• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Thiên Hậu Trở Về Full dịch (16 Viewers)

  • Chương 462: Máu không ngừng chảy

Bùi Tử Hoành tiến đến bên cô, nữa ngồi xuống cầm chặt tay của cô: “Tiểu Lăng, em có sao không?”



Cô không còn chút sức lực cũng không có tâm tư nói chuyện, lúc này cô vô cùng căm ghét anh, nếu không phải chính người đàn ông này cướp đi lá bùa hộ mệnh trong tay cô thì cô đã không rối loạn tinh thần trước khi vào phòng sinh, sẽ không cần dùng đến kẹp để sinh đứa bé trong lúc cô không còn sức lực nào. Nếu như không dùng kẹp, có phải hay không đứa bé sẽ không có vấn đề gì, sẽ bình an vô sự.



Thân thể cô có chút run rẩy, giữ hai tay lên ngực và cầu nguyện.



Bùi Tử Hoành thấy cô như vậy, thần sắc trở nên âm trầm. Anh đang suy nghĩ, nếu như đứa bé kia có thể bình an sống sót, nên đưa đến một địa phương thật khắc nghiệt.



Rốt cuộc, y tá chạy tới báo cáo tin vui: “Chúc mừng Bùi tiên sinh Bùi phu nhân, đứa bé bình an vô sự.”



“Hiện đứa bé đang ở đâu, tôi có thể xem qua?” Hạ Lăng suy yếu nói.



“Hiện tại đang giữ ấm trong lồng, rất bất tiện di chuyển!” y tá có chút khó xử, “Phu nhân, hiện tại người tịnh dưỡng thân thể, sau đi xem đứa bé cũng không muộn!”



“Tôi hiện tại muốn nhìn nó!” Hạ Lăng rất cố chấp, người đàn ông trước mặt này không phải cha ruột của đứa bé, bệnh viện to như vậy, chỉ có duy nhất cô là người có sự liên kết máu mủ với đứa bé, không tận mắt xem làm sao cô có thể yên tâm.



Cô giãy dụa muốn đứng lên.



“Xin cô đừng manh động!” y tá vội vàng đỡ cô, bỗng dưng ngây dại đi: “Trời ạ, máu của cô không ngừng chảy1”, đây là dấu hiện của xuất huyết sau sinh.



Y tá sợ đến mức thay đổi sắc mặt, vội vã chạy đi tìm bác sĩ.



Hạ Lăng cũng cảm thấy choáng váng, lung la lung lay mà ngã sấp xuống giường.



Bùi Tử Hoành ôm chặt lấy thân thể cô và nói một cách quyết liệt: “Hãy giữ tốt mạng sống của mình, tôi sẽ để bọn họ chăm sóc tốt cho con của em. Nếu như em dám chết, cũng đừng mơ tưởng cái gì có thể bảo vệ được đứa bé, nó sẽ được đưa đến ở cùng với bầy chó hoang!”



Hạ Lăng bị anh hung hăng dọa sợ, thần sắc sợ hãi, ác ma, ngưười đàn ông này chính là ác ma.



Cô được đưa vào phòng cấp cứu một ngày một đêm.



Thời điểm cô mở mắt ra là lần đầu tiên cô có thể nhìn thấy đứa con của mình.



Cái này được sự khuyên nhủ của bác sĩ, ông đối với Bùi Tử Hoành nói: “Phu nhân không thể lại tiếp tục chịu đã kích, băng huyết sau sinh nhiều quá sẽ gây nguy hiểm, nguy hiểm hơn sẽ gây chết người, nếu như cô ấy cứ tiếp tục không thấy đứa bé, sẽ sốt ruột, hậu quả khó có thể đoán trước được!”



Bùi Tử Hoành thần sắc lạnh như băng, nhưng vẫn điều cho y tá đem lồng của đứa trẻ di chuyển đến trong phòng của cô.



Hạ Lăng tại giường bệnh nghiêng đầu sang nhìn tiểu gia hỏa kia. Là một bé trai rất gầy yếu, toàn thân vẫn như cũ những vết tím, tựa so với những đứa trẻ khác nhỏ hơn một chút, nhắm chặt mắt, khuôn mặt nhiều nếp nhăn, ngẫu nhiên khóc hai tiếng, hệt như một con mèo nhỏ yếu ớt.



Hạ Lăng rất đau lòng, lại khiến cho toàn thân không chút sức lực, không còn cách nào khác để xuống giường chăm sóc đứa bé.



Mẫu tử hai người ở cách nhau một cái giường lớn, một cái lồng giữ ấm, và nhìn nhau xa cách trong nhiều ngày.



Trong lúc Bùi Tử Hoành đến xem cô, Hạ Lăng vốn không để ý đến anh, nhưng lại nghĩ, mạng sống của đứa bé này đều nằm trong tay anh ta, bất luận thế nào cũng không thể đắc tội đến. Vì vậy, đối đãi với Bùi Tử Hoành không nóng nảy, nhưng cũng không tính lạnh lùng.



Giữa hai người duy trì cho nhau vẻ mặt bình thản, hơn nữa đứa bé được giữ ấm trong lồng, người bên ngoài nhìn vào cũng là một nhà ba người hòa thuận. Những y tá bên ngoài đều nói, Bùi tiên sinh quả nhiên rất sủng ái thê tử của mình, đối với cô ấy không rời.



Chú ý đối đãi với người phụ nữ đã sinh ra con trai trưởng cho mình, như vậy là một người đàn ông tốt, thật sự là không thấy nhiều.



Nhưng không ai biết rõ, đứa trẻ được sinh ra hoàn toàn không phải con của anh ta.



Bác sĩ đối Bùi Tử Hoành nói: “Anh hãy nên chíu cố thật tốt với phu nhân, tình hình của cô ấy không được tốt lắm, mặc dù xuất huyết sau sinh đã khống chế được, nhưng rất dễ dẫn đến di chứng, nếu không cẩn thân, về sau sẽ không còn khả năng mang thai.”



Bùi Tử Hoành sắc mặt nặng nề: “Bất luận thế nào, cũng phải giúp khả năng mang thai của cô ấy được tốt nhất!”



Bác sĩ nói: “Chúng tô sẽ cố gắng hết sức!”



Bác sĩ rời đi, Bùi Tử Hoành đứng ở cuối hành lang, châm một điếu thuốc thơm. Tình huống thật không ngờ nghiêm trọng như vậy, sớm biết như thế, lúc trước nên không để cô mãnh liệt phản đối, trực tiếp đem đứa bé hủy bỏ. Bùi Tử Hoành có chút hối hận, lông màynhíu lại.



“BOSS!” là giọng của Sở Sâm. Mấy ngày nay đến giờ, Bùi Tử Hooành đều bên cạnh Hạ Lăng, Sở Sâm cũng theo lấy anh, hỏi: “Đứa bé kia nên xử lý thế nào!”



Bùi Tử Hoành nói: “Đợi thân thể cô ấy tốt hơn, sẽ đem đứa bé đi cô nhi viện!”



Sở Sâm nói: “Đứa bé còn quá nhỏ, sợ rằng sẽ khó sống sót!”



Bùi Tử Hoành nói: “Không sao cả!”



Sở Sâm trong lòng run mình một cái, biết ý của anh, sợ rằng đứa bé ở cô nhi viện dù không gặp gì ngoài ý muốn nhưng Bùi Tử Hoành cũng sắp xếp cho nó gặp một ít tai nạn ngoài ý muốn.



Đứa bé kia, sống không được bao lâu.



“Trước khi cô ấy được xuất viện, hãy chăm sóc đứa bé thật tốt!” Bùi Tử Hoành giọng điệu bình thản như nước, “Ăn mặc chi phí đều dùng tốt nhất, nhất định phải đem đứa bé chăm sóc thật chu đáo, phải để cho Hạ Lăng yên tâm!” Sau khi Tiểu Lăng yên tâm, thân thể mới có thể nhanh chóng hồi phục, sớm ngày hạ sinh cho Bùi gia một đứa cháu đích tôn.



Sở Sâm vẫn như cũ cúi đầu, đáp ứng.



Bùi Tử Hoành phân phó Sở Sâm ở lại chăm sóc cô, chính mình rời đi.



Sau đó hơn một tháng, anh đều không có xuất hiện.



Mỗi ngày, Sở Sâm đều đối với anh báo cáo về tình hình của Hạ Lăng, có một lần, hỏi: “BOSS, anh không định đến xem tình hình của phu nhân à? Dường như không tốt lắm, cái gì đều cũng ăn không vô!”



Bùi Tử Hoành nhàn nhạt: “Tôi đi, cô ấy sẽ có thể ăn nhiều cơm hơn? Cậu đủ để chăm sóc cô ấy ở đó, sau khi có thể xuất viện, lập tức đưa trở về nhà!”



Sở Sâm hiểu rằng Bùi Tử Hoành là không có ý định đến xem. Ngẫm lại thì cũng có thể hiểu được, đứa bé này hoàn toàn không phải con của anh ta, ông chủ có thể vì mẹ con bọn họ làm được đến mức độ này cũng đã là quá chiếu cố họ rồi, lại thế nào có thể cầu anh ta đến để chăm sóc cho mẹ con họ, không có lý do gì tạo cho mình thêm ngột ngạt.



Hơn nữa, bình thường sinh hoạt của anh rất bận rộn, vì chuyện Hạ Lăng sinh con đã thất thoát nhiều hạng mục lớn, tiếp tục như vậy nữa, sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ của Đế Hoàng.



Vì vậy, Sở Sâm tiếp tục thay thế Bùi Tử Hoành chăm sóc Hạ Lăng.



Hạ Lăng đối với việc có nhìn thấy Bùi Tử Hoành hay không cũng không phải là việc quan trọng. Nếu như muốn cô lựa chọn, cô thà rằng đối mặt với Sở Sâm mỗi ngày, cô hiểu, độ nguy hiểm cùng cảm giác áp bách so với Bùi Tử Hoành còn quá thấp.



Hôm nay, đứa bé đã có thể ra khỏi lồng giữ ấm, làn gia đã bớt đi nhiều những vết tím, tay chân nho nhỏ, mềm mại và trắng nõn, vẫn như cũ không thể nào mở to mắt, trong miệng thường xuyên phun bong bóng.



Hạ Lăng ôm xem trái xem phải, yêu thích không buông tay.



Cô cảm thấy, đứa bé này nhìn chân mày giống với chính mình, nhưng dường như có chút giống Lệ Lôi, thấy thế nào đều là đẹp mắt. Kì thật, những đứa trẻ sơ sinh gần như giống nhau, cô đây là yêu ai yêu cả đường đi, mới có thể nhìn đều cảm thấy hài tử đẹp mắt.



—————————



Của Kimkim210901 (đã chỉnh sửa)



—————————



Nhớ Lệ Lôi quá =(((
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom