• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Thiểm hôn tổng tài khế ước thê (15 Viewers)

  • Chap-568

Chương 568: Phóng hoả hí chư hầu








“Chủ tịch, ngài xem! Ở đây có một đống lửa vừa tắt. Chứng tỏ chỉ vài tiếng đồng hồ trước từng có người ở đây, còn là ở đến mấy ngày.” Một vệ sĩ ngồi xổm xuống đất, kiểm tra hang động và báo cáo: “Nơi này có rải rác các bao lương khô, còn có dây thừng bện bằng thuỷ thảo, đây là dấu vết bè bị đẩy vào nước. Nếu đoán không sai thì thiếu phu nhân đã kết bè ở trong hang này.”




Doãn Tư Thần cẩn thận quan sát các dấu vết, đến khi xác định được Cố Hề Hề từng ở đây thì anh tức khắc kích động ra lệnh: “Tìm khắp nơi trên hòn đảo này và báo cáo ngay cho tôi!”




Các vệ sĩ lập tức chia thành nhiều nhóm tản ra tìm kiếm. Mỗi người đều mang theo một cái camera ghi nhận hình ảnh bằng nhiệt độ, chỉ cần trong phạm vi rà quét có vật thể mang nhiệt độ của người thì thiết bị sẽ báo tín hiệu.




Cả đám người lùng sục khắp hòn đảo nhưng vẫn không có tung tích gì.




Doãn Tư Thần nhíu mày, chẳng lẽ anh đã bỏ lỡ?




Bây giờ sắc trời đã về khuya, nếu tiếp tục đến hòn đảo khác sẽ rất nguy hiểm, Doãn Tư Thần ra lệnh cho mọi người nghỉ ngơi trong hang động, ngày mai tiếp tục tìm kiếm. Nếu Cố Hề Hề đã kết bè và rời khỏi nơi này thì cô chỉ có thể ở một hòn đảo nào đó gần đây, không thể đi quá xa được.




Ngày mai chỉ cần tăng tốc tìm kiếm, nhất định sẽ tìm được cô!




Dù sao tạm thời đã xác định được Cố Hề Hề bình an, trái tim của Doãn Tư Thần đã phần nào yên ổn, cuối cùng tâm tình cũng được thả lỏng đôi chút.




Đến đêm, đám dơi lại tụ tập treo ngược đầu, rình rập con mồi bên dưới, ừ mà hình như đồ ăn hôm nay không giống hôm qua…




Doãn Tư Thần nằm bên trong hang động, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve ngực của mình, nơi đó có một chiếc nhẫn do chính tay Cố Hề Hề từng đeo cho anh. Mặc dù hiện tại Cố Hề Hề không còn đeo nhẫn cưới, nhưng trước giờ anh chưa bao giờ để chiếc nhẫn này rời khỏi người mình.




Sẽ có một ngày, anh nhất định khiến Cố Hề Hề phải cam tâm tình nguyện lần nữa đeo nhẫn cho anh!




Doãn Tư Thần nằm ở vị trí mà Cố Hề Hề đã từng nằm, tâm trí bất giác được thả lỏng, mơ mơ màng màng đi vào giấc ngủ.









Lúc này Mặc Tử Hân ở trên biển đã thành công đánh lừa đám người của Hans, đánh một vòng lớn để tiến về đảo quốc Fiji.




Hans nhận được tin này cả người đứng yên lặng, không nói gì.




Doãn Ngự Hàm trước giờ thấy Hans luôn ồn ào, nay lại im lặng thì có phần ngạc nhiên, dù chỉ mới ba tuổi rưỡi nhưng cậu vẫn nhận ra người này có gì đó không thích hợp. Cậu bé đi tới bên cạnh Hans, ngưỡng mặt nhìn người đàn ông này. Hans cũng cúi đầu nhìn cậu bé, hai người họ cứ vậy chăm chú nhìn nhau.




Ánh trăng phản chiếu trên mặt biển, sóng nước lóng lánh.




Sóng biển nhẹ nhàng vỗ về vào bờ cát, không khí trong đêm vô cùng hài hoà.




“Chú đang lo lắng sao?” Thanh âm non nớt vang lên, đặc biệt trong trẻo trong đêm.




Hans lấy tay nhéo nhéo gò má bụ bẫm của Doãn Ngự Hàm, nhẹ nhàng trả lời: “Ừ, có lẽ sau này ta sẽ không gặp lại nhóc nữa.”




“Vì sao?” Doãn Ngự Hàm nghiêng đầu nhìn Hans: “Chú phải rời khỏi sao?”




“Lần này có thể là vĩnh viễn rời khỏi.” Hans cười khổ một tiếng: “Người của ta đã thất bại trong việc chặn đường Mặc Tử Hân. Hạm đội của Mặc Tử Hân đang tiến về đây, mà người ở nơi này căn bản là không thể chống trả lại hạm đội đầy súng đạn đó được. Huống chi, daddy của nhóc và bá tước Phillips còn ở đây như hổ rình mồi. Trước và sau ta đều có kẻ địch, chỉ sợ lần này chạy trời không khỏi nắng. Doãn Ngự Hàm, chắc là ta không thể thành thầy giáo của nhóc rồi, Hans này chinh chiến nhiều năm như vậy, không ngờ phải bại trận tại nơi này.”




Doãn Ngự Hàm quay đầu nhìn ra biển, chú Mặc sắp tới đây rồi sao, vậy là mommy sắp được cứu rồi? Nhưng mà cậu muốn daddy tìm thấy mommy hơn cơ!




“Này! Doãn Ngự Hàm!” Hans bỗng dưng lên tiếng lần nữa: “Nếu lần này ta không chết, nhóc có thể làm học trò của ta không?”




Doãn Ngự Hàm chu chu miệng nói: “Chú làm gì mà thích làm thầy giáo của tôi quá vậy?”




“Vì hết cách rồi, thế giới này kẻ ngu xuẩn quá nhiều, thông minh giống như nhóc không có bao nhiêu người nên ta phải tranh thủ chứ.” Hans đột nhiên bật cười ha hả, giống như cảm xúc ưu thương vừa rồi chỉ là ảo giác thoáng qua.




Doãn Ngự Hàm tối sầm mặt nhìn Hans, người này thật là…




“Nhưng chú có thể dạy gì cho tôi? Daddy đã mời những thầy giáo giỏi nhất trên thế giới cho tôi rồi, thiên văn, địa lý, lịch sử, văn học, toán học, hoá học, vật lý, vân vân, hơn nữa còn có ông ngoại sẽ dạy cho tôi nhiều ngành học khác nữa. Chú cảm thấy chú có thể bác học và giỏi hơn ông ngoại tôi sao?” Doãn Ngự Hàm kiêu ngạo nhìn Hans.




“Nhóc con vô lại, đúng là biết chọn người để so sánh mà!” Hans nhịn không được mà nhéo nhéo má của Doãn Ngự Hàm: “Tuy ta không thể so sánh với ông ngoại của nhóc về trình độ bác học, nhưng ta sẽ dạy cho nhóc những kiến thức mà không ai khác có thể dạy! Ông ngoại của nhóc tuy bác học uyên thâm, nhưng chỉ ở lĩnh vực văn hoá, các lĩnh vực khác thì chưa chắc. Nghe nói nhóc rất thích nghiên cứu vũ khí? Ta có một căn cứ nhỏ về vũ khí, nếu cảm thấy hứng thú thì ta sẽ tặng cho nhóc.”




Doãn Ngự Hàm nghiêm túc ngẫm nghĩ: “Mommy nói không thể tuỳ tiện nhận quà của người khác, đặc biệt là những món quà mà mình không thể có quà đáp lễ tương đương. Cho nên, thuyền trưởng Hans, tôi không thể nhận được.”




“Nhóc có một người mẹ tốt.” Hans nhìn Doãn Ngự Hàm bằng ánh mắt hâm mộ: “Cô ấy quả thật rất yêu nhóc.”




Một người mẹ dám dùng cả sinh mạng để bảo vệ con của mình, xứng đáng để bất kỳ ai cũng đều phải ngưỡng mộ.









Về việc đêm nay chia nhau ngủ như thế nào, Cố Hề Hề và Mộc Nhược Na cùng ba quý ông kia đã bàn bạc ổn thoả. Hang động này vốn dĩ không lớn lắm, sau khi đốt lửa trại thì chỗ có ngủ được không còn bao nhiêu. Cố Miểu còn nhỏ, đang ở tuổi lớn nên không thể thức đêm. Bá tước Phillips vừa hạ sốt, cơ thể còn yếu nên cần hạn chế thức đêm.




Còn Hirayama Jiro? À, anh chàng thì không sao cả, còn tung tăng nhảy nhót được mà?




Vì thế tất cả đều quyết định, Hirayama Jiro sẽ thức canh đến nửa đêm, còn hai cô nàng sẽ thức dậy canh tiếp từ nửa đêm đến sáng.




Bá tước Phillips đi lại chỗ ngủ, vui vẻ ôm Cố Miểu cùng nằm xuống ngủ. Không chờ Hirayama Jiro kịp phản đối thì Cố Hề Hề và Mộc Nhược Na cũng nằm xuống bên khóm lửa, ngủ thiếp đi.




Đã có Hirayama Jiro ở đây rồi, còn sợ gì rắn rết sâu bọ chứ?




Tên này là chuyên gia hoá sinh khiến tất cả động vật đều sợ hãi mà!




Hirayama Jiro bất đắc dĩ, hậm hực bước đến cửa hang ngồi xuống, ai oán nhìn bốn người đang say giấc bên trong.




Đây đúng là phân biệt đối xử về nghề nghiệp mà! Tôi muốn biểu tình!




Bất quá, Hirayama Jiro không phải người ngoan ngoãn nghe lời đến vậy.




Chờ khi mọi người đã ngủ say, Hirayama Jiro nghĩ nghĩ một chút, liền rải một chút bột trắng ngay cửa hang, sau đó cẩn thận nhích nhích vào người Mộc Nhược Na, dựa vào người cô rồi lặng lẽ ngủ.




Còn chuyện nửa đêm thay người?




Ngại quá, hôm nay quá mệt mỏi, ngủ là ngủ tới sáng, không ai nhớ tới việc mình phải thức dậy.




Sáng hôm sau, tất cả mọi người đều bị ánh mặt trời đánh thức, lúc này mới phát hiện ra đêm qua không có người gác đêm, ai nấy đều ngủ say như chết. Cố Hề Hề và Mộc Nhược Na tự ngẫm lại đêm qua mình đã ngủ như heo, nên hiển nhiên không có tư cách chỉ trích Hirayama Jiro.




Vậy là ai nấy đều ngầm hiểu ý nhau, không đề cập tới việc gác đêm nữa.




Sau khi nướng mấy con cá làm bữa sáng rồi chia nhau ăn, mọi người lại bắt đầu chuẩn bị đốt lửa trại để cầu cứu. Hiện tại trời còn đang sáng, ở nơi có tầm nhìn cao như vậy thì lửa trại sẽ phát huy hiệu quả rất tốt. Ánh mặt trời đã làm khô hết các nhánh cây, nên khói càng bốc lên nghi ngút.




Cố Hề Hề và Mộc Nhược Na vừa đốt lửa trại, vừa kể chuyện với Cố Miểu ngồi bên cạnh: “Cố Miểu, con biết câu chuyện phóng hỏa hí chư hầu không?”




Cố Miểu lắc lắc đầu: “Con không biết.”




Mộc Nhược Na bắt đầu nổi lên hứng thú làm cô giáo, vừa ho sặc sụa vì khói, giàn giụa nước mắt mà say sưa kể chuyện: “Điển tích phóng hỏa hí chư hầu này kể về một ông vua vô đạo, vì đam mê sắc đẹp của một mỹ nhân mà đã đem chư hầu các nước ra đùa bỡn. Đó? Hề Hề, đúng không nhỉ? Mỹ nhân kia tên gì tôi quên mất rồi? Cũng lâu không nhắc đến điển tích này, tôi quên mất tên của mỹ nhân hồng nhan hoạ thuỷ kia luôn!”




Cố Hề Hề trợn tròn mắt nhìn cô bạn của mình, gà mờ về lịch sử vậy mà muốn làm cô giáo sao?




“Những năm cuối của thời kỳ Tây Chu, có một vị vua được gọi là Chu U Vương, người này đam mê tửu sắc, có nịnh thần biết trò nên đã dâng lên một mỹ nhân tên là Bao Tự. Chu U Vương cực kỳ sủng ái và đã phong phi cho nàng. Nhưng từ lúc bước vào cung thì Bao Tự rất ít khi cười, Chu U Vương tìm mọi cách để làm Bao Tự cười nhưng đều không thành. Lúc này có người hiến kế, nói Chu U Vương hãy đốt lửa cho chư hầu mang quân đến để Bao Tự cười. Chu U Vương nghe vậy nên đã làm theo.” Cố Hề Hề bắt đầu giảng giải về một kiến thức lịch sử.




“Ở thời cổ đại, lửa chỉ đốt lên để báo nguy khẩn cấp khi có giặc xâm lấn. Từ pháo đài ở thủ đô cho đến các trấn nhỏ ở biên cương đều sẽ đốt lửa trên pháo đài. Tây Chu vì phòng bị nên đã xây dựng hơn hai mươi toà đài để đốt lửa, cứ cách mấy dặm sẽ có một toà. Một khi hai tộc Khuyển, Nhung đột kích thì họ sẽ phát tín hiệu đốt lửa để báo nguy cho chư hầu các nước lân cận. Chư hầu chỉ cần thấy lửa được đốt lên từ kinh thành thì sẽ biết thiên tử đang gặp nạn và tức tốc khởi binh đến cứu giá.”




“Sau khi một tên nịnh thần đưa ra kế sách này, Chu U Vương vậy mà đã nghe theo, ra lệnh đốt lửa tất cả các đài. Quân chư hầu mấy nước lân cận trông thấy các cột lửa cháy, ngỡ là có giặc bèn hớt hải mang quân đến cứu. Đến kinh thành, thấy mọi người vẫn đi lại bình thường, không có giặc giã gì cả. Các chư hầu ngơ ngác nhìn nhau, Bao Tự ở trên đài trông thấy bật tiếng cười lớn. Chu U vương vô cùng hoan hỉ vì làm được cho Bao Tự cười, sau đó lệnh cho các chư hầu rút quân về vì không có giặc.”




“Từ lần Bao Tự cười, Chu U vương rất mừng, lại sai đốt lửa phong đài thêm năm lần bảy lượt và các chư hầu lại bị lừa. Từ đó các chư hầu đều mất lòng tin vào thiên tử nhà Chu. Cho đến sau đó, hai tộc Khuyển, Nhung thật sự kéo quân đến đánh, Chu U vương vội cho đốt lửa phong đài để hiệu triệu chư hầu tới cứu, nhưng các chư hầu đã từng bị lừa nên tưởng vua đùa, không mang quân tới nữa.” Cố Hề Hề kết thúc câu chuyện bằng lời kết: “Cuối cùng cả quốc gia đều bị diệt vong.”




Cố Miểu như suy tư gì đó, gật gật đầu, trịnh trọng nói: “Mommy, mommy đừng lo. Trên thế giới này người đẹp hơn con không có bao nhiêu người, con sẽ không vì một phụ nữ mà phong hoả hí chư hầu.”




Phốc!




Mọi người xung quanh đều mém sặc nước.




Con trai này, con chú ý tình tiết nào vậy?



Edited by Airy



Beta by Airy
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom