• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Thiên Đạo Đồ Thư Quán convert (3 Viewers)

  • Chương 3776: Số ghế

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
---------------------
Trong sơn cốc, nó cùng đối phương tỷ thí qua, thân thể mạnh mẽ khó mà chống lại, còn chân khí và linh hồn, nhỏ yếu rối tinh rối mù, mấy chục giây bế quan, không chỉ tu vi tiến bộ, càng quan trọng hơn là, thần, thể, khí hoàn mỹ dung hợp lại, so với nó tu luyện trên trăm năm, cũng tinh thuần hơn không biết bao nhiêu...
Quay đầu nhìn về phía Tôn Cường cách đó không xa, còn tưởng đối phương sẽ khiếp sợ giống như mình, lại phát hiện hắn bộại là biểu lộ đương nhiên.
Tựa hồ đối với một màn trước mắt, không kỳ lạ chút nào.
Nói cách khác... Trương Huyền tu luyện thời gian ngắn như vậy, đều ở trong dự liệu của đối phương.
Ta đến cùng tìm phải dạng chủ nhân gì, đây cũng là cái tổ hợp gì a?
Đang không biết như thế nào, chỉ thấy hoa mắt, một Tiểu Hoàng Kê gầy yếu xuất hiện ở trên bả vai thiếu gia.
- Ngươi đã tỉnh?
Nhìn thấy đối phương, thiếu gia gật đầu.
- Ừm, ngươi không phải làm ra không ít Thần Nguyên Đan sao? Ta muốn ăn...
Tiểu Hoàng Kê chảy nước bọt.
- Làm càn, thân là thú sủng, thiếu gia không cho, sao có thể đi đòi...
Trương Giáp nhíu mày.
Tuy không biết thiếu gia nuôi gà làm gì, nhưng thân là thú sủng phải có giác ngộ của thú sủng, làm sao có thể mở miệng liền muốn ăn? Tất cả thú sủng đều như vậy, thân là chủ nhân, còn có mặt mũi nào đáng nói?
- Ngươi là ai?
Tiểu Hoàng Kê quay đầu nhìn qua, sau đó mắt gà mỉm cười:
- Nguyên lai là Lân Giáp Thú, hẳn là mùi vị không tệ...
Hô!
Miệng gà hé ra.
Trương Giáp còn không có phản ứng lại, đã bị nuốt vào trong bụng.
- Nhanh phun ra, đây là thú sủng ta vừa thu...
Không nghĩ tới tên này vừa xuất hiện liền làm loạn, Trương Huyền sợ hết hồn, quất lên đầu gà một cái.
Như vậy còn không bằng tiếp tục ngủ say...
Phốc!
Nghe được chủ nhân nói, Hoàng Kê đành phải ngoan ngoãn phun Trương Giáp ra.
Lúc này Trương Giáp đã khôi phục bản thể, vừa nghĩ tới lại bị một con gà Thần Linh hạ phẩm ăn, liền tức giận không gì sánh được, khuôn mặt dữ tợn gào lên một tiếng:
- Ngươi dám ăn ta, ta muốn giết ngươi...
Trong tiếng rống to, Trương Giáp lao đến.
Trương Huyền đang muốn ngăn cản, chỉ thấy Tiểu Hoàng Kê hưởng thụ nhìn qua:
- Mau tới giết ta, không giết chết ta, chính là thứ hèn nhát...
- Ngươi...
Lân Giáp Thú phát điên.
Thiếu gia mười mấy cái hô hấp, chân khí, linh hồn đều đột phá hai đại cấp bậc, ta nhịn, ngươi một con gà, kiêu ngạo cái rắm!
Bành!
Móng vuốt thô to bước lên, Tiểu Hoàng Kê bị đạp xuống mặt đất, giơ chân lên cúi đầu nhìn, chỉ thấy tên này không những không chết, khuôn mặt còn thư giãn thích ý:
- Dùng sức... Chưa ăn cơm hả?
- ...
Trương Giáp phát điên.
Liên tục mấy cước, tường viện bị sập mấy chỗ, mặt đất xuất hiện mấy cái hố to, kết quả, con gà thoạt nhìn bất cứ lúc nào cũng sẽ chết kia, vẫn một bộ lười biếng, lông tóc không tổn hao gì.
- Chủ nhân...
Lúc này ngu nữa cũng biết, tên này khẳng định không phải Thần Linh hạ phẩm phổ thông, Trương Giáp khôi phục hình dáng nhân loại nói.
- Được rồi, không cần náo loạn, tiểu kê, ngươi muốn chết mà nói, lát nữa ta dẫn ngươi đi phủ thành chủ nhìn một chút, xem có biện pháp khác hay không!
Trương Huyền nói.
Đã trải qua hai lần bị lửa đốt, Tiểu Hoàng Kê suy đoán thực lực tăng thêm liên quan đến tử vong, cho nên vừa tỉnh liền một lòng muốn chết.
Tiểu Hoàng Kê dùng cánh vỗ vỗ bụi đất trên người, lần nữa tới bả vai Trương Huyền.
Trải qua Không Gian Phong Bạo tỉnh lại, dù thực lực của nó không có đột phá quá lớn, phòng ngự lại mạnh hơn, coi như Trương Giáp muốn giết nó cũng không có đơn giản như vậy.
- Được rồi, không cần chán nản, ta chính là siêu cấp Thần Thú tung hoành thiên địa, ngươi không giết chết được ta rất bình thường, ngoan ngoãn làm tiểu đệ của ta đi!
Liếc mắt nhìn Trương Giáp, Tiểu Hoàng Kê nói.
- Làm tiểu đệ của ngươi?
Trương Giáp hừ lạnh:
- Coi như ta giết không chết ngươi, ngươi cũng không thể giết ta, để cho ta làm tiểu đệ, nằm mơ!
- Nằm mơ?
Tiểu Hoàng Kê mỉm cười, mắt gà đột nhiên mở ra, một cỗ khí tức cường đại lan ra ngoài.
Lực lượng huyết mạch Thần Thú!
Lạch cạch!
Trương Giáp quỳ rạp xuống đất:
- Đại ca!
- Cái này còn tạm được...
Lúc này Tiểu Hoàng Kê mới thoả mãn.
Trương Giáp lau mồ hôi lạnh trên đầu.
Còn tưởng thật chỉ là gà phổ thông, không nghĩ tới lực lượng huyết mạch tản ra, cho hắn một loại cảm giác thiên địa sụp đổ, tới tỷ thí, huyết mạch mà nó tự ngạo kia, hoàn toàn không đáng giá nhắc tới!
Đến cùng là Thần Thú cấp bậc gì?
Trương Giáp cảm giác thế giới quan của mình triệt để sụp đổ.
Vốn cho rằng mình là Thiên Thần, trở thành thú sủng của đối phương có chút tự hạ thân phận, bây giờ mới biết... là với cao!
- Thần Sơn cách Dạ Minh thành rất xa, hơn nữa có cường giả Đế Quân lưu lại phong ấn bao phủ, bình thường đi là không thể nào, chỉ có thông qua truyền tống trận mới có thể đến!
Không để ý tới Hoàng Kê và Lân Giáp Thú đã hòa thuận, Trương Huyền cẩn thận nghe Tôn Cường giải thích.
Tuy trước đó nghe nói Thần Sơn, nhưng lại không biết ở nơi nào, Thần Linh chi khí lại làm sao đạt được.
- Hàng năm, mỗi thành thị đều có danh ngạch cố định, tiếp đó người đạt được danh ngạch, sẽ bị truyền tống vào Thần Sơn, từ đó nghĩ biện pháp tìm được Thần Linh chi khí, hơn nữa hấp thu đột phá! Có thành công tự nhiên cũng có thất bại, không ít người đi Thần Sơn nhiều lần, nhưng không có thành công...
Tôn Cường nói tin tức nghe được.
- Qua xem một chút đi, đám người Triệu Nhã muốn có được, không khó lắm!
Trương Huyền cũng không lo lắng.
Đám người Triệu Nhã, dù chỉ là Ngụy Thần, lại ở Danh Sư đại lục và Thượng Thương thời gian không ngắn, bất luận kinh nghiệm chiến đấu hay thực lực bản thân, đều vượt xa sinh mệnh ở Thần giới.
Người khác có thể sẽ thất bại, nhưng những người này thất bại... Hắn không tin.
Thật muốn thất bại, cũng không xứng làm học sinh của hắn!
- Ngươi cũng theo ở phía sau, mau chóng đột phá Thần Linh lại nói!
Trương Huyền bàn giao.
- Vâng...
Tôn Cường gật đầu.
Đoàn người đi tới phủ thành chủ.
Địa điểm truyền tống ở trên quảng trường phía ngoài phủ thành chủ, chưa tới một canh giờ liền đến trước mặt, quả nhiên thấy nơi này đã người đông nghìn nghịt, không biết bao nhiêu.
Dạ Minh thành, ở Thần giới không tính quá lớn, nhưng cũng có một ngàn hai trăm danh ngạch, lại thêm thân bằng hảo hữu tới đưa tiễn, tuy quảng trường rộng lớn, nhưng cũng bị đứng đầy, vô cùng náo nhiệt.
- Trương Huyền thiếu gia, mời tới bên này!
Vừa tới quảng trường, còn chưa đi vào, Ưng Phí đã tiến lên đón, vẻ mặt cung kính.
Mang theo đám người Triệu Nhã theo sát, rất mau tới một gian phòng.
Thành chủ Ngô Phương Thanh ở trong này, thấy hắn đi vào, vẻ mặt vui vẻ đứng dậy:
- Trương Huyền thiếu gia, mời ngồi!
Trương Huyền nhìn bốn phía, lúc này mới phát hiện trong phòng đã đứng đầy người, chừng hai ba mươi người.
Bên cạnh Ngô Phương Thanh cũng ngồi mấy người, từng cái trên người toả ra khí tức nồng đậm, thực lực không kém.
Vừa nhìn liền biết, những người này ở Dạ Minh thành đều có địa vị và thân phận cực cao.
Trương Huyền cũng không từ chối, đi vào chỗ ngồi ngồi xuống.
Vừa mới ngồi xuống, một trung niên ở cách đó không xa tràn đầy nghi ngờ nhìn lại:
- Ngô thành chủ, vị bằng hữu này... Ngươi không giới thiệu một chút sao!
Những người khác cũng nhao nhao nhìn qua.
Không chỉ hắn tò mò, những người khác cũng cảm thấy nghi hoặc.
Thành chủ nhường ra chỗ ngồi, vị trí so với bọn họ cũng cao hơn không ít, đổi lại vài túc lão nổi tiếng trong nội thành, bọn hắn sẽ nhận, nhưng hết lần này tới lần khác đối phương còn trẻ như vậy, thực lực thoạt nhìn cũng không tính quá mạnh.
- Vị này là Trương Huyền tiểu huynh đệ, mang theo học sinh đi vào Thần Sơn!
Ngô Phương Thanh chỉ đám người Triệu Nhã.
- Học sinh?
Mọi người càng thêm tò mò, nhìn sang đám người Triệu Nhã, từng cái cau mày.
Những người này nhỏ nhất đều mười tám, mười chín tuổi, còn không có đột phá thành Thần, thiên phú cũng không như thế nào ah!
- Thành chủ, tuy ngươi an bài số ghế,có đạo lý của ngươi, nhưng Dạ Minh thành nhiều người nhìn như vậy, khẳng định phải tuân thủ quy củ... nếu như thực lực của Trương tiểu huynh đệ mạnh, chúng ta tâm phục khẩu phục, học sinh thực lực mạnh, chúng ta cũng không thể nói gì hơn... nhưng cái gì cũng không hơn, làm như vậy, có chút không hợp lễ nghi!
Trung niên kia nói.
- Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, vì chỗ ngồi này, chúng ta tốn không ít tiền mới tiến vào! Lần trước đấu giá, Trương tiểu huynh đệ cũng không có mặt... Trực tiếp an bài ở trước chúng ta, hơn nữa hắn nhiều người như vậy, ta từ đầu đến cuối luôn cảm thấy không ổn!
Lại một trung niên nói.
- Chỗ ngồi?
Trương Huyền cau mày.
Hắn chỉ là nghĩ thành chủ mời, mới tới ngồi một chút, không nghĩ tới chỗ ngồi dường như còn có chú ý, không phải tuỳ ý có thể ngồi vào.
Mang theo nghi hoặc, nhìn về phía Ngô Phương Thanh cách đó không xa, chỉ nghe hắn truyền âm tới:
- Trương Huyền thiếu gia, thực sự xấu hổ, không có trước thời hạn nói cho ngươi... Là như vậy, Thần Sơn là một sơn mạch, càng đến gần vị trí đỉnh núi, cơ hội nhận được Thần Linh chi khí càng lớn, chân núi thì sẽ nhỏ hơn rất nhiều... Nửa năm mở ra một lần, toàn bộ Thần giới không có đột phá Ngụy Thần đều sẽ đi vào, cho nên truyền tống trận không có khả năng toàn bộ truyền tống đến chân núi, như vậy quá tốn công, cũng sẽ dẫn tới mâu thuẫn rất lớn...
- Bởi vậy có một bộ người là trực tiếp truyền tống đến sườn núi, thậm chí đỉnh núi... Mà người truyền tống tới chỗ này, cơ hội được Thần Linh chi khí sẽ lớn hơn rất nhiều!
- Chỉ là mỗi thành có hạn chế danh ngạch, vì công bằng, phủ thành chủ mỗi nửa năm sẽ lấy ra đấu giá, bọn họ đều là người mua được danh ngạch!
Trương Huyền giật mình.
Toàn bộ Dạ Minh thành, hết thảy chỉ có 120 danh ngạch, đi đến sườn núi khẳng định không nhiều... Bản thân vừa qua, liền dùng hết mười ba cái, đổi lại người nào cũng sẽ không đồng ý!
- Thực sự xin lỗi, nếu như hậu bối của chư vị không vào được vị trí sườn núi, đấu giá bao nhiêu, ta sẽ đủ số hoàn trả...
Giải thích xong, Ngô Phương Thanh ôm quyền, mang theo lúng túng nói.
Nếu như vị trước mắt này là người bình thường thì thôi, nhưng là hậu bối của Đế Quân, cho dù là hắn cũng không dám đắc tội, chỉ có thể nghĩ biện pháp an bài.
- Đây không phải là vấn đề tiền bạc! Mà là quy củ!
Trung niên kia hừ một tiếng:
- Như vậy đi, nếu như học sinh của hắn, thực lực có thể thắng được hậu bối của gia tộc bọn ta, chuyện này ta liền không hỏi nhiều, để hắn ở phía trước cũng không sao, không làm được... vậy xin lỗi chúng ta, ngoan ngoãn lăn ra đằng sau!
Ngô Phương Thanh cau mày, chưa kịp giải đáp, liền nghe Trương Huyền mở miệng:
- Cũng tốt!
Nói xong nhìn về phía đám người Triệu Nhã:
- Các ngươi người nào tới?
- Ta tới đi!
Tôn Cường tiến về phía trước một bước, thân thể mập mạp lay động.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom