• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Thiên Hậu Trở Về Full dịch (26 Viewers)

  • Chương 642: Quỳ Hát để chinh phục

Lãnh Huy không vội vàng, "Cách đánh cược rất đơn giản, ai thua, quỳ xuống hát để chinh phục. “



“ Phụt " Lục Đào đang uống nước, nghe vậy, liền phun ngụm nước khoáng lên người, "Khụ khụ. "Anh đang nói gì vậy?" Khụ, khụ, khụ "Anh ta cả người đều bị bệnh rồi.”



Lãnh Huy nhìn anh ta như 1 tên ngốc.



Lâu nay anh đã quen với vẻ mặt lãnh đạm của người bạn này, cuối cùng há hốc mồm, vẫn còn kinh ngạc: "Ý anh là Diệp Tinh Lăng, cô gái hôi hám đó, muốn chúng ta quỳ xuống hát để chinh phục cô ấy sao?!" Cái quái gì vậy, nếu thật sự như vậy sẽ rất mất mặt!



Lãnh Huy: " Anh đã tự động mặc định cho rằng mình sẽ thua sao?"



Lục Đào: "Anh! Khụ khụ khụ! Lãnh Huy không phải tôi nói anh, anh có nghĩ rằng chúng ta có thể thắng không? Đó là Diệp Tinh Lăng! Nữ hoàng âm thanh cá heo nhỏ! Cô ấy là một nhân vật nổi tiếng đình đám trên sân khấu! Anh có thể thắng không? Anh đang đùa tôi đấy à?!?



Lãnh Huy mặt vô cảm: " Báo cho anh 1 tin vui. "



“ Còn tin vui gì nữa?! ". Lục Đào rất cáu kỉnh, đi loanh quanh trong phòng tập nhảy," Anh đừng làm ồn để tôi nghĩ chết đi cho xong... là chết nằm hay chết đứng... Mặc dù tôi đã từng quỳ trước cái đầu hôi hám trong trại huấn luyện, nhưng cũng có thể giống nhau sao? Lần này có rất nhiều người...”



Lục Đào lầm bầm, quay người lại.



Ngay cả trợ lý bên cạnh cũng không nhìn thấy, Thận trọng gọi hắn: "Anh Đào....”



“Nha đầu thối, biết người, biết mặt mà không biết lòng.” Lục Đào vẫn đang suy nghĩ miên man.



“Anh Đào........” .
Truyện Khác



“Tôi nên quỳ xuống bằng chân trái hay quỳ bằng chân phải để hát và chinh phục?” Lục Đào suy nghĩ vấn đề đó một cách sâu sắc.



“Anh Đào........ “



“Đừng làm ồn! ”Lục Đào tức giận, anh đã khó chịu rồi, tiểu trợ lý này thì một chút cũng không để tâm?



“Ha ha.” Lãnh Huy cười lạnh lùng, sau khi mặc áo khoác gió mỏng, thì muốn rời phòng tập nhảy. Không giống như Lục Đào, anh ấy luôn gọn gàng và ngăn nắp, khi không nhảy hip-hop, anh ấy đi theo phong cách tối giản rất mới mẻ.



“Tần tổng, đừng đi!” Lục Đào vừa ngẩng đầu liền phát hiện bạn nhảy của mình đang rời đi. Lãnh Huy hơi dừng lại, nhướng mày một cách rõ ràng.



"Vậy thì sao," Lục Đào nói, "Cậu không tập nhảy sao? Thật là thảm họa! Cho dù muốn quỳ xuống hát để chinh phục, cậu cũng phải chọn một tư thế đẹp hơn!"



"Ha ha." Lãnh Huy vẫn cười lạnh lùng. “Anh cười cái gì?!” Lục Đào thực lo lắng, nóng lòng muốn chết, hừ hừ.



Lãnh Huy nói một cách từ tốn, "Thực ra, vừa nãy Tiểu Mạnh chỉ muốn nói với anh." Tiểu Mạnh là tên của trợ lý, "Cuộc chinh phục này, không đến lượt chúng ta hát."



"Làm thế nào mà..... đợi chút! Không đến lượt chúng ta hát là ý gì vậy?" Lục Đào lấy lại tinh thần, "Cậu không sốt, liệu chúng ta có thể thắng được Diệp Tinh Lăng sao?!"



"Chúng ta không cần lên sân khấu." Lãnh Huy rất bình tĩnh nói.



Không cần lên sân khấu,đương nhiên cũng không thua, không thua, đương nhiên cũng không phải hát để chinh phục.



Lục Đào phản ứng trong vài giây trước khi nhận ra ý của anh ta, với vẻ mặt kinh hãi: "Tại sao chúng ta không phải lên sân khấu? Buổi biểu diễn đã bị hủy?! Wow! Không thể nào, chỉ vì cô bé Diệp Tinh Lăng kia, mà cả công ty đã sợ hãi đến nỗi ngay cả buổi biểu diễn cũng bị hủy bỏ sao?! ”



Lãnh Huy nhìn anh ta một cái“ rốt cuộc anh cũng không quá ngu ngốc “.



Lục Đào cả người đều không được khỏe: "Cái này......! Còn trụ cột của Đàm Anh thì sao?! Nếu không có ai lên sân khấu, sẽ có bao nhiêu người cười nhạo Thiên Nghệ! Anh ta có thể chịu được?!" Đây rõ ràng là một chiến thư bằng giấy do Diệp Tinh Lăng viết thật đáng sợ.



Lãnh Huy: “Ai nói không có ai trên sân khấu?”



Lục Đào lại tỏ vẻ bối rối.



Lãnh Huy từ tốn giải thích: "Hôm qua, Diệp Tinh Lăng công khai đưa ra một chiến thư trên các phương tiện truyền thông và mở một màn đánh cược. Các Fan hâm mộ tức giận, đều muốn người được xem trọng nhất ở Thiên Nghệ để thách đấu. Do đó, Đàm Anh đã thay thế chúng ta bằng Bạch Mộ Dung. "



Đến lúc đó Lục Đào mới hiểu được.



Bạch Mộ Dung là siêu sao Thiên Vương lâu năm nổi tiếng, ca hát đỉnh cao, độ nổi tiếng bằng nửa bầu trời, nhìn toàn bộ Thiên Nghệ, anh ta hoàn toàn xứng đáng với vị trí số 1.



“Nhưng,” Lục Đào nói, “Bạch Mộ Dung là thiên vương, dùng anh ta để thách thức Tiểu Lăng, hoá chẳng phải chuyện bé xé ra to sao?” Sau tất cả thì anh ấy và Hạ Lăng là bạn học, một khi anh ấy không lo lắng cho bản thân, thì bắt đầu lo lắng cho Hạ Lăng.



Lãnh Huy vẫn là khuôn mặt tê liệt đó: “Bạch Mộ Dung, Tuyên chiến Diệp Tinh Lăng, làm to chuyện?”



“Một Thiên vương a,tuyên chiến với một ngôi sao nữ đã lâu không nổi tiếng, chẳng phải là chuyện ầm ĩ sao?”



Lãnh Huy lại trưng ra đôi mắt ngốc nghếch đó.



Mỗi lần đối mặt với bạn diễn này, Lục Đào luôn tỏ ra cứng rắn, luôn cảm thấy chỉ số thông minh của mình đã bị bóp chết. Hắn vừa muốn bổ sung vài lời, bỗng nhiên, phúc tâm liền hiểu được ý tứ trong mắt của Lãnh Huy — đúng vậy, ngoại trừ danh hiệu không bằng, cô gái nhỏ Diệp Tinh Lăng, còn gì kém hơn Bạch Mộ Dung?



Nổi tiếng? Tuy kém hơn Nhưng khoảng cách không lớn.



Kỹ năng ca hát? Cả hai đều hoàn hảo.



Cô nàng Tiểu Lăng này Không chỉ có ngoại hình xinh đẹp, một khi đã lên sân khấu, thần thái và sức hút đáng sợ trên sân khấu có thể trực tiếp khiến người ta bỏ qua ngoại hình của cô ấy, chỉ để lại hai từ kinh ngạc.



Với sự phân tích này, Lục Đào cảm thấy cô ấy thực sự có cơ hội chiến thắng!



Anh ấy thấy cả người đều kinh hãi, "Nếu Bạch Mộ Dung thua, còn xấu hổ hơn chúng ta! Tại sao anh ấy lại đồng ý tổ chức buổi biểu diễn thay chúng ta?!"



“Cậu có biết no.1 là gì không?” Lãnh Huy nhàn nhạt nói.



"No.1 là gì?"



“ Đó là biểu ngữ, tinh thần vĩnh cửu mà mọi người hướng tới, ai cũng có thể thu mình lại, nhưng anh ấy không thể — đó là số 1.”



Nhưng Bạch Mộ Dung, không khác gì số 1 trong số 1.



Toà nhà văn phòng Phượng Ngàn Thương.



Hạ Lăng làm tổ trong phòng làm việc của cô ấy, thân hình nhỏ nhắn thả mình vào chiếc giường sofa êm ái, thưởng thức ly sinh tố với vẻ mặt đầy thích thú. Thỉnh thoảng, lấy ra một ít từ chiếc đĩa trong suốt và đưa nó cho Mao Tử Đoàn ăn.



Mao Tử Đào đang kêu meo meo, cọ vào người cô rất thân mật.



Sau khi Lệ Lôi trở về Trung Quốc, Nhị Mao cũng bị bắt đi, Hạ Lăng lo lắng sẽ không có ai trông coi Mao Tử Đoàn, nên cô đã bí mật tìm người giám sát an ninh của khu chung cư ở đó và đưa Mao Tử Đoàn về.



Đó có thể coi là để lại một chút kỷ niệm với Lệ Lôi. Mao Tử Đoàn vốn là một con mèo hoang, tính tình thoải mái, không bao lâu đã làm quen trong tòa nhà công ty.



Hạ Lăng cũng có một người bạn đồng hành.



Khi không có việc gì làm, một người một mèo làm tổ trong phòng làm việc của chủ tịch trên tầng cao nhất, ngơ ngác.



Cô ăn một bát sinh tố dâu lớn, Mao Tử Đoàn đang liếm đĩa, Lâm Úc Nam mở cửa bước vào. “Aha, thật là nhàn rỗi.” Lâm Úc Nam luôn mang theo 1 chút châm chọc khi nói.



“Tôi nhàm chán.” Hạ Lăng không khách khí, nói. Gần đây cô ấy không có thông báo gì lớn nên chỉ chờ buổi biểu diễn tiếp theo để dọn dẹp Thiên Nghệ, và cô ấy không phải làm gì ngoài việc luyện hát mỗi ngày.



Lâm Úc Nam ném cho cô một tờ báo: “Đối thủ cạnh tranh của cô còn sung sức hơn cô.”



“Đây là cái gì?” Hạ Lăng hỏi.



“Tự mình xem đi.” Lâm Úc Nam ngồi xuống ghế sô pha đối diện với cô, nâng cao chân.



Cô nghi ngờ mở ra xem, thấy trên trang giải trí, toàn bộ trang in khuôn mặt quyến rũ của Bạch Mộ Dung, ngoài ra còn có một dòng tiêu đề in đậm và viết hoa: Bạch Mộ Dung thách đấu với Diệp Tinh Lăng. "Nếu bạn thắng, nhất chiến phong hậu; Nếu tôi thua, quỳ hát để chinh phục! "



—————————



Dịch: Mai Trang



Chỉnh sửa: Trần Huỳnh Linh
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom