• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Thiên Hậu Trở Về Full dịch (29 Viewers)

  • Chương 667: Cha con

Lệ Duệ: "..."



Cậu càng ngày càng cảm thấy ghét đứa nhóc tên Diệp Thiệu Huy này.



Hạ Lăng cũng rất ngạc nhiên, cô không biết rằng Thiệu Huy, một đứa nhỏ nhìn có vẻ mỏng manh vô hại như vậy lại có kỹ thuật này, cô thường thấy cậu chơi đùa vui vẻ với những con vật nhỏ hay với một con búp bê, thực sự là thâm tàng bất lộ* mà... Cô cuối cùng cũng nhẹ nhõm đặt trái tim xuống, đứa nhỏ này, cuối cùng cũng không phải được nuôi nấng quá tàn nhẫn, dù có ngốc nghếch đáng yêu đến mấy, nhưng có thể chơi những thứ mà mấy đứa nhỏ thích chơi cũng tốt. (*thâm tàng bất lộ: nghĩa là người này có tài nhưng che đậy, không cho người khác biết.)



Cô chỉ ngạc nhiên.



Còn Lệ Lôi thì hai mắt sáng lên. Người ngoài xem náo nhiệt, người trong cuộc thì dõi theo. Người khác cho rằng Thiệu Huy chỉ đang lắp ráp một khẩu súng nước đồ chơi, nhưng Lệ Lôi có thể thấy kỹ thuật của đứa trẻ này rất điêu luyện và chuyên nghiệp, động tác cũng tốt hơn những đứa trẻ cùng trang lứa, thậm chí còn đạt tiêu chuẩn hơn Lệ Duệ.



Đợi thêm một thời gian nữa, đứa nhỏ này chắc chắn sẽ trở thành một cao thủ súng trường.



Có điều...



Đôi mắt của anh hơi tối lại, thật đáng tiếc.



Đáng tiếc, Thiệu Huy không phải là con của anh, cũng không thể chấp nhận cách anh chỉ tay năm ngón dạy dỗ cậu theo quy tắc, đứa nhỏ này nếu được Hạ Lăng nuôi dưỡng, không chừng sau này sẽ cùng gấu bông và sân khấu làm bạn mất....



Thiệu Huy đối với sự tiếc nuối của anh không biết gì cả, đưa súng nước cho Long Long, hơi nghiêng đầu, dễ thương nói: Tớ thể sửa chữa rất nhiều thứ, nếu có gì hỏng hóc cậu có thể đến tìm tớ."



Long Long vui vẻ cảm ơn cậu.



Đám nhỏ cười đùa nói chuyện, các bé gái ở bên cũng nhao nhao khen ngợi Thiệu Huy lợi hại.



Ban đầu, các bé trai và bé gái chia thành hai phe, bây giờ lại cứ vậy mà bao quanh Thiệu Huy, cùng nhau chơi. Có điều, Lệ Duệ vẫn không có mặt trong nhóm, cậu rất khó chịu khi thấy mọi người vây quanh Thiệu Huy như mặt trăng vây quanh mặt trời, hừ lạnh một tiếng, quay lưng một mình bỏ đi.



Một số phụ huynh nhận thấy tình hình này, nhìn Lệ Lôi đầy lo lắng.



Trong số tất cả những người có mặt, Lệ Lôi có quyền lực cao nhất, không một ai muốn xúc phạm anh.



Lệ Lôi cũng cau mày, Lệ Duệ đứa nhỏ này, chơi chung không thoải mái. Sau khi trở về, anh muốn nói chuyện này với Tô Đường, nếu không, đứa nhỏ này sẽ luôn như vậy.



Bên kia, Thiệu Huy chơi với mọi người một lúc rồi chạy ra.



Khách khứa cũng tản ra, ai làm gì thì làm nấy.



Hạ Lăng rất miễn cưỡng khi đối mặt với Lệ Lôi, cố ý tránh mặt anh, uống một ly cocktail và trò chuyện với những vị khách khác. Lệ Lôi không muốn xảy ra xung đột với cô trước mặt nhiều người, vì vậy anh rời đi. Anh đến chỗ Thiệu Huy, không hiểu sao vì lý do nào đó, anh cảm thấy đứa trẻ này có gì đó kì diệu, anh muốn lại gần gũi đứa trẻ đó.



Trong ánh nắng ấm áp, anh tìm thấy Thiệu Huy dưới mái hiên trong vườn sau bữa tiệc tàn.



Đứa nhỏ ngồi trên bậc thang màu trắng và lấy một ít thức ăn thừa để cho đàn chim ăn. Nhận thấy có người đến, lũ chim bàng hoàng bay đi. Thiệu Huy ngẩng đầu nhìn thấy Lệ Lôi, có vẻ hơi khó hiểu vì sao anh lại đến, nhưng vẫn ngọt ngào gọi: "Chú!"



Lệ Lôi tâm trạng cũng rất phức tạp, hỏi cậu: "Tại sao em gọi Tiểu Lăng là chị mà lại gọi anh là chú?"



Trông anh già như vậy sao?



Đứa nhỏ mỉm cười: "Bởi vì, chú, chú có con trai, nhưng chị thì không a..."



"Chị không phải cũng có em sao? "Lệ Lôi một mặt xám xịt.



Thiệu Huy tiếp tục nói: "Chị gái chính là chị gái." Cậu cúi đầu, vỗ vỗ vụn thức ăn trên tay, tỏ ý không muốn tranh cãi với anh nữa.



Lệ Lôi: "..."



Anh ngồi xuống bên cạnh đứa trẻ, không nói nên lời, hỏi: "Em đang làm gì vậy?"



"Cho chim ăn ạ." Đứa trẻ trả lời khá tự nhiên. Giọng nói nhẹ nhàng như trẻ con khiến người khác dễ sinh cảm tình.



"Những con chim nhỏ này không có thức ăn, thật đáng thương."



"Em rất thích động vật nhỏ?" Lệ Lôi hỏi.



"Vâng." Đứa nhỏ gật đầu: "Bác nói, động con vật nhỏ là bạn của chúng ta, chúng ta phải chăm sóc chúng thật tốt."



"Bác của em là ai?"



"Không thể nói được." Đứa nhỏ lắc đầu, đổi chủ đề: "Chị con cũng rất thích những con vật nhỏ, chị đã nuôi một con mèo. Nó rất dễ thương, lớn như vầy." Đứa trẻ vươn tay ra hiệu: "Đôi khi vào lúc nửa đêm nó hay chui vào chăn của chị và con cọ cọ, lông xù rất ấm."



Mặc dù Hạ Lăng là một người độc thân, nhưng chiếc giường của cô rất náo nhiệt, thường có Thiệu Huy còn không đủ, lại còn có một con mèo chen thêm vào.



Lệ Lôi muốn nghe thêm về Hạ Lăng, và hỏi chi tiết làm thế nào mà cậu và cô gặp nhau, làm thế nào cô nhận nuôi cậu. Những ngày này, Hạ Lăng mỗi ngày làm gì, ăn gì, có nghỉ ngơi tốt hay không?



Thiệu Huy không sợ người khác làm phiền, trả lời từng câu một, rất chi tiết.



"Chú ơi, con từng nhìn thấy chú." Đứa nhỏ đột ngột nói.



"Ồ, ở đâu?" Lệ Lôi hỏi.



"Trong bức ảnh." Đứa nhỏ nói: "Chị thỉnh thoảng lại nhìn vào vài bức ảnh rồi ngẩn người. Những bức ảnh đều là chú, đôi khi còn có một con vật rất lớn." Cậu quay đầu lại suy nghĩ, tìm từ trong vốn từ vựng ít ỏi của mình. "Con báo!"



Có vẻ như cậu đã thực sự nhìn thấy anh.



Trái tim của Lệ Lôi đột nhiên có chút nhảy loạn: "Chị có nói gì về chú không?"



"Không ạ." Đứa trẻ ngơ ngác lắc đầu: "Mỗi lần nhìn ảnh của chú, hình như chị đều không có tâm trạng, không thích nói chuyện. "



Lệ Lôi im lặng hồi lâu, anh biết mình đã làm Tiểu Lăng tổn thương rất nhiều, khiến cô đau khổ.



Thiệu Huy tò mò nhìn anh bên cạnh, tựa hồ không hiểu vì sao anh lại im lặng. "Chú?" Cậu hỏi: "Chú cũng sẽ thường giống như chị của con khi nhìn vào ảnh ạ?"



Tất nhiên.



Lệ Lôi trong lòng thầm nói, phòng ngủ và phòng làm việc của anh chỉ toàn là ảnh của cô. Anh đều để ý đến cô trong mỗi chuyến lưu diễn.



Anh xoa nhẹ cái đầu mềm mại của đứa nhỏ: "Hôm khác con đến nhà chú chơi, được không? Chú có rất nhiều ảnh về chị của con và con báo lớn đó. Rất là vui."



"Thật sao ạ?", Mắt cậu sáng lên.



"Đương nhiên là thật rồi!" Lệ Lôi cười: "Chú cũng có thể dạy con cách lắp ráp đồ chơi."



Đứa nhỏ rất vui, bộ dạng hân hoan như chim sẻ.



Hai người nói chuyện phiếm rất hài hòa, không để ý rằng, trong bóng cây nhỏ, có một đứa bé đang đứng, khuôn mặt có chút ảm đạm và hung tợn nhìn chằm chằm vào Thiệu Huy. Trẻ con đều rất nhạy cảm, lúc này Lệ Duệ đã cảm thấy rằng mặc dù cha cậu thường rất tốt với cậu, nhưng khi đối mặt với Thiệu Huy lại có điều gì đó không giống.



Giữa hai người dường như có một loại linh khí, tự mình ngăn cách với mọi người.



Bãi cỏ sân sau của bữa tiệc.



Hạ Lăng nói chuyện phiếm với rất nhiều khách, khi quay lại, cô mới nhớ ra mình đã một lúc lâu không thấy Thiệu Huy. Cô hỏi hai nhân viên, đều nói không thấy thiếu gia, trong lòng có chút nóng lòng nên đi tìm.



Cô chưa kịp nhận ra thì đã đến mái hiên nhỏ phía sau và thấy đứa nhỏ đang ngồi bên cạnh một người đàn ông, khuôn mặt nhỏ nhắn ngước lên cười rạng rỡ, nói gì đó.



Người đàn ông bên cạnh cậu là Lệ Lôi.



Bước chân Hạ Lăng khựng lại, cô không muốn nhìn thấy Lệ Lôi, chỉ muốn xoay người rời đi, nhưng cô lại lo lắng Lệ Lôi sẽ bắt nạt Thiệu Huy, nhiều trẻ con như vậy, tại sao anh không tìm người khác chơi cùng mà lại đến chỗ Thiệu Huy.



Trong lòng đấu tranh một hồi, cuối cùng bản năng làm mẹ đã thắng.



Cô bước tới, gọi: "Thiệu Huy."



- ---------------



Dịch: @Dương Thị Nhã Bình



Chỉnh sửa: @Trần Duyên



- ---------------



Tui không thích LL nữa mà tui sang thích TH nhaaaa!!!
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom