• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Thế Thân: Hàn Tổng Anh Là Đồ Khốn (3 Viewers)

  • Chương 73-75

Tần Uyển Nhi bị cả sấp tiền giày cộp đập vào mặt khiến mặt đỏ rát. Tập tiền rơi xuống đất bay loạn xạ.

Tưởng Lam như sợ chỉ cần đứng thêm một giây sẽ bị nhiễm bẩn liền cầm túi xách.

"Tinh thần không ổn định? Sao không đi điều trị? Mà lại ra ngoài đơm điều bịa đặt? Cô tốt nhất là tránh xa con trai tôi ra."

Nói xong thì quay lưng bỏ đi.

Tần Uyển Nhi đứng chết lặng, chôn chân một chỗ căm tức nhìn theo bà. Cô ta diễn lâu đến như vậy hóa ra chỉ là vô ích, không có lấy một chút tác dụng.

"Vương Bảo An, lại là mày, là vì mày nên tao mới thành bộ dạng này. Con khốn tao không tha cho mày đâu."

...

Trở về nhà thì cũng là chiều tối...

Hàn Thiên không lái xe về nhà cô bởi anh đã nghe Trí Anh và Cường Hào báo lại rằng sáng nay cô đã đi gặp mẹ anh. Không biết cả hai đã nói những gì nhưng thái độ của cô đột ngột thay đổi như vậy thì chắc chắn mẹ anh đã làm gì đó rồi.

Anh cần nói chuyện với mẹ của mình gấp. Khó khăn lắm mới vun đắp ổn thỏa hơn một chút anh không thể để bất kì ai cản trở, kể cả là người trong gia đình.

Hàn Thiên nghe người làm báo lại mẹ anh đã ra ngoài nên anh đành phải ngồi ngoài phòng khách đợi.

Cạch...

Tưởng Lam đã về, vừa nhìn thấy anh bà đã lạnh nhạt nói:"Con theo ta lên lầu nói chuyện."

"Vừa hay con cũng có chuyện muốn nói với mẹ."

Trong căn phòng chỉ có hai mẹ con ngồi đối diện nhau.

Hàn Thiên lên tiếng mở lời trước:"Mẹ đi gặp em ấy làm gì?"

Tưởng Lam lại hiểu lầm ý anh nói đến Tần Uyển Nhi:"Con vẫn còn muốn dây dưa không dứt với cô ta? Hàn Thiên mắt con không bị gì chứ? Trước nay ta vẫn luôn tự hào vì có một đứa con thông minh, xuất chúng hơn người nhưng lần này con làm ta quá thất vọng."

"Mẹ à, tại sao mẹ lại muốn chia cắt con với em ấy? Khó khăn lắm Bảo An mới chấp nhận cho con thêm một cơ hội. Lần này xem như là bị mẹ làm cho nát bét rồi."

"Cái gì? Con đang nói đến con bé Bảo An à?"

"Chứ mẹ nghĩ là ai?" Hàn Thiên thở dài mệt mỏi mang theo vài phần bất lực nhìn mẹ mình.

"Ta còn tưởng cô tiểu thư họ Tần. Nếu con thật sự muốn dây dưa với đứa con gái như Tần Uyển Nhi ta lập tức đem con qua nước ngoài thay mắt."

"Tần Uyển Nhi? Cô ta và con không có chút quan hệ nào hết. Mẹ rốt cuộc mẹ đã nói những gì với Bảo An?"

"Cũng không có gì, ta chỉ thử lòng con bé thôi, con bé này rất hợp ý ta." Tưởng Lam nhìn dáng vẻ hoảng loạn, ủ rũ của con trai mình thì bật cười.

"Thử lòng?" Anh khẽ nhíu mày nhìn Tưởng Lam.

Bà kể lại tất cả cho anh nghe sau đó còn không quên cảm thán:"Con bé Bảo An này ta rất thích, con đó mai bàn giao lại công việc cho Hàn Duệ rồi đi đón con bé tới đây cho ta. Hôm nay hình như đã dọa con bé sợ rồi. Đứa con dâu tốt như vậy không thể để lỡ."

Nghe vậy Hàn Thiên vui vẻ ra mặt:"Vâng, mai con sẽ đón em ấy đến."

...

Sáng hôm sau, Hàn Thiên dạy từ rất sớm rồi lái xe đến đón cô.

Ngược lại với cảm xúc vui vẻ của anh trai mình Hàn Duệ vô cùng bất mãn. Anh cứ nghĩ bản thân đã thoát khỏi những sấp tài liệu dày cộp và những cuộc họp dài dằng dẵng rồi chứ?

Đám nhân viên trong tập đoàn lại được phen đứng tim, Hàn Duệ quay lại tiếp quản tập đoàn mang theo vài phần lãnh khốc. Bọn họ căng mắt dò soát từng số liệu, câu chữ tuyệt đối không để xảy ra một chút sơ xót nào.

Hàn Duệ vừa bước vào văn phòng đã thấy bóng lưng một người ngồi trên chiếc ghế chủ tịch.

Người kia nghe thấy tiếng động liền xoay người lại.

"Trình Nhất Hoan."

"Nhị thiếu gia, chúng ta lại gặp nhau rồi." Anh ta đưa tay chào Hàn Duệ, miệng vương nụ cười nhẹ.

"Anh tới đây làm gì?" Hàn Duệ bực bội đi lại bên ghế sô pha rồi ngồi xuống. Tiện tay lấy ra một điếu thuốc chuẩn bị châm lửa hút.

Điếu thuốc chỉ vừa mới bén lửa đã bị một bàn tay thon dài giựt mất:"Không nên hút thuốc trong phòng làm việc." Ngay lập tức nó bị bẻ gãy rồi ném vào sọt rác bên cạnh.

Sắc mặt Hàn Duệ mỗi lúc một lạnh thêm:"Anh...là muốn chết?"

Trình Nhất Hoan không có chút sợ hãi mà ngược lại càng cảm thấy kích thích. Bản thân hắn cũng không hiểu vì lí do gì mà mỗi khi gặp Hàn Duệ, hắn đều rất muốn trêu chọc.

"Anh trai tôi hôm nay sẽ không tới, anh muốn tìm thì tới Hàn gia mà tìm."

"Ai nói tôi muốn gặp Hàn Thiên?" Trình Nhất Hoan nhướng mày nhìn Hàn Duệ.

"Vậy anh tới đây làm gì?"

"Tôi tới gặp nhị thiếu gia." Giọng nói nhẹ nhàng lọt vào tai Hàn Duệ làm anh bắt đầu cảm thấy sởn gai ốc.

"Nhị thiếu gia chắc là sẽ không định ở đây lãng phí một ngày chỉ để xử lí đống tài liệu? Chi bằng cùng tôi đi uống rượu."

Hàn Duệ liếc ánh nhìn anh ta không nói gì. Nếu để lựa chọn giữa ngồi xử lí tài liệu và đi uống rượu với tên còn điên hơn cả mình thì anh vẫn là nên ở lại tập đoàn chờ hết ngày cho xong.

...

Hàn Thiên lái xe đến trước cửa nhà cô bấm chuông ầm ĩ.

Vương Bảo An mới sáng sớm vẫn đang cuộn tròn trong chiếc chăn ấm áp ôm Tiểu Mun ngủ thì bị làm phiền. Cô dụi dụi mắt rồi ngồi bật dạy.

Cạch...

Cánh cửa được mở ra, Hàn Thiên lập tức đem đóa hoa đỏ rực giơ ra trước mặt.

"Buổi sáng vui vẻ, Bảo An."

Vương Bảo An thoáng ngạc nhiên:"Không phải giờ này anh đang ở tập đoàn? Tại sao lại đến đây?"

Anh nhíu mày nhìn bộ quần áo cô đang mặc, là một bộ quần áo ngủ hơi rộng, một cúc còn sắp bung ra. Sợ cô lạnh anh liền nói:"Chúng ta vào trong rồi nói."

Cô để anh ngồi song song với con mèo lười tiểu Mun còn bản thân đi vào vệ sinh cá nhân.

Xong xuôi mới ngồi xuống ghế bế tiểu Mun đặt trong lòng:"Nói đi." Thái độ của cô lạnh nhạt hơn rất nhiều có lẽ một phần do bị ảnh hưởng bởi việc hôm qua.

Hàn Thiên vui vẻ nói:"Anh đã bàn giao công việc lại cho Hàn Duệ, hôm nay anh muốn dẫn em đi một nơi gặp một người."

Vương Bảo An nghi ngờ hỏi:"Đi đâu?"
Hàn Thiên làm ra vẻ thần thần bí bí:"Lát em sẽ biết ngay thôi."

"Vậy đợi lát em đi thay đồ."

Vương Bảo An cũng không quá cầu kì, cô mặc một chiếc quần jeans phối với một chiếc áo thun trắng. Bên ngoài khoác thêm một lớp áo lông cừu rất ấm áp. Tóc được búi gọn lên cao, thậm trí chỉ đánh mỗi một lớp son tươi tắn.

"Đi thôi."

...

Vương Bảo An từ lúc lên xe chỉ chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại, thuy thoảng lại đáp lại Hàn Thiên vài ba câu. Cho đến khi nhìn ra ngoài trời mới phát hiện có điều gì không đúng.

Đây chẳng phải là con đường quên thuộc mà cô đã đi lại trong suốt ba năm sao?

"Hàn Thiên."

"Hửm?" Hàn Thiên đang tập trung lái xe, lúc này quay qua nhìn cô mang theo ý cười đầy ẩn ý.

"Đây chẳng phải là đường tới Hàn gia?"

"Ừm."

"Tại sao lại đưa em tới đó. Dừng lại." Vương Bảo An hơi kích động, đó là nơi gắn chặt với những kí ức đau buồn mà cô mãi mãi không muốn nhớ lại. Huống hồ gì mẹ anh vẫn còn đang ở đó, chạm mặt lần nữa sẽ chỉ khiến đôi bên khó xử.

"Dừng lại."

Kít...

Hàn Thiên lập tức cho xe dừng lại:"Bảo An?"

"Em không muốn tới đó."

Hàn Thiên nhìn vào nét buồn rầu trong ánh mắt cô, anh thở dài rồi nắm lấy tay cô nói:"Bảo An, chuyện mẹ anh hôm qua tới gặp em...anh đều đã biết cả rồi."

"Anh..." Vương Bảo An thoáng ngạc nhiên.

"Anh không biết bà ấy đã nói những gì, nhưng em đừng để trong lòng. Chính bà ấy là người bảo anh đến đón em." Hàn Thiên ôn nhu chạm nhẹ vô má cô.

Mắt Vương Bảo An càng mở to hơn:"Bác bảo anh tới đón em? Không thể nào."

Mới hôm qua chẳng phải còn bỏ ra một số tiền lớn chỉ để cô rời rỏi anh thôi sao? Sao hôm nay lại...

"Anh đừng lừa em." Mặt như như in dòng chữ: không tin đâu đừng cố lừa.

Hàn Thiên không khỏi bật cười, ngón tay thon dài của anh vuốt nhẹ sống mũi cô:"Đợi đến lát nữa em sẽ rõ, anh không hề lừa em."

Nhìn vào ánh mắt đầy kiên định của Hàn Thiên, Vương Bảo An chẳng thể biện ra lí do nào để từ chối.

Anh lại tiếp tục cho xe chạy.

Cô căng thẳng nắm chặt tay vào vạt áo. Ngộ nhỡ lát nữa xảy ra chuyện không hay, giữa cô và Tưởng Lam xảy ra mâu thuẫn vậy người khó xử chẳng phải Hàn Thiên sao? Cô càng không muốn anh vì mình mà tranh cãi với mẹ.

Thấy vẻ mặt Vương Bảo An lộ ra nét căng thẳng, Hàn Thiên nắm chặt lấy tay cô:"Không xảy ra chuyện gì đâu, em đừng lo."

Lời an ủi kia của anh chẳng giúp cô vơi bớt đi là bao thậm trí cô còn rất muốn hét thẳng vào mặt anh:"Tại sao ngay từ đầu không nói lại còn làm ra vẻ thần thần bí bí."

Trong đầu cô bắt đẩy nảy ra một loạt những hình ảnh cô bị Tưởng Lam cho người đuổi ra khỏi Hàn gia.

...

Chẳng mấy chốc mà chiếc xe chạy băng băng trên đường đã tới trước cổng Hàn gia.

Hàn Thiên lái xe vào trong, rồi mở cửa cho cô.

Vương Bảo An vẫn còn chần chừ mất một lúc, cô hít một hơi thật sâu rồi cầm túi xách bước xuống. Dù gì tới thì cũng đã tới rồi, đâm lao thì buộc phải theo lao thôi. Chỉ mong là sẽ yên ổn không có bất cứ chuyện gì xảy ra.

Hàn Thiền cầm lấy tay cô sánh vai nhau cùng đi vào trong.

Khung cảnh xung quanh một chút cũng không thay đổi.

Vừa bước vào đã thấy Tưởng Lam ngồi dựa lưng vào ghế nhâm nhi tách cà phê, Hàn Khải cũng đang ngồi bên cạnh đọc báo.

"Ba, mẹ."

"Cháu chào hai bác."

Tưởng Lam liếc ánh mắt lạnh nhìn Vương Bảo An một cái rồi đứng dậy khiến cô lạnh cả người, trong lòng thầm nhủ không ổn.

Cô khẽ rút tay mình ra khỏi tay anh, hai tay siết chặt lại cho ra phía sau, căng thẳng không thôi.

Hàn Khải đẩy nhẹ gọng kính rồi đánh mắt nhìn về phía hai người bọn họ.

"Ừm, về rồi à?"

Thấy Tưởng Làm đang đi về hướng của mình, tay cô càng siết chặt hơn. Tim đập liên hồi như muốn rớt khỏi lồng ngực.

Nào ngờ vừa đi đến cạnh Vương Bảo An, Tưởng Lam lại nở nụ cười tươi tắn, vẻ bề ngoài lạnh lùng khi nãy biến mất hoàn toàn không để lại chút dấu vết.

"Bảo An con tới rồi à? Mau vào đây."

Không biết có phải đã bị dọa đến chấn động tâm lí hay không mà Vương Bảo An ngây cả người.

"Bảo An...Bảo An."

Phải mãi đến khi Hàn Thiên chạm nhẹ vào tay cô, cô mới hồi tỉnh:"Dạ...dạ...cháu cháu..."

"Con bé này ta chỉ giỡn xíu thôi có cần sợ như thế không?" Nụ cười ôn hòa vẫn vương trên khuôn mặt sắc sảo của Tưởng Lam.

Hàn Thiên gỡ hai bàn tay đang siết chặt lại của cô ra:"Em xem đỏ hết cả rồi."

Hàn lão gia cũng bỏ tờ báo xuống nói:"Bà xã lần này em đùa hơi quá rồi, dọa con dâu chạy mấy thì phải làm sao?"

Vương Bảo An bị xoay lòng vòng chẳng hiểu chuyện gì đang diễn ra, nội tâm gào thét.

"Được rồi, hai đứa mau vào trong đi." Tưởng Lam cầm lấy tay cô kéo lại phía ghế.

Cô nhìn người trước mặt rồi nhìn sang Hàn thiên thấy anh đang cười rất vui vẻ. Mới hôm qua còn rất lạnh lùng thẳng thừng muốn chia cắt cô và anh. Vậy chuyện đang diễn ra là sao, có phải cô đang mơ?1

Tưởng Lam thấy vẻ mặt ngơ ngác của cô thì liền giải thích:"Chuyện hôm qua ta đến gặp con, nói ra những lời lẽ không mấy thiện cảm. Mong con không để trong lòng." Nói xong thì bà khẽ thở dài:"Con cũng biết đấy những cô gái vây quanh Hàn Thiên không phải ít nhưng hầu hết chẳng có mấy ai thật lòng. Ví dụ điển hình và nổi bật nhất chính là cô tiểu thư nhà họ Tần kia."

Bà kể lại mọi chuyện bao gồm cả kế hoạch của mình cho Vương Bảo An nghe, còn không quên dùng ánh mắt sắc lẹm nhìn Hàn Thiên.1
Tưởng Lam kể lại mọi chuyện một lượt cho Vương Bảo An nghe bao gồm kế hoạch của mình. Bà cũng không quên dùng ánh mắt sắc lẹm liếc Hàn Thiên một cái.

Hàn Khải cười cảm thán:"Bà xã thật lắm chiêu nhiều kế."

Thì ra mọi chuyện diễn ra ngày hôm qua chỉ là một phép thử mà Tưởng Lam dành cho cô, Vương Bảo An cũng không biết nên vui hay nên buồn. Nhưng có một điều không thể phủ nhận bà là một người rất thương con mình. Cô nhìn bà với ánh mắt đầy cảm phục.

Từ xưa đến nay rất ít người có tư tưởng hiện đại như Tưởng Lam bà không quan tâm đến việc môn đăng hậu đối cũng chẳng màng đến gia cảnh mồ côi của Vương Bảo An. Chỉ cần là người yêu con trai bà thật lòng và con trai bà cũng yêu người đó vậy là đủ rồi.

Khóe mắt Vương Bảo An ướn ướt cô thầm nghĩ giá như ba mẹ cô còn sống họ chắc chắn cũng sẽ yêu thương cô như cách mà Tưởng Lam yêu thương Hàn Thiên nhỉ.

"Bảo An, con sẽ không giận ta chứ?"

Vương Bảo An lắc lắc đầu:"Không có, sao con lại giận bác được. Những gì bác làm không có gì quá đáng. Cho dù...cho dù bác vẫn giữ ý định đó thì con cũng sẽ không có nửa lời than trách. Hàn Thiên anh ấy thật may mắn vì có một người mẹ tốt như vậy." Những lời này hoàn toàn không phải lời nịnh hót mà xuất phát từ tận đáy lòng.

Tưởng Lam nắm chặt lấy đôi tay đã lạnh giá từ khi nào của cô:"Bảo An, những chuyện trước kia thằng bé tiểu Thiên đã làm với con ta cũng đều đã biết."

Hàn Thiên đột nhiên cảm thấy sống lưng lành lạnh, hình như ánh có một ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình. Anh ngẩng mặt lên thì chạm ngay ánh mắt u ám của Hàn Khải.

Hàn lão gia đêm qua đã được vợ mình kể lại đại khái mọi chuyện. Ông đương nhiên cũng rất giận thằng con này của mình.

"Sau này nếu nó còn dám ăn hiếp con cứ nói với ta, ta lập tức đem nó đuổi khỏi nhà họ Hàn." Tưởng Lam cố ý nhấn mạnh từng câu chữ.

Vương Bảo An không khỏi bật cười đáp:"Vâng, cháu biết rồi."

Hàn Thiên sau đó cũng bày ra vẻ mặt hết sức ủy khuất nhìn mẹ mình:"Mẹ, con làm sao lại đi bắt nạt em ấy được chứ? Hơn nữa mẹ có con dâu quên luôn con đẻ rồi."

Vương Bảo An vừa nghe đến hai từ con dâu mặt liền đỏ lên:"Con...con dâu gì chứ? Anh đừng nói linh tinh."

Hàn Thiên lại rất cơ hội:"Mẹ xem em ấy vẫn chưa tha thứ cho con, xem ra ngày tháng sau này phải cố gắng hơn nữa rồi."

"Thôi được rồi đừng chọc con dâu của ta nữa, mặt con bé đỏ hết lên rồi."

"Bác..."

Hàn Khải nhìn đồng hồ:"Hai đứa chắc là vẫn chưa ăn gì đúng không? Mau vào trong ăn đi."

Hàn Thiên sáng sớm đã chạy xe đi đón cô đích thị là còn chưa cả vào đến bàn bếp. Còn cô thì vừa dậy đã bị anh kéo đi. Cả hai đều chưa ăn gì.

Tưởng Lam lúc này cũng cầm lấy túi xách rồi kéo cô đứng dậy:"Hàn Thiên con vào trong nhờ bác Từ hâm lại đồ đi, ta với Bảo An sẽ ra ngoài. Còn nữa sau khi ăn xong thì gọi người đến đổi toàn bộ nội thất trong nhà, tất cả những gì cô tiểu thư nhà họ Tần đã chạm vào. Đặc biệt là phòng của con. Ta không muốn con dâu của ta nhiễm bẩn. Nghe chưa?"

"Vâng, con biết rồi." Hàn Thiên gật đầu vui vẻ đáp. Chuyện này anh cũng định qua mấy ngày nữa khi cha mẹ mình về lại nước M sẽ cho người làm, vừa hay lại đúng ý của mẹ anh.

Vương Bảo An thì có chút choáng váng:"Đổi...đổi hết?" Cô thật sự rất nể phục giới nhà giàu, tất cả đồ trong nhà đều thuộc loại cao cấp bậc nhất nhưng chỉ cần nói không thích thì lập tức có thể vứt bỏ.

"Bác...không cần thiết phải làm vậy, rất lãng phí."

"Bảo An à, con không cần lo, những đồ đó sẽ được chuyển cho những hộ gia đình nghèo khó. Con ra xe đợi ta."

Vương Bảo An biết có khuyên cũng chẳng được đành ngoan ngoãn ra xe ngồi.

Trước khi đi Tưởng Lam còn không quên để lại một câu khiến Hàn Thiên chết lặng:"Xong xuôi thì quỳ trước cửa phòng cho ta."1

"Mẹ..."

Tưởng Lam xoay người bỏ đi không nhìn lại.

"Ba..."

Hàn Khải nhún vai một cái:"Ta không thể giúp được con. Nếu không người quỳ sẽ là ta."

Ông đưa tờ báo đang đọc dở cho người giúp việc cất rồi đi lên lầu.

Hàn Thiên ủ rũ nhìn con xe đã đi mất.

....

Hàn Duệ bằng một cách nào đó đã bị Trình Nhất Hoan kéo đi uống rượu, tập đoàn tạm thời không có ai quản.

Cả hai không đến bar mà đến một nơi được coi là căn cứ tuyệt mật của Trình Nhất Hoan. Nơi đây có rất nhiều rượu quý. Tên này không hổ là bạn của Hàn Thiên, hắn cũng giống như anh rất thích sưu tầm rượu.

Nhưng cái đáng để thu hút được sự chú ý của Hàn Duệ không phải là đống rượu kia mà là một phòng thí nghiệm bên cạnh căn phòng chứa rượu.

Ít phút trước...Trình Nhất Hoan sau khi đưa ra đề nghị cùng đi uống rượu nhưng bất thành. Qua chỗ Hàn Thiên hắn cũng biết được Hàn Duệ là người rất có hứng thú với các công thức chế ra loại thuốc độc lạ thậm chí là có phần điên rồ.1

Hắn liền đánh liều lấy ra một công thức mà bản thân mới tìm ra rồi đưa cho anh. Thật không ngờ lại thành công.









Thích

Theo dõi

Quà

Vote

149

1884

12481

351

Bình luận nổi bật

Tổng số 17 câu trả lời



Only Love ° Joyce

Đấy,nói có sai đâu mà, khụuuu thân a chưa may mà chưa bị đuổi ra khỏi nhà







10

8 giờ trước

Quốc Kiệt Khưu
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom