít ở trên người. Lệ Lôi nhìn chung quanh, nói với bọn họ: “Đi, kiên trì thêm chút nữa, trèo lên trên một đoạn nữa là sẽ có một hang núi, chúng ta có thể dừng chân ở đó tối nay.”



Đây là kết quả mà đội trinh sát anh cử đi trước điều tra được.



Hạ Lăng và Thiệu Huy gật đầu đi theo anh, chịu gió tuyết, tiếp tục tiến lên phía trước.



Quả nhiên, lại thêm một đoạn đường nữa thì đến một hang núi. Trong hang núi rất khô ráo, còn có lương thực dự trữ và củi khô mà đội trinh sát Lệ Lôi cử đi nửa tháng trước để lại. Lệ Lôi nhóm lửa, treo một hộp cơm inox để làm tan chảy băng tuyết, tách mấy miếng thịt khô và rau bỏ vào.



Cả nhà vây qua đống lửa chờ bữa tối.



Ánh lửa chiếu lên gương mặt mộc mạc thanh tú của Hạ Lăng, ánh lên sắc đỏ bừng, nhìn có vẻ đẹp mỹ lệ khác. Cô vừa sưởi ấm, vừa hỏi Lệ Lôi: “Những người kia vẫn sẽ đi theo chúng ta sao?”



Lệ Lôi trả lời: “Khó nói lắm. Bọn họ chỉ là khách du lịch bình thường, chỉ nhất thời cao hứng đi theo chúng ta thôi, có thể đi theo mười ngày nửa tháng là sẽ bỏ đi thôi, cái gì cũng có thể.”



“Thật đáng ghét.” Hạ Lăng không vui.



Phải mang theo con nhỏ như vậy để leo lên núi tuyết nguy hiểm trùng trùng cũng đủ để khiến người ta bực bội lắm rồi, lại còn cứ có người không biết điều muốn tìm hiểu thực hư nữa: “Chúng ta phải làm gì để cắt đuôi bọn họ?” Cô hỏi.



Lệ Lôi nương theo ánh lửa để trải bản để ra, chỉ cho cô xem: “Khu du lịch chỉ đến đây thôi, cách chúng ta nửa ngày đi đường, đi lên trên nữa là khu vực nguy hiểm mà khách du lịch không được vào rồi. Bọn họ là đoàn du lịch, hướng dẫn viên sẽ không cho bọn họ tiếp tục đi



vào khu vực cấm đâu. Ngày mai chúng ta đi nhanh nhanh vào khu vực cấm là được.”



Hạ Lăng gật đầu, trước mắt xem ra cũng chỉ có thể như thế thôi.



Cả nhà dùng bữa trong tiếng thét gào của gió tuyết. Lệ Lôi tìm được một túi sôcôla trong đống vật tư mà đội đi trước để lại, anh đun tuyết lên rồi chia ra uống.



Ăn uống no đủ, người Hạ Lăng cảm thấy ấm áp. Cô ôm Thiệu Huy cũng ăn đến mức bụng tròn vo, mơ mơ màng màng ngủ thiếp di. Lệ Lôi canh giữ bên cạnh bọn họ, anh không ngủ mà nương vào ánh lửa dập dờn dịu dàng nhìn chăm chú hai mẹ con. “Tiểu Lăng...” Anh thì thầm, giọng nói ẩn chứa sự yêu thương vô hạn.



Khi sắc trời hửng sáng, anh đánh thức Hạ Lăng đậy, đổi gác cho cô, còn mình thì đi ngủ một lát.



Cả nhà sau đó tiếp tục lên đường.



Mất nửa ngày, bọn họ rời khỏi khu du lịch an toàn, tiến vào khu vực cấm.



Vẻ mặt Lệ Lôi rất nghiêm túc, nhưng giọng nói lại rất bình tĩnh: “Từ đây đi lên trên là bắt đầu nguy hiểm rồi. Còn nhớ những chuyện quan trọng lúc huấn luyện không? Nhất định phải đi theo đấu chân của ba, lúc đi đường không được nhìn ngang ngó dọc. Còn nữa, không được nói to, lỡ gây ra tuyết lở thì tất cả mọi người sẽ bị chôn sống đó.”



Hạ Lăng nghiêm túc gật đầu.



Tiểu Thiệu Huy cũng gật đầu thật mạnh.



Lúc này Lệ Lôi mới dẫn bọn họ đi lên trên, đi từng bước một, còn chậm hơn, cẩn thận hơn cả lúc trước. Núi tuyết vô cùng quanh co, nhìn có vẻ đã đi được rất dài nhưng thực ra là sườn núi dốc đứng, cũng chưa leo được nhiều.



Bỗng nhiên, bọn họ láng máng nghe thấy có tiếng người truyền tới từ phía dưới.



Hạ Lăng quay đầu lại nhìn, không ngờ lại là đoàn khách du lịch hôm qua đã đuổi theo tới rìa khu vực cấm. Đoàn khách du lịch chỉ đứng ở rìa chứ không đi vào, có mấy người chỉ trổ bọn họ, không biết là đang nói gì.



Không hiểu sao, Hạ Lăng thấy hơi bất an mơ hồ, kéo Lệ Lôi.



Lúc này, Lệ Lôi cũng chú ý tới biến ở bên dưới, vẻ mặt biến sắc, anh phát hiện ra điều không ổn khi thấy một người trong đoàn khách du lịch chụm hai tay thành hình loa, hét to về phía bọn họ: “Này... Các người muốn đi đâu? Bên đó là khu vực cẩm... nguy hiểm...!”



Tiếng nói của người đó vang vọng trong núi tuyết mênh mông, vang mãi không tan biển.



Mơ hồ có có tiếng rền vang vọng lại từ đỉnh núi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom