• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Thiên Hậu Trở Về Full dịch (15 Viewers)

  • Chương 508: Tô Đường xuống nước cầu xin

Bài hát "Đối thủ mạnh mẽ" cô hát với Bạch Mộ Dung đã sớm lan truyền trên mạng xã hội và trở thành bản hit.



Giọng hát của hai người đầy nội lực. Kết hợp cùng nhau, họ tạo ra sự kết hợp hoàn hảo của sự bí ẩn, mê hoặc, quyến rũ và một chút gì đó căng thẳng đến nỗi khán giả có thể mơ hồ cảm thấy hồi hộp. Có nhiều ý kiến cho rằng cả hai người chính là "Đối thủ mạnh mẽ" của nhau thực sự. Họ không ngờ rằng lễ hội âm nhạc này vẫn chưa chính thức khai mạc, mà đã có những tác phẩm xuất chúng đến như vậy.



Tại phòng thu âm ở Thiên Nghệ



Chị Mạch Na đi cùng Hạ Lăng xuống hành lang khi ánh nắng ấm áp, dễ chịu tràn vào qua những ô cửa kính. Tiểu Lăng mặc một bộ trang phục sáng màu, đi giày bệt và chỉ thoa một lớp phấn nền mỏng. Phong cách trang điểm tối giản màu nude và trang phục đơn giản mang đến vẻ đẹp tự nhiên cho cô trông vô cùng xinh đẹp.



Nhưng ngay lúc này, cô không cảm thấy thoải mái.



Hạ Lăng thút thít, cố nén nước mắt khi đang bước đi.



Chị Mạch Na dìu cô đi và than thở: "Chị thật sự chịu thua với em và boss.Hai người đúng là một cặp trời sinh, ngu ngốc giống nhau! Cả hai đều biết rằng vết thương trên bụng của em chưa lành hẳn, mà vẫn quyết định tham gia vào vòng sơ khảo của cuộc thi. Chị thật sự phục em rồi đấy! Tiểu Lăng, em xem, vết thương của em nứt ra tới nơi rồi kìa! Em có còn muốn vết thương này lành lại nữa không! "



Hạ Lăng rưng rưng nước mắt và lặng lẽ nói: "Em quên mất..."



Là vết thương ở bụng dưới do bị đâm bằng dao gọt hoa quả tại nhà của Bùi Tử Hoành trước đó. Sau khi trở về bên cạnh Lệ Lôi, nó tiếp tục được điều trị và đã khá hơn trước nhiều. Vết thương đã khép miệng lại và bắt đầu kết vảy.



Hạ Lăng là một người nhiệt huyết có tâm với công việc. Khi đứng trên sân khấu, cô thường không để tâm đến những cơn đau nhức trong khi biểu diễn. Vết thương không đau trong một thời gian dài, nên cũng không ảnh hưởng mấy đến hoạt động của cô.



Mãi đến hôm qua khi cô bước ra khỏi sân khấu và tắm vào buổi tối, mới thấy vết thương đã bị toác ra.



Nó vẫn còn đau.



"Tại sao em không nói với boss? Đã bị như thế này mà em vẫn cố đi đến phòng thu âm." Chị Mạch Na nói với Hạ Lăng.



“Em không dám..." Giọng của Hạ Lăng rất khẽ. "Anh ấy sẽ giận em mất."



Mạch Na tròn mắt. Cặp vợ chồng này đã gần như không trở lại với nhau trong vài ngày. Chắc họ đã cãi nhau? Chị biết điều Hạ Lăng nói có nghĩa là gì, cô ấy đã đi nhờ xe Lệ Lôi đến phòng thu âm ngày hôm nay. Nếu cô ấy về nhà một cách đột ngột, Lệ Lôi chắc chắn sẽ nghi ngờ và hỏi về điều đó. Đến lúc đó, thật khó để nói dối anh.



Cô gái ngốc nghếch này có lẽ rất sợ phải nói ra.



Cô sợ Lệ Lôi sẽ lo lắng và đau lòng vì cô.



Chị Mạch Na thở dài, mặc dù rất muốn đem cô ném về nhà nhưng phải kiềm chế lại. "Chỉ cần kiên trì, cố gắng chịu đựng thêm một chút nữa, chúng ta sẽ sớm đến phòng thu âm của A Vệ. Sau khi em đi vào, em thích nghỉ ngơi như thế nào thì cứ làm. Dù em muốn ngồi hay nằm ngửa, hay nhảy xung quanh. Em có thể làm bất cứ điều gì mà em muốn, chị sẽ không nói gì nữa. "



Hạ Lăng nhìn xuống đất khi nghe Mạch Na nói thế. Nếu cô có đôi tai dài như thỏ thì chắc hẳn ngay lúc này nó đang cụp xuống.



Mọi người trên hành lang đang liếc nhìn họ đi qua. Chắc hẳn họ đang suy đoán trong lòng: "Chắc chắn Diệp Tinh Lăng đã bỏ rơi Bùi Tử Hoành và quay lại với boss vì thấy Đế Hoàng đang đối mặt với nguy cơ sụp đổ. Mặc dù boss chấp nhận cô ấy trở lại nhưng có vẻ ngài không thích cô nhiều như trong lời đồn cho lắm. Nếu không, tại sao chị Mạch Na lại có thể dạy dỗ cô ấy như một đứa trẻ đang phạm lỗi?"



Nếu Lệ Lôi biết họ đang nghĩ gì, chắc chắn anh sẽ nói rằng:"Ai trông giống một đứa trẻ khi bị Mạch Na dạy dỗ cơ?"



Với sự kiên trì và nỗ lực của bản thân, Hạ Lăng đã đi đến thang máy dọc theo hành lang dài và sáng. Cô đang định nhấn nút thang máy thì đột nhiên, cô thấy Tô Đường đang đi về phía mình.



Hôm nay, Tô Đường vẫn ăn mặc thanh lịch như thường lệ, làn da trắng nõn như ngọc, lối trang điểm thật tinh xảo làm nổi bật vẻ đẹp vốn có của cô ta.Trông cô ta hôm nay vô cùng lộng lẫy. Khi đứng trước Hạ Lăng, Tô Đường toả ra khí chất kiêu ngạo. Cô nói với Hạ Lăng một cách lịch sự, "Cô Diệp, tôi có thể nói chuyện với cô một lát được không?".



"Trợ lý Tô muốn nói chuyện gì với tôi?" Hạ Lăng đang bị đau bụng và tất cả điều cô muốn bây giờ là đến văn phòng làm việc của Vệ Thiều Âm và nằm xuống để dịu lại cơn đau ở bụng.



Tô Đường đã vô tình cản trở.



“Tôi cần một chút thời gian của cô.”



"Đinh", thang máy đến.



"Nếu muốn nói bất cứ điều gì, hãy đi vào thang máy và nói chuyện." Chị Mạch Na đã đỡ Hạ Lăng đi vào thang máy. "Xin lỗi, chúng tôi đang vội." Chị biết rằng Hạ Lăng đang bị đau vì vậy sẽ không vì Tô Đường mà bắt Hạ Lăng dừng bước.



Mặc dù họ làm cùng nhau tại Thiên Nghệ, nhưng chị Mạch Na đối với Tô Đường vô cùng lạnh nhạt, không thân thiết giống như với Hạ Lăng. Lúc này, nhìn thấy Chị Mạch Na không vui, trong đôi mắt cô là sự lạnh lùng. Tô Đường cảm thấy bất mãn. Tuy nhiên, bây giờ cô ta đang yêu cầu nói chuyện với họ và không thể đổ lỗi bất cứ điều gì. Cô bước vào thang máy cố chịu đựng.



"Nói, có chuyện gì vậy?" Hạ Lăng cũng không lịch sự với cô ấy. Cô đang chịu cơn đau bụng khủng khiếp. Cô ấy không buồn nghĩ về sự lịch sự lúc này.



Trái tim của Tô Đường như bị đâm bởi một cái gai nhỏ, đau nhói. Người phụ nữ này, rõ ràng, đã kết hôn và có một đứa con với người khác. Nhưng tại sao cô ấy lại may mắn được boss trân trọng như một báu vật? Không có gì ngạc nhiên khi cô ta cảm thấy không công bằng. Bởi vì, vào sáng nay, boss đột nhiên yêu cầu cô ta chuyển đi nơi khác, lý do là vì đã thiếu tôn trọng đối với Hạ Lăng!



Nghĩ về điều này, Tô Đường nói với Hạ Lăng: "Tôi không biết về những gì cô đã nói với Boss nhưng tôi đã đi theo và làm việc cho boss trong nhiều năm. Về cơ bản,tôi là cánh tay phải đắc lực của ngài ấy khi nói về vấn đề kinh doanh. Bây giờ Boss đã chuyển tôi đi vì ngài sợ rằng cô không vui với điều này. Cô làm ơn hãy khiến Boss thay đổi lệnh đó, cô có biết điều này sẽ gây ra bao nhiêu rắc rối cho ngài không? "



Hạ Lăng đã mất một lúc để hiểu Tô Đường đang đề cập đến chuyện gì.



Cô chớp mắt: "Tôi chỉ vô tình nói chuyện đó." Cô thề rằng cô chắc chắn không có suy nghĩ phải đuổi Tô Đường đi. Hạ Lăng không vui trong ngày hôm đó nên chỉ buột miệng nói ra. Cô không nghĩ rằng Lệ Lôi lại nghiêm túc đến như vậy.



Nếu Tô Đường biết sự thật, chắc sẽ uất ức lắm.



Chị Mạch Na cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra khi đứng bên cạnh. Cô gái nhỏ này nhìn trông nhiều lúc rất ngốc nghếch nhưng xem xem. Chỉ vài ngày sau khi cô quay lại, cô đã khiến trợ lý Tô - người vốn kiêu ngạo, cầu xin sự tha thứ. Đây thực sự là một điều không tưởng.



Tô Đường đã thử cố gắng hơn nữa: “Cô có thể giúp tôi nói chuyện với Boss một lần nữa và khiến ngài ấy suy nghĩ kỹ trước khi chuyển tôi đi không? Nếu tôi không ở bên cạnh, boss sẽ phải đối mặt với rất nhiều sự biến cố. Tôi chắc chắn cô sẽ không muốn thấy anh ấy mệt mỏi đâu, phải không?”



Cô ta cảm thấy mình đã lịch sự hết mức có thể.



Hạ Lăng không thích cách nói chuyện của Tô Đường. Cô ta nói như thể Lệ Lôi không thể làm gì nếu không có cô ta.



Vết thương của cô bắt đầu đau trở lại khi thang máy dừng lại ở tầng của mình. “Cô nên tự mình giải quyết nó với Lệ Lôi.” Cô đẩy trách nhiệm lại cho Tô Đường. “Chỉ cần đừng đến và làm phiền tôi.”



Cô bước ra khỏi thang máy từng bước một.



Chị Mạch Na đỡ Hạ Lăng đi cẩn thận và thậm chí không cho Tô Đường một cái nhìn thứ hai.



Tô Đường đứng trong thang máy và nghiến răng khi cô ta nhìn họ bước đi. Diệp Tinh Lăng, cô nên nhớ điều này. Tôi sẽ đảm bảo rằng cô sẽ cảm thấy sự sỉ nhục mà cô đã mang đến cho tôi vào một ngày nào đó không xa!



————————
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom